Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Những gì có thể làm vì nhau

Tại cung điện hoàng gia lúc này...

Trong lúc Mejojo đang bận rộn với công việc, chợt có tiếng gõ cửa phòng làm việc của anh.

"Vào đi."

Ngay khi Mejojo dứt lời, cánh cửa liền mở ra.

"Chào, hoàng huynh. Anh đang làm việc à?"

"Gì chứ... Là Auger à?"

Mejojo sau khi nhận ra người đến là Auger, em trai song sinh của mình, liền quay lại với đống tài liệu.

"Hoàng huynh, làm ơn hãy quan tâm đến em trai anh một chút! Em cảm thấy bị tổn thương đấy!"

Mejojo liền ngẩng đầu, trong ánh mắt anh nhìn Auger chỉ có sự lạnh lùng khiến Auger lui lại.

"Hoàng huynh lạnh lùng quá..." -Auger tỏ ra thất vọng-

"Nếu em cung cấp cho ta thông tin hữu ích. Có lẽ ta sẽ chào đón em một chút."

"Ha... Đúng vậy nhỉ?"

Đối với Auger, Mejojo thực sự không muốn chào đón chút nào. Hơn hết, Auger thường đến phòng làm việc của Mejojo với cái lý do nực cười là muốn cản trở anh.

Auger hiếm khi gõ cửa trước khi vào phòng anh mình. Anh thường xâm nhập mà không báo trước.

"Vậy thì sao? Có phải em đến để cản trở ta?"

"Không không. Hôm nay em đến là có tin tốt muốn nói với hoàng huynh."

"Thế sao? Nói ra xem nào."

"Chà, em biết cô bé lấm lét đang ở đâu."

"Fiona sao?"

Đôi vai Mejojo bắt đầu run rẩy và tai của anh co giật. Có vẻ Auger cảm thấy như vậy không thú vị.

Với Auger, không có gì thú vị khi anh trai anh gắn bó với một cô gái nhàm chán như vậy.

"Em vừa liên lạc với CCK. Có một ngôi làng tên là Soldova ở phía bắc, dường như cô ấy đã đến đó."

"Soldova... Hừ..."

Mejojo nhắc lại thông tin thu được từ Auger. Trong đầu anh, bản đồ sẽ hiện ra ngay lập tức.

"Em không thể tìm thấy nó khi em ở trong rừng. Nhưng chúng ta có được thông tin về con thú đó nhanh thật đấy."

Các ngôi làng và thị trấn ở những nơi khác nhau có tai mắt của CCK.

"Thông tin đó, gia tộc Galland có biết không?" -Mejojo hỏi-

"Không thể nào. Hoàng huynh là người đầu tiên em báo cáo tin này đấy. Vậy anh muốn làm gì? Nếu anh muốn nói với gia tộc Galland, em sẽ liên lạc với họ ngay."

"Đúng vậy. Hãy cho họ biết khi sắp xếp xong mọi việc."

"Vâng vâng... Vậy chúng ta sẽ làm gì?"

"Nhanh di chuyển lính cận vệ đến Soldova. Nếu con Sói đó cố gắng di chuyển với Fiona trong lúc này... Hãy để CCK cầm chân họ."

"Tuân lệnh... Nhưng em tự hỏi, CKK có phải đối thủ của nó không?"

CCK là một nhóm hiệp sĩ đặc biệt được tạo thành từ các loài Chuột. Chúng tốt cho các nhiệm vụ như cung cấp thông tin và ám sát, nhưng không phù hợp cho chiến đấu trực diện. Đặc biệt, ngay cả khi chỉ có một đối thủ, cũng sẽ rất khó nếu đối thủ là một con Sói chuyên chiến đấu.

"Ta không nói là đánh bại nó. Ta muốn cầm chân nó." -Mejojo nói-

"Em hiểu rồi, hoàng huynh là muốn bắt sống con Sói đó phải không?"-Auger hỏi-

"Đúng vậy. Rất hiếm khi có một con Sói giữ được dạng người."

"Chắc chắn rồi. Gần đây em chỉ thấy những con Sói mang dạng thú. Vậy em sẽ bảo CCK làm như vậy."

"Làm gì cũng được. Miễn là con Sói đó còn sống."

"Em hiểu rồi, hoàng huynh."

Hai người cùng nhau cười gian xảo.

Đó là nụ cười của hai đồng phạm cùng chia sẻ bí mật.

Một cuộc săn đuổi đang được sắp xếp bởi một con Mèo đang cố gắng bao quanh những kẻ chạy trốn như một cái bóng.

-----------------------------

Về phía Fiona...

Cô hiện tại đang thư giãn trong bồn tắm ở nhà trọ, nơi họ tạm nghỉ chân.

Cô cuối cùng cũng được tắm sau một thời gian dài. Khi ở trong rừng, cô thường lau người bằng một miếng vải được làm ẩm bằng nước sôi. Nhưng giờ, rốt cuộc, cô có thể bình tĩnh khi cô có thể tắm.

Đó là một thời gian dài...... Cô cuối cùng cũng có cuộc sống như một con người.

Bằng cách Rath săn thú rừng và bán các loại dược liệu cô thu thập được, họ đã có thể có đủ tiền để dành cả ngày từ từ trong nhà trọ.

Có vẻ như số tiền mà Rath ban đầu có đủ để chi tiêu một thời gian.

Vì vậy, Fiona đã mua một chiếc váy mới thay cho chiếc váy cũ bị hiểu lầm là một trang phục bắt mắt.

Chiếc váy cũ rất khó để di chuyển và rất nổi bật. May mắn thay, họ có thể mua chiếc váy này từ một người phụ nữ trong làng với giá thấp. Đó là một chiếc váy đơn giản như một cô thôn nữ, nó hoàn toàn khác biệt so với những chiếc váy cô từng mặc trước đây. Fiona cũng không có phàn nàn gì, cô cảm thấy chiếc váy này rất dễ thương.

Fiona đứng trước gương, vặn nhẹ cơ thể và tạo dáng. Cô tự hỏi trông mình có hợp với nó không? Và rồi cô tự cười một mình.

Fiona rời khỏi phòng tắm sau đó.

"Được tắm thật là thoải mái." -Fiona nói- "Rath cũng mau vào tắm đi."

"Tôi sẽ vào khi chúng ta dùng bữa xong."

"Oh, anh vẫn chưa ăn gì à? Tôi xin lỗi, phiền anh phải chờ."

"Không, tôi không thấy phiền gì đâu."

Có hai cái khay được đặt trên giường. Điều này có lẽ là do không có bàn trong phòng nơi khách trọ ở lại để nghỉ ngơi qua đêm. Trên khay là một món hầm, salad và bánh mì ngon tuyệt.

Trước khi đi tắm, Fiona đã yêu cầu ông chủ của một quán ăn dưới nhà trọ giao bữa ăn cho hai người vào phòng.

Bụng Fiona réo lên bởi mùi hương của các món ăn.

"Trông thật là ngon." -Fiona nói-

"Nó sẽ ngon hơn nếu chúng ta tự chuẩn bị kia mà."

Rath có vẻ không hài lòng. Fiona cười đáp:

"Đó có thể đúng. Nhưng thực phẩm ăn bằng tiền của mình là xa xỉ nhất từ ​​trước đến nay."

"Cảm giác đó... Tôi không thể hiểu nó là gì... Mặc dù vậy, tôi không nghĩ cô lại quen thuộc với dược liệu đến vậy."

"Thực ra đó là người chăm sóc tôi... Để xem... Anh ấy là một trong những người đuổi theo anh hôm đó đấy."

"... Tôi nhớ ra rồi..."

Rath nhíu mày sau khi nhớ lại những việc đó. Có vẻ như đó không phải là một kỷ niệm đẹp cho anh khi bị Nesso và những người khác đuổi theo trong toà tháp ở Sharlmessen.

"Anh ấy tên là Zara. Một người có rất nhiều kiến thức về dược. Anh ấy đã dạy với tôi rất nhiều. Tôi cũng thích xem sách tranh vì tôi không thể ra khỏi tháp. Tôi nhớ hình dạng của chúng."

"Cô cũng biết rất nhiều về các loại trái cây và hạt..." -Rath nói- "Tôi đã nghĩ cô là một cô tiểu thư không hiểu chuyện... Cô khiến tôi ngạc nhiên đấy."

"Vậy sao? Tôi cũng nhận thức được rằng tôi là một cô tiểu thư không hiểu chuyện. Thế nên, tôi thường đọc sách. Có đáng sợ không khi không biết đến điều gì?"

"Có lẽ. Nhưng... có thể có những thứ chỉ vì cô không biết. Cô không sợ..."

"Vâng... Nhưng có thể hạnh phúc hơn nếu không biết đến điều gì đáng sợ hoặc đau đớn."

Tuy trả lời Rath như thế, nhưng Fiona tự hỏi, sẽ thế nào nếu cô vẫn muốn biết?

Thay vì sống với chiếc khăn bịt mắt, cô muốn biết thực tế. Nhưng có lẽ Rath, người đã sống như một con Sói được cho là tấn công người dân và mang theo những lời nguyền, đã phải chịu đựng nhiều hơn cô tưởng.

Đó là lý do tại sao, tốt hơn là không nên biết.

Rốt cuộc, cô chỉ là cô và cô không thể là ai khác ngoài cô. Cô không thể hiểu nỗi đau mà Rath đã trải qua. Nhưng cô không nghĩ vì vậy mà bỏ cuộc. Nếu anh đang mang trong mình một nỗi đau, sẽ cần có ai đó có thể xóa dịu nó. Cô không thể mãi mãi nắm tay anh, những gì có thể làm được, chỉ có thể làm lúc này.

"Vậy. Bây giờ anh có muốn ăn thêm gì không?" -Fiona hỏi-

"Có..."

Fiona bỗng bật cười.

"Không hiểu sao tôi cảm thấy lạ quá." -Cô nói-

"Cái gì?" -Rath không hiểu ý cô-

"Tôi đã nướng miếng thịt trên lửa đến tận bây giờ... Và hiện tại, tôi đang dùng bữa ở trên giường. Thú vị thật."

"Nếu nó không bị bẩn, không có vấn đề gì."

"Đó là vấn đề tâm trạng, tâm trạng đấy..."

Thật ra, cô đã quen với việc dùng bữa trên giường. Bởi cô hay bị bệnh, thế nên sau khi dùng bữa, cô thường ngủ thiếp đi.

Sau đó, hai người ngồi không yên trên giường và dùng bữa trên khay.

Nếu một cảnh tượng như vậy được nhìn thấy bởi tất cả các quý bà và quý ông, họ chắc chắn sẽ nhăn nhó. Ngay cả cô, cô có thể đã có phản ứng tương tự khi nghe thấy. Mặc dù vậy, cô nghĩ rằng làm điều này thực sự rất thú vị. Cô cảm thấy như mình đang làm một trò nghịch ngợm.

Fiona đặt khay của mình lên đùi, ngay lập tức xé bánh mì và đưa lên miệng.

"Bánh mì hơi mềm sau một thời gian dài." -Fiona nhận xét-

Sau đó cô cắn một miếng thịt hầm.

"Ngon quá! Nó có vị mặn và thực sự rất ngon. Khoai tây hầm cũng rất ngon!"

Fiona vừa nhận xét các món ăn vừa chú ý phản ứng của Rath. Nhưng anh chỉ tập trung ăn, một câu cũng không nói.

"Có chuyện gì sao?"

Rath hỏi khi thấy Fiona nhìn mình.

"Rath thì sao? Anh không nghĩ vậy à? Anh cứ ăn im lặng như vậy."

"Tôi phải nói gì? Tôi không có gì để nói cả."

"Nhưng... Có phải là sau một thời gian dài mới có thể có bữa ăn như thế này? Nó ấm áp, tôi thích món ăn này."

Trong rừng, bánh mì khô mà Rath có, thịt của những con thú mà anh săn được và các loại hạt cô thu thập là nguồn thức ăn chính. Đối với thịt, chỉ cần nướng nó trên lửa trại, hầu như không có hương vị gì cả.

Cô tự hỏi, rốt cuộc, anh có cảm thấy nhẹ nhõm khi ăn một món ăn như thế này không?

Khi Fiona nhìn chằm chằm vào Rath một lúc, Rath từ từ mở miệng. Có lẽ là vì anh không thể chịu được ánh mắt chờ đợi của cô.

"Nó rất ấm."

Một câu trả lời đơn giản và ngắn gọn.

"Tôi biết điều đó. Ý tôi là, cơm tôi ăn trong rừng cũng không lạnh."

Fiona thầm thất vọng. Đúng thật là sai lầm khi bảo Rath đưa ra nhận xét.

Lúc còn ở trong rừng, cô nghĩ cô đã quen ăn trong rừng bởi vì cuộc sống đó vẫn tiếp tục. Cô không thực sự quan tâm đến hương vị. Cô chỉ cảm thấy Rath dường như không hề quan tâm đến toàn bộ bữa ăn.

"Là thế nào?" -Rath hỏi-

"Tôi chỉ muốn nói... Bữa ăn này rất ngon..."

Và cô muốn Rath cảm thấy vui vì nó ngon.

Đó không phải là tiền cô kiếm được một mình, vì vậy cô không thể nói nó có vẻ tuyệt vời. Với số tiền họ kiếm được từ việc kinh doanh cùng nhau trong làng, Fiona muốn Rath hài lòng hơn với những gì anh có cho bữa ăn. Nhưng Rath dường như không hiểu.

"Xin lỗi... Cho dù chúng có ngon hay dở... Tôi cũng không biết..."

"Hả?"

Khi Fiona tỏ ra ngạc nhiên với những gì Rath nói, anh giải thích:

"Có lẽ bởi vì tôi đang sống trong rừng, tôi ăn bất cứ thứ gì có thể... Tôi không biết mùi vị."

"Là vậy..."

"Nhưng nếu bị đau bụng và không thể đi chuyển... Sẽ rất tệ. Tôi có thể biết chúng có bị thối hay không."

Bằng cách nào đó, những cảm xúc trong cô đã được nâng lên cho đến bây giờ đang mờ dần. Cô tự hỏi, sẽ thế nào nếu cô không thể cảm nhận được mùi vị? Cô tự thấy mình vừa làm một chuyện rất quá đáng khi cố gắng tạo ấn tượng của món hầm đến Rath như vậy.

Cô lẽ ra nên biết, cô và Rath trưởng thành trong môi trường hoàn toàn khác nhau.

"Tại sao cô lại làm khuôn mặt đó? Thức ăn rất ngon phải không?" -Rath hỏi-

"Ừ... Nó rất ngon... Nhưng... Xin lỗi."

"Hả? Tại sao cô lại xin lỗi?"

"Bởi vì, anh không biết mùi vị... Anh đã bao giờ biết rằng món hầm rất ngon? Tôi đã làm những việc rất quá đáng... Xin lỗi."

"Cô, bị ngốc à?"

"Hả?"

"Chuyện tôi không biết mùi vị đó là vấn đề của tôi. Tôi không biết cô đang xin lỗi vì điều gì."

"..."

Nếu không hiểu ý nghĩa của nó, sẽ không thể biết phải nói lại thế nào. Rath không thực sự hiểu những gì cô nói, không phải vì anh sẵn sàng tha thứ.

"Nhưng..."

Rath bỗng dưng nói khiến Fiona giật mình.

"Cái gì? -Fiona hỏi-

"Có cái gì đó..."

"?"

"Món hầm này... Tôi cảm thấy rất quen thuộc..."

"!..."

Sau vài giây ngỡ ngàng, Fiona bật cười khiến Rath cau mày.

"Cái gì? Cô cười gì thế? Tởm quá đấy."

"Không... Không phải... Tôi chỉ cảm thấy rất vui."

Fiona thầm nghĩ. Nếu lệnh săn Sói không xuất hiện, có lẽ bây giờ người dân Weblin và những con Sói vẫn đang sống cùng nhau và Rath có lẽ cũng có được cuộc sống như một người bình thường.

Sói sinh ra bệnh tật. Sói tấn công người Weblin. Đó là lý do của lệnh săn Sói. Nhưng... Có thật sự là chúng nguy hiểm thế không? Cô đã nghĩ như vậy sau khi đi cùng Rath vài ngày.

Xoảng__

Trong lúc Fiona đang suy nghĩ, chợt một tiếng động lớn vang lên. Là từ Rath, anh bỗng nhiên ôm lấy ngực một cách đau đớn và hất chiếc khay xuống sàn.

Fiona hoảng hốt vội chạy đến bên Rath.

"Rath?" -Fiona hỏi- "Anh có sao không? Anh cảm thấy đau sao?"

"Ư..."

Rath quay lại nhìn cô. Miệng không ngừng rên rỉ một cách khó chịu.

"Rath?!.." -Fiona gọi anh lần nữa- "Anh làm sao vậy? Anh có sao không? Cố gắng lên!"

Nhưng ngay khi Fiona muốn chạm vào anh, anh lập tức hất tay cô ra.

"Đừng..." -Rath cố nói- "Đừng chạm vào tôi!"

Cảm thấy có gì đó không ổn, Fiona liền rút tay lại.

"Ư... Ngay lập tức... Chạy đi!... Hãy... Hãy để tôi yên!..."

Rath lại tiếp tục quằn quại trong đau đớn.

"Ngốc!" -Fiona hét lên- "Tôi không thể bỏ lại anh một mình!"

Rath đang cố kháng cự cái gì đó. Sau đó, Rath chỉ bảo cô thật phiền với đôi lông mày nhíu lại. Cô không đủ khả năng để lo lắng cho anh.

Fiona hoảng hốt tự hỏi cô phải làm sao mới ổn đây? Trông anh cứ như đang phát bệnh. Cô lập tức nghĩ tới số thảo dược giảm đau đầu và đau bụng còn lại mà không bán... Nhưng cô không chắc nó sẽ có hiệu quả.

"Rath, sẽ ổn thôi... Tôi nhất định sẽ giúp anh."

Fiona vuốt nhẹ lưng Rath giống như cách anh Zara vuốt lưng cô khi cô tái phát bệnh. Điều đó không cải thiện tình trạng của cô, nhưng cô vẫn nhớ bàn tay vuốt lưng cô khiến cô cảm thấy thật ấm áp và yên tâm. Hiện tại, cô cũng không biết làm gì hơn thế này để giúp Rath.

"Sẽ ổn thôi... Sẽ ổn thôi..." -Fiona tự nhủ-

Nhưng Rath trông vẫn rất khó chịu.

Lôi kéo một lúc, vô tình miếng vải quấn quanh cổ tay của Rath bị bung ra. Lúc ấy, Fiona mới phát hiện nguyên nhân gây ra đau đớn cho Rath.

Đêm hôm đó, khi Rath tự cào bản thân, cô chỉ nhìn thấy những vết cào đỏ do chính anh gây nên. Nhưng bây giờ thì khác. Một cái gì đó màu đen đang nổi lên ở đó.

Cô tự hỏi đó là cái gì? Nó giống như những hoa văn màu đen được khắc lên da của Rath. Nếu nhìn vào nó mà không biết gì, có lẽ cô đã nghĩ đó là một hình xăm hoặc một cái gì đó. Tuy nhiên, nó đã tự nổi lên ở nơi mà nó chưa từng có trước đây.

Cô không biết nó là gì. Cô chỉ biết nó là nguyên nhân khiến Rath đau đớn.

Cô muốn gọi bác sĩ... Nhưng rồi cô lại đắn đo, liệu điều đó có ổn không? Đây là một ngôi làng nhỏ nhưng sẽ có một bác sĩ. Hoặc nếu không ở trong ngôi làng này, cũng sẽ có một ngôi làng gần đây. Nhưng Rath là một con Sói. Nếu anh bị người dân Weblin tìm thấy, họ sẽ không bỏ qua cho anh.

Fiona bắt đầu hoảng loạn khi không biết phải làm gì.

Huỵch__

Trong lúc hoảng loạn, cô đã không kịp phản ứng khi đột nhiên bị kéo đi. Và sau đó là bị đẩy ngã xuống giường.

"Rath?..."

Giống như đêm đó, anh đang ghì chặt cô xuống giường. Cô có thể nghe thấy tiếng thở của anh, nó thô lỗ như một con thú. Ánh mắt của Rath nhìn xuống cô dường như bị ảnh hưởng bởi một sức nóng kì lạ.

Cô cảm thấy sự nguy hiểm mà bản thân chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Có lẽ đó là vì cô thấy bản năng của một con Sói trong mắt Rath đang nhìn xuống cô.

"Rath... Đừng mà!"

Fiona cố chống cự nhưng tay cô nhanh chóng bị tóm lấy và bị cố định lên đỉnh đầu khiến cô không thể di chuyển được nữa.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô cảm thấy rất sợ Rath.

Đêm trước, cô đã sợ hãi khi không thể theo kịp những thay đổi của Rath. Nhưng bây giờ...

Rath thở như một con thú dữ. Fiona có cảm giác như cô là một con Thỏ đang bị một con Sói bắt giữ.

Fiona muốn hét lên. Nếu bây giờ cô hét lên, chắc chắn những người ở phòng bên cạnh sẽ đến ngay lập tức, nhưng... Tại sao? Cô tự hỏi...

Rath đang nhìn cô, con mắt của anh ẩm ướt như muốn khóc.

Tại sao anh lại làm khuôn mặt đó trong khi đang làm một điều khủng khiếp như vậy? Có phải anh không cũng không muốn? Anh không cố làm như vậy?

Khi nghĩ theo cách đó, cô không thể rời mắt khỏi Rath.

Bây giờ nếu cô rời mắt khỏi Rath. Nếu cô từ bỏ Rath ở đây, Rath sẽ không bao giờ đến gần cô nữa. Cô đã có một linh cảm như vậy.

Hơi thở thô ráp. Cổ họng vỡ ra, hút máu tươi tràn ra. Và mặc kệ lời cầu xin đáng thương...

"Đáng sợ quá!... Rath... Thả tớ ra đi...!

Những kí ức mờ nhạt lại xuất hiện trong tâm trí Rath...

Rath dường như đang đau khổ. Giống như đang cố chiến đấu với sự thôi thúc của bản thân.

Cuối cùng, bản thân Fiona đã quyết định. Cô nhìn thẳng vào mắt của Rath. Cô cũng không nghĩ cuối cùng cô đã quyết định như vậy, thân thể cô vẫn còn run rẩy vì sợ hãi.

"Mau... Chạy đi... Đồ ngốc..."

Giọng nói của Rath run rẩy khi cố kìm chế bản thân.

"Anh biết anh sẽ không để tôi chạy thoát."

Dù anh đã buông cô ra, nhưng đâu là nơi để chạy trốn ngay cả khi anh bảo cô phải chạy trốn?

"Vậy... Tôi ghét cô..."

"Vô dụng thôi, đó không phải là nguyên tắc."

Giọng nói của cô run rẩy, nhưng nó trấn an cô.

"Ngu ngốc..."

Rath rốt cuộc cũng ngẩng đầu đối diện với Fiona. Khuôn mặt anh chầm chậm tiến đến gần cô hơn. Cuối cùng, gần đến mức cô có thể nhận thấy hơi thở của anh phả lên mặt mình.

Có lẽ nào... Là một nụ hôn?... Fiona bối rối nghĩ... Cô đã đọc nó trong một câu chuyện. Một người đàn ông đẩy một người phụ nữ xuống... Người phụ nữ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hét lên trong xấu hổ và mong đợi. Sau đó, người đàn ông dịu dàng hôn lên môi người phụ nữ...

Chờ đã! Fiona vội cắt ngang dòng suy nghĩ của mình. Lúc nào đó cô chắc chắn sẽ trải qua những chuyện như vậy. Cô sẽ kết hôn, và những chuyện này cô sẽ trải qua cùng Mejojo... Nhưng... Đây là... Cô cảm giác có cái gì đó rất khác... Chắc chắn trái tim cô đang hồi hộp, nhưng đó không phải là một sự xấu hổ hay kỳ vọng. Đó là vì sợ bị giết hoặc không biết phải làm gì. Và cô không muốn nhắm mắt lại.

Nó khác với nụ hôn mà cô biết!

Khuôn mặt của Rath đang dần dần tiếp cận cô. Một khuôn mặt nóng bỏng dần dần trở nên gần hơn...

Bỗng dưng Rath dừng lại... Sau đó... Anh cúi xuống và đặt môi mình lên vai của Fiona.

Cảm giác nhột từ vai truyền tới khiến Fiona run rẩy. Anh đang nhẹ nhàng liếm vai cô.

Hành động của Rath khiến cô không hiểu ý định của anh.

"Ha..."

Cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của Rath, nhưng cô nghe thấy tiếng Rath vừa cười. Đó là một tiếng cười mỉa mai, lố bịch, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy sợ.

Fiona mím chặt môi để không hét lên.

Rath lại thở ra một hơi thở nóng phả lên vai Fiona. Anh như đang nếm nó, đang tìm kiếm gì đó.

Fiona bắt đầu suy nghĩ mông lung về điều gì đó như một cách trốn khỏi thực tế.

Dường như lưỡi của Rath, người đang cố gắng tìm thứ gì đó, sau khi lần mò trên vai Fiona một lúc, đã tìm thấy vị trí nó muốn...

Sau đó...

Phập__

Rath há miệng cắn vào vai Fiona. Cặp nanh sắc nhọn của Rath đâm sâu vào da thịt cô và bắt đầu rút dòng máu từ cô.

Cô đau đớn nắm lấy vai anh, run rẩy đến nhịp tim nhanh hơn bình thường.

Bên tai cô chỉ có âm thanh hút máu.

Cô thật sự muốn khóc. Cô rất sợ. Nhưng cô đã không khóc. Cô siết chặt vòng tay ôm lấy anh, cố nén cơn đau.

"Ha..."

"...?!"

Fiona cảm giác Rath vừa cười?

Phập__

Răng nanh của Rath chợt đâm sâu vào da cô hơn và vai của Fiona trở nên bỏng rát. Nó đau đến mức cô suýt nữa đã hét lên.

Đầu lưỡi nóng bỏng làm tăng máu của cô trào ra.

Mặc dù bị anh cắn, nhưng rõ ràng vết thương không đủ sâu để giết cô. Nó đau khi bị vồ lấy, nhưng không đến nỗi muốn giết cô. Thay vào đó... Cô cảm thấy hơi lạ... Cảm thấy mình giống một người mẹ... Có thể chấp nhận cái chết vì người trước mặt...

Đúng vậy... Thật là lạ...

Cô tự hỏi, cô có ghét Rath không? Nếu cô thật sự ghét anh, cô đã không thể trả lời ngay lập tức. Cô đã tha thứ cho Rath, người đã làm việc này với cô.

Cô tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro