Chương 16: Lobeira
Trước những gì Arles đã nói: "Chính vì vậy, chúng ta đã tìm kiếm cô." Fiona thực sự không hiểu...
"Vì tôi là con gái duy nhất của bá tước Galland sao?" -Fiona hỏi-
Cô đang nghĩ có phải anh muốn cô nhờ cậy cha cô giúp giải quyết sự hiểu lầm về loài Sói?
Arles ngay lập tức bật cười:
"Ku Ku... Thật ra nó đơn giản hơn nhiều. Có phải ta vừa nói rằng chỉ có ta và Guillan là những người duy nhất trong bầy Sói không bị nhiễm Zodiva?"
"Vâng... Anh đã nói vậy."
"Nói đúng hơn. Chỉ có ta và Guillan đã được chữa khỏi Zodiva trong bầy Sói này."
"...?!"
Fiona ngạc nhiên nhưng cô không nghĩ mình vừa nghe nhầm.
Zodiva là căn bệnh chết người. Một khi mắc bệnh, sẽ không thể thoát khỏi số phận là cái chết. Lẽ ra là thế... Tuy nhiên, Arles nói rằng anh ta đã vượt qua Zodiva.
"Cả ta và Guillan đều từng bị nhiễm Zodiva một lần." -Arles cho biết thêm-
"Tôi không nhớ những thứ như thế." -Guillan nói- "Nhưng tôi nhớ rằng tôi thực sự rất đói. Tôi ăn và ăn vì cảm thấy đói. Thật sự, nó khá khủng khiếp..."
"Cảm giác bị đói và sốt cao..." -Arles giải thích- "Chúng ta đã phải chịu đau khổ trong khoảng thời gian dài. Ta không muốn mắc phải nó một lần nữa."
"Nhưng rốt cuộc là thế nào?" -Fiona hỏi- "Làm thế nào Zodiva của anh được chữa khỏi?"
"Nếu ta biết điều đó, ta đã không cần phải vật lộn thế này. Tất cả những gì ta biết... Là cơn đói đã được thỏa mãn và Zodiva được chữa lành cùng một lúc."
"Được chữa lành khi cơn đói được thỏa mãn..."
"Trong 10 năm qua, ta đã lãnh đạo bầy Sói tấn công các ngôi làng và thỏa mãn cơn đói của chúng. Nhưng Zodiva không lành."
"..."
Cô không nghĩ mình có thể đồng cảm với chuyện đó. Người ta cáo buộc rằng mối thù giữa loài Sói và người dân Weblin bắt đầu từ mười năm trước với sự nổi loạn của một hiệp sĩ. Một ngày nọ, một hiệp sĩ trẻ xuất sắc của loài Sói đột nhiên tấn công người của Hoàng tộc... Và bây giờ, khi đã biết sự thật, cô đoán... Hiệp sĩ đó, có lẽ cũng mắc phải Zodiva. Bị điều khiển bởi một cơn đói không thể thỏa mãn, anh ta đã ra tay với hoàng tộc. Và sau đó, loài Sói và người dân Weblin bắt đầu chém giết nhau. Họ là nạn nhân cũng như là thủ phạm. Đến nay, nhiều ngôi làng ở Weblin đã bị tấn công và phá hủy bởi loài Sói. Vì vậy, cô biết cô không nên dễ dàng đồng cảm với loài Sói.
Nhưng cô thực sự hi vọng một ngày nào đó cơn đói sẽ được thỏa mãn, và kết thúc những ngày người dân Weblin tiếp tục giết chết những người bạn cũ của mình, những người dần dần buông bỏ lý trí.
"Ta đã luôn nghĩ về cách Zodiva có thể chữa lành. Làm thế nào để có thể bảo vệ bầy đàn của ta?" -Arles trừng mắt khi nói tiếp- "Ta sẽ cho cô xem cái này."
"Hả?"
Fiona nghiêng đầu khó hiểu và nhìn chằm chằm vào Arles. Nhưng Arles không nói thêm gì, anh quay lại và bước đi.
"Rath, Guillan... Đi thôi."
"Vâng!"
"..."
Guillan đáp lại và Rath chỉ im lặng bước đi.
Fiona tự hỏi anh muốn đi đâu? Họ không đi ra bên ngoài mà đi bộ trong lâu đài với 4 người. Có lẽ Arles đang nhắm đến một căn phòng có thể đi bộ đến ngay.
------------------------
Arles dẫn cô đến một căn phòng tối tăm, nơi có những mẩu xương người phân tán khắp nơi và toát lên một bầu không khí quỷ dị.
"Guillan."
"Tôi biết! Tôi sẽ cho cô ta thấy ngay!"
Sau khi trả lời Arles như vậy, Guillan chạy đi.
Fiona tò mò muốn biết Arles định làm gì. Giống như trước đó, anh cho cô thấy con mắt đã mất đi thị lực của Rath để làm minh chứng cho Zodiva. Bây giờ, anh còn muốn làm gì nữa?
Guillan đặt tay lên tấm rèm treo tường và__
Soạt__
Tấm rèm được kéo xuống một cách mạnh mẽ. Và đằng sau tấm rèm... Là một nhà giam...
Như thể thuần hóa gia súc, những người phụ nữ thuộc nhiều chủng tộc khác nhau bị xích trong đó. Bọn họ mặc quần áo rách rưới và rủ đầu xuống. Chỉ có đôi mắt của họ phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn yếu ớt.
Fiona bị khung cảnh trước mắt doạ sợ.
"Đây... Đây là gì?... Bọn họ..." -Cô lắp bắp không nói nên lời-
"Hiểu chứ?" -Arles hỏi-
Những người phụ nữ đó giống như những vật nuôi... Chỉ dùng để những con Sói thỏa mãn cơn đói.
"Bọn ta cần chúng. Nếu cơn đói được thỏa mãn, Zodiva sẽ được chữa lành. Vậy chúng ta cần làm gì để đạt được điều đó? Để xác nhận, ta đã ở đây, thu thập những người phụ nữ... Và, chính là cô..."
"Cái gì?!"
Fiona hoảng hốt... Là cô?... Nhưng tại sao? Nếu họ cần một người phụ nữ loài Người, sẽ không nhất thiết phải là cô, ý cô không có nghĩa là ai đó không phải là chính cô nên bị tổn hại, nhưng cô bị giam cầm trong một tòa tháp cao, rõ ràng họ có thể tìm một người phụ nữ loài Người khác dễ dàng hơn là cô. Cô tự hỏi có phải Arles đang xem xét sức ảnh hưởng từ người mà họ bắt hay không? Nhưng nếu là vậy, khi họ bắt cô, con gái duy nhất của bá tước Galland, họ sẽ chỉ thêm nhiều kẻ thù.
"Tại sao... Lại là tôi?"
"Cô không biết sao?"
"Không..."
"Bởi cô... Là một Lobeira."
"?!"
Lobeira? Trong khi Fiona đang tự hỏi, Arles nói tiếp:
"Ta đã luôn nghĩ tại sao ta và Guillan lại được cứu. Người mà ta đã tấn công trong cơn đói khát là một người phụ nữ. Tuy nhiên, những con Sói không thể được chữa khỏi Zodiva dù chúng đã ăn thịt những người phụ nữ."
"Tôi thì không nhớ gì cả. Nhưng cũng không còn cách nào khác. Lúc đó tôi rất là đói." -Guillan xen vào- "Tôi chỉ biết giết và ăn. Khi tỉnh lại thì tôi đã khỏi rồi."
"Sau đó, ta liền nghĩ. Nếu ta ăn một Lobeira, thì sẽ thế nào? Lobeira rất hiếm hoi, đó là lý do tại sao Zodiva không thể được chữa lành dù chúng ta đã tấn công vào bao nhiêu ngôi làng."
"Đúng là như vậy."
Lobeira là một dị nhân. Nó có thể xuất hiện trong tất cả các chủng tộc, nhưng đặc biệt có khả năng xuất hiện ở phụ nữ loài Người. Lobeira có cơ thể yếu ớt, thế nên hầu như không có Lobeira nào sống qua tuổi trưởng thành. Và đó là lý do tại sao cô được nuôi dưỡng trong một tòa tháp cao, cách ly khỏi thế giới bên ngoài. Nếu không... Cô chắc chắn không thể sống lâu đến như vậy.
"Đó là lý do tại sao ta tìm kiếm cô... Đã hiểu chưa?" -Arles nói- "Và... Còn về Mejojo và Auger nữa phải không?"
Khi Arles nói ra hai cái tên đó, Rath liền nghiến răng tức giận.
Arles nói tiếp:
"Weblin phát điên thế này là do bọn chúng. Chúng là kẻ thù đầu tiên của loài Sói... Hơn hết___"
Thay vì là Arles, Rath là người nói tiếp:
"Ngày trước, mẹ và chị gái của tôi, là do bọn chúng giết."
"Rath..."
Lúc ấy, cô mới biết... Mejojo và Auger đã giết hại gia đình của Rath và Arles... Rath cũng thừa nhận mọi chuyện:
"Tôi đã lẻn vào Sharlmessen để giết bọn chúng và... Bắt cóc cô..."
Trong mắt của Rath, cô chỉ nhìn thấy bóng tối của đau khổ và... Hối lỗi...
"Phải giết khi tìm thấy cơ hội. Chỉ thế thôi. Cô hiểu rồi chứ?" -Arles nói-
Chỉ vì là một Lobeira? Fiona tự hỏi. Trưởng thành trong một tòa tháp... Bây giờ, sắp bị ăn thịt bởi loài Sói...
Hơn hết, đối với Rath, Arles và loài Sói, Mejojo và Auger là kẻ thù không thể tha thứ. Còn đối với Mejojo và Auger, loài Sói là không nên tồn tại.
Lịch sử tối tăm được đan xen, và không có manh mối cho một giải pháp có thể giải quyết.
"Các người sẽ giết tôi?"
"Sao có thể?" -Arles cười và phủ nhận- "Cô có thể chữa lành Zodiva bằng máu của mình. Ta không thể từ bỏ nó dễ dàng như vậy."
"Vậy..." -Fiona liếc nhìn những người phụ nữ trong nhà giam- "Anh có đối xử với tôi như bọn họ không?"
Cô đoán bọn họ cũng bị bắt từ những ngôi làng và thị trấn.
"Để xem..." -Arles đáp- "Trước hết, ta cần thử máu của cô."
Thử máu? Nghe có vẻ khủng khiếp nhưng không hiểu sao, Fiona cảm thấy bình tĩnh lạ lùng.
"Nhưng..." -Arles nói tiếp- "Cô là một Lobeira dễ bị tổn thương. Nếu cô bị giam như thế, cô chắc chắn sẽ chết."
Cô không thể phủ nhận chuyện đó. Dù gần đây, cô ít bị bệnh hơn, nhưng cô vẫn là một Lobeira, cô không biết cô có thể tử vong bất cứ lúc nào.
"Vì vậy... Sẽ có một căn phòng cho cô."
"Một căn phòng?"
"Phải. Nó sẽ thua kém lâu đài ở Sharlmessen, nhưng ít nhất là tốt hơn nhà giam... Đi theo ta."
Arles hất tung áo choàng đen của mình và quay gót bước đi.
Khi cô đi theo họ, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Này..." -Fiona khẽ gọi-
"Cái gì?"
"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu... Máu của tôi không chữa được Zodiva?"
Có phải sẽ bị giết không? Cô tự hỏi trong lo lắng.
Arles, người đang đi phía trước, liếc nhìn cô với một nụ cười nhếch môi.
"Vào thời điểm đó. Cô sẽ có công dụng khác."
Công dụng khác? Câu hỏi đó hiện lên trong đầu cô nhưng cô không chắc Arles có sẵn lòng trả lời tiếp không.
Sau đó, cô chỉ có thể im lặng đi sau lưng Arles.
--------------------------
"Nơi này sẽ là phòng của cô."
"Nơi này..."
Arles đưa Fiona đến một căn phòng tốt hơn cô tưởng tượng. Đó là một phòng ngủ có đầy đủ nội thất và rộng rãi. Tuy nhiên, cửa sổ của căn phòng đã bị đóng kín để phòng cô bỏ trốn, nó bị phủ lên bởi gỗ hay một cái gì đó từ bên ngoài.
"Lúc nãy chúng ta đã chạy xuyên qua khu rừng trước khi đến lâu đài phải không? Xung quanh lâu đài này bao phủ bởi rừng cây. Thế nên đừng nghĩ đến việc chạy trốn."
Thực ra không cần Arles cảnh cáo, Fiona cũng biết rõ chuyện đó. Cô đã lo lắng tại sao anh không trực tiếp đưa cô đến lâu đài mà lại thả cô ra trước lâu đài. Rõ ràng, anh ta đi xuyên qua khu rừng để cho cô biết rằng việc trốn thoát là vô ích. Chắc chắn, ngay cả khi có thể trốn thoát khỏi đây, cô không nghĩ rằng cô có thể băng qua khu rừng đó một mình.
"Cô có thể gọi bất cứ ai khi cô cần. Cho đến lúc đó, cô cứ nghỉ ngơi trong phòng."
"Tôi hiểu..."
Sau khi nói với cô như vậy, Arles rời khỏi phòng.
Chờ sau khi tiếng chân của Arles đã đủ xa, Fiona nhẹ nhàng bước về phía cửa, cô đặt tay lên tay nắm cửa và xoay nó.
Cạch__ Cạch__
Cánh cửa phát ra những âm thanh chắc chắn để cho cô biết nó đã bị khóa từ bên ngoài.
Cô buồn bã nghĩ, như vậy cũng không khác gì bị giam cầm trong tòa tháp.
Cuối cùng, cuộc sống của cô dường như khác với từ "tự do". Nhưng nếu nghĩ về nó, có lẽ được tự do nhất là khi ở với Rath...
Cô lại nghĩ tới Rath... Đôi mắt của anh, như thể có thứ gì đó đã bị phá vỡ, như thể có thứ gì đó đã sụp đổ... Cô tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với anh?
---------------------------
Trong lúc đó, tại sảnh lớn của lâu đài Zanan. Arles, Rath và Guillan đã tập hợp sau khi Arles đưa Fiona đến phòng của cô.
"Anh hai, cô gái đó..."
Rath nói khẽ. Arles ngay lập tức nhắc anh:
"Rath, đừng quên.... Chúng ta, những con Sói bị Weblin ruồng bỏ. Em không được quên... Cái chết của những đồng loại. Lịch sử đẫm máu... Không được để nó quay lại..."
"Em không quên... Chỉ là..."
"Sao thế? Có phải máu đã hết rồi không? Em muốn... Uống thêm sao?"
"Không, nó vẫn ổn... Chỉ là... Cô ấy..."
"Đủ rồi... Người phụ nữ đó nên được sử dụng vì lợi ích của gia tộc chúng ta, thế thôi. Ta sử dụng cô ta vì mục đích đó. Và vì... Zodiva của em cũng đang phát tán. Chỉ dành cho điều đó."
"Vâng..."
Biểu hiện của Rath trả lời, như thể cái gì đó trong anh đã tan vỡ. Và biểu hiện của Arles vô cảm như một chiếc mặt nạ.
Như thể... Đang nhớ tới một cái gì đó...
---------------------------
Tôi rất khát máu, nhưng tôi không muốn uống... Nếu tôi uống... Tôi sẽ thay đổi chính mình... Tôi nghĩ rằng nếu tôi mất đi sự thôi thúc, điều gì đó sẽ thay đổi. Nhưng có phải thế giới đã thay đổi kể từ khi tôi đến ngôi làng đó? Tại sao tôi lại bỏ qua cho nó? Nếu tôi nổi lên ham muốn và muốn ăn... Chẳng phải rất dễ dàng sao?
Tôi đã kiên nhẫn... Nhưng... Anh hai đã cho tôi rất nhiều... Rất nhiều... Máu... Sau đó, tôi trở nên rất thoải mái, Zodiva dường như đã giảm... Vậy... Có phải tôi nên ăn thịt người ngay từ đầu? Không phải ăn chuột... Nên tấn công con Người như họ muốn... Tôi có thể có sức mạnh để giết Mejojo và Auger...
Nhưng, tôi không muốn làm điều đó. Tại sao?... Tôi cũng không biết nó là gì...
"A... Tìm thấy rồi nhé!"
Một giọng nói quen thuộc vang bên tai tôi cùng bóng dáng của một cô gái... Nhưng...
"Sói!! Chết đi!! Chết đi!!"
Tôi hiểu... Nhưng nếu tôi chết... Cô sẽ ở lại phải không? Một mình rất cô đơn...
"Ha... Ổn mà..."
Vậy, tôi sẽ chết.
"Ha ha, ngu ngốc! Đều là nói dối đấy! Ngươi chỉ cần chết đi thôi! Bởi các ngươi là dịch bệnh của Weblin! Không đáng tồn tại! Sói! Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn!!"
Tại sao?... Tại sao cô lại nói vậy?... Tại sao?...
"Rath?!... Dừng lại... Đừng mà...Đáng sợ quá!... Rath... Thả tớ ra đi...!"
Không thể dừng lại được.
Không thể buông ra được.
Hơi thở thô ráp. Cổ họng như bị thêu đốt. Chỉ cố hút lấy dòng máu trào ra, mặc kệ sự cầu xin.
Tâm trí bị xúc động bởi sự trả thù và cơ thể bị Zodiva khống chế. Mất đi "hi vọng". Nhưng ngay từ đầu, tôi đã không có "hi vọng".
Chỉ có một tiếng kêu tuyệt vọng chua chát xé rách cổ họng tôi.
Tại sao những điều này... Tại sao thế giới này không biến mất? Tất cả nên biến mất...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro