Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Quyết định đưa đến tuyệt vọng

"Tôi chọn bảo vệ Weblin! Bởi vì tôi không thể vứt bỏ nó đi!"

Fiona thẳng thắn nói ra quyết định của mình với Arles. Arles khẽ mỉm cười trước những lời của cô, anh nhận xét:

"Cô cuối cùng cũng không chọn con đường bên cạnh ta."

"Vì tôi nghĩ mình có thể, đất nước cần làm hòa với bầy Sói."

"Nhưng cô có thể ngăn Mejojo và Auger không? Cô biết rõ sự điên rồ của chúng."

Cô mỉm cười khi nói với anh:

"Đất nước này là một đất nước đẹp, nhưng hiện tại nó đang phải chịu đựng dưới sự cai trị của anh ấy."

"Vậy cô có thể chữa khỏi căn bệnh đang làm khổ đất nước này không?"

"Tôi không biết, nhưng tôi sẽ đặt cược vào điều đó."

"Nhưng Mejojo và Auger có thể làm hại cô. Cô vẫn sẽ cố gắng làm vậy?"

"Tôi không thể làm bất cứ điều gì nhưng chí ít tôi có thể ảnh hưởng đến họ một chút ở lâu đài. Họ có thể sẽ nghe lời tôi."

Khi Arles nhìn vào ánh mắt kiên định của cô, anh chỉ có thể thở dài nhưng anh cũng cảnh báo cô:

"Bọn họ có thể giết cô đấy. Cô vẫn còn muốn trở lại lâu đài?"

Fiona khẽ mỉm cười, cô đã chuẩn bị tinh thần cho việc đó rồi, vì vậy cô đáp lại anh:

"Tôi muốn làm gì đó cho đất nước mà những người tôi yêu đang sống."

"Nhưng những người bảo vệ của cô sẽ không đồng ý chuyện này đâu."

Không cần Arles nói, cô cũng biết như vậy.

"Nếu cô thực sự muốn đi, cô sẽ phải đi một mình." -Arles nhắc nhở-

Fiona gật đầu:

"Tôi dự định tìm ngôi làng gần nhất và liên lạc với lâu đài rồi từ đó để trở về."

Arles chỉ có thể thở dài:

"Đây là con đường cô đã chọn..."

"Đúng vậy, tôi không thể bỏ cuộc và vứt bỏ đất nước nơi tôi sinh ra."

Arles im lặng trước khi anh thông báo với cô:

"Chỉ một lần này thôi, ta sẽ tin tưởng và chờ đợi cô. Cho đến bây giờ, Mejojo ​​đã mở rộng việc săn Sói. Và vì vậy, ta sẽ chờ xem liệu cô có thể thay đổi điều gì không. Nếu Mejojo ​gửi binh sĩ đến thì ta sẽ trả đũa vì ta là vua Sói và đất nước này sẽ bị ném vào chiến tranh."

"Cảm ơn anh..."

Fiona nói với nụ cười miễn cưỡng.

"Vậy cô định đi bây giờ sao?"

Cô gật đầu:

"Nếu đợi đến sáng thì Nesso và Zara sẽ cố ngăn tôi lại."

"Vậy ta sẽ hộ tống cô đến ngôi làng gần nhất."

Nhưng trước khi họ có thể rời đi, họ nghe thấy ai đó di chuyển. Hóa ra đó là Julian.

"Julian? Sao anh lại ở đây?"

Vừa nhìn thấy anh, Fiona liền hoảng hốt. Cô nghĩ có lẽ những gì cô nói với Arles anh đã nghe thấy cả rồi. Cô vội vã xin anh:

"Xin anh đừng nói chuyện này với Nesso và Zara cho đến sáng hôm sau!"

Trong khi đó Arles trừng mắt một cách dữ tợn:

"Ta có nên cho hắn im lặng mãi mãi ngay tại đây không?"

"Arles!"

Fiona gọi tên anh với giọng điệu nhắc nhở, Arles sau đó chỉ hừ lạnh một tiếng.

"Không phải như vậy." -Julian nói- "Mọi chuyện đều ổn cả thôi. Chỉ là... "

"Chỉ là... Cái gì?" -Arles hỏi-

Julian trông có vẻ hơi do dự nhưng sau đó anh nhìn Fiona bằng ánh mắt quyết tâm khi anh hỏi cô:

"Tôi có thể đi với cô không?"

Fiona bị sốc vì cuối cùng anh ta đã trốn thoát nhưng ngay bây giờ, anh lại đang xoay sở để trở lại đó.

"Không thể được đâu Julian! Nếu anh trở về thì rất có thể anh sẽ khiến Mejojo và Auger tức giận! Họ có thể sẽ làm những chuyện tồi tệ với anh!"

"Nhưng điều tương tự cũng sẽ xảy ra với cô nếu cô trở lại đó." -Julian phản bác-

"Tôi hiểu rất rõ rằng những điều đáng sợ đang chờ đợi tôi quay lại lâu đài, nhưng thậm chí như vậy tôi vẫn không thể ném đất nước của mình đi."

"Nếu cô quay trở lại để chiến đấu cho đất nước của mình thì làm sao tôi, với tư cách là hoàng tử đầu tiên, có thể chạy trốn? Tôi cũng cảm thấy giống như cô và cầu xin cô hãy đưa tôi đi vì tôi cũng không muốn từ bỏ đất nước này. Tôi không biết những gì tôi có thể làm, nhưng tôi sẽ chiến đấu bên cạnh cô."

Họ nhìn chằm chằm vào nhau cho đến khi Fiona nhượng bộ và đồng ý đưa anh đi cùng. Thật ra, cô cũng hơi sợ khi tự mình quay lại.

"Cảm ơn cô, Fiona." -Julian cảm ơn cô một cách biết ơn và nói với cô- "Chúng ta sẽ chiến đấu để dẫn dắt đất nước này đi theo hướng tốt hơn."

Sau đó, Arles gọi Guillan và hai người mang Julian và Fiona đến ngôi làng gần nhất.

Julian cưỡi Arles, còn Fiona cưỡi Guillan vì cậu ta nhỏ hơn. Do vậy mà Guillan phàn nàn:

"Tại sao tôi phải chở cô ta? Tại sao anh không gọi em trai anh ấy?"

Nhưng Arles nói:

"Rath vẫn đang lành vết thương."

Fiona nghe vậy liền cúi mặt. Không biết có đúng không nhưng cô nghĩ Rath đang tránh mặt cô.

Trong khi đó Guillan lại bĩu môi và tiếp tục phàn nàn:

"Anh đối xử với cậu ta tử tế quá đấy."

"Vậy sao?"

"Chứ gì nữa! Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể có một nửa lòng tốt mà anh cho cậu ta. Thay vào đó, anh bắt tôi dậy trong đêm và bắt tôi chở một người phụ nữ?"

"Đó là do ngươi luôn hoạt động về đêm."

Arles nói vậy nhưng Guillan phủ nhận:

"Không phải như vậy. Tôi ngủ khi tôi muốn và tôi cũng thức dậy khi tôi muốn và tối nay tôi muốn ngủ. Này! Anh nhất định phải đền bù cho tôi sau khi quay về đấy!"

"Vậy sao?"

"Đừng có "Vậy sao?" nữa!"

Arles chỉ làu bàu và tăng tốc độ của mình, Guillan cũng tăng tốc đuổi theo.

Fiona cười thầm trước cuộc trò chuyện nhẹ nhàng giữa họ, điều mà cô không biết Sói có thể làm. Nhưng rồi cô nhận ra suy nghĩ của mình thật ngớ ngẩn vì có rất nhiều điều cô không biết về Sói. Và họ là một chủng tộc như cô, vì vậy họ cũng phải có gia đình và bạn bè.

Sau đó, Guillan hỏi:

"Có phải sau khi chúng ta thả chúng xuống ngôi làng đó thì chúng ta sẽ tấn công nó không?"

Arles trả lời thẳng thừng:

"Cô ấy cần dân làng liên lạc với lâu đài và vì vậy chúng ta sẽ bỏ qua chúng lần này."

Guillan lại than vãn:

"Cái gì chứ? Như vậy thì chúng ta chỉ cần kí gửi hành lí rồi quay về là được."

Trong khi đó, Fiona vui mừng vì họ sẽ không tấn công nhưng sau đó cônhớ Richie và Pearl, người đã từng than vãn như thế. Có cảm giác như đã rất lâu kể từ lần cuối cô nhìn thấy chúng. Cô tự hỏi liệu chúng có an toàn không, nhưng sau đó nhận ra rằng chúng và cha cô phải an toàn hơn cô. Họ có thể cầu nguyện cho sự an toàn của cô và chờ đợi cô ở nơi nào đó.

Cô nhăn mặt khi nhận ra rằng cô đã chọn từ bỏ những nỗ lực của Nesso và Zara trong việc đưa cô ra khỏi đất nước. Khi cô thở dài, Arles hỏi cô:

"Cô quên mất thứ gì sao?"

Guillan nghe vậy liền gầm gừ:

"Thật là, sao tới bây giờ cô mới nói hả? Tôi đã cất công đưa cô đến tận đây. Nếu cô nói với tôi cô muốn quay lại thì tôi sẽ cắn cô đến chết!"

Tuy là nói vậy nhưng Arles và Guillan đang giảm tốc và Fiona cảm động vì lòng tốt của họ trong việc cho cô thêm thời gian để suy nghĩ kỹ. Cô nhìn Julian, người đang tái nhợt và run rẩy và nhận ra rằng cô cũng phải trông giống như vậy. Nhưng có một ánh sáng mạnh mẽ trong mắt anh như thể anh nói với cô rằng anh ấy tin vào cô. Anh tin rằng con đường cô chọn là một con đường tốt. Cô thầm cảm ơn anh và củng cố quyết tâm của cô. Cô sẽ ngăn Mejojo ​​và Auger. Cô đã chọn, trên hạnh phúc của chính mình, những người xung quanh và của đất nước. Và cô đã chọn con đường khó nhất và dốc nhất để làm điều đó.

Fiona nhận ra rằng cô sẽ trở về lâu đài để chết. Cô đi đến lâu đài để đổi cho Nesso, Zara, Rath, Arles, Guillan và mọi người khác một tương lai hạnh phúc. Cô lặng lẽ trấn an bản thân rằng nó sẽ ổn thôi. Arles thở dài mệt mỏi khi anh chạy nhưng anh không nói gì nữa và Fiona hiểu rằng đây là cơ hội cuối cùng để cô quay lại. Nhưng cô bỏ qua nó. Không còn đường quay lại. Cô sẽ ở lại Weblin, trong lâu đài và cùng với Mejojo ​​và Auger.

Cuối cùng họ cũng đến được bìa rừng và những con sói ngồi xuống để cho Julian và Fiona xuống. Khi họ làm điều đó, Arles chỉ họ đến ngôi làng gần nhất.

"Cảm ơn hai người đã đưa chúng tôi đến đây."

Fiona nhẹ nhàng cảm ơn nhưng Guillan trả lời rằng:

"Tôi làm điều đó cho cô chỉ vì Arles ra lệnh cho tôi thôi."

"Nhưng cậu vẫn làm mặc dù vậy... Thực sự cảm ơn cậu."

Guillan quay mặt đi để giấu khuôn mặt đỏ ửng.

"Cảm ơn anh."

Julian nói với Arles mặc dù Arles không nói gì và chỉ nhìn Julian bằng đôi mắt nhăn nhó.

Cô nhận ra anh phải cảm thấy phức tạp vì anh ta ghét lũ Mèo, và anh phải để người liên quan đến Mejojo ​​và Auger cưỡi mình, nhưng Julian cũng đã cảm ơn anh.

Sau đó, Guillan cảnh báo với Arles:

"Bọn binh sĩ có thể săn đuổi chúng ta vào ban đêm đấy. Mau đi thôi."

Vì vậy họ quay lưng rời đi. Nhưng Arles dừng lại và nhìn lại Fiona. Anh không hỏi cô bất cứ điều gì và Fiona cũng không thể đáp lại, họ chỉ nhìn chằm chằm vào nhau như vậy. Cuối cùng, Arles hỏi cô:

"Cô có muốn ta nhắn tin cho họ không?"

Fiona ngập ngừng, cô không biết phải nói gì để họ hiểu vì một lời giải thích về quyết định của cô sẽ mất nhiều thời gian và có lẽ nó cũng sẽ không thuyết phục được họ. Cô đành nói với Arles:

"Xin anh hãy nói với họ rằng... Tôi xin lỗi và tôi sẽ cầu nguyện cho họ được bình an..." -Fiona sau đó nói với Arles- "Tôi xin lỗi..."

Điều đó khiến anh bối rối, nhưng cô nói với anh:

"Tôi đã để lại phần khó cho anh vì có thể Nesso sẽ làm ầm lên vào sáng hôm sau."

Arles chỉ hậm hực trong sự thích thú và nói với cô:

"Ta sẽ đuổi chúng đi vào sáng hôm sau."

Họ nhìn nhau trong im lặng thêm một chút nữa trước khi anh gọi cô:

"Hỡi công chúa loài người. Ta vẫn sẽ dõi theo trận chiến của cô từ đằng xa."

Cô gật đầu:

"Được, anh hãy xem."

Cuối cùng, anh cười khẽ trước khi biến thành một con Sói và lao vào rừng. Guillan cũng biến đổi và theo sau với một tiếng hú. Julian và Fiona nhìn chằm chằm vào khu rừng mặc dù họ không thể nhìn thấy hai con Sói nữa.

"Chúng ta cũng nên đi thôi."

Julian đưa tay ra cho cô và cô gật đầu trước khi nắm chặt lấy bàn tay lạnh và tái nhợt vì lo lắng của anh và cùng nhau tiến vào làng. Khi họ đến làng, họ gặp khá nhiều rắc rối và bị giữ ở đó cho đến khi CCK đến. Sau đó, họ bị đưa vào một xe đẩy không có cửa sổ như họ là tội phạm thực sự. Nó làm cô nhớ lại thời gian cô bị đưa ra khỏi tòa tháp của mình, nhưng giờ cô thực sự là một tên tội phạm. Mỗi khi con ngựa di chuyển, ghế của cô bị giật và hông bắt đầu đau.

Nhiều lúc cảm thấy đói khát nhưng họ hầu như không nhận được nước và thức ăn cho đến một khoảng thời gian ngẫu nhiên. Họ chỉ đơn giản là được ném một miếng bánh mì nhỏ cứng. Và thế là hai người họ chỉ cần nhắm mắt lại và chờ thời gian trôi qua.

Cuối cùng, sau vài ngày, họ đến lâu đài. Họ được dẫn qua lâu đài bởi CCK và tất cả những người hầu gái mà họ thấy vội vã vượt qua họ, đôi mắt của bọn họ chứa đầy sự ghê tởm khi bọn họ liếc nhìn cô và Julian.

Họ được đưa đến phòng ngai vàng nơi họ thấy Mejojo ​​đang ngồi trên ngai vàng với hai chân bắt chéo. Fiona không ngạc nhiên vì cô đã nghe tin nhà vua đã chết và Mejojo ​​đã thế chỗ ông.

Dù sao, Mejojo ​​chào đón họ bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Cuối cùng hai ngươi cũng trở lại." -Mejojo nói- "Các ngươi có ý định gì khi quay trở lại đây sau khi đã được tự do?"

Auger nói:

"Có phải hai ngươi đã nhận ra cuộc sống trong lâu đài tốt hơn nhều phải không?... " -Nhưng sau đó Auger cười nhếch mép- "Nhưng đã quá muộn để nhận ra rồi."

Fiona bối rối khi cô ngước nhìn Auger và thấy rằng anh có một vết sẹo trên mặt, dù lúc anh truy đuổi họ anh không có nó và bầy Sói đã rút đi vào thời điểm này, vậy ai đã cho anh vết sẹo đó?

Auger cười khúc khích khi thấy cô nhìn anh và hỏi cô:

"Cô đã nhìn thấy thứ gì mình thích à?"

Cô lúng túng đảo mắt nhưng cô thừa nhận hai người họ vẫn rất tuấn tú. Đặc biệt là bây giờ họ có vết sẹo giống nhau, họ cứ như hai hình ảnh phản chiếu trên gương.

Trước đó, khuôn mặt Mejojo ​​đã méo mó khi thấy cô. Cô cảm thấy xấu hổ khi có mặt họ trong khi cô mặc quần áo rách tả tơi.

Mejojo ​​ngả vào ngai vàng của mình và nói với họ:

"Nhưng mà... Ta không có tâm trí khen ngợi hai ngươi vì đã tự nguyện trở lại nhưng ta vẫn muốn biết tại sao hai ngươi lại làm vậy?"

Fiona và Julian vẫn im lặng cho đến khi Auger nhắc nhở họ:

"Hoàng huynh đang ra lệnh cho hai ngươi đấy. Hai ngươi nói sớm thì có thể rời đi. Hai ngươi có mùi như rác rưởi đối với chúng ta."

Fiona đỏ mặt xấu hổ nhưng cắn môi để im lặng. Cô nhận ra rằng người cuối cùng cô chạm vào là một con Sói.

"Tại sao em không nói gì cả? Ta đang muốn nghe đây."

Mejojo hỏi lần nữa. Cuối cùng, cô nói với họ:

"Em quay lại đây để nói với anh điều này!"

"Có chuyện muốn nói với ta? Là cái gì?... Căn cứ của lũ Sói sao?"

Fiona lắc đầu trước câu hỏi của Mejojo.

"Em biết cách chữa trị Zodiva."

"Vậy sao?" -Auger cười mỉm- "Ta nghĩ Zodiva là không thể chữa được và bất cứ ai bị nhiễm nó đều chết ngay lập tức."

"Không phải, có một số người có khả năng miễn nhiễm với Zodiva. Vì vậy, làm ơn hãy nghe chúng tôi nói."

Nhưng Mejojo ​​và Auger chỉ chế giễu cô. Cô biết rằng họ biết sự thật về Zodiva và một số con Sói có khả năng miễn dịch, nhưng họ không nói gì cả.

Fiona cuối cùng hét lên:

"Những con Sói có khả năng kháng Zodiva nhiều hơn và chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ của chúng để chữa trị cho Zodiva!"

Mejojo ​​cười lớn khi đó và sau đó gầm gừ rằng:

"Chúng ta sao có thể hợp tác với lũ Sói, chúng là những kẻ đang làm bẩn và phá hủy đất nước này."

Julian lên tiếng để giúp Fiona:

"Những con Sói tấn công các ngôi làng chỉ để tự chữa lành."

Nhưng Auger nói lại:

"Ngay cả khi chúng làm điều đó để tự chữa lành thì chúng vẫn là những con thú phiền phức và làm hại dân làng."

Fiona kinh hoàng khi Auger vẫn nói về việc săn Sói ngay cả khi biết họ chỉ tấn công ngôi làng vì căn bệnh của mình.

"Ngu ngốc."

Auger nói Julian như vậy khiến Julian nao núng vì đau đớn.

"Julian..." -Fiona trấn an anh- "Anh đừng nói gì nữa. Tôi vẫn bên cạnh anh, anh không cô đơn đâu..."

Cô ấy thậm chí còn không thể tưởng tượng Julian đã can đảm thế nào khi anh nói chuyện với Mejojo ​​và Auger, người chắc chắn đã làm những điều không thể nói với anh. Và ngay cả bây giờ anh cũng đang run rẩy như một chiếc lá.

"Mejojo! Nếu anh tiêu diệt bầy Sói thì Zodiva sẽ không bao giờ có thể chữa khỏi!"

Fiona hét lên với Mejojo nhưng Mejojo cũng hét lại:

"Đất nước sẽ được cứu nếu bọn Sói bị tiêu diệt!"

Fiona kinh hoàng bởi lòng căm thù của họ đối với bầy sói là quá sâu sắc, nhưng cô không nghĩ họ sẽ bỏ qua mối đe dọa về Zodiva chỉ để săn đuổi Sói.

Cuối cùng, cô thú nhận với anh:

"Em đã nói chuyện với những con Sói."

Auger ngay lập tức tỏ ra thích thú, anh nói:

"Xem ra cô đã trở thành một phù thủy thực sự rồi."

"Không phải!" -Fiona phủ nhận- "Em chỉ muốn tìm cách chữa trị cho Zodiva và vì vậy em đã nói chuyện với vua của những con Sói, Arles V. Felnoir."

Mejojo ​​thở hổn hển và nao núng khi nghe cái tên đó. Cái tên của một người mà anh không thể quên ngay cả khi anh muốn.

Trong khi đó, Fiona tiếp tục giải thích:

"Việc chữa trị cho Zodiva đòi hỏi phải có máu của Lobeira, vì những con Sói đang tấn công các ngôi làng để tìm máu của Lobeira nhưng vì Lobeira rất hiếm khi chúng không tìm thấy."

Mejojo và Auger ​​ngay lập tức phát hiện ra rằng cô không chắc chắn. Nhưng Julian cố gắng giúp đỡ cô và giải thích:

"Mặc dù chúng tôi không chắc chắn, nhưng khả năng rất cao là những con Sói đang tấn công các thị trấn vì điều này."

Mejojo ​​chỉ ngồi lại ngai vàng của mình và hỏi họ:

"Các ngươi thực sự đang muốn nói gì?"

Giọng nói và lời nói của anh nghe như thể anh là một người trưởng thành không có hứng thú với những gì một đứa trẻ đang nói. Fiona nghiến răng, vì cô và Julian không phải trẻ con và cuộc trò chuyện của họ không tầm thường, và sau đó hét lên:

"Đất nước này cần phải hòa giải với những con Sói!"

Cả Mejojo ​​và Auger, đôi mắt mở to vì sốc và họ đã sững sờ trong im lặng. Nhưng sau đó, Auger lần thứ hai phá lên cười khiến Fiona sững người. Anh hỏi họ:

"Hai ngươi ra khỏi lâu đài chỉ để quay lại với trò đùa này sao?"

Anh cười rất to đến nỗi đau bụng và bên cạnh anh, Mejojo ​​cũng cười và ôm lấy bụng mình.

Fiona bắt đầu cảm thấy đôi mắt mình nóng lên, cô cố gắng không khóc vì họ nghĩ cô đang đùa với họ. Như những gì Arles nói, anh không thể vứt bỏ sự căm thù của mình đối với những con Mèo và họ sẽ không dừng việc săn lùng Sói.

Tất nhiên, cô đã không nghĩ rằng cô có thể tiếp cận họ ngay từ đầu, nhưng cô cũng không nghĩ rằng họ sẽ hoàn toàn phớt lờ cô hoặc là để Zodiva tiếp tục hoành hành nhưng sự thật đang diễn ra trước mắt cô như vậy.

Julian đột nhiên gầm gừ:

"Chúng tôi nghiêm túc! Nếu Zodiva không dừng lại thì đất nước này sẽ kết thúc. Chúng ta cần phải hòa giải với những con Sói và phát triển một phương pháp chữa trị."

Fiona nhận thấy Auger thò tay vào áo khoác của anh và mặc dù cô không biết anh lấy ra cái gì nhưng cô có cảm giác xấu. Nhưng sau đó cô nghĩ đó có thể chỉ là tưởng tượng của cô thôi và cô đã không ngăn chặn Auger để rồi sau đó___

Xoẹt___

Auger đem thứ gì đó cắt vào ngực Julian.

Fiona sau đó nghe thấy Julian thở hổn hển và tiếp đó là một âm thanh ẩm ướt, nhưng Fiona nao núng và không dám nhìn. Cô sợ hãi khi nhìn thấy và sợ hãi khi biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng cô phải nhìn và khi cô thấy Julian có thứ gì đó tối tăm dính trên ngực anh. Áo sơ mi của anh bắt đầu nhuộm màu đỏ, nhưng tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng.

Fiona không muốn chấp nhận những gì đang diễn ra trước mặt cô. Cô tự hỏi tại sao Julian có thứ gì đó trong ngực anh và tại sao áo anh lại nhuộm màu đỏ?

Julian thở hổn hển vì cuối cùng anh đã nhớ ra điều gì. Anh cố hét lên với Fiona:

"Mau chạy đi!"

Nhưng Fiona vẫn đóng băng ở đấy vì cô không hiểu tại sao. Và rồi Auger thở dài trước khi nói:

"Thật xin lỗi nhé... Nhưng ngươi đã trở nên thật nhàm chán. Ngươi đã sống nếu ngươi nói điều gì đó thú vị hơn. Thật kinh tởm khi ngươi vẫn cố tỏ ra bình thường."

Julian gục xuống đầu gối như một con rối bị đứt dây.

"Ta chỉ vừa đem ngươi trở lại dạng hỏng hóc thôi... Ngươi bây giờ thật khó coi" -Auger chế giễu-"Cô có thể chữa trị cho hắn được nữa không?"

Fiona sợ hãi đến mức không thể cử động trên đôi chân của mình nữa, cũng không thể thốt lên lời nào nữa.

Auger nói tiếp một cách tàn nhẫn:

"Ngươi chỉ là một món đồ chơi bị hỏng và ngươi không nên nghĩ đến việc cố gắng cứu đất nước vì ngươi không còn là một hoàng tử nữa."

Sau đó, Auger xé toạc thứ trong ngực Julian và cuối cùng Fiona nhìn thấy đó là một con dao găm màu đen.

Với đôi môi tái nhợt, Julian cố gắng nói gì đó nhưng anh ngã gục xuống đất.

"Julian!"

Fiona vội chạy đến và cô gọi tên anh điên cuồng. Julian thở hổn hển trong khi anh cố gắng nói với cô:

"Cuối cùng... Tôi đã trở về đây..."

Cơ gật đầu nhưng đôi mắt cô thấm đẫm nước mắt. Cô nhận ra sức mạnh mà anh có khi quyết định chống lại Mejojo ​​và Auger, những kẻ đã đàn áp và phá vỡ anh. Anh quyết định trở lại với ý chí tự do của mình để chống lại họ.

Julian nói với cô một cách yếu ớt:

"Tôi không muốn chết... Nhờ cô mà tôi đã làm được..."

Julian không nói hết câu và sau đó Mejojo ​​bình luận một cách chán nản:

"Thật bẩn thỉu. Ngươi còn nhớ trong quá khứ ngươi đã từng cầu xin chúng ta giết ngươi như thế nào không?"

Auger tiếp lời:

"Đúng vậy, ngươi thật ích kỷ. Ngươi đã từng muốn chết nhanh chóng nhưng giờ ngươi lại không muốn chết."

Hơi nóng từ máu anh đang thấm vào lòng cô nhưng cô vẫn tiếp tục gọi tên anh. Những giọt nước mắt đang chảy ra từ đôi mắt của cô với việc tại sao những gì họ làm đến giờ chỉ để kết thúc như thế này.

Anh đến đây để đi theo một con đường mà anh tin tưởng nhưng giờ đây cuộc đời anh đã kết thúc như thế.

Một lần nữa, Julian thở hổn hển:

"Tôi không muốn chết..."

"Ồn ào thật..."

Auger lẩm bẩm như vậy và sau đó anh rút kiến đâm vào Julian lần nữa.

"Đừng mà!"

Fiona khóc lớn hơn để ngăn cản nhưng Julian ho ra nhiều máu hơn và hơi nóng bắt đầu biến mất khỏi cơ thể anh, hơi thở của anh cũng yếu đi, đôi mắt của anh cũng không thể mở ra lần nữa để nhìn cô...

Trong khi đó, Auger lần nữa cười tàn nhẫn, anh chế giễu:

"Ngươi nghĩ ngươi có thể thoát khỏi việc trở thành món đồ chơi của ta? Đồ chơi vô dụng thì phải vứt đi."

Mejojo cũng nói một cách lạnh lùng:

"Một món đồ chơi không có giá trị sẽ bị loại bỏ... như thế này."

Mejojo ​​đứng lên từ ngai vàng của mình và bắt đầu bước về phía Fiona khiến cô đóng băng trong sợ hãi. Với cái chết của Julian, cô phải đối mặt với hai người này một mình, nhưng cô cảm thấy có lỗi vì đã đưa Julian đến đây vì đó là lỗi của cô khi anh chết. Nếu cô từ chối anh và đến đây một mình thì anh sẽ không chết. Nhưng ngay cả khi cô đến đây một mình, cô vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi. Cô tự hỏi liệu hai người trước mặt cô có thực sự là Mejojo ​​và Auger không?

Ngày xưa họ từng là hai hoàng tử sinh đôi xinh đẹp đến thăm cô. Mặc dù đôi khi họ kiêu ngạo, nhưng họ cũng tốt bụng và mang đến cho cô những món quà tuyệt đẹp. Nhưng hai người trước mặt cô dễ dàng giết chết người anh em cùng huyết thống và người bạn quý giá của cô.

"Đừng lại đây!"

Fiona hét lên để phản kháng mặc dù cô bắt đầu run rẩy trong sợ hãi. Cô như vậy chỉ khiến Auger bật cười, anh hỏi cô:

"Cô đang sợ cái gì? Cô đáng ra phải chuẩn bị trước khi quay về chứ?"

Mejojo cũng nói với cô:

"Em đã không tuân lệnh ta và chạy trốn khỏi ta nên em cần phải bị trừng phạt. Em có hiểu không?"

Nhưng Fiona chỉ nhắm mắt sợ hãi vì cô không muốn hiểu hay nghĩ về những gì có thể xảy ra với mình. Cô cũng sẽ bị giết như vậy, đúng không?

Nhưng Mejojo ​​chỉ ra lệnh cho cô:

"Mau chóng rửa sạch cơ thể của em, rửa sạch máu bẩn của hắn ta và cả mùi Sói. Sau đó, ta muốn biết căn cứ của lũ Sói."

Dù sao đi nữa, Auger nắm lấy cổ tay cô và bắt đầu kéo cô qua hội trường với Mejojo ​​theo sau. Fiona sau đó trong tình trạng bị xích tay và bị kéo đi. Cô không biết họ đang đưa cô đi đâu hay họ sẽ làm gì với cô, nhưng cô không muốn biết. Cô rất sợ.

"Thả tôi ra! Julian... Julian... Cứu tôi với!"

Fiona cầu xin một cách tuyệt vọng. Auger chỉ thở dài và nói với cô:

"Julian hắn không thể cứu cô được đâu, hắn chết rồi. Nếu hắn còn sống thì hắn cũng không có cách nào có thể cứu cô đâu."

Sau đó, Mejojo ​​nghĩ rằng Julian đã chết và anh ra lệnh cho CCK vứt xác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro