Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Nơi cuộc hành trình bắt đầu

"Tất cả đã xử lý xong rồi chứ?"

"Vâng! Hai mẹ con đã xong, giờ chỉ còn đứa con trai nữa thôi ạ!"

Trong biệt thự đang cháy, có một chàng trai đang đứng và nói chuyện với một con chuột. Đó là một chàng trai có mái tóc vàng và trên đầu anh ta còn có đôi tai Mèo trắng.

"Phiền phức." -Anh ta nói- "Những con Sói bẩn thỉu ấy vẫn còn chạy trốn được... Nghe đây, những gì ngươi cần làm bây giờ chỉ là tiêu diệt một con thú... Ah... Chướng mắt thật... Mau tiêu diệt nó nhanh đi!"

"Vâng!"

Con chuột nhận lệnh từ anh ta rồi chạy đi.

Trong một góc khuất của biệt thự, có một cậu bé đang ngồi khóc ở đó...

Đó là những hình ảnh vô tình lướt qua trong tâm trí chàng trai kia. Và cùng với một lời thề:

"Giết, giết, giết... Ta sẽ giết các ngươi!"

_____________________________

Phịch___

Một tiếng động lớn vang lên cùng lúc với hai tiếng kêu đau đớn của một chàng trai và một cô gái.

Sau khi ôm Fiona nhảy xuống từ tòa tháp, họ đã rơi xuống nơi này. Nhưng... Cô không biết mình đang ở đâu và cô bắt đầu cảm thấy choáng váng. Trước mắt cô lúc này là tán cây xanh mướt, từ nơi này cũng có thể trông thấy cả bầu trời. Lý do tại sao cô có thể thấy bầu trời lúc này là vì cô đang nằm trên một cành cây. Cô và anh ta đã được cứu nhờ các nhánh và lá của cây làm đệm đỡ.

"Này, ngồi dậy đi."

"Hả?"

Cô nghe thấy giọng nói của anh ta vang bên tai và cô cảm thấy nhẹ nhõm. Anh ta vẫn ở cạnh cô, anh ta vẫn an toàn.

Fiona cố ngồi dậy, nhưng cành cây không ổn định để cô có thể di chuyển như ý muốn. Cành cây làm đệm đỡ giúp cô nhưng không thể giúp cô ngồi dậy. Vì cô cố ngồi dậy khiến cành cây rung lắc, cả hai người bắt đầu chao đảo.

"Haizz..." -Anh ta thở dài- "Đừng cử động nữa. Cô cứ cố ngồi dậy sẽ phiền phức lắm."

"Hả? Phiền phức sao?"

Cô muốn hỏi ý anh là sao nhưng trước khi cô kịp hỏi, anh ta khéo léo kéo tay anh ta từ dưới đầu cô và nhảy khỏi cành cây. Cũng nhờ anh ta đỡ cô từ đằng sau, hai người đã an toàn đáp xuống mặt đất. Anh thả cô xuống đối diện với anh ta.

Cô thấy anh cau mày khi phát hiện một vết xước đỏ ở tay và anh tỏ ra khá khó chịu. Có lẽ là vết thương khi họ xuyên qua các nhánh lá. Áo choàng và găng tay anh ta cũng bị rách vài chỗ.

"Cảm ơn..."

"Hả?"

Fiona cảm ơn anh nhưng vì lý do nào đó, anh ta lại tỏ ra ngạc nhiên. Phản ứng đó khiến cô cảm thấy xấu hổ như thể cô vừa nói điều gì đó kỳ lạ.

Ý anh là cô đang tự ý thức quá mức sao? Nhưng lý do tại sao cô không bị thương rõ là nhờ anh đã bảo vệ cô mà?

"Ừm... Anh đang chế nhạo tôi sao?" -Fiona nói- "Nhưng sự thật là tôi sống là nhờ anh đấy... Tôi đã không bị thương."

Anh ta vẫn nhìn cô một cách khó hiểu cho đến khi:

"Cô, bị ngốc à?"

"Hả?"

"Nếu không có tôi ở đây, cô sẽ không bị cuốn vào việc này."

Điều đó, không thể phủ nhận. Nếu không gặp anh, cô đã sẵn sàng gặp Mejojo và Auger rồi tái hợp với Nesso. Nhưng...

"Đúng là do gặp anh tôi mới bị cuốn vào những việc này nhưng... Anh không làm tổn thương tôi, thậm chí còn cứu tôi."

Đó là lý do cô muốn cảm ơn anh. Chỉ có vậy thôi.

Anh ta không đáp lại và quay gót đi. Fiona cũng vội bước theo anh nhưng không được, váy và tóc của cô bị vướng vào bụi rậm.

"A!" -Cô kêu lên đau đớn khi cố kéo đi-

"Haizz..."

Fiona lại nghe thấy tiếng anh ta thở dài và thấy anh ta đang nhìn cô chật vật thoát khỏi bụi rậm, trông anh ta không có ý định đến giúp. Nhưng hình như anh ta cũng không có ý bỏ cô lại đây, nếu có ý đó thì anh ta đã rời đi một mình rồi. Có nghĩa là... Anh ta chỉ đang xem và chờ cô thoát ra khỏi bụi rậm.

"Này..." -Cô gọi-

"Cái gì?"

"Anh có thể đến giúp tôi không?"

"Hả?"

Phản ứng của anh ta như thể anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó và nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Cô dường như không thể di chuyển như cô nghĩ và cứ bối rối mắc kẹt ở đó. Cô thực sự cảm thấy rất xấu hổ vì cái tình huống lố bịch này.

"Vì vậy..." -Fiona xin giúp đỡ lần nữa- "Tôi không thể thoát một mình, tôi muốn anh giúp tôi..."

Khóe môi anh ta hơi mở ra nhưng rồi lại khép lại, cứ như muốn nói gì đó nhưng thật khó để mở miệng. Sau một hồi im lặng, anh ta bước tới.

"Như thế ổn chứ?" -Anh ta hỏi với khuôn mặt khó xử- "Tôi... là Sói đấy..."

"?" -Fiona nhìn anh với khuôn mặt không hiểu-

"Tôi là... Sói đấy..." -Anh ta nhắc lại một cách lúng túng- "Như thế vẫn ổn sao?"

Cho đến bây giờ, cô chỉ nghĩ là vì đang bị truy đuổi nên anh không nói nhiều nhưng có lẽ là do anh không giỏi giao tiếp hay nói quá nhiều với ai đó.

"Ổn mà." -Fiona cười đáp- "Làm ơn giúp tôi với. Tôi không thể thoát khỏi đây một mình đâu. Làm ơn, anh sẽ kéo tôi ra chứ?"

Cô nhẹ nhàng đưa tay cho anh.

Cô biết anh là một kẻ xâm nhập vào gia tộc Galland và là người đã bắt cóc cô từ tòa tháp. Nhưng dẫu vậy, cô không nghĩ anh đáng sợ đến mức cô không thể chạm vào.

Tương tự với những con Sói. Mọi người đều cho rằng nguyên nhân gây ra Zodiva chính là những con Sói nhưng nó đã không xảy đến với cô. Nếu đổ lỗi nguyên nhân gây ra bệnh là do bị nguyền rủa thì cô chính là người bị nguyền rủa từ năm nay sang năm khác như một Lobeira.

Cô luôn tin một căn bệnh có thể được chữa khỏi nếu điều trị đúng cách.

"Làm ơn."

"... Tôi hiểu rồi."

Khi cô hỏi lại, cuối cùng anh cũng nắm lấy tay cô.

Hai bàn tay chạm vào nhau một cách chậm chạp. Vào khoảnh khắc các đầu ngón tay chạm vào nhau, chợt đầu ngón tay anh nảy lên như thể bị giật mình bởi cái gì đó.

"Có chuyện gì sao?" -Fiona lo lắng hỏi-

"K-Không có gì..." -Anh đáp lại một cách bối rối- "Tôi chỉ nghĩ rằng, sẽ rất lâu để kéo cô ra khỏi đó."

"Anh nói nghe lạ thật. Là do anh không chịu đến giúp tôi ngay từ đầu."

"Đó là... Tôi không nghĩ đến chuyện đó..."

"Đúng vậy nhỉ..."

Có phải vì anh ta không còn trong tình trạng khẩn cấp, anh ta bối rối trước sự hiện diện của cô và không thể quyết định cách xử lý?

Sau đó, anh kéo cô dậy và lôi cô ra khỏi bụi rậm.

"Cảm ơn. Nhờ anh, cuối cùng tôi cũng thoát được."

Cô cảm ơn anh và chỉnh lại váy áo.

"Vậy... Bây giờ anh định làm gì?"

Fiona đang nghĩ, có lẽ việc kéo cô nhảy từ đỉnh tháp vào rừng chính là ý định ngay từ đầu của anh ta. Kéo theo những người truy đuổi lên đỉnh tháp, cùng đường rồi nhảy từ đỉnh tháp xuống... Trừ khi là có ý định tự sát, nếu không sẽ không có ai dám làm vậy.

Một lần nữa, nhìn qua những khoảng trống trên cây, lưng cô ớn lạnh.

Fiona đang tự hỏi, liệu gia đình quý giá của cô có lo lắng cho cô không. Cô nghĩ rằng Pearl và Richie có thể là những người lo lắng nhất, vì họ là những đứa trẻ quý giá của cô. Cô nhớ chúng nói rằng chúng yêu cô nhất và cách chúng luôn muốn ở bên cạnh cô. Đó là lý do tại sao cô lo lắng. Cô tự hỏi chúng có đang khóc không? Cô muốn trấn an chúng và ôm lấy chúng. Cô tự nhủ mình phải sớm quay lại.

"...Đi thôi."

"Hả?"

Anh ta chợt nói trong lúc cô đang suy nghĩ khiến cô giật mình. Anh muốn cô đi cùng anh?

"Đi cùng anh? -Cô bối rối- "Tôi sao... Tại sao? Tôi không phải là..."

"Tôi đã nói... Mau đi thôi."

Cánh tay cô bị kéo mạnh về phía trước trước khi cô kịp nói thêm lời nào nữa. Có lẽ, anh ta thực sự sẽ đưa cô đi.

Rốt cuộc, cô không chỉ là con tin sao? Cô cảm thấy như cô đang chạy trốn khỏi gia đình mình. Anh ta sẽ không bao giờ để cô đi, ngay cả trong tình huống một người có thể trốn thoát dễ dàng. Như thể mục đích là cô ngay từ đầu.

Cô tự hỏi mục đích của anh là tiền chuộc sao?

Đúng là gia tộc Galland rất giàu có và là một trong ba gia tộc lớn nhất Weblin và cô, con gái duy nhất của người đứng đầu gia tộc sẽ là mục tiêu hoàn hảo. Tuy nhiên, có rất nhiều vấn đề cho vụ bắt cóc này. Thứ nhất, con trai trưởng của gia tộc Galland được mệnh danh là hiệp sĩ tài giỏi nhất Weblin. Thứ hai, cô bị cô lập trong ngọn tháp và chỉ có một số người có thể vào tháp. Mục tiêu rất khó để bắt cóc.

Thế nhưng... Tại sao? Fiona tự hỏi: Tại sao anh ta lại nhắm vào gia tộc Galland? Tại sao lại là cô?

"Chuyện gì thế? Quả nhiên là cô sợ à?"

"Hả?"

Có lẽ thấy cô đang trầm tư suy nghĩ gì đó, anh bất ngờ hỏi khiến cô nhìn anh ngây ngốc.

Sợ sao?

Cô đã quên cảm giác sợ đến muốn hét lên cho đến khi anh nhắc đến nó. Cảm giác sợ hãi đáng ra phải trở nên mạnh hơn, cô lẽ ra nên hoảng hốt nghĩ rằng: Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao chuyện này lại xảy ra?

Nhưng...

Fiona liếc nhìn chàng trai đang đi trước mình.

Ở Weblin, loài Sói bị săn lùng bởi người ta nói chúng tàn bạo nhưng con Sói trước mặt cô không giống vậy. Cô không nhìn thấy bất cứ điều gì có thể làm hại đến mình. Cô chợt nghĩ cô muốn biết thêm về anh.

Lúc lâu sau đó, hai người vẫn loanh quanh trong khu rừng. Nếu có điều gì thay đổi thì đó chính là anh ta đã buông tay cô ra. Nhưng với khoảng cách này, nếu cô thực hiện bất kỳ hành động đáng ngờ nào, anh ta sẽ phản ứng ngay lập tức. Và trong suốt quãng đường, họ không nói với nhau câu nào cả. Cô cứ nhìn về phía trước, miệng mở và lặng lẽ bước đi.

Như cô đã nói với bản thân, anh ta là một kẻ bắt cóc và cô là con tin. Nếu nghĩ như vậy, sẽ không có lý do gì để trò chuyện cùng nhau cả. Cô vừa đi vừa ngắm khu rừng.

Fiona luôn ngắm nhìn khu rừng từ trên đỉnh tháp. Được đi bộ trong khu rừng, đó là điều cô luôn mong muốn, cô đã nghĩ đó sẽ chỉ là mơ ước nhưng giờ cô có thể thấy bằng chính mắt mình.

Thế nhưng, vẫn cảm thấy rất cô đơn. Còn anh ta... Cứ lặng lẽ bước đi dường như là thờ ơ với cô hơn là đang tâm trạng không tốt.

Rốt cuộc, cô vẫn muốn nói với anh ta gì đó và rồi cô quyết định bắt chuyện với anh ta.

"À này..."

Đó là lúc cô chuẩn bị mở miệng...

"Á!"

Cô kêu lên hoảng hốt khi thân thể bị chúi xuống đất.

Có thể là do cô đã mất tập trung vì muốn nói chuyện với anh nên không nhận thấy gốc cây nhô ra và cô vấp phải nó.

Lúc cô nghĩ mình sắp ngã xuống đất rồi thì...

Cánh tay của cô bị kéo lại. May là khi nghe tiếng cô thét lên, anh ta đã kịp lao đến kéo cô. Nhưng do bị kéo mạnh đột ngột, vai của cô bắt đầu nặng trĩu và đau khiến cô kêu lên một tiếng. Anh ta giật mình vì điều đó và buông tay.

"Hả?"

Phịch__

Fiona ngã xuống đất sau tất cả.

Mà, cũng nhờ anh kéo cô lại, dù đã buông tay giữa chừng, nên cô chỉ bị đau đầu gối một chút. Cũng tốt hơn là ngã luôn xuống đất.

Nó khiến cô nghĩ đến Pearl và Richie. Nó có thể dễ thương đối với một đứa trẻ như vậy, nhưng nó chỉ là một điều ngu ngốc đối với cô ở tuổi 16.

Sau đó, Fiona nhìn sang anh ta, người đang đứng ngây ngốc. Có vẻ vì cảm thấy xấu hổ trước sự vụng về của bản thân, anh ta quay người sang chỗ khác.

Fiona cũng bối rối không kém. Mặc dù đã không giúp được gì nhưng anh cũng đã cố gắng giúp cô. Cô vội vàng đứng dậy.

"Cảm ơn anh đã cố gắng giúp tôi." -Cô trấn an anh- "Nhân tiện, tôi sẽ rất vui nếu tôi có thể nhẹ nhàng xóa đi những gì tôi thấy bây giờ."

Cô thấy anh ta dường như không phải là kiểu người có thể dễ dàng làm cho một người đang thất vọng cười nhưng anh ta giữ điều đó cho đến bây giờ.

Sau khi được cô cảm ơn, anh ta liền bày ra gương mặt không hiểu. Như thể đang tự hỏi anh ta đã làm gì để cô cảm ơn?

"À..."

Fiona muốn nói nhưng anh ta đã ngắt lời cô:

"Cô... Những việc tôi đang làm. Cô hiểu sao?"

"Những việc đó..."

Tất nhiên có chuyện cô hiểu và những chuyện cô không hiểu. Cô không hiểu... Anh có ý định gì khi tìm kiếm cô? Anh có phải là một kẻ bắt cóc không? Nhớ tới khi anh hỏi cô về Mejojo và Auger, không lẽ mục đích của anh liên quan đến họ?

"Tôi có thể hỏi chứ?" -Fiona nói- "Từ lúc đó đến bây giờ, tôi luôn rất lo lắng nhưng..."

"Haizz..."

Anh ta chợt hít vào rồi lại thở ra một hơi dài như để lấy can đảm trước khi nói:

"Không phải. Ý tôi không phải như vậy."

"?"

Cô tỏ ra không hiểu và anh nói tiếp với giọng nói nhỏ dần:

"Tôi là loài Sói. Tội phạm của Weblin... Lây lan bệnh tật và tấn công con người."

Cuối cùng cô cũng nhận ra những gì anh đang cố nói. Anh ta đang cầu xin cô đừng sợ anh ta như một con Sói.

"Vậy ý anh là tôi nên sợ anh?"

Fiona cố ý trêu anh.

Fiona cũng có hiểu biết về loài Sói. Cô đã nghe từ Nesso, Zara và đọc từ những cuốn sách. Nhưng đó không phải là tất cả. Dường như với cô, người trước mặt cô đây không phải là người nguy hiểm như vậy.

Kết quả là nhìn nhau một lúc, cuối cùng anh là người đầu tiên nhìn đi chỗ khác.

"Người phụ nữ kì lạ." -Anh nói-

"... Có lẽ."

"Đúng... Loài Sói không đáng sợ... Không... không hoàn toàn là vậy."

"Hả?"

"Theo góc độ nào đó. Cô có thể đúng. Nhưng cô là một tiểu thư quý tộc không biết đến thế giới này."

Fiona tròn mắt nhìn anh.

Nói những lời như vậy thật vô lý! Không, thay vì cảm thấy bị tổn thương... Fiona lại cảm thấy lúng túng.

Cô thực sự không thích bị giam trong tòa tháp. Cô thích thế giới này, không phải là không biết gì về nó. Nhưng... Đó là lý do khiến cô cảm thấy khó chịu vì những lời nói của anh?

Đúng vậy, cô đang tức giận và cố gắng nói lại.

Đã bao lâu rồi kể từ khi cô tức giận với ai đó? Sống trong tòa tháp rất bình yên. Mọi người tôn trọng cô, vì thế, cô không thể tức giận với ai đó.

Nhưng bây giờ...

Giống như thời gian đang trôi qua. Một quãng thời gian nhẹ nhàng. Ngay cả khi có rắc rối gì đó xảy ra, nó cũng sẽ kết thúc nhanh thôi, sẽ không còn gì bất tiện nữa. Nếu nghĩ như vậy, có thể cũng không tệ khi tức giận với lời nói của ai đó.

Fiona bắt đầu tự cười một mình.

"Có chuyện gì đáng cười sao?"

Anh ta hỏi khi thấy cô cười ngây ngốc và Fiona đáp lại một cách vui vẻ:

"Một chút."

"Quả nhiên cô... Thật kì lạ."

"Thế à?"

"Ừm..."

Kết thúc cuộc trò chuyện như thế, hai người tiếp tục lên đường.

Tuy không biết đích đến đang ở đâu nhưng cô cứ đi theo anh. Im lặng một lúc, bỗng anh ta quay lại nhìn cô. Phải mất vài giây anh ta mới rụt rè lên tiếng:

"Tay."

"Tay?"

Fiona nhắc lại với ánh mắt không hiểu, anh ta nói tiếp:

"Cô không phải bị đau sao?"

"Bị đau? Lúc nãy à?"

Nhưng tại sao lại là tay? Cô bị đau đầu gối kia mà.

"Loài Sói mạnh hơn các chủng tộc khác." -Anh giải thích- "Lúc nãy, bởi vì bị tôi kéo tay, thế nên... Cô hẳn là đau lắm."

"Lúc đó à?"

Là lúc anh kéo tay cô nhưng đã buông ra giữa chừng.

Fiona phì cười và nghĩ thầm rằng anh đúng là một người vụng về. Nhưng, cô hạnh phúc vì lòng tốt đó.

"Không sao đâu, tôi không cảm thấy đau nữa. Tuy nhiên, nó sẽ đau nếu tôi cử động mạnh. Cảm ơn anh đã quan tâm."

Cô bắt đầu lắc lắc cánh tay mà anh nắm lấy trước đó để chứng tỏ rằng cô không còn đau nữa.

"Thế à... Vậy thì tốt."

Sau khi nói mà không có biểu hiện gì, anh lại bước về phía trước.

Rốt cuộc, Fiona vẫn không nghĩ những con Sói đều nguy hiểm. Anh ta là một kẻ bắt cóc đã tìm kiếm cô. Nhưng khi nhảy vào rừng, anh đã bảo vệ cô và còn quan tâm khi cô bị thương.

Anh là một người tốt bụng, không phải một con thú tàn bạo và hung dữ như người ta nói.

"Này, tôi có thể biết tên anh không?"

Anh ta ngay lập tức quay lại sau khi lời Fiona vừa dứt.

"Tên? Tại sao?" -Anh hỏi-

"Bởi vì, không phải sẽ rất bất tiện nếu không biết tên sao? Tôi có thể gọi anh dễ dàng hơn. Tôi cảm thấy hơi lạ khi cứ gọi anh như vậy."

"...."

Anh ta tỏ ra lưỡng lự. Fiona nói tiếp:

"Nếu anh không thích, thì cũng không còn cách nào khác... À, tất nhiên là không phải tên thật cũng được. Có thể là biệt danh... Dù sao, bất kì tên mà khi tôi gọi, anh có thể nghe thấy."

Anh ta vẫn im lặng.

Không được sao? Cô tự hỏi như vậy. Có lẽ vì anh là kẻ đang trốn chạy, nên sẽ rất khó để biết được tên của anh. Ngay khi cô nghĩ sẽ cố gắng thỏa hiệp lần nữa...

"Rath... Tôi là Rath..."

Sau khi dứt lời, anh ta liền quay đi như thể vừa rồi không phải anh ta lên tiếng.

Nhưng... Fiona bất ngờ. Anh ta vừa nói tên mình cho cô? Bối rối vài giây, Fiona cũng tự nói về bản thân:

"Tôi là Fiona. Fiona Galland."

"Thế à..."

Anh ta chỉ nói vậy và không gọi tên cô. Nhưng nó không thành vấn đề. Cô có thể gọi tên anh, cô hạnh phúc vì cô đã có thể biết tên anh.

Đó là cái tên đầu tiên mà cô biết từ "Thế giới bên ngoài". Vậy là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro