Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Công chúa bị giam cầm

Trời đang mưa, mưa rất nặng hạt, mưa mãi không dứt đổ xuống khu rừng tựa như một màn sương trắng. Màn sương bao phủ thế giới, che giấu những điều phi lý của thế giới.

"Nơi này..."

Một giọng thì thào hòa vào tiếng mưa.

Trong cơn mưa, trong khu rừng bóng loáng và rực rỡ, một chàng trai đột nhiên xuất hiện đứng dưới bóng cây. Anh không thích mưa. Nhưng cơn mưa giúp anh che giấu bản thân.

Chàng trai khoác tấm áo choàng đen rách rưới che kín thân thể ngoại trừ khuôn mặt bản thân. Dưới trán của anh ta là một con mắt bị che đi và con mắt còn lại mang một màu xanh băng sống động. Trong khi tất cả rơi vào màu xám của sương mù, chỉ có con ngươi màu xanh băng của anh ta tỏa sáng.

"Ở đây... Bọn chúng có ở đây không?" -Anh ta lẩm bẩm hỏi chính mình-

Trước ánh mắt của anh, bên kia những tán lá trải dài, có một tòa tháp cao màu thạch anh sừng sững dưới bầu trời đầy mây xám.

Nó đang bảo vệ cái gì? Nó đang che giấu điều gì?

"Thật ồn ào... Anh hai..." -Anh ta tiếp tục lẩm bẩm một mình, giọng nói dần không giấu đi sự tức giận, căm thù khi thốt ra hai cái tên cùng với lời đe dọa- "Mejojo, Auger. ... ...Ta sẽ giết các ngươi..."

Mưa dồn dập hơn và đánh vào quần áo của anh ta, chàng trai quay gót lại.

Mưa tiếp tục trút. Mưa rơi như sương mù, như đang khóc thương.

Bức màn che giấu những bí mật của quá khứ lặng lẽ được vén lên.

____________________________

"Vẫn chưa dứt à?... Mưa bao giờ mới tạnh đây?"

Trong tòa tháp cao được giấu tận sâu trong rừng Sharlmessen, có một thiếu nữ đang lặng lẽ nhìn ra cửa sổ với ánh mắt buồn trong khi cô lẩm bẩm như vậy.

Đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt màu ngọc lục bảo long lanh.

Tên của cô là Fiona Galland. Cô là con gái duy nhất của bá tước Galland-Edgar Galland, một vị công thần của Weblin.

"Tiểu thư ơi, mưa vẫn chưa tạnh sao ạ?" -Một giọng nói trẻ con vang lên- "Em mong nó mau chóng kết thúc, mưa thật là khó chịu."

"Ừ... Ta tự hỏi nó khi nào sẽ dừng lại."

Fiona trả lời và hướng về phía giọng nói, nơi có một chú chó nhỏ đang đặt bàn chân trước lên chiếc ghế dài làm điểm tựa và nhìn ra cửa sổ. Chú chó đó là Pearl, một trong hai chú chó sống ở đây và bầu bạn cùng cô.

"Sao vậy? Cả hai người. Hình như mưa tạnh rồi à?"

Một giọng trẻ con khác lên tiếng hỏi và Pearl đáp lại một cách hào hứng:

"Có thể chút nữa mưa sẽ ngừng thôi! Wow, em đang mong chờ nó!"

Ngay sau đó, một chú chó khác cũng leo lên ghế cùng với Pearl, đó là Richie, anh trai của Pearl, cũng là chú chó sống cùng với Fiona.

Fiona cười nhẹ nói với hai chú chó:

"Ừ, ta nghĩ mưa sẽ sớm tạnh thôi."

"Đúng vậy nhỉ." -Richie nói- "Tiểu thư luôn mong đến ngày hôm nay kia mà!"

"Đúng vậy." -Fiona đáp- "Trước đó ta đã chuẩn bị, nhưng giờ ta chỉ có thể ở trong phòng."

"Nhưng nếu tiểu thư mong chờ như vậy thì chúng ta hãy cùng ra ngoài đi!" -Pearl reo lên- "Em đấy nhé, em cũng thích chơi trong mưa! Lăn qua lăn lại này, chạy qua chạy lại này..."

Pearl chưa kịp nói xong thì Richie đã ngắt lời:

"Zara sẽ nổi giận đấy. Richie em thì không thực sự thích nghịch bùn nhưng... Em thích khu vườn sau cơn mưa. Những giọt nước lấp lánh và rất đẹp. Em cũng muốn cho tiểu thư xem nữa."

Pearl cũng nhanh chóng xen vào:

"Cảm giác đi trên cỏ ướt cũng thú vị và hấp dẫn lắm! Em cũng muốn thử!"

"Hấp dẫn, thú vị. Nhưng em chắc chắn rằng Pearl sẽ không thể ra ngoài sau cơn mưa đâu."

Bị Richie nói, Pearl tỏ ra hốt hoảng hỏi:

"Hả? Tại sao? Có chuyện gì chứ?"

Richie bình tĩnh trả lời:

"Bởi vì lần cuối Zara đã nói là, Pearl đã trở nên rất là nghịch ngợm. Vì vậy, rất xin lỗi Pearl, nhưng chuyến đi chơi hôm nay chỉ có tiểu thư Fiona và Richie thôi."

"Hả? Thật không công bằng!" -Pearl thét toáng lên- "Em cũng muốn ra ngoài chơi với tiểu thư!"

Fiona chỉ có thể im lặng lắng nghe hai chú cún cãi nhau.

Đây là chuyện thường ngày, nhưng Fiona biết cách ngừng chúng lại. Nhân lúc chúng không chú ý, cô nhặt quả bóng đang lăn dưới chân mình lên. Đó là quả bóng yêu thích của chúng, thứ mà chúng hay chơi và sau đó...

"Nhìn kìa!"

Fiona gọi to và ném quả bóng đi.

Như dự đoán, hai chú chó quay lại như thể rất ngạc nhiên và giây tiếp theo, chúng chạy theo quả bóng. Pearl và Richie bắt đầu tranh nhau quả bóng.

"Em sẽ lấy quả bóng!"

"Em sẽ không thắng được đâu! Richie sẽ thắng!"

"Dừng lại! Thả ra đi, Richie!"

"Không được!"

"Hừ, em giận rồi đấy!"

"Ngay cả khi Pearl nổi giận, Richie cũng không sợ đâu."

Từ phía xa, Fiona khẽ cười khi nghe thấy giọng hai chú chó đùa nghịch, nó khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Fiona vừa cười vừa thầm nghĩ ai sẽ lấy được quả bóng.

Cô tiếp tục nhìn vào quả bóng bị đá lăn về phía cửa và rồi... cô nhìn thấy bóng người thấp thoáng đằng sau cánh cửa đang mở. Do hoảng hốt, cô đã kêu lên một tiếng và sau đó một giọng nói bất ngờ vang lên, một giọng nói quen thuộc nhắc nhở cô:

"Tiểu thư Fiona. Nếu tiểu thư là con gái của một bá tước thì đừng thốt ra những từ như vậy."

Một chàng trai mặc trên người trang phục như một quản gia bước vào phòng với đôi mày nhíu lại. Thấy cô nhìn anh ngơ ngác, anh nhắc nhở thêm:

"Và thêm nữa, đừng thốt ra những từ như "Á" nữa nhé. Hơn hết, phản ứng nhìn tôi như thế là gì? Tiểu thư ghét những gì tôi nói à?"

"À... Ừm..." -Fiona bối rối trả lời- "Không ghét, nhưng không có nghĩa là tôi thích..."

Cô đang cố tìm lời bào chữa nhưng anh ta đáp lại cô bằng tiếng thở dài.

"À này..."

Fiona cười vờ làm nũng.

Cuối cùng anh cũng chịu nhìn cô. Cô cũng chăm chú quan sát phản ứng của anh.

"Thật là..." -Anh chỉ có thể nói như vậy thôi-

Dường như anh không còn trách cô nữa. Fiona ngay lập tức vui vẻ nghĩ cô đã thoát khỏi bài giảng dài của anh rồi.

Tên anh là Zara Skeens, một quản gia độc quyền gắn bó với Fiona, một chàng trai loài Thỏ. Mặc dù quan hệ giữa họ là chủ-tớ nhưng anh là người bạn thời thơ ấu của cô, vì vậy cô rất quan tâm đến anh. Zara là một đứa trẻ mồ côi và không chỉ là người cố vấn của cô, mà còn là bác sĩ của cô, vì Thỏ có kiến ​​thức lớn về y học.

"Haizz... Có nhiều việc tôi cần phải làm nhưng thôi thì hãy tạm gác chúng sang một bên." -Zara nói tiếp- "Chẳng phải tiểu thư đã hứa sẽ không kích động Pearl và Richie nữa sao?"

Nghe Zara nói, Fiona mới nhớ ra. Cô chỉ đang nghĩ mưa khi nào mới tạnh nên quên mất lời hứa mà cô đã hứa với Zara, hình như cô đã hứa khi đang dùng bữa sáng thì phải.

"Xin lỗi... Tôi quên mất..."

Fiona nhận lỗi thế nhưng Zara tiếp tục:

"Hai đứa vẫn còn là trẻ con, chúng không thích biến thành hình người. Nếu chúng bị kích động, chúng sẽ ngày càng trở nên vô lý."

Fiona thầm đồng ý với những gì Zara nói và cô cúi đầu nhận lỗi.

Tuy Zara, Pearl và Richie đều là những á nhân nhưng có sự khác biệt giữa họ là Pearl và Richie vẫn còn nhỏ, chúng thích ở trong dạng thú hơn là dạng người.

Cô là loài Người nên sẽ không có gì khó khăn, còn đối với họ, dạng người của á nhân gần như hoàn thiện và họ thích dùng hình dạng con Người hơn vì nghĩ rằng loài Người đáng tin cậy hơn động vật.

Tuy biết vậy, nhưng Fiona nghĩ Pearl và Richie rất dễ thương và việc chơi đùa cùng Pearl và Richie dần trở thành thói quen của cô. Cô thầm nghĩ dạng Thỏ của Zara cũng sẽ rất dễ thương, nhưng nếu cô ép Zara, anh ấy sẽ nổi giận.

Trong khi đang nghĩ về những việc thú vị sẽ xảy ra nếu cô trêu chọc Zara, cô nhỡ bật ra tiếng cười và Zara đã chú ý đến nó.

"Có chuyện gì sao?" -Anh hỏi cô-

"Không... Không có gì cả..." -Cô vội đem những suy nghĩ kia vứt ra khỏi đầu và chối-

Nhưng Zara nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Thật vậy sao?... "

Anh nhìn cô và cô cũng nhìn anh với ánh mắt như muốn nói "Không có gì thật mà."

"Mà bỏ qua chuyện đó đi." -Anh thở dài- "Vì hôm nay có bữa tiệc quan trọng nên tôi chỉ muốn chúng ăn mặc đúng cách thôi... Có vẻ như sẽ khó khăn đây."

"Hai chúng nó sao vậy?"

"Tôi đang nói là sẽ khó khăn và ồn ào lắm đây."

"Xin lỗi..."

Trong lúc Fiona đang nói chuyện với Zara, Pearl và Richie đã đuổi theo quả bóng lăn xuống cầu thang và có vẻ chúng đã đi xuống tầng dưới rồi bởi cô nghe thấy tiếng đùa giỡn vang lên từ dưới lầu và Zara có vẻ cũng đã nghe thấy nó.

"Mà thôi... Cứ để cho chúng chơi một lúc đi." -Zara nói- "Còn tiểu thư thì sao? Tiểu thư đã chuẩn bị ổn cả rồi chứ?"

Fiona gật đầu:

"Vâng, đều ổn cả... Tôi đã tắm xong và tóc tôi cũng đã khô rồi. Anh thấy tôi thế nào?"

Fiona ngay lập tức đứng dậy rồi quay một vòng trước mặt Zara để anh kiểm tra ngoại hình của mình.

"Có vẻ như hoàn hảo rồi." -Zara bật cười- "Lát nữa sẽ có nữ hầu đến chuẩn bị quần áo cho tiểu thư."

"Vâng, nhờ anh."

"Cho đến lúc đó, xin tiểu thư hãy ở trong phòng nhé."

"Tôi biết. Tôi biết nếu tôi quá lo lắng sẽ gây khó khăn cho mọi người. Tôi chỉ muốn làm gì đó thôi..."

"Tôi biết tiểu thư đã mong chờ đến ngày hôm nay. Nhưng nhỡ tiểu thư vấp ngã rồi bị thương thì phải làm sao?"

Fiona lặng người đi một lúc sai đó lại đột ngột hỏi anh:

"Này Zara, anh có biết bao nhiêu khách được mời đến hôm nay không?"

"Đương nhiên là tôi biết chứ! Hôm nay là ngày sinh nhật thứ 16 của tiểu thư, sẽ có rất nhiều người được mời đến. Tôi đã phải viết rất nhiều thiệp mời đấy."

"... Tôi tự hỏi... Không biết nó có xảy ra chuyện gì không?"

"Sẽ không có chuyện gì đâu. Ngay cả khi đang rất bận rộn, tiểu thư vẫn cố chuẩn bị cho nó mà. Tôi chưa bao giờ phàn nàn gì tiểu thư đâu. Vâng, tất nhiên là thế."

Fiona cười mỉm rồi nhẹ nhàng tránh xa Zara, người đang nói huyên thuyên một bài diễn văn kể khổ châm chọc vào lương tâm cô. Cô thầm nghĩ anh hẳn cũng vất vả lắm. Nhưng vì hôm nay là một ngày rất đặc biệt nên cô chỉ là muốn xem xét kỹ hơn thôi.

"Tôi hiểu cảm giác của tiểu thư."

Đột nhiên giọng nói của Zara trở nên nhẹ nhàng hơn, điều đó khiến Fiona nhìn anh và anh mỉm cười dịu dàng đáp lại cô. Nụ cười ấm áp ấy khiến cô không còn sợ hãi gì nữa.

"Cuối cùng... Sắp đến rồi..."

Zara nói và Fiona gật đầu với anh.

"Đúng vậy, cuối cùng..."

Cuối cùng cô cũng thể ra ngoài rồi, có thể tạm rời khỏi ngọn tháp này rồi.

Cô đã sống ở nơi này cùng Pearl, Richie, Zara và những người hầu khác. Nơi này xây dựng chỉ dành cho cô, đủ lớn và không có bất tiện gì để làm bất cứ việc gì. Nhưng... Cô luôn khao khát thế giới bên ngoài. Thế giới mà cô chỉ có thể nhìn qua cửa sổ.

Zara rất hiểu cô, thế nên mỗi khi cô hướng ánh mắt về phía cửa sổ, Zara sẽ cho cô thấy bầu trời trắng tinh khiết từ cửa sổ. Tuy bây giờ mây mưa đã che phủ cả bầu trời nhưng sau một thời gian, mưa sẽ tạnh và mặt trời sẽ xuất hiện.

Fiona đã luôn chờ đợi ngày được bước ra thế giới bên ngoài. Cô đã luôn yêu cầu cha và anh trai cô cho phép cô ra ngoài nhưng họ luôn từ chối. Nhưng sau vài lần cố gắng, họ đã cho phép cô kỉ niệm ngày sinh nhật thứ 16 của mình trong khu vườn ngoài tháp thay vì trong tháp như mọi năm. Và nhờ vậy mà Zara và những người hầu khác phải tăng lượng công việc của họ.

Ngoài ra, cha cô còn định đưa cô tới dinh thự của ông để giới thiệu cô với những quý tộc khác. Bữa tiệc là để cho mọi người thấy rằng cô là con gái của gia tộc Galland là một trong ba gia đình danh giá ở Weblin. Có một bữa tiệc hoành tráng không phải là niềm vui, đặc biệt là vì cô ấy đã quen với việc tổ chức nó một cách riêng tư.

"Mặc dù vậy... Thật sự, ngài Edgar vẫn làm như vậy..."

"Đúng vậy... Thật sự..."

Fiona và Zara bật cười.

Cha cô luôn không cho phép cô ra ngoài nhưng lần này cô cuối cùng cũng đã thắng ông một lần.

Cứ như biết cô đang nghĩ gì. Zara hỏi:

"Ngài Edgar biết tiểu thư ghét bị giam cầm ở đây nhưng tiểu thư có hiểu tại sao ngài ấy phải làm thế không?"

"Vâng, tôi biết mà..."

Zara luôn lặp đi lặp lại khá nhiều lần câu hỏi ấy. Cô đương nhiên hiểu rõ vì Zara, cha cô, anh trai cô luôn lo lắng và bảo vệ cô.

"Cha của tôi..." -Fiona nói tiếp- "Tôi rất quan trọng đối với ông ấy. Tôi biết điều đó mà..."

Cũng vì sự bảo vệ đó mà cô có thể sống tới bây giờ.

"Tiểu thư là một Lobeira thế nên ngài Edgar luôn lo lắng như vậy."

Fiona không đáp lại Zara.

Đúng vậy, lí do Fiona bị giam ở đây là vì cô là một Lobeira. Lobeira cũng là loài Người nhưng có đặc trưng là cơ thể rất mong manh, yếu ớt. Lobeira có thể được sinh ra từ bất kỳ loài nào, nhưng thường là các cô gái loài Người. Ngoại trừ thể chất yếu ớt ra, họ chẳng có năng lực đặc biệt nào cả. Lobeira cũng rất hiếm khi được sinh ra, vì thế nên Fiona chính là một Lobeira rất hiếm hoi.

"Loài Lobeira rất yếu và dễ bị bệnh... Tôi còn dễ bị bệnh hơn người bình thường." -Fiona nói một cách chán nản-

"Tiểu thư cũng biết mình dễ bị bệnh như thế sao? Đã bao nhiêu lần tiểu thư suýt chết vì cảm lạnh cho đến nay rồi?"

Tuy thân thể rất dễ bị bệnh nhưng cô không bao giờ đầu hàng, cô luôn cố gắng chống chọi với thể chất yếu ớt của mình và cũng nhờ vào sự giúp đỡ từ gia đình, cô đã sống tới năm 16 tuổi. Tuy nhiên, cô cảm thấy gia đình luôn bảo vệ cô quá mức.

"Tôi đã không còn bị cảm nữa rồi. Hơn hết, sức khỏe của tôi cũng đã cải thiện rồi..."

"Vâng, tôi biết..." -Zara nói- "Tôi biết gần đây tiểu thư còn giúp đỡ những người giúp việc..."

"Anh biết à?"

Fiona sau đó vui vẻ nghĩ rằng anh đã biết ngay cả khi cô không nói, có lẽ anh sẽ ủng hộ việc cô ra ngoài vì cô đã khỏe hơn rồi. Nào ngờ...

"Tôi cũng biết rằng điều đó rất tốt cho tiểu thư... Tuy nhiên, tiểu thư nên nhớ tiểu thư là một Lobeira."

Fiona bĩu môi. Lobeira, Lobeira... Cô tự hỏi tại sao...

"Tôi tự hỏi tại sao tôi lại sinh ra với nó?"

Zara chỉ cười mà không đáp lại. Fiona cảm thấy không vui, cô liền hỏi anh:

"Bên cạnh đó, anh không bất mãn khi phải sống ở đây sao?"

"Vâng... Dĩ nhiên rồi."

Giọng nói dịu dàng của Zara khiến Fiona ngẩn người, cô sau đó cũng không hỏi nữa. Cô cảm thấy mình vừa hỏi một câu hỏi rất ngớ ngẩn.

Cô không sống cùng cha và anh trai mình nhưng họ thường xuyên đến tháp để thăm cô. Cô chưa bao giờ cô đơn.

"Này Zara..." -Fiona khẽ gọi- "Tôi tự hỏi nếu tôi được bước ra thế giới bên ngoài..."

"Haizz..." -Zara thở dài ngay sau khi nghe cô nói- "Đúng vậy... Tôi không dễ dàng phủ nhận rằng tôi không ích kỷ... Nhưng tôi đã nói rồi còn gì? Tôi hiểu cảm giác của tiểu thư. Tôi cũng là một bác sĩ. Tôi muốn biết những gì tôi không biết. Vì vậy, không thể phủ nhận rằng tiểu thư rất ích kỷ vì tiểu thư bị thu hút bởi thế giới bên ngoài."

"Zara..."

"Tuy nhiên... Tôi không chịu trách nhiệm với những gì xảy ra với tiểu thư đâu đấy. Đúng hơn là tôi thực sự không muốn xảy ra chuyện gì đâu."

"Vâng, vậy là được rồi. Cảm ơn anh, Zara."

Zara luôn là người hiểu rõ cảm xúc của cô nhất. Cô tự nhủ mình phải bảo vệ bản thân thật tốt.

"Dù sao thì, đây cũng là lần đầu tiên tiểu thư được phép ra ngoài. Có lẽ sẽ có nhiều cơ hội để ra ngoài hơn trong tương lai?"

"Vâng... Như vậy cũng đã đủ khiến tôi hạnh phúc rồi."

Fiona và Zara mỉm cười nhìn nhau.

"Được rồi, chúng ta mau chóng tiếp tục chuẩn bị bữa tiệc thôi."

Fiona nói và Zara gật đầu.

"Vâng, cũng sắp đến lúc rồi. Tôi nên đi chuẩn bị những bước cuối cùng thôi."

"Xin lỗi nhé. Tôi sẽ xóa bóp cho anh sau khi bữa tiệc kết thúc."

"Được thôi, tiểu thư nhớ phải giữ lời đấy."

Hai người cười với nhau.

Mặc dù chỉ là một bữa tiệc sinh nhật ngoài vườn. Có thể không là gì với người khác nhưng đối với Fiona, người chưa bao giờ được phép rời khỏi tháp thì đây chính là một bước tiến lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro