Chương 17: Bảo vệ
Vài ngày trôi qua kể từ khi Fiona được đưa đến Zanan.
Như Arles đã nói lúc đầu, cô đã được "thử máu" nhiều lần. Tuy nhiên, việc đó không đáng sợ như cô đã tưởng.
Vào lần đầu tiên Arles tiến hành thử máu.
"Tay của cô..."
"Vâng..."
"Cô đang run sao?"
"Bởi vì... Tôi cảm thấy sợ."
"Vậy sao..."
Cánh tay cô run rẩy trong tay của Arles vì sợ hãi. Khi cô nghĩ đến việc mình có thể bị ăn sống, không có lý do để không sợ hãi.
"Hừm... Không cần phải lo. Sẽ xong nhanh thôi."
Arles cười như thể trấn an cô.
Cô cảm thấy hụt hẫng giữa muốn xem điều gì xảy ra và cảm giác mâu thuẫn về việc không muốn nhìn thấy nó. Cuối cùng, cô mất đi nỗi sợ hãi và rời mắt khỏi Arles, cô nhìn con Sói đang cúi mình dưới chân anh ta.
Cô nhắm mắt thật chặt và chuẩn bị cho cơn đau. Cô chắc chắn bây giờ mặt cô đã trắng bệch và cô cảm giác tay chân mình đang lạnh dần.
"Vậy, bắt đầu thôi."
Cô nghe thấy Arles nói như vậy và cô quay mặt đi, cô giữ cho đôi mắt mình không nhìn thấy gì cả.
Sau đó__
Một cơn đau nhói chạy quanh ngón tay cô khiến cô giật nảy vì bất ngờ. Nhưng___
Chắc chắn đau, nhưng nó không giống cô đã nghĩ... Cảm giác chỉ như bị một cây kim đâm vào... Và khi cô mở mắt, trên ngón tay cô, máu đang chảy xuống từ một vết thương nhỏ ở đó. Thật sự chỉ là một vết thương nhỏ do Arles đâm vào bằng móng vuốt sắc nhọn của anh ta.
Dưới chân Arles, con Sói bắt đầu thở hổn hển.
"Được rồi... Ngươi có thể nếm thử."
Được sự cho phép của Arles, con Sói bắt đầu lau vết thương trên ngón tay Fiona bằng lưỡi của nó.
Cô không hề cảm thấy đau, chỉ có cảm giác hơi nhột.
"Ha... Trông khuôn mặt cô không có vẻ gì là lo lắng cả." -Arles nói đùa-
"Hả?... Tôi..." -Fiona lúng túng- "Tôi chỉ nghĩ... Khá tuyệt..."
"Cảm giác khi bị một con Sói ăn sống thế nào?" -Arles tiếp tục trêu chọc cô-
"Chuyện đó..."
Fiona cảm thấy xấu hổ.
"Ta không muốn cô chết. Ta không thể làm những việc bạo lực với cô."
"Ra vậy..."
Đó là vì cô vẫn còn giá trị. Vì vậy, anh không thể làm những việc gây hại cho cô. Chỉ có vậy... Cô đang mong đợi điều gì? Sự thật là, trên lập trường của Arles, anh coi trọng cô vì cô có giá trị. Khi nghĩ vậy, cô có chút buồn.
Nạn nhân và kẻ lợi dụng, mối quan hệ của họ chỉ có vậy... Vì vậy, nỗi buồn của cô chỉ là một tình cảm ích kỷ.
"Có chuyện gì vậy? Sắc mặt cô không được tốt."
Arles hỏi khi thấy sắc mặt Fiona thay đổi. Fiona ngay lập tức chỉnh lại sắc mặt, cô mỉm cười và nói với anh:
"Không có gì. Chỉ là vết thương hơi đau."
Con Sói đang liếm ngón tay cô ngẩng đầu lên, như thể nó hoảng loạn bởi nghe cô nói rằng cô đau..
"A, xin lỗi. Không sao đâu."
Cô nhẹ nhàng xoa đầu con Sói bằng tay kia và trấn an nó.
Con Sói nheo mắt và dụi đầu vào tay cô. Nó khiến cô nhớ tới Pearl và Richie. Mặc dù nó là một con Sói, nhưng nó cũng là giống chó. Cô nghĩ nó cũng thích được vuốt ve.
"Thật kỳ lạ..." -Arles nói- "Cô không sợ Sói sao?"
"Vâng..." -Fiona nói- "Tôi cảm thấy nó dễ thương như một con chó... À, tôi không có ý xúc phạm... Xin lỗi."
Cô tiếp tục vuốt ve đầu con Sói và con Sói trông có vẻ rất vui.
"Ta luôn không quan đến chuyện đó. Vì vậy, cô đừng bận tâm."
"Vâng, cảm ơn anh."
"Đây là lần đầu tiên. Ta đã nghĩ sẽ chọn một con tính khí bình tĩnh. Nhưng có vẻ không cần lo nữa."
"Vâng, tôi vinh dự khi được chúng thích."
"Ha..."
Arles cười nhỏ trước câu trả lời của cô, như thể khen ngợi cô về khả năng thuần hóa bầy Sói.
Theo cách đó, thí nghiệm "thử máu" đầu tiên của cô đã kết thúc tốt đẹp.
Những lần sau đó cũng thế, chỉ khoảnh khắc đầu ngón tay bị trầy xước bởi móng vuốt của Arles khiến cô đau một chút.
Đột nhiên, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu vào ngón tay cô để soi sáng một vết sẹo nhỏ ở đó. Đó là vết sẹo của một ngày khác, bởi Arles không tiến hành thí nghiệm liên tục, anh chờ cho đến khi vết thương cũ của cô lành hẳn.
Dù đang cần uống máu của cô nhưng tất cả những gì họ làm chỉ là cắt nhẹ ngón tay cô để lấy máu. Lượng máu mất đi không đáng kể chút nào.
Mặc dù cô là Lobeira và không mạnh mẽ, nhưng không có gì có thể khiến cô phát ốm. Và dù cô nói chỉ là một vết thương nhỏ không đáng ngại, Arles vẫn kiên nhẫn chờ vết thương lành mới tiếp tục.
"Ta không biết liệu máu của Lobeira có thể chữa khỏi Zodiva hay không? Ngoài ra, ta cũng không biết bao lâu mới có hiệu quả. Mọi thứ chỉ là suy luận... Ta không thể dễ dàng đánh mất cô vì bầy đàn."
Đó là những gì Arles đã nói... Fiona lặng lẽ thở dài khi nhớ lại.
Có lẽ vì sống cùng bầy Sói một thời gian, cô càng ít sợ Sói hơn... Nhưng vẫn không thay đổi rằng giá trị của cô với họ chỉ có máu.
Cạch__
Trong lúc Fiona đang suy nghĩ, từ phía cửa phòng, vang lên tiếng mở khóa khiến cô chú ý.
Cô tự hỏi có phải là Arles? Bởi căn phòng này chỉ có Arles đến để kiểm tra máu của Lobeira và sau đó mang cho cô một bữa ăn. Nhưng cô chỉ vừa dùng bữa và Arles sẽ luôn gõ cửa trước khi vào.
Cô lại nghĩ... Có phải là Rath? Nhưng rồi cô lại lắc đầu... Chắc chắn không phải anh... Rath chưa bao giờ nhìn cô kể từ khi cô đến đây. Ngay cả khi Arles lệnh cho anh mang bữa ăn đến, anh cũng chỉ hoàn thành công việc và rời đi. Cô không nghĩ anh sẽ chủ động đến gặp cô.
Vậy, người đến là ai?
Cánh cửa chậm rãi mở ra trước mắt cô...
Người đến là một con Sói không bị ảnh hưởng bởi Zodiva giống Arles. Guillan Guinoir.
"Guillan?"
"Bất ngờ không?!" -Guillan hét lên- "Là tôi đây! Này, lẽ ra cô phải làm khuôn mặt hạnh phúc mới đúng chứ!"
"Khuôn mặt hạnh phúc..."
Fiona cảm thấy mình đang gặp rắc rối.
Lẽ ra cô nên vui mừng khi có ai đó nói chuyện với cô khi cô bị nhốt trong phòng một mình, nhưng, đối phương là Guillan. Cô không có ý nói rằng Guillan không phải là người khác để nói chuyện, nhưng giống như Rath, Guillan chưa bao giờ đến phòng cô ngoại trừ mang theo thức ăn. Thế nên cô cảm thấy bối rối và... Sợ.
Guillan là kiểu người dễ đoán và biểu hiện nhiều cảm xúc hơn so với Rath. Thật dễ hiểu những gì anh ta đang nghĩ. Và vì lý do đó, cô đã nhận thức được thực tế rằng anh ta sống trong một thế giới hoàn toàn khác với cô. Cảm nhận của anh ta. Suy nghĩ về đúng và sai. Đều khác với cô.
"À... Có chuyện gì vậy? Anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Phải phải. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô."
Chuyện quan trọng? Fiona nghĩ có phải Arles có chuyện gì đó nhờ Guillan đến nói với cô?
Đột nhiên Guillan bước tới trước mặt cô. Cô giật mình và lùi lại theo phản xạ.
"Tại sao cô lại tránh hả?" -Guillan hỏi-
"Xin lỗi... Tôi tự hỏi tại sao..."
Cô có cảm giác không tốt. Một tín hiệu cảnh báo nguy hiểm vang lên trong đầu cô. Nhưng Guillan có vẻ không quan tâm đến.
Thay vào đó, anh ta dường như đang tận hưởng phản ứng của cô.
"Đừng cố chạy. Tôi đang có nhu cầu với cô đây. Ha ha..."
Khoảng cách giữa hai người bắt đầu rút ngắn. Và Guillan đang cười khi tiến tới gần cô.
Cô có cảm giác rất tệ...
Anh ta rất nhanh đã áp sát cô. Thật vậy, chính sự nhanh nhẹn đó khiến cô muốn nói rằng anh đúng là một con Sói.
"Guillan?!"
Guillan tóm lấy tay cô và vặn ra phía sau khiến cô đau đến hét lên.
Guillan đẩy cô ngã xuống sàn một cách đơn giản. Một tay cô bị vặn ra sau lưng, tay còn lại bị áp xuống sàn. Các khớp tay bị bẻ khiến cô rất đau.
Còn Guillan, trông anh ta có vẻ rất thích thú.
Không lẽ... Fiona hoảng hốt... Cô nghĩ cô sẽ được an toàn nhưng cô nhận ra cô nhầm rồi! Cô... Là một người phụ nữ...
"Không!... Dừng lại đi!!"
Cô sợ hãi và chống cự. Trong một tình huống cô không nghĩ tới, mặt cô trở nên trắng bệch. Cô đã không nghĩ rằng có nguy hiểm theo nghĩa này. Cô là một người phụ nữ Lobeira. Máu của cô rất có giá trị với loài Sói.
"Không! Đừng chạm vào tôi! Thả tôi ra!"
"Không bao giờ... Coi nào, đừng chống cự nữa! Nếu cô ngoan ngoãn im lặng, tôi sẽ nhẹ tay với cô!"
"Không!"
Guillan giữ chặt cô từ phía sau để ngăn cô chống cự. Và cho dù cô cố chống cự thế nào, cánh tay của cô vẫn không được tự do.
Cô sợ đến bật khóc. Tuy nhiên, giọng cô run lên khi sống mũi cô cứng đờ. Mắt cô mờ dần bở nước mắt.
"Chuyện gì vậy? Cô... Đang khóc à?"
Guillan cúi xuống để xem cô thế nào.
Trong tình huống này, cô cảm thấy thất vọng khi cô chỉ có thể khóc, và cô bắt đầu khóc nhiều hơn.
"Cái gì chứ... Đừng khóc nữa! Tôi cảm thấy như tôi đang bắt nạt cô đấy!"
Còn tệ hơn là bắt nạt... Cô muốn nói nhưng cô không thể biến nó thành lời. Tất cả những gì tràn ra khỏi môi cô là tiếng khóc thút thít.
Cô nói với bản thân không được khóc nữa. Cô phải gọi giúp đỡ... Nếu bây giờ hét lên, có thể ai đó sẽ đến...
Cô hít vào một hơi và hét lên:
"Arles, cứu tôi với!!"
Cô nghĩ một tiếng kêu lớn có thể xúc phạm Guillan. Cô muốn chống lại anh ta càng nhiều càng tốt. Nếu không sẽ hối hận.
Guillan dừng lại một chút sau khi cô hét lên. Nhưng sau đó anh ta lại tức giận và kéo tay cô mạnh hơn. Anh ta quát:
"Cô! Lại dám gọi Arles!
Mặc Guillan nổi giận, Fiona tiếp tục hét lên:
"Arles! Cứu tôi với!"
"Này!!! Đừng làm ồn nữa! Để Arles phát hiện thì nguy mất!!"
Guillan ép bàn tay vào miệng cô để bắt cô im lặng.
Cơ thể cô bị giữ chặt, miệng bị bịt kín. Bây giờ, cô đã không còn có thể chống lại bất cứ điều gì...
Đôi mắt cô dần mờ đi, nhưng cô vẫn thầm gọi Arles, thầm hi vọng anh sẽ nghe thấy...
Cô cảm thấy mình sắp mất đi ý thức... Nhưng đó là trước khi cô nghe thấy tiếng bước chân vọng tới...
"... Nguy rồi..."
Cô nghe thấy Guillan nói một cách khó chịu và theo sau đó___
Rầm__
Tiếng cửa bị mở ra một cách mạnh bạo vang lên. Arles đã xông vào kịp lúc.
"Guillan!"
Nghe thấy Arles gọi tên mình, Guillan ngay lập tức nhảy ra khỏi người Fiona vì sợ rằng anh ta sẽ nhận lấy sự tức giận của Arles.
Fiona cố đứng dậy nhưng cánh tay của cô bị đau khiến cô không thể đứng dậy. Arles liền bước tới để đỡ cô.
"Không sao chứ?"
"Arles..."
Cô thực sự cảm thấy mừng khi được anh cứu kịp thời nhưng cô đã sợ đến bật khóc.
"Ta xin lỗi..."
Arles ôm lấy cô trong khi tiếp tục khóc.
"Có đau không? Có bị thương ở đâu không?"
"Ơ... Không..."
"Ta thấy rồi, đừng cố giấu ta."
"Ơ... Tay tôi... Tay tôi đau..."
"Vậy sao? Nó có đau khi ta chạm vào không?"
Arles nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô, như thể chạm vào một vật bị vỡ.
"Không sao đâu... Tôi cảm thấy ổn rồi..."
Nó vẫn còn đau một chút nhưng cô đã có thể cử động cánh tay.
"Dường như khớp của cô không bị tổn thương. Tốt rồi..."
Bàn tay to của Arles vuốt tóc tôi nhiều lần để trấn an cô. Nó khiến cô nhớ tới Nesso và Zara. Họ cũng an ủi cô khi cô khóc như thế.
"Xin lỗi... Đã làm phiền anh phải đến đây."
"Không, đừng bận tâm... Ta chỉ lo về tên ngốc đó."
"Tôi không phải là tên ngốc nhé!
Ngay khi Guillan vừa cãi lại, Arles liền trừng mắt nhìn khiến Guillan phải ngậm mồm, tai và đuôi của anh ta cũng cụp xuống.
"Chỉ là..." -Guillan kháng nghị- "Thật không công bằng! Trong khi những người khác được nếm thử cô ta, còn tôi thì không."
"Hả?"
"Người mới cũng đã cắn cô rồi còn gì? Nếu cậu ta đã nếm qua, tôi đã nghĩ sẽ rất ngon! Tuy nhiên, chỉ có tôi là không được!"
"Chuyện đó..."
"Cái gì?"
"Anh đến vì muốn nếm thử tôi?"
"Chính là vậy đấy!"
Fiona khẽ cười, cô nghĩ Guillan đã hiểu nhầm gì đó rồi.
"Không sao chứ?"
"Vâng..."
Arles hỏi cô có ổn không lần thứ hai, nghe có vẻ mệt mỏi hơn là lo lắng.
"Xin lỗi. Là do ta thiếu sự giám sát."
"Không sao... Thay vì vậy, tôi nên cảm ơn anh đã đến."
"Không, nó không giống như được cảm ơn."
Arles nâng cô dậy và di chuyển cô lên giường. Sau đó, anh quay lại với Guillan.
"Guillan."
"Hả?! Có chuyện gì vậy hả?!"
"Ta chưa nói với ngươi cô gái này quan trọng thế nào sao?"
"Cũng do anh chăm sóc cô ta nên tôi nghĩ cô ta rất ngon!"
"Không phải!"
Cốp__
"Đau quá!!!!!!"
Guillan kêu lên và ôm lấy đầu khi bị Arles cốc vào đầu một phát khá mạnh. Như thể cha mẹ đang khiển trách một đứa trẻ hư.
Nhưng trong trường hợp này, là Arles và Guillan...
Arles tiếp tục mắng:
"Máu của cô gái này là cần thiết để cứu toàn bộ loài Sói. Không phải là thứ ngươi có thể muốn làm gì thì làm."
"Nhưng người mới đã cắn cô ta rồi!"
"Đó là do Rath đang nhiễm Zodiva!"
"Vậy tôi cũng nhiễm Zodiva đây!"
"Ngươi không có!"
"Tôi có nhiễm Zodiva!"
"Ngu ngốc!"
Trong khi đó, Fiona đang lặng lẽ quan sát hai người. Cô cảm thấy nhẹ nhõm và cô gần như đã cười trước cuộc cãi vã của họ. Nhưng có lẽ Arles đã để ý thấy cô cười.
Anh thở dài một tiếng và bắt lấy Guillan:
"Đi thôi, Guillan. Chúng ta cần nói chuyện."
"Hả?????" -Guillan kháng cự- "Tôi không muốn bị giáo huấn bởi anh!"
"Lẽ ra ngươi nên được giáo huấn ngay từ đầu! Tên ngu ngốc!"
"Không___ Muốn___!!!!"
"Không muốn, vô ích!"
Mặc dù Guillan chống cự, Arles vẫn nắm lấy cổ anh ta và lôi đi.
Trước khi ra khỏi phòng, Arles quay đầu lại và nói với Fiona:
"Ta sẽ cẩn thận để ngăn chặn điều này xảy ra trong tương lai. Xin lỗi đã khiến cô sợ."
"Không, tôi ổn mà. Cảm ơn anh, Arles."
Arles mỉm cười trước lời cảm ơn của cô.
Cho đến lúc nãy, cô thực sự sợ hãi nhưng một khi suy nghĩ của Guillan được hiểu, nó có thể không đáng sợ đến thế.
Cô không sợ bị bạo hành, nhưng cô sợ bị bất ngờ đẩy xuống như thế. Nhưng Arles đã đến kịp để ngăn Guillan, và giờ, Guillan đang bị anh tóm cổ lôi đi.
"Tôi không còn sợ nữa rồi."
"Vậy sao... Ta sẽ dạy dỗ lại Guillan... Thế nên..."
"Thế nhé..."
Guillan vẫy tay với cô trong khi bị Arles kéo đi.
Cánh cửa đóng lại và tiếng bước chân xa dần.
Guillan có thể đáng sợ nhưng nếu nghĩ là do anh ta trung thực quá mức thì thật ra cũng không đáng sợ lắm.
---------------------------------
Đêm hôm sau, khi Fiona chuẩn bị đi ngủ, chợt có tiếng gõ lên cửa phòng cô. Điều đó khiến cô tự hỏi ai đến tìm cô vào thời điểm đêm khuya thế này?
Sau chuyện hôm đó, cô cảm thấy hơi sợ nhưng cô nghĩ có lẽ là Arles hoặc Rath vì chỉ có hai người mới gõ cửa trước khi vào như thế.
"Ai vậy?"
Cô nhẹ nhàng hỏi.
Cô không thể mở cánh cửa này từ bên trong, cánh cửa này chỉ có thể mở bằng chìa khóa từ bên ngoài. Nhưng dù là vậy, cô không muốn cho người đó vào nếu không nhận được phản hồi để xác nhận người đó là Arles hay Rath.
Ngay lập tức, có giọng nói vọng qua từ bên kia cửa:
"A... Là tôi đây... Là tôi."
"Guillan?!"
"Là tôi đây... Này, mở cửa được rồi chứ?"
"Ơ..."
Xem xét vào ban ngày, cô sẽ đồng ý mở, nhưng cô cảm thấy lạ, Guillan đang chờ cô trả lời anh ta, một chuyện gần như không có khả năng xảy ra.
"Vâng... Nhưng, anh đến đây để làm gì?"
"Để xin lỗi..."
"Hả?!"
Bất ngờ trước những gì mình vừa nghe thấy, Fiona vội chạy ra cửa. Qua khe nhỏ trên cửa, cô nhìn thấy Guillan đang đứng trước cửa, đúng là anh đang đứng chờ câu trả lời của cô.
"Được rồi, anh có thể vào."
"Ừ..."
Sau khi được cô cho phép, Guillan liền đẩy cửa vào.
"Guillan..."
Cô khẽ gọi tên anh, Guillan liền nhìn cô:
"Nói thế nào đây... Tôi cũng không chắc, nhưng tôi đã bị Arles giáo huấn một trận. Tôi đã nghĩ là mình sẽ chết đấy."
Guillan không hung hăng như lần trước, trông anh ta có vẻ dỗi, cô không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Chuyện gì?"
"A... Không có gì..."
Guillan nhìn cô bằng nửa mắt để xem cô đang nghĩ gì từ mắt.
"Thật ra... Tôi không có ý định làm cô sợ hay doạ cô khóc..."
"Vâng..."
"Xin lỗi vì đã làm cô khóc..."
"...!"
"Arles bắt tôi nói rõ ràng mọi chuyện, anh ấy thực sự nổi giận..."
"Vâng, nếu anh nói rõ những gì anh muốn làm ngay từ đầu... À... Lẽ ra tôi không nên khóc."
Cô muốn nói nếu anh nói rõ những gì anh muốn làm thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy nhưng cô nhận ra anh vốn không nghĩ đến chuyện đó nên cô đã nhận một phần lỗi của mình.
"Thế à... Chính vì vậy!"
"Ơ?"
Đột nhiên, Guillan đưa tay về phía cô.
"Đây là..."
Trên tay Guillan đưa về phía cô là một cái bánh.
"Đồ ngọt." -Guillan nói- "Phụ nữ không phải thích đồ ngọt sao? Tôi cũng thích nó lắm đấy. Cô nhận lấy đi."
"Guillan..."
Bằng cách nào đó, cô cảm thấy hoài niệm. Khi cô ở tháp, Zara và người giúp việc thường làm đồ ngọt, dù anh ấy không giỏi lắm, nhưng anh ấy tự tay làm.
Đây là đồ ngọt mà cô nhìn thấy sau một thời gian dài ra khỏi tòa tháp.
"Ổn chứ?"
"Ổn mà. Đây, nhận lấy đi!"
"Vậy... Cảm ơn anh, Guillan."
Fiona nhận lấy bánh từ Guillan với nụ cười hạnh phúc.
"Vậy... Cô đi ngủ sớm đi. Tôi phải đi chơi đây."
"Anh đi cẩn thận nhé."
"Tôi không có ngốc đâu."
"Nhưng vẫn phải cẩn thận."
"Ừ."
Cô đoán anh cảm thấy cô rất phiền từ giọng trả lời của anh.
Và trước khi cánh cửa đóng lại...
"Cô hãy mau ăn nó đi, nếu không tôi sẽ ăn nó đấy!"
Sau đó, cánh cửa đóng lại và tiếng chân của Guillan xa dần.
Có lẽ cô thực sự không hiểu những nguyên tắc cơ bản. Với ý nghĩ đó, chiếc bánh quy đặt trong miệng cô lần đầu tiên sau một thời gian dài dường như ngọt ngào hơn những chiếc bánh trong trí nhớ của cô.
Cô cảm thấy những điều mình chưa từng biết về loài Sói. Họ cũng là người dân của Weblin. Tuy nhiên, thế giới bức hại họ mãi mãi.
Làm thế nào để bóng tối của Arles và Rath biến mất? Cô tự hỏi...
Nhưng nhắc đến Arles... Cái tên Arles... Cô nghĩ mình đã từng nghe thấy nó...
Lúc còn nhỏ, trong câu chuyện cổ tích mà cha cô từng kể, về hiệp sĩ Sói đã phản bội Weblin, anh ta đã bị giết... Nhưng, cô đoán, có gì đó không đúng...
Đêm đó, cô không thể ngủ yên khi cố suy nghĩ những việc đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro