Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Hoàng tộc Garibaldi

Buổi sáng tinh mơ sau đêm đại tiệc tại cung điện Weblin, trong khu vườn nơi mà Fiona đang tạm sống chờ đến ngày cô được giải oan, Fiona đang vùi mình trong chiếc chăn ấm để ngủ bởi cô đã hoàn toàn kiệt sức vì bữa tiệc khiêu vũ tối qua nên giờ cô vẫn còn muốn ngủ thế nhưng thật phiền phức khi có ai đó đang cố lay cô dậy.

Fiona cố nói trong cơn buồn ngủ:

"Thôi nào Zara! Tôi muốn ngủ thêm..."

Thường khi cô nũng nịu như vậy thì Zara sẽ kéo chăn và bắt cô phải dậy nhưng Fiona cảm thấy hơi kì lạ vì chăn của cô không bị kéo. Cô nghĩ là cô cũng không thích nghe Zara lẩm bẩm tên mình trong sự bực bội và cô ngồi dậy.

"Chào buổi sáng, tiểu thư Fiona!"

Người chào đón cô không phải Zara, mà là Leonidas.

Fiona vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cô đưa tay ra ôm lấy Leonidas một cách nhẹ nhàng giống như cô mỗi buổi sớm ôm lấy Pearl và Richie, điều đó làm Leonidas bị sốc.

"Tiểu... Tiểu thư..." -Leonidas lắp bắp hỏi- "Cô đang làm gì thế?!"

Mặc cho Leonidas hỏi, Fiona vẫn ôm lấy cậu ta, cậu ta khiến cô nhớ đến Richie và Pearl bởi sự mềm mại và ấm áp của cậu ta.

"Cô thật là thô lỗ!" -Leonidas mắng cô- "Tiểu thư đã tỉnh ngủ chưa?"

Leonidas đánh vào đầu cô nhưng vì cậu ta quá nhỏ nên cảm giác giống như một cái gõ nhẹ. Leonidas thở dài và hỏi lại:

"Tiểu thư đã tỉnh ngủ chưa?"

Trong khi Fiona dụi mắt, Leonidas nhảy ra khỏi tay cô, điều đó khiến Fiona bĩu môi vì cô muốn ôm cậu ta thêm chút nữa. Cô biết cậu khác với Pearl và Richie bởi vì cậu ta là một người trưởng thành, có thể, và cũng dưới sự chỉ huy của Mejojo, với tư cách là thủ lĩnh của các hiệp sĩ chuột nhưng cậu ta thực sự quá dễ thương!

"Tiểu thư không nên ôm một người đàn ông khác dù là khi cô đang buồn ngủ. Cô sau này sẽ là vợ của Mejojo điện hạ!" -Leonidas tiếp tục nhắc nhở cô-

Fiona chớp mắt ngạc nhiên khi phát hiện ra CCK là đàn ông. Mặc dù cô ấy có những nghi ngờ, nhưng cô ấy thực sự không thể nói.

"Xin lỗi. Tôi sẽ cẩn thận hơn."

Leonidas chấp nhận lời nói của cô và thông báo với cô rằng bữa sáng đã được chuẩn bị và vì vậy cô nên thức dậy. Fiona cảm ơn anh ta một cách biết ơn và xem anh ta chạy đi.

Fiona chờ đến khi chắc chắn Leonidas đã thực sự biến mất để cô có thể ngáp một cái thật lớn. Nếu Leonidas đã ở đây thì cô chắc chắn rằng anh ấy sẽ nhìn cô không tán thành.

Sau khi thay quần áo và rửa mặt, cô nhìn vào bàn với thức ăn và cô tự hỏi ai đã làm và mang chúng đến đây. CCK không thể vì họ sẽ không đến được bàn.

Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang suy nghĩ của Fiona. Đó là Julian, anh mang sữa cho cô uống và giúp cô ngồi vào bàn trước khi đứng bên trái, như một quản gia.

Hành động của anh khiến cô nhớ đến Zara, cô không tự chủ được bản thân nhìn chằm chằm vào anh. Nhận thấy cô đang nhìn mình, Julian lo lắng hỏi:

"Có chuyện gì không ổn sao?"

"Không..." -Fiona ngập ngừng- "Tại sao anh lại ở đây?"

Julian cười dịu dàng và tự giới thiệu mình lần nữa:

"Tôi phụ trách các khu vườn quanh đây, giống như một người làm vườn."

"Thế nhưng tại sao một người làm vườn lại được chỉ định làm người phục vụ của tôi?"

"Có thể là vì tôi là người làm vườn?"

Julian trả lời Fiona với một nụ cười tinh nghịch nhưng Fiona nhìn anh với khuôn mặt không hiểu khiến anh bật cười thành tiếng, anh giải thích:

"Tôi chăm sóc và quản lí khu vườn và tiểu thư là cư dân đang sống ở đây."

Fiona cười khúc khích bởi lời nói của anh trước khi cô thừa nhận:

"Đúng vậy, tôi đang sống ở đây nên tôi phải nằm dưới sự chăm sóc của anh."

"Tôi chỉ đùa thôi. Thực ra là Mejojo điện hạ và Auger điện hạ đã ra lệnh cho tôi trở thành người hầu của tiểu thư và là người có thể trò chuyện cùng tiểu thư, vì vậy tôi hi vọng chúng ta có thể hòa thuận."

Đôi mắt Fiona mở to và cô vội vã nói:

"Xin lỗi!"

Cô xin lỗi như vậy khiến Julian bất ngờ, Fiona nói tiếp:

"Vì anh rất bận rộn với công việc của thợ làm vườn giờ còn phải chăm sóc tôi..."

Julian khẽ mỉm cười với điều đó và nói với cô rằng:

"Tôi không bận rộn chút nào... Vì tôi cũng giống như tiểu thư, tôi không thể rời khỏi khu vườn này."

Fiona tỏ ra bối rối và ngạc nhiên nhưng trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì thì anh nói thêm:

"Tiểu thư cũng xinh đẹp như những bông hoa ở đây và vì vậy tôi nghĩ sẽ rất thú vị khi được chăm sóc cho tiểu thư."

Fiona đỏ mặt vì những gì anh nói và cố gắng nghĩ ra gì đó để thay đổi chủ đề, nhưng sự tò mò của cô lại quay trở lại lý do tại sao anh ta không thể rời khỏi khu vườn. Cô không thể rời đi vì cô bị nghi ngờ là phù thủy, và vì vậy cô tự hỏi liệu Julian có phải là trường hợp đặc biệt không. Anh nhận thấy cô đang nhìn anh, nhưng anh chỉ nở một nụ cười nhỏ.

"Tiểu thư mau ăn đi."

Anh nhắc cô lần nữa nhưng Fiona nói:

"Trước khi ăn, tôi có một câu hỏi muốn hỏi..."

"Tiểu thư..." -Julian ngắt lời cô- "Chúng ta có thể nói chuyện với nhau sau bữa ăn. Tôi không muốn thức ăn của tiểu thư bị lạnh."

Anh đã nói như vậy nhưng Fiona vẫn ngập ngừng. Anh lo lắng hỏi:

"Tiểu thư không ăn hay bởi vì tiểu thư muốn tôi thử thức ăn trước? Hay là do đôi đũa quá nặng?"

Julian tỏ ra quan trọng hóa vấn đề khiến Fiona nheo mắt lại.

"Anh có phải đang đối xử với tôi như một đứa trẻ không?"

Fiona tỏ ra không hài lòng, Julian chỉ có thể cười thầm trong khi anh nói:

"Tôi chỉ đùa thôi. Được rồi, tiểu thư mau ăn đi."

Cuối cùng cô cũng vâng lời anh và ăn thức ăn.

Sau khi kết thúc bữa ăn, Fiona khen ngợi bữa ăn và Julian đồng ý chuyển lời khen của cô cho đầu bếp. Sau đó, anh hỏi cô có thích trà không và anh ra lệnh cho một người hầu lấy một ít khi cô đồng ý. Fiona nhìn anh một cách trầm ngâm, bởi vì nghe như thể anh đang gọi trà chứ không phải yêu cầu.

Anh điềm tĩnh và dịu dàng khiến cô nhớ đến Zara và anh cứ như đã quen với việc ra lệnh cho những người chức vụ thấp hơn như Zara nhưng cô thấy lạ vì anh chỉ là một người làm vườn. Thêm vào đó, cách cư xử của anh khiến cô nghĩ tới một quý tộc hơn là một người hầu cấp cao. Anh tương tác với cô như thể anh là một người đàn ông hộ tống một người phụ nữ, thay vì một người hầu phục vụ chủ nhân của mình.

"Tiểu thư thích uống trà như thế nào?"

Julian hỏi Fiona khi người hầu mang trà đến và Fiona trả lời:

"Tôi muốn hai viên đường và một muỗng kem."

"Vâng..."

Julian chuẩn bị trà theo yêu cầu của cô và cô nhận thấy hành động của anh tinh tế đến mức nào. Điều này chỉ củng cố suy nghĩ của cô về việc anh ấy không phải là một người hầu bình thường.

"Tiểu thư cứ nhìn tôi suốt từ nãy đến giờ. Tiểu thư tò mò gì về tôi?"

Julian có vẻ như đã nhìn thấu suy nghĩ của Fiona nhưng khi Fiona mở miệng anh lại ngắt lời cô để đưa tách trà cho cô, anh bình tĩnh nói:

"Chúng ta có thể nói chuyện trong lúc uống trà."

Fiona đành nhận lấy tách trà từ anh nhưng trong khi cô đang nhâm nhi thì anh bỗng dưng mở lời trước:

"Thực ra... Tên đầy đủ của tôi là Julian von Garibaldi. Tôi cũng là anh trai cùng huyết thống với Mejojo và Auger."

"?!"

Fiona đầu tiên là sững người, sau đó là hoảng loạn. Cô vội vã đứng khỏi ghế và cúi đầu với anh.

"Tôi xin lỗi!" -Fiona nói- "Tôi thật là thô lỗ khi nói chuyện như vậy với hoàng gia."

Chưa kể đến cô đã không nhận ra anh và cô đang gọi anh mà không kèm theo kính ngữ. Lý do duy nhất cô gọi Mejojo ​​và Auger bằng tên của họ là vì họ cho phép cô. Nhưng là do Julian hành động như một người hầu.

Đôi mắt Julian mở to trước hành động ấy của cô, anh cũng vội vàng đứng dậy.

"Tiểu thư đừng hành động như vậy. Tuy đó đúng là tên của tôi nhưng bây giờ nó đã bị khinh miệt."

Fiona không thể hiểu tại sao anh lại nói như vậy, cô nhìn anh khó hiểu và vì vậy, anh giải thích:

"Tôi bây giờ đã không có quyền với ngai vàng nữa."

Fiona nhận ra rằng nếu anh có quyền thì anh sẽ là người thừa kế vì anh lớn tuổi hơn Mejojo, nhưng người ta nói rằng Mejojo ​​sẽ là vị vua tiếp theo?

"Dù sao, tiểu thư đừng làm lễ với tôi vì điều đó và vì tôi không biết phải làm gì..."

Fiona muốn nói chuyện đó là bình thường nhưng ngay sau đó cô đành sửa lại thành gật đầu với anh. Anh cười trước phản ứng của cô.

"Tiểu thư cứ đối xử với tôi như bình thường là được."

Fiona chỉ đành nghe lời. Mặc dù anh lớn tuổi hơn cô nhưng cô cảm thấy anh thật dễ thương.

Julian giải thích chi tiết hơn:

"Tôi đã không còn là hoàng tử, tôi nghĩ Mejojo và Auger thích hợp hơn tôi."

Fiona gặp rắc rối bởi cô không biết nên trả lời thế nào. Rõ ràng là cô đồng ý rằng anh sẽ là một hoàng tử tốt, nhưng cô cũng không thể nói rằng Mejojo ​​và Auger không phải là hoàng tử tốt.

Julian dường như không chú ý đến những rắc rối trong đầu của Fiona thay vào đó anh thúc giục cô ngồi xuống vì nó không thoải mái khi đứng và nói chuyện. Fiona nhớ lại việc nghe về cách các quý tộc sử dụng từ ngữ của họ như vũ khí. Bởi vì cô sống trong một tòa tháp nên cô không có kinh nghiệm về điều này, nhưng cô ấy có thể thấy rằng Mejojo ​​và Auger rất giỏi trong việc hướng dẫn và nói chuyện sai.

Khi cô so sánh cách Julian nói chuyện với cách mà Mejojo ​​và Auger nói chuyện, thì cô có thể hiểu tại sao anh không thích hợp làm hoàng tử.

"Có chuyện gì à?"

Julian lo lắng hỏi Fiona nhưng cô lắc đầu trong khi đáp lại:

"Không... Tôi chỉ đang suy nghĩ."

Julian cười nhẹ:

"Có phải thật đáng ngạc nhiên khi một hoàng tử như tôi lại bị giáng thành thợ làm vườn? Nhưng dù chỉ là một người làm vườn, tôi hạnh phúc với điều đó. Tôi có thể nói chuyện với tiểu thư như thế vì tôi đã bị tước quyền thừa kế. Tôi thực sự rất vui khi dành thời gian cùng tiểu thư uống trà. Cuộc sống của tôi dù trong khu vườn yên bình và đầy cảnh đẹp thế này nhưng nó cũng rất đơn điệu."

"Chúng ta thật giống nhau." -Fiona cười đồng cảm- "Tôi cũng từng bị giam giữ trong một tòa tháp."

"Vậy sao?" -Julian cười khúc khích và anh thừa nhận- "Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy rất hạnh phúc."

Họ nhìn nhau và cười vui vẻ trước khi Fiona hỏi anh:

"Anh có thể kể cho tôi về câu chuyện của anh không?... Nhưng chỉ khi anh muốn..."

Julian ngạc nhiên khi cô muốn nghe trước khi anh cười ngượng ngùng nhìn cô. Đó là một thời gian dài kể từ khi anh nói chuyện với bất cứ ai khác ngoài Mejojo ​​và Auger.

Fiona ngăn mình không đỏ mặt trước nụ cười dịu dàng của anh và điều đó khiến cô tự hỏi làm thế nào anh có thể cười như vậy khi anh đang bị khinh miệt hoặc có thể do anh đã bị truất quyền thừa kế. Cô nhắc nhở bản thân rằng anh đã không còn là hoàng tộc.

"Anh có phải đã quyết định từ bỏ ngai vàng không? Tôi không muốn nghe là do anh đã cố gắng cướp nó."

Julian cười buồn nói với cô:

"Nếu tôi làm như vậy thì đã tốt hơn. Tôi thực sự thích Mejojo ​​và Auger và coi chúng là những người em trai dễ thương của tôi. Nếu có thể, tôi muốn chơi với chúng nhiều hơn, nhưng mẫu hậu của tôi, Rayleigh, thì khác. Bà muốn tôi trở thành người thừa kế bằng mọi cách. Và vì vậy, khi bà nghe rằng Mejojo ​​phù hợp với ngai vàng hơn tôi, bà bắt đầu xem chúng như những mối đe dọa. Tôi biết bà đã làm những điều tàn nhẫn."

Fiona bị sốc khi nghe về những cuộc chiến giành ngai vàng này, nhưng sau đó cô nhớ lại câu chuyện lịch sử mà Auger đã kể cô nghe trong đại sảnh.Cô tự hỏi liệu anh có nhớ lại những điều từ quá khứ của anh khi kể cho cô những câu chuyện đó.

Julian tiếp tục giải thích:

"Mẫu hậu không chỉ làm những điều tàn nhẫn với Mejojo ​​và Auger, mà còn với mẹ của chúng, Elenora. Và vào ngày hôm đó, Elenora đã treo cổ tự tử... Đó là một câu chuyện khủng khiếp. Bà ấy là một người kinh khủng."

Fiona bị sốc khi nghe những điều này, nhưng đồng thời cô nhận thấy sự khác biệt giữa giọng Julian và lời nói của anh.

"Bà ấy đã cố gắng để tôi giết Mejojo ​​và Auger nhưng mọi thứ đã được phơi bày vào ngày tôi cãi nhau với Mejojo, vì thanh kiếm của tôi bị phát hiện có chất độc đủ để giết Mejojo." -Julian mỉm cười thú nhận- "Tôi thực sự rất mừng vì kỹ năng của tôi kém hơn Mejojo ​​và vì vậy Mejojo ​​chỉ bị một vết xước nhỏ. Nhưng ngay cả như vậy, một chút độc cũng có thể khiến Mejojo ​​gặp nguy hiểm. Tôi suýt nữa đã giết em ấy. Sự việc đó đã cho thấy mẫu thân tôi đứng đằng sau mọi thứ. Vì vậy, tôi và bà ấy bị bắt, chúng tôi bị trừng phạt bằng cách bị khinh miệt."

"Tôi không tin mẹ anh sẽ từ bỏ dễ dàng như vậy nếu bà đi xa đến mức đó để anh kế vị ngai vàng."

"Đúng vậy, bà ấy nói rằng mình vô tội nhưng sau khi bị giam trong phòng, bà quyết định tự tử bằng cách uống thuốc độc. Và cuối cùng, tôi không còn là hoàng tử và tôi trở nên đơn độc trong lâu đài này, tôi không biết phải làm gì, tôi bất lực nhưng lúc đó Mejojo ​​và Auger đã giúp tôi. Họ giao khu vườn này cho tôi quản lý, nhưng đổi lại tôi không thể rời bỏ nó. Tôi về cơ bản bị quản thúc tại gia, nhưng tôi biết ơn họ vì đã cho tôi một nơi thuộc về. Đặc biệt là sau khi tôi đã cố giết Mejojo."

Julian kết thúc với một nụ cười thỏa mãn trên gương mặt. Fiona cũng nhận ra rằng Julian thực sự biết ơn họ nhưng cô tự hỏi liệu Mejojo ​​và Auger giữ Julian ở đây có phải là để giữ an toàn cho anh không. Ngay cả cô, người không hiểu biết về chính trị, cũng có thể nghĩ như vậy. Bất chấp sự thật rằng Julian đã bị truất quyền thừa kế, anh đã cố giết người trong hoàng tộc. Bằng cách giữ cho anh còn sống, Mejojo ​​và Auger tỏ ra khoan dung trong khi họ nhốt Julian vào vườn và không cho anh bất kỳ tương tác xã hội nào. Nhưng khi cô nhìn vào nụ cười dịu dàng của Julian, cô có thể thấy rằng anh không nghi ngờ gì về Mejojo ​​và Auger.

"Tôi đã rất cô đơn khi mất mẫu hậu"

"Vậy anh có muốn trở lại thành hoàng tử không?"

Trước câu hỏi của Fiona, anh thú nhận:

"Tôi muốn ngai vàng là bằng chứng cho thấy tôi là con trai của phụ hoàng hơn là trở thành vua. Và thế là tôi bị tổn thương nặng nề vì bị khinh miệt..."

"Không phải như vậy..." -Fiona trấn an anh- "Anh không được trao ngai vàng vì anh hiền lành và anh chỉ muốn một mối ràng buộc với cha mình. Anh sẽ sống sót trong trò chơi ngai vàng mà Auger đã nói tới."

"Đúng vậy..." -Julian đáp- "Tôi có thể đã mất đi phụ hoàng nhưng tôi đã có được anh em..."

Fiona khẽ gật đầu và hỏi:

"Vậy anh có hài lòng với điều đó không?"

"Có..." -Julian gật đầu- "Mejojo sẽ kế vị và tôi sẽ sống yên bình ở đây. Tôi đã từng cảm thấy rất cô đơn khi ở đây nhưng giờ đã có tiểu thư. Tiểu thư có muốn nói chuyện nhiều hơn với tôi trong tương lai không?"

Fiona mỉm cười và đồng ý.

Họ bắt tay nhau và Fiona ngây ngất vì cô đã có người bạn đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro