Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Hi sinh vì người khác

Sau cuộc đột kích thành phố Bialess, Fiona đã quay lại lâu đài Zanan cùng bầy Sói.

Đối với những việc đã xảy ra tại Bialess... Cô đã gặp lại những người thân của mình ở đó.

Nesso, Zara, Elza, Pearl, Richie... Những người ở đó và cả cha của cô đang ở Sharlmessen... Cô rất nhớ và lo lắng cho họ.

Nesso nói anh đang tìm cô. Có nghĩa là Nesso và những người khác đã luôn tìm cô kể từ khi cô bị loài Sói bắt đi. Tuy nhiên_ Cô đã hoàn toàn quen với cuộc sống ở đây, không có nghĩa là cô không quan tâm đến gia đình mình, nhưng... Kể từ khi cô đến đây, cô không bao giờ cố gắng trốn thoát, dù biết là vô dụng.

Nhưng nếu thực sự muốn trốn thoát, cô lẽ ra đã thử một lần. Cô đã không làm điều đó bởi vì cô thực sự không muốn trốn thoát khỏi đây.

Arles, Rath và Guillan. Cô không nghĩ sống cùng với loài Sói là xấu.

Cô chỉ có thể nói xin lỗi với Nesso và mọi người. Nói rằng cô không xứng đáng cho họ phải vất vả như thế. Bởi, cô đang sống với loài Sói... Tương đương với sự phản bội chống lại Nesso.

Dù rời bỏ loài Sói, cô cũng không thể quay về Sharlmessen. Cô cũng không thể quên gia đình của mình và sống với Sói.

Cô tự hỏi từ khi nào cô lại trở thành người nửa vời như thế? Cô thậm chí còn không biết cô muốn làm gì.

Dù vậy, cô vẫn nghĩ làm thế nào loài Sói và người dân Weblin có thể cùng tồn tại? Mâu thuẫn giữa hai phe. Người dân Weblin bức hại loài Sói để sống và loài Sói giết người dân Weblin trước khi bị họ giết. Mâu thuẫn lặp đi lặp lại...

Giá như cả hai có thể cùng tồn tại...

Một âm thanh gõ vào cửa gỗ chợt vang lên và cắt ngang suy nghĩ của cô.

"Là ai? Mời vào..."

Được sự cho phép của cô, cánh cửa mở ra_

"Cô vẫn còn thức à?"

"Vâng..."

Arles đến gặp cô sau khi trở về từ cuộc chiến ở Bialess.

"Có chuyện gì liên quan đến tôi à?" -Fiona hỏi-

"Phải..." -Arles đáp- "Ta có chuyện muốn nói với cô. Bây giờ có được không?"

Arles muốn nói chuyện với cô? Cô tự hỏi rốt cuộc là chuyện gì?

"Vâng, không vấn đề gì."

Cô đã nghĩ họ sẽ nói chuyện tại đây nhưng suy nghĩ đó đã bị thổi bay khi Arles bỗng dưng bước tới và đưa tay cho cô.

"Anh muốn ra ngoài sao?" -Fiona bối rối hỏi-

Arles chỉ gật đầu:

"Hãy nói chuyện trong khi đi bộ bên ngoài. Hôm nay trăng rất đẹp. Một cơn gió tốt đang thổi tới."

"Vâng... Tôi hiểu rồi."

Fiona nhẹ nhàng đặt tay lên tay của Arles. Như thể một nàng công chúa chấp nhận lời mời khiêu vũ của một hiệp sĩ. Và cô biết Arles là một cựu hiệp sĩ.

"Hướng này."

"Vâng..."

Arles nắm lấy tay cô và bước ra khỏi phòng.

--------------------------

Trong khu rừng đêm vắng lặng. Chỉ có những bước chân của họ đang vang vọng trong bóng tối.

"Hãy cẩn thận... Mặt đất ở đây có chút không ổn định."

"Cảm ơn."

Fiona cảm ơn trước lời nhắc nhở của Arles.

Càng bước đi, cô có thể cảm thấy những viên đá nhỏ lăn dưới gót giày của mình. Nếu không cẩn thận, nhất định sẽ trượt ngã.

Và với sự hộ tống của Arles, cô tiếp tục đi trong khu rừng đêm vắng lặng. Suốt quãng đường, họ cũng không nói với nhau câu nào. Dù vậy, cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp truyền từ bàn tay đang nắm lấy tay cô.

"Ta nghĩ rằng phải nói chuyện này với cô."

Arles chợt mở miệng và nói với cô như vậy. Và khi cô nhìn anh, anh nói tiếp:

"Khi đi với cô thế này... Ta có cảm giác như trở lại những ngày trước đây."

"Những ngày trước đây?" -Fiona hỏi- "Là khi anh vẫn còn ở lâu đài hoàng gia?"

"Phải... Ta là hiệp sĩ xuất sắc nhất. Cô có tin không?"

"Tôi tin. Bởi vì anh rất dễ dàng đánh bại Nesso, hiệp sĩ xuất sắc nhất hiện tại."

Arles chợt thở nhẹ ra và quay mặt đi. Điều đó khiến cô nghĩ dường như cô đã nói sai điều gì. Và... Khi nhắc đến việc đó, nó lại khiến cô nhớ đến trận chiến ở Bialess.

"Xin lỗi..."

Cô lẩm bẩm lời xin lỗi khiến Arles nhìn cô với ánh mắt không hiểu.

Có chút ngần ngại nhưng_

"Cảm ơn..."

"Ta xin lỗi..."

Cô và Arles nói ra cùng một lúc.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhưng cô thấy Arles cũng đang nhìn xuống cô với ánh mắt ngạc nhiên.

"Tại sao cô lại cảm ơn ta?"

"Còn anh. Tại sao anh lại xin lỗi tôi?"

Arles hơi cau mày:

"Ta làm anh của cô bị thương."

"Nhưng anh đã không giết anh ấy."

"Vậy sao... Ha... Chỉ có cô mới nói như thế..."

Trong ánh trăng lấp lánh, Arles và Fiona nhìn nhau và cười một chút.

Cô cảm thấy thật lạ. Ánh nắng hầu như không đến được, nhưng ánh trăng dường như chiếu xuyên qua những cành và lá rực rỡ.

Có lẽ vì ánh trăng, bầu không khí xung quanh Arles dịu dàng hơn bao giờ hết.

Bước thêm vài bước, cô hỏi Arles:

"Anh đưa tôi đến đây để nói những điều này à?"

Đôi mắt Arles mở to trước khi đáp lại:

"... Ta sẽ rất vui nếu đó là tất cả."

"Còn có chuyện khác à?"

"Phải... Đó là chuyện có thể khiến cô gặp nguy hiểm và liên quan đến cô."

"Có liên quan đến kế hoạch tiếp theo à?"

Cô được biết cuộc tấn công vào thành phố Bialess là để chứng minh sự hiện diện của cô với Mejojo và những người khác. Cô cũng biết Arles muốn nhử Mejojo đến Zanan. Nhưng những gì cô biết chỉ có bấy nhiêu. Cô không biết anh định làm gì tiếp theo.

Cô tự hỏi anh sẽ nói cho cô biết?

Arles nói:

"Phải... Bản thân kế hoạch này đã được vạch ra từ lâu rồi. Và ngày để đưa nó vào thực tế sắp đến rồi... Có lẽ sẽ là trận chiến cuối cùng. Loài Sói và Weblin. Hoặc sẽ cùng diệt vong."

"Không thể nào..."

"Fiona, chúng ta không thể quay lại nữa. Dòng lịch sử ngu ngốc được bắt nguồn từ thế hệ trước. Không có sự cứu rỗi ở bất cứ đâu__ Nhưng chúng ta vẫn phải chiến đấu."

"Tại sao?... Thực sự, không có cách nào để hòa giải?"

"Không có... Trừ khi có thể quay ngược thời gian... Giết Mejojo và Auger. Nếu không, đất nước này không thể được cứu."

Đôi mắt của Arles sắc bén, rõ ràng và chuẩn bị cho tất cả.

"Vậy tôi nên làm gì?" -Fiona hỏi-

"Cô không cần phải làm gì cả... Nhưng..."

Arles chợt ngừng lại. Nhưng như vậy cũng đủ cho cô hiểu. Cô hít nhẹ và hỏi:

"Giống như ở Bialess?"

"Phải... Giống như ở Bialess..." -Arles gật đầu-

Arles dự định sẽ mang cô đến chiến trường tiếp theo.

"Chúng ta sẽ lôi kéo Quân đội Hoàng gia__ cùng Mejojo và Auger đến Zanan."

"Mejojo và Auger... Đến khu rừng này?"

"Phải."

Cô bắt đầu hiểu ý định của Arles. Chắc chắn, khu rừng này cách xa thủ đô hoàng gia. Nếu tiến xa đến đây, Quân đội Hoàng gia mất sức. Và nguồn cung không nên để lại. Loài Sói từ lâu đã sử dụng Zanan làm gốc. Lợi thế cũng đang nghiêng về phía loài Sói. Làm cho khu rừng này trở thành một chiến trường chắc chắn có lợi thế.

Nhưng_

Điều đó dường như không đủ để khắc phục sự khác biệt áp đảo lực lượng giữa Quân đội Hoàng gia và loài Sói. Nếu chỉ là chống lại các Hiệp sĩ đóng quân quanh đây, loài Sói có thể giành chiến thắng. Nhưng đối thủ là Quân đội Hoàng gia. Đội quân mang tên của một quốc gia. Và nhân danh Mejojo và Auger, các Hiệp sĩ nằm rải rác trong từng khu vực sẽ được tập hợp từ khắp nơi đến thủ đô hoàng gia.

Liệu loài Sói có thể giành chiến thắng trước một đội quân lớn như vậy chỉ bằng lợi thế về địa hình?

"Cô đang làm khuôn mặt nghi ngờ đấy." -Arles nói-

"Bởi vì... Tôi đang nghĩ... Anh rất quan trọng việc lôi kéo tất cả đến khu rừng này... Liệu có ý nghĩa gì khác không"

Arles liền bật cười:

"Cô rất thông minh."

Fiona hơi sững người trước lời khen của Arles. Sau đó, anh đã nói cho cô biết:

"Đốt cháy khu rừng này. Zanan, Rừng của Weblin. Lôi kéo Quân đội Hoàng gia vào và đốt nó. Zanan là một vùng xa xôi. Được bao quanh bởi các khu rừng ở tất cả các phía. Đã bước vào một lần, sẽ không có lối thoát."

Chỉ nghe đến đó, cảm giác sợ hãi trong cô đã bắt đầu dâng lên.

"Nhưng rồi... Loài Sói? Arles và Rath sẽ đi đâu?"

Arles chỉ nhướn mày:

"Biến mất khỏi Weblin."

"Nhưng... Sau đó, anh sẽ làm gì? Không lẽ..."

Arles không trả lời câu hỏi. Anh chỉ nhẹ nhàng chuyển ánh mắt tới cô. Và__

"Đưa mọi thứ trở về với lửa__ Rừng, lịch sử và cả Zodiva. Nếu Zodiva được sinh ra ở đất nước này, ta sẽ đốt nó và xóa bỏ nó đi__ Đốt cháy nó cùng với chúng ta. Dù sao, đối với thế giới này, chúng ta bị xem là tội phạm. Chúng ta có thể được thanh tẩy bằng ngọn lửa."

Cô không thể nói gì thêm. Cô không thể làm gì để lật ngược quyết tâm của Arles. Anh nói rất bình tĩnh, như thể cái chết không là gì cả.

"Tất cả sẽ chết?"

"Phải... Điều đó là có thể... Nhưng, lịch sử cần phải biết... Ý nghĩa thực sự của chúng ta."

Đôi mắt của Arles nhìn về một nơi nào đó rất xa và dường như rất lạc quan.

"Nhưng có thể là không." -Arles nói- "Bây giờ ta không biết nhiều hơn nữa."

Fiona chỉ có thể im lặng lắng nghe.

Cô tự hỏi Arles đã nghĩ đến việc giết Mejojo và Auger bao lâu rồi? Đã bao lâu kể từ khi kế hoạch đó được vạch ra?

"Cô là mồi nhử Mejojo và Auger. Chúng ta sẽ hợp tác cho đến khi kết thúc."

"..."

Đó có nghĩa là... Cô cũng sẽ chết? Cô nghĩ thế nhưng đã không nói ra. Cô biết cô vai trò của cô vẫn là mồi nhử Mejojo và Auger cho đến cùng.

Arles nói:

"Weblin bắt đầu đi sai hướng sau khi hai người bọn chúng lên nắm quyền. Nếu bọn chúng chết và có người tốt điều hành đất nước... Chắc chắn sẽ có một nơi mà chúng tôi và loài Sói có thể sống trong Weblin này một lần nữa."

"Đúng vậy..."

Như vậy không tốt sao? Fiona nghĩ, nếu người của Weblin và loài Sói có thể trở lại với nhau. Nhưng... Có thể tương lai đó sẽ không bao giờ tới... Bởi lúc này, loài Sói đang có nguy cơ bị tiêu diệt...

Khi hai người đang im lặng nhìn nhau... Chợt một tiếng ồn phát ra từ bụi cây gần đó.

Arles theo phản xạ giơ một tay chắn trước Fiona trong khi tay còn lại đặt lên thanh kiếm giắt trên thắt lưng.

"Không được!"

Một tiếng hét phát ra từ bụi cây và sau đó, Rath xuất hiện từ bụi cây.

Ngay khi nhảy ra khỏi bụi cây, Rath tiếp tục hét:

"Em ghét anh, anh hai!... Sau tất cả... Mọi thứ đều là sai lầm!!"

Sau đó, Rath chạy đi.

"Rath!"

Fiona gọi nhưng có vẻ Rath không nghe thấy.

"Chạy rồi sao?"

Arles thở nhẹ ra như thể anh cũng bất lực. Có lẽ ngay từ đầu, anh đã biết Rath đang nghe lén.

Phải đuổi theo Rath. Nghĩ vậy, cô quay lại nói với Arles:

"Xin lỗi, Arles. Tôi phải đi xem Rath một chút!"

"Được... Tất cả nhờ vào cô."

Với lời nói của Arles, cô đuổi theo Rath.

--------------------------

Quanh quẩn trong khu rừng tối. Fiona tự hỏi Rath đang ở đâu?

"Rath!... Rath!... Anh đang ở đâu?! Rath!"

Trong khu rừng vắng lặng, chỉ có tiếng gọi của Fiona vang vọng.

Cô nghĩ có phải anh đã quay lại lâu đài? Cô quyết định đi thêm một vòng, nếu vẫn không tìm thấy, cô sẽ quay về lâu đài.

Cô tiếp tục di chuyển và gọi to:

"Rath! Anh có ở đây không? Rath!"

Cô chợt đi qua một bụi cây đang phát ra tiếng động và khi cô bước tới mở bụi cây đó ra...

"Rath?"

Giống như lần đầu họ gặp nhau, Rath đang lặng lẽ ngồi trong bụi cây và ngẩng đầu nhìn cô.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi tìm thấy anh.

"Rath, không sao chứ? Tôi đang đi tìm anh đấy."

Thay vì trả lời câu hỏi của cô, anh đứng dậy nắm lấy cô và đột nhiên kéo mạnh.

"Rath? Có chuyện gì vậy, Rath?"

"Mau đi thôi... Nếu cô tiếp tục ở lại đây... Anh hai sẽ giết cô mất..."

"Rath?!"

Nói xong, Rath bắt đầu bước đi và kéo cô theo.

"Phải đi... Phải chạy trốn... Nếu không, tôi không thể bảo vệ cô... Nếu không, họ sẽ giết cô..."

"Rath?"

"Phải chạy trốn... Phải chạy trốn... Phải chạy trốn... Phải chạy trốn..."

Rath liên tục lẩm bẩm "Phải chạy trốn"... Và lặp đi lặp lại một cách trống rỗng...

"Rath! Này, Rath!"

"Phải chạy trốn... Phải chạy trốn... Phải chạy trốn... Phải chạy trốn..."

Rath như thể không nghe thấy tiếng Fiona gọi, anh vẫn lẩm bẩm như thế.

Dù anh nói vậy, cô biết mình không thể...

Cô biết Arles sẽ làm gì. Cô cũng biết rằng cô cần phải hy sinh để thực hiện kế hoạch đó... Vì vậy, nếu lúc này Rath đưa cô đi. Cô sẽ được cứu. Nhưng__ Rath sẽ phải chịu đau khổ hơn. Trong khi anh không muốn hy sinh cô, anh vẫn phải bảo vệ gia đình anh... Thậm chí cả loài Sói. Nếu trốn thoát bây giờ với cô, Rath sẽ hối hận suốt đời. Nó chỉ trái tim anh đau hơn thôi.

Nghĩ vậy, cô cố gạt tay mình ra khỏi Rath.

"Không được, Rath!" -Cô nói- "Tôi không thể chạy trốn!"

"Tại sao?... Phải chạy trốn..." -Rath tiếp tục nói với giọng trống rỗng- "Nếu cô không chạy trốn. Mejojo và Auger sẽ giết cô."

"Nhưng!"

"Tôi ghét điều đó!!"

Rath bất ngờ hét lên một cách giận dữ khiến Fiona giật mình. Anh tiếp tục nói với giọng tức giận:

"Tôi không muốn cô chết!!... Tôi không muốn giết cô!!..."

"Tôi biết..!" -Fiona cố nói với anh- "Tôi biết Rath đang cố gắng giúp tôi!... Nhưng hãy bình tĩnh...! Điều gì sẽ xảy ra với loài Sói nếu tôi trốn thoát bây giờ?!"

"...!"

Dù không nhìn thấy mặt anh nhưng cô nghe thấy tiếng nghiến răng nén giận của anh.

Nếu muốn chạy trốn, họ phải nói chuyện hợp lý và có cách nào để chạy trốn? Chỉ có cách là phản bội và tiêu diệt tất cả các con Sói, bao gồm cả Arles và Guillan.

Nếu bây giờ trốn thoát với hai người trong tình huống tàn khốc thế này, họ sẽ chỉ hối hận. Chắc chắn họ sẽ căm ghét bản thân vào một ngày nào đó.

[Tôi đã hy sinh những đồng loại của mình để giúp Fiona.]
[Rath đã đưa tôi chạy trốn và tôi đã từ bỏ loài Sói.]

Họ thoát khỏi nỗi đau của nhau bằng cách đổ lỗi cho nhau.

"Rath..."

"Tôi...! Tôi... Tại sao?!!... Tôi_ Không_ Biết...!!"

Rath mất sức mạnh từ cơ thể và ngồi xuống từ đầu gối như thể ngã xuống đất.

Và rồi__

Những giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt của anh. Rath bắt đầu khóc...

Cô rúc vào lưng anh. Đó là điều duy nhất cô có thể làm lúc này.

Tấm lưng đang ngồi xổm run rẩy trong đau đớn. Rath đau khổ, anh không thể từ bỏ gia đình hoặc giết cô.

"Cảm ơn anh, Rath... Nhưng, sẽ ổn thôi."

Cô cũng không biết. Đó có thể là một lời nói dối... Rốt cuộc, vẫn không có gì có thể giải quyết. Cô vẫn sẽ chết như một mồi nhử Mejojo.

Cô tiếp tục vuốt lưng của Rath cho đến khi anh ngừng khóc.

Sau một thời gian, Rath cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

"Xin lỗi vì chuyện lúc nãy..." -Rath nói- "Khiến cô gặp rắc rối rồi..."

"Không, tôi ổn mà... Rath bảo tôi trốn thoát, vì vậy tôi đã bình tĩnh lại."

"Vậy sao..."

Nếu cô muốn trốn thoát, cô nhận ra rằng cô cần phải chuẩn bị để trốn thoát. Nếu ở một mình, cô có thể đã không nhận ra cho đến phút cuối. Nếu Rath không nói với cô như vậy, cô cũng không biết cô chắc chắn sẽ hối hận nếu thật sự trốn chạy.

"Một chút thôi..."

"Ơ..?

"Cô có thể đi với tôi một chút thôi được không?"

"Vâng, không vấn đề gì."

"Cảm ơn..."

Rath dẫn Fiona đi đến một cái hang nhỏ chỉ đủ cho hai người ngồi chạm vào vào nhau.

Họ bắt đầu nói chuyện cùng nhau dưới ánh trăng sáng.

"Ngày xưa... Khi loài Sói bắt đầu bị săn lùng... Tôi đã chạy trốn một mình..."

"Một mình? Anh không đi cùng Arles à?"

"Anh hai, được cho là đã chết."

"À... Anh nghĩ Arles đã chết."

"Phải... Vì vậy, tôi chỉ có một mình cho đến khi gặp lại anh hai."

"Ra là vậy..."

Săn sói bắt đầu từ 10 năm trước. Rath, người hiện tại không hơn cô bao nhiêu tuổi, lúc đó vẫn còn là một đứa trẻ.

Cô tưởng tượng một Rath nhỏ tuổi đang lang thang một mình trong rừng và ngực cô đau nhói.

"Lúc đó. Tôi đã gặp. Một cô gái không sợ tôi là một con Sói."

Những dòng kí ức bắt đầu xuất hiện trong tâm trí Rath.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro