Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Những gì chưa từng thấy, những thứ chưa từng biết

Vài ngày trôi qua kể từ khi Fiona bị bắt cóc từ tòa tháp. Cô vẫn loanh quanh trong khu rừng của Weblin nhưng phong cảnh dường như thay đổi rất nhiều. Và hiện tại, họ đang dừng chân ở một con suối nhỏ.

Khu rừng này rất đẹp. Mọi thứ cô cảm nhận được đều rất mới mẻ.

"Ở chỗ đó. Cẩn thận trượt ngã đấy."

Rath nhắc cô khi cô đang bước tới gần một đám rêu.

"Cảm ơn anh." -Fiona cười đùa- "Thật sự, mặc dù nó rất mềm, nó cũng rất mỏng. "

Nghe có vẻ mâu thuẫn nhưng đó là sự thật. Mặt đất ở đây phủ đầy rêu mềm, và mỗi khi bước lên nó, hơi ẩm sẽ lan ra. Nó rất trơn, nếu không cẩn thận sẽ dễ bị trượt ngã.

Fiona cảm thấy điều này rất thú vị. Cô bắt đầu nhúng chân xuống nước và nghịch nước.

"Cô đang làm gì thế?" -Rath hỏi với tiếng thở dài-

"Hả?"

Khi cô nhận ra, cô thấy ánh mắt Rath đang nhìn cô như thể anh đang ngạc nhên.

"Bình thường cô không tránh để mình bị ướt à?" -Anh hỏi- "Cô không thấy phiền khi bị nước hất lên người sao? Làm như vậy, có ý nghĩa gì?"

"Tại sao à... Đó là... Nó thú vị?"

Fiona cảm thấy mình rất trẻ con nhưng nó thật sự thú vị đến mức cô không thể dừng lại được

Cảm giác nước tràn ra khi bước lên đám rêu thật sự rất vui. Khi cô bước đi, cô bắt đầu hiểu trong rêu chứa rất nhiều nước.

"Này. Tại sao khu vực này lại ngập nước như vậy?"

Fiona hỏi Rath nhưng anh ta lạnh lùng đáp:

"Tôi không biết."

Trước khi quay gót đi.

Mi mắt Fiona rơi xuống và cô đành im lặng.

Nghĩ về quan hệ giữa hai người. Họ vốn không hề thân thiết, nhưng Fiona chỉ muốn hòa thuận với Rath hơn một chút. Cho đến giờ cô vẫn chưa thể làm được điều đó. Trên hết, anh là một con Sói.

Rath là người sống ở thế giới bên ngoài đầu tiên mà cô gặp. Cô muốn biết thêm về anh. Cô muốn nói về nhiều thứ hơn. Thế nhưng, không có cách nào làm được điều đó.

Fiona lại tiếp tục nghịch. Khi cô chạm vào một đám rêu dường như chứa rất nhiều nước, nước sẽ văng ra rất nhiều. Những tiếng 'bõm... bõm' vang lên rất vui tai khiến Fiona không dừng lại được. Trước tiên, cô nghĩ cô vẫn nên tận hưởng thế giới bên ngoài, nếu không, đó sẽ là mất mát lớn.

"Này, Rath có quen thuộc với khu rừng này không?" -Fiona hỏi-

"À... Có lẽ... Tại sao cô lại hỏi điều đó?"

"Bởi vì anh bước đi không do dự. Tôi thậm chí còn không biết mình đang ở đâu."

"Vậy, cô sợ sao?"

"Sợ? Có một chút, nhưng bây giờ, bằng cách nào đó, tôi cảm thấy nơi này rất mới mẻ."

"Mới mẻ... sao?... Nơi này đã thay đổi à?"

"Không... Nhưng, thật sự là vậy."

Với Fiona, mọi thứ cô nhìn thấy đều là mới mẻ. Đều là những gì không thể nhìn thấy trong tháp. Cô sợ, nhưng lại rất phấn khích.

Lại vài ngày nữa trôi qua. Như mọi khi, hai người vẫn ở trong rừng Weblin. Điều đó khi Fiona tự hỏi, họ đã đi được bao xa rồi?

Khung cảnh trong rừng đã không thay đổi một thời gian rồi. Dưới chân Fiona vẫn là đám rêu mà khi cô bước lên, nước sẽ văng ra. Cô không biết mình đang ở đâu vì phong cảnh không thay đổi. Không, thậm chí màu sắc có thay đổi, cô cũng không biết mình đang ở đâu. Đối với cô, người không biết gì về thế giới bên ngoài, cô không thể đoán được vị trí của mình từ phong cảnh. Tuy nhiên, nếu phong cảnh thay đổi, có thể cảm thấy rằng họ vẫn đang di chuyển. Nếu phong cảnh không thay đổi quá nhiều, nó sẽ khiến cô nghi ngờ rằng họ có thực sự đang di chuyển không?

"Hả?"

Đột nhiên Rath dừng chân và thốt lên như thể anh vừa nhận thấy cái gì đó. Fiona cũng dừng lại vì bất ngờ khi anh đột nhiên mở miệng. Cô nhớ lần cuối anh mở miệng nói chuyện với cô là vào vài ngày trước, anh thực sự rất ít khi mở miệng nói chuyện.

"Cái gì? Có chuyện gì sao?" -Fiona hỏi-

"Có con côn trùng."

"Côn trùng?"

"Ở phía đó."

Fiona liền hướng mắt về phía Rath chỉ tới...

"Ối!"

Fiona giật mình khi nhìn thấy một con sâu màu xanh lá đang ở đó.

"Không lẽ... Cô sợ côn trùng à?"

"Không... Chỉ là. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó."

Fiona nhớ rằng cô đã từng đọc về những loài côn trùng trong một cuốn sách và con sâu đang ở trước mắt cô trông rất quen thuộc. Chắc chắn... Con sâu này sẽ phát triển thành một con bướm xinh đẹp, nó cũng không có độc. Và trong khi cố nhớ lại những kiến thức về côn trùng, Fiona quyết định quan sát nó một chút. Nó là một con côn trùng thực sự, không phải những hình ảnh minh họa trong sách.

"Này, Chờ đã chờ đã."

Ngay khi Fiona muốn đưa tay chạm vào con sâu, cô lập tức bị Rath kéo lại.

"Ơ... Nhưng tại sao?" -Cô hỏi- "Không lẽ nó là côn trùng có độc?"

"Không, ý tôi không phải vậy... Cô, không phải cô sợ côn trùng sao?"

"Chuyện đó... Đúng là tôi có chút không thích chúng."

Quả thật, cô không nghĩ những chuyển động của sâu và giun đất rất dễ thương. Nếu bị chúng bất ngờ tiếp cận, cô chắc chắn sẽ hét lên.

"Vậy tại sao cô lại cố chạm vào nó?" -Anh hỏi-

"Ơ?"

Fiona sững người trước câu hỏi của Rath. Cô cũng tự hỏi tại sao?

"Cô muốn chạm vào nó à?"

"Phải..."

Fiona không do dự gật đầu. Có lẽ với người khác, nếu được hỏi có muốn chạm vào một con sâu không? Họ sẽ không đồng ý với thái độ tích cực như cô thế này đâu.

Rath lại hỏi cô:

"Vậy tại sao cô lại muốn chạm vào nó?"

"Tôi chỉ nghĩ, nếu tôi không nhân cơ hội này, tôi sẽ không có cơ hội nào nữa."

"Hả?"

Rath nhìn cô với ánh mắt không hiểu rồi thở nhẹ ra một hơi.

Cô biết anh đang nghĩ gì, cô cũng biết cô rất ngây thơ.

Từ nãy đến giờ, Rath luôn hỏi và nhấn mạnh việc cô có thực sự muốn chạm vào con sâu đó không? Nhưng từ giọng nói của anh, Fiona không cảm thấy anh có ác cảm đặc biệt gì với côn trùng. Có lẽ đúng là anh lo cho cô. Nhưng cô không phải là người ngu ngốc, cô có kiến thức và nhận thức để biết những gì nguy hiểm hay không nguy hiểm. Cô sẽ không chạm vào cái gì mà cô biết là nguy hiểm. Và ngay lúc này, biết rằng loài côn trùng này không có độc, cô muốn chạm vào nó.

"Vì vậy, nếu có cơ hội để biết. Tôi không muốn bỏ lỡ nó. Đó không phải là một cơ hội tuyệt vời sao? Và tôi nghĩ, thật lãng phí nếu tránh nó mà vẫn không biết gì về nó."

Cô không biết cảm giác sẽ thế nào. Nhưng cũng vì không biết nên lại càng muốn tự mình kiểm tra. Nhưng tất nhiên, cái gì cũng phải có giới hạn.

"Sẽ rất tởm... Nếu chạm vào nó, chắc chắn cô sẽ cảm thấy rất tởm. Tôi dám chắc đấy." -Rath nói và những câu sau anh bắt đầu gằng giọng- "Tôi không nghĩ ai sẽ muốn chạm vào nó. Ai cũng biết điều đó là không được. Bởi vì nó được nói như vậy, đều không được... Không ai... Đó thật sự là một cảm giác kinh tởm, sẽ không ai muốn chạm vào cả..."

Không như thường lệ, lần này Rath nói rất nhiều, nhưng anh nhắc đi nhắc lại những câu tương tự và càng nói, giọng anh lại càng gằng xuống. Những lời này, có lẽ không phải đang nói về con sâu kia, nó giống như đang nói về chính anh, một con Sói đã bị mọi người chối bỏ.

"Ổn mà..." -Fiona mỉm cười- "Vì tôi rất ngây ngô mà."

Cô không biết gì về anh nhưng cô cũng không hề sợ anh chút nào.

"Cô luôn nói những lời kỳ lạ."

Rath sau đó nhẹ nhàng buông tay Fiona với tiếng thở dài.

"Vậy thì, tôi đến đây."

Fiona đưa ngón tay chạm vào con sâu.

"A... Thật là mềm quá đi..."

Fiona reo lên một cách thích thú, trong khi Rath chỉ đứng nhìn cô một cách bất lực.

"Thật tuyệt quá!... Tôi không nghĩ rằng nó lại mềm đến như vậy!" -Fiona nói trong khi ngón tay cô vẫn tiếp tục chạm vào con sâu- "Có cảm giác hơi tởm, nhưng tôi thích nó!"

Cảm giác khi ngón tay cô ấn vào và nảy ra thật sự rất thú vị, nó rất mềm.

Thế là Fiona tiếp tục ấn ấn ngón tay cô vào con sâu thêm nhiều lần nữa.

"Dừng lại đi. Tôi cảm thấy tội nghiệp con sâu đó quá."

"Hả?"

Fiona quá mải mê chơi đùa với con sâu và Rath đã lên tiếng gọi cô trở lại. Trước mắt cô trở lại là con sâu tròn khiến người khác cảm thấy khó chịu.

"Ha..."

Fiona chợt nghe thấy tiếng cười khẽ và cô quay về hướng phát ra tiếng cười ấy.

"Cái gì? Có chuyện gì sao?"

Rath hỏi khi thấy Fiona nhìn mình.

"Vừa rồi... Anh đã cười một chút."

"Tôi sao?"

"Phải, là anh đấy."

Rath tỏ ra ngạc nhiên với những gì cô nói, và ngay lúc ấy... Khóe môi anh hơi cong lên thành một nụ cười nhẹ.

"Cô nhầm rồi."

"...Có lẽ..."

Dù nói với anh như vậy, nhưng trong lòng Fiona khẳng định cô không có nhầm. Phản ứng của anh khi nói chuyện với cô đã thuyết phục cô như vậy. Và trái tim cô ấm lên khi thấy anh cười.

"Được rồi. Mau đi thôi."

"Vâng!"

Sau đó, hai người tiếp tục cuộc hành trình.

-------------------------------

Đến khi mặt trời khuất bóng... Họ vẫn còn đi trong rừng.

"Chúng ta đã đi nhiều ngày rồi, nhưng phong cảnh dường như không thay đổi. Có phải chúng ta lạc rồi không?" -Fiona hỏi-

"Không lạc đâu." -Rath đáp- "Chắc chắn. Rừng là lãnh thổ của tôi."

"Tuyệt thật... Nhưng, chẳng lẽ Rath luôn ở trong rừng à?"

"Ý cô là sao?"

"Hả?... Điều đó... Ý tôi là... Anh quen thuộc với rừng..."

"Tôi thích ở trong rừng. Tôi không thích ồn ào. Và vì... là một kẻ bị ghét bỏ..."

"Tại sao?"

"Không vì cái gì cả. Chuyện này không liên quan đến cô."

"Anh có cô đơn không?"

"Cô đơn?"

"Ý tôi là cần có nhiều người bên cạnh hơn... Tôi thì...."

"..."

Fiona muốn kể anh nghe về gia đình mình, nhưng những lời tiếp theo của cô, không một chữ nào Rath nghe thấy. Trong tâm trí anh, hiện về những kí ức xa xăm nào đó.

"Rath!... Chuyện gì thế?!... Đừng mà, thả tớ ra!..."

Không thể dừng lại được.
Không thể buông ra được.

Hơi thở thô ráp. Cổ họng như bị thêu đốt. Chỉ cố hút lấy dòng máu trào ra, mặc kệ sự cầu xin.

"Đau quá... Rath... Thả tớ ra..."

Kết thúc dòng kí ức mờ nhạt đó, Rath bắt đầu tỏ ra cáu giận với Fiona:

"Im đi. Một mình tôi là ổn rồi."

Khi anh nói với cô như vậy, cô có thể thấy thứ gì đó lờ mờ phát ra từ đôi mắt của anh. Trái tim cô chợt run lên.

"À... Này..."

Fiona bước đến và đưa tay về phía anh nhưng đã bị anh gạt phắt ra.

"Đừng chạm vào tôi." -Anh nói- "Tôi sẽ không nói gì cả. Tốt nhất cô nên im lặng và đừng xen vào nhiều hơn cần thiết... Nếu không... Tôi sẽ giết cô."

Fiona cảm thấy một cái gì đó tối tăm từ Rath. Một cái gì đó mà cô không biết.

Nhiệt độ trong rừng giảm xuống nhanh chóng và Fiona bị bao quanh bởi sự im lặng lạnh lẽo. Cô không thể nói điều gì, chỉ có thể đi đằng sau Rath.

Cô không biết quá nhiều. Về thế giới này. Và về... Rath.

-----------------------------------

Cảm giác được hơi ấm từ một ngọn lửa, Fiona mở mắt và cô nhận ra mình đã thiếp đi một lúc.

Lúc đầu, Fiona rất vui vì là lần cắm trại đầu tiên, nhưng cô rất sợ và không thể ngủ được. Sau vài ngày, cô đã quen và đã có thể ngủ ngon như thế này. Tuy nhiên, khoảng cách với Rath vẫn không thu hẹp như bình thường và anh vẫn không nói gì.

Fiona tự hỏi, cô đã đi cùng Rath bao lâu rồi? Từ khi bắt đầu cuộc hành trình trong một khu rừng với khung cảnh tương tự, cảm giác về thời gian của cô đã phai mờ.

Mỗi ngày, cô đi bộ xuyên qua khu rừng với Rath... Nếu đói, họ tìm thứ gì đó có thể ăn và ăn cùng nhau. Khi trời tối, họ tạo lửa trại và sưởi ấm. Một cuộc sống như vậy đã dần trở nên quen thuộc.

Vừa tỉnh dậy, Fiona vội đưa mắt tìm Rath và nhìn thấy anh đang ngồi yên lặng trước ngọn lửa với đôi tai hơi vểnh lên như thể đang tập trung lắng nghe và cảnh giác với cái gì đó. Fiona thức dậy như thế này cũng vì cảm giác nhạy cảm với những dấu hiệu bất thường.

Có con thú nào đó đang đến chỗ này?

Fiona cũng cố gắng đánh thức bản thân mình. Nhưng Rath đưa ngón tay lên miệng mình ra hiệu cô im lặng rồi nhẽ nhàng di chuyển đến chỗ cô mà không gây ra tiếng động.

"Rath?" -Fiona hỏi nhỏ-

"Không sao đâu." -Rath đáp- "Chỉ là một con thú hay cái gì đó gần đây thôi. Đừng lo."

Fiona vẫn nhìn Rath với ánh mắt lo lắng.

"Không có chuyện gì đâu. Cô cứ an tâm ngủ đi."

Rath vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt đầu Fiona. Như vậy, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt xuống tóc cô, như thể muốn dùng hành động trấn an cô.

"Được..."

Fiona nghe lời và nhắm mắt. Trong lúc còn ý thức, cô cảm thấy miếng vải bị rơi xuống khi cô ngủ đã được kéo lên đến vai. Nó khiến cô nhớ Nesso và Zara.

Áo choàng mà Rath dùng để che giấu rằng anh là một con sói gần đây được dùng như một tấm chăn riêng cho Fiona.

"Nếu cô bị cảm, tôi sẽ gặp rắc rối."

"Hả?"

Đó là trong một hôm nào đó, Rath bỗng nhiên nói như vậy trước khi họ chuẩn bị đi ngủ và sau đó anh ném cho Fiona áo choàng của mình.

"Đây, mau dùng nó đi." -Rath nói-

"Nhưng... Anh không lạnh sao?"

"Tôi ổn."

Và như vậy, Fiona đã dùng áo choàng của Rath như một tấm chăn. Fiona nghĩ anh thật tốt bụng khi đã cho cô dùng tấm áo choàng này.

Cô đã không nói điều đó với anh bởi vì cô cảm thấy cô không nên nói điều đó.

Rath ngồi cạnh cô cho đến khi anh nhận thấy hơi thở đều đều của cô để xác nhận cô đã ngủ. Rath nhẹ nhàng đứng dậy và rời đi.

Khi Rath rời đi, Fiona cũng cảm thấy được. Cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô tự nhủ rằng không có chuyện gì đâu và cố ngủ.

Bất chợt, cô nghe thấy tiếng của một người đàn ông:

"Hả?!... Lẽ nào ngươi là, loài Sói?!... Nếu thế thì ta sẽ không để ngươi thoát!"

Nó khiến cô giật mình. Cô tự nhủ với bản thân rằng đó chỉ là mơ thôi, vì nơi rừng sâu hoang vắng thế này không thể nào có người lui tới. Nhưng nếu... Một con Sói như Rath bị tìm thấy... Sẽ rất tệ...

"Không có chuyện gì đâu. Cô cứ an tâm ngủ đi."

Giọng nói của Rath vang lên trong tâm trí cô. Cô lại tự trấn an bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, Rath cũng sẽ ổn thôi.

"Chết đi, loài Sói!"

Fiona lại nghe thấy giọng của người đàn ông đó. Cô lại tự hỏi tại sao lại cô lại mơ thấy giấc mơ như thế?

Và rồi...

Phập__

"A!!!"

Fiona nghe thấy âm thanh của vũ khí sắc nhọn đâm vào da thịt vang lên cùng một tiếng hét đầu đớn. Và đó cũng là những gì cuối cùng cô nghe thấy...

Chợt có tiếng bước chân tới gần. Fiona khẽ động mi mắt, cô nhìn thấy Rath đang đứng trước mặt cô và thở ra như vừa hoàn thành việc gì đó.

Vui mừng khi thấy anh trở lại, cô lập tức mở mắt.

"Rath?"

"Có chuyện gì? Không phải cô đã ngủ rồi sao? Tại sao cô vẫn còn thức?"

Tại sao? Cô cảm thấy sự căng thẳng trong lời nói của anh.

"A... Tôi đã tỉnh dậy khi anh quay lại." -Fiona đáp-

"À.. Là tôi đánh thức cô sao?... Xin lỗi."

"Không... Không hoàn toàn vậy đâu... Đừng bận tâm."

"Tôi buồn ngủ rồi... Đi ngủ thôi. Tôi cũng sẽ ngủ."

"Được..."

Fiona nằm xuống và nhắm mắt.

Đột nhiên, cô ngửi thấy mùi gì đó như sắt rỉ. Mùi đó ở rất gần. Đó không phải là mùi tốt lành.

Tuy nhiên, cô không thể dậy nữa. Dần dần, ý thức của cô rơi vào cái bẫy của những giấc mơ.

-----------------------------

Đột nhiên Fiona tỉnh dậy. Khu vực này hoàn toàn tối. Trời vẫn chưa sáng. Cô nhìn thấy lửa trại đã tàn và cô bắt đầu tự hỏi tại sao? Bởi chưa bao giờ ngọn lửa biến mất trong khi cô đang ngủ. Rath luôn quan tâm đến lửa và không biết anh đã sử dụng phép thuật gì, nhưng anh chưa bao giờ để lửa tàn trong đêm.

"Rath?"

Fiona khẽ giọng gọi nhưng đáp lại cô là sự yên lặng đến đáng sợ. Ngay cả đôi mắt dần dần quen với bóng tối cũng không thể xác nhận sự hiện diện của Rath.

Nếu là đi xua đuổi động vật đang đến gần. Rath nên trở về với cô bây giờ. Không có anh, lửa trại cũng đã tàn, không khí của khu rừng đêm đã thấm vào cơ thể. Đồng thời trời trở lạnh, nó trở nên đáng sợ.

Cô nên làm gì đây? Cô có cảm giác rất sợ khi ở trong rừng một mình mà không có Rath bên cạnh. Nhưng rồi, cô cảm thấy bản thân thật kì lạ, dù anh là kẻ bắt cóc và cô là con tin, cô vẫn lo cho anh.

"Rath..."

Cô gọi tên anh lần nữa với giọng to, nhưng không có hồi âm. Hay có thể anh đang ở nơi không thể nghe thấy giọng nói của cô?

Fiona quyết định đi tìm Rath.

Đi được một lúc, Fiona đến một chỗ nhỏ hẹp cạnh con suối được bao quanh bởi những bụi cỏ. Ánh trăng chiếu xuyên qua những khoảng trống giữa những tán cây tỏa sáng rực rỡ trong rừng. Và Rath đang ở giữa bụi cỏ được chiếu sáng bởi ánh trăng. Anh đang ngồi trong tư thế nhìn xuống mặt nước.

"Rath?"

Fiona khẽ gọi nhưng Rath không di chuyển.

"Rath!"

Fiona gọi lớn hơn. Tuy nhiên, Rath vẫn không phản ứng.

Fiona bước đến gần hơn. Cô không thể rời khỏi Rath trong trạng thái này.

"Đừng... Không... Không..."

Càng đến gần hơn, Fiona nghe thấy Rath nói với giọng run rẩy.

"Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn." -Rath lẩm bẩm- "Ngươi sẽ ổn nếu một mình... Không, rất ổn... Đúng vậy, thật buồn cười... Luôn chỉ có một mình... Không cần sợ gì cả... Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn... Không cần sợ gì cả... Ta không biết ngươi đang nghĩ gì... Không có gì phải sợ cả... Chỉ có một mình, không có gì phải sợ cả..."

Giống như anh đang độc thoại. Rath tiếp tục nói chuyện với khuôn mặt của mình trên mặt nước.

Trong tâm trí Rath lúc này.

"Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn..." -Cái bóng của chính anh dưới nước nói-

"A... Ta hiểu rồi... Ta chỉ có một mình... Ta chỉ có một mình... Chỉ một mình... Ta không cần ai bên cạnh cả..." -Rath đáp lại-

"Vậy tại sao ngươi lại bỏ qua cho người phụ nữ đó? Tại sao lại để cô ta ở cạnh ngươi? Ngươi sẽ ổn nếu một mình phải không? Đừng lo cho cô ta nữa. Mặc kệ cô ta. Tránh xa cô ta ra. Mejojo và Auger, ngươi phải giết bọn chúng. Giết giết giết..."

Những gì Rath lẩm bẩm, Fiona đều nghe thấy cả. Và cô giật mình khi nghe thấy hai cái tên Mejojo và Auger thốt ra từ Rath.

"Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn... Sói được định sẵn là cô độc đến khi chết. Đúng... Ta là một con Sói... Không có ai cả... Ta sẽ chết một mình... Ha ha ha... Vui thật... Không có ai có thể tin tưởng."

Những lời đó của Rath khiến ngực cô đau nhói khi nghe thấy.

"Rath!" -Fiona gọt to tên anh lần nữa-

Cô có thể nhìn thấy, hình ảnh của Rath lang thang trên bầu trời phản chiếu dưới nước và anh nói lên sự cô đơn đối với ảnh ảo thật đau đớn. Nhưng tại sao? Tại sao anh lại tự nói chính mình như vậy?

Mỗi ngày, cuộc trò chuyện tăng lên từng chút một khi cùng nhau đi bộ xuyên rừng. Cảm giác cô đang được quan tâm đang tăng lên từng chút một. Nhưng hóa ra, cô là người duy nhất hài lòng về điều đó.

"Cười sao?... Không thể nào. Không thể nào. Không thể nào. Nếu ở bên ai đó... Sẽ rất vui... Nhưng ta không cảm nhận được điều đó... Không có niềm vui... Không có nỗi buồn... Ta chỉ có một mình... Chỉ một mình là ổn thôi... Chỉ một mình là ổn thôi... Chỉ một mình... Một mình ta..."

Không biết có phải là một hành động trong vô thức không, Rath bỗng dưng dùng tay phải cào mạnh vào tay trái của mình một cách không thương tiếc.

"Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn."

Rath tiếp tục lẩm bẩm những lời đó trong khi cào bản thân. Miếng vải quấn quanh tay Rath bị kéo ra để lộ cánh tay đầy những vết thương, vết cũ vết mới chồng lên nhau.

"Rath!"

Khi kịp nhận ra, Fiona đã nhảy khỏi bụi cỏ và lao tới muốn ngăn Rath tự làm bị thương bản thân. Cô tự hỏi, có phải sự hiện diện của cô là gánh nặng của anh phải không?

"Chỉ một mình... Một mình ta là ổn thôi. Ta không cần ai cả... Không cần ai ở cạnh cả... Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn."

Rath vẫn không dừng tay, miệng vẫn lặp đi lặp lại câu nói đó như một lời nguyền.

"Không phải như vậy đâu!" -Fiona thét lên- "Anh sẽ không biến mất đâu! Tôi sẽ luôn ở cạnh anh!"

Cô không thể làm điều đó, mặc dù cô nghĩ vậy. Những lời nói ra, nó có thể là một lời nói dối. Nhưng...

"Tôi sẽ ở cạnh anh. Vì vậy... Rath! Dừng lại đi!"

Fiona bất chấp mọi thứ lao đến và ôm lấy anh. Bất ngờ bị ôm lấy, Rath rốt cuộc cũng nhận ra sự hiện diện của cô.

"...Ơ?... Cái gì, cô?..."

Rath tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Fiona.

"Rath! Làm ơn đừng nói vậy nữa!" -Cô cố khuyên anh lần nữa-

"Tại... Sao?..." -Rath bắt đầu hét lên- "Tại sao cô không sợ? Tại sao cô không bỏ chạy?"

Bất chợt, bàn tay Fiona đang đặt trên người anh bị kéo mạnh, cô mất thăng bằng và ngã xuống bãi cỏ.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô bị anh ghì chặt xuống đất. Ngay phía trên, cô có thể thấy con mắt của Rath đang phát ra ánh sáng màu xanh nhạt tuyệt đẹp.

"Tôi là một con Sói. Tại sao cô lại không sợ? Đừng đùa với tôi!... Tôi xấu xí... Tôi dơ bẩn... Đừng lại gần tôi... Đừng chạm vào tôi!"

"Ưm... Rath!"

Cô không biết tại sao Rath lại bối rối như vậy. Những gì cô có thể làm lúc này là tiếp tục gọi tên anh với hi vọng anh bình tĩnh lại.

Khuôn mặt Rath dường như rất đau khổ.

Fiona cố hít thở một cách khó khăn. Cô lúc này không thể làm bất cứ điều gì. Điều đó thật đáng thất vọng.

Rath đột nhiên rút dao ra. Lưỡi dao phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh trăng rất đẹp nhưng trong tình huống này, Fiona không có tâm trạng để thưởng thức nó.

"Tất cả đều là dối trá!"

Rath hét lên như vậy và giơ dao lên.

Lúc ấy, một suy nghĩ hiện lên trong đầu Fiona... Nếu cô chết, có thể Rath sẽ cảm thấy dễ chịu hơn? Nếu nghĩ như vậy, cô không còn cảm thấy sợ nữa.

Rath nghiến răng khi thấy cô vẫn nhìn anh với ánh mắt bình tĩnh như vậy. Và rồi... Anh đâm con dao xuống.

Như phản xạ tự nhiên, Fiona nhắm mắt.

Phập__

Tiếng kim loại sắc nhọn vang lên nhưng... Không hiểu sao, Fiona không cảm thấy đau. Cô chỉ nghe tiếng Rath thở hổn hển.

Fiona mở mắt.

Con dao mà Rath vung xuống bị kẹt ngay cạnh mặt Fiona.

Có phải cô đã gặp may không?

"Rath?"

"Tôi..."

Rath bắt đầu lẩm bẩm gì đó mà Fiona không nghe thấy. Sau đó, anh cũng từ từ tỉnh lại. Con dao ghim cạnh mặt Fiona cũng được rút ra.

"Ưm... Rath?"

"Vừa rồi... Chỉ là thử cô thôi." -Rath nói- "Cô đã không bỏ chạy... Nếu cô muốn bị săn như một con thỏ. Lần sau tôi sẽ không dừng lại đâu."

Dứt lời, anh quay người bước đi.

Fiona cố đuổi theo Rath ngay lập tức, nhưng cô không còn chút sức lực nào nữa, cô cố gắng đứng dậy nhưng không được.

Cô phải hỏi những gì đã xảy ra. Cô muốn nghe nó.

Thấy cô chật vật đứng dậy, Rath liền cười một tiếng trước khi bước tiếp.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Fiona tự hỏi. Cô đã thấy một Rath nhìn xuống nước với đôi mắt trống rỗng, một Rath đã cố giết cô... Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khi cô đang ngủ?

"Hả?!... Lẽ nào ngươi là, loài Sói?!... Nếu thế thì ta sẽ không để ngươi thoát! Chết đi, loài Sói!"

Phập__

"A!!!"

Fiona chợt nhớ lại giọng nói đó, thứ cô nghĩ chỉ là một giấc mơ. Nhưng cô không có can đảm để nghĩ đó là sự thật và chối bỏ nó.

Nhẹ nhàng lắc đầu, cô bắt đầu trở lại trại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro