Chương 7: Cùng nhau làm việc, cùng nhau kinh doanh
Sớm hôm sau, khu rừng ngập trong tia nắng ấm áp thay cho màn đêm lạnh lẽo. Những tia nắng chiếu vào mắt khiến Fiona cảm thấy chói và cô mở mắt.
Khi Fiona tỉnh dậy, Rath cũng tỉnh cùng cô. Cứ như anh luôn nhạy cảm với phản ứng của con người. Khi cô tỉnh dậy, anh cũng sẽ dậy ngay lập tức. Nó thực sự trông giống như một động vật hoang dã.
Và sau đó... Hai người đưa mắt nhìn nhau...
Fiona cảm thấy khó xử. Cô tự hỏi, liệu cô có thể nói chào buổi sáng với anh không?
Sự im lặng tiếp tục một lúc... Rath là người nói trước:
"Thức ăn đã sẵn sàng rồi... Mau ăn đi..."
"À... Vâng. Cảm ơn."
Mọi thứ vẫn giống như thường lệ. Vẫn như buổi sáng bình thường. Hâm nóng thức ăn thừa vào buổi tối cho bữa sáng. Rath vẫn kiệm lời như thường.
Nhưng sau đó, Fiona lại tự hỏi chuyện tối qua là thế nào? Có thể là một cơn ác mộng, phải không? Cô muốn hỏi, nhưng lại sợ phải biết sự thật. Cô cũng không thể hỏi liệu Rath có phải đã làm những việc giống đêm qua không?
Vì vậy, thay vào đó, cô quyết định hỏi một cái gì đó khác.
"Này, có chuyện này tôi muốn hỏi... Chúng ta đang đi đâu thế?"
Rath liếc nhìn cô.
"Tôi không có ý gì đâu. Tôi chỉ lo lắng thôi."
Con mắt trong veo của anh nhìn thẳng vào cô, như thể nhìn thấu trái tim cô.
Cô không nghĩ mình vừa nói điều gì khó hiểu.
Fiona tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Rath cho đến khi bản thân Rath bị thuyết phục. Lần này, cô dám khẳng định anh sẽ trả lời.
Quả nhiên, Rath cuối cùng cũng đáp lại câu hỏi:
"Không phải ở đây. Nó ở một nơi nào đó."
Anh cho cô một câu trả lời không rõ ràng như vậy.
Chắc chắn, có lý do mà anh không muốn nói. Nhưng bất kể thế nào, một ngày nào đó sẽ kết thúc.
Vì vậy, cho đến lúc đó...
Fiona cảm thấy lo lắng khi nghĩ về gia đình mình, ngực cô như thắt lại. Nhưng cô vẫn hi vọng có thêm chút thời gian. Cô muốn thấy Rath chạy trốn đến một nơi an toàn.
Với những suy nghĩ đó trong đầu. Fiona dùng bữa sáng.
-------------------------------
Đã bao lâu rồi kể từ khi cô và Rath bắt đầu hành trình cùng nhau? Rath hành động như thể anh biết mọi thứ trong rừng. Mục đích có vẻ rõ ràng.
Cô không thể hỏi những gì cô muốn biết từ Rath. Có lẽ, nếu biết quá nhiều, mối quan hệ hiện tại của họ sẽ kết thúc.
Vì thế, cô vẫn không biết gì cả.
Và vào khoảnh khắc cô nhìn thấy bìa rừng. Cô cũng không rõ cảm xúc hiện tại của mình thế nào nữa?
Khi tách những bụi cây, một con đường liền mở ra trước mắt Fiona. Không biết nó sẽ dẫn đến đâu, nhưng nó khiến cô nghĩ rằng có một ngôi làng nơi mọi người sinh sống. Điều này hoàn toàn khác với con đường trong rừng mà họ đã đi qua.
"Rath..."
Cô khẽ gọi Rath. Cô đang nghĩ sẽ có ai đó tìm ra họ, và cuộc hành trình này sẽ kết thúc.
"Không sao đâu." -Rath nói khẽ- "Cứ theo kế hoạch. Có một ngôi làng nhỏ phía trước. Hãy ở lại đó hôm nay."
Anh nói như thể anh biết rằng có một ngôi làng ngay từ đầu, như thể ngôi làng trên con đường này thực sự là điểm đến.
Vì vậy, cô biết điều đó. Hành trình của họ kết thúc ở đây. Đây là mục tiêu.
Cô không biết điều gì đang chờ đợi, nhưng đó là đích đến của Rath.
Fiona tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra? Cho đến nay, cô vẫn không biết mục đích của Rath. Cô lo lắng vì cô không biết điều gì sẽ xảy ra với cô trong tương lai. Nhưng cô không muốn thể hiện sự lo lắng. Do vậy, tốt hơn là tiếp tục giả vờ như không có gì.
"Này... Liệu có ổn không?" -Fiona hỏi- "Nếu anh vào làng, anh..."
"Nếu tôi khoác áo choàng lên sẽ ổn thôi."
Rath ngay lập tức kéo áo choàng che kín đầu. Bộ dạng của anh hiện tại khiến cô nhớ lần đầu gặp anh. Mọi chuyện bắt đầu từ ngày cô tìm thấy Rath trong vườn...
"Như vậy cũng ổn."
"Bọn họ sẽ không nhận ra đâu. Nếu chúng ta không nổi bật, chúng ta có thể ở tạm nhà trọ ở đây."
Những gì về loài Sói mà Fiona được biết là một con ác thú hung bạo. Thế nên, dù trông anh có hơi đáng ngờ nhưng cũng không ai nghĩ anh có thể là một con Sói.
"Được rồi. Đi thôi."
Rath ra hiệu cho Fiona và bước đi. Fiona cũng mau chóng bước theo anh.
Có lẽ vì đã đi trong rừng cho đến nay, cô cảm thấy có chút không thoải mái với thực tế là không có cây cối xung quanh. Cũng thật tươi khi mặt trời chiếu xuống trực tiếp mà không chiếu xuyên qua tán cây.
"A!"
Bỗng dưng Fiona dừng lại và kêu lên như thể vừa nhớ ra gì đó.
"Chuyện gì?" -Rath hỏi khi thấy Fiona dừng lại-
"Tôi và anh sẽ ở trong một nhà trọ. Giá cả có ổn không? Anh có tiền không đấy?"
"Đương nhiên là tôi có. Dù không mang nhiều nhưng đủ chi phí cho một đêm. Nói cách khác, nếu không có tiền, tôi đã không bảo cô ở trong nhà trọ."
"Đúng vậy nhỉ..."
Cô chỉ hỏi vậy thôi.
Ở thế giới bên ngoài, tiền chính là thứ cần thiết để làm bất cứ việc gì. Ngay cả khi chưa từng bước ra thế giới bên ngoài, cô cũng biết rõ điều này. Nhưng từ khi bắt đầu cuộc hành trình, họ luôn tự túc trong rừng nên tiền là vô nghĩa cho tới bây giờ.
"Nhưng tôi không có nhiều tiền. Vì vậy, đừng mong đợi nhiều quá. Một căn phòng bình thường thôi."
"Vâng."
Chỉ có điều... Cô không biết "bình thường" là thế nào. Cô không biết gì khác ngoài tòa tháp, vì vậy tiêu chuẩn "bình thường" mà anh nói, cô cũng không biết.
Hiện tại, thật dễ dàng để tưởng tượng rằng phòng riêng của tòa tháp chắc chắn sẽ được xếp hạng mục giàu có.
Fiona vui vẻ nghĩ, đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm ở một nhà trọ bình dân.
"À phải rồi..." -Rath đột nhiên lên tiếng- "Trước khi vào làng, phải chuẩn bị cho bữa ăn tối nay."
"Hả?" -Fiona ngạc nhiên- "Không phải nhà trọ sẽ chuẩn bị à?"
"Nhà trọ chúng ta sẽ ở lại qua đêm... Là ở đó." -Rath sau khi tìm thấy nhà trọ mới quay lại trả lời Fiona- "Có nhiều thứ khiến cô không thể ăn. Đầu tiên, không có tiền để ăn ở quán."
"Vâng..." -Giọng Fiona đầy thất vọng- "Cho tôi xin lỗi. Tôi chỉ tò mò thức ăn ở quán trọ như thế nào thôi."
"Thế à. Đáng tiếc thật đấy. Nếu có thể bán những con vật săn trong rừng cho dân làng, chúng ta có thể nhận được tiền, nhưng tôi không muốn có liên hệ với nhiều người."
"Đúng nhỉ..."
Nhưng thành thật mà nói, trước mặt cô là một con Sói, nếu ai đó tìm thấy anh, chắc chắn sẽ hưởng lợi nhiều lắm.
Đột nhiên, như vừa nghĩ ra gì đó, Fiona vội gọi:
"Này, Rath."
Anh lập tức quay lại:
"Sao vậy? Có chuyện gì?"
"Tôi có ý này!"
"Hả?"
"Tôi sẽ bán chúng. Như vậy, Rath sẽ không phải tiếp xúc với mọi người. Sau đó, chúng ta có thể nhận được tiền và có thể ăn ngay cả trong nhà trọ!"
"Cô sao?"
Rath nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. Fiona cảm thấy cô đang bị coi thường liền nói lại:
"Ngay bây giờ, là lúc tôi phải đối mặt xem liệu tôi có thể làm tốt không!"
"Tốt thôi..." -Rath nói- "Nhưng không phải cô là một tiểu thư quý tộc được nuôi dưỡng trong lồng kính sao? Cô có chắc là làm được việc mà cô chưa từng làm không?"
"Chuyện gì cũng phải có lần đầu. Anh chính là người đã đưa cô tiểu thư quý tộc này ra khỏi lồng kính kia mà. Anh cũng nên cho tôi thử."
Đây là lần đầu tiên, cũng có thể sẽ là lần cuối.
"Nhưng..." -Rath hỏi- "Điều gì sẽ xảy ra nếu cô thất bại và bị mọi người nghi ngờ? Tôi... Là một con Sói."
"Lúc đó hai ta sẽ cùng nhau bỏ chạy."
Rath thở nhẹ ra rồi nhìn cô. Điều đó khiến cô tự hỏi, chẳng lẽ không được làm vậy... Nhưng chạy trốn không phải là ý tưởng tốt khi bị phát hiện sao?
Tệ nhất... Fiona cảm thấy như anh có thể trốn thoát nếu chỉ có một mình mà không dẫn theo cô.
Dù sao, cô cũng sẽ ổn. Bây giờ chỉ chờ Rath đưa ra quyết định cuối cùng.
Rath lưỡng lự suy nghĩ khá lâu mới đưa ra quyết định:
"Tôi hiểu rồi. Làm như vậy thôi." -Anh cũng không quên nói với cô- "Nhưng nếu bị nghi ngờ, chúng ta sẽ chạy khỏi ngay lập tức. Đã hiểu rồi chứ?"
"Vâng!" -Fiona reo lên một cách vui vẻ- "Cảm ơn anh, Rath!"
"Ừ..."
Và vì vậy, trước khi vào làng, hai người quyết định quay trở lại rừng và tìm kiếm nhiều thứ khác nhau để đem bán trong làng.
------------------------------
Sau khi hoàn thành mọi việc, hai người nhanh chóng vào làng. Và chào đón họ là tiếng cười đùa vui vẻ của người trong làng.
"A... Thật là một ngôi làng nhộn nhịp." -Fiona nói-
"Ngôi làng này không quá lớn nhưng thịnh vượng."
"Đúng!"
"Nhưng đừng làm gì khiến người khác nghi ngờ."
"Vâng!"
Ngay trước khi vào làng, cô và Rath đã có kế hoạch.
Fiona nhớ lại những gì họ bàn với nhau trong rừng...
"Tôi nghĩ là..." -Fiona nói- "Tôi và Rath có chút không phù hợp với nhau."
"Ý cô là gì?" -Rath hỏi-
"Bởi vì, Rath sẽ không cởi áo choàng ra phải không? Và tôi là một tiểu thư phải không?"
Rath liền cau mày, Fiona nói tiếp:
"Vì chúng ta đã luôn ở trong rừng nên tôi không quan tâm lắm. Tôi đang mặc một chiếc váy..."
"Đúng vậy nhỉ... "
Mặc dù nó không quá đẹp bởi vì nó là trang phục mặc hàng ngày, nhưng nó không phải là trang phục của du khách. Nó không được nhìn thấy bởi bất cứ ai trước đó, vì vậy nó không làm phiền cô nhiều. Tuy nhiên, xem xét vào làng như thế này...
Vẻ ngoài của cô còn gây chú ý hơn cả Rath.
"Đó là lý do tại sao tôi nghĩ tốt hơn là nên thay đổi ngay từ đầu để dễ được chú ý hơn."
"Cô nên bỏ cuộc đi... Cô biết tôi không thích nổi bật mà?"
"Tôi biết, nhưng... Tôi chỉ muốn chỉnh trang một chút thôi."
"Vậy Sói và hoa hồng có được không?"
"Ý tôi không phải vậy! Ý tôi là... Chúng ta sẽ trở nên nổi bật nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy nghi ngờ."
"???"
Rath tỏ ra không hiểu, Fiona giải thích:
"Giả vờ là một thương gia. Nếu vậy, sẽ không có gì lạ khi nổi bật?"
"Giả vờ... Là thương gia?..."
"Đúng thế. Tôi đã đọc qua những cuốn sách, nhân vật thương gia thực hiện cuộc hành trình xuất hiện trong cuốn sách mặc quần áo nổi bật để thu hút mọi người. Vì thế, tôi mới nhấn mạnh rằng tôi cố tình đứng ra để kinh doanh."
"Ừm... Cô có vẻ ổn với việc đó. Vậy tôi sẽ làm gì? Tôi có cần phải xuất hiện không?"
"Nhưng không phải anh còn có áo choàng sao? Anh sẽ là một thương gia nhút nhát. Vì rất nhút nhát nên anh muốn giấu đi khuôn mặt của mình."
"..."
"Không được à?..."
Sau khi nói quá nhanh, cô đợi phản ứng của Rath một lần nữa.
Tất cả kiến thức của cô đến từ sách. Cô nhận ra thế giới theo cách giải thích được viết trong sách. Có lẽ chiến lược này không khả thi nếu có một khoảng cách giữa thế giới mà cô biết và thế giới thực.
Đúng vậy, cô vẫn là một tiểu thư được nuôi dưỡng trong lồng kính.
Sau một hồi im lặng, Rath cuối cùng cũng nói chuyện:
"Thôi được rồi... Nếu có chuyện gì lạ xảy ra... Chúng ta sẽ bỏ chạy đúng chứ?"
"Đúng!"
Đó là lý do tại sao. Họ phải đi sâu vào ngôi làng này và phải tiếp xúc với những người bán hàng rong. Thu hút sự chú ý không phải là vấn đề... Fiona phải cố đừng tỏ ra là một cô gái không biết gì.
Đó phải là một thương gia kỳ quái, trông giống như một quý cô quý tộc và thu hút sự chú ý.
Có thể thấy mọi người đi qua khi ánh mắt của họ hướng vào mình. Khi đó, hãy mỉm cười để thu hút họ. Đó là những kĩ năng giao tiếp xã hội mà Zara đã dạy cho Fiona.
Đó là khoảnh khắc mà cô nghĩ rằng thật tuyệt khi được học về những cách cư xử xã hội và bây giờ nó thật hữu ích.
"Tiểu thư hiểu rồi chứ? Đừng để khuôn mặt của mình khó chịu cho dù đối phương có là ai. Cho dù họ nói gì, dù bản thân có lo lắng thế nào, hãy chắc chắn giữ một nụ cười tuyệt đẹp trên khuôn mặt."
Đó là những gì Zara đã nói. Cô đã nghĩ sẽ dùng chúng khi cô được rời khỏi toà tháp và bây giờ, cô có thể áp dụng. Cô thầm cảm ơn Zara.
Sau đó, Fiona đến trung tâm ngôi làng với một cái nhìn bắt mắt, và rồi lớn tiếng sau khi hít một hơi thật sâu:
"Đến đây xem này, mọi người! Đây là những con thú vừa săn được trong rừng và các loại dược liệu tươi! Số lượng có hạn, nhanh tay lên nào! Thịt tươi ngon như thế nào? Một loại thảo mộc chữa vết trầy xước và vết cắt như thế nào? Có những loại dược liệu có tác dụng giảm đau dạ dày và đau đầu!"
Dân làng tụ tập xung quanh, nhưng họ cũng chỉ nhìn mà không mua.
Chẳng lẽ... Cô vẫn chưa làm tốt?
Ngay khi Fiona nghĩ vậy, một người phụ nữ bỗng nhiên bước lên trước dân làng. Đó là người phụ nữ có dáng vóc cao to, khoẻ mạnh, người phụ nữ nhìn vào những món hàng như đang suy nghĩ nên mua món nào.
Fiona ngay lập tức nói với bản thân rằng cô phải cười.
"Mời xem ạ." -Fiona nở nụ cười thật tươi khi nói- "Nếu cô muốn mua một cái gì đó, xin vui lòng nói ra ạ."
Người phụ nữ hỏi:
"Cô có thực sự là người bán hàng rong không? Trông cách cô ăn mặc không giống vậy."
Fiona chính là đang chờ có người hỏi câu này.
"Vậy sao?" -Fiona cười đáp- "Thật tốt, hãy nhìn xem này. Chiếc váy này thực sự rất đắt. Nhưng tôi đã mua nó với một sự thuyết phục rằng nó sẽ thu hút mọi người. Nhưng nó bị sờn và bẩn trong suốt cuộc hành trình."
Fiona bắt đầu xoay người và nhún nhảy khiến cô trông như một nàng công chúa.
Nhưng sau đó... Fiona lại lo lắng tự hỏi, cô đã làm tốt chưa?
Người phụ nữ đó đang nhìn chằm chằm vào váy của cô, và rồi...
"Ha ha ha!" -Người phụ nữ bật cười- "Cô đã làm tốt, cô gái. Rốt cuộc, nếu có cơ hội, một người phụ nữ sẽ muốn mình trông thật dễ thương. Tôi chỉ nghi ngờ cô là kẻ xấu. Bởi một ngôi làng hẻo lánh như nơi này hầu như không có người bán hàng rong. Tôi rất xin lỗi, vậy hãy cho tôi xem những gì cô có nào. Thịt thú và dược liệu thế nào?"
Fiona thầm vui mừng vì cô đã làm được.
"Vâng, hãy xem! Nó là loại thịt tươi nhất mà chúng tôi săn được. Anh ấy rất giỏi săn bắn."
"À... Ra cậu ta là một thợ săn." -Người phụ nữ nhìn sang Rath- "Cậu ta đang mặc áo choàng lạ che kín mặt... Có phải cậu ta ngại không?"
"À... Vâng. Anh ấy ngại cho dù tôi có thuyết phục đến mức nào. Tôi không thể thu hút khách hàng mà không có anh ấy. Anh ấy nghĩ sẽ ổn nếu người khác không thấy mặt mình. Nó không tạo cảm giác bí ẩn sao?"
"Ahaha... Đúng là vậy. Tôi tò mò về những gì dưới áo choàng nhưng tôi nghĩ đó là một ý tưởng hay đấy."
"Vâng, cảm ơn cô. Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ không kinh doanh thuận lợi nếu không nổi bật. Tôi cảm thấy vui vì lời khen."
"Vậy thì, tôi sẽ lấy thịt. Cái này giá bao nhiêu?"
"À..."
Fiona bối rối. Cô không biết phải ra giá bao nhiêu. Ngay lúc ấy...
"600G(*) được không?"
(*)G: Đơn vị tiền tệ của Weblin.
Rath là người lên tiếng thay vì Fiona.
"600G? Vậy tôi sẽ lấy nó."
Người phụ nữ đưa tiền và nhận hàng.
Fiona thở phào nhẹ nhõm, thú thật, cô hoàn toàn không biết phải ra giá thế nào mới ổn. Cũng may có Rath bên cạnh.
Sau đó, một người đàn ông bước đến.
"Có thể cho tôi xem các loại thảo dược chữa những vết trầy xước và vết cắt đó không?" -Người đàn ông hỏi-
"Vâng, xin mời." -Fiona vui vẻ đáp- "Thảo dược này được sử dụng sau khi nghiền nát và dán vào vết thương."
"Ồ, tôi đã mua thứ tương tự từ một người bán hàng rong trước đây. Tôi sẽ lấy nó. Bao nhiêu?"
Fiona lại bối rối khi nghe hỏi giá tiền. Rath lại thay cô trả lời:
"1 gói 300G."
"300G à. Vậy sử dụng nó thế nào?"
"Nó có thể sấy khô để lưu trữ. Khi sử dụng, hãy nghiền nát trong khi thêm nước." -Fiona giải thích-
"Nếu có thời gian để lưu trữ, tôi có thể lấy thêm. 2 gói, 600G đây."
Người đàn ông vừa nói vừa đưa tiền cho Fiona.
"Vâng, cảm ơn ngài rất nhiều ạ!"
Cảm giác những đồng xu nặng trên lòng bàn tay khiến Fiona cảm thấy rất vui và tự hào về bản thân. Cô đã tự mình kiếm được tiền.
Chỉ vài ngày trước, cô chưa bao giờ rời khỏi tòa tháp, và bây giờ, cô đang tự kiếm tiền ở thế giới bên ngoài. Nó có thể là tự nhiên cho người khác, nhưng nó khiến cô ấn tượng sâu sắc.
Một người đàn ông khác lại đến.
"Vậy tôi sẽ lấy dược liệu giảm đau đầu. Giá bao nhiêu?" -Người đàn ông hỏi-
"Vâng..."
Ngay lúc Fiona nghĩ Rath sẽ lại thay cô trả lời, cô chợt nhìn thấy Rath đang liếc cô qua tấm áo choàng. Cô lập tức hiểu ý anh.
Sau đó, thay vì trả lời to, cô cười đáp:
"Thuốc giảm đau đầu 300G được không ạ? Nó rất an toàn và tiết kiệm."
"Vậy tôi sẽ lấy 3 gói. Đây, 900G."
"Cảm ơn rất nhiều ạ!"
Sau đó, lại thêm nhiều người đến. Một mình Fiona gần như không thể giải quyết kịp và Rath đã giúp cô. Bằng cách này, cô và Rath đã làm tốt hơn cả mong đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro