Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Một lần nữa tin tưởng

Chạy trốn, chạy trốn, chạy trốn, chạy trốn. Ở phía sau con hẻm của một thành phố lớn hơn một chút mà tôi đến, tôi đã ngã xuống.

Lệnh săn Sói được đưa ra và tôi bị truy đuổi bởi thủ đô hoàng gia. Một đứa trẻ như tôi, không biết làm thế nào để có thức ăn.

Khi ở trong rừng, sẽ có một số động vật có thể ăn được. Tuy nhiên, lớn lên như một quý tộc vào thời điểm đó, tôi không có kiến ​​thức hay kỹ năng để săn bắn và tôi cũng không có công cụ.

Sau khi lang thang từ nơi này đến nơi khác, tôi ngã xuống sau một con hẻm trong thành phố mà tôi không biết.

"Mẹ ơi... Chị ơi... Cha ơi..."

Tôi muốn ai đó giúp tôi. Tôi muốn họ xuất hiện nhẹ nhàng ôm lấy tôi và nói rằng mọi việc vẫn ổn.

Lúc đó, tôi đã nghĩ... Tôi sẽ chết...

Tôi đã sẵn sàng cho cái chết, với tứ chi co rút dưới lớp vải để che giấu là loài Sói. Nhưng có thể... Điều đó cũng tốt. Tôi có thể gặp lại gia đình của mình.

Và khi ý thức của tôi dần biến mất...

"Này, cậu có sao không?"

Tôi nghe thấy một giọng nói của một cô gái. Tôi sợ hãi và cố gượng cơ thể đang bất động để chạy trốn.

Tôi biết sẽ thế nào nếu tôi để ai đó bắt gặp.

Nhưng, cơ thể tôi không cử động được.

"Cậu đang sợ sao? Tớ là Melissa. Cậu đang bị thương hay bị ốm à?"

Tôi chỉ biết lắc đầu trước câu hỏi của cô ấy.

"Vậy, có chuyện gì xảy ra sao? Cậu đang buồn chuyện gì à?"

Nếu buồn, đã có rất nhiều chuyện. Nhưng đó không phải là lý do tại sao tôi xuất hiện sau con hẻm.

Tôi lại lắc đầu. Nhưng ngay lập tức, bụng tôi kêu lên vì đói.

"Cậu đang đói phải không? Đợi một chút nhé! Tớ sẽ mang gì đó có thể ăn được đến!"

Lúc đó, tôi tự hỏi nên làm gì bây giờ?

Cô ấy là một đứa trẻ, vì vậy cô ấy không làm gì để xác nhận danh tính của tôi. Nhưng nó sẽ không như vậy đối với người lớn.

Tôi muốn chạy trốn, nhưng cơ thể tôi không cử động được.

Tôi nghĩ, nếu tất cả nỗi đau này tiếp tục, tôi sẽ từ bỏ và chấp nhận kết thúc ở đó.

Nghe tiếng bước chân đến gần, tôi sẵn sàng chết.

Nhưng_

"A, thật tốt. Cậu vẫn ở đây. Đây này!"

Cô ấy đưa tôi một miếng bánh mì mới nướng.

"Ăn nó... Được sao?"

Mùi thơm ngọt ngào của lúa mì trôi trên mũi tôi.

"Tất nhiên! Tớ đã mua nó cho cậu mà. Đây, cậu lấy đi!"

Sợ hãi và lo lắng trong tôi biến mất. Tôi cầm lấy nó và ăn vội.

"Chờ đã ...! Nếu cậu ăn quá nhanh, cậu sẽ bị nghẹn họng đấy!"

Lời cô ấy vừa dứt, tôi lập tức bị nghẹn và ho. Cô ấy liền bật cười:

"Đấy, tớ đã nói rồi mà! Không ai lấy của cậu đâu, cứ bình tĩnh ăn."

Tôi cảm thấy một bàn tay đang vuốt ve lưng tôi. Nó rất giống mẹ và chị gái hay làm cho tôi... Và khi nhớ về họ, tôi không nhịn được lại bật khóc.

"Này... Có chuyện gì vậy?! Có chuyện gì buồn à? Này, đừng khóc..."

Trong khi nghe giọng nói lo lắng của Melissa, tôi vừa ăn bánh vừa khóc.

Đó là lúc tôi quen biết Melissa.

Melissa là một cô gái kì lạ. Mặc dù biết tôi là một con sói, cô ấy chỉ cười với khuôn mặt buồn bã.

"Cậu không sợ sao? Cậu không muốn giết tôi sao?"

Khi tôi hỏi như thế, cô ấy chỉ trả lời:

"Tớ cũng có một người bạn là loài Sói như cậu."

Melissa không nói gì thêm. Tôi cũng không biết gì vì Melissa không nói gì về người bạn Sói đó của cô ấy.

"Tớ chỉ nghĩ rằng tớ không thể nhẹ nhõm. Tớ sẽ giúp cậu cho đến khi cậu có thể di chuyển."

Như những gì đã nói, Melissa thường xuyên mang thức ăn cho tôi sau con hẻm trong những ngày sau đó.

Đôi khi là bánh mì, đôi khi là thịt và trái cây.

Lúc đầu tôi cảnh giác, nhưng dần dần tôi nghĩ mình ổn. Cô ấy không bức hại loài Sói.

Đó là lần đầu tiên tôi rất tử tế với ai đó và cho phép trái tim tôi thoát khỏi thủ đô hoàng gia.

Khoảng thời gian bình tĩnh và ấm áp chắc chắn là có, dù chỉ là một chút... Nhưng chính tôi đã chấm dứt nó.

Vào ngày hôm đó, Melissa đến con hẻm thăm tôi như thường lệ và mang theo thứ gì đó có mùi lạ và ngọt ngào.

"Này, Melissa. Hôm nay cậu mang gì đến vậy? Nó có mùi thực sự ngọt ngào."

"Hả? Mùi ngọt? Tớ không có mang theo đồ ngọt."

"Vậy sao? Nhưng tớ ngửi thấy mùi hương rất ngọt và ngon."

Tôi ngửi thấy như vậy. Dù Melissa phủ nhận, nhưng cô ấy chính là nguồn gốc của mùi hương ngọt ngào đó.

"Nhưng tớ thực sự không mang đồ ngọt đến vào ngày hôm nay. Những gì tớ mang đến ngày hôm nay là một chiếc bánh sandwich. Đây."

Melissa đưa tôi một chiếc bánh sandwich được kẹp giữa rau và thịt thái lát mỏng. Mặc dù tôi đã nhận lấy nó, nhưng__ Sự thèm ăn của tôi hướng đến mùi thơm ngọt ngào trên cơ thể Melissa hơn là bánh sandwich tôi nhận được.

"Rath muốn ăn đồ ngọt phải không? Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ tìm đồ ngọt nào đó vào ngày mai."

"Không phải như vậy, nhưng..."

Tôi không nói điều đó vì tôi muốn ăn đồ ngọt. Trên thực tế, mùi ngọt ngào đó đang ở đây.

Tôi tự hỏi nó rốt cuộc là ở đâu?

Và Melissa càng đến gần, mùi hương ngọt ngào đó càng mạnh.

Nó rất là... ngon... ngọt và... giống như đang mời gọi tôi.

Và khi tôi kịp nhận ra, tôi đã tiếp cận Melissa. Mùi ngọt ngào ngày càng nồng. Ý thức tôi dường như bị cuốn theo nó...

Và cuối cùng, tôi tìm thấy nguồn gốc của hương thơm. Đó là miếng băng nhỏ được quấn quanh đầu ngón tay của Melissa.

Có lẽ cô ấy chú ý đến ánh mắt của tôi, Melissa ngại ngùng.

"Là lúc nãy, tớ đã thất bại một chút trong khi làm bánh sandwich. Tự cắt vào ngón tay của bản thân đúng là thật vụng về."

Những lời của Melissa đi từ tai trái sang tai phải. Không có nghĩa gì khi nghe nó như một âm thanh.

Trái tim tôi như thể bị thêu đốt. Tôi khó thở. Đầu tôi nặng trĩu.

"Cậu__ Không sao__ Phải không?"

Giọng nói tôi run rẩy...

"Hả? Không sao. Chỉ bị mất chút máu, nhưng vết thương không phải là vấn đề."

Nói xong, Melissa đưa ngón tay ra.

Màu đỏ của máu như thể mật ong từ từ thấm qua băng trắng.

Tầm nhìn của tôi nhuộm màu đỏ thẫm. Tôi không thể nghĩ bất cứ điều gì. Tôi chỉ muốn ăn. Và cô gái đang cười trước mặt tôi chỉ có thể được coi là thức ăn.

Tôi nhảy vào Melissa, kéo cô ấy xuống con hẻm bẩn thỉu, kéo răng nanh vào cổ họng, ý thức bị lôi kéo bởi một cơn đói dai dẳng.

"Rath!... Chuyện gì thế?!... Đừng mà, thả tớ ra!..."

Không thể dừng lại được.
Không thể buông ra được.

Hơi thở thô ráp. Cổ họng như bị thêu đốt. Chỉ cố hút lấy dòng máu trào ra, mặc kệ sự cầu xin.

"Đau quá... Rath... Thả tớ ra..."

Tiếng khóc của cô ấy có thể nghe được rất xa.

Tôi hút máu của Melissa và sau đó, cơn đói dần biến mất.

Lý do tôi có thể tỉnh lại là bởi vì tôi đã thoả mãn.

Trước mắt tôi là một thực tế khốn khổ__

Cổ họng Melissa bị nhuộm đỏ, và có những vết sẹo xuất hiện ở đó... Như thể bị một con thú dữ tấn công.

Tôi không biết tại sao tôi lại làm ra những việc này? Tại sao tôi lại tấn công Melissa?

Những việc đó___

"Giết loài sói! Chúng tấn công và nuốt chửng con người!"

"Hãy đứng lên để bảo vệ gia đình của mình! Nếu im lặng và sợ hãi, sẽ chỉ bị giết! Đối đầu với loài sói!"

"Giết chúng! Giết tất cả bọn chúng!!"

Tôi không khác gì những con Sói mà bọn họ nói tới.

Tôi chỉ có thể gào thét. Nước mắt tuôn rơi.

Công lý trong tôi cho đến thời điểm đó, tôi là một đứa trẻ tội nghiệp bị bức hại vô cớ, bị vu tội ăn thịt người nguy hiểm.

Nhưng kể từ lúc đó, mọi thứ đã đảo ngược...

Tôi tấn công Melissa. Đẩy cô ấy xuống và ăn cô ấy...

Tôi đã trở thành một con Sói ăn thịt người thật sự.

----------------------------

Sau khi Rath đã kể cho Fiona nghe tất cả. Cô rốt cuộc cũng hiểu, lý do tại sao Rath không muốn hi sinh bất cứ ai.

Anh nhớ mình đã bị lôi kéo bởi ham muốn của chính mình và làm tổn thương cô gái đã giúp đỡ anh.

Điều đó khắc lên vết thương lòng trong Rath...

"Tôi đã làm tổn thương người đã giúp đỡ tôi. Bởi tôi là loài Sói... Cô ấy đã giúp tôi. Tôi lại khiến cô ấy gặp bất hạnh."

"Rath..."

"Tôi... Tôi rất sợ... Tôi sợ tôi sẽ trở thành một con Sói khủng khiếp như mọi người nói. Nhưng đồng thời... Để trả thù kẻ đã giết mẹ, chị gái và bố tôi... Tôi muốn giết bọn chúng và những người khác... Nhưng sau đó, không có gì khác với những gì họ đã làm và những gì chúng tôi đang làm bây giờ... Tôi không biết phải làm gì nữa..."

Rath nói với giọng run rẩy. Fiona nhẹ nhàng khuyên anh:

"Không sao đâu... Rath sẽ không sao đâu. Anh đã uống máu của tôi mà phải không? Thế nên, sẽ không sao... Anh không còn phải chống lại Zodiva nữa."

"Nhưng tôi khiến cô gặp bất hạnh. Bởi vì tôi đã tham gia."

"Không... Tôi không hề bất hạnh."

"Không__ Bất hạnh?"

Rath nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, cô giải thích:

"Anh đưa tôi ra khỏi tháp và tôi đã thấy được rất nhiều, cũng học được rất nhiều. Tôi đã có thể chạm vào rất nhiều thứ mà tôi mong đợi và không biết đến. Tất nhiên, có nhiều điều khủng khiếp. Tôi cũng thấy rất nhiều thứ tôi không muốn thấy. Nhưng... Tôi đã được sống... Tôi không chỉ được bảo vệ và sống trong tòa tháp... Tôi không thể sống theo ý muốn của tôi... Chính vì vậy, tôi không ghét anh, cũng không sợ anh."

"Cảm__ Ơn__"

"Tôi cũng muốn nói lời cảm ơn."

"Cô... Thật sự... Rất kỳ lạ..."

"Đừng nói những điều như vậy với khuôn mặt nghiêm túc đó..." -Fiona nói một cách xấu hổ-

Sau đó, hai người nhìn nhau và mỉm cười. Nụ cười của Rath thật sự rất dịu dàng và ấm áp.

"Khuôn mặt tươi cười đó của em... Tôi rất thích..."

"Hả?"

"Nó thật sự... Rất tuyệt..."

"Cảm... Cảm ơn..."

Đột nhiên anh nói ra một điều như vậy với khuôn mặt hơi ửng đỏ... Nó khiến khuôn mặt cô nóng lên... Sau đó, mặt cô cũng đỏ ửng.

"Này..."

Rath rụt rè gọi.

"Ơ?... Chuyện gì?..."

Fiona cũng bối rối đáp.

Thêm vài giây ngượng ngùng, anh cuối cùng mở miệng:

"Em... Tôi muốn chạm vào em... Tôi có thể chạm vào em không?"

"Hả?"

Xấu hổ, nhưng không có lý do để từ chối. Cô cũng muốn chạm vào Rath.

"Được..."

Ngượng ngùng đáp lại như thế. Fiona nhẹ nhàng nhích tới một chút. Rath cũng chầm chậm đặt tay lên vai cô một cách lúng túng. Hai người nhẹ nhàng tựa trán vào nhau và__

Cô cảm thấy gì đó ươn ướt trên má Rath, nhưng thứ đó cũng ở trên má của cô.

Đó là nước mắt__

Chắc chắn, Rath đã luôn sợ bị từ chối. Bị từ chối vì là một con Sói. Bị từ chối vì bị cho là một con Sói...

"Sẽ ổn thôi..."

"Phải..."

Sau đó. Họ cứ như vậy cho đến khi họ cảm thấy nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro