Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Quá khứ và tuyệt vọng

"Mẹ ơi! Chị ơi!"

Tôi đang tuyệt vọng tìm kiếm mẹ và chị gái mình trong sức nóng của ngọn lửa. Ngôi nhà nơi chúng tôi đang sống hàng ngày như đang cháy.

"Mẹ ơi! Chị ơi! Hai người có sao không?"

Tôi tiếp tục tìm kiếm họ trong biển lửa.

Là vì, anh trai tôi, Arles Vogart, vốn là một hiệp sĩ, đã giết hôn thê của hoàng tử và chém bị thương Mejojo, hoàng tử kế vị của Weblin.

Tôi không thể tin rằng anh trai tôi, người xuất sắc, đáng kính và được yêu mến, đã có những hành vi như vậy. Gia đình tôi đã không rời thủ đô vì họ tin anh ấy vô tội. Lẽ ra chúng tôi nên rời đi nhưng chúng tôi đã không làm vậy.

Chúng tôi nghĩ nếu tội lỗi của anh hai là đúng, chúng tôi nên bù đắp nhưng những cố gắng của chúng tôi chỉ khiến bầu không khí căng thẳng trong thủ đô trở nên nặng hơn. Sự thù địch đối với loài Sói chúng tôi chỉ tăng lên.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định rời khỏi thủ đô vì sự an toàn của gia đình chúng tôi. Nhưng chỉ sau đó, biệt thự của chúng tôi bị hoả hoạn.

"Mẹ ơi! Chị ơi!... Anh hai ơi!"

Không có lựa chọn trốn thoát một mình trong tôi và tôi cứ tiếp tục chạy đi để tìm kiếm người thân của mình. Tôi phải bảo vệ mẹ và chị của mình trong khi cha tôi đến cung điện hoàng gia.

Chạy một lúc, tôi nhìn thấy gì đó đang di chuyển. Đó có thể là mẹ hoặc chị tôi nên tôi đã chạy đến đó, phớt lờ ngọn lửa xung quanh.

Tôi đã thấy...

"A... Ra... Rath..."

"Chạy đi... Rath..."

Mẹ và chị của tôi đang bị ngọn lửa vây lấy.

"Mẹ ơi! Chị ơi! Mau chạy đi!!"

Mau chạy đi. Một người cũng được...

Nhưng đã quá muộn... Một mùi thịt khét xộc vào mũi tôi... Mẹ và chị của tôi đã bị thêu sống trước mắt tôi...

"Mẹ... Tại sao?... TẠI SAO VẬY?!!!!"

"Rath..."

"MẸ ƠI!!!"

Tôi không thể nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Hơi thở chỉ ngột ngạt trong lửa, nhưng mọi thứ có vẻ đang chuyển động chậm lại.

Cái khối đen trước mặt tôi là gì? Tôi đã bật cười vào lúc đó...

"Ha... Ha... Ha...??? Chị ơi?? Mẹ ơi?? Cha ơi?? MỌI NGƯỜI ĐÂU CẢ RỒI?!!!"

Ngọn lửa dường như rất nhẹ nhàng và ấm áp. Tôi không biết tôi đang cố nói gì. Chỉ có một tiếng hét phát ra từ cổ họng của tôi.

"AAAAAAAAA!!!"

Nó tràn ra chua chát từ miệng. Nước mắt trào ra mà không biết ý nghĩa. Tôi bị thôi thúc muốn hét lên.

Tại sao lại như vậy? Tại sao... Lại là chúng tôi?...

"Tất cả đã xử lý xong rồi chứ?"

Tôi chợt nghe thấy giọng nói...

"Vâng! Hai mẹ con đã xong, giờ chỉ còn đứa con trai nữa thôi ạ!"

"Phiền phức. Những con Sói bẩn thỉu ấy vẫn còn chạy trốn được..."

"Hoàng huynh, hãy mau kết thúc nhanh nào. Chúng ta không nên phí thời gian cho đống rác này như vậy... Thật sự, chúng nên ngoan ngoãn chết đi như một lũ sâu bọ. Không phải sao? Chúng nên chết sớm đi. Mà, ngươi vẫn còn ở đây sao?"

"Vâng! Chúng tôi đi ngay đây!"

"Thật chướng mắt... Mau tiêu diệt chúng đi!"

Đằng sau làn khói, tôi nhìn thấy hai người đàn ông loài Mèo đang nói chuyện. Và bọn họ đá vào hai thi thể dưới đất...

"Mẹ và chị của ta, không được...?!"

Không được chạm vào họ. Ta không cho phép mẹ và chị gái bị đá bởi một con chó đi lạc ngu ngốc như vậy.

Tôi muốn thét lên như thế nhưng có một bàn tay vươn ra và nhanh chóng bịt miệng tôi lại. Tôi tức giận cắn vào bàn tay ấy, mùi vị của máu chảy vào trong miệng tôi nhưng bàn tay ấy vẫn không buông ra.

"Cậu chủ! Xin cậu hãy im lặng! Nếu cậu ra đó cậu sẽ bị giết ngay lập tức! Xin cậu hãy mau chạy đi!... Nhưng... Cha cậu..."

Tôi sững người sau khi nghe những lời đó từ nữ hầu kia...

Cả cha tôi... Cũng bị giết rồi sao? Do ai? Là bọn chúng sao? Bọn chúng là ai?

"Mejojo điện hạ và Auger điện hạ sẽ sớm phát hiện ra thôi!"

Mejojo... Mejojo von Garibaldi... Là hoàng tử kế vị... Auger, là em trai của hắn... Bọn chúng đã giết cha... Bọn chúng đã giết mẹ và chị...

Tôi phải giết chúng! Giết kẻ thù của gia đình tôi!

"Cậu chủ, lối này! Trong khi lửa vẫn chưa tắt, hãy chạy đi từ cửa sau!"

"Còn cô?! Cô định làm gì?!"

"Tôi... Tôi sẽ ổn thôi. Nếu cậu chủ trốn thoát, tôi sẽ đuổi theo ngay."

Sau đó, cô ấy choàng một tấm áo choàng lên người tôi với bàn tay đang chảy máu.

Tôi biết... Nếu cô ấy ở lại đây. Cô ấy nhất định sẽ chết. Cô ấy muốn kéo dài thời gian cho tôi.

"Cậu chủ... Xin hãy bảo trọng."

Sau khi để lại những lời như vậy, cô ấy quay lại và biến mất trong ngọn lửa.

"Ở đằng kia! Ta nghe thấy tiếng bước chân! Mau đi đi, lũ Chuột!"

"Coi nào coi nào! Hãy mau kết thúc nó đi!"

"Nhanh lên! Một kẻ cũng không được bỏ sót!"

"Con Sói đáng sợ chỉ nên bị thêu rụi trước mắt hoàng huynh! Này hoàng huynh, thú vị thật đấy! Vui thật đấy!"

"Kukukuku, hahaha, hahahahaha! Đốt đi! Đốt hết tất cả! Diệt trừ loài Sói bẩn thỉu!!"

Hai người bọn chúng ngẩng đầu cười điên dại.

Tôi nói với bản thân rằng không được khóc. Bọn chúng có thể nghe thấy.

Mejojo... Auger!!! Hai cái tên đó khắc sâu vào tâm trí tôi.

Và theo những gì cô ấy chỉ, tôi đã trốn thoát từ cửa sau...

Bên ngoài, như một biệt thự... Không, đó giống một bức tranh địa ngục hơn.

Xung quanh khu vực này, tất cả các ngôi nhà của loài Sói đã bị tấn công và đốt cháy.

"Đốt cháy biệt thự của Sói! Diệt trừ bệnh dịch!!"

"Dùng dụng cụ của chúng ta đốt nó đi!"

"Có một con Sói! Có con Sói trốn thoát đằng đó! Ai đó mau giết nó đi!"

Giữa thành phố chìm trong biển lửa, chỉ có tiếng la hét giận dữ. Giết Sói và đốt hết đồ đạc của Sói.

Tôi tự hỏi rốt cuộc là chuyện gì? Nơi này có đúng là Weblin tôi từng biết không?

Những người từng chào hỏi thân thiện với chúng tôi giờ đang truy giết chúng tôi.

Tôi sợ... Tôi rất sợ...

Tôi chạy trốn khỏi nơi này, nhưng tôi không biết phải đi đâu nếu tôi muốn chạy trốn, và đi sâu vào con hẻm của khu vực đó. Tôi giấu tay chân vào tấm áo choàng và cuộn tròn ngồi chờ mọi thứ đi qua.

Tôi chỉ muốn nhắm mắt lại và ước rằng khoảnh khắc tôi mở mắt ra là lúc tôi tỉnh dậy sau một cơn ác mộng... Những suy nghĩ như vậy lướt qua đầu tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mắt và chờ đợi... Khi tôi tỉnh dậy, tôi muốn được ôm chặt lấy mẹ của mình. Tôi chỉ mới 8 tuổi, tôi đã gặp một cơn ác mộng...

"Chị ấy sẽ cười... Ha... Ha..."

Nhưng chị ấy sẽ cười dịu dàng và ôm lấy tôi... Sau đó, ba người chúng tôi sẽ cùng nhau dùng bữa sáng...

Và tôi mở mắt...

Khung cảnh địa ngục vẫn không thấy đổi.

Hình ảnh mẹ và chị tôi bị thêu sống lại hiện lên trong đầu tôi.

Cổ họng tôi chợt đau và miệng tôi dâng lên một vị chua chát...

"AAA!!! Không phải, không phải, không phải. Đây chỉ là một giấc mơ. Là mơ thôi. Không thể là sự thật. LÀ MƠ THÔI, LÀ MƠ THÔI!!!"

Chợt_

Trước mặt tôi, có một cô gái loài Người bước đến. Tôi có biết cô gái đó. Cô gái đó sống trong khu phố và thường hay chơi với tôi. Tôi thường đến nhà cô ấy và ngược lại.

"A... Thật tốt quá..."

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Trong thành phố giống như địa ngục này, cuối cùng tôi cũng bắt gặp khuôn mặt mà tôi biết.

Cô ấy chắc chắn sẽ giúp. Cô ấy sẽ che chở cho tôi.

"Giúp tôi với..."

"Chết đi... Loài Sói..."

"Hả..."

Cô ấy đang cầm trên tay một cây kéo và...

Xoẹt_

Khu vực xung quanh tai tôi nóng lên, chắc chắn nó đã bị cắt trúng một chút.

"Tại... Sao?"

Tôi sững người...

"Dịch bệnh kỳ lạ đó, là do các ngươi gây ra phải không? Là do các ngươi, là do các ngươi! Chết đi!"

Cô ấy vung kéo xoẹt ngang qua mắt tôi, nhưng tôi đã kịp né qua.

"Loài Sói!! Chết đi!! Chết đi!!"

Đầu tôi lạnh cóng. Ngực bình tĩnh lại như thể tim đã ngừng đập.

"Chết đi!!"

Cô ấy lại vung kéo lên.

"Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn!!"

Tôi không muốn nghĩ đó là sự thật, nhưng dường như tôi đã bị nó ám ảnh.

Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn.

Nhưng đầu tôi lạnh khủng khiếp...

Cô ấy lại cầm kéo với đôi mắt điên dại.

Thật kinh tởm...

Ngọn lửa đang cháy và lưỡi kéo quay giống như những người khác... Nhưng cô ta không có khả năng và thể chất của một con Sói như tôi.

Chỉ bằng một cái đẩy nhẹ, cô ta đã ngã xuống đất.

Vết cắt ở tai của tôi chợt không còn cảm thấy đau nữa... Trong đầu tôi chỉ còn ý nghĩ phải chạy. Chạy đến nơi không có ai.

Đằng sau tôi, chỉ có tiếng hét của cô ta kêu gào con Sói đã trốn thoát vang vọng sau con hẻm.

Chỉ có một mình. Nhiều ngày bị lăng mạ, ném đá và truy đuổi.

Mọi thứ xung quanh dường như tối đen, và tôi không còn tin vào bất cứ ai.

Sói là một loài gây hại cho Weblin và không còn tồn tại...

Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn.

Tôi bị truy đuổi mỗi ngày. Không có ánh sáng. Bình minh và đêm tiếp tục.

Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn.

Ăn xác và bò qua rừng. Tôi thậm chí không biết mình đang sống để làm gì.

Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn.

Tôi không biết mình vẫn sống sót. Cơ thể bị ảnh hưởng bởi bệnh Sói điên Zodiva.

Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn.

Thỉnh thoảng tôi muốn máu từ cơ thể của người khác. Tôi muốn uống, ăn và ăn. Đó là một bản năng không thể kiểm soát. Tôi ăn một con chuột và hút máu. Cơn khát máu không nguôi.

Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn.

Cuối cùng, mắt trái của tôi không còn thấy gì nữa. Những đốm đen xấu xí xuất hiện trên da. Tôi giấu nó bằng một miếng vải, nhưng dần dần, tôi không thể che giấu nó được nữa. Trái tim của tôi chỉ là những ký ức của quá khứ, cuối cùng đã biến mất và sống bằng cách tạo ra ảo ảnh trong tôi.

Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn.

Đau đớn... Khiến tôi trở lại là tôi... Tôi dùng dao găm tự đâm vào những đốm đen của Zodiva trên da.

Tôi nói chuyện với bản thân mình phản chiếu trên mặt nước. Tôi rất nhẹ nhõm.

Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn.

Tôi sợ gương, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì mình đang lơ lửng trên mặt nước. Nếu đưa tay chạm vào, nó sẽ biến mất... Tôi có một người bạn trên mặt nước, như một con vẹt nhại lại lời nói.

Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn...

-------------------------------

Trong ánh đèn yếu ớt, ý thức của Rath dần hồi phục. Anh tỉnh lại sau cơn ác mộng anh đã thấy rất nhiều lần. Nhưng thân thể đau đớn và yếu ớt khiến anh khó cử động được.

Rath đang ở trong một căn phòng tối tăm được thắp sáng bằng ánh sáng yếu ớt từ hai cây đèn đặt gần lối vào. Anh tự hỏi nơi này là đâu?

Anh nhớ... Anh đã thua Guillan...

"A? Người mới cuối cùng cũng tỉnh rồi à? Cậu vẫn chưa chết à?"

Đó là giọng của Guillan.

Rath đã cố xoay sở để sẵn sàng. Có lẽ anh đã mất ý thức khá lâu, vì vết thương ở chân anh không còn đau lắm.

"Là Zanan..."

Rath nhìn lại xung quanh lần nữa để khẳng định. Anh biết nơi này, đây là một lâu đài cũ bị bỏ hoang mà loài Sói chiếm giữ. Lâu đài Zanan.

"Đúng. Nơi này là Zanan." -Guillan nói- "Tôi là người đã đưa cậu đến đây đấy. Mau cảm ơn tôi đi."

Nhưng Rath im lặng nhìn Guillan.

"Này... Đừng có phớt lờ tôi nữa, nghiêm túc đấy... Tôi sẽ giết cậu..."

Rath tiếp tục không trả lời. Và Guillan tiếp tục tiếp cận anh như thể đã hết kiên nhẫn.

Nhưng trước đó, có tiếng bước chân khác bước đến...

Guillan tức giận "chậc" một tiếng và lui lại.

Ngoại trừ Rath và Guillan, chỉ có một người khác trong bầy Sói có thể biến thành dạng Người.

"Này, Arles..." -Guillan gọi to- "Em trai của anh, tôi không giúp được rồi... Thật phiền phức... Này, Arles!!"

Đó là_

Người chỉ huy bầy Sói... Cũng là anh trai của Rath... Arles Vogart. Nhưng bây giờ anh ta đã từ bỏ họ Vogart và bây giờ được gọi là Arles. V. Felnoir. Kẻ đã gây ra cuộc nổi loạn 10 năm trước, hai người đã đoàn tụ với nhau một cách kỳ diệu sau khi Rath bị truy đuổi và lang thang bên ngoài.

Anh trai của anh bây giờ, không phải là anh trai mà anh từng biết. Anh ta giống như một người khác. Từng là một hiệp sĩ hòa nhã, nhưng giờ chỉ là một kẻ kẹt trong hận thù. Không... Phải là, người anh trai hiền lành ngày trước đã chết trong vụ hoả hoạn năm đó rồi. Những người ở đây là những cái bóng... Ẩn trong bóng tối của lịch sử Weblin. Loài cần xóa, loài không được tồn tại. Được cho là nguyên nhân của Zodiva.

Rath gắng gượng sống tới giờ chỉ vì mục đích: giết hoàng tử loài Mèo của Weblin.

Để quay vòng Black Wolves Saga.

Tiếng bước chân đến gần hơn và từ trong bóng tối, một chàng trai bước ra. Đó là một chàng trai cao lớn có mái tóc bạc dài và đôi mắt màu xanh băng tuyệt đẹp đang khoác lên người bộ áo đen.

"Chào mừng trở về, Rath." -Arles nói với nụ cười mỉm- "Về muộn thật đấy."

Rath không trả lời anh mình.

Cứ như Arles đã biết Rath sẽ phản ứng như vậy, anh chỉ hừ lạnh một tiếng và nói như thế anh biết rõ mọi chuyện:

"Việc ám sát Mejojo và Auger đã thất bại."

"Em muốn giết bọn chúng, nhưng đã không làm được."

"Người phụ nữ đó đâu?"

"Chạy mất rồi."

Arles liền cau mày.

"Ta đã cảm thấy nhẹ nhõm khi biết em đã hoàn thành nhiệm vụ ở Sharlmessen và trốn thoát." -Arles hỏi tiếp- "Rath... Tại sao người phụ nữ đó lại trốn thoát?"

Rath im lặng nhưng Arles trừng mắt nhìn anh.

"Rath... Trả lời đi."

"Em không để trốn thoát... Là tự cô ta trốn thoát."

"Thật vậy sao?"

Arles lần nữa trừng mắt nhìn Rath khiến anh chột dạ.

"Tại làng Soldova, em đã bỏ trốn sau khi phát hiện ra xác người phụ nữ trong làng... Tại sao?"

Rath nghiến răng và nén giận.

"Em nên biết em là một con Sói. Ngay cả khi em không chạy trốn... Em biết ngôi làng đó sẽ sớm kết thúc."

"..."

Anh biết điều đó. Ngay cả khi anh không bỏ trốn, dân làng cũng sẽ sớm trở thành mồi cho Sói. Thực sự không cần phải bỏ trốn. Nhưng, anh vẫn nắm tay Fiona bỏ trốn. Anh đoán là anh không muốn cho cô thấy khoảnh khắc ngôi làng kết thúc... Hoặc không...

Anh tìm kiếm Fiona từ tòa tháp theo lệnh của Arles. Còn chuyện ở làng, anh bỏ trốn vì cảm thấy nguy hiểm. Chỉ thế thôi... Anh tự nói với bản thân như vậy.

"Rath..." -Arles hỏi- "Em đã ở cùng cô ta một thời gian. Em có cảm thấy sôi lên khi ở bên cô ta không?"

Rath lắc đầu:

"Không.... Điều đó... Không hẳn."

"Đừng nói với ta..." -Arles trừng mắt và gằng giọng- "Em cảm thấy tội nghiệp cô ta?... Em biết mà phải không, Rath? Nếu không có người phụ nữ Lobeira. Loài Sói sẽ chết. Người phụ nữ đó là Lobeira. Nhất định phải có được cô ta."

Rath cau mày khi nghe đến đấy. Arles nói tiếp:

"Hãy nghĩ về bản thân em... Zodiva đang dần nuốt chửng em... Đau đớn lắm phải không, Rath?"

"!!"

"Này, Rath..."

Rath giật mình và lui lại nhưng Arles cũng tiến tới. Bàn tay của Arles duỗi ra và chạm vào miếng băng bịt mắt của Rath. Điều đó khiến Rath sợ và vội tránh đi.

"Em có đôi mắt rất đẹp từ mẹ... Thật đáng tiếc... Để cố chịu đến bây giờ, hẳn là đau đớn lắm... Guillan..."

Arles lên tiếng gọi và Guillan như đã hiểu và bước về phía góc phòng. Ở góc phòng, có một tấm rèm lớn ở đó. Guillan mở rèm cửa một cách mạnh mẽ...

Đằng sau tấm rèm... Là một nhà tù giới hạn bởi những chấn song chắc chắn. Trong tù là những người phụ nữ từ nhiều chủng tộc khác nhau. Họ được giữ trong đó và bị vắt kiệt máu khi cần thiết để cung cấp cho những con Sói đói. Bị tiêm thuốc gây ảo giác, đánh mất bản thân, đôi mắt vô hồn. Họ là những vật nuôi được dùng để giữ cho sự sống của loài Sói.

Nhưng không có "thức ăn", loài Sói không thể sống mà không có máu của Lobeira, giống như sinh vật không thể sống mà không có thức ăn. Bị giết bởi Zodiva.

"Tôi có cảm giác như đang đi săn vậy. Được, hôm nay tôi sẽ phục vụ cậu. Chờ một chút nhé."

Guillan sau khi nói vậy liền mở cửa và bước vào nhà tù kia.

"Mau im lặng đi!"

Giọng Guillan quát vọng ra cùng với những tiếng kêu thảm thiết.

Một lúc sau, Guillan quay trở lại với một ly rượu trong tay. Nhưng chiếc ly đó không chứa rượu, trong chiếc ly đó là máu, rất nhiều máu có màu đỏ-đen và trông rất bẩn.

"Nhìn này, người mới. Nếu cậu cảm thấy bụng còn đầy, có thể chờ thêm chút nữa. Nhưng trước tiên nên làm một ly đã. Cùng uống được chứ?"

"... Không..."

Rath lui lại khi đôi mắt và ý thức của anh đang hướng vào ly máu đó. Mùi hương đó rất ngọt ngào và đang dần hấp dẫn anh...

Muốn ăn... Muốn uống cạn nó... Bản năng đang thôi thúc anh...

"Ha ha!!" -Guillan cười lớn và nói- "Cậu có thích hay không thích nó không? Nói thật, tôi không thể cưỡng lại mùi hương này. Tôi thật sự thích nó."

"K... Không!"

Rath phản kháng bản năng của mình. Nếu uống nó... Nếu nhớ niềm vui lấp đầy cơn đói, sẽ không thể quay lại nữa...

Điều Rath nhớ là chuyện xảy ra tại nhà trọ. Anh phát bệnh và tấn công Fiona. Anh sợ anh sẽ lặp lại chuyện đó...

Hơi thở thô ráp. Cổ họng vỡ ra, hút máu tươi tràn ra. Và mặc kệ lời cầu xin đáng thương...

"Đáng sợ quá!... Rath... Thả tớ ra đi...!

"Tôi... Tôi không muốn trở thành con Sói như bọn chúng!"

Rath hét lên nhưng Arles bình tĩnh nói với anh:

"Không cần gấp, Rath... Ta hiểu cảm giác của em. Cho đến khi chúng ta gặp lại nhau, em đã phải sống vất vả một mình. Chắc hẳn đã có rất nhiều nỗ lực ngu ngốc để phán xét em vì cái được gọi là tội lỗi. Đáng thương thật, em trai của ta."

Arles nói không sai, tất cả bọn họ đều cố giết anh như một con thú ăn thịt người, như một con Sói khát máu.

"Em cần gì giữ lại những kẻ đó? Chúng ta không phản bội Weblin. Là Weblin đã phản bội chúng ta. Đúng không? Em không cần phải cảm thấy tội lỗi khi sử dụng chúng. Và phải giết Mejojo và Auger."

Không phải... Rath gào thét trong lòng... Anh không cho rằng những gì Arles nói là đúng, nhưng...

"Thất vọng thật... Cậu ta sao thế?" -Guillan xen vào- "Cứ làm theo mong muốn của bản thân là ổn thôi!"

"Không phải! KHÔNG PHẢI!!"

"Không phải gì chứ?! Nó thật sự rất ngon. Chà, có lẽ tôi phải nhẹ nhàng giúp cậu uống rồi."

"Dừng lại! Làm ơn dừng lại!!"

Rath muốn chạy trốn nhưng vô ích khi mà Guillan đã bắt được anh.

"Tôi sẽ giữ cậu ta xuống." -Guillan nói với Arles- "Arles, anh hãy cho cậu ta uống. Cậu ta là em trai anh đấy. Nhanh lên nào!"

"Phải... Nó chính là... Người thân quan trọng cuối cùng của ta. Ta sẽ cho nó uống."

"Hừm... Tôi hơi ghen tị đấy. Tôi không phải là gia đình của anh sao?"

"Dĩ nhiên. Ngươi cũng là một người bạn đồng hành quan trọng của ta."

"Thật không? Vậy anh có giết tôi nếu tôi phản bội anh không?"

"Guillan, đừng lo."

Trong khi nói chuyện với nhau như vậy, Guillan giữ chặt cơ thể Rath và ghì anh xuống trong khi Arles đưa chiếc ly máu đến gần miệng anh.

"Dừng lại! Dừng lại đi, anh hai!!"

Rath chống cự và cố quay mặt đi nhưng Arles giữ chặt cằm Rath để bắt anh nhìn thẳng vào ly máu.

"Rath, mau ngoan ngoãn đi."

"Đúng, cậu vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn... Được, chúng ta bắt đầu nhé."

Ly máu được đưa đến sát miệng Rath và anh có thể ngửi thấy mùi máu ngọt ngào, máu của những người phụ nữ từ những chủng tộc khác...

Không được! Mình không muốn uống! Mình không muốn uống! Rath gào thét trong lòng và mím môi thật chặt.

"Thật là..." -Arles cau mày trước sự bướng bỉnh của Rath- "Rath, mau ngoan ngoãn mở miệng ra. Đừng bướng bỉnh nữa."

Giống như lời của một người anh nói với người em trai không muốn uống thuốc và khuyên bảo nó.

"Nào..."

Arles dùng lực bóp mạnh vào cằm Rath khiến anh đau và buộc phải mở miệng. Ngay lập tức, dòng máu ngọt ngào chảy vào miệng Rath. Arles kiên nhẫn cho máu từ từ vào miệng Rath và bắt anh phải nuốt xuống bằng cách nâng nhẹ cằm anh lên.

Rath đau khổ nuốt từng ngụm máu.

Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn.

Lời nguyền ấy lại vang lên trong đầu anh. Ngọn lửa tối tăm, đang âm ỉ ở trong cơ thể, bùng cháy ngay lập tức và cố gắng nuốt chửng anh. Nó như muốn xóa bỏ cái gì đó trong anh.

Rath dần rơi vào tuyệt vọng...

Máu thấm vào cơ thể... Giống như một loại thuốc khiến cơ thể anh chao đảo...

"Ha!! Cậu thấy thế nào? Thích lắm phải không?" -Guillan hỏi-

Rath ngay lập tức ho mạnh như muốn nôn nó ra nhưng không thể.

"Này, giữ miệng của cậu lại. Đừng có nôn nó ra! Nếu cậu dám nôn ra, tôi sẽ nhổ lông cậu như một con chó!"

"Khụ... Ặc...!!"

Rath tỏ ra khó chịu nhưng vẫn bị ép phải nuốt xuống.

"Đúng thế..." -Arles nói- "Mau uống đi... Rath, em chính là một con Sói."

Rath chợt cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng anh không biết đó là gì. Anh không còn cảm thấy gì nữa... Thế giới trước mắt anh dần trở nên méo mó...

Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn.

Lời nguyền đó, lần nữa vang lên trong đầu anh.

Tầm nhìn của anh dần bị bóp méo, biến dạng và chao đảo. Khi dịch dạ dày chảy ngược trở lại, máu rò rỉ vào mạch máu và một thứ gì đó được giải phóng. Cảm giác được giải thoát khỏi thứ gì đó - sự thôi thúc không thể kiểm soát cuối cùng trở nên mơ hồ. Cuối cùng, nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt của Rath, nước mắt của sự đau khổ và bất lực.

"Đúng rồi, ngon lắm phải không? Hãy nghe theo mong muốn của chính mình. Và lời nguyền của Weblin."

"Ha ha ha!!"

Trong tiếng cười của Arles và Guillan. Máu Rath sôi lên với lòng tham và dục vọng. Hình ảnh hiện lên trong đầu anh đó là một cô gái kỳ lạ cười một cách vô tư và vang vọng từ xa, anh lại nghe thấy giọng nói của những hoàng tử đáng ghét khắc sâu trong thời thơ ấu đó...

"Loài Sói các ngươi không nên tồn tại, các ngươi biến mất sẽ tốt hơn!!"

Rath thét lên một cách tuyệt vọng. Sau đó, ánh mắt anh dần trở nên trống rỗng.

Và khi sắp mất đi ý thức, anh nghe thấy Arles nói:

"Hãy quên mọi thứ đi. Ta sẽ đi đưa người phụ nữ đó đến đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro