Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Nghi vấn

Ánh hoàng hôn lấp lánh từ chân trời khẽ len qua mi mắt khiến Fiona tỉnh dậy từ giấc ngủ.

"A, em dậy rồi à? Anh muốn em có thể ngủ thêm chút nữa."

"Nesso?"

Giọng nói của Nesso vang lên sau lưng cô và cô chớp mắt như thể vẫn chưa tỉnh hẳn.

"Vẫn chưa tỉnh ngủ à?" -Nesso nói- "Có lẽ em còn mệt. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra."

"Vâng..."

Trong khi nói chuyện với Nesso, Fiona xác nhận lại tình hình hiện tại của mình. Cô và những người thân của mình đang trên đường quay về Sharlmessen. Cô đang cưỡi trên ngựa của Nesso, Pearl trên ngựa của Zara và Richie trên ngựa của Elza. Và cô đã thiếp đi trên lưng ngựa vì vòng tay của Nesso rất ấm áp và thoải mái. Nesso đang giữ cô ngồi trước mặt anh và giữ chặt dây cương. Theo cách đó, cô sẽ không ngã nếu cô mất thăng bằng.

Cô biết điều đó không thể tránh khỏi, nhưng cô đang ngồi trong vòng tay của anh mình và cô đã thiếp đi như một đứa trẻ...

"Nesso, xin lỗi..."

"Hả? Có chuyện gì?" -Nesso không hiểu- "Chuyện gì khiến em phải xin lỗi?"

"Bởi Nesso đang phải giữ dây cương ngựa trong khi em ngủ thoải mái một mình..."

"Không cần phải lo chuyện đó đâu." -Nesso bật cười- "Thay vào đó... Anh vui khi em cảm thấy nhẹ nhõm trong vòng tay của anh. Đó là niềm hạnh phúc của một người đàn ông phải không?"

"Nhưng... Nesso!"

Tại sao anh có thể nói những lời đáng xấu hổ như vậy một cách sảng khoái như thế? Fiona cảm thấy mặt mình đang nóng lên trước những lời đó của anh.

Chợt, con ngựa của Zara hí lên một tiếng và dừng lại, Zara lên tiếng:

"Nesso, chờ một chút có được không?"

"Hả? Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?"

Nesso cũng ngay lập tức dừng lại.

"Không, mặt trời sắp lặn rồi." -Zara nói- "Và tôi nghĩ về việc cắm trại bây giờ."

"À, đúng vậy nhỉ... Tôi nghĩ chúng ta có thể làm điều đó vào một lúc nữa nhưng cũng không còn cách nào khác... Vậy, hãy chuẩn bị cắm trại ở đây."

"Tôi nghe có tiếng nước. Có lẽ có một con suối nhỏ gần đây."

Ngay khi Zara nói vậy, Pearl và Richie liền khịt mũi để ngửi cái gì đó.

"Đúng vậy thật." -Pearl nói- "Em ngửi thấy mùi nước."

"Vâng." -Richie nói- "Có mùi của một con suối."

"Nếu chúng ta đi câu cá, sẽ không cần phải lo về thức ăn." -Elza nói-

Thật tuyệt... Fiona thầm nghĩ khi thấy họ có vẻ rất giỏi về những việc này.

"Tất cả các cậu làm cùng nhau thế này, thực sự có hơi khó khăn đấy."

Nesso dường như đồng ý với Fiona. Chủng tộc thú có năm giác quan vượt trội hơn so với con Người, có thể cảm thấy sự khác biệt ở những thời điểm như vậy.

Sau đó, cô cùng mọi người dừng chân để chuẩn bị.

-----------------------------

Màn đêm buông xuống. Fiona và mọi người đang bắt đầu việc dựng trại qua đêm.

"Này, Zara, có cần thêm củi không?"

"Nói với Richie nếu cần thêm nước. Em sẽ đi lấy thêm ngay."

Pearl và Richie chạy đến chỗ Zara và yêu cầu việc vặt.

"Cảm ơn hai đứa. Củi và nước đều đủ rồi." -Sau đó, Zara quay sang Nesso- "Việc chuẩn bị lều thế nào rồi, Nesso?"

"Tôi sẽ làm xong ngay lập tức." -Nesso đáp- "Zara, cậu sẽ chuẩn bị bữa tối chứ?"

"Em đang làm việc đó đây." -Fiona nói- "Em đang nấu súp với thịt khô. À... Nhưng em không tự tin vào hương vị lắm nên em sẽ cho Zara nếm thử sau."

Fiona nhớ cô cũng đã từng nấu cho Rath khi họ đi cùng nhau. Nhưng cô biết, Nesso và Zara sẽ không thể ăn một cách thô lỗ giống cô lúc đó được. Thế nên, cô đã làm nó cẩn thận hơn.

Trong khi cô đang nấu, Nesso bỗng dưng bước tới và nếm một miếng.

"Nesso?" -Fiona gọi anh một cách lúng túng-

Cô nhận thấy rằng Nesso nhìn cô và có một khuôn mặt thẫn thờ.

"Nesso? Sao vậy ạ? Có phải mùi vị rất tệ không?"

Sau khi làm khuôn mặt thẫn thờ vài giây, Nesso đáp:

"Không... Không phải thế... Anh chỉ ngạc nhiên khi thấy em biết làm những việc ở nơi cắm trại như vậy..."

Fiona bật cười:

"Chà... Có lẽ vì em đã có một cuộc hành trình dài, em trở nên mạnh mẽ."

Bởi vì cô không còn là một đứa trẻ chờ đợi ai đó làm điều gì đó cho mình mãi mãi nữa.

"A... Phải rồi... Phải rồi nhỉ. Em đã 16 tuổi rồi."

Tại sao giọng Nesso nghe có vẻ thất vọng nhỉ? Fiona tự hỏi.

"Ý anh là gì?"

Fiona hỏi nhưng thay vì Nesso trả lời, Zara đã trả lời:

"Bởi trong ý nghĩ của Nesso, tiểu thư luôn là một cô gái nhỏ nhắn và dễ thương của anh ấy."

Cô cảm thấy họ luôn xem cô là trẻ con, việc đó khiến cô hơi dỗi một chút.

"Xin lỗi xin lỗi." -Nesso nói- "Nhưng bằng cách nào đó... Anh nghĩ em đã trưởng thành quá nhanh. Anh vô cùng xúc động."

"Có lẽ vì Nesso và tiểu thư đã không gặp nhau nhiều năm."

"Tôi không phủ nhận điều đó..." -Fiona hơi hạ mi mắt-

Cô và Nesso cách nhau 8 tuổi và cô là một Lobeira luôn bị bệnh. Có lẽ vì vậy mà không thể tránh khỏi việc họ ít khi được gặp nhau dù cô là em gái của anh.

"Nhìn kìa, phải mau nhanh lên, anh nên làm một cái lều ngay lập tức. Nếu Elza bắt được cá và quay lại, anh ấy sẽ nướng cá để làm thức ăn. Zara sẽ nếm món súp này chứ?"

"Vâng vâng."

"Vâng, không thành vấn đề."

Fiona ngay lập tức nhắc Nesso và Zara quay lại công việc ban đầu sau một cuộc trò chuyện nhỏ.

Ở cùng nhau như vậy khiến cô nhớ lại khi còn nhỏ, họ đã từng chơi với nhau. Vì vậy, cho đến khi Nesso trở nên bận rộn như một hiệp sĩ và không thể chơi nhiều, anh thường chơi cùng cô và Zara. Nhưng đó là trước khi Pearl và Richie đến.

Và trong khi nhớ về những ký ức vui vẻ đó, cô nhanh chóng chuẩn bị trại.

-----------------------------

Sau khi đã dùng bữa tối với súp thịt khô, cá nướng và rau dại, Fiona và mọi người cùng quanh quần bên lửa trại ấm áp.

Fiona chợt tự hỏi, Rath bây giờ đang làm gì?

Sau đó, một bầu không khí im lặng đột nhiên bao trùm nhóm người và mọi người đang hướng ánh mắt về phía Fiona nhưng cô không để ý lắm. Cô vẫn đang nghĩ đến Rath, cô thầm hi vọng anh không bị phát bệnh nữa.

"Fiona... Em đang nghĩ về cậu ta à?"

"... Nesso!"

Như bị nói trúng tim đen, Fiona liền giật mình. Và khi nhìn về phía Nesso, cô bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô chằm chằm. Nhưng không chỉ có Nesso, Zara và Elza cũng đang nhìn cô. Chỉ có Pearl và Richie đã no bụng và chui vào trong lều.

Fiona cũng đang tự hỏi, tại sao cô lại nghĩ về Rath?

Lúc đầu, họ đang nói về chuyến đi, nói về thời thơ ấu và Nesso nói với cô về Elza. Sau đó, bỗng dưng sự im lặng bao trùm mọi người... Trong khi nhìn chằm chằm vào đống lửa, cô chợt nghĩ về Rath.

"Hãy từ bỏ cậu ta đi." -Nesso nói- "Cậu ta bị nhiễm Zodiva. Hơn hết, nó khá nghiêm trọng."

"Vâng... Em hiểu."

Đáp lại Nesso một cách buồn bã, Fiona lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào đống lửa.

Cô biết Rath không thể được chấp nhận trừ khi Zodiva được chữa khỏi. Cô không thể giúp được gì cả. Về luật săn Sói lẫn Zodiva...

Đó sẽ là rất ích kỷ nếu cô muốn ở bên cạnh anh. Tuy nhiên, cô không cô đơn trong sự hy sinh sau khi vượt qua sự ích kỷ của mình. Nó sẽ liên quan đến tất cả mọi người xung quanh cô. Dù vậy... Cô vẫn chưa thể từ bỏ anh... Nếu có thể, cô hi vọng được gặp anh lần nữa.

"Này, Fiona!"

Fiona chợt tỉnh và khi cô ngẩng đầu, Nesso đang nắm tay cô và nhìn cô với cặp mày chau lại:

"Không sao chứ, Fiona? Lúc nãy em suýt nữa đã rơi vào đống lửa rồi."

"Hả?"

"Fiona..."

Nesso dường như biết không phải chỉ vì cô bị mất thăng bằng. Ánh mắt anh nhìn cô dần trở nên nghiêm trọng.

"Có chuyện gì vậy?" -Zara hỏi-

"Zara, phiền cậu đến đây chút được không?" -Nesso nói- "Có chuyện gì đó không ổn."

"Có chuyện gì không ổn sao?" -Elza nói- "Vậy tôi sẽ đi chuẩn bị giường cho tiểu thư."

"Không sao mà..."

Fiona vội chống chế nhưng ngay lập tức bị Nesso bác bỏ:

"Không sao gì chứ?! Elza, nhờ cậu."

"Tôi hiểu rồi."

Nesso bảo Elza đi chuẩn bị giường, mặc kệ Fiona nói rằng cô vẫn ổn.

"Tiểu thư, xin thứ lỗi."

Nhẹ nhàng, Zara chạm vào trán cô. Cô cảm thấy bàn tay của Zara rất mát và thoải mái.

"Đây...?!"

Zara chợt giật mình.

"Zara, thế nào rồi?" -Nesso hỏi-

"Tiểu thư bị sốt. Hơn nữa, sốt khá cao."

"Cái gì?"

Cùng lúc ấy, Elza bước ra từ lều.

"Này, Nesso, Zara, giường đã chuẩn bị xong rồi đấy." -Elza nói-

"Fiona, vào trong lều đi."

"Vâng..."

Đầu Fiona bắt đầu choáng váng, cô không còn nghe rõ giọng nói nghiêm túc của Nesso và Zara nữa.

"Tiểu thư đứng lên được chứ?"

"Được..."

Sau khi trả lời Zara như vậy, Fiona đứng lên, nhưng...

"A!"

Thế giới trước mắt cô chợt chìm vào bóng tối.

------------------------------

Bóng tối dần biến mất. Tôi chợt nhìn thấy một khung cảnh quen thuộc.

Tôi nhìn thấy phòng của tôi trong toà tháp. Nơi không có gì nguy hiểm, bẩn thỉu, đáng sợ hay bất cứ điều gì. Một thế giới ấm áp và được bảo vệ.

Với tôi, đây chính là nơi bình yên duy nhất.

Ở thế giới bên ngoài, căn bệnh Zodiva đang lan tràn và nhiều người đã chết. Và lệnh săn Sói vẫn tiếp tục. Nhiều con Sói đã bị giết bởi các hiệp sĩ. Cũng như nhiều người đã bị giết bởi loài Sói.

Thế giới khủng khiếp, bên ngoài đầy sợ hãi và chết chóc. So ​​với nó, tòa tháp này yên bình biết bao.

Tôi hài lòng với hiện tại, tôi có thể có được những gì tôi muốn. Váy đẹp, tranh vẽ,... Tôi có được chúng từ trong toà tháp. Và khi tôi nhìn xuống, tôi có thể thấy Pearl và Richie đang cuộn tròn dưới chân mình.

Một thế giới nơi tôi có thể có được mọi thứ. Một thế giới yên bình. Một thế giới chỉ dành riêng cho tôi.

Tòa tháp này được xây dựng để bảo vệ tôi khỏi mọi thứ có thể gây hại cho cơ thể. Chỉ có một số người có thể vào nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cảm thấy cô đơn. Tôi có cha và anh trai thường đến thăm tôi.

Tôi có một gia đình hạnh phúc, mọi người luôn quan tâm, chăm sóc tôi...

Tuy nhiên...

Tôi vẫn ích kỷ khao khát thế giới bên ngoài.

"Này, Zara... Tự do có thoải mái không? Tôi tự hỏi có phải là vì tôi thiếu hiểu biết... Nhưng thế giới trải dài ngoài cửa sổ trông thật đẹp. Tôi tự hỏi có phải vì tôi không thể..."

Tôi hỏi Zara nhưng không có câu trả lời, nhưng tôi không mong đợi câu trả lời nên cũng không nhắc anh.

Thế giới tôi nhìn thấy từ cửa sổ là bầu trời trong xanh với những đám mây trắng dịu dàng. Nơi có cơn gió dễ chịu thổi qua và làm tóc tôi bay theo chiều gió.

Một thế giới bình yên tựa như bị kẹt trong một bức tranh.

Có thực sự cảm thấy vui không? Tôi cũng không biết.

Tôi chỉ biết thế giới bên ngoài có gì đó mê hoặc xuyên qua trái tim mình.

Vì lý do nào đó, khuôn mặt cô đơn của một chàng trai hiện lên.

Rath__

Chắc chắn hoàn toàn ngược lại với tôi, một con Sói đã bị thế giới truy đuổi và áp bức.

Không hiểu sao tôi cảm thấy rất buồn. Tôi được bảo vệ, anh không được bảo vệ. Thế giới dường như đầy vô lý.

Thật đẹp nhưng cũng thật xấu xí...

Những điều ấm áp tiếp tục trôi qua, nhưng tôi không thể nhớ nó được gọi là gì.

---------------------------

Chậm rãi mở mắt ra, Fiona không biết từ khi nào đôi mắt cô đã ướt đẫm. Và khi cô ngẩng đầu, cô nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của mọi người đang nhìn mình.

"Tiểu thư cảm thấy thế nào rồi?"

"A... Em tỉnh lại rồi! Thật tốt quá!"

Zara vội thăm hỏi cô trong khi Nesso tỏ ra nhẹ nhõm.

"Nước... Tiểu thư có cảm thấy khát nước không?" -Elza hỏi-

"Vâng, anh có thể lấy giúp tôi ít nước được không?"

"Không thành vấn đề. Xin hãy chờ chút."

Sau đó, Elza rời đi để lấy nước. Trong khi đó, Zara nói với Nesso:

"Nesso, phiền anh giúp tôi đỡ tiểu thư dậy."

"Tôi hiểu rồi."

Nesso nhẹ nhàng đặt tay ra sau lưng Fiona và đỡ cô ngồi dậy.

Cô vẫn cảm thấy hơi nặng nề... Nhưng có vẻ như cơn sốt đã giảm. Cảm giác choáng váng lúc đầu cũng đã giảm.

"Xin thứ lỗi một chút."

Zara nói và đặt tay lên trán Fiona. Cô cảm thấy mát mẻ và thoải mái từ bàn tay của anh, nhưng không còn cảm thấy sự chênh lệch nhiệt độ như trước.

"A... Thật tốt quá." -Zara nói- "Có vẻ các loại thảo mộc đã có tác dụng."

"Thật tốt... Tiểu thư Fiona có cảm thấy đau không ạ?"

"Tiểu thư đã hạ sốt rồi... Thật tốt..."

Sau Zara, Pearl và Richie cũng tỏ ra nhẹ nhõm. Trông hai cậu bé có vẻ đã rất lo lắng cho cô khi cô ngất đi.

"Pearl, Richie... Xin lỗi, ta làm hai em tỉnh giấc à?"

Cô nghĩ hai cậu bé đang ngủ trong lều.

"Không, hoàn toàn không. Em lo cho tiểu thư, em không muốn ngủ một mình."

"Richie cũng vậy. Nếu có bất cứ điều gì Richie có thể làm được, hãy nói với Richie."

"Cảm ơn hai em."

Cô có thể thấy đôi mắt của hai cậu bé có chút ướt, cứ như chúng đã suýt khóc.

Cô cảm thấy hoài niệm. Cũng đã một thời gian rồi, khi cô ở tháp, thỉnh thoảng cô bị ốm khiến Pearl và Richie trông như thế này. Nhưng khi dần trưởng thành, cô ít bị bệnh hơn trước và cô nghĩ sẽ không còn phải nhìn thấy hai cậu bé như vậy nữa.

"Tiểu thư, nước đây. Cô uống được chứ?"

Elza trở về với một cốc nước trên tay.

"Cảm ơn anh, Elza."

Fiona nhận lấy cốc nước và đưa nó lên miệng. Cảm giác nước lạnh thấm vào cơ thể rất thoải mái. Nhưng cô tự hỏi, cô có cần phải uống chúng cùng với thuốc không?

Cô quay sang Zara và hỏi:

"Zara này, tôi có cần phải uống thuốc không?"

"Không sao đâu, tiểu thư có vẻ đã hồi phục sau khi tỉnh dậy rồi."

"Vâng..."

Cô nghĩ anh có lẽ đã cho cô uống thuốc khi cô bất tỉnh.

"Thật tốt khi thuốc có hiệu quả." -Nesso nói- "Anh rất lo sẽ có chuyện xảy ra."

"Xin lỗi, em đã khiến mọi người lo lắng."

"Đừng xin lỗi. Lo lắng cho em là sở thích của anh mà."

"Vâng... Đó là một sở thích xấu đấy." -Fiona đùa-

"Nhưng tôi nhận thấy tôi cũng có cùng sở thích với Nesso đấy."

"Chà, cả Zara nữa à? Có lẽ vì hai người ở cùng nhau nên sở thích của hai người giống nhau."

"Tôi cảm thấy tôi sẽ sớm giống họ thôi." -Elza xen vào-

Đó là một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng cùng những lời nói đùa và tiếng cười. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện đang dần đi xa chủ đề chính và muốn quay lại cũng khá khó khăn.

Fiona hít một hơi thật sâu và nhẹ nhàng hỏi Zara:

"Này, Zara..."

"Chuyện gì ạ?"

"Cơn sốt của tôi..."

Zara hít vào thật sâu. Nó sâu và sâu như thể đang cố gắng để giữ bình tĩnh.

"Có phải..." -Fiona ngập ngừng hỏi- "Tôi đã bị nhiễm Zodiva phải không?"

Zara, Nesso và Elza ngay lập tức giật mình.

Có phải thuốc ức chế Zodiva của Zara không hiệu quả? Fiona tự hỏi và sau đó cô hoảng hốt. Nếu thực sự thuốc ức chế Zodiva của Zara không hiệu quả, vậy có khả năng cô lây nhiễm Zodiva cho mọi người và cô cảm thấy sợ khi nghĩ đến trường hợp đó. Có phải tốt hơn hết là cô nên tránh đi? Không... Cô lập tức nghĩ đến việc cô nên đi khỏi đây.

Như thể nhìn ra sự hoảng loạn của Fiona, Zara lập tức nắm tay cô. Cô cảm thấy sợ và cố gạt tay anh ra nhưng anh vẫn không buông.

"Zara!"

Fiona gọi Zara một cách bối rối nhưng anh bình tĩnh nói với cô:

"Không sao đâu. Tôi biết tiểu thư đang nghĩ gì... Và tôi hiểu... Không sao đâu."

Giọng nói của Zara phần nào đã khiến cô bình tĩnh lại, nhưng... Cô có cảm giác tuyệt vọng đang dần chiếm lấy cô... Đôi mắt cô chợt cay, cô muốn khóc nhưng cô tự nói với bản thân rằng không được khóc.

Lần nữa hít vào một hơi, cô quay về phía mọi người...

"Zara, có thật là không sao không? Thật sự... Nó sẽ không lây nhiễm cho mọi người phải không?" -Cô nhìn thẳng vào Zara- "Làm ơn đi, Zara. Đừng nói dối tôi."

Cô không muốn bị lừa bởi những lời dối trá, bất kể nó có xuất phát từ lòng tốt. Dù cô có ngây ngô nhưng cô đã trưởng thành rồi. Là một con người, cô muốn hiểu chính xác về bản thân.

"Tôi hiểu rồi." -Zara nói- "Tôi hứa sẽ nói thật."

"Cảm ơn anh, Zara. Vậy... Có phải tôi đã nhiễm Zodiva không?"

"Tôi vẫn chưa thể xác nhận. Tiểu thư bị sốt cao nhưng không có đủ triệu chứng để xác nhận đó là Zodiva."

"Vậy triệu chứng như thế nào mới có thể xác nhận là Zodiva?"

"Tiểu thư đã thấy rồi phải không? Những đốm đen xuất hiện trên da cậu thiếu niên loài Sói đó. Đó là triệu chứng chính của Zodiva. Nhưng những đốm đen đó vẫn chưa xuất hiện trên người tiểu thư."

"Vậy có phải những đốm đen xuất hiện cùng với cơn sốt không?"

"Đúng là vậy. Nhưng tiểu thư đã hạ sốt nhờ chúng tôi đã cố hạ nhiệt. Zodiva không thể phát tán."

"Vậy à..."

Fiona thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó cô lại tự hỏi, rõ ràng bằng chứng cho thấy Zodiva không nhiều nhưng tại sao Zara lại nói như thể cô bị nhiễm Zodiva?

"Này, Zara... Tôi không bị nhiễm Zodiva phải không?"

Để chắc chắn, Fiona hỏi thêm lần nữa. Nhưng... Zara không trả lời.

"Zara..."

Fiona gọi anh lần nữa với giọng khẩn cầu. Zara cuối cùng đáp:

"Tôi cũng không biết. Có lẽ chất ức chế tôi đã tạo ra có chút hiệu quả kỳ lạ. Vì vậy, có thể chỉ là khó khăn hơn để thấy các triệu chứng cụ thể đối với Zodiva."

"Ra là vậy..."

Zara đã tạo ra loại thuốc có thể kiểm soát Zodiva. Nhưng hiệu quả chỉ là để ngăn chặn các triệu chứng ban đầu của Zodiva.

"Vậy, có khả năng tôi lây truyền cho những người đã dùng thuốc không?"

"Mặc dù khả năng rất thấp..."

"Nghĩa là sao? Tôi cho rằng tôi đã dùng chất ức chế Zodiva nhưng không phải việc đó vẫn xảy ra sao?"

Cô đang lo bốn người còn lại cũng sẽ có nguy cơ nhiễm bệnh. Trước sự nghi ngờ của cô, Zara nhẹ nhàng lắc đầu:

"Tôi đã nói rồi phải không, tiểu thư? Tôi đã thử tác dụng của thuốc lên bản thân. Nếu tôi không nhiễm phải Zodiva thì những người khác cũng khó có thể nhiễm phải."

"Nhưng, tôi..."

Fiona ngập ngừng.

Cô muốn nói cô là một Lobeira... Cô sinh ra với cơ thể thường xuyên bị bệnh. Có lẽ chất ức chế hoàn hảo cho người khác, nhưng chỉ đối với cô là có tác dụng khác. Cô không muốn điều trị đặc biệt.

"Dù sao đi nữa..." -Fiona hỏi- "Không có khả năng lây truyền Zodiva cho mọi người sao?"

"Vâng..."

"Thật tốt..."

Hiểu được như vậy, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Nhưng__

"Tiểu thư đang nhẹ nhõm về cái gì!... Không có gì là tốt cả!"

"Zara..."

Zara bỗng dưng tức giận vì những gì Fiona vừa nói, đó là một trong những lần tức giận hiếm hoi của anh.

"Tại sao tiểu thư lại không tức giận?! Tại sao tiểu thư lại không trách tôi vì tôi đã không làm tròn bổn phận?!"

"Chuyện đó..."

Giọng Zara đầy tự trách và thất vọng.

Cô biết anh đã giúp cô rất nhiều... Vì thế, làm sao cô có thể trách anh như anh nói?

Cảm thấy rất nhiều tình cảm, đôi mắt cô gần như trào ra những giọt nước mắt, nhưng cô đã nén chúng lại. Cô cố nở nụ cười:

"Zarra, điều đó là không thể. Tôi thật sự rất thích anh. Đó là điều không thể đổ lỗi cho ai. Zara luôn làm điều tốt nhất cho tôi. Thay vào đó, người cảm thấy tức giận là Zara phải không?"

"Tôi... Tức giận?"

"Sau tất cả những gì tôi đã làm, tại sao tiểu thư lại bị bệnh?"

"Phụt_"

Fiona cố ý bắt chước ngữ điệu của Zara khiến Nesso và Elza phì cười.

"Nesso, Elza, đây không phải là lúc để cười đâu!"

Mặc cho cái cau mày của Zara sâu hơn, ba người bật cười. Nhờ Nesso và Elza cười mà Fiona cảm thấy bầu không khí đã thoải mái hơn một chút.

"Không sao đâu mà, Zara." -Fiona trấn an anh- "Điều đáng sợ nhất đối với tôi chính là khiến mọi người bị cuốn vào chuyện này chỉ vì tôi. Chỉ cần biết rằng điều đó là không thể, tôi thực sự... rất nhẹ nhõm."

Cô biết, cô sinh ra là một Lobeira. Từ nhỏ, mọi người nói rằng cô không thể sống lâu. Thực tế, nhiều lần cô nghĩ mình sẽ chết. Đối với cô, cái chết không quá xa vời. Cô không sợ chết... Cô đã chuẩn bị từ khi còn nhỏ... Đúng hơn là dự đoán kết thúc. Vì vậy, khi biết mình có khả năng bị nhiễm Zodiva, cô chỉ nghĩ... Cô không muốn ai bị tổn thương bởi cái chết của mình...

"Tiểu thư Fiona. Tiểu thư sẽ chết sao?

"Richie không muốn đâu... Richie sẽ ngoan mà, tiểu thư đừng chết..."

Có lẽ cảm thấy lo lắng khi nghe cuộc trò chuyện của Fiona và Zara, Pearl và Richie lao vào lòng cô và bật khóc nức nở. Cô chỉ có thể nhẹ nhàng xoa đầu an ủi hai cậu bé.

Sau đó, chính Zara đã cắt ngang bầu không khí này... Anh nói:

"Ba người đang tạo bầu không khí tạm biệt đấy. Tôi sẽ không tha thứ cho điều đó."

"Zara?"

Cô cảm thấy ánh mắt Zara lại tức giận.

"Chất ức chế Zodiva chẳng lẽ không hoạt động sao? Nó là gì? Yên tâm đi. Đó là tất cả những gì tôi đã cố gắng để tạo ra cho tiểu thư chống lại Zodiva. Được rồi chứ, tiểu thư?"

"V... Vâng..."

Fiona bị anh giáo huấn, liền cúi đầu lắng nghe.

"Tôi tuyệt đối không để tiểu thư phải chết. Vì vậy, xin hãy cố gắng tiếp tục sống!"

"V... Vâng..."

"Nói lớn lên nào!"

"Vâng!!"

Sau đó, Pearl và Richie cũng phải nghe một bài giáo huấn từ Zara đến mức đuôi và tai hai cậu bé sưng lên. Cô cảm thấy hai cậu bé còn tội nghiệp hơn cô.

"Cậu quản gia ấy tuyệt quá nhỉ..."

"Bởi vì Zara trở nên rất đáng sợ khi cậu ta nổi giận..."

Cách đó không xa, Nesso và Elza đang thì thầm to nhỏ gì đó nhưng ngay lập tức bị Zara bắt được.

"Cả hai người cũng đừng đứng đó nói nữa." -Zara nói- "Chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc họp ngay bây giờ!"

"Ơ... Được!"

"Vâng!"

Và như thế, cuộc họp chiến lược bắt đầu trong bầu không khí gay gắt...

------------------------------

"Tôi muốn loại ra tình hình hiện tại." -Zara nói- "Bây giờ, hãy giả sử rằng tiểu thư đang bị nhiễm Zodiva. Nó chỉ là tạm thời."

"Tạm thời, tạm thời... Nếu có thể, tôi muốn đảo ngược giả định đó." -Nesso than vãn-

"Nếu chúng ta chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, sẽ không có gì đáng sợ. Không cần phải lo lắng nếu chúng ta đã chuẩn bị." -Elza nói-

"Vâng. Nếu triệu chứng của tiểu thư không phải là Zodiva, thì không sao. Nhưng nếu thực sự bị nhiễm Zodiva... tôi muốn chuẩn bị cho khả năng đó."

"Vậy cậu có kế hoạch gì không?"

"Tôi chưa chắc, nhưng... Có một vài điều tôi có thể muốn kiểm tra."

Lúc này, Pearl và Richie xen vào.

"Anh muốn kiểm tra cái gì? -Pearl hỏi-

"Có nghĩa là bệnh của tiểu thư có thể được chữa khỏi?" -Richie hỏi-

"Tôi không chắc. Tôi hi vọng mọi chuyện vẫn ổn." -Sau đó, anh hỏi Fiona- "Tiểu thư, lúc nãy, tôi đã kiểm tra cơ thể của tiểu thư. Có phải tiểu thư đã bị cậu ta cắn không?"

"Hả?!"

Ánh mắt của mọi người đang ở đó quay sang cô sau câu hỏi đó. Cô vô thức chạm vào vị trí bị Rath cắn.

"Em có bị cắn không?" -Nesso cau mày-

"Vâng..." -Fiona thừa nhận- "Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy muốn làm gì đó xấu với em. Em không biết phải nói gì... Rath đang chịu đựng sự dày vò của Zodiva... Anh ấy đã rất đau khổ."

"Đau khổ? Không phải là từ có ý nghĩa khác chứ?" -Zara hỏi-

"Không phải vậy..."

Cô cảm thấy Rath dường như đang cố thoát khỏi cái gì đó, như thể anh bị cuốn vào một ham muốn gì đó.

"Điều đó nghĩa là gì? -Elza hỏi-

"Không, tôi chỉ nghĩ về điều đó như một manh mối... Mọi người đã bao giờ nghĩ rằng loài Sói sẽ không bị nhiễm Zodiva chưa?"

"Đúng thế... Tôi cũng từng nghe nói..." -Nesso nói- "Loài Sói không bị nhiễm Zodiva."

"Đó là lý do tại sao người ta nói Zodiva là lời nguyền của Sói." -Elza gật đầu-

"Nhưng cậu ta bị nhiễm Zodiva. Những con Sói khác cũng có thể bị nhiễm. Hơn hết, tôi nghĩ nó có thể là đầu mối của Zodiva."

"Ra là vậy..."

"Nói về điều đó..." -Elza nói- "Như tiểu thư vừa nói, Nesso, anh có nhớ không?"

"Gì cơ?"

"Anh đã bao giờ chiến đấu với nhiều con Sói tấn công thị trấn và những ngôi làng chưa?"

"À, có."

"Vào thời điểm đó, anh không nghĩ rằng chỉ có vài con Sói giữ được dạng Người sao?"

"A!"

Những con Sói giữ được dạng Người? Fiona tự hỏi.

"Đó là gì?" -Fiona hỏi-

"Như những gì Elza nói đấy." -Nesso đáp- "Hầu hết những con Sói tấn công thị trấn và làng mạc là những con thú."

"Có thể... Là vì dạng thú của Sói mạnh mẽ hơn?"

Fiona nghĩ khi ở dạng thú, loài Sói có thể vận dụng toàn bộ khả năng thể chất tốt hơn những chủng tộc khác.

"Vâng." -Zara nói- "Ít nhất cho đến bây giờ là vậy. Nhưng... Nếu giống như tiểu thư nói, Điều gì sẽ xảy ra nếu một con Sói đang bị điều khiển bởi ham muốn của Zodiva?"

"Không lẽ..." -Fiona lúng túng- "Loài Sói tấn công con Người vì chúng bị nhiễm Zodiva?"

"Ra là vậy." -Nesso gật đầu- "Đó là lý do tại sao Sói mất lý trí và không giữ được dạng Người."

"Tôi không thể không nghĩ như vậy." -Elza đồng ý với Nesso-

Nếu những gì họ đoán là đúng. Sói không tấn công con Người vì lòng căm thù thì mọi chuyện họ cần làm sẽ khác đi nhiều.

Sau đó, cuộc thảo luận của họ kéo dài tới tận đêm khuya.

------------------------------

Khi cuộc thảo luận kết thúc và mọi người đã ngủ thiếp đi, Fiona nhẹ nhàng rời khỏi lều để đi đến dòng suối. Cô muốn làm mát đầu mình một chút.

Nhẹ nhàng chạm vào trán mình, cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đã trở lại bình thường. Sự choáng váng còn sót lại lúc trước đã biến mất hoàn toàn. Nó khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.

Từ ngày mai, họ sẽ phải tiếp tục hành trình trở về Sharlmessen. Nếu cô bị bệnh ở một nơi như vậy, cô sẽ làm ngáng chân mọi người.

Cô lại nhìn về phía những căn lều. Dưới bầu trời đầy sao, nó phát sáng mỏng manh như một trái tim.

Như mọi khi, nếu cô rời lều một mình, ai đó trong nhóm chắc chắn sẽ chú ý. Nhưng bây giờ không có ai theo dõi, có lẽ vì họ đã mệt lắm rồi.

Cô biết mình đã khiến họ lo lắng. Vì cũng đã một thời gian kể từ lần cuối khi cô ngã bệnh.

"Mình có chút ghét nó. Thật sự, mình thật yếu đuối." -Cô tự nói một mình- "Nhưng điều đó không có nghĩa là mình không đủ khả năng... Zodiva, à?"

Miễn là chất ức chế Zodiva của Zara có hiệu quả, mọi người ở Sharlmessen sẽ không bị ảnh hưởng. Cô nghĩ như thế. Nhưng nếu cô vẫn lây lan dịch bệnh? Cô sợ trường hợp đó... Nếu có thể, cô thà chết một mình... Thật đáng sợ nếu có nhiều người vì cô mà bị liên lụy...

Cô không muốn quay lại tháp. Cô chỉ cần biết những người thân vẫn luôn yêu thương cô, vậy là đủ.

Sau đó, cô bắt đầu nghĩ tới việc tìm nơi hẻo lánh không có người. Cô nhớ tới Rath, người không chỉ bị Zodiva mà còn bị mọi người khinh rẻ... Cô tự hỏi anh đang ở đâu? Rốt cuộc, anh có cô đơn không? Có phải anh vẫn một mình, như đêm đó, bất chấp nỗi sợ hãi Zodiva?

Fiona bắt đầu đi dạo cạnh bờ suối với những suy nghĩ như vậy.

Soạt__

Những bụi cây từ phía bên kia dòng suối chợt phát ra tiếng động khiến Fiona giật mình và lui lại.

Có gì đó đang đến? Fiona tự hỏi

Âm thanh lắc lư của những bụi cây đang dần đến gần. Và__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro