Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Tha thứ cho tất cả

Vài ngày trôi qua__

Fiona vẫn sống với bầy Sói trong lâu đài bị bỏ hoang ở Zanan... Nhưng đã có một số thay đổi trong cuộc sống như vậy.

Thay đổi lớn nhất chính là cô đã được một số tự do. Arles đã cho phép cô có thể tự do đi lại xung quanh lâu đài bị bỏ hoang ở Zanan. Miễn là không được bỏ trốn.

Cô không làm gì cả, cô cảm thấy mệt mỏi vì những ngày mờ mịt trong phòng. Thế nên, cô đã yêu cầu Arles, người đến để giao bữa ăn cho cô.

"Này... Theo quan điểm của tôi, có thể lạ khi nói điều này..."

"Chuyện gì? Nói ra xem nào."

"Đó là... Tôi được nói phải không?"

"Phải..."

Dù được Arles cho phép, Fiona chần chừ một lúc mới nói với anh:

"Tôi cảm thấy chán..."

Cô không thể tranh luận và kháng cáo bằng một tiếng thì thầm.

Cô biết cô đang trong tình trạng là thức ăn để chữa lành cho loài Sói. Nhưng cô thực sự cảm thấy chán.

Ngoài việc thử máu, cô chỉ có thể ngồi chờ thời gian trôi qua. Sự thất vọng của sự buồn chán vì chỉ có thể ở trong phòng đã trở nên lớn hơn nỗi sợ Sói.

"Cô, chẳng phải cũng từng bị nhốt trong toà tháp trước khi được Rath mang đi sao? " -Arles nói- "Ta nghĩ cô đã quen sống trong một căn phòng."

Fiona ngay lập tức đáp trả lại:

"Ở tháp, có người nói chuyện với tôi. Và có rất nhiều thứ để giết thời gian."

"Ví dụ như?"

"Để xem... Điều tôi thường làm là đọc sách. Bản thân tôi đã luôn ở trong tháp và không biết gì về bên ngoài, vì vậy tôi rất thích đọc sách."

Cô đã tưởng tượng một thế giới mà cô chưa bao giờ nhìn thấy và chưa bao giờ chạm vào.

"Ừm..."

Arles chợt nhìn xuống như thể đang nghĩ tới gì đó.

Fiona cảm thấy mọi chuyện diễn ra tốt hơn cô nghĩ. Cô đã lo mình sẽ bị anh từ chối ngay lập tức.

"Mà, cũng đúng lúc."

"Ơ?"

Đúng lúc chuyện gì cơ? Fiona tự hỏi.

"Có chuyện ta cần nói với cô."

"Tôi... Anh có gì muốn nói với tôi?"

Fiona chợt cảm thấy hơi lo lắng.

"Là về máu của cô. Ta đã nói về khả năng máu của Lobeira có thể chữa lành Zodiva cho loài Sói chưa?"

"Ơ... Ý anh là việc tôi ở đây để thử nghiệm phải không?"

"Phải... Ta đã thử nó từng chút một, và kết quả đã xuất hiện."

"Thế nào?"

Fiona hỏi với giọng hồi hộp.

Không quá lời khi nói rằng kết quả sẽ quyết định sự sống và cái chết của cô. Nếu cô có thể hữu ích cho loài Sói, cô có thể ở đây... Nhưng nếu máu của cô không đáng... Cô không muốn nghĩ về những gì sẽ xảy ra trong trường hợp đó.

"Ha... Chuyện đó không có gì là khó khăn. Cô đã làm rất tốt."

"Điều đó có nghĩa là... Nó đã có hiệu quả?"

Cô quên rằng anh ta là Arles, và cô đã lắng nghe nó.

"Phải." -Arles nói tiếp- "Tình trạng Zodiva của những con Sói được cô cho máu đang dần được cải thiện. Có lẽ vì chúng đã mắc phải Zodiva trong một thời gian dài nên tình trạng không cải thiện sớm."

"Đúng vậy..."

Loài Sói bị mất lý trí khi nhiễm phải Zodiva. Theo cơn đói và ham muốn của Zodiva, chúng đã trở thành những con thú nguy hiểm tấn công con người. Sẽ mất một thời gian để đưa chúng trở lại trạng thái khỏe mạnh.

Bỗng dưng, Arles hừ nhẹ một tiếng và nhìn Fiona với ánh mắt kì lạ.

"Ơ... Có chuyện gì vậy?" -Fiona khẽ hỏi-

"Cô là một cô gái kỳ lạ..." -Arles nói- "Chúng là loài Sói chống lại Weblin. Dù vậy, khi cứu loài Sói, cô luôn biểu hiện khuôn mặt như thế."

"Biểu hiện khuôn mặt như thế.... Tôi đã biểu hiện khuôn mặt kì lạ gì à?"

"Phải. Như thể được giải tỏa từ tận đáy lòng. Cô biểu hiện khuôn mặt như thế đấy."

"Bởi vì... Mặc dù anh có thể không biết..."

"Nói ra xem nào."

"Tôi là một Lobeira phải không? Như anh đã biết, Lobeira rất yếu ớt. Tôi đã xoay sở để tồn tại cho đến nay, được bảo vệ bởi những người xung quanh tôi, như cha tôi, Nesso và Zara. Thật không may, tôi không thể sống một mình. Chắc chắn, tôi đã chết nếu chỉ có một mình. Tôi không muốn sống mà không thể giúp được ai đó."

Cô biết, vì cứu cô, cha cô và Nesso đã làm báo nhiêu chuyện...

"Được sinh ra là một Lobeira, đó là điều không thể tránh khỏi. Tôi từng rất ghét tại sao tôi sinh ra lại là một Lobeira. Tôi chưa bao giờ hạnh phúc khi là một Lobeira. Nhưng bây giờ, các anh đang cần tôi là một Lobeira. Tôi có thể giúp ai đó với máu Lobeira của tôi phải không? Điều đó thật tuyệt."

Cô không thể sống mà không được ai đó bảo vệ và giúp đỡ. Và giờ, cô trở thành một Lobeira có thể giúp đỡ một ai đó.

"Vậy sao..." -Arles mỉm cười- "Cô... Đứa trẻ ngoan."

Anh nói với một giọng nói nhẹ nhàng khen ngợi một đứa trẻ, và nó khiến cô rất ngạc nhiên. Mặt cô chợt nóng lên vì xấu hổ.

"Vậy, vừa nãy anh nói đúng lúc chuyện gì cơ?" -Fiona hỏi- "Nó không thực sự liên quan, phải không?"

Cô không hiểu việc cô chán và việc máu của cô có ảnh hưởng thế nào đến Zodiva có liên quan gì.

Arles đáp:

"Một số con Sói uống máu của cô vẫn chưa trở thành người, nhưng đã lấy lại được ý chí cá nhân. Và chính vì những gì cô đã giúp đỡ, ta sẽ cho phép cô tự do đi lại trong Zanan."

"!!"

Nó còn nhiều hơn những gì cô nghĩ. Cô đã hy vọng có được một cái gì đó để giết thời gian, chẳng hạn như một cuốn sách trong phòng của cô. Cô không nghĩ mình có thể ra khỏi phòng.

Arles nói thêm:

"Khi cô ra khỏi phòng, sẽ có người theo dõi cô. Khi cô ở trong căn phòng này, người trông coi đang ở trước cửa. Có thể gọi nếu cần thiết."

"Nhưng... Tại sao phải có người canh gác trước cửa?"

Mặc dù không biết khi nào đi ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn có người đợi cô ở trước cửa.

"Có một cái khóa trên cửa... nếu tôi muốn ra ngoài, tại sao không sử dụng nó?"

"Không. Việc trông chừng trước cửa không chỉ để chuẩn bị cho cô ra ngoài."

Arles chợt thở dài trước khi nói tiếp:

"Trước đó, đã xảy ra vụ náo động khi Guillan xông vào căn phòng này..."

"A..."

Fiona liền nhớ lại những việc hôm đó.

"Guillan tính cách cứng đầu. Ta lo sẽ xảy ra chuyện tương tự. Cô cần một người bảo vệ cô trước những con Sói bị thu hút bởi máu của cô."

Có lẽ không sao, cô nghĩ, họ theo dõi không chỉ để trông chừng cô, mà còn để bảo vệ cô.

"Cô có thể nhìn xung quanh lâu đài. À, cô cũng có thể đi dạo bên ngoài lâu đài miễn là cô chú ý thời gian của mình."

"Tôi có thể ra ngoài lâu đài được à?"

"Phải... Tuy nhiên, nó chỉ dành cho người không nghĩ đến việc bỏ trốn. Cô hiểu chứ?"

"Vâng, tôi hiểu."

Không cần anh phải nói, cô biết khi anh mang cô đến đây, anh biết rõ lâu đài này nằm rất sâu trong rừng. Ngay cả khi cô trốn vào rừng, cô cũng không chắc mình có thể đến làng an toàn.

"Như vậy, cô đã hài lòng rồi chứ?" -Arles hỏi-

"Vâng, cảm ơn anh."

Trước lời cảm ơn của cô, Arles chỉ hướng ánh mắt đi chỗ khác khi cổ họng anh phát ra một tiếng "ừm" nhẹ.

Cô cảm thấy lạ, ánh mắt Arles lúc ấy khi nhìn cô... Rất dịu dàng... Nó khiến cô tự hỏi, anh có quan tâm đến cô không? Cô không thể đọc từ thái độ của Arles.

Vì vậy, dù vẫn còn là con tin, cuộc sống của cô đã bớt nhàm chán đi nhiều.

Fiona nhìn xuống cuốn sách đang cầm trên tay, cuốn sách cô mượn từ thư phòng của Zanan.

Về cơ bản, có nhiều căn phòng đã bị hủy hoại vì đây là một lâu đài bị bỏ hoang. Nhưng Arles đã tu sửa lại để nó trông giống như một thư phòng của quý tộc điển hình.

Biết cô thích đọc sách, Arles đã cho phép cô mượn những cuốn sách từ thư phòng.

"A..."

Như nhận ra điều gì, Fiona nhìn về phía cửa sổ. Và cô nhìn thấy những tia nắng nhỏ len vào khe cửa.

Dù Zanan được bao phủ bởi rừng cây, nhưng vào ban ngày, ánh nắng vẫn có thể chiếu vào. Và nhất là vào những ngày nắng đẹp thế này.

Cô nghĩ gần đây cô luôn ở trong phòng để đọc sách, có thể tốt hơn là nên ra ngoài và đi dạo vào sáng sớm. Sẽ thật tuyệt khi đi dạo bên ngoài.

Fiona đặt cuốn sách lên bàn và bước về phía cửa. Bây giờ phòng cô không còn bị khóa từ bên ngoài vì Arles nói rằng sẽ cho cô một chút tự do.

Ngay khi cánh cửa mở ra, con Sói đang nằm trước cửa liền ngẩng đầu, như muốn làm gì đó. Dù nó vẫn chưa phục hồi đến mức có thể sử dụng ngôn ngữ chính thức của Weblin, nhưng có vẻ nó hiểu những gì cô nói.

"Tôi muốn đi dạo bên ngoài, cậu sẽ đi cùng tôi chứ?"

"Wan!"

Con Sói kêu một tiếng để trả lời và đứng dậy. Nó bắt đầu dụi đầu vào chân cô.

Thay vì cảm thấy bị theo dõi, cô cảm thấy giống một cuộc dạo chơi hơn. Nó giống khi cô đi dạo cùng Pearl và Richie.

"Chúng ta đi chứ?"

"Wan!"

Sau đó Fiona ra ngoài để bắt đầu một cuộc dạo chơi.

-------------------------------

Hầu hết khu rừng ở Zanan đều khiến người ta có cảm giác bí ẩn và rùng rợn. Đi bộ xung quanh không có nghĩa là sẽ tìm thấy một cái gì đó rất thú vị.

Nhưng với Fiona, chỉ cần được chạm vào cơn gió bên ngoài cũng khiến cô cảm thấy tốt hơn.

Cô bắt đầu đi theo chu vi của lâu đài. Điều này cho phép cô đi dạo trong một khoảng cách hợp lý mà không cần rời lâu đài quá xa.

Và__

Đằng sau lâu đài, cô tìm thấy Rath đang làm gì đó.

Cô liền gọi anh:

"Rath, có chuyện gì đã xảy ra ở đây à?"

"A!"

"Rath?"

Rath giật mình khi nhận ra cô đến. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, anh lại mặc kệ cô và quay lưng bỏ đi.

Vẫn như thế à? Cô tự hỏi tại sao? Có phải cô đã làm gì đúng không?

"Chờ đã, Rath!"

Cô quyết định đuổi theo anh.

Cô không muốn để anh đi. Không chỉ bây giờ Rath tránh cô. Anh chỉ gặp cô khi cần và khi có lệnh của Arles. Cô tự hỏi tại sao anh vẫn tránh cô? Anh có phải là ghét cô không? Nếu là vậy, cô càng không thể bỏ qua nó.

Rath vẫn đi, Fiona vẫn đuổi. Cô tự hỏi là anh không nghe thấy cô hay do anh không muốn nói chuyện với cô?

"Này, Rath, đợi đã!"

Cô gọi lần nữa khi đã rút ngắn khoảng cách nhưng cô đã mệt và dừng lại. Rath cũng dừng lại sau đó, cô đoán anh cũng không có ý định tiếp tục chạy trốn nữa.

"Có chuyện gì?" -Rath hỏi-

"Chuyện... Là..."

Phải nói thế nào đây? Cô tự hỏi. Cuối cùng, cô quyết định hỏi thẳng:

"Tại sao, anh lại tránh tôi?"

"...!"

Rath giật mình, sau vài giây im lặng, anh ngập ngừng mở miệng:

"... Không phải... Tôi không có tránh..."

Một câu trả lời không rõ như thế...

"Nói dối. Ngay cả lúc này, anh cũng đang tránh tôi và cố đi đâu đó."

"..."

Rath nhìn xuống như thể đang chịu đựng một cái gì đó. Cô tự hỏi tại sao anh lại có biểu hiện như vậy? Là cô trách nhầm anh sao?

Hai người nhìn nhau trong im lặng một cách lúng túng. Cô cũng không còn gì để nói với Rath. Nếu Rath không nói gì, cô cũng không có ý định đi. Cô muốn đối mặt với anh. Cô cảm thấy nếu bây giờ cô rời đi, cô chắc chắn sẽ mất cơ hội nói chuyện với anh cho rõ ràng.

Thời gian cứ trôi qua, hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy...

Cho tới khi__

"Tại sao?... Cô, lại tha thứ cho tôi?"

Một giọng thì thầm phát ra từ miệng Rath.

Tha thứ? Cô tự hỏi...

"À... Xin lỗi..." -Fiona nói- "Rath, tôi không chắc anh đang nói về chuyện gì."

Cuối cùng Rath đã mở miệng nói chuyện với cô nhưng cô thực sự không hiểu những gì anh nói.

Rath liền tỏ ra choáng váng khi nghe cô nói vậy. Anh như vậy khiến cô cảm thấy như cô đã làm việc gì đó tồi tệ.

"Cô... Haizz..." -Rath thở dài trước khi nói tiếp- "Tôi chỉ nghĩ hôm nay thời tiết rất tốt. Tôi không nghĩ cô lại ở đây."

"Ơ... Hả?"

Thật rắc rối khi nói một điều như vậy. Fiona nghĩ thầm.

"Cô... Không oán trách tôi sao?"

"Rath sao?"

"Tôi... Tôi đã bắt cô từ tòa tháp đó... Nếu tôi không đưa cô đi... Những việc này sẽ không xảy ra... Tất cả, là vì tôi."

"...!"

Từ những lời của Rath, cô đã biết những gì anh lo nghĩ... Anh cảm thấy mình có lỗi về tình hình của cô...

"Tôi... Tôi được uỷ nhiệm..."

"Ủy nhiệm?"

"Tôi biết sẽ thế nào nếu đưa cô đi, nhưng... Tôi đã im lặng."

"..."

Cô biết, Rath nghe lệnh từ Arles với mục đích đưa cô đi. Sau khi đưa cô đến đây, khiến cô trở thành nguồn chữa lành Zodiva. Rath biết những chuyện đó, nhưng anh giấu đi và tiếp tục ở bên cô. Vì vậy, anh cảm thấy có lỗi và tránh cô... Cuối cùng cô cũng hiểu.

"Đừng lo lắng về chuyện đó, Rath."

"Ơ?"

"Tôi sẽ không trách anh vì điều đó, phải không?"

"... Tại sao?" -Rath gằng giọng hỏi- "Cô không trách tôi?..."

"Bởi vì, tôi hiểu. Cảm giác của anh. Lý do của anh."

"Cảm giác, của tôi?"

"Phải... Những người ở đây, bảo gồm cả anh, đa phần đều mắc phải Zodiva. Và cũng là những người đến từ đất nước được gọi là Weblin. Trong hoàn cảnh đó, có thể cứu được chủng tộc của mình bằng cách tìm kiếm một người phụ nữ xa lạ. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy."

Nếu là cô, cô chắc chắn cũng sẽ hy sinh một người lạ để bảo vệ gia đình cô.

"Dù biết vậy, cô vẫn tha thứ cho tôi? Tại sao? Tôi không hiểu."

"... Đúng vậy. Nó có thể hơi khó để hiểu và tha thứ. Giả sử như anh gây ra gì đó không thể chữa lành cho tôi. Tôi có thể hiểu nhưng sẽ không tha thứ cho anh."

"Những gì không thể chữa lành... Nếu vậy... Tại nhà trọ ở ngôi làng đó. Tôi... Đã cắn cô."

"Lúc đó thật sự rất đau..."

Fiona khẽ thở dài, nó như nhắc cô về một cảm giác ngọt ngào lúc đó... Mặt cô chợt đỏ lên khi nhớ lại, cô vội gạt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

Nhưng khuôn mặt đỏ ửng đó của cô đã bị Rath trông thấy.

"Ơ?... Mặt của cô, đang đỏ lên..."

"Xin lỗi..."

Fiona nói trong xấu hổ.

Thật sự, đó là lần đầu tiên... Lần đầu tiên cô gần gũi với một người khác giới. Mặc dù cô tự nói với mình rằng đó chỉ là hành động "săn mồi".

"Sao vậy?"

Rath lo lắng hỏi nhưng Fiona xấu hổ hét lên:

"Ổn mà!!"

"Ơ... Ừm..."

Thật sự, khi nghĩ đến những việc đó chỉ khiến cô cảm thấy ngượng hơn. Nhưng_

"Những hành động lúc đó là do bị Zodiva thôi thúc, phải không? Và, ý tôi là tôi cũng không bị thương nặng."

Nếu cô bị thương đủ để gây tử vong, thì thái độ của cô đối với Rath có thể đã thay đổi. Nhưng Rath đã không làm cô đau đến chết.

"Nhưng... Cô có thể bị nhiễm Zodiva do bị tôi cắn."

"Trường hợp đó có thể xảy ra thôi."

"Hả?"

Khi Rath ngạc nhiên, Fiona giải thích:

"Anh biết tôi là một Lobeira mà phải không?"

"Đó là lý do tôi tìm kiếm cô..."

"Đúng vậy. Tôi là một Lobeira. Người ta nói tôi sẽ gặp nguy hiểm nếu sống lâu bên ngoài tòa tháp. Nếu tôi bị chết bởi Zodiva, cũng không chắc có phải là do vết cắn của anh không."

Cô, một Lobeira, cơ thể cô yếu ớt và nhiều khả năng chết vì bệnh tật, ngay cả khi cô không bị Rath cắn.

"Nếu là vậy, nó sẽ còn hơn thế nữa." -Rath nói- "Chính tôi là kẻ đã tìm kiếm một người yếu đuối như vậy từ tòa tháp. Cô có thể chết vì tôi đã đưa cô ra khỏi tòa tháp."

"Rath..."

Bằng cách nào đó, cô cảm thấy vui khi anh lo lắng cho cô như vậy.

Lý do duy nhất cô không thể tha thứ cho anh là anh cảm thấy anh không thể tha thứ cho bản thân. Anh tự trách mình vì đã làm điều đó.

Một người tốt bụng... Nhưng có lẽ là quá tốt bụng... Tốt bụng đến luôn cảm thấy hối hận và tự trách khi vô tình làm tổn thương người khác và dù đã được tha thứ.

"Tôi đã rất sợ..." -Fiona nói- "Khi anh ôm tôi nhảy xuống tòa tháp, tôi đã nghĩ mình sẽ chết."

"..."

Có lẽ Rath nghĩ rằng mình đang bị kết án. Anh chỉ im lặng lắng nghe.

"Tôi đã không nói điều này cho gia đình đang lo lắng của tôi... Rằng tôi đã rất vui."

"Hả?!"

Rath ngẩng mặt lên như thể anh ngạc nhiên.

Nhìn thẳng vào mắt anh, cô cười và nói với anh những gì cô nghĩ từ tận đáy lòng:

"Tôi đã rất vui, Rath. Tôi cảm thấy tự do. Lần đầu tiên trong đời."

"Bị truy đuổi bởi những kẻ truy đuổi. Bị bắt bởi một người lạ. Đó cũng là niềm vui sao?"

"Phải. Chúng ta đã cùng chuẩn bị thức ăn theo nhiều cách khác nhau. Khi ở làng Soldova, chúng ta đóng giả thương gia và làm việc cùng nhau."

"Phải..."

Nhớ lại lúc đó, vẻ mặt của Rath dịu lại.

Nếu không nghĩ rằng thời gian là quan trọng. Cô đã không phải lo lắng việc Rath sẽ rời xa cô. Đó là lý do tại sao cô coi trọng thời gian dành cho anh.

"Nếu tôi ở trong tháp... Tôi nghĩ tôi sẽ không biết ai trong số họ... Nếu tôi ở trong tháp, tôi có thể đã sống một thời gian dài. Nhưng thay vì sống lâu mà không biết gì, tôi thà sống lặng lẽ mà không có ai. Tôi nghĩ rằng, tốt hơn là nên biết nhiều thứ khác nhau, tương tác với mọi người, biết "tự do" và "vui vẻ"."

Những điều này, cô đã không thể nói với gia đình. Nhiều hơn cô đã sống bao lâu. Cô muốn nghĩ về cách cô sống.

"Chính vì vậy, Rath. Tôi không ghét anh chút nào."

"Vậy... Sao..."

"Vâng."

Fiona nhìn ra xung quanh mình. Nơi này, Zanan là một thế giới mà trước đây cô không biết. Nếu những việc này không xảy ra, cô sẽ kết thúc cuộc sống mà không thấy cảnh tượng này.

"Tôi muốn biết nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Tôi muốn nhìn thấy nhiều thứ hơn."

Rath chợt nhìn cô và thở nhẹ ra trước khi nói:

"... Cô... Bây giờ, tôi sẽ cho cô thấy."

"Bây giờ?"

"Phải... Đến đây."

Rath đột nhiên tiếp cận cô. Anh, một người ghét đụng chạm người khác, đang nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Cô cảm thấy vui và cũng nắm chặt lấy tay anh.

"Anh nói sẽ cho tôi xem cái gì?"

"Bây giờ, đi nào..."

Nói xong, Rath kéo tay cô và bắt đầu đi.

Ruth kéo tay cô đi xuyên qua khu rừng dốc đứng của Zanan. Và, họ đã đi đến__

"Wa!!..."

Fiona thốt ra một cách kinh ngạc. Những gì cô đang nhìn thấy__

Giống như một ốc đảo trên sa mạc. Một màu xanh tươi tốt đang mọc ở một góc của khu rừng Zanan, nơi những cái cây chết mọc chằng chịt. Những bông hoa có thể được nhìn thấy trong cây xanh. Những bông hoa nhỏ màu trắng xinh xắn đang tỏa sáng rực rỡ.

"Dễ thương quá! Tôi không biết ở Zanan có một nơi như thế này."

"Có lẽ... Chỉ có mình tôi biết."

"Ra là một nơi đặc biệt."

"Phải. Bởi vì cô nói rằng cô muốn thấy nhiều thứ hơn. Nếu là cô, tôi có thể cho cô thấy... Tôi nghĩ vậy."

"Rath..."

Cô rất vui. Anh chỉ nói với cô những nơi đặc biệt mà thậm chí Arles và Guillan cũng không biết.

Rath chợt nhìn cô.

"Cô... Thật lạ."

Và nói như thế.

Khi Fiona nhìn anh với ánh mắt không hiểu, anh nói tiếp:

"Weblin sợ Zodiva. Sợ loài Sói được cho là nguyên nhân. Dù như vậy... Cô là người phải cẩn thận về căn bệnh này nhưng, cô không hề sợ."

Fiona cười đáp:

"Vâng... Điều đó chắc chắn là lạ... Nói về điều đó... Tôi nghe từ Arles rằng máu của tôi, đã có hiệu quả với Zodiva."

"Phải..."

"Vậy Zodiva của anh có ảnh hưởng gì không?"

"Có đó... Cơn co giật đã biến mất."

"Thật sao?!"

"Phải."

"Thật tốt..."

Fiona cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì những lời anh nói. Đêm đó, khi anh lên cơn co giật, trông anh rất đau, rất đau... Nếu có thể giúp anh thoát khỏi chúng, cô rất vui lòng giúp đỡ.

Rath nói với cô:

"Tôi không bao giờ biết điều gì đúng và điều gì sai. Tôi cứ chạy đi và sống đến bây giờ. Bởi mẹ và chị gái tôi đã bị giết bởi Mejojo và Auger. Tôi muốn trả thù. Nhưng được sống, như một con người như cô, là lần đầu tiên."

"..."

"Tôi không muốn giết ai cả. Nhưng, phải giết... Tất cả... Để tồn tại."

"Rath..."

"Không còn cách nào khác. Nhưng trái tim tôi đau. Lấy máu của cô và sống như thế này... Vì vậy ..."

"Rath?"

"Cô... Tôi muốn bảo vệ cô..."

"A!"

Fiona chợt nhớ...

"Ta chỉ có một mình... Chỉ một mình là ổn thôi... Chỉ một mình là ổn thôi... Chỉ một mình... Một mình ta..."

Không biết có phải là một hành động trong vô thức không, Rath bỗng dưng dùng tay phải cào mạnh vào tay trái của mình một cách không thương tiếc.

"Bọn Sói bẩn thỉu, các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn."

"Không phải như vậy đâu!" -Fiona thét lên- "Anh sẽ không biến mất đâu! Tôi sẽ luôn ở cạnh anh!"

Chuyện xảy ra tối hôm đó...

Rath của hôm đó và Rath của bây giờ... Rất khác nhau... Cách suy nghĩ của anh đã thay đổi rồi... Theo một hướng tích cực hơn...

Cô lần nữa siết chặt lấy bàn tay đang nắm tay cô, cô nói với anh:

"Cảm ơn..."

Sau đó, họ lặng lẽ ngắm cảnh đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro