Chương 19: Cảm xúc lạ
Dù sao đi nữa, sau khi Arles đem chuyện 10 năm trước kể với Fiona, cô đã kinh hoàng vì Mejojo là người đã giết Elvira, nhưng Arles hỏi cô:
"Có ổn không nếu cô tin vào câu chuyện của ta dễ dàng như vậy?"
Fiona thừa nhận:
"Tôi cũng không biết đâu là sự thật nhưng tôi có thể hiểu câu chuyện của anh đúng hơn. Nó giải thích tại sao Mejojo bị ám ảnh bởi tôi và tại sao anh ấy ghét Sói đến vậy."
Sau đó Fiona nhắc anh:
"Nhưng anh đã cắn tôi khi anh vào lâu đài để lấy lại em trai anh."
Arles cười khúc khích:
"Đúng vậy nhỉ..."
"Nó đau lắm đấy!"
Fiona bực tức nhưng anh chỉ cười và nói:
"Cô nên mừng vì ta đã không cắn vào cổ tay cô."
Fiona nghe vậy liền tức giận:
"Nếu anh thực sự làm vậy thì tôi sẽ chết đấy."
Cô hầu như không thể dung hòa được hình ảnh của người đàn ông mà anh ta đã từng với người đàn ông ở hiện tại. Cái chết của người yêu anh, bị đuổi ra khỏi đất nước, và những năm dài đã thay đổi anh thành người đàn ông như bây giờ.
"Vậy..." -Arles đột nhiên hỏi- "Có chuyện gì thú vị đã xảy ra sau khi ta cắn cô?"
Fiona thở dài trong khi đáp lại:
"Mejojo gặp ảo giác và anh ấy suýt nữa thì bóp chết tôi."
Anh ta nhếch mép và nhận xét:
"Nghe thật thú vị. Ta muốn thấy điều đó như thế nào."
Cô cảm thấy ngạc nhiên khi anh nói chuyện như thể đó là một vấn đề của người khác. Nhưng khi Arles nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh lặng lẽ nói:
"Xin lỗi... Ta đã gián tiếp làm hại cô..."
Fiona cau mày và giải thích cho anh:
"Tôi luôn được thông báo rằng Mejojo đã hủy bỏ hôn ước của anh ấy nhưng tôi không thể hiểu được tại sao anh ấy lại say mê có tôi cho đến bây giờ. Hóa ra Mejojo chỉ muốn xoa dịu niềm tự hào bị tổn thương của mình. Đưa tôi đến lâu đài sau khi tôi bị buộc tội là phù thủy và không quan tâm gì đến cảm xúc của tôi..."
Cô sau đó thở dài và không biết mình nên cảm thấy nhẹ nhõm, buồn bã hay thất vọng.
"Vậy cô có sốc không khi biết hắn không hề yêu cô?"
Cô mỉm cười và nhún vai trước khi nói với anh:
"Tôi chỉ cảm thấy như trút được một gánh nặng."
Khi Arles nhìn cô bối rối, cô giải thích:
"Mejojo đặt mức độ quan trọng đáng sợ lên tôi, nếu đó là tình yêu thì điều đó sẽ khiến tôi đau đớn hơn. Nhưng cũng thật khó để ghét anh ấy nếu anh ấy thực sự yêu tôi."
"Ngu ngốc."
Arles thở dài và điều đó khiến cô nao núng. Arles nói tiếp:
"Cô thật dại dột khi đã đưa tay ra cho loài Sói."
Fiona muốn phản kháng nhưng cô lại không thể nói khi anh nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng. Anh nhẹ nhàng nói:
"Cô dại dột vì không còn cách nào có thể sữa chữa mọi thứ nữa và cô cần phải học cách từ bỏ. Một người cần phải từ bỏ một cái gì đó để cứu và bảo vệ một thứ khác."
Khi cô nhìn anh vẻ dò hỏi, Arles lặng lẽ nói với cô và với quyết tâm rằng:
"Ta đã chọn từ bỏ đất nước để cứu những con Sói."
Cô nhận ra rằng Arles từng là một hiệp sĩ tuyên thệ bảo vệ người dân Weblin vì anh yêu họ. Nếu anh ấy không yêu họ thì anh đã không đạt đến một vị trí cao như vậy. Nhưng giữa việc bảo vệ người dân hay những con sói bị đàn áp... anh đã chọn những con Sói.
"Ta nghe nói rằng con gái của bá tước Galland được đưa lên một tòa tháp. Ta đã từng nghĩ việc bị cô lập khỏi thế giới là một ý tưởng ngu ngốc, nhưng giờ ta nghĩ nó có thể khiến cô đưa ra quyết định khó khăn."
Fiona suy ngẫm về lời nói của anh và anh dường như còn hiểu cô hơn là chính cô.
"Được rồi. Ta nghĩ chúng ta nên quay lại trước khi những người bảo vệ của cô làm tổn thương ta."
Fiona cười khúc khích trước khi đồng ý với anh, cô cũng cảm thấy hơi buồn ngủ sau cuộc nói chuyện của họ. Một lần nữa Arles đưa tay cho cô ấy và họ cùng nhau trở về Zanan.
Ánh trăng thưa thớt xuyên qua khu rừng rậm rạp và những cái bóng nhấp nhô trông như những con quái vật đáng sợ trong bóng tối. Nhưng bàn tay ấm áp đang nắm lấy tay cô khiến cô rất yên tâm và cô không cảm thấy sợ hãi bất cứ điều gì.
Sau khi về đến Zanan, Fiona cũng chia tay Arles và cô đang có ý định tìm Nesso và mọi người thì bỗng dưng một cái bóng vụt qua khiến cô hơi giật mình. Cô nhận thấy đấy hình như là một con Sói, nếu đó là một con Sói bình thường thì cô sẽ không quan tâm nhưng con Sói đó có bộ lông bạc giống Arles nhưng với thể hình nhỏ hơn. Bất giác nó khiến cô nghĩ tới Rath. Bởi một phút tò mò, cô bước theo nó.
Từ lúc đến đây, cô rất ít nói chuyện với Rath. Lúc đầu, cô cảm thấy khó đọc được biểu cảm của cậu ấy, nhưng bây giờ cô có cảm giác như cô đã nhìn thấy một chút khuôn mặt của cậu sau lần nói chuyện đó dù cậu không nói gì với cô nhiều.
Cô cảm thấy Rath là kiểu người không thích ở trong nhóm. Cậu cho cô cảm giác của một con Sói đơn độc.
Mãi suy nghĩ vẩn vơ, cô mất dấu cậu ta.
"Rath!"
Cô lại gọi tên cậu và nhìn sâu vào rừng. Mặc dù cô đã vào rừng cùng Arles nhưng lúc ấy có anh bảo vệ nhưng giờ anh không có ở đây. Nó nguy hiểm và vì vậy cô không nên đi tiếp. Fiona lặp đi lặp lại cô không thể nhưng cô bắt đầu trở nên lo lắng về cậu ta.
Fiona quyết định chỉ nhìn trộm. Nếu cảm thấy nguy hiểm, cô sẽ trở lại. Và thế là cô bước lên một con đường nhỏ dẫn vào rừng với những suy nghĩ đó. Nhưng sau đó, cánh tay cô bị kéo đột ngột và một tiếng hét bị mắc vào cổ họng.
"Cô đang cố làm gì thế?"
Fiona nghe thấy giọng nói của cậu đang cáu gắt.
"Cô không được phép vào rừng."
Rath cảnh cáo lần cuối trước khi buông cô ra. Fiona thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy người mà cô đang tìm kiếm. Cô nói với anh:
"Tôi đã sợ lắm đấy! Cậu đang đi đâu vậy?"
Rath nhún vai và bước ra khỏi cô. Cô cau mày khi nhận ra cậu không có ý định nói với cô. Sau đó, Rath mở to mắt khi cậu ta hỏi cô:
"Cô đang tìm tôi sao?"
Cô gật đầu. Rath sau đó hơi hạ mi mắt:
"Tôi xin lỗi vì đã khiến cô dành thời gian đi tìm tôi... Nhưng Guillan và anh trai tôi đâu?"
"Họ vẫn đang ở Zanan nhưng tôi nghĩ sẽ rất tuyệt nếu có cậu cùng về với tôi."
"Tôi biết..."
Rath lặng lẽ đáp lại và Fiona lần nữa gật đầu. Rồi cậu im lặng và cô cũng im lặng. Cô nhăn mặt trong khi nghĩ rằng mình đã trở nên thân thiện hơn với Rath. Rõ ràng là cô đã nhầm. Guillan rất sôi nổi và với Arles dường như luôn có chuyện để nói, nhưng khi cô ở một mình với Rath thì như vậy. Cô cố gắng nghĩ về điều gì đó để nói nhưng cô không có nhiều chủ đề để chia sẻ với Rath.
Trên thực tế, họ hầu như không có gì chung.
"A! Phải rồi!" -Fiona như vừa nhớ ra điều gì và cô nói- "Tên của tôi là Fiona, Fiona Galland. Rất vui được biết cậu, Rath."
"Cô biết tên tôi?"
"Là tôi đã nghe từ Arles."
"Vậy sao?"
"Dù sao, tôi có thể gọi cậu là Rath không?"
"Tùy cô."
Cuối cùng cô hỏi cậu:
"Rath, vết thương của cậu sao rồi?... Tôi xin lỗi vì đã hỏi quá trễ."
"Vết thương của tôi?"
Rath lặp lại lời nói của cô với một cái nhìn khó hiểu. Fiona giải thích:
"Cậu còn nhớ khi chúng ta gặp nhau lần đầu chứ? Cậu bị Mejojo săn đuổi, bị dồn vào đường cùng và bị bắn tên."
Rath cuối cùng cũng nhớ lại nhưng cậu hờ hững đáp lại cô:
"Nó đã là quá khứ rồi."
"Xin lỗi..."
Fiona lặng lẽ xin lỗi nhưng cô đã tò mò sau khi thấy cậu đi bộ khỏe mạnh và chạy xuyên qua rừng.
"Tại sao cô lại xin lỗi?" -Rath hỏi- "Cô đang nói về một chuyện đã xảy ra rất lâu rồi."
Fiona mỉm cười:
"Cậu rõ ràng vẫn khỏe mạnh."
Rath lặng lẽ giải thích:
"Những con Sói, hơn bất kỳ chủng tộc nào khác, chuyên chiến đấu. Nên chúng tôi hồi phục rất nhanh sau chấn thương."
"Thật tiện lợi nhỉ. Tôi ghen tị. Mọi người cũng hồi phục rất nhanh sau khi bị ốm?"
"Thật khó để chúng tôi có thể bị ốm, mặc dù chúng tôi bị nhiễm Zodiva."
Đôi mắt Fiona vô thức chuyển sang miếng bịt mắt của Rath. Sau đó, khuôn mặt cô trở nên nghiêm túc khi cô hỏi:
"Cậu có muốn uống máu của tôi không?"
Mắt Rath mở to và cậu hỏi cô:
"Tại sao? Phải có người cô cần ưu tiên hơn là tôi."
Cô miễn cưỡng gật đầu.
"Tuy tôi cũng biết là vậy nhưng tôi muốn mắt của cậu có thể được chữa lành. Tôi muốn nó có thể trở lại màu xanh tuyệt đẹp giống như mắt phải của cậu." -Fiona hơi cúi mặt, cô tỏ vẻ ngượng ngùng khi nói- "Khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã bị nó mê hoặc, tôi có thể thấy một nỗi buồn không rõ. Nó khiến tôi quan tâm đến cậu."
Rath thở dài:
"Con mắt này đã bị nhiễm trùng hoàn toàn. Ngay cả khi Zodiva được chữa khỏi, tôi cũng không nghĩ nó có thể hồi phục."
"Chẳng lẽ máu của Lobeira cũng không thể?"
Rath im lặng và Fiona sau đó hạ mắt xuống, cô lẩm bẩm:
"Thật khó chịu."
Rath nghe vậy liền hỏi cô:
"Ý cô là gì?"
Fiona trả lời:
"Dù rằng tôi không thể chữa khỏi mắt cho cậu nhưng tôi nghĩ rằng tôi có thể hữu ích vì tôi là một Lobeira."
"Đúng vậy..."
Nhưng Fiona vẫn cau mày nhìn Rath, khi Rath quay lại nhìn cô với vẻ mặt không hiểu, cô nói:
"Tuy vậy nhưng tôi vẫn không thể chữa khỏi cho người tôi muốn chữa."
Rath nhìn cô ngạc nhiên và sau đó Fiona lặng lẽ nhấc tay lên, và khi cậu không chạy, cô trượt một ngón tay trên cái băng bịt mắt. Ý định chữa khỏi cho cậu vẫn hiện lên trong đầu cô.
"Cô muốn thử xem máu của cô có thể chữa cho tôi không sao?"
Rath bất ngờ hỏi như vậy khiến Fiona hơi giật mình trước khi cô muốn tháo miếng băng bịt mắt của cậu ra.
"Như vậy có ổn không?" -Fiona lặng lẽ hỏi-
"Tôi không quan tâm."
Tuy vậy nhưng Fiona vẫn rút tay lại, cô mỉm cười nhìn cậu và nói một cách lịch sự:
"Vậy xin mời cậu đi trước."
Rath cũng mỉm cười với cô:
"Người nên lịch sự yêu cầu cô phải là tôi mới đúng. Cô đúng là một người phụ nữ lạ."
Cô hài lòng khi thấy Rath mỉm cười vì đây là lần đầu tiên cô thấy cậu làm như vậy. Nó khiến cô không thể ngăn một tiếng cười khúc khích khi cô đưa tay cho cậu.
"Như vậy có thể làm tổn thương cô một chút đấy."
Rath cảnh báo Fiona nhưng cô chỉ gật đầu.
Rath rút một con dao găm ra khỏi thắt lưng và đặt nó vào ngón tay cô. Fiona nhăn mặt với cơn đau nhói và rồi một giọt máu chảy ra trên ngón tay cô. Cậu nắm lấy tay cô sau đó đưa nó lên mặt và... liếm nó. Fiona giật mình khi đó nhưng cậu quấn lưỡi quanh ngón tay cô và ngậm nó vào miệng. Rath mút tay cônhẹ nhàng và thay vì đau đớn, cô cảm thấy tim mình đập nhanh.
Bất cứ khi nào lưỡi nóng bỏng của cậu vuốt ve ngón tay cô, một cơn ớn lạnh lại chảy dọc xuống sống lưng cô. Cô khẽ rên rỉ và ngay lập tức xấu hổ vì âm thanh vô thức đó. Trong khi đó, toàn bộ cơ thể của Rath, bắt đầu run rẩy như thể cậu ta không thể chịu đựng được gì đó.
"Điều này... ..." -Rath thở hổn hển-
"Rath..."
"Càng vô dụng... đầu óc tôi quay cuồng... Buông tay... Tôi phải buông tay..."
Rath bắt đầu điên cuồng chiến đấu với bản năng của mình và thả cô ra, nhưng con mắt nhìn chằm chằm vào cô cứ như là của một con dã thú.
"Rath..." -Fiona thì thầm với cậu ta bằng giọng run rẩy- "Cậu không cần phải chịu đựng như vậy... Mọi chuyện sẽ ổn thôi..."
Lạ thay, cô không cảm thấy sợ. Đáp lại, Rath đẩy cô xuống và cô thét lên kinh ngạc. Rath sau đó cúi xuống và cô có thể nhận thấy hơi thở nóng rực quanh cổ mình. Cô nhắm mắt và chờ đợi cơn đau đến nhưng sau một lúc, những gì cô nghĩ đã không xảy ra. Cảm thấy kì lạ, cô mở mắt và cô nhìn thấy Rath đang thở hổn hển như đang cố kiềm chế, cậu vội vã nhảy ra khỏi cô và quay đi để tránh nhìn thấy cô.
"Rath..."
Cô lại gọi cậu lần nữa nhưng cậu vẫn không quay lại, cậu cố gắng nói bằng giọng run rẩy:
"Xin... Lỗi... Vừa rồi... Không phải là ý định của tôi... Xin lỗi..."
Fiona nhìn cậu, cậu lại cố quay người đi, cậu không thể cho cô thấy mình đang đỏ mặt.
"Xin lỗi!"
Rath thét lên như vậy trước khi cậu biến lại dạng Sói và chạy đi mất để lại Fiona ở đấy cứ nhìn theo với khuôn mặt bối rối.
Sau đó, Fiona trở lại Zanan và nhóm Nesso đã rất lo lắng khi cô đột nhiên đi mất. Nesso sau đó đã rất giận dữ khi phát hiện ngón tay cô chảy máu nhưng cô chối là do cô không cẩn thẩn làm xước nhưng có vẻ như vậy không thể khiến Nesso tin tưởng. Nesso nghi ngờ là do những con Sói làm nhưng Fiona vẫn bênh vực cho họ, Nesso cuối cùng đành phải bỏ qua mọi chuyện và sau đó Zara giúp cô băng bó vết thương.
Sáng hôm sau, Fiona cùng với Nesso, Zara và Julian cùng nhau dùng bữa sáng và ngay sau đó, Nesso bắt đầu đề nghị họ:
"Tôi nghĩ chúng ta nên mau chóng rời khỏi Weblin. Chúng ta đã có thể cứu được người dân Weblin với sự giúp đỡ của những con Sói nhưng với Arles thì dường như là không thể."
"Tôi cũng nghĩ vậy." -Zara đáp- "Mặc dù chúng ta có cấp dưới của Nesso giúp đỡ nhưng như vậy vẫn không đủ để chống lại Mejojo và Auger. Bá tước đã trốn thoát rồi và vì vậy, chúng ta cũng nên đi thôi."
Fiona cảm thấy hơi sốc nhưng cô thực sự không nghĩ là họ đã hết cơ hội, vì vậy cô xin với Nesso:
"Nhưng Nesso... Xin hãy cho em thêm một ngày nữa... Em..."
Nesso lặng lẽ nhìn cô em gái của anh với ánh mắt tha thiết cầu xin khiến anh không thể nào mà khướt từ được, cuối cùng anh đồng ý một cách miễn cưỡng. Thật ra anh cũng nghĩ cần cho Fiona thêm thời gian để chuẩn bị tâm lí. Tuy anh cũng muốn rời đi sớm hơn và Fiona cũng biết nếu ở đây lâu hơn thì họ sẽ càng khó mà rời đi nhưng một khi rời khỏi thì họ sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Fiona chuẩn bị cho mình cả ngày để suy nghĩ về những gì cô nên làm, bởi vì cô biết rằng nếu cô không quyết định bây giờ thì cô chắc chắn sẽ hối tiếc. Cô nhớ lại những lời của Arles về cách cô cần từ bỏ thứ gì đó để cứu và bảo vệ thứ khác. Cô cần phải quyết định những gì cô sẽ làm.
Màn đêm buông xuống và một lần nữa___
Fiona vẫn đang ngồi lặng lẽ suy nghĩ thì___
"Cô không ngủ được à?"
Fiona giật mình bởi giọng nói bất ngờ ấy, hóa ra đó là Arles, anh xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào mà cô không hay biết.
Fiona cười khúc khích với anh:
"Anh trông có vẻ đang lo lắng gì à?"
Điều đó khiến anh mỉm cười:
"Trông cô không còn có vẻ phiền hà gì nữa."
"Không đâu... Tôi đã dành cả ngày để suy nghĩ và cố gắng đưa ra lựa chọn."
"Vậy lựa chọn của cô là gì?"
"Tôi đã có lựa chọn nhưng tôi nghĩ tôi đã quá tham lam. Mặc dù tôi biết rằng là không có khả năng nhưng tôi vẫn muốn cứu tất cả mọi thứ và giải quyết mọi thứ. Tôi không muốn từ bỏ bất cứ việc gì."
Arles im lặng một lúc trước khi anh nhận xét:
"Suy nghĩ của cô rất tốt đẹp. Dù cô bị nhốt trong một tòa tháp và bị cô lập khỏi vòng tròn xung đột giữa Sói và Mèo..."
Arles thầm nghĩ rằng anh sẽ tha thứ cho cô vì điều này, sau đó anh nói với cô:
"Ta hi vọng cô sẽ là người kết thúc Black Wolves Saga đáng nguyền rủa này."
Khi Fiona nhìn anh bằng đôi mắt mở to, anh hỏi cô trong sự thích thú:
"Cô không biết sao? Người dân Weblin, những kẻ sợ Sói đã bắt đầu gọi thời kì này là Black Wolves Saga."
Cô có thể thấy rằng nó vô lý. Black Wolves Saga bắt đầu từ 10 năm trước với sự nổi loạn của bầy Sói.Fiona tự hỏi không biết liệu cô có thể kết thúc nó hay không, nhưng cô nhận ra rằng chỉ có một con đường dành cho cô, người đã bị cô lập khỏi thế giới trong tòa tháp. Cô đã nhìn thấy rất nhiều điều trên hành trình của mình và bây giờ là thời gian để cô tính đến mong muốn của mọi người. Cô muốn chấm dứt cuộc đàn áp Sói. Và cô muốn sống yên ổn với gia đình. Cô không thể xếp hạng ba điều ước của cô và cô chỉ có thể chọn một.
Arles hỏi cô:
"Cô, một người dân của Weblin, một cô con gái quý tộc, liệu cô có thể chọn những gì phù hợp với đất nước này không? Hay cô sẽ quyết định sống cùng bầy Sói? Hoặc cô sẽ chọn sống cùng gia đình và từ bỏ đất nước? Ta muốn nghe quyết định của cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro