Chương 7: Ác mộng từ quá khứ
"Xin các người! Xin các người hãy cứu hoàng huynh! Anh ấy bị sốt cao, nếu không cứu kịp anh ấy có thể sẽ chết!"
Một đứa trẻ đang cố hết sức mình cầu xin Leonidas sự giúp đỡ. Đó là một đứa trẻ tóc vàng với đôi tai mèo màu trắng trên đầu và đuôi mèo cũng màu trắng sau lưng, đó là Auger khi còn nhỏ đang cố cầu xin nhưng Leonidas chỉ có thể lắc đầu:
"Xin lỗi Auger điện hạ, tất cả bác sĩ đều đang ở phòng của hoàng hậu Rayleigh vì Julian điện hạ bị cảm."
"Đó là nói dối!" -Auger gào lên- "Lúc nãy ta đã thấy Julian chơi bên ngoài!"
"Nhưng..." -Leonidas lưỡng lự đáp- "Hoàng hậu nói điện hạ đang sốt..."
Auger, với đôi mắt đẫm lệ, vẫn cố gắng cầu xin:
"Xin cậu nói với hoàng hậu, hoàng huynh bị sốt sau khi dùng bữa. Ta chỉ yêu cầu một bác sĩ... Cầu xin bà ấy..."
Leonidas nhận lệnh rời đi thế nhưng sau đó Leonidas quay về với thông báo rằng Rayleigh từ chối. Đôi mắt Auger mở to nhưng ngay sau đó, mẹ của Auger, Elenora bắt đầu xin lỗi. Auger không hiểu tại sao mẹ cậu lại xin lỗi, cho đến khi bà nhắc cậu về những gì Rayleigh nói.
Rayleigh đã nói với Elenora rằng không có bác sĩ nào dành cho con của người vợ lẽ. Đó là lỗi của bà, bà đã khiến cho con mình chịu nhiều đau đớn vì bà không phải là người vợ hợp pháp. Những lời nói đó đã khiến Elenora vô cùng đau đớn.
Elenora dẫn Auger trở về phòng, nơi có một đứa trẻ khác đang nằm trên giường bệnh. Đứa trẻ giống hệt Auger, đó chính là Mejojo khi còn nhỏ và Mejojo đang vật vã với cơn sốt cao không thuyên giảm.
"Ta xin lỗi..." -Elenora cố nén đau đớn nói- "Ta là một người mẹ không có quyền lực, giá như ta được bệ hạ yêu thương hơn hay chỉ có ta là vợ thì..."
Elenora không nói tiếp được nữa, bà bật khóc nức nở. Thấy bà khóc, Mejojo dù đang đau đớn vì bệnh cũng cố gắng đẩy mình dậy, cậu an ủi bà:
"Mẹ đừng khóc..."
Elenora mỉm cười trong nước mắt:
"Con thật là đứa trẻ tốt bụng... Mejojo, Auger... Ta yêu hai đứa..."
Trong khi đó, Auger nghiến răng và nói:
"Con sẽ đến hỏi trực tiếp Rayleigh!"
Sau đó Auger rời đi mặc kệ sự khuyên ngăn của Elenora. Auger tìm đến phòng Rayleigh, cậu khẩn khoản cầu xin bà ấy một bác sĩ để cứu Mejojo nhưng Rayleigh nói với sự ngọt ngào giả tạo:
"Xin lỗi, Julian của ta cũng đang bị sốt."
"Không phải như vậy! Rõ ràng Julian đang chơi với các bác sĩ!"
Auger cố gắng phản bác nên đã khiến Rayleigh tức giận, bà quát Auger:
"Trông Julian khỏe mạnh thế thôi nhưng nó đang bị sốt! Ngươi sẽ chịu trách nhiệm nếu sức khỏe của Julian đột nhiên trở nên tồi tệ hơn? Tại sao ngươi không đi nhờ mẹ của ngươi?... Đợi đã, cô ta không thể làm gì được..." -Rayleigh cười to sau đó nhắc nhở Auger- "Ngươi, Mejojo và Julian có chỗ đứng khác nhau. Thêm vào đó, đây có thể chỉ là một âm mưu của Mejojo thu hút sự chú ý của bệ hạ thôi."
Auger lắc đầu:
"Không phải! Hoàng huynh thực sự đau đớn lắm, con xin người hãy cứu anh ấy!"
"Mau đi đi! Có thể là do anh của ngươi ăn phải gì đó kì lạ thôi, bởi các ngươi đều là con của người vợ lẽ không có chỗ đứng."
Auger cố gắng phản kháng nhưng Rayleigh nói với cậu:
"Nếu ngươi còn ở đây quấy rối, ta sẽ gọi thị vệ!"
Rayleigh bước đi và phớt lờ những giọt nước mắt của Auger.
Đúng lúc ấy, Julian chạy đến và hỏi mẹ mình:
"Mẫu hậu, Auger đang cần gì sao ạ?"
Rayleigh mỉm cười đáp:
"Không có chuyện gì đâu, con không cần phải lo lắng."
"Nhưng mẫu hậu này, con rõ ràng không bị thương hay gì cả nhưng tại sao các bác sĩ lại ở cạnh con? Con muốn chơi cùng Mejojo và Auger!"
Julian nhảy cẫng lên và đòi hỏi thế nhưng Rayleigh nhắc nhở cậu:
"Con không thể nhảy như vậy vì con đang bị sốt, con hiểu không?"
"Con rõ ràng không bị sốt! Tại sao con không được chơi với Mejojo và Auger?"
Trong lúc đó, Auger trở về phòng anh mình. Trên đường đi, Auger luôn tự hỏi có gì đó rất lạ. Auger sau đó kinh hoàng nhận ra rằng Rayleigh chỉ triệu tập các bác sĩ sau khi Mejojo bị ngộ độc!
Trong khi đó, bắt đầu có những lời bàn tán về chuyện Mejojo trúng độc bởi đã tìm thấy trong thức ăn của Mejojo có độc. Họ cho rằng có người âm mưu ám sát hoàng tử nhưng không tìm được kẻ chủ mưu. Những người hầu gái bàn tán về cuộc sống của Mejojo và Auger buồn như thế nào và người bảo vệ duy nhất họ được trao là CCK. Cũng có một số quý tộc tin rằng Mejojo và Auger có khả năng trở thành vua nhưng họ không dám để những ý kiến đó lọt vào tai hoàng hậu bởi nếu Rayleigh nghe thấy điều này thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cách đây không lâu, một vụ ám sát khác đã được thực hiện, một tên trộm lẻn vào phòng ngủ Mejojo khi anh đang ngủ. Lí do duy nhất anh còn sống là vì anh đủ thông minh để giấu CCK dưới gầm giường. Sau đó, Mejojo đã bị đầu độc.
Trở về phòng Mejojo với khuôn mặt thất vọng, Auger lao tới bên giường bệnh của anh mình, cậu cố sức nắm chặt lấy tay Mejojo và cố nén nước mắt nhưng Mejojo nhìn ra cảm xúc của cậu, Mejojo cố gắng nói:
"Auger... Chúng ta phải bảo vệ mẹ... Trong cung điện này... Tất cả đều là kẻ thù..."
Auger gật đầu:
"Đúng vậy. Chỉ có chúng ta là đồng minh của mẹ."
"Auger... Ta thề... Chúng ta nhất định phải sống..."
Elenora bật khóc, chưa bao giờ bà cảm thấy bất lực và đau đớn như vậy. Bà ngay cả con mình cũng không thể bảo vệ được nhưng chúng vẫn muốn bảo vệ bà, dù thế nào...
"Ta rất yêu hai đứa..." -Elenora nói bằng giọng nghẹn ngào- "Hai đứa là đồng minh duy nhất của ta và cũng là những người duy nhất yêu ta... "
Nhà vua không hề yêu bà, ông ấy chỉ yêu Rayleigh, Elenora biết điều đó, bà rất đau khổ khi nghĩ tới điều đó nhưng bà tự nói với bản thân rằng bà vẫn ổn miễn là bà vẫn còn Mejojo và Auger.
"Hai đứa đừng bao giờ rời xa ta... Hãy luôn nhớ đến ta... Người mẹ đáng thương của hai đứa..."
Thời gian trôi qua rất mau, vụ ám sát năm nào cũng dần bị quên lãng. Mejojo đã thoát chết một cách thần kì sau vụ ám sát ấy và mọi chuyện cũng tạm lắng xuống một thời gian. Mejojo và Auger lúc này đã bước vào tuổi thiếu niên.
Một hôm khi họ đến tìm Elenora, Elenora đã đề nghị:
"Hai đứa có muốn cùng ta chơi một trò chơi không?"
Đề nghị của bà khiến Auger rất ngạc nhiên, cậu hỏi bà:
"Nhưng tình trạng của mẹ đã tốt hơn chưa?"
"Ta cảm thấy ổn..." -Elenora trấn an cậu- "Vì vậy ta muốn chơi một trò chơi."
Mejojo cau mày:
"Con không có tâm trí để chơi nhưng người muốn chơi trò gì?"
"Ta muốn chơi một trò chơi sức mạnh."
Auger cười tự tin:
"Chúng con đều khỏe hơn mẹ nên không thể nào chúng con có thể thua!"
Elenora mỉm cười:
"Nếu hai đứa tự tin thì hai đứa nên chơi. Dù sao, bằng trò chơi này, hai đứa có thể giúp ta chuyển kệ sách từ căn phòng đang sửa."
"Tại sao mẹ không yêu cầu người hầu?"
Mejojo ngây thơ hỏi thế nhưng Elenora nhẹ nhàng nhắc nhở:
"Không ai đồng ý giúp đỡ ta... Một vương phi không có sự yêu thương từ bệ hạ..."
Mejojo nghiến răng, nhưng Auger làm giảm căng thẳng bằng cách nói với bà rằng:
"Được giúp người là niềm vui của chúng con!"
Mejojo giật mình, cậu vội vã tự bào chữa:
"Con... Con không có ý bắt nạt người..."
"Có đúng vậy không?" -Auger trêu chọc Mejojo-
"Vậy em có muốn trải nghiệm sự bắt nạt của anh không?"
Mejojo nhếch mép cười với Auger, điều đó làm Auger lạnh xương sống, cậu vội vã chống chế:
"Em chỉ đùa thôi!" -Trước khi cậu bĩu môi nói tiếp- "Chuyện đó sẽ vô cùng nghiêm trọng..."
Mejojo nổi giận vì điều đó, khiến Elenora cười khúc khích vì họ hợp nhau như thế nào.
"Ta rất hạnh phúc..." -Elenora nói- "Hai đứa rất hòa thuận với nhau..."
"Không phải đâu mẹ." -Mejojo thở dài- "Có người em như Auger thực sự rất vất vả."
Auger nghe vậy liền bĩu môi, đáp:
"Là do anh khiến em như vậy mà."
Hai người bắt đầu cãi nhau tinh nghịch.
Dù sao, trò chơi sẽ kiểm tra ai mạnh hơn. Bà ấy hoặc họ, bởi vì bà không thể tự di chuyển giá sách và vì vậy bà muốn xem liệu họ có thể hay không. Mejojo và Auger sẽ sang bên kia kéo giá sách lên trong khi Elenora giữ những quyển sách không bị rơi xuống. Mejojo cũng nhắc nhở bà đừng căng thẳng và bà gật đầu trong khi mỉm cười dịu dàng.
Trong lúc Mejojo và Auger bắt đầu công việc, Elenora lặng lẽ ngắm nhìn họ trong khi bà lẩm bẩm rằng:
"Ta có hai đứa con thật đáng tin cậy... Ta thật sự rất hạnh phúc..."
Mejojo và Auger đi sang phía bên kia và kéo sợi dây để giúp di chuyển giá sách. Họ bất ngờ vì nó nặng đến mức nào và sau khi vật lộn với nó một chút. Họ lên tiếng hỏi Elenora bên cạnh:
"Mẹ! Giá sách di chuyển thế này đã đủ chưa?"
Nhưng đáp lại họ là sự im lặng.
"Mẹ!"
Mejojo và Auger gọi lần nữa và họ bước về phía bên kia.
"M... Mẹ..."
Tiếng gọi ứ nghẹn lại nơi cổ họng bởi cảnh tượng trước mắt họ.
Mẹ của họ đang treo lủng lẳng từ một sợi dây buộc quanh cổ. Cổ bà bị đứt vì sợi dây chắc đã kéo vào cổ. Elenora đã tự sát bằng sự giúp đỡ của hai đứa con trai mình, sức mạnh và sợi dây được buộc quanh giá sách.
"Nói dối... Là nói dối phải không?"
Auger hỏi trong ánh mắt kinh hoàng trong khi Mejojo nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt trong im lặng.
Cả không gian trước mắt Mejojo hóa thành màu đỏ như máu và dần trở nên méo mó, âm thanh quanh quẩn trong đầu cậu chỉ là những tiếng Crek... Crek... của sợi dây thừng.
"AAAAAAAAAAAA!"
Mejojo và Auger sau đó hét lên trong tuyệt vọng.
_________________________________
"A!"
Mejojo giật mình tỉnh dậy với tiếng thở hổn hển. Điều đó khiến Auger đang ngồi bên cạnh liền lấy làm lạ, Auger hỏi:
"Thật kỳ lạ là anh lại ngủ gật trên bàn làm việc đấy. Hơn hết, anh gặp ác mộng. Nhưng... Có phải anh đã thấy giấc mơ đó?"
Mejojo lạnh lùng đáp lại:
"Không... Nó chẳng là gì cả..."
Chỉ là giấc mơ của anh càng trở nên tồi tệ và anh ghét điều đó.
"Hoàng huynh tội nghiệp của em... có một cơn ác mộng... Em sẽ an ủi anh. Sau tất cả, chúng ta là một liên minh hai người... Trong lâu đài này, chúng ta là những đồng minh của nhau. Em không có ai ngoài anh. Anh không có ai ngoài em."
"Chúng ta sẽ sống... Auger."
"Đúng vậy... Chúng ta nhất định sẽ sống sót." -Nhưng sau đó Auger đột nhiên bắt đầu cười toe toét và nói với Mejojo- "Thôi nào! Chúng ta hãy cùng chơi và vui lên! Rốt cuộc, mẹ có mời chúng ta hát, nhảy và chơi không?"
"A... Đúng vậy..." -Mejojo lặng lẽ đáp lại- "Mẹ đã thua chúng ta trong trò chơi sức mạnh."
"Và anh và em cần phải giành chiến thắng thay cho bà ấy." -Auger cười khúc khích- "Anh có muốn chơi một trò chơi không?"
"Được..." -Mejojo cười đáp- "Một trò chơi sức mạnh và chúng ta sẽ không bao giờ thua. Kẻ thua sẽ bị treo cổ."
Nói đoạn Mejojo phá lên cười một cách kiêu ngạo nhưng xen lẫn trong đó chút gì đau đớn, anh tự hỏi liệu đó có phải là một trò chơi dễ chịu không?
"Ta thề sẽ tiêu diệt tất cả những con Sói và có được Fiona! Ta không cho phép ai cản đường ta. Người chiến thắng... Chính là ta!"
Mejojo tiếp tục ngẩng đầu cười điên dại.
___________________________________
Lại nói đến mọi việc xảy ra ở Scharlmessen. Sau khi Fiona bị đưa vào cung, tình hình ở đây vẫn không dịu xuống chút nào. Dân làng xung quanh Scharlmessen đang vây quanh lâu đài của gia đình Galland và phản đối. Họ vẫn không hài lòng về sự phán xử của Fiona. Lý do tại sao họ đổ lỗi cho cô là phù thủy là vì họ cần một cái gì đó để hướng sự sợ hãi và ghét bỏ của mình. Những con Sói quá xảo quyệt để bị bắt, những cuộc tấn công của chúng và Zodiva là những thứ không thể xác định và vì vậy họ tạo ra phù thủy để đổ lỗi cho mọi chuyện xảy ra.
"Bọn chúng đúng là ngu ngốc."
Nesso cười nhạo về đám đông trước khi anh bước vào lâu đài để gặp cha mình.
"Con đến rồi à? Nesso." -Edgar chào anh ta một cách lo lắng và hỏi- "Tình hình bên ngoài thế nào rồi?"
Ông có thể nghe thấy tiếng la hét của dân làng từ bên trong lâu đài và Nesso chỉ mím chặt môi lại. Mọi người yêu cầu Edgar đốt tòa tháp phù thủy, bởi vì lời nguyền của cô vẫn còn ngay cả khi cô ra đi.
Trong lúc đó Pearl bắt đầu khóc:
"Không biết tiểu thư có ổn khi sống trong lâu đài không? Em lo lắng cho tiểu thư!"
"Đừng khóc..."
Richie cố an ủi Pearl nhưng vô dụng.
Mặc dù Nesso đã cố gắng giải quyết tình huống bằng cách nhắc nhở mọi người rằng lý do duy nhất Fiona vẫn còn sống là vì Nesso và Edgar đã bảo vệ cô cẩn thận. Dân làng biết điều này nhưng họ vẫn không thể yên tâm vì những ngôi làng xa xôi khác đang bị sói tàn phá. Nó như thể sự bất hạnh của họ là một căn bệnh khiến họ trở lại với vấn đề của Fiona. Nesso càng cố bảo vệ Fiona, dân làng càng tin rằng mụ phù thủy đã lừa dối tất cả. Họ thừa nhận rằng họ không muốn nghĩ về Fiona như một phù thủy, nhưng họ sợ hãi.
Edgar đưa ra ý kiến:
"Nếu như chúng ta đốt tòa tháp thì có thể xoa dịu được họ không?"
"Cha... Con xin phép được nói ra suy nghĩa của mình. Con không nghĩ điều đó sẽ xảy ra. Nếu thảm họa vẫn còn tiếp diễn ngay cả sau khi tòa tháp bị phá hủy, thì họ sẽ chỉ trực tiếp đổ lỗi cho Fiona. Thay vì đổ lỗi cho lời nguyền phù thủy còn sót lại, họ sẽ trách phù thủy."
Edgar thở dài mệt mỏi vì ông đã biết điều này và Nesso hoảng hốt khi thấy ông căng thẳng như thế nào. Dân làng, tình trạng bất ổn phải đến với ông. Ngay bây giờ lâu đài bao quanh bởi những người dân làng giận dữ và vì vậy Nesso có những người bảo vệ của mình đóng quân theo ca để canh chừng.
"Trong những người bảo vệ của con có cậu đến từ gia đình Clifford phải không?"
"Vâng. Elza tình cờ nghe được tình hình và đến giúp. Mọi người đều mong muốn làm một cái gì đó để giúp đỡ gia đình Galland chúng ta."
Nesso đánh giá cao sự giúp đỡ. Dù sao, Edgar quyết định rằng:
"Chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi và theo dõi tình hình."
Hai người họ thở dài nặng nề.
"Thiếu gia Nesso!" -Richie cầu xin- "Thiếu gia mau làm gì đó đi, em muốn trở về cuộc sống trước đây!"
Đôi mắt Nesso dịu lại khi anh nhận ra mọi chuyện đang ảnh hưởng đến họ thế nào. Richie, người thường mạnh mẽ, đã trở nên sợ hãi và rõ ràng là họ đã phản ứng với sự bất an bên ngoài.
"Ta nhất định sẽ nghĩ cách."
Nesso cố trấn an nhưng đó chỉ là những lời sáo rỗng. Ngay cả anh ấy cũng không biết những gì anh ấy có thể làm. Họ chỉ có thể cảm thấy ngày càng bị giới hạn.
"Ta sẽ quay lại để theo dõi tình hình."
Edgar gật đầu với Nesso, sau đó ông dẫn Pearl và Richie đi nghỉ sớm. Nesso cũng nhanh chóng rời đi.
Trên đường xuống sảnh, Nesso thấy một chàng trai bước về phía anh. Chàng trai đó là Elza Clifford, phó đội trưởng của Gefreiter và là người của tộc Sư Tử. Anh ta là người bạn thân và cũng là đối tác đáng tin cậy của Nesso.
"Chúng ta được lệnh đơn giản là chỉ giám sát tình hình." -Nesso thông báo với Elza-
Elza thở dài, đáp:
"Mặc dù tôi mong đợi điều đó, tôi cũng muốn làm gì đó giúp anh nhưng nếu có chuyện xảy ra thì sẽ là rắc rối lớn."
Nesso thừa nhận những cảm xúc tương tự. Họ, với tư cách là lính canh, họ không thể làm hại dân làng và dân làng cũng sợ đụng độ với lính canh. Và thế là bế tắc tiếp tục.
Nesso thở dài và Elza giảng cho anh ta:
"Nếu anh cứ tiếp tục làm như vậy thì hạnh phúc của anh sẽ chạy đi mất đấy."
Nesso đáp lại:
"Tôi có cảm giác như hạnh phúc của tôi đã cạn kiệt rồi..."
"Anh luôn theo đuổi nó bằng tất cả sức mạnh của mình và anh hành động như thể không phải là anh mà tôi biết. Cái khuôn mặt của anh hiện tại không phù hợp với một hiệp sĩ, người từng được cho là một vị thần hung tợn trên chiến trường chút nào. Anh như thế này thì e là đội quân CCK của Mejojo điện hạ cũng có thể giết anh đấy."
Nesso nhún vai và thừa nhận:
"Cũng có thể đấy."
"Này!" -Elza hoảng hốt- "Tôi chỉ đùa thôi mà! Anh không nên cứ như vậy!"
Nhưng Nesso chỉ nhắc nhở Elza rằng:
"Như tôi đã nói với cậu trước đây, Fiona là một người không thể thay thế đối với tôi."
"Tôi đã nghe anh nói điều này nhiều lần rồi." -Elza thở dài- "Bây giờ anh định làm gì? Anh đang gặp khó khăn với một người phụ nữ và người đó còn là em gái anh!"
"Có vẻ là như vậy..."
Nesso cười và thừa nhận trong khi Elza nhún vai, nói:
"Nếu anh yêu cô ấy, tôi sẽ ủng hộ anh. Ngay cả khi anh kết hôn với em gái mình."
Nesso bắt đầu cười khúc khích và hỏi:
"Liệu điều đó có sai không?"
"Tôi sẽ tha thứ cho anh."
Trò đùa vui vẻ này có lẽ là lý do tại sao Elza là đối tác của anh. Dù sao, Nesso nhớ rằng Elza đã đi kiểm tra tình hình bên ngoài và anh ta yêu cầu báo cáo. Elza nhún vai và trả lời:
"Nó vẫn không ổn. Dân làng vẫn đang yêu cầu bá tước đốt tòa tháp. Không có gì thay đổi nhiều, ngoại trừ có nhiều người cầm đuốc vào ban đêm. Sẽ rất rắc rối nếu họ ném chúng."
"Cậu phải chắc chắn chúng ta có nước để sẵn sàng dập tắt đám cháy trong trường hợp khẩn cấp."
"Tuân lệnh! Nhưng những người hầu đã được thông báo về tình hình này chưa?"
"Tất cả đều được báo cáo với Zara, nếu cậu cần gì thì có thể nói chuyện với Zara."
"Dù sao, cái cậu Zara đó quả là một quản gia thỏ tuyệt vời của anh."
"Được rồi. Tôi cho phép cậu và Zara đưa ra quyết định mà không có tôi!"
Nesso muốn trở thành người duy nhất báo cáo với gia đình. Elza nghiêng đầu và nói với anh:
"Tôi muốn đưa ra quyết định trước mặt anh nhưng nếu khủng hoảng xảy ra thì các quyết định cần phải được đưa ra nhanh chóng."
Nesso đồng ý với điều đó và sau đó thông báo cho Elza:
"Tôi sẽ đưa Zara tới cho cậu sớm để hai người có thể làm quen với nhau."
"Cảm ơn anh và tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến những đầu bếp ở đây. Một số người hầu đã mang thức ăn ra cho chúng tôi và tôi ngạc nhiên vì nó ngon như thế nào."
"Tôi chắc rằng họ sẽ rất vui nhưng tôi cũng xin lỗi vì đã khiến các cậu bị cuốn vào chuyện này. Một khi mọi chuyện kết thúc, tôi đảm bảo sẽ cho mọi người một bữa ăn tuyệt vời."
"Này! Nếu những người khác nghe thấy thì họ sẽ dỗi đấy! Mọi người đến giúp anh không phải vì tiền hay phần thưởng!"
"Tôi thực sự rất biết ơn mọi người. Tôi nhất định sẽ báo đáp."
"Tình cảm đã là sự biết ơn tốt nhất rồi. Nhưng nếu anh muốn cảm ơn chúng tôi thì sau chuyện này hãy huấn luyện cho chúng tôi. Được chứ?"
"Đó là lời cảm ơn?"
"Chúng tôi thật vinh dự khi được huấn luyện bởi kỵ sĩ vĩ đại nhất của Weblin. Nó có lẽ hiệu quả hơn tiền."
"Được thôi, tôi sẽ làm vậy sau khi mọi việc lắng xuống."
Nesso và Elza hứa với nhau như vậy và họ chuẩn bị rời đi, thế nhưng trước khi họ có thể làm điều đó thì bỗng dưng cửa kính sau lưng Nesso bị vỡ nát nhưng Nesso đã nhanh chóng nhận ra và dùng áo choàng của mình làm vật che chắn khỏi những mảnh vỡ.
"Anh có ổn không Nesso?"
Elza lo lắng hỏi và Nesso gật đầu một cách chắc chắn. Hai người đều nhận thấy rằng cửa kính bị vỡ bởi một hòn đá, nhưng nó quá xa để ai đó ném. Họ cần phải sử dụng một cái móc hoặc một loại vũ khí.
"Elza! Cậu lập tức nói với các vệ sĩ hãy cẩn thận bên ngoài. Trong khi đó, tôi sẽ cảnh báo những người hầu tránh xa cửa sổ!"
Elza nhận lệnh và rời đi.
Nesso nhận ra những điều tồi tệ có thể xảy đến nếu dân làng đang mua vũ khí hoặc sử dụng công cụ của họ làm vũ khí. Những người hầu chắc đã nghe thấy tiếng kính vỡ, vì chẳng mấy chốc Zara xuất hiện và hỏi Nesso một cách lo lắng:
"Anh có ổn không?"
"Tôi không bị thương. Cậu nên gọi ai đó dọn dẹp những mảnh vỡ này đi. Ngoài ra, cảnh báo mọi người không được đến gần cửa sổ."
Zara gật đầu một cách dứt khoát và vội vã thông báo cho mọi người. Nesso phải báo cáo lại với cha mình. Anh bỏ đi sau khi lẩm bẩm tên của em gái nhỏ của mình, người đang bị coi là kẻ thù của dân làng. Anh ta nhớ rằng đã được mời đến bữa tiệc để xác nhận sự an toàn của Fiona. Cô ấy không khóc. Cô ấy không đau đớn. Và cô ấy không khổ. Nhưng Nesso tin rằng cô sẽ an toàn miễn là Mejojo thích cô. Anh ấy không hiểu tại sao Mejojo muốn em gái mình nhiều như vậy, trừ khi Mejojo muốn thay thế Elvira Galland.
Elvira Galland là con gái của anh trai Edgar, một hầu tước. Cô là vị hôn thê của Mejojo. Nhưng 10 năm trước, khi cô được đưa đến cung điện hoàng gia, cô đã yêu một người đàn ông khác và cuộc hôn nhân đã bị hủy bỏ. Sau đó xảy ra cuộc nổi loạn, Elvira bị cuốn vào đó và chết. Mejojo sau đó bắt đầu cầu hôn Fiona. Bởi vì Fiona là người thân của Elvira, Fiona rất giống Elvira. Nesso giận dữ nghĩ rằng Fiona là Fiona. Không phải người thay thế cho Elvira, Fiona là em gái quý giá duy nhất của anh.
Nesso lẩm bẩm thề:
"Ta sẽ không giao Fiona cho Mejojo."
Người nảy ra ý tưởng giữ Fiona trong một tòa tháp là Nesso. Trước đây, khi anh chưa là một hiệp sĩ, anh không có ý định để Fiona ở trong lâu đài. Nếu cô khóc trong lâu đài, anh sẽ không thể chạy đến chỗ cô. Nếu Fiona gặp rắc rối trong lâu đài, anh sẽ không thể giúp cô. Fiona cần anh bên cạnh. Anh không cho phép Fiona rời xa anh và bị đưa đến lâu đài. Và thế là anh ta đề xuất ý tưởng tách Fiona khỏi thế giới với cha mình. Mặc dù anh được coi là một vị thần hung tợn trên chiến trường nhưng anh không thể sử dụng thanh kiếm của mình trong tình huống này. Và thế là anh muốn đưa Fiona đến một nơi mà Mejojo không thể tiếp cận cô. Trên hết, anh không muốn ai có cô.
"Fiona... Em gái dễ thương của anh..."
Nesso liên tục lẩm bẩm như vậy.
Họ đã hứa, khi cô còn nhỏ, rằng khi cô lớn lên họ sẽ kết hôn dù anh chắc chắn rằng cô không nhớ lời hứa đó nhưng anh nhớ và anh sẽ không bao giờ quên. Anh thề sẽ bảo vệ em gái dễ thương, yếu đuối, bé bỏng của mình bằng đôi tay của mình. Anh thề một lần nữa:
"Anh chắc chắn sẽ bảo vệ em..."
Anh củng cố quyết định của mình trong ánh sáng nhấp nháy từ cửa sổ bị vỡ. Rồi anh lẩm bẩm:
"Fiona... Fiona... Fiona của anh..."
Anh bắt đầu tự cười một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro