Chương 23: Ác mộng đẫm máu
"Zara, cậu có ổn không?"
Trong lúc Nesso và Zara đang cùng bầy Sói tiến đến cung điện. Zara bỗng dưng ngừng lại khiến Nesso lo lắng nhưng Zara gật đầu chậm rãi và trấn anh ta:
"Không... Chỉ là tôi nghĩ mình vừa nghe thấy giọng nói của Fiona... Nhưng có lẽ chỉ là do tôilo lắng trước khi cuộc chiến bắt đầu thôi."
Sao đó Zara ngượng ngùng cúi đầu, trông Zara có vẻ thích thú đến nỗi ngay cả Nesso cũng cảm thấy lo lắng.
"Cậu có ý gì?"
Nesso hỏi vậy nhưng Zara chỉ cười và chỉ ra rằng:
"Tôi nghĩ anh đã quen với việc này như một hiệp sĩ."
Nesso cười khúc khích trong khi đáp lại:
"Đúng vậy, tôi đã từng chiến đấu với bọn cướp và Sói nhưng trận chiến này rất đặc biệt bởi vì nó là một cuộc chiến vì tương lai của vương quốc và để cứu Fiona. Tôi không có sự trợ giúp từ cấp dưới và thậm chí tôi có thể phải chiến đấu với họ."
Cả hai rơi vào im lặng căng thẳng trước khi Zara hỏi Nesso rằng:
"Anh có thể cứu Fiona không? Chúng ta đã cướp cô ấy một lần và vì vậy lần này Mejojo sẽ bảo vệ cô ấy cẩn thận hơn. Nó sẽ là một trận chiến vô lý và hấp tấp."
Hai người họ thở dài nhưng rồi Nesso nhẹ nhàng nói với Zara:
"Cậu không cần phải tham gia trận chiến này cùng chúng tôi. Nếu cậu theo tôi ra khỏi nhiệm vụ thì cậu có quyền lựa chọn rời đi."
Zara nhìn chằm chằm vào Nesso một lúc lâu trước khi anh thở dài và nhận xét:
"Anh bây giờ đúng là một tên ngốc. Tôi biết ơn gia đình Galland vì đã chăm sóc tôi, chăm sóc tôi và cho tôi việc làm, nhưng đó không phải là tất cả những gì mà tôi cảm thấy." -Anh hỏi Nesso- "Làm thế nào anh có thể nhầm lẫn như vậy sau khi chúng ta đã quen nhau lâu đến thế? Anh thực sự nghĩ tôi có thể bị kéo đến đây nếu tôi không muốn?"
Trong lúc Nesso mở to mắt ngạc nhiên, Zara nói tiếp một cách chắc chắn:
"Tôi ở đây và vứt bỏ tự do của mình vì tôi cũng muốn cứu Fiona. Nếu bây giờ tôi bỏ trốn thì tôi sẽ hối hận cả đời. Ngay cả khi tôi sống sót trốn chạy, tôi vẫn không thể tận hưởng nó. Trái tim và tâm trí của tôi cũng giống như anh vậy."
"... Cảm ơn cậu..."
Nesso cảm ơn Zara bằng giọng nói run rẩy và chân thành, trước khi cười và nói với anh:
"Fiona sẽ bực tức về cậu lắm."
Nhưng Zara chỉ cười và đáp lại:
"Tôi lại nghĩ cô ấy sẽ khóc với tôi vì đã không ngăn cản anh."
Hai người họ chia sẻ nụ cười cuối cùng này bởi vì thời gian tấn công đã gần kề và một khi họ lao vào lâu đài, họ sẽ không có thời gian để nói chuyện. Trên thực tế đây có thể là cuộc trò chuyện cuối cùng của họ với nhau.
"Này, hai người nói chuyện xong chưa đấy?"
Có tiếng của Guillan gọi họ một cách mất kiên nhẫn và sau đó họ quay lại nhóm cùng cậu ta.
Ở trên đỉnh đồi, tất cả những con Sói được tập hợp thành một vòng tròn và ở trung tâm là Arles với Rath và Guillan bên cạnh anh ta. Họ sẽ xác nhận chiến lược của họ. Arles thông báo cho mọi người:
"Ta và Guillan sẽ nhảy qua các bức tường như lần trước chúng ta đã làm."
Nesso bị sốc trước sức mạnh thể chất của những con Sói vì anh từng nghe chúng là phi thường, nhưng không phải điều phi thường này.
Guillan nhếch mép và giải thích:
"Những con Sói không phải rất tuyệt như vậy, chỉ có tôi và Arles là tuyệt vời thôi."
Arles thừa nhận:
"Đúng là chỉ có ta và Guillan mới có thể nhảy qua các bức tường. Dù sao đi nữa, ta và Guillan sẽ mở cổng cho những người còn lại xông vào. Rath, em sẽ bảo vệ hậu phương và duy trì đường rút lui." -Sau đó Arles hỏi lại lần nữa- "Còn ai có gì muốn hỏi không?"
Nesso ngay lập tức nói:
"Mục tiêu của tôi và Zara là giải cứu Fiona. Vì vậy, khi vào lâu đài, chúng tôi sẽ tách ra."
"Ta không quan tâm đến những gì các ngươi làm."
Arles lạnh lùng trả lời và Nesso nghiêng đầu.
"Còn ai muốn hỏi gì nữa?" -Arles lớn tiếng tuyên bố- "Đây có thể là trận chiến cuối cùng. Cuộc chiến để quyết định số phận của những con Sói. Tất cả những con Sói ở đây đừng nghĩ đến chuyện có thể sống sót quay về. Chúng ta sẽ khắc những chiếc răng nanh, tự hào và bằng chứng về sự tồn tại của chúng ta vào lâu đài Weblin."
Arles hét lớn:
"HÃY NỔI GIẬN ĐI! ĐỪNG KÌM LẠI!"
Tất cả những con Sói xung quanh họ đều hú lên thỏa thuận và nghe có vẻ như là một lời tuyên chiến.
Trong phòng của mình, Fiona run rẩy khi nghe tiếng hú và nhận ra với sự tuyệt vọng khi bầy Sói đến. Cô cầu nguyện cho Nesso và Zara không đến với cô.
Trận chiến chính thức bắt đầu khi Arles và Guillan nhảy qua bức tường và hạ gục những người bảo vệ quanh cổng, nhưng Arles có cảm giác tồi tệ về điều này vì có quá ít lính canh quanh cổng. Nó như thể chúng đang để họ vào nhưng nó đã quá muộn để anh quay lại bây giờ.
Anh nhớ lại khuôn mặt Fiona trong giây lát trước khi lắc đầu. Anh đến đây đặc biệt là để giết Mejojo và Auger. Nesso và Zara là những người sẽ giải cứu Fiona. Chưa hết... Anh không thể đưa hình ảnh của Fiona ra khỏi tâm trí mình. Anh cũng không thể ngừng suy nghĩ về việc điều này sẽ cho Fiona cơ hội thứ hai để được giải cứu.
Lúc ấy, trong phòng ngai vàng, Mejojo vẫn đang ngồi một cách ung dung và tự mãn dù anh đã nhận được tin bọn Sói đã xông vào lâu đài. Anh cười và chế giễu:
"Bọn Sói thật ngu ngốc. Chúng nghĩ chúng có thể làm điều tương tự lần thứ hai sao?"
Sau đó anh ra lệnh cho Leonidas:
"Mau gửi lính đi theo dõi ở các cổng. Nếu ngươi có thể ngăn những con Sói xâm nhập vào cung điện sâu hơn thì ta sẽ thưởng cho ngươi nhiều hạt như ngươi muốn."
Leonidas vui mừng vì điều đó và thề rằng sẽ thực hiện những gì Mejojo muốn và chạy đi.
Sau khi Leonidas chạy đi, Mejojo bắt đầu cười khúc khích như thể anh là một cậu bé đang thực hiện một trò đùa tinh nghịch. Anh cảm thấy phấn khích trước sự tàn sát của bầy Sói.
Trở lại phía trước lâu đài, cánh cổng được mở ra và Nesso và Zara xông vào cùng với những con Sói còn lại. Họ không hề hay biết có những CCK đang theo dõi họ. CCK đã được ra lệnh đóng cổng ngay sau khi những con Sói xông vào và ngay khi thấy điều đó, Leonidas ra lệnh đóng cổng.
Rath là người ngay lập tức nghe thấy âm thanh từ cánh cổng và sau đó cậu phát hiện các cánh cổng sẽ đóng lại để chặn đường rút lui của họ. Arles và Guillan có thể nhảy qua tường một lần nữa, nhưng những con Sói còn lại, nếu họ bị mắc kẹt, sẽ chết trong lâu đài.Rath hoảng hốt gào lên:
"MAU QUAY LẠI! NHANH LÊN! CÁNH CỔNG SẮP ĐÓNG LẠI!"
Thật không may, bởi những tiếng ồn, giọng nói của cậu không chạm tới bất cứ ai.
Zara, người ở bên cạnh Nesso ở phía trước của nhóm, anh bất ngờ dừng lại khiến Nesso cũng dừng theo anh, Zara nói với Nesso:
"Tôi hình như nghe thấy tiếng kêu gọi chúng ta rút lui."
"Có chuyện gì xảy ra?"
Đúng lúc ấy, một âm thanh lớn đánh động họ. Họ quay lại và thấy cánh cổng đã bị đóng lại. Con đường rút lui của họ đã bị chặn lại. Hiện tại họ không có đường rút lui nhưng Nesso nhanh chóng nhận lệnh và thông báo cho Zara:
"Chúng ta cần tìm cách mở lại cánh cổng đó. Nếu chúng ta không thành công thì sẽ không có cách nào thoát khỏi cái bẫy chết chóc này!"
Nhưng rồi họ đột nhiên bị bao vây bởi các hiệp sĩ đang trốn trong các bức tường. Nesso nghiến răng khi anh nhận ra rằng anh đã quá vội vàng và bất cẩn, họ đã bị mắc vào một cái bẫy với con đường rút lui bị cắt đứt. Họ đã bị lũ chuột đánh bại và kế hoạch xảo quyệt do các hoàng tử lập ra.
"Không được rời khỏi tôi, Zara!"
Nesso ra lệnh cho Zara và anh đáp lại một cách chắc chắn:
"Tôi sẽ che chở cho anh."
"Cậu có thể chết ở đây đấy!"
"Tôi không quan tâm, tôi đã chuẩn bị cho việc đó rồi. Trên tất cả, tôi không có kế hoạch chết cho đến khi cứu được Fiona."
Điều này khiến Nesso bật cười vì anh cũng đang nghĩ điều tương tự.
Quay trở lại phòng Fiona, cô có thể thấy cuộc chiến xảy ra từ điểm thuận lợi của mình. Cô bối rối không hiểu tại sao những con Sói lại chạy xung quanh trong sự hoảng hốt cho đến khi cô nhận thấy rằng cánh cổng đã bị đóng trở lại, nhưng lần này có hai thanh sắt. Mejojo hẳn đã chuẩn bị cánh cổng đó cho trận chiến mà anh biết sẽ đến. Với tốc độ này, những con Sói sẽ không thể rút lui và sẽ bị tiêu diệt. Vô số trong số chúng cũng sẽ bị bắt. Trên thực tế, ngay bây giờ họ đã bị dồn vào vườn.
Mặc dù Sói có thể lực mạnh hơn các chủng tộc khác, nhưng cứ một con Sói thì có ba người lính. Cô có thể thấy thanh kiếm của các hiệp sĩ lấp lánh máu đỏ khi những con Sói bị đốn hạ. Nhưng cô cũng có thể thấy các hiệp sĩ bị bầy sói kéo xuống chân chúng. Fiona nhắm mắt trước cảnh tượng kinh hoàng này bởi vì đây không phải là điều cô mong muốn. Cô mong muốn hòa bình, hòa bình giữa bầy Sói và Mèo.
Fiona thở hổn hển và ép mình lại gần cửa sổ hơn vì cô nhận thấy rằng khi họ đang chiến đấu trong vườn, tất cả những bông hoa đều bị giẫm đạp và dính máu. Một chiếc đèn lồng đã được thả ở đâu đó và khu vườn được thắp sáng trên lửa. Mặc dù cô biết khu vườn là điều cuối cùng mà bất cứ ai cũng lo lắng nhưng cô khóc và âm thầm cầu xin họ dừng lại vì đây là khu vườn của Julian. Khu vườn là thứ cuối cùng còn lại của Julian và là thứ mà anh đã bảo vệ. Khu vườn xinh đẹp này hiện đã bị phá hủy do chiến tranh. Một thứ mà Julian để lại đã bị phá hủy. Cô không thể ngừng khóc vì bi kịch khủng khiếp đang xảy ra trước mặt.
Đây là lịch sử bị nguyền rủa của Weblin. Một điều đáng buồn và gớm ghiếc. Cuộc xung đột bi thảm giữa Mèo và Sói.
Cuộc sống của anh trai cô có nguy cơ mất đi bởi đã cố gắng cứu cô em gái dại dột của anh. Ngay cả những vùng đất đã bị phá hủy. Rất nhiều bi kịch đang tập trung và mở ra trước mặt cô.
Những người duy nhất có thể ngăn chặn điều này là Mejojo và Auger. Fiona tự hỏi lo lắng họ đang ở đâu, vì thông thường nhà vua sẽ được giấu trong lâu đài và được bảo vệ bởi một nhóm lính canh. Nhưng cô biết rằng nếu đó là Mejojo và Auger thì họ sẽ ở giữa cuộc xung đột, vì họ thích giết Sói. Họ sẽ không bỏ lỡ điều này và vì vậy cô quyết định tìm kiếm Mejojo từ phòng của mình trong tòa tháp.
Cô tìm kiếm những nhóm người đông nhất, vì có lẽ anh sẽ bị bao vây bởi những người bảo vệ của mình. Và cuối cùng cô thấy anh đứng giữa vườn. Đôi mắt anh lấp lánh trong ngọn lửa và thân hình mảnh khảnh của anh được làm nổi bật bởi ngọn lửa. Cô đã nghĩ về việc anh trông đẹp như một hoàng tử, điều đó thật lạ lùng vì anh trở thành một vị vua. Đứng đối diện với anh là Arles, vua của những con sói, người mặc quần áo tối màu và khoác tấm áo choàng rách nát.
"Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối ta thấy ngươi nhỉ? Arles."
Mejojo cười nhếch mép trong khi nói vậy và Arles đáp lại:
"Xin chào và xin lỗi vì đã không đến thăm ngươi vào lần cuối cùng ta ở đây." -Sau đó Arles cười hỏi- "Ngươi có phải đang run rẩy vì sợ hãi không?"
Mặt Mejojo nhăn đi và sau đó anh gầm gừ trong tức giận. Arles lần nữa chế nhạo:
"Ngươi muốn giết ta đúng không, Mejojo? Người đã cho ngươi vết sẹo đáng ghét đó trên mặt."
Mejojo cười điên cuồng khi anh thét lên:
"À... Đúng thế đấy... Ta sẽ giết ngươi ở đây!"
"Mạnh miệng nhỉ... Ta cũng sẽ giết ngươi ở đây."
Ngay sau đó, họ rút kiếm và chĩa vào nhau.
Hai người họ được bao quanh bởi các hiệp sĩ và Sói của họ, những người đang theo dõi chuyển động nhỏ nhất ở hai bên. Nhưng không ai trong số họ dám làm gián đoạn cuộc chiến giữa hai vị vua.
Mejojo bắt đầu cuộc chiến và họ bắt đầu trao đổi đòn. Đây là lần đầu tiên Fiona thấy Mejojo chiến đấu nghiêm túc, vì trước đó anh luôn có lợi thế.
Arles chế nhạo:
"Đây là tất cả kỹ năng của ngươi?"
Nhưng Mejojo trả lại lời chế nhạo và nói với Arles:
"Ngươi cũng thế thôi, ngươi nghĩ thế này có thể đánh bại được ta sao? Đó là bọn hiệp sĩ của Weblin đang kêu la đấy thôi!"
Arles chỉ cười khẩy:
"Sẽ rất nhàm chán nếu ngươi chết sớm. Ta muốn thấy ngươi trong tuyệt vọng, giống như ta đã nếm trải 10 năm trước."
Mejojo gầm gừ:
"Ta cũng muốn nói như vậy đấy! Ta đã mơ thấy chuyện này rất nhiều lần!"
Cả hai thậm chí còn ở trong trận chiến nhưng Fiona nhận ra rằng vì là một con Sói, Arles sẽ có lợi thế về thể chất và sức chịu đựng. Và khi trận chiến kéo dài hơn, cô bắt đầu thấy Arles chiếm thế thượng phong. Arles có vẻ cũng nhận ra mình có thể thắng, vì vậy anh chế nhạo Mejojo:
"Mejojo! Ngươi chỉ có thế thôi sao? Mau đầu hàng đi!"
"Câm miệng đi!"
Họ lại tiếp tục đánh nhau giữa khu vườn rực lửa. Ánh lửa hắt lên người họ nổi bật giữa khu vườn, đó sẽ là hình ảnh rất đẹp của hai chàng trai giữa ngọn lửa nếu họ không phải đang đánh nhau đến một mất một còn.
Cuộc chiến sau một lúc bắt đầu ngã ngũ khi mà Mejojo có biểu hiện sắp hết sức. Arles bắt đầu cười thầm và đẩy nhanh tốc độ tấn công.
Mejojo gầm gừ và cố hết sức dồn vào một đòn tấn công nhưng đó là một sai lầm vì Arles né được và sau đó chuẩn bị trả đũa một nhát kiếm vào Mejojo.
Nhưng đột nhiên, thay vì đưa thanh kiếm của mình lên, Mejojo sử dụng tay kia của mình và làm một chuyển động như thể anh đang báo hiệu điều gì đó.
Sau đó, trong lúc Arles đã gần như kề thanh kiếm vào sát cổ Mejojo thì___
Phập___
Tiếng hét của Fiona bị kẹt trong cổ họng khi cô nhìn thấy những mũi tên đâm vào lưng Arles.
Arles cũng bất ngờ khi bị những mũi tên từ đâu bắn vào người. Trong lúc anh thở hổn hển, Mejojo bắt đầu cười điên cuồng và hỏi Arles:
"Ngươi có nghĩ rằng ngươi sẽ bị giết bởi chính tay ta không?"
Arles chỉ cười khẩy với Mejojo:
"CCK nhỉ?"
Mejojo đáp:
"Đối với bản thân ta, ta không quan tâm nếu ta phải mượn sức mạnh của lũ chuột!"
Fiona nhận ra quá muộn khi cô đã không nhìn thấy CCK xung quanh Mejojo.
Cô nghĩ họ đã trốn trong lâu đài, nhưng giờ cô nhận ra rằng họ đang trốn trong vườn. Kích thước nhỏ của họ ngăn không cho họ không được nhìn thấy và với cung tên của họ, họ chờ đợi tín hiệu từ Mejojo.
Arles chỉ cười thầm và bình luận:
"Ngươi vẫn dùng cách không công bằng như thường lệ."
Mejojo trả lời:
"Không công bằng? Ta chỉ sử dụng cái đầu của mình và người chiến thắng là người sống sót."
Thanh kiếm của Arles, thứ gần như đã cắt cổ Mejojo, giờ đã được hạ xuống mặt đất để đỡ lấy anh. Arles bị thương nặng và giờ anh phải đổ gục xuống thanh kiếm của mình một cách yếu ớt.
"Ngươi đúng là một kẻ cứng đầu." -Mejojo nói- "Nếu ta có thể... Thì ta sẽ giết ngươi bằng tay của mình. Nhưng ta sẽ giải quyết bằng cách sử dụng sự giúp đỡ của bọn chúng."
Arles cố gắng tự vệ trước các cuộc tấn công của Mejojo, nhưng anh không thể kéo dài lâu với những mũi tên nhô ra sau lưng và sau đó anh bắt đầu trúng đòn từ Mejojo. Cuối cùng, anh gục xuống đầu gối trước mặt Mejojo, điều đó khiến Mejojo bắt đầu lúng túng vì cuối cùng anh đã khiến Arles quỳ xuống trước mặt anh. Mejojo chế giễu:
"Thật thảm hại, Arles... Cuối cùng, ta đã khiến ngươi quỳ trước mặt ta."
Arles hỏi Mejojo trong cơn đau đớn:
"Bây giờ ngươi đã hài lòng rồi chứ?"
Mejojo trả lời:
"Phải... Ta hoàn toàn hài lòng vì đã có thể đánh bại ngươi!" -Mejojo thốt lên- "Trong quá khứ ngươi luôn coi thường ta. Bây giờ ta muốn nghe cảm giác của ngươi khi đang quỳ trước mặt ta! Nói đi! Nó thế nào hả?"
Arles chỉ đứng dậy và bắt đầu cười. Anh như vậy khiến Mejojo giận dữ hỏi:
"Có gì buồn cười sao?!"
Arles chỉ cười khúc khích và hỏi ngược lại Mejojo:
"Ngươi vẫn không hiểu? Khi còn là hiệp sĩ, ta chưa bao giờ coi thường ngươi."
"Nói dối!" -Mejojo quát lớn- "Ngươi luôn coi thường ta và nghĩ rằng ngươi luôn tốt hơn ta!"
Arles cười khúc khích:
"Ngươi vẫn luôn sống trong nỗi sợ hãi về ác ý của chính mình... Ngươi nghe đây, Mejojo... Ta chưa bao giờ coi thường ngươi. Trên thực tế, ta vẫn luôn tôn trọng ngươi trong một thời gian dài. Mejojo điện hạ..."
Mejojo ngạc nhiên trước lời nguyền của một giọng nói nhẹ nhàng và chân thành. Anh luôn có cảm xúc phức tạp với Arles.
Nó có thể bắt đầu khi Elvira, vị hôn thê của chính anh, đã chọn Arles hơn anh? Hoặc có thể nó bắt đầu khi Arles trở thành một hiệp sĩ xuất sắc. Nhưng sự thật là sự ghê tởm của Mejojo đối với Arles ngày càng lớn mạnh. Nó trở thành nguồn gốc của những cuộc săn Sói và Zodiva và mọi thứ đang làm khổ sở đất nước này. Đó là lý do tại sao Arles nói rằng đó là lỗi của Mejojo, bởi vì Arles chưa bao giờ làm gì với Mejojo. Tất cả mọi thứ là do Mejojo tự hủy.
"Tất cả là do ngươi đã thay đổi tất cả và vì vậy, ngay cả khi ta chết và tất cả những con Sói bị tiêu diệt, ngươi cũng sẽ không bao giờ tìm thấy bình yên!"
"Im đi!" -Mejojo bắt đầu hét lên và đâm thanh kiếm vào Arles- "Im đi im đi im đi im đi im đi, IM ĐI!!"
Mỗi một lần hét lên là anh lại đâm một mũi kiếm vào Arles nhưng Arles vẫn không ngừng cười:
"Ha ha ha... Thật đáng thương, Mejojo von Garibaldi!"
"Im đi! Ngươi đi chết đi!"
Nhưng Arles cứ cười và cười. Fiona kinh hoàng trước cuộc xung đột khủng khiếp như thế nào và Arles cười như một lời nguyền sẽ tiếp tục làm Mejojo tổn thương ngay cả sau khi anh ta chết. Nhưng cuối cùng Arles cũng quỳ xuống và ngừng cười trong khi Mejojo đang thở hổn hển và tòn thân anh đầy máu.
"Hắn đã chết chưa?"
Mejojo tự hỏi và trong khi đó, trên tòa tháp cao, Fiona cũng đang tự hỏi như vậy. Mejojo bước đến đá vào cơ thể của Arles nhưng chính lúc đó, Arles nổi giận và tấn công với một tiếng gầm dữ dội. Không ai biết sức mạnh còn lại đến từ đâu. Anh cũng không có một thanh kiếm và chỉ chém bằng móng vuốt của mình. Mejojo hoảng loạn và cố gắng đưa người bảo vệ của mình lên, nhưng anh không kịp thực hiện. Arles không bỏ lỡ và nhanh như cắt, móng vuốt của anh quét qua mắt trái của Mejojo.
Mejojo không thể né tránh, sau đó từ mắt trái của anh, một dòng máu đỏ tứa ra và anh không còn nhìn thấy gì từ mắt trái của mình nữa, chỉ còn đau đớn tột cùng. Mejojo đau đớn hét lên và nguyền rủa:
"Mắt ta... MẮT TA!! ARLES, TÊN KHỐN NGƯƠI... TÊN KHỐN!!!"
Hành động cuối cùng của Arles là cười yếu ớt với Mejojo. Và ở đó, vua Sói đã chết; cùng với mắt trái của Mejojo, kẻ thù đáng ghét của anh ta, cùng với anh ta.
Fiona nhận ra rằng Arles phải cố tình làm điều đó. Với sức lực cuối cùng của mình, anh có thể xé toạc cổ họng Mejojo nhưng anh đã chọn không. Trước bờ vực của cái chết, anh quyết định không làm điều mà vua Sói sẽ làm, mà là hành động muốn Mejojo phải chịu đựng sự dằn vặt nhất. Bất cứ khi nào Mejojo nhìn thấy mình, anh sẽ nhìn thấy vết thương trên mặt, nhìn thấy con mắt đã mất đi và nhớ Arles. Anh sẽ ghét bỏ và ghê tởm nhưng sẽ không có gì để hướng tới.
Mejojo sẽ tiếp tục sống với sự phẫn nộ và gớm ghiếc sẽ không bao giờ biến mất. Đó là lý do tại sao Arles cười trong sự hài lòng và vui mừng. Nhưng cuối cùng, vòng xoáy thù hận lại sâu sắc và không kết thúc.
"Bệ hạ... Người vẫn ổn chứ?"
Một hiệp sĩ hỏi anh nhưng Mejojo gầm lên:
"Im đi! Ta vẫn ổn! Tất cả mau giết chết tất cả con Sói! Ta không muốn thấy bọn chúng còn kẻ nào sống sót!"
Anh vẫn ra lệnh cho cấp dưới của mình ngay cả khi máu chảy ra từ mắt trái làm vấy bẩn chiếc áo trắng của anh. Tiếng ồn duy nhất trong vườn là tiếng Mejojo hét lên:
"Giết bầy Sói .. giết giết giết GIẾT GIẾT GIẾT GIẾT! GIẾT TẤT CẢ CHÚNG!!"
Bọn họ nao núng trong sợ hãi nhưng chạy đi để thực hiện mệnh lệnh của mình.
Trong khi đó, trở lại cổng, Rath đang đập mạnh vào chúng và cố gắng để mở chúng ra. Cậu là người duy nhất bị nhốt bên ngoài. Cậu có thể ngửi thấy mùi máu từ lâu đài nhưng cậu không thể nói đó là máu của những hiệp sĩ hay những con Sói.
"Mở ra! Mở ra! Mau mở ra! Arles!! Mau trả lời em!"
Rath điên cuồng hét lên nhưng không có tiếng trả lời. Rath cố gắng tự an ủi rằng Arles sẽ không thua và anh sẽ không chết. Cậu vẫn cố gắng tin mặc dù cậu có thể nghe thấy một tiếng hét từ bên trong lâu đài. Cậu đấm vào cổng, không biết làm thế nào nắm đấm của mình trở nên đẫm máu.
Cậu thậm chí cố gắng cắn vào cổng. Nếu cậu không bị thương thì cậu có thể giống như Arles và Guillan nhảy qua bức tường đó nhưng cậu bị thương và vì thế bức tường quá cao đối với cậu. Nhưng sau đó Rath nghe thấy tiếng bước chân và sau đó Guillan xuất hiện trong tình trạng bị thương khắp người bên kia cánh cổng.
"Chào... Cậu đang tỏ ra thương xót tôi đấy à?"
Guillan cố gắng lê đến bên cánh cổng và Rath nhìn thấy chân Guillan đã bị xé nát, đó có lẽ là lý do cậu ta không thể nhảy ra khỏi lâu đài.
"Chuyện gì đã xảy ra trong đó? Arles đâu rồi?"
Rath hoảng hốt hỏi và Guillan yếu ớt trả lời:
"Arles... Đã chết rồi... Sau khi lấy đi mắt trái của Mejojo... Tôi biết không còn nhiều những con Sói bên trong nữa... Đó là lý do tại sao tôi muốn cậu chạy trốn... Cậu mau trở về Zanan và chạy trốn cùng những con Sói ở đó..."
"Guillan! Có tên hiệp sĩ sau lưng cậu kìa!"
Rath hét lên để cảnh báo nhưng Guillan phớt lờ tên hiệp sĩ đó, cậu cố nói tiếp:
"Hãy lắng nghe cẩn thận... Cậu cần phải chạy trốn và không được để những con Sói bị tiêu diệt..."
Guillan vừa dứt lời cũng là lúc bị một thanh kiếm đâm xuyên qua bụng nhưng cậu ta vẫn bám vào cổng trong khi cố nói một cách yếu ớt:
"Mau chạy đi..."
"Không được!" -Rath hét lên- "Tôi không muốn đi! Tôi muốn ở bên cạnh cậu!"
Guillan chỉ giận dữ và nói:
"Cậu phải sống! Rath!"
Điều này khiến cho Rath há hốc mồm vì sốc vì đây là lần đầu tiên Guillan nói tên cậu. Trước đó Guillan thường gọi cậu là người mới. Cuối cùng, Rath nghe những lời cuối cùng của Guillan và bỏ chạy mà không ngoảnh lại. Chỉ sau khi Rath biến mất, Guillan cuối cùng cũng cho phép mình ngã xuống.
Khi Guillan nằm đó nhìn lên bầu trời, cậu thở hổn hển và lẩm bẩm:
"Arles... Tôi đã bắt em trai anh bỏ chạy... Anh sẽ khen tôi chứ?..."
Cậu có thể nhìn thấy hình ảnh mờ nhạt của Arles trên bầu trời và cuối cùng cậu nhắm mắt lại với một nụ cười hài lòng.
Lâu đài tuyệt đẹp của Weblin chạm vào ánh trăng. Bên trong là một địa ngục được nhuộm bằng máu đỏ tươi. Ác mộng đẫm máu, đó là những gì mà các nhà sử học nói về sự kiện này. Một cuộc chiến khủng khiếp giữa những con Mèo và những con Sói có sự tham gia của các chủng tộc khác. Nhưng mối đe dọa của những con Sói trong Weblin không còn nữa. Lịch sử ghi lại rằng không còn những con Sói nữa. Chúng đã bị tiêu diệt ở Weblin. Tất cả các xác chết Sói trong lâu đài đã bị đốt cháy mà không có ngôi mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro