Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Con Sói lang bạt

Tại thời điểm buổi tiệc sinh nhật của Fiona sắp diễn ra, cô đã cùng với hai chú chó của mình ra vườn đi dạo và cùng nhau chơi trốn tìm. Thế nhưng thay vì tìm thấy một trong hai cậu bé thì Fiona lại tìm thấy một chàng trai xa lạ trốn trong bụi hoa vườn cô. Khi bị cô phát hiện, anh ta đe dọa buộc cô phải im lặng.

Để tránh nguy hiểm, Fiona đã nghe lời cậu ta.

Anh ta cẩn thận nhìn cô. Và khi nhận thấy rằng không có dấu hiệu của tiếng ồn, cuối cùng cô cũng bắt đầu nhìn xung quanh để xác nhận Pearl và Richie không ở đây.

Thấy cô nghe lời, anh ta cuối cùng cũng thở nhẹ ra, giống như để giải tỏa căng thẳng. Nhưng ngay lúc ấy...

"Ơ kìa? Tiểu thư Fiona đâu rồi nhỉ? Vừa nãy cô ấy còn ở đây mà. Tiểu thư Fiona?"

"Tiểu thư Fiona, có chuyện gì sao ạ? Richie vẫn ở đây cơ mà? Có chuyện gì xảy ra sao?"

Cô nghe thấy tiếng Pearl và sau đó là Richie. Cô cố im lặng và cúi đầu núp vào bụi hoa để tránh Pearl và Richie nhìn thấy.

"Tiểu thư Fiona có chuyện gì sao?" -Giọng Pearl đầy sự lo lắng-

"Tiểu thư Fiona sẽ không có chuyện gì đâu. À, phải rồi! Có thể là do Richie bảo mình đang trốn đằng kia nên có thể là tiểu thư đến đó tìm rồi."

"Đúng đúng, Nếu là như vậy, chúng ta chờ thêm một lúc nữa."

"Richie không muốn có chuyện gì xảy ra đâu."

"Em cũng không muốn. Vậy chúng ta ở đây chờ thêm một chút."

"Cũng không còn cách nào khác."

Hai cậu bé bắt đầu rời đi và Fiona thở phào nhẹ nhõm vì họ không phát hiện ra cô.

Thấy đã an toàn, chàng trai kia rốt cuộc cũng nhoài người ra khỏi bụi hoa. Anhh ta nhìn cô và hỏi:

"Nơi này... Mejojo và Auger ở đây phải không?"

Mejojo và Auger?

"Mau trả lời!"

Anh ta đột nhiên quát khiến Fiona giật mình.

"Họ..." -Cô lắp bắp đáp- "Họ vẫn chưa tới...!"

Anh ta liền "Chậc" một tiếng rồi quay đi chỗ khác, kẻ đột nhập như anh ta dường như không biết phải làm gì.

Cô nghĩ anh ta là một tên trộm và anh ta chọn Nhà Galland vì là một trong ba gia đình nổi tiếng nhất. Đặc biệt là hôm nay, những người hầu đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc. Điều đó có vẻ đã tạo ra sơ hở cho kẻ đột nhập.

"Em không thích như thế này. Chỉ cần ngồi xuống là thấy chán."

"Richie cũng thế. Chúng ta phải đi tìm tiểu thư thôi."

"Ngay cả khi tiểu thư đang đợi chúng ta, cũng không sao nếu chúng ta chạy mà."

"Đúng vậy, Richie sẽ đi tìm tiểu thư."

Fiona lại nghe thấy tiếng Pearl và Richie vang lên gần đấy và chúng đang tiến đến gần họ hơn. Cảm giác được có người sắp đến, hơi thở của chàng trai kia bắt đầu trở nên gấp gáp. Anh ta giơ tay muốn bám vào bụi hoa để tìm lối thoát nhưng anh bất cẩn đặt một tay lên bụi hoa hồng và bị gai làm bị thương ở cổ tay. Anh ta cau mày đau đớn nhưng không kêu lên và nắm lấy vết thương bằng tay kia của mình.

"Này, đợi một chút." -Fiona gọi khẽ-

"Cái gì?" -Anh ta khó chịu đáp lại-

Tuy không biết anh ta đang làm gì, cô cũng không quan tâm rằng anh có thể đánh lừa cô. Cô chỉ biết là cô không thể để vết thương của anh như vậy.

"Đưa tôi xem nào."

Fiona nói và nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ta. Vết thương bị cắt khá sâu, máu anh ta bắt đầu nhỏ giọt xuống đất. Vết thương khá nghiêm trọng. Nó sẽ đau khi anh ta làm bất cứ việc gì.

Cô vẫn không biết làm thế nào anh ta có thể vào được đây nhưng chắc chắn anh ta chưa bao giờ đi qua cổng trước. Nếu là vậy, thì anh ta sẽ phải đi lại con đường ấy nếu muốn rời khỏi đây.

"Đợi một chút."

Fiona lấy chiếc khăn ra khỏi túi và quấn nó quanh vết thương của anh ta. Không giống như bệnh tật, nó không liên quan gì đến chấn thương nhưng cô đã học cách băng bó vết thương từ Zara. Cô nhẹ nhàng quấn khăn tay và gấp gọn theo miếng vải. Điều này không thể làm cẩu thả được.

"Được rồi... Thế này là ổn rồi."

Nhìn vết thương đã được băng bó, Fiona hài lòng mỉm cười trong khi anh ta cứ nhìn cô chăm chú, thậm chí trong suốt quá trình cô băng bó cho anh, anh cũng không nói tiếng nào, cũng không kêu đau, anh chỉ im lặng nhìn cô. Sau đó hai người cứ im lặng nhìn nhau như thế.

Cuối cùng, Fiona mở lời trước:

"Tôi không biết anh là ai hay đang làm gì. Tôi chỉ muốn giúp đỡ một người đang bị thương trước mặt tôi... Chỉ có vậy thôi."

Fiona thầm nghĩ anh là một tên trộm thật ngốc khi dám đến trộm ở gia đình quý tộc thế này. Nhưng mà như thế là không tốt. Nếu cô có thể cho ai đó sự dịu dàng, cô nên dịu dàng với họ. Ngay cả khi đó chỉ là đạo đức giả... Thì hành động đó cũng chính là đạo đức thật.

"Nhưng nếu anh tiếp tục ở lại đây, anh sẽ gặp rắc rối nếu có người tìm thấy anh."

Fiona nói như thế bởi cô muốn anh mau rời đi. Bây giờ, anh ta vẫn chưa làm gì, cô có thể giả vờ chưa từng nhìn thấy anh. Anh ta không mang theo gì cả, nó không giống như sau khi vừa ăn cắp gì đó. Thế nên... Cô quyết định để anh đi.

Anh ta vẫn không đáp lại cô, anh ta chỉ thở mạnh ra và nhìn cô. Trong lúc cô tự hỏi anh ta có ý gì thì...

"Tiểu thư Fiona?"

"Tiểu thư Fiona? Tiểu thư rốt cuộc đang trốn ở đâu thế?"

Cô lại nghe thấy tiếng Pearl và Richie gọi và tiếng bước chân gần hơn. Anh ta bắt đầu tỏ ra hoảng hốt.

Đến lúc cô phải đi rồi. Cô phải nhanh chóng trở lại với Pearl và Richie. Còn chàng trai kia, cô nghĩ anh vẫn nên mau chóng rời khỏi đây. Cô định giục anh ta rời khỏi đây lần nữa.

"Này này, có chuyện gì xảy ra thế hả, hai người các cậu? Em gái tôi tách khỏi hai cậu rồi à?"

"Tiểu thư biến đi đâu mất rồi à?"

Có hai giọng nói vang lên từ phía bên kia hàng rào.

"Tôi nghĩ rằng tôi có thể gặp Fiona sớm vì tôi đã đến tháp sớm. Tôi không biết là con bé đã đi ra ngoài."

"Ha ha, đáng tiếc quá nhỉ."

Một trong hai giọng nói đó là của Nesso, anh trai cô, một hiệp sĩ của Weblin. Còn một người nữa đang đi cùng Nesso nhưng cô không biết là ai. Đó có thể là bạn của Nesso, cũng có thể là cấp dưới. Cô không biết chi tiết nhưng cô nghe nói rằng Nesso là một hiệp sĩ rất giỏi và cũng là người lãnh đạo các hiệp sĩ khác.

Nhưng nếu chàng trai trước mặt cô đây là một tên trộm, Nesso sẽ bắt anh ta.

"Thật tệ..." -Fiona lẩm bẩm- "Nhưng đó không phải tội quá nặng trước khi ăn cắp bất cứ thứ gì sao?"

Nhưng... Cô thầm nghĩ... Có thể sẽ an toàn hơn nếu để bị bắt một cách ngoan ngoãn thay vì cố chạy trốn trong nguy hiểm.

"Ha..."

Trong lúc cô đang suy nghĩ, một tiếng cười nhỏ bỗng bật ra khiến cô chú ý. Chàng trai kia vừa cười, cái miệng nhỏ từ dưới tấm áo choàng vẽ ra một vòng cung khiến cô ngây ngốc.

"Trước khi ăn cắp?"

Anh ta nói và Fiona không hiểu.

"... Có gì sai à?" -Cô hỏi-

Đánh giá từ vẻ ngoài giản dị của anh ta, cô đã nghĩ như vậy.

"Mục đích của tôi... Không phải như vậy."

"Mục đích?"

Lời nói của anh ta có nghĩa là gì? Nhưng trước khi cô có thể hỏi thêm bất cứ điều gì, có tiếng bước chân vang vọng từ phía bên kia bụi hoa.

"Pearl, Richie!"

Đó là giọng của Zara, anh tiếp tục gọi:

"Tôi đã nói với hai cậu hộ tống tiểu thư kia mà... Hai cậu để lạc tiểu thư rồi sao?"

"Không phải!" -Pearl đáp- "Em đang chơi mà. Tiểu thư Fiona đang đóng vai quỷ."

"Tuy nhiên, trước đó em còn nghe thấy giọng tiểu thư nhưng đột nhiên tiểu thư ngừng nói."

Rõ ràng, họ sẽ cùng Zara tìm cô. Càng ngày, lối thoát của chàng trai kia càng thu hẹp.

"Này, Fiona! Em nghe thấy anh chứ?"

"Tiểu thư, còn không mau chuẩn bị sẽ không kịp đấy!"

Cô lại nghe thấy giọng của Nesso và người đi cùng anh ban nãy. Cô quay lại nhìn chàng trai kia, anh ta cũng nhìn lại cô như thể anh ta đang rất sốt ruột. Cô tự hỏi sẽ thế nào nếu bây giờ cô gọi Nesso giúp cô... Cô muốn làm điều đó nếu cô có thể... Cô bị anh ta đe dọa sẽ giết cô nếu cô hét lên... Và với khoảng cách này, anh ta có thể ra tay nhanh hơn trước khi Nesso và những ngưởi khác đến giúp cô. Vì vậy, im lặng chính là lựa chọn đúng đắn nhất hiện giờ.

Tiếng bước chân của năm người đang gần hơn.

"Anh nên rời khỏi đây. Mọi người sắp đến rồi."

Anh ta vẫn không đáp lại. Trông anh ta cũng không có ý định đứng lên, anh ta vẫn nhìn cô. Fiona cố gắng chỉ cho anh ta xung quanh những bụi hoa để anh ta có thể đi nhanh chóng.

Chợt...

Fiona bị một lực mạnh kéo lại và gần như cùng lúc ấy, năm người xuất hiện ở góc của hàng rào.

"Fiona!"

"Tiểu thư!"

Tiếng gọi hốt hoảng của năm người vang lên cùng một lúc và Fiona lúc ấy mới nhân ra tình hình hiện tại của mình.

Cô đang bị chàng trai kia giữ chặt từ phía sau và không thể di chuyển.

"Đứng yên ở đấy. Nếu các người đến đây, tôi sẽ giết cô ta ngay. Dám gây ra tiếng động, tôi cũng sẽ giết."

Trong một khoảnh khắc, cô nhìn thấy Nesso buồn bã vì việc cô bị một người lạ bắt. Vào khoảnh khắc tiếp theo, Nesso lấy lại bình tĩnh và nhìn chằm chằm vào chàng trai đang khống chế cô.

Mỗi người dường như đã nhận thấy ánh mắt của Nesso và họ đôi mắt họ giãn ra. Bất chợt, Zara lùi về sau một bước. Đó không phải là ngẫu nhiên, đó là vị trí để đi về phía đối diện với bàn tay của Nesso.

Ngược lại, chàng trai kia dường như hơi hạ thấp trọng tâm của mình. Có vẻ là để anh ta có thể nhảy ra bất cứ lúc nào. Anh ta như một người có kinh nghiệm chiến đấu giống Nesso.

Mặc dù đang là con tin, Fiona vẫn còn đủ bình tĩnh để suy nghĩ. Đối với Nesso và bạn bè của anh, anh có lẽ đã quen với việc xử lý những tình huống như vậy rồi. Cô có hơi ngạc nhiên về sự kết hợp giữa Nesso và Zara. Cô biết họ đã là bạn tốt của nhau từ lâu rồi nhưng cô không nghĩ là họ có thể cùng hành động ăn ý như vậy.

Chàng trai đang bắt cô làm con tin bắt đầu tỏ ra bối rối. Có vẻ như anh ta cảm thấy không ổn khi đối đầu với Nesso. Cảm thấy anh ta đang gặp khó khăn, Fiona quyết định giúp anh. Cô mở miệng và cố gắng nói nhỏ để Nesso và Zara không nghe thấy.

"Vượt qua bụi rậm này. Rẽ phải ở góc cắt, sau đó rẽ sang trái, cắt qua con đường phía trước đài phun nước. Sau đó, anh có thể ra khỏi mê cung này trong khoảng thời gian nhanh nhất."

Fiona đã luôn nhìn mê cung này từ trên ngọn tháp, thế nên cô cũng khá quen thuộc với những ngóc ngách ở đây. Cô nói khá nhỏ nhưng dường như anh ta có thể nghe thấy.

Anh ta thở ra một cách nặng nhọc và bắt đầu di chuyển. Thế nhưng...

Fiona cứ nghĩ anh ta sẽ thả cô ra nhưng không. Cô bị anh ta kéo mạnh về phía sau và cả hai lẫn vào bụi hoa.

"Này!" -Fiona chống cự- "Tại sao lại kéo cả tôi?"

"Im đi!"

Anh ta ra lệnh cho cô một cách thô lỗ và tiếp tục kéo cô đi mặc cho cô chống cự. Bây giờ cô đang di chuyển như đi giật lùi vì bị kéo từ đằng sau. Cô có cảm giác cô sẽ ngã nếu không bước theo anh và cô cũng không nghĩ anh sẽ giúp cô khi cô té ngã đâu. Sẽ tốt hơn nếu anh ta bỏ trốn một mình thế nhưng tại sao anh phải kéo cô theo?

"Thả tôi ra!"

Fiona cố chống cự lần nữa nhưng anh siết cô chặt hơn như để cảnh cáo.

"Im đi, đừng chống cự nữa!... Tiếp theo mau nói tôi biết nên đi hướng nào?"

"Xem nào... Hướng này... Á!"

Cô vừa dứt lời cũng là lúc anh ta rẽ vào hướng cô chỉ mà không giảm tốc độ, cô bị kéo mạnh đến choáng váng và suýt chút nữa cô đã va đầu vào hàng rào.

"Tiếp theo!"

"Đó là... Ư... Chờ tôi một chút..."

"Mau nói tôi nghe tiếp theo như thế nào?!" -Anh ta quát thể hiện anh ta không có kiên nhẫn chờ-

"Tôi đã nói anh hãy chờ một chút!..."

Anh ta tiếp tục kéo cô chạy đi.

Trông anh ta có vẻ khá gầy guộc nhưng lại có sức khỏe đáng ngạc nhiên. Bằng chứng là anh ta vừa chạy vừa kéo cô theo nhưng không thấy anh ta có dấu hiệu hết sức, hơn hết là anh ta có tốc độ rất nhanh.

"Tiểu thư Fiona!"

Cô có thể nghe thấy tiếng mọi người đang gọi cô và tiếng chó sủa. Có lẽ Pearl và Richie đã biến trở lại thành dạng thú. Khi biến về dạng thú, tốc độ của chúng cũng sẽ tăng lên tương ứng.

Dường như khả năng anh ta không thể trốn thoát rất cao.

Ngay phía sau là hiệp sĩ xuất sắc nhất Weblin và bạn của anh, còn có người quản lý tòa tháp và những con chó.

Không có khả năng trốn thoát.

"Tới đây!"

Anh ta lại giơ tay lên. Cổ tay của Fiona lại bị kéo với một lực đau đớn.

Trong lúc bị anh ta kéo đi, cô tự hỏi tại sao anh ta lại quan tâm đến cô như vậy? Nếu anh bỏ cô lại, anh có thể thoát khỏi dễ dàng hơn. Tại sao lại cứng đầu ép cô như vậy?

Lẽ nào là... Bắt cóc đòi tiền chuộc? Đó là những gì Fiona nghĩ tới nhưng nếu anh thất bại, anh sẽ không có được gì cả. Và đáng ra anh nên bỏ cuộc khi bị những người trong biệt thự phát hiện chứ?

"Anh bỏ cuộc đi..."

Cô cố gắng khuyên anh lần nữa nhưng...

"Im đi!"

Anh quát cô lần nữa và tiếp tục chạy đi. Anh ta vãn giữ chặt lấy cô bằng một tay và tay kia bắt đầu rút một con dao găm từ trong áo ra.

Có lẽ nào anh ta muốn tấn công? Fiona nghĩ anh ta thật ngu ngốc. Anh ta không thể thắng được đâu. Nơi này là nhà của cô, vườn của cô, những người ở đây đều là những người có nhiều kinh nghiệm và quen thuộc với nơi này. Không có lợi thế nào cho anh ta, cả về vị trí và số lượng.

Anh ta có thể sẽ chết.

"Hướng này!"

Fiona chỉ tay về một hướng và anh ta nhanh chóng chạy theo hướng cô chỉ. Cô đang cố chỉ anh tránh xa những người đuổi theo. Cô muốn tránh cuộc xung đột.

Cô không muốn nhìn thấy anh ta chết và cũng không muốn người thân của mình giết anh ta.

"Rẽ trái ở góc tiếp theo và nhảy vào con đường đối diện đài phun nước sẽ thoát khỏi mê cung."

Anh ta làm theo cô chỉ dẫn và cuối cùng họ đã đến dưới ngọn tháp.

"Bây giờ, nếu anh đi nhanh, anh có thể trốn thoát!"

Đáp lại lời thúc giục của cô, anh chỉ "Hừ" một tiếng.

Cô muốn anh hiểu, anh không còn lý do gì để kéo theo cô nữa. Vẫn còn chút thời gian cho đến khi những người truy đuổi thoát khỏi mê cung. Từ đây trở đi, anh cũng không cần một người hướng dẫn nữa, và tốt hơn hết là anh nên chạy trốn một mình.

"Đi nhanh lên! Anh muốn chết sao?"

Cô lần nữa thúc giục nhưng anh lạnh lùng đáp:

"Sao cũng được..."

Một câu trả lời đơn giản và vô cảm khiến Fiona ngạc nhiên. Cái chết với anh ta là ổn sao? Cô chỉ nghĩ anh ta vì không muốn chết nên bắt cô làm con tin để tẩu thoát. Nhưng có đúng là vậy không? Giọng nói của anh ta không có chút động lực nào.

"Vậy anh là ai? Tại sao anh lại đến đây?"

"Đó không phải việc của cô."

"Nhưng mà..."

Trước khi cô muốn hỏi thêm gì nữa. Tiếng chó sủa vang lên khiến cô giật mình và theo sau đó là tiếng bước chân của những người truy đuổi đang đến gần hơn.

Bây giờ chàng trai kia không kịp thoát nữa, anh ta sẽ phải đối mặt với những người truy đuổi... Hoặc là Fiona đã nghĩ như vậy.

"Tới đây!"

Anh ta lần nữa kéo cô lại gần mình và chạy vào tòa tháp.

Hiện giờ không có ai trong tháp cả vì hầu hết người hầu đã ra ngoài sau khi nghe thấy chuyện lộn xộn đang xảy ra.

"Anh... Anh đang nghĩ gì vậy?

Thoát vào tòa tháp lúc này chính là thất sách nhưng anh ta trông vẫn rất bình tĩnh.

"Nơi này, vậy là ổn rồi."

"Ổn sao?"

Anh ta đang nói cái gì ổn cơ? Cô thật không biết anh ta đang nghĩ gì.

Cô lại nghe thấy tiếng chó sủa từ xa và tiếng những người truy đuổi đang đuổi đến rất gần nhưng anh ta vẫn kéo cô chạy. Hai người bắt đầu cảm thấy kiệt sức.

Fiona nhớ có lần cô đã đua với người hầu chạy lên cầu thang xoắn ốc này. Nó thật sự rất khó.

Cuối cùng, hai người đã chạy đến tầng cao nhất của tòa tháp. Phòng của Fiona. Nơi này không có lối thoát, chỉ có nhiều cửa sổ xung quanh phòng.

"Mau đến đây!"

Anh lần nữa thô lỗ ra lệnh cho cô và bước đến bên cửa sổ lớn.

"Cái này... Là cửa sổ phải không?"

"Tôi đã bảo cô mau đến đây!"

Anh ta lại ra lệnh cho cô và cô không còn cách nào khác là bước đến. Cô tự hỏi anh ta muốn làm gì?

Anh ta không thể bay thoát khỏi đây trừ khi anh ta có thể bay. Nhưng ngay khi suy nghĩ ấy vụt qua đầu cô, cửa sổ đã bị anh ta bật tung ra. Phòng của Fiona có rất nhiều cửa sổ và cửa sổ anh ta mở ra là cửa sổ hướng ra khu rừng.

Có lẽ nào... Fiona tự hỏi... Anh ta thực sự muốn bay từ nơi này xuống khu rừng?

Bất ngờ, Pearl và Richie nhảy vào phòng. Hai chú chó bắt đầu gầm gừ và sủa liên tục, theo sau hai chú chó là những người khác.

"Fiona!"

"Xin hãy thả tiểu thư ra!"

"Hãy thả tiểu thư ra ngay lập tức!"

Nesso là người xông vào đầu tiên, sau đó là Zara và người đi cùng Nesso.

Lúc này, anh ta đã bị dồn vào chân tường, không còn có thể thoát được nữa.

Nesso đứng ra thương lượng:

"Không còn lối thoát nào nữa đầu. Nếu cậu đầu hàng và thả em gái tôi ra, tôi sẽ không làm khó cậu. Tôi hứa."

"Xin hãy thả tiểu thư của chúng tôi ra." -Zara nói- "Sau đó chúng tôi có thể đảm bảo cho cậu an toàn rời khỏi đây."

"Người của gia tộc Galland cũng đã nói vậy rồi. Cậu có cần phải ngoan cố vậy không?" -Người đi cùng Nesso nói-

Nhưng mặc cho mọi người cố thuyết phục, anh ta có vẻ không lắng nghe. Fiona bắt đầu cảm thấy lo lắng vì sự bướng bỉnh của anh ta. Đó chắc chắn là một tội nghiêm trọng vì anh ta đã xâm nhập trái phép vào nơi ở của gia tộc Galland. Nhưng nếu gia đình cô đã hứa sẽ không làm khó anh ta, cô nghĩ nếu anh thả cô ra thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

"Không có gì phải sợ cả." -Nesso tiếp tục thuyết phục- "Tôi sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ cậu. Đừng làm mọi chuyện tệ hơn... Vì thế, làm ơn... Xin cậu thả em gái tôi ra được không?"

"Tôi là Elza Clifford. Hiệp sĩ của Weblin thuộc đội kị sĩ Gefreiter." -Người đi cùng Nesso nói- "Người đứng trước mặt cậu đây là Nesso Galland, đội trưởng đội kị sĩ Gefreiter. Anh ấy không phải là người thất hứa. Lời hứa của những hiệp sĩ như chúng tôi luôn được đảm bảo."

Chàng trai tỏ ra hơi nao núng. Nhưng vào lúc ấy...

Một cơn gió mạnh thổi qua từ cửa sổ và thổi bay khăn trùm đầu của chàng trai kia. Anh ta hoảng loạn muốn kéo lại khăn trùm đầu nhưng không kịp.

Tấm khăn bị thổi bay đi để lộ ra mái tóc bạc với đôi tai cũng phủ một lớp lông bạc vểnh lên trên đầu, dưới mái tóc bạc ấy là con mắt màu xanh sáng ngời.

Bắt gặp ánh mắt của anh ta, Fiona chợt bất động. Đó là lần đầu tiên cô trông thấy một màu mắt đẹp như vậy. Nhưng hình dạng vừa bị lộ ra của anh ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của xung quanh.

Anh ta cũng là một á nhân, tai và đuôi của anh ta trông giống chó nhưng không phải.

"Lẽ nào là... Loài Sói..."

Lời Nesso vừa dứt, cả căn phòng ngay lập tức chìm vào tĩnh lặng.

Loài Sói___ Đó là từ gợi nhớ đến một cuộc chiến tồn tại trong Weblin trước đây và không nên tồn tại trong Weblin hiện tại. Là một chủng tộc bị nguyền rủa, Sói được cho là đã biến mất khỏi Weblin từ 10 năm trước.

Fiona lờ mờ nhớ lại câu chuyện mà cô nghe được từ cha mình, giống như một câu truyện cổ tích từ một thế giới xa xôi.

"Con hiểu chứ, Fiona? Tránh xa những con Sói nhé... Chà, nhưng ta không nghĩ con sẽ gặp được Sói đâu."

Cha cô-Edgar và cô đang ngồi cùng nhau và ông đang nói với cô về những con Sói.

"Vậy, tại sao chúng ta phải coi chừng Sói ạ?"

Fiona ngây thơ hỏi và ông đáp:

"Đó là bởi vì chúng nguyền rủa chúng ta, người dân của Weblin... Nhiều người đã bị Sói giết."

"Nhưng tại sao Sói lại giết người?"

"Loài Sói và loài Mèo đã cùng liên minh trong quá khứ. Đúng, có thể nói rằng họ đã cùng dựng nên đất nước này."

"Vậy chuyện gì đã xảy ra?"

"Ha ha... Fiona muốn biết à?" -Edgar cười hỏi-

"Con muốn biết lắm ạ!"

"Được rồi. Ta sẽ kể cho con nghe." -Edgar bắt đầu- "Loài Sói ấy, muốn trở thành vua của đất nước này. Nhưng như con biết đấy, vua của đất nước này không phải là một con Sói."

"Vâng, con biết." -Fiona xen vào- "Vua của đất nước này là loài Mèo. Mejojo và Auger cũng là loài Mèo!"

"Coi nào." -Edgar khiển trách- "Không được gọi hoàng tộc bằng tên như vậy."

"Nhưng nếu cha không cho con gọi họ bằng tên, họ sẽ tức giận đấy. Mejojo cũng gọi con bằng tên. Anh ấy bảo con là công chúa của anh ấy, vì vậy con có thể gọi anh ấy và Auger bằng tên."

"Vậy à..." -Edgar cũng không thể nói gì thêm- "Chúng ta tạm gác chuyện đó sang một bên. Loài Sói đã thua loài Mèo. Vì vậy, chúng không thể lên làm vua."

"Vì vậy mà loài Sói nguyền rủa chúng ta? Chúng sẽ phá hủy Weblin sao?"

"Đúng vậy. Chúng đang cố tạo ra một đất nước lí tưởng cho riêng chúng. Chúng muốn chiếm lấy vùng đất Welin xinh đẹp này. Vì vậy, hãy cẩn thận... Không ai có thể thoát được lời nguyền của Sói."

Đó là câu truyện Fiona được nghe khi còn nhỏ. Nhưng đó là sự thật đã từng diễn ra. 10 năm trước, những con Sói đã giương cờ chống lại Weblin. Cùng lúc ấy, dịch bệnh Zodiva xuất hiện khiến những con Sói bị săn lùng và tiêu diệt. Nhưng nếu được hỏi rằng cô có tin Zodiva là một lời nguyền của Sói không? Cô sẽ không nghĩ vậy.

"Đến bây giờ, chúng ta vẫn còn được nhớ tới sao?"

Anh ta bắt đầu khiêu khích Nesso và Zara. Thay vì sợ hãi, anh ta nở một nụ cười.

Bất chợt, cánh tay đang đặt trên thắt lưng Fiona bỗng kéo mạnh. Trong một khoảnh khắc, Fiona bị anh ta kéo sát vào người và kéo đến bên cửa sổ.

"Fiona!" -Nesso thét- "Mau thả em gái tôi ra!"

"Mau thả tiểu thư ra" -Elza cũng giúp Nesso-

"Rốt cuộc cậu đang muốn làm gì?" -Zara là người lấy lại bình tĩnh và hỏi-

Nhưng trái ngược với ba người đang tức giận, cô không cảm thấy được sự hoảng loạn hay gấp gáp gì từ anh ta dù anh ta vẫn kéo tay cô và đối xử với cô như một con tin. Chỉ là, cô cảm thấy anh ta không có ý định giết cô dù đã đe dọa cô rằng anh sẽ giết cô nếu cô dám gây ra tiếng động. Như nhiều sách và người ta nói, loài Sói là một chủng tộc nguy hiểm, chúng sẽ giết bất cứ ai nhưng nếu nó đúng, anh ta đã giết cô từ lâu rồi.

Cô tự hỏi mình nên làm gì đây? Cô muốn thoát khỏi tình huống này. Nhưng... Cô cũng không muốn anh bị kết án như một con Sói. Bây giờ trong Weblin này, loài Sói chính là tội phạm và phải bị kết án tử hình.

Cô muốn chạy trốn nhưng lại không thể nghĩ ra cách để làm điều đó.

Rõ ràng, trong lúc cô đang suy nghĩ, anh ta đã có câu trả lời.

Fiona bất ngờ bị anh ta bế bổng lên, giống như hoàng tử bế công chúa trong truyện cổ tích thế nhưng anh ta không phải là hoàng tử. Anh ta là một tên tội phạm đang bị săn lùng.

"Không... Không lẽ là..."

Fiona chợt cảm thấy sợ hãi những gì mình đang nghĩ.

"Fiona!"

"Tiểu thư!"

"Đừng hòng thoát!"

Cô nghe thấy tiếng Nesso và Zara gọi cô một cách hoảng hốt và Elza chạy vội đến muốn ngăn cản nhưng có vẻ đã không kịp.

"... Chào nhé..."

Chàng trai kia cũng không quên quay lại nói với họ như vậy với một nụ cười mỉa mai hiện lên trên khuôn mặt.

Sau đó, không chút do dự, anh nhảy xuống từ cửa sổ.

Tiếng hét của Fiona hòa vào tiếng gió xoáy. Tai cô ù đi, cô không còn nghe thấy gì nữa ngoài tiếng gió.

Dù hoảng sợ, cô vẫn cố quay đầu nhìn xuống. Cô trông thấy khu rừng Sharlmessen trải dài dưới mắt mình. Một khu rừng xinh đẹp vây lấy tòa tháp của cô. Cô đã luôn mơ ước được đến khu rừng này vào một ngày nào đó. Bây giờ cô tự hỏi mơ ước đó có thể thành hiện thực không? Thế rồi cô lại tự chế nhạo bản thân như một con ngốc. Trong tình huống thế này, không có gì có thể biến mơ ước thành hiện thực. Nhưng... Thế giới trải rộng dưới mắt cô lại đẹp đến nỗi cô vô tình cười.

Mặt đất cách cô ngày càng gần. Cô vô thức nhắm mắt. Và rồi, thế giới trở nên tăm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro