Chương 15: Lâu đài của Sói
Ngay khi âm thanh dừng lại... Fiona dường như đóng băng tại chỗ khi nhìn thấy thứ xuất hiện từ bụi cây... Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu là từ đơn giản "Thật đẹp". Kỳ lạ khi cô không hề cảm thấy sợ trước nó...
Một con Sói lông bạc tuyệt đẹp...
Cô tự hỏi nó cao quý như thế nào....
Dưới ánh trăng lấp lánh, con Sói khổng lồ đó nhìn thẳng vào cô. Và từng chút một, nó tiến lại gần cô. Nhưng cô không thể di chuyển như thể cô bị mê hoặc bởi ma thuật.
Cô tự hỏi... Dạng Sói của Rath có thể giống con Sói này phải không? Trong một khoảnh khắc, cô đã nghĩ đó là Rath... Nhưng cô nhanh chóng nhận ra, đó không phải là anh... Cô nhận ra theo linh cảm, bầu không khí quá đỗi khác biệt. Con Sói trước mặt cô có phong thái của một vị vua.
Con Sói đến gần cô trong khi đang gầm gừ khe khẽ và xoa nhẹ cơ thể nó vào cô... Ấm áp, mềm mại... Nhưng vẫn có lông với sức mạnh dẻo dai.
Chạm vào nó có ổn không? Fiona tự hỏi và vươn tay ra, nhưng dường như nó không cảnh giác như những con Sói khác hay tỏ ra khó chịu, điều này rất khác với Rath. Rath chắc chắn sẽ ghét bị đụng chạm.
Fiona chạm vào bộ lông màu bạc của con Sói đó. Cô cảm giác hơi ấm được truyền đến đầu ngón tay khi chạm vào.
"Thật ấm áp..."
Thay vì tỏ ra ghét nó, con Sói dụi đầu vào người cô giống Pearl và Richie hay làm. Bằng cách nào đó, cô cảm thấy nó rất dễ thương.
Nhưng__ Đó là trước khi cô cảm thấy có gì đó không ổn__
"Cái... Cái gì?"
Cô kêu lên khi bỗng dưng cơ thể bị nhấc lên và khi cô nhận ra, mặt cô đang bị nhấn vào bụng dưới của con Sói đó, còn cơ thể cô đang nằm ngang trên lưng nó.
"Không thể nào... Khoan... Chờ đã!" -Fiona hoảng hốt-
Trông như nó sắp mang cô đi đâu đó. Liệu có phải nó đang làm tiếp tục công việc của Rath không? Fiona tự hỏi.
"Này... Dừng lại, thả tôi ra!"
Fiona hoảng loạn khi cô nhớ tới...
"Có một xác chết được tìm thấy ở rìa làng."
"Ừ... Là xác chết của một người phụ nữ. Có lẽ là người dân trong làng."
"Xác chết đó đã bị phá hủy như thể bị một con thú dữ tấn công..."
Những gì Rath từng nói...
Cô không muốn bị giết bởi một con Sói! Nhưng bây giờ chỉ có cô ở đây, cô không thể dựa vào ai khác. Và khi cô nghĩ rằng cô phải tự mình vượt qua hoàn cảnh này...
Khuôn mặt của Rath chợt hiện lên trong tâm trí cô...
Tại sao? Cô tự hỏi... Có phải tận sâu trong lòng cô vẫn mong anh sẽ đến cứu cô?
Trong khi cô đang nghĩ về điều đó, con Sói bạc đang cố gắng di chuyển trong khi vác cô trên lưng. Nếu nó thực sự làm vậy, cô sẽ bị mang đi. Chỉ nghĩ như vậy cũng khiến cô hoảng loạn.
Fiona vùng vẫy và bằng cách nào đó, cô lăn qua lưng con Sói và ngã xuống đất. Nhưng cô vẫn chưa thể an tâm ở đó. Cô vẫn chưa thoát khỏi cuộc khủng hoảng này.
Cô lùi lại và nghĩ đến việc có thể trốn thoát nếu kéo dài khoảng cách. Và quan sát xung quanh, cô biết không có con Sói nào khác ở đây ngoài con Sói trước mặt cô.
Phải trở về lều... Mọi người đang ở đó... Fiona tự nói với bản thân như vậy dù cô cảm thấy bực bội khi không thể làm bất cứ điều gì trừ khi dựa vào sức mạnh của mọi người, mặc dù cô nghĩ rằng cô phải tự mình làm một việc gì đó.
Cô tự trách bản thân tại sao lại đi dạo ở đây một mình?!
Nhưng hối hận là sau này. Không phải là bây giờ. Phải trốn khỏi nơi này...
Cô hít vào một hơi thật sâu. Và__ Ngay lập tức bỏ chạy.
Nơi này cách lều không xa. Nếu chạy với tất cả sức mạnh của mình, cô có thể thoát... Hoặc là cô đã nghĩ vậy...
Fiona đã không nghe thấy con Sói phì cười một tiếng và sau đó...
Phía sau cô, con Sói bạc khổng lồ bắt đầu chạy. Trong nháy mắt, khoảng cách đã bị thu hẹp trong khi chân Fiona bắt đầu mỏi khi cô vội vàng chạy thoát.
Cuối cùng__
Khi cô nghĩ mình đã thoát, cơ thể cô chợt bị nhấc bổng lên. Con Sói đã cắn vào váy của cô để kéo lại và nhấc cô lên.
Cô lần nữa bị đặt lên lưng của nó.
Ngay khi cô muốn chống cự, nó liền hú lên một tiếng và chạy đi với tốc độ khủng khiếp.
Khung cảnh xung quanh thay đổi với tốc độ kinh hoàng.
Con Sói đó, trái ngược với thể chất của một Lobeira yếu ớt, nó có một sức mạnh phi thường. Và với tình hình hiện tại, cô biết cô không thể nhảy khỏi lưng nó nếu cô không muốn chết.
Không còn cách nào khác, cô dùng hết sức bám vào lưng con Sói để không bị rơi xuống.
Cô cảm thấy rất sợ...
"Này, ngươi muốn đưa ta đi đâu? Tại sao lại là ta?"
Cô hỏi nhưng con Sói chỉ thở ra một tiếng để trả lời. Tất cả những gì cô biết là con Sói bạc này, giống như Rath, sẽ không giết cô.
Cô tự hỏi tại sao loài Sói lại tìm đến cô?
Đầu tiên là Rath lẻn vào Sharlmessen để đưa cô đi. Và bây giờ một con Sói bạc đang xuất hiện trước mặt cô và cố gắng đưa cô đi. Cô không nghĩ đó là một sự trùng hợp. Họ đang cố gắng đưa cô đi với mục đích chung.
Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra? Cô cũng không biết... Cô chỉ có thể tưởng tượng rằng mọi thứ đang diễn ra mà không biết gì về nó.
"Rath..." -Fiona gọi và thầm hi vọng nếu anh có thể nghe thấy- "Giúp tôi với!"
"Ha..."
Cô nghe thấy giọng cười từ cổ họng của con Sói, như thể trả lại một người bạn đồng hành.
------------------------------
Trong khu rừng đêm tối tăm, xuất hiện một bầy Sói đang chạy xuyên qua khu rừng.
Lúc đầu chỉ có con Sói bạc đang chở Fiona trên lưng, nhưng số lượng dần dần tăng lên trong khi chạy trong rừng.
Fiona tự hỏi có chuyện gì xảy ra? Chở cô trên lưng là con Sói lớn nhất bầy, cô đoán nó là thủ lĩnh. Những con Sói đang chạy xuyên qua khu rừng đêm hú lên trong khi con Sói bạc bắt đầu thở ra một cách nặng nhọc.
Đột nhiên, những bụi cây nhô ra trước mắt cô khiến cô suýt nữa thì đâm vào chúng. Ngay cả khi là một con Sói khổng lồ, vị trí mắt cũng sẽ thấp hơn bình thường khi ngồi trên lưng nó. Và nhất là khi nó đang di chuyển với tốc độ như thế này, những bụi cây đâm vào người rất đau.
"Hừ..."
Con Sói cõng cô trên lưng thì thầm nhỏ, có lẽ nó để ý cô. Và ...
"Bám chặt vào ta... Cúi đầu xuống."
"Hả?!"
Fiona giật mình... Con Sói đó... Vừa nói?
Cô biết đó không phải là một con sói bình thường. Nhưng cô ngạc nhiên khi biết nó có thể nói. Quả nhiên... Cô nghĩ, những con Sói này và Rath là cùng một bầy.
Trong khi nghe lời con Sói và cúi đầu xuống, cô liếc nhìn xung quanh.
Trong khu rừng đêm, những con Sói chạy song song hầu như không thể nhìn thấy rõ.
Cô không biết Rath có trong số chúng không?
Cô chỉ nghĩ... Về Rath..
Không lâu sau khi rời làng Soldova, Rath bị thương và biến mất khỏi tầm mắt của cô. Khi nghĩ Rath đã trở về với bầy Sói và đang an toàn, cô cảm thấy yên tâm hơn.
Cô đang bị những con Sói, kẻ thù của Weblin, mang đi nhưng kỳ lạ rằng cô không cảm thấy hoảng loạn... Tất nhiên, có lo lắng về những gì sẽ xảy ra, nhưng nó không dẫn đến sợ rằng có thể bị giết ngay lập tức... Cũng nhờ khoảng thời gian ở với Rath. Cô rất nhớ khoảng thời gian họ ở cùng nhau cho đến khi chia tay ở Soldova. Nhớ Rath từng nói những con Sói không nguy hiểm...
"Rath... Anh có trong bầy Sói không?"
Tất nhiên câu hỏi đó không có câu trả lời. Đó là câu hỏi trong trái tim cô...
Từ xung quanh, dường như tràn ngập bóng tối, chỉ có âm thanh của bầy Sói chạy trong rừng vang vọng trong một đêm yên tĩnh.
------------------------------
Mình đã ở trên lưng con Sói bao lâu rồi? Fiona tự hỏi...
Đến bình minh, cuối cùng họ cũng đã đi xuyên qua rừng và đến đích...
Trong khi thực hiện cuộc hành trình với Rath, anh đã đưa cô đi trong rừng Weblin. Nhưng nơi cô đến đây, nó không giống với bất kỳ khu rừng nào cô thấy trước đó. Các cây có màu đen và vươn ra các nhánh xoắn vào khoảng trống mà không phát triển quá mức. Những nhánh cây phức tạp che khuất ánh sáng mặt trời và khu rừng hoàn toàn khép kín trong bóng tối.
"Xuống đi."
"Cảm... Cảm ơn."
Cô cảm ơn và nhẹ nhàng cúi đầu với nó. Nhưng... Nếu nghĩ về điều đó, thật khó để nói lời cảm ơn với người đã bắt cóc cô.
Sau khi trượt xuống từ lưng con Sói, Fiona cảm thấy hơi choáng váng. Chân cô run rẩy và thân thể cô ngã ra đằng sau.
Ngay lúc ấy__
Một bàn tay kịp thời đặt lên lưng cô và giữ cô lại.
Cô giật mình quay người...
"Rath!"
Cô thốt ra một cái tên trong ngạc nhiên và vui mừng. Thực sự là Rath... Người mà cô mong muốn được gặp trong suốt cuộc hành trình xuyên qua rừng đêm. Cô đã luôn lo lắng cho anh kể từ khi cô rời Soldova. Nhưng__ So với Rath mà cô biết. Anh có cái gì đó hơi lạ?
"Anh có bị thương không? Anh có ổn không?"
Khi anh biến mất trước mặt cô, anh đã bị thương bởi CCK. Và trước đó, anh còn bị phát bệnh Zodiva. Cô chỉ muốn biết anh có ổn sau đó không?
Rath nhìn cô với con mắt xanh băng vô hồn một lúc mới trả lời:
"Không sao cả..."
Không hiểu sao cô cảm thấy sợ trước phản ứng đó. Anh có vẻ rất xa cách...
Cô nghĩ mình đã làm bạn với anh nhưng có phải chỉ có cô nghĩ vậy không?
Rath sau khi trả lời câu hỏi của cô, đột nhiên quay mặt đi và im lặng. Cô đoán anh không thể tỏ ra quen với cô trước những con Sói khác. Cô không muốn nghĩ Rath đang tránh cô.
"Nơi này... Là đâu?" -Fiona hỏi-
"Nơi này..."
Ngay khi Rath muốn trả lời, một giọng nói khác lập tức cắt ngang:
"Vùng đất bị nguyền rủa, Zanan. Chào mừng, công chúa loài Người."
"!!"
"Ta là Arles.V. Felnoir." -Giọng nói đó tiếp tục-
Đó là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông trưởng thành, người đã tự xưng tên mình. Và cô cảm thấy giọng nói đó rất quen. Nó rất giống với giọng nói của con Sói đã giữ cô trên lưng.
Khi cô quay đầu lại__
Từ khi nào một người đàn ông cao lớn với mái tóc dài màu bạc đã xuất hiện ở đó. Mái tóc bạc của anh ta cùng màu lông với con Sói đó. Điều đó khiến cô tin chắc, anh ta chính là con Sói đó. Và trông cách ăn mặc của anh ta, một bộ áo quý tộc màu đen tuyền, cô đoán anh ta có vị trí cao ở nơi này.
"Anh hai..."
"Hả?"
Fiona nghe thấy Rath vừa gọi anh ta là "Anh hai"... Cô thầm so sánh hai người... Không giống như Rath, anh ta có nét của một người đàn ông trưởng thành. Chỉ có màu tóc và màu mắt của họ giống nhau.
"Cái gì chứ... Trông Arles và người mới có vẻ quan tâm quá đấy! Tôi không phải là đồng minh duy nhất của hai người à?!"
Từ một góc khác, có một giọng nói mang theo sự khó chịu vang lên.
"Guillan..."
Arles gọi ra một cái tên. Sau đó, một thanh niên khác bước ra khỏi cái bóng của Arles.
Đó là một thanh niên trông cũng tầm tuổi Rath. Nhưng anh ta có vẻ hoạt bát và năng động hơn.
"Cái gì... Cô đang nhìn tôi à?" -Guillan nói- "Hay là cô muốn đánh nhau với tôi? Được thôi, tới đây đi."
Sau đó, Guillan rút vũ khí ra. Vũ khí của Guillan giống một cái vòng kim loại với đầy những cái gai nhọn nhô ra xung quanh nó. Cô không biết sử dụng nó thế nào nhưng cô chắc chắn rằng sẽ rất nguy hiểm nếu bị nó chém vào người. Anh ta rõ ràng là không thích cô...
Một ánh mắt cũng đủ để kích động sự khó chịu của đối phương. Cô nghĩ anh ta đánh giá ánh mắt của cô là xúc phạm, mặc dù cô không có ý như vậy.
"Xin lỗi... Tôi không có ý làm anh khó chịu."
"Hả?... Nhưng cô, không phải vừa nhìn vào mắt tôi à?
"Hả?"
Cô tự hỏi ý anh là gì khi nói "nhìn vào mắt"?
"Việc nhìn vào mắt có nghĩa là chiến đấu. Tôi có thể không quan tâm sao?"
Hoang dã hơn cô nghĩ... Không phải là anh ta không thích ánh mắt của cô, nhưng anh ta có vẻ thất vọng.
Nói về điều đó... Cô đã đọc một cuốn sách nói rằng không nên nhìn vào động vật hoang dã. Trong thế giới hoang dã, nhìn thẳng vào mắt nhau chính là lời thách đấu.
Cô nghĩ cần phải cẩn thận hơn... nhưng Rath không cảm thấy như vậy, phải không?
Rath thậm chí còn không nhìn kỹ mọi người, nhưng cô cảm thấy điều đó có ý nghĩa khác. Trong trường hợp của Rath, anh cảm thấy rằng anh không nhìn ai chỉ vì anh không có ý định liên quan đến mọi người.
Sau đó, Fiona và Rath nhìn nhau trong im lặng.
"Này này, cô đang làm gì vậy hả? Trông cô không có chút động lực nào vậy hả?"
Guillan lại chuyển sự chú ý sang Fiona và giơ vũ khí lên trong khi cô đang mơ hồ nghĩ về sự khác biệt giữa anh ta và Rath.
Trông khuôn mặt anh ta khá đáng sợ. Có phải vì anh ta đang muốn giết chóc thực sự?
"Này, mau nói gì đó đi chứ! Hả?..."
Guillan khiến cô cảm thấy sợ.
"Xin lỗi... Tôi xin lỗi nếu tôi khiến anh cảm thấy khó chịu. Tôi xin lỗi đã nhìn chằm chằm vào anh!"
"Hửm..."
Guillan khịt mũi trước lời xin lỗi của cô. Cô không nghĩ anh ta đã chấp nhận nó.
"Cô đang nghĩ cô có thể được tha thứ cho bất cứ chuyện gì nếu cô xin lỗi à? Ha ha... Cô là tên ngốc à?"
Guillan cười châm chọc và bước lại gần cô. Cô có thể thấy khuôn mặt hai người đang ngày càng gần hơn. Giống như cô sắp bị anh ta đẩy ngã xuống đất.
"Guillan..."
Arles can thiệp và Guillan tỏ ra khó chịu:
"Hả, cái gì chứ? Tôi không được làm vậy sao? Mà ổn thôi, ngay cả khi không phải là tôi, cô ta cũng sẽ gặp rắc rối, phải không?"
Cũng sẽ gặp rắc rối? Cô nghĩ vậy, nhưng cô không đủ can đảm để lên tiếng và bác bỏ.
Guillan bước thêm một bước tới gần cô. Nói đúng hơn, nó giống tiếp cận con mồi hơn là tới gần. Ánh mắt của Guillan nhìn cô như thể... Nhìn một miếng thịt...
Fiona nhìn sang Rath với ánh mắt cầu cứu nhưng anh không phản ứng... Cứ như hành động và lời nói của Guillan là điều là những việc rất hiển nhiên. Cô đã nghĩ Rath tìm cô từ toà tháp và lần này lại tìm đến cô nên cô đã không lo lắng về việc bị ăn... Nhưng có vẻ cô đã nhầm rồi...
"Thật là mềm... Không biết cô có thích thịt của phụ nữ không nhỉ? Nhất là ở phần đùi... Chẹp..."
Càng đến gần, cô có thể nghe thấy tiếng lưỡi liếm... Và__
"Hừm... Guillan."
Tên của anh ta được gọi ra gần như cùng lúc cô bắt đầu hoảng sợ.
"Cái gì?" -Guillan hỏi- "Arles, anh muốn là người cắn miếng đầu tiên à?"
"Không phải..." -Arles nói- "Cô gái đó không thể cho ngươi ăn được."
"Hả?..."
Arles và Guillan im lặng nhìn nhau một lúc. Và cuối cùng, Guillan là người đầu hàng.
"Được rồi!" -Guillan hét lên bất mãn- "Tôi không đụng đến cô ta là được phải không?
Trong tình huống này, có vẻ anh ta không thích cãi vã với Arles.
"Guillan..."
Arles gọi tên anh ta lần nữa như thế đang nhắc nhở một đứa trẻ không được nghịch nữa.
"Rồi... Tôi hiểu rồi. Hừ! Thật là chán."
Guillan tỏ ra thất vọng và tránh xa Fiona ngay lập tức.
Fiona thở phào nhẹ nhõm.
"Guillan, đứa trẻ ngoan."
"Hừ..."
Sau khi dỗ dành Guillan, Arles quay lại với Fiona, anh nói với cô:
"Cô gái... Đã khiến cô phải sợ rồi. Có một phần trong chúng ta xem các chủng tộc khác chỉ là thức ăn."
Cô cũng không chắc với những gì anh ta nói. Ấn tượng duy nhất của cô chính là khi vừa tới đây, cô suýt nữa đã bị ăn. Nhưng có lẽ có nhiều loại Sói khác nhau...
Những con Sói được cho là hung tợn, chúng tấn công làng mạc và giết người kể cả phụ nữ lẫn trẻ con... Cô đã nghĩ Rath là một ngoại lệ duy nhất... Nhưng hoá ra... Loài Sói cũng không khác mấy so với loài Người... Ít nhất ba người này đang đối mặt với nhau với cùng những cảm xúc mà con Người dành cho những người gần gũi với mình. Một mối quan hệ như vậy có thể thấy được từ cuộc trò chuyện ngắn này.
Khi cô đang nghĩ về điều đó, Arles quay sang cô:
"Nhiều việc lộn xộn thật... Bây giờ, ta có thể tự giới thiệu lần nữa được chứ?
"À... Vâng."
Arles nói ngữ điệu lịch sự:
"Tên ta là Arles. V. Felnoir. Thủ lĩnh bầy Sói."
"Arles. V. Felnoir?"
Cô nghĩ rằng cô đã nghe cái tên này ở đâu đó và lặp lại nó.
"Đúng... Đằng kia là Rath... Cô biết nó mà phải không?"
"Vâng."
"Và kia là..."
"Ngài Guillan Guinoir đây..." -Guillan tự mình trả lời-
"Tôi là Fiona Galland. Rất vui được biết mọi người. Tôi tự hỏi tôi nên nói gì..."
"Ha... Đúng vậy nhỉ..."
Đúng, họ là những người đã bắt cóc cô. Nếu nghĩ về nó theo cách bình thường, đây không phải là trường hợp để có thể tự giới thiệu bản thân một cách bình tĩnh như vậy.
"À... Tôi có thể hỏi điều này không?"
"Chuyện gì?"
Arles ngay lập tức đáp lại và Fiona hỏi:
"Tại sao... Tại sao lại tìm kiếm tôi? Còn nữa, vào tối hôm đó, các người đến để giết Mejojo và Auger phải không?"
"Hừ..." -Arles đắn đo-
Đầu tiên là Rath. Sau khi Rath thất bại, Arles dẫn cả bầy Sói để tìm kiếm cô... Cô không biết tại sao...
Arles vẫn im lặng, như thể có gì đó rất khó nói. Sau cùng, anh ta nói với cô:
"Thay đổi địa điểm... Công chúa loài Người, Fiona Galland. Mời cô đến lâu đài của Sói."
"Lâu đài... của Sói?"
"Hướng này... Hãy đi theo ta."
Arles bắt đầu bước đi. Như thể anh không nghĩ cô sẽ chạy trốn. Nhưng thật ra, cô cũng không có ý định chạy trốn bởi cô không nghĩ mình có thể thoát khỏi tốc độ của Sói. Ngay cả khi cô có thể phân tán đàn Sói, cô cũng không nghĩ mình có thể ra khỏi rừng.
"Sao thế? Cô không dám đi à? Cô... Sợ à?"
Arles dừng bước khi thấy Fiona không bước theo, nhưng cô vội lắc đầu.
"Không, không có chuyện đó..." -Cô nói-
"Nếu cô không muốn đi bộ, ta không phiền chở cô đi đâu."
"Hả? K... Không cần đâu!"
"Ha..."
Arles nhìn lại và mỉm cười, như thể mong chờ những gì cô nghĩ trước khi lại bước tiếp.
Fiona chậm rãi bước theo anh ta.
Đi lướt qua những cái cây màu đen mọc um tùm, cô nhìn thấy một toà lâu đài chỉ cao quá ngọn cây một chút, lâu đài phủ trong bóng tối như một cái bóng...
----------------------------
Lâu đài này giống như một lâu đài bị bỏ hoang, nhưng trước đây nó phải là một lâu đài rất sang trọng. Ngay sau khi vào cổng, sảnh lớn có trần nhà cao và dấu vết trang trí tường dù bám đầy bụi nhưng vẫn còn rất đẹp.
Nhưng chắc chắn... Những người từng ở đây đã từ bỏ lâu đài... Dù nơi này có đẹp thế nào... Nó cũng là một lâu đài bị bỏ hoang...
Arles dừng lại giữa sảnh lớn.
"Nơi này là được rồi." -Arles nói-
Fiona sững người trước khung cảnh trước mắt mình.
Vua của loài Sói trong một lâu đài bỏ hoang. Đó là một cảnh tượng như một bức tranh tuyệt đẹp.
Arles bắt đầu nói, giọng nói dõng dạc như một vị vua:
"Công chúa loài Người, hãy trả lời câu hỏi của ta... Trước đây, cô có biết gì về Zodiva không?"
"Về Zodiva?"
"Phải, về Zodiva."
Cô tự hỏi cô có nên nói thật không? Cô hơi bối rối với những gì cô biết.
"Mau nói đi."
Arles thúc giục. Ánh mắt anh như thể nhìn xuyên qua trái tim cô.
Fiona trả lời:
"Zodiva là một căn bệnh chết người lây lan trong Weblin... Nó xảy ra khoảng mười năm trước. Những người bị ảnh hưởng chết sau khi bị sốt cao khoảng một tuần. Người ta nói loài Sói có khả năng là nguyên nhân, bởi vì chúng thường xảy ra ở các khu vực có nhìn thấy Sói."
Arles và Rath lập tức nhíu mày. Còn Guillan đang dựa lưng vào tường và lắng nghe những lời của cô với ánh mắt thờ ơ.
"Có vẻ cô vẫn biết rõ dù bị giam cầm trong một tòa tháp cao." -Arles nói-
"Nếu anh không được phép ra ngoài... Có phải anh rất muốn nghe những chuyện bên ngoài phải không?"
"Đúng vậy..."
Trái tim cô đau nhói trước lời nói của anh. Một công chúa lớn lên trong tòa tháp... Đó là cách mọi người thổi phồng việc một nàng công chúa không biết gì là điều không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, bị đối xử như một cô gái không biết gì vẫn có chút không dễ chịu. Tuy không có kinh nghiệm nhưng cô có kiến thức. Cô đã tìm hiểu thế giới bên ngoài vì cô không được phép ra ngoài.
Nhưng có lẽ theo quan điểm của một người đã sống sót ở thế giới bên ngoài như anh ta. Trải nghiệm cần thiết hơn kiến thức.
"Hừ... Có vẻ những gì cô biết về Zodiva cũng giống như những người dân bình thường khác của Weblin thôi."
"Không... Có lẽ là nhiều hơn."
"Cái gì?"
Arles nhướng một bên mày khi nghe Fiona đáp lại như thế. Cô nói tiếp:
"Người dân Weblin nghĩ rằng... Loài Sói sẽ không bị nhiễm Zodiva."
"Chuyện đó có gì sai?"
"Là Rath... Anh ấy bị nhiễm Zodiva phải không?"
Rath liền hít vào một hơi nhỏ khi nghe thấy câu chuyện đang dần hướng về mình.
Cô biết rất rõ, trên cánh tay Rath có những đốm đen đặc trưng của Zodiva và sau khi anh phát bệnh ở Soldova... Đó chính là những bằng chứng...
"Và..."
Fiona muốn nói tiếp nhưng cô đắn đo. Cô tự hỏi liệu có ổn không khi nói nó trước mặt họ...
"Có chuyện gì thế? Mau nói đi."
Môi cô khô đi bởi căng thẳng trước lời thúc giục của Arles. Cuối cùng, cô mở miệng:
"Tại Soldova... Rath đột nhiên phát bệnh."
Rath liền trừng mắt nhìn Fiona. Cô đoán đó là điều anh không muốn nhắc lại. Cô thầm xin lỗi anh. Nhưng cô không thể không nói chuyện đó ra.
"Vào lúc đó, Rath... Đã tấn công tôi..."
"Gì?!"
"Gì chứ?!"
Đôi mắt Arles mở to sau những gì Fiona nói. Như thể anh kinh ngạc. Ngay cả Guillan, người dường như chưa bao giờ quan tâm những việc xảy ra ở đây, cũng quay sang cô ngay lập tức.
"Này người mới. Chuyện này là sao? Tại sao cậu chỉ nghĩ cho bản thân cậu hả?"
"..."
"Này!"
Mặc cho Guillan quát tháo, Rath vẫn không trả lời. Anh chỉ nhìn xuống đất với ánh mắt buồn.
"Vậy sau đó?" -Arles hỏi- "Cô đã bị Rath tấn công, vậy sau đó, cô đã tìm ra điều gì? Chuyện gì đã xảy ra?"
"Rath đã không tấn công tôi cho đến khi anh ấy phát bệnh ở Soldova. Tôi đoán... Có thể đó là lý do bầy Sói tấn công làng... Tôi nghĩ vậy... Tuy chỉ là suy đoán..."
Cô không muốn nghĩ rằng loài Sói chỉ nhận ra các chủng tộc khác là thức ăn. Nếu không hiểu, cô cũng không muốn nghĩ. Loài Sói tấn công con người không phải vì chúng xấu xa. Cô muốn nghĩ rằng đó là vì bệnh tật.
"Thật đáng ngạc nhiên..."
"Hả?"
Fiona giật mình trước lời khen không rõ của Arles.
"Có lẽ ta đã coi thường cô rồi." -Arles nói- "Xin thứ lỗi cho sai lầm của ta trước đó, công chúa loài Người. Cô không ngu dốt cũng không ngốc nghếch."
"Ơ... Không... Không phải vậy đâu..."
Ngay cả khi Arles đang xin lỗi, Fiona chợt cảm thấy mặt mình đang nóng lên vì xấu hổ. Những suy luận này không phải do cô đạt được một mình, đó là nhờ Zara và Nesso, những người có kinh nghiệm và kiến thức đã cùng đi đến những kết luận.
"Không phải?" -Arles hỏi lại-
"Tôi xin lỗi. Tôi đã nói chuyện rất hay, nhưng... tôi không thể đưa ra những suy luận đó một mình... Sau khi Rath rời đi, tôi và những người thân của tôi đã cùng bàn luận. Tôi có một người thân là dược sĩ, anh ấy đã nói với tôi những điều đó... Tôi rất vui khi anh nói như vậy. Nhưng đó không chỉ là kiến thức của một mình tôi."
"Ra là vậy... Nhưng đối với cô, ta không có ý định rút lại lời nói của mình."
"Hả? Tại sao?"
"Cô biết rõ về bản thân cô. Đó là điều kiện của các hiền nhân. Điều thực sự ngu ngốc là cố gắng làm cho bản thân trông lớn hơn thực tế. Ta đánh giá cao cô vì việc đó."
"Cảm ơn anh. Tôi rất vui vì những lời đó."
"Ha... Cô đúng là một người phụ nữ kì lạ. Cô đang cảm thấy vui khi được công nhận bởi kẻ đã bắt cóc cô sao?"
"Có lẽ... Nếu anh nghĩ như thế, nó có thể là lạ. Nhưng anh là thủ lĩnh của loài Sói. Tôi rất vinh dự khi được công nhận bởi những người như vậy."
"Thế sao... Nhân tiện, nếu cô đã biết mọi chuyện, chúng ta có thể nói chuyện nhanh chóng."
"Ý anh là... Từ những suy luận đó sao?"
"Phải... Loài Sói cũng bị nhiễm Zodiva. Nhưng triệu chứng khác với các chủng tộc khác. Các chủng tộc khác bị sốt cao trong khoảng một tuần khi bị nhiễm Zodiva và chết. Nhưng loài Sói thì khác. Chúng dần kiệt sức trước căn bệnh... và bị đói. Chúng dần mất đi ý thức và thậm chí không thể duy trì hình dạng Người."
"!!"
Cô nhớ những lời của Nesso. Hầu hết những con Sói tấn công các ngôi làng ở Weblin đều ở dạng thú.
"Không lẽ..."
Fiona vội đưa mắt nhìn xung quanh. Cô phát hiện trong góc tối của sảnh lớn, có những con Sói đang cúi mình khắp nơi. Chỉ có Arles, Rath và Guillan là giữ được dạng Người. Cô tự hỏi, có phải bệnh của chúng đã đến mức không thể biến thành Người?
"Chính xác như những gì cô đang nghĩ." -Arles nói- "Ở đây chỉ có ta và Guillan không bị nhiễm Zodiva."
Những gì cô đoán đã đúng. Và điều đó có nghĩa là cuối cùng, Rath sẽ mất đi dạng Người của mình. Rath cũng là... Một con Sói bị nhiễm Zodiva.
"Rath... Cho cô ấy thấy đi."
Theo lời của Arles, Rath bắt đầu tháo miếng băng bịt mắt của mình xuống.
"Màu sắc... Khác nhau?"
Fiona thốt lên khi nhìn thấy đôi mắt của Rath. Con mắt thường để lộ ra có màu xanh băng nhưng con mắt bị giấu đi lại có màu xám xỉn.
"Đây cũng là tác dụng phụ của Zodiva." -Arles giải thích- "Khi một con Sói bị nhiễm Zodiva, nó chạm vào dây thần kinh đồng thời bằng lý trí. Do vậy, mắt của Rath gần như đã mất thị lực."
"Không thể nào..."
"Vậy được rồi..."
Rath đeo lại miếng băng sau khi có sự cho phép của Arles.
"Có cách nào... Chẳng lẽ không có cách nào sao?"
Cô biết không có câu trả lời, nhưng cô phải nói điều đó.
Cô tự hỏi tại sao loài Sói và người dân Weblin đã giết nhau trong 10 năm chỉ vì như vậy? Nếu có thể khống chế Zodiva, có phải loài Sói và người dân Weblin có thể cùng tồn tại một lần nữa?
"Chính vì vậy, chúng ta đã tìm kiếm cô."
Arles nói với nụ cười mỉm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro