Chương 20: Yên bình trước giông bão.
Vào một ngày khác__
Fiona lúc này đang đứng trước cửa ra vào của Zanan và chờ đợi.
Không lâu sau đó, Arles đến với tiếng bước chân lạch cạch va chạm với sàn nhà.
Cô đã ở đây cùng Rath và Guillan theo lệnh của Arles.
Arles nói:
"Sáng ngày mai tất cả chúng ta sẽ ra ngoài. Hãy chuẩn bị."
"Ơ?"
Cô, Rath và Guillan đều ngạc nhiên.
Có thể Arles thường ra ngoài cùng Rath và Guillan nhưng tại sao lại có cả cô? Cô tự hỏi như vậy.
"Anh hai..." -Rath hỏi- "Tất cả mọi người... Có chuyện gì sao?"
"Ta nói rằng tất cả chúng ta sẽ đi cùng nhau. Có vấn đề gì không?"
"Em hiểu rồi... Em sẽ chuẩn bị."
Khi Rath lùi lại, Guillan liền hét lên một cách vui vẻ:
"Ái chà! Lâu lắm rồi tôi mới được tấn công làng!? Tôi đang rất mong chờ đó!"
"Guillan..."
"Cái gì cái gì? Hãy để mọi việc cho tôi! Tôi sẽ đáp ứng mong đợi của anh!"
Guillan trông có vẻ rất phấn khích nhưng Arles nói:
"Không. Điểm đến ngày mai không phải là một ngôi làng."
"Có phải đó là một thành phố! Tốt! Tôi rất phấn khích!"
"Không, cũng không phải là một thành phố. Là rừng."
"Cái gì? Rừng? Anh sẽ làm gì ở đây? Ồ, tôi hiểu rồi. Có một thương gia đến đây? Hay anh định giết những kẻ đưa một tu sĩ quan trọng đến thủ đô hoàng gia và bắt cóc hắn?"
"..."
Arles thở dài.
Không thể phủ nhận tính cách của Guillan rất hiếu chiến. Nhưng nếu kế hoạch là vậy, Fiona nghĩ cô sẽ về phòng. Cô không muốn nghe nhiều về cuộc chiến.
"Vậy, tôi trở về phòng nhé."
Ngay khi cô nói vậy, một con Sói liền dụi đầu vào chân cô để giữ cô lại.
"Khoan đã, Fiona." -Arles nói- "Ngày mai cô cũng sẽ đi cùng. Ta đã nói rồi."
"...! Anh hai, cô ấy không thể chiến đấu."
"Anh đang nghĩ gì vậy hả? Anh biết một người phụ nữ không thể làm được gì mà."
"..."
Arles lại thở dài trước những lời của Rath và Guillan.
"Hai người nghe ta nói hết đã. Ta không hề nói về việc tấn công bất cứ nơi nào vào ngày mai."
"..."
"Nhưng khi tất cả chúng ta ra ngoài đều làm như vậy mà."
"Ngày mai không phải. Như ngươi có thể nhận thấy, đàn Sói đang bắt đầu hồi phục khi lấy được máu của Fiona."
"Vâng... Chuyện đó em có nhận thấy."
"Vậy chuyện đó liên quan gì?"
"Zanan không phải là nơi thích hợp để chữa lành."
"Nhưng... Cách duy nhất để tránh mắt công chúng là ở đây."
"Phải. Ta không có ý định dời đi. Nhưng... Zodiva đã bắt đầu lành lại. Ta muốn nghỉ ngơi ở một nơi tốt hơn."
Fiona cuối cùng cũng hiểu Arles muốn nói gì. Zanan hầu như không đông đúc vì môi trường của nó... Rõ ràng, họ cần có một môi trường tốt hơn... Điều đó có nghĩa là...
"Một chuyến dã ngoại, phải không?"
Arles biểu hiện khuôn mặt khó khăn khi nghe cô nói đến một chuyến dã ngoại, có lẽ với anh, là hơi miễn cưỡng khi sử dụng những từ dễ thương...
"Ừm... Mà... Đúng là vậy đấy."
Arles gật đầu.
"Dã ngoại..."
"Dã ngoại?"
Rath và Guillan lặp lại từ đó với đôi tai vẫy vẫy.
Cả cô cũng rất ngạc nhiên. Cô nghĩ Arles sẽ không bao giờ làm vậy, nhưng anh đã làm. Có lẽ anh đã suy nghĩ nhiều lắm... Điều đó chứng tỏ anh rất quan tâm đến bầy đàn của mình.
"Vậy tôi nên chuẩn bị gì?" -Fiona hỏi- "Có phải là đồ ăn trưa không?"
"Chuyện đó ta đã có chuẩn bị. Chúng ta sẽ dùng thức ăn bên ngoài." -Arles đáp-
"Tôi hiểu rồi."
Cô không biết mình sẽ đi đâu nhưng cô rất mong chờ nó.
Chợt ánh mắt của Rath hướng vào Arles... Và anh cứ nhìn chằm chằm vào Arles một lúc.
Cô tự hỏi anh có chuyện gì?
"Rath... Này, Rath..."
Fiona gọi mấy tiếng Rath mới giật mình và quay lại.
"A... Sao thế? Có chuyện gì?" -Rath hỏi-
"Cũng không có gì cả... Anh dường như đang có chuyện gì đó muốn nói với Arles."
"Không có chuyện gì đâu."
"Thế sao?"
Dù Rath đã nói không có chuyện gì... Nhưng cô nghĩ có gì đó giữa anh em họ mà cô không biết.
Sau đó, họ quyết định đi dã ngoại.
---------------------------
Vào sáng sớm hôm sau, họ đến một khu rừng cách xa Zanan một chút.
"Ồ ... Khu vực này là một khu rừng bình thường."
Fiona thốt lên như thế khi tới nơi.
Những chiếc lá xanh tươi tốt trên cây, và cô có thể nghe thấy tiếng chim hót từ đâu đó.
Không giống như rừng cây chết tĩnh lặng của Zanan.
Bầy Sói đang nằm dưới chân cô và cuộn tròn trong lớp lông mềm mại. Có vẻ chúng vẫn chưa thể biến lại thành dạng Người. Cô hy vọng chúng được nghỉ ngơi tốt trong một khu rừng dễ chịu và sớm khỏe lại.
Vào buổi trưa_
Arles nói họ sẽ ăn bên ngoài, nhưng cô không biết họ sẽ ăn bằng cách nào?
Arles ra lệnh cho bầy Sói:
"Mỗi người bắt con mồi của mình và ăn nó tuỳ thích."
Khi ấy cô mới hiểu ý của Arles. Nhưng chúng là loài Sói, săn bắt là chuyện bình thường, còn cô phải làm thế nào?
Tất nhiên, cô không thể săn bắt như vậy. Cô liền nghĩ đến việc tìm các loại trái cây hay các loại hạt có thể ăn được. Và với những kiến thức học được từ Zara, cô có thể biết cách để tìm và chọn lựa phù hợp.
Arles chợt bước tới chỗ Fiona.
"Ta sẽ đi cùng cô. Rath, Guillan!"
Arles gọi cho hai người. Rath và Guillan ngay lập tức chạy đến.
"Có chuyện gì?" -Rath hỏi-
"Cái gì? Tôi cũng đang cố đi săn đây." -Guillan bĩu môi-
"Ta không quan tâm hai người đang làm gì. Nhưng hãy đi săn cùng ta và cô ấy."
"Anh hai... Anh không biết à?"
"Chỉ có ta và cô ấy. Có chuyện gì mà ta không biết?"
"Em hiểu rồi."
"Tôi cũng không có ý kiến..." -Guillan liếc Rath- "Mà, có vẻ hơi khó khăn cho người mới nhỉ? Tôi sẽ chăm sóc cho cả cậu và những người khác."
"Không cần. Thật phiền. Cậu tự chuẩn bị phần của cậu. Tôi tự chuẩn bị phần của tôi."
"Hả? Nói như vậy, lát nữa, cậu có thể sẽ đói và khóc đấy, biết không?"
"Đừng khóc... Thay vào đó, nên khốn khổ hơn vì không thể nói được gì và không thể tìm được gì."
"Hả?! Cậu đang nghĩ tôi sẽ thất bại trong việc đi săn hả?!"
"Tôi sẽ không thất bại."
"Tôi cũng sẽ không thất bại đâu!!"
Guillan và Rath đã bắt đầu một trận đấu khẩu. Mơ hồ có thể thấy hai tia lửa loé ra từ mắt đối phương.
Hai người này thường xuyên đụng độ nhau vì thực tế là tuổi của họ rất gần và họ không có thân thiết với nhau. Trong hầu hết các cuộc chiến, Rath chủ động rút lui, vì vậy nó không phát triển thành một cuộc chiến nghiêm trọng...
"Hai người thật là... Ngưng cãi nhau đi. Ta không muốn quan tâm nữa. Bây giờ, nhờ vào hai người đó."
"Vâng! Cứ trông cậy vào tôi!"
"Hãy chờ ở đây. Tôi nhất định sẽ tìm được gì đó ngon cho cô."
"Tôi cũng sẽ giúp!"
"Hừ..."
Rath liền cười chế giễu, và thành công chọc giận Guillan.
"Cậu... Đừng có chọc giận tôi!"
Guillan hét lên, và__
Thụp__
Guillan lao đến đấm vào Rath một phát. Rath cũng trừng mắt và__
Thụp__
"Đau quá!!"
Guillan hét lên khi bị Rath đấm lại một đấm.
Sau đó, hai người họ biến mất vào những bụi cây và từ đó, có thể nghe thấy tiếng đấm đá phát ra.
Fiona chỉ có thể im lặng nhìn trong khi Arles thở dài.
Tuy vậy, Fiona cảm thấy vui vì tình trạng của Rath đã cải thiện nhiều.
"Có thể chiến đấu chứng tỏ anh ấy đã ổn rồi." -Fiona nói với Arles-
"Ta cũng muốn như vậy..."
Cô cảm thấy giọng nói của Arles có vẻ mệt mỏi.
"Vậy, tôi sẽ tìm xem có thể tìm thấy bất kỳ loại trái cây nào không."
"Được, đi thôi."
Cô tự hỏi cho đến khi Rath và Guillan quay lại, họ có thể thu hoạch được những gì?
Một lúc sau__
Fiona và Arles trở về với cánh tay ôm đầy trái cây. Rath và Guillan cũng đã quay lại.
Guillan vui vẻ khoe con mồi của mình:
"Nhìn này, chỉ cần nó thôi cũng đủ cho 4 người ăn rồi!!'
"Hươu à?"
Guillan và Rath mang theo một con hươu lớn về cùng nhau.
"Tuyệt thật! Hai người đã săn nó cùng nhau à?" -Fiona hỏi-
"Ngốc!" -Guillan đáp- "Tôi đương nhiên là rất tuyệt rồi!"
"Nếu tôi không giúp?" -Rath nói- "Nếu tôi không đánh vào đầu con hươu đó, cậu đã bị nó đánh thẳng vào người rồi."
"Im đi!"
Fiona bật cười.
Hai người đã đi săn cùng nhau. Dù Guillan nói anh ta "rất tuyệt" như anh không nói anh đã đi săn một mình.
"Hai người đã làm tốt lắm."
Arles khen ngợi.
"Arles! Khen tôi đi! Khen tôi đi!"
"Được rồi, được rồi."
Arles xoa đầu Guillan như một lời khen.
"He he. Tiếp tục khen tôi đi. Cả cô nữa, mau khen tôi đi!"
Guillan lại chuyển hướng sang Fiona, cô cũng cười và khen anh:
"Được. Anh đã làm tốt lắm. Cảm ơn."
Fiona xoa đầu Guillan giống như Arles đã làm.
"Mà, với tôi thì chuyện này đơn giản thôi. Ha ha..."
Trong khi Guillan đang vui sướng khi được khen ngợi thì Fiona quay sang Rath, người đang đứng quan sát mà không nói câu nào.
"Hả?... Có chuyện gì?"
Rath hỏi khi thấy Fiona nhìn mình.
"Không... Rath cũng đã làm việc rất chăm chỉ phải không? Đó là lý do tại sao... Tôi muốn vuốt ve Rath như một phần thưởng ấy mà."
"...!!"
Rath đỏ mặt ngay lập tức, anh lúng túng đáp:
"Tôi... Tôi ổn mà! Không giống như Guillan, tôi không còn là một đứa trẻ nữa!"
Trong khi tai anh vẫn còn vẫy vẫy trong xấu hổ.
Nhưng những gì Rath nói, Guillan đã nghe thấy.
"Hả?" -Guillan hét lên- "Tôi cũng không còn là một đứa trẻ nữa! Tôi chỉ thích được vuốt đầu thôi!"
"Im... Im đi!!" -Rath quát-
Fiona chỉ im lặng ngắm nhìn...
Cô có thể đã nói một cái gì đó thêm. Tuy nhiên, trong một khí hậu ôn hòa như vậy, được bao quanh bởi thiên nhiên tươi đẹp và dành thời gian cho mọi người, thật dễ để quên đi tình trạng hiện tại.
Cô đang được loài Sói tìm kiếm và ở lại với họ để chữa lành căn bệnh này. Cô muốn một cái gì đó nhiều hơn.
"Cứ mặc kệ chúng đi."
"Ơ?"
Arles đột nhiên lên tiếng và cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Anh nói tiếp:
"Dù cô có nói gì, cũng không dừng chúng lại được đâu."
"À... Đúng vậy."
Dường như khi cô im lặng, Arles đang tự hỏi làm thế nào để ngăn Guillan và Rath lại.
"Guillan, đưa dao cho ta."
"Vâng."
Guillan ngay lập tức dừng cuộc chiến với Rath khi nghe Arles gọi. Anh ném một con dao về phía Arles. Sau đó, Arles bắt đầu xẻ thịt con hươu bằng con dao Guillan đưa.
Xoẹt__
Âm thanh của kim loại đâm vào thịt vang lên cùng máu văng lên.
Fiona cảm thấy hơi sợ vì đây là lần đầu cô trông thấy cảnh này.
"A... Xin lỗi. Cô qua bên kia nghỉ ngơi đi. Ta sẽ gọi cho cô khi mọi thứ đã sẵn sàng."
"Vâng... Tôi hiểu rồi."
Cô không có cơ hội để thấy nó, cảnh tượng xẻ thịt một con thú, nhưng cô sợ cô có thể sốc. Vì thế, tốt hơn là nên tránh đi.
Sau khi tránh đi, cô lại nghe thấy một âm thanh kim loại đâm vào thịt. Có vẻ Arles rất quen với việc xẻ thịt như thế này.
"Anh có vẻ quen với việc này nhỉ?"
Fiona hỏi Arles và Arles nói với cô:
"Cô không biết ai là người luôn chuẩn bị bữa ăn cho cô à?"
"...!!"
Đều là Arles làm? Fiona tự hỏi.
Cô chợt nhìn sang Rath.
Rõ ràng, Rath cũng biết là Arles làm... Nhưng Guillan trông có vẻ không biết chuyện đó.
"Ta không thể để cô ăn một cái gì đó tương tự như chúng ta." -Arles nói-
"Là vậy... Cảm ơn anh, Arles. Tôi đã không biết chuyện đó."
"Không, cô không cần phải cảm ơn. Người đã đưa cô đến đây là ta. Nếu không chuẩn bị ngay từ đầu. Ta đã không đưa cô đến đây."
"Đúng vậy..."
Chỉ vì họ cần là một tù nhân, chính vì vậy phải chăm sóc cho tù nhân đó...
"A...!"
Fiona kêu lên như thể nhớ tới gì đó.
"Chuyện gì vậy?"
Arles liền hỏi.
"Tôi biết tôi không nên nói..." -Fiona nói một cách lúng túng- "Nhưng tôi có thể hỏi điều này không?"
"Chuyện gì? Nói ra xem nào."
Cô lấy hết can đảm và hỏi:
"Chuyện gì đã xảy ra với những người phụ nữ bị nhốt trong tù? Họ... Vẫn ở đó à?"
Hoặc... Cô sợ khi nghĩ đến chuyện đó. Bởi loài Sói đã tìm thấy thứ có giá trị là máu của Lobeira. Nhưng những người phụ nữ khác, nếu họ vẫn bị coi là vật nuôi và bị giam cầm... Cô không thể hài lòng với việc đó.
"À... Những người phụ nữ đó sao? Vì chúng đã không còn giá trị sử dụng..."
Nên anh đã giết họ? Fiona hoảng hốt nghĩ, nhưng Arles chỉ mỉm cười:
"Ha... Ta hiểu những gì cô đang nghĩ."
Và nói như thế.
Và khi cô nhìn vào con dao dính đầy máu của con hươu trên tay Arles... Cô liền nghĩ... Anh có giết những người phụ nữ như con hươu đó không?
Sống lưng cô chợt lạnh toát.
Cô nhìn Arles với đôi mắt sợ hãi. Anh từ từ mở miệng:
"Đã thả đi rồi. Ta không còn lý do để giữ chúng."
"Hả?"
"Ta đã thả một số ở gần làng. Phần còn lại ta không biết."
Arles nói rằng đã thả họ vì không còn cần phải lấy máu nữa.
"Thật tốt..."
Cô cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ Arles đã nghĩ đến việc đó vì biết cô không muốn anh làm điều gì xấu với họ.
"Hừ... Bây giờ thịt đã sẵn sàng rồi. Rath, hãy chuẩn bị lửa."
"Em hiểu rồi."
"Guillan, nhờ ngươi dọn dẹp chỗ này."
"Vâng__ À, có ổn không nếu ai đó muốn đống nội tạng này?"
"Chuyện đó sao cũng được."
"Tuân lệnh!"
Những phần họ không ăn, thịt xung quanh các cơ quan nội tạng, sẽ được trao cho những con Sói khác.
Sau đó, Guillan đem những phần đó cho những con Sói. Rath cũng nhóm lửa và cho thịt vào nướng trên đó. Gia vị cho món nướng chỉ là muối và thảo mộc.
"Trông ngon quá!"
Dù nó chỉ là một món thịt nướng đơn giản.
"Tôi rất thích khi nó được nướng lên thế này."
Guillan móc móng tay của mình vào miếng thịt một chút và nếm thịt trước khi nướng vào miệng.
Cô đoán anh ta đã chán ăn thịt sống rồi. Dù sao... Anh ta cũng là một con Sói. Và quanh đây, những con Sói đi cùng cũng đang ăn thịt sống.
"Chuyện gì?"
Guillan hỏi khi thấy Fiona nhìn mình.
"A... Không... Tôi chỉ nghĩ, dạ dày của tôi khá tốt..."
"Hả?"
Guillan nhìn cô với ánh mắt không hiểu.
Và, sau đó.
"Nếu tôi không nướng nhanh lên. Guillan sẽ ăn hết mất."
"Cô nên ăn nhiều vào. Nếu không ăn, cơ thể cô sẽ kiệt sức."
Rath và Arles nói như thế.
"A, vâng. Cảm ơn."
Cô nói cảm ơn hai người và thầm nghĩ, Arles và Rath quả nhiên là hai anh em. Cách chăm sóc của họ cũng giống nhau.
"À, đây là những gì tôi đã tìm thấy cùng Arles. Đồ ăn tráng miệng. Có cả dâu nữa."
Fiona chỉ cho Rath thấy những loại trái cây mà cô tìm thấy.
"Tuyệt!!! Đồ tráng miệng!"
Nhưng người reo lên vui sướng là Guillan. Sau đó, anh ta nhanh chóng chạy tới chỗ đống trái cây.
Rath cũng "Ừ" một tiếng với cô sau đó.
Cô đã nghĩ khoảng thời gian yên bình này sẽ kéo dài cho đến khi___
Những tiếng chân ngựa vang đến từ đằng xa. Ngay lập tức, Arles, Rath và Guillan đã cảnh giác.
"Tìm thấy rồi! Ở hướng đó! Yêu cầu tiếp viện ngay lập tức!!"
"Bọn Sói luôn đi theo đàn! Mau cho những ngôi làng và thị trấn xung quanh đây biết! Là bọn Sói!!"
Sau tiếng chân ngựa, là tiếng những người đàn ông la hét.
"Là bọn hiệp sĩ..."
"Cái gì cái gì? Là con mồi khác trước bữa ăn à?"
Trong khi Rath tỏ ra lo lắng, Guillan lại cười, nụ cười của một con thú ăn thịt với con mồi trước mặt.
"Chúng ta có nhiều người! Không thể nào chúng ta lại thua lũ Sói!"
"Tiến lên! Giết lũ Sói!"
Tiếng chân ngựa, tiếng la hét vang lên ngày càng dồn dập và những hiệp sĩ đang dần tiếp cận Fiona và bầy Sói.
"Mau đi thôi!"
Rath nắm lấy tay cô và cố gắng đưa cô đến nơi an toàn.
"Rath, nhưng..."
"Đừng "nhưng" nữa!"
Cô cũng không biết tại sao cô lại nói "nhưng".
"Giết hết tất cả! Đến kẻ nào ta giết kẻ đó!"
Guillan thét lên và bắt đầu lao vào trận chiến.
Sau đó__
Khắp nơi là tiếng kêu thét của những người đàn ông, tiếng Sói sủa và tiếng chém giết. Máu của loài Sói, máu của những hiệp sĩ bắn ra vươn vãi nhuộm đỏ cả cây cỏ xung quanh.
"Dừng lại... Dừng lại đi!!"
Nếu có thể, cô chỉ muốn ngồi xuống và bịt tai lại để không phải nghe những tiếng kêu thét nữa.
Cô chỉ muốn tận hưởng một buổi chiều yên tĩnh, dễ chịu. Nhưng những hiệp sĩ đó lại đến... Cô phải nhìn họ giết và giẫm đạp lên những con Sói...
Cô tự hỏi tại sao? Tại sao lại như thế này? Đầu cô rối tung lên.
"Dừng lại đi! Làm ơn dừng lại đi!"
Cô muốn hét lên nhưng lại không thể nói nên lời.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô không muốn tin nó là sự thật.
Bây giờ cô quá đồng cảm với loài Sói. Cô tức giận vì những con Sói đã ở cùng cô, bị con người săn đuổi, nhưng... Cô thực sự là người ở phía đó... Cô cảm thấy rất mâu thuẫn...
Nhìn lại món thịt hươu nướng và những quả dâu mà cô cùng họ chuẩn bị... Giờ chỉ còn là một đống lộn xộn... Buổi chiều yên bình mà cô mong muốn... Không còn nữa...
"Dừng lại! Làm ơn dừng lại đi!"
Cô chỉ có thể thét lên trong vô vọng.
Trong khi đó__
"Ha ha! Chết đi! Giết sạch tất cả!!! Các ngươi đang nghĩ rằng có thể sống sót trở về sao? Kukuku... Hahahaha!!"
Guillan cười một cách man rợ và ném vũ khí của mình về phía những hiệp sĩ. Ngay lập tức, đầu của họ lìa khỏi cổ.
Dừng lại, vậy là đủ rồi! Fiona muốn hét lên như thế nhưng lần nữa... Cô không thể... Cô không biết mình phải hét lên với phe nào...
Cô đang cố gắng ngăn chặn các hiệp sĩ giết Sói? Hay.... Cô đang cố gắng ngăn chặn những con Sói giết hiệp sĩ?
Cô không còn biết gì nữa... Tầm nhìn của cô chợt mờ dần đi...
"Này! Cố lên!"
"Ư!"
Rath vội đỡ lấy cô khi cô đột nhiên mất thăng bằng và ngã xuống.
Arles lập tức bước tới và nói với Rath:
"Rath, giao cô ấy cho ta. Em hãy đi hỗ trợ Guillan."
"..."
Rath nghiến răng, tay anh vẫn giữ chặt Fiona như thể anh không muốn giao cô cho Arles.
"Rath!"
Arles gọi anh lần nữa.
Sau khi đắn đo thêm vài giây, Rath hít vào một hơi lấy lại bình tĩnh, và cuối cùng__
"... Em hiểu rồi."
Rath nói một cách miễn cưỡng.
Bàn tay của Rath rời khỏi cơ thể cô, và thay vào đó, Arles đỡ lấy cô.
"Dừng lại... Làm ơn..."
Fiona nói trong cơn mê sảng. Và khi cô ngước mắt lên nhìn, cô thấy Arles đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
Nhưng... Lúc này, cô chỉ cần ai đó đưa cô rời khỏi đây... Cô muốn rời khỏi nơi ngập trong mùi máu tanh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro