Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Sự thật 10 năm trước

Fiona thơ thẩn ngắm trăng trước cửa cung điện Zanan, cô thầm nghĩ trăng đêm nay thật đẹp, giá mà sự yên bình này có thể kéo dài mãi mãi thì thật tốt.

Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng động từ phía sau và cô tỏ ra thận trọng mặc dù cô biết rằng những con sói sẽ không làm hại mình nhưng hóa ra người đến là Arles.

"Trăng đêm nay thật đẹp." -Arles nói và sau đó anh quay sang Fiona- "Cô không ngủ được à?"

Fiona lặng lẽ gật đầu:

"Tôi đang suy nghĩ về nhiều thứ, chẳng hạn như... Tôi không biết phải nghĩ gì."

Arles cười khúc khích và nói với cô:

"Cô không biết phải nghĩ gì, cô không muốn đưa ra quyết định và vì vậy cô đã quay lưng lại với những ý kiến,"

"Không phải vậy..." -Fiona phủ nhận điều đó một cách yếu ớt- "Tôi không muốn nghĩ rằng tôi đang chạy trốn."

Anh nhìn cô với đôi lông mày nhướn lên nhưng không tiếp tục nhấn mạnh vào vấn đề nữa và cô bắt đầu nghĩ về việc anh lạ lùng như thế nào. Trước đây, khi anh nói về sự thờ ơ của mình với Weblin, giọng anh lạnh lùng nhưng bây giờ thì dịu dàng và tốt bụng.

Arles mời Fiona đi dạo trong rừng với anh và mặc dù cô nên sợ con Sói đã phá hủy các ngôi làng của Weblin nhưng cô bị thuyết phục bởi giọng nói nhẹ nhàng của anh.

"Đưa tay của cô cho ta."

"Cảm ơn anh."

Arles nhẹ nhàng nắm tay Fiona, cô có thể nhận thấy cách cư xử của anh rất lịch thiệp.

Khi họ bắt đầu bước đi, cô nhận thấy rằng anh đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó, nhưng vì cô không biết nên nói gì, cô chỉ nhìn vào khung cảnh. Âm thanh duy nhất nghe thấy là tiếng bước chân của họ và cô bắt đầu nghĩ về mọi thứ trông bí ẩn như thế nào. Cô chưa bao giờ đi dạo dưới ánh trăng trước đó, vì cô sống trong tòa tháp và sau đó được đưa đến khu vườn trong lâu đài.

"Cô thực sự rất giống Elvira."

Arles đột nhiên nói vậy khiến Fiona hơi giật mình. Thực ra Fiona có biết câu chuyện mà Mejojo ​​lan truyền về những gì đã xảy ra cách đây 10 năm, nhưng vì cô không tin chúng nên cô không hỏi về nó. Cô trả lời Arles:

"Chúng tôi là chị em họ nhưng chúng tôi không gần gũi nhau."

"Tại sao?"

"Khi Elvira chết thì tôi vẫn còn là một đứa bé."

Arles hơi hạ mi mắt trong nỗi buồn, Fiona giật mình vì cô nhận ra mình vừa gợi lại những chuyện không vui, Fiona cố nghĩ ra điều gì để nói. Cô nghĩ mình nên gọi tên anh nhưng cô ấy không biết nên dùng kính ngữ nào để thêm vào tên anh. Anh không chỉ lớn tuổi hơn cô mà anh còn là vua của tộc Sói, mặc dù cô cảm thấy nên gọi tên anh thôi nhưng cô không dám.

Arles nhận thấy Fiona đang bối rối vì thế anh hỏi cô:

"Cô đang lo lắng chuyện gì?"

Fiona đành nói ra và Arles bảo cô:

"Cô gọi ta là Arles là được rồi."

"Arles..."

Fiona lặp lại tên anh với một nụ cười và gật đầu đồng ý, nhưng Arles trộm mở to mắt và anh nhìn chằm chằm vào cô khi nghe thấy nó. Cô nao núng vì ngạc nhiên và nghĩ rằng mình đã làm gì đó sai, nhưng sau đó Arles nhẹ nhàng nói:

"Elvira cũng gọi ta như vậy... Cô thực sự rất giống Elvira. Mọi thứ về cô đều khiến ta nhớ đến Elvira. Thật kì lạ là chúng ta đã ẩn náu ở đây rất lâu rồi nhưng ta vẫn nhớ những điều về cô ấy như thể chúng chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua."

Fiona nhìn anh bằng ánh mắt buồn, cô cuối cùng lấy hết can đảm để hỏi anh:

"Arles, rốt cuộc mối quan hệ giữa anh và Elvira là gì? Câu chuyện lan truyền ở Weblin nói rằng những con Sói đã cố gắng lật đổ loài Mèo và Elvira đã bị giết khi chị ấy cố gắng ngăn chặn cuộc xung đột. Rồi Zodiva cũng bị đổ lỗi cho họ. Tôi muốn biết những gì đã xảy ra 10 năm trước."

Arles cúi mặt, kí ức của 10 năm trước bầt giác hiện lên trong tâm trí anh.

_______________________________

"Arles! Anh ở đây làm gì?"

Elvira lúc ấy gặp Arles trên dãy hành lang cung điện và cô hỏi anh như vậy. Arles đáp lại:

"Ta đến đây để báo cáo với bệ hạ."

"Anh lúc nào cũng nghiêm túc với công việc như thế."

Arles mỉm cười:

"Ta là một hiệp sĩ của đất nước."

Elvira bĩu môi, điều đó khiến Arles hỏi:

"Em sao vậy?"

"Em nghĩ nếu em là lý do khiến anh đến cung điện thì thật tuyệt."

Arles đỏ mặt. Tình cảm của cô khiến anh hạnh phúc, nhưng anh không thể chấp nhận nó vì cô là hôn thê của Mejojo.

Cuộc hôn nhân giữa các quý tộc thiên về chính trị hơn là sở thích cá nhân và ngay cả khi Mejojo ​​hủy bỏ hôn ước, anh cũng không nghĩ rằng Hầu tước Galland sẽ đồng ý cho con gái duy nhất của mình kết hôn với một hiệp sĩ thay vì là hoàng tử.

Anh biết anh không nên đáp lại nhưng anh đã yêu cô ấy.

"Em là hôn thê của Mejojo điện hạ vì thế em không nên nói với ta như vậy."

Arles nhắc nhở Elvira thế nhưng cô ngắt lời anh và cô phản bác lại:

"Em sẽ đi nói với Mejojo rằng em yêu anh! Em biết anh ấy không yêu em. Vì em lớn lên trong lâu đài này từ nhỏ với anh ấy nên em nghĩ anh ấy chỉ xem em như em gái và em cũng chỉ xem anh ấy như anh trai thôi." -Elvira nói thêm- "Tất cả những gì anh ấy muốn làm là chiếm hữu em và vì vậy em sẽ nói chuyện với anh ấy. Đó không phải là tình yêu. Em chắc chắn có thể thuyết phục được cha, nhưng nếu Mejojo ​​giúp em thì em nghĩ rằng nó sẽ ổn thôi."

Arles chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cô trong cơn sốc và anh khiển trách bản thân vì không thể tìm thấy điều gì để nói.

"Anh không vui sao?"

Elvira lưỡng lự hỏi và trong lúc đó Arles tự mắng mình đã làm cho cô buồn, vì vậy, anh đáp lại cô:

"Ta... Ta xin lỗi... Nhưng cũng vì ta không biết phải nói gì vì ta đang rất hạnh phúc."

Elvira cười rạng rỡ và ôm chầm lấy anh đột ngột khiến anh đỏ mặt.

"El... Elvira... Chúng ta đang ở hành lang đấy, bất cứ ai cũng có thể đi ngang qua..." -Arles lắp bắp trong ngượng ngùng-

"Ổn thôi mà... Em chỉ muốn ôm anh một lúc."

Đôi mắt anh dịu lại khi anh quay lại ôm lấy cô gái mà anh đã kiềm chế bản thân từ lúc chạm vào. Sau đó, anh lẩm bẩm:

"Nếu... Nếu Mejojo điện hạ không cho phép điều đó... Ta có thể bắt cóc em không?"

Elvira thở hổn hển vì ngạc nhiên, nhưng rồi cô gật đầu ngại ngùng và nói với anh:

"Anh đã hứa rồi đấy!"

Đó là một lời hứa về niềm đam mê tuổi trẻ mặc dù cả hai đều biết rằng không chắc họ có thể thực hiện được.

Sau đó, trong phòng Elvira, Mejojo ​​cho phép họ đính hôn và Arles sững sờ trong im lặng. Anh cảm thấy như mình đang trong một giấc mơ khi nghe Mejojo ​​giải thích rằng anh ta không thể từ chối yêu cầu của Elvira. Đúng như cô nói. Mejojo chỉ trân trọng cô, anh ta không yêu cô.

"Ta nghĩ rằng... Ít nhất là em yêu Arles."

Mejojo trêu chọc Elvira và Elvira phản kháng:

"Anh đừng trêu em nữa!" -Nhưng sau đó cô trấn an anh- "Em cũng yêu anh... Như một người anh trai... Chúng ta đã hao tốn quá nhiều thời gian bên nhau từ khi còn nhỏ."

"Phải..." -Mejojo mỉm cười- "Anh đã mất bao nhiêu lần bởi vì em làm ướt giường."

"Tại sao anh lại nói chuyện đó?!"

Trong lúc Elvira bối rối thì Arles lại bắt đầu cười bởi mối quan hệ giữa hai người. Thật sự giống hai anh em hơn là hai người sắp trở thành vợ chồng.

"Sao anh lại cười?" -Elvira bĩu môi-

"Xin lỗi..." -Arles bối rối- "Nhưng anh vẫn yêu em ngay cả khi em thường làm ướt giường."

"ARLES!!!"

Elvira xấu hổ trong khi Mejojo che miệng cười khúc khích. Arles nhăn mặt và cố gắng nói với họ:

"Anh... Anh không có ý làm em giận hay khiến điện hạ cười... Anh..."

Mejojo chỉ có thể thở dài, anh nói:

"Em thực sự ổn với người đàn ông nhàm chán như vậy? Giá trị duy nhất của anh ta chỉ là sự trung thực."

Arles co rúm lại khi nghe những lời đó. Chó sói, người được biết đến với năng lực thể chất, chưa bao giờ giỏi chính trị. Mặc dù, lịch sử đã nói rằng Sói và Mèo từng đánh nhau để tranh giành ngai vàng. Mặc dù vậy, Arles không có mong muốn lên ngôi.

Dù sao, Elvira nói một cách chắc chắn:

"Em chắc chắn về sự lựa chọn của mình và em thích những người trung thực, ít nói và không hòa đồng."

Arles đỏ mặt lúc đó trong khi Mejojo ​​thở dài và lắc đầu.

"Ta hiểu cảm xúc của hai người... Ta sẽ đi nói chuyện với phụ hoàng."

"Cảm ơn anh, Mejojo!" -Elvira tỏ ra vô cùng hạnh phúc- "Em yêu anh!"

"Ta cũng yêu em..."

Mejojo ​​trả lời nhưng đôi môi anh cong lên thành tiếng gầm gừ trong một giây.

Một cách vô tình, Arles đã trông thấy Mejojo như vậy, điều đó khiến Arles mở to mắt ngạc nhiên. Nhưng rồi Mejojo ​​mỉm cười với họ một cách nhẹ nhàng:

"Ta xin lỗi, ta sẽ đi nói chuyện với phụ hoàng."

Sau khi anh ta rời đi, Arles hỏi Elvira:

"Em có chắc điện hạ chỉ xem em như em gái không?"

Elvira cười khúc khích và nhắc nhở anh:

"Anh ấy đã nói như vậy mà. Cộng thêm việc anh ấy là một người có niềm tự hào to lớn và những ham muốn ích kỷ. Nếu anh ấy đã xem một cái gì đó của mình thì anh ấy sẽ không bao giờ cho đi."

Arles gật đầu do dự nhưng tự hỏi liệu Mejojo ​​có đang che giấu cảm xúc thật của mình không.

Những ngày trôi qua như một giấc mơ. Mejojo, Nhà vua và Hầu tước Galland chấp thuận hôn ước của họ. Quãng thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời anh nhưng rồi ác mộng bắt đầu.

Đúng vào lúc hôn lễ của hai người sắp diễn ra thì anh bất ngờ ngã bệnh. Đầu tiên anh bắt đầu cảm thấy run rẩy trên đôi chân của mình và các hiệp sĩ của anh nhận thấy rằng anh trông mệt mỏi và vì vậy họ khuyên anh nên nghỉ ngơi. Cũng vì hôn lễ sắp diễn ra thế nên anh cần phải sớm khỏe lại nhưng cơn sốt của Arles không ngừng tăng và mặc dù các bác sĩ cố gắng kiềm chế nó nhưng nó vẫn trở nặng vào hôm sau. Cuối cùng anh trở lại với công việc của mình mặc dù dạ dày bắt đầu thèm khát thứ gì đó. Anh cảm thấy như mình đói khát và dường như không có gì có thể thỏa mãn cơn đói của anh.

Cho đến một ngày, trong lâu đài, anh nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó vỡ. Khi anh chạy đến để kiểm tra, hóa ra một người giúp việc đã vô tình làm vỡ một chiếc bình. Cô ấy hoảng hốt xin lỗi và dọn dẹp những mảnh vỡ. Trong lúc ấy, một hương thơm ngon ngọt ngào tràn ngập không khí và đôi mắt Arles rơi vào ngón tay cô gái ấy. Ở đấy có một giọt máu chảy ra do cô ấy bị những mảnh vỡ cứa vào. Arles bắt đầu nhận ra anh đang thèm khát máu từ những chủng tộc khác. Anh muốn giết những người anh từng bảo vệ và ăn thịt họ.

Anh hỏi, với hàm răng nghiến:

"Cô là con người phải không?"

"Vâng..." -Người giúp việc ấy bối rối đáp- "Ngài đang cần gì phải không? Tôi nghe nói gần đây sức khỏe ngài không được tốt, vì thế ngài nên nghỉ ngơi..."

Nhưng Arles chạy đi.

"Elvira..."

Arles vừa chạy vừa lẩm bẩm tên của người anh yêu như một lời cầu nguyện và tự hỏi liệu anh có thể kiểm soát bản thân mình không. Lần này anh đã có thể, nhưng lần sau thì sao? Cơn đói có thể khiến anh mất kiểm soát. Chỉ cần nghĩ đến việc nhìn thấy Elvira có thể khiến anh cảm thấy cơn đói đang trào lên. Nhưng anh cố gắng tập trung vào việc ôm cô nhẹ nhàng thay vì xé toạc cô ra. Của môi thay vì răng nanh. Những lời thì thầm của tình yêu thay vì xé thịt cô. Anh rên rỉ trong thất bại khi anh nhận ra rằng anh không thể...

Trong lúc đó, xuất hiện bóng của một CCK chạy đi.

Cuối cùng, Arles đến gặp Elvira vài ngày sau đó. Vừa nhìn thấy anh đến, Elvira tỏ ra vô cùng vui mừng chào đón anh.

"Arles, anh đã ở đâu vậy? Chúng ta đã không gặp nhau một thời gian rồi."

Arles thở hổn hển và nói với cô:

"Elvira... Ta đến đây để nói với em lời tạm biệt... Chúng ta không thể ở bên nhau..."

Elvira bị sốc trước những lời của anh.

"Nhưng... Tại sao? Arles... Chuyện gì đã xảy ra?"

Elvira cố gắng tiếp cận anh nhưng điều đó chỉ khiến anh càng lùi lại xa cô hơn và anh gầm gừ cảnh báo cô:

"Đừng đến gần ta... Sẽ rất nguy hiểm..."

Elvira nhanh chóng hỏi anh:

"Anh có phải đang mắc bệnh gì không? Em nghe nói anh không được khỏe."

"Đúng là vậy..."

"Anh yên tâm, em sẽ yêu cầu cha đưa những bác sĩ giỏi nhất đến chữa cho anh."

Nhưng Arles chỉ lắc đầu và tự gọi mình là kẻ ngốc vì đã nghĩ sẽ gặp cô lần cuối trước khi anh rời khỏi đất nước.

Bỗng dưng một cơn khát dâng lên trong ngực anh, nó khiến anh không thể khống chế bản thân gục xuống đầu gối, trong lúc vẫn còn chút lí trí, anh cố gắng thét lên:

"Elvira! Mau chạy đi!"

Thế nhưng Elvira tức giận nói:

"Em không thể để anh một mình chịu đau đớn!" -Cô đau đớn hỏi- "Tại sao anh phải chịu đựng nỗi đau của mình một mình và tại sao anh không nói với em?"

Nhưng Arles nghĩ làm sao anh có thể nói với cô rằng anh đã trở thành một dã thú hung tợn cả thể xác lẫn tâm trí? Anh không còn là hiệp sĩ Arles Vogart, mà là một con thú vô tâm thèm khát xác thịt.

Anh run rẩy và ho trong đau đớn nhưng anh buộc mình phải lảo đảo về phía cửa sổ để ngăn mình quay lại và cắn người phụ nữ anh yêu. Anh sẽ chạy vào một khu rừng sâu và chết một mình.

Nhưng trước khi anh có thể chạy, Elvira đột nhiên lao tới và cô ôm chầm lấy anh, cô bật khóc, nước mắt của cô thấm ướt cả áo choàng của anh, cô cầu xin một cách nức nở:

"Xin anh... Xin anh đừng bỏ em lại... Hãy đưa em đi cùng anh... Anh đã từng hứa sẽ bắt cóc em đi kia mà?"

Arles vẫn đóng băng khi anh nghĩ rằng anh muốn quay lại và ôm lấy cô. Anh muốn hôn nước mắt của cô và nhẹ nhàng trêu chọc môi cô. Anh muốn bảo cô đừng khóc và anh sẽ không đi đâu cả. Nhưng đến cuối cùng, anh chỉ thở hổn hển và miễn cưỡng phải tàn nhẫn với cô, với chính bản thân anh.

"Xin lỗi... Mau buông ta ra! Ta cần phải rời đi... Trước khi ta làm tổn thương em, tổn thương thêm bất cứ ai nữa!"

"Không được!" -Elvira thét lên- "Nếu em để anh đi thì anh sẽ không bao giờ quay lại nữa!"

Cuối cùng, Arles thở nhẹ ra, anh nói với cô:

"Em hãy nghe ta nói... Ta không muốn làm tổn thương bất cứ ai..."

Nhưng Elvira chỉ hét lên rằng:

"Em sẽ không để anh giữ khoảng cách với em chỉ vì điều đó. Em sẽ để anh làm hại em! Chừng nào còn có anh, em không quan tâm đến những gì anh làm với em! Em không muốn anh bỏ lại em một mình..."

Những lời yêu thương đó đáng lẽ phải tiếp thêm sức mạnh cho bất kỳ người đàn ông nào, nhưng đối với anh thì điều đó là không thể.

Anh quay lại và ném cô xuống sàn nhà. Anh định làm điều đó một cách nhẹ nhàng, như thể cô là thứ gì đó dễ bị phá vỡ, nhưng lúc này anh dường như đã mất kiểm soát rồi. Trong tâm trí anh, anh cứ gọi tên cô nhưng tầm nhìn của anh bắt đầu nhuộm màu đỏ thẫm. Hơi thở của anh trở nên khó khăn và anh ta cảm thấy cơn đói đang chiếm lấy mình.

Khi anh ghim cô xuống, anh cố kiểm soát bản thân đủ để nói một cách thô bạo:

"Ta không thể kiểm soát bản thân nữa... Em mau hét lên hoặc chạy đi..."

Nhưng anh lo lắng tự hỏi liệu anh có thể để cô chạy. Tuy nhiên, Elvira chỉ cắn môi để cho anh thấy rằng cô sẽ không la lên hay gọi người khác đến giúp. Cô như vậy chỉ khiến Arles cảm thấy nóng bừng và anh bắt đầu thở hổn hển. Anh tự hỏi trong nỗi kinh hoàng nếu anh bị kích thích bởi điều này. Arles cuối cùng xé rách chiếc váy của Elvira bằng răng của mình và mặc dù anh nghe thấy cô thút thít lặng lẽ nhưng anh không thể dừng lại nữa.

Sau một thời gian, sức nóng qua đi và tất cả những gì còn lại là một thực tế khốn khổ.

Chiếc váy của Elvira bị rách và cô có vết cắn khắp người. Nơi sâu nhất có lẽ là ở vai. Nếu anh không thể kiểm soát hơn nữa thì có lẽ anh có thể đã ăn cô. Nhưng anh rất xấu hổ vì những gì anh đã làm.

"Xin lỗi... Xin lỗi..."

Anh xin lỗi hết lần này đến lần khác trong đau đớn. Elvira thở hổn hển trong sợ hãi, cô run rẩy nói:

"Em đã... Rất sợ... Và đau đớn lắm..."

Arles chỉ biết xin lỗi một lần nữa nhưng cô ngắt lời anh:

"Anh nghe em nói đã... Điều khiến em sợ hãi và đau đớn là suy nghĩ anh sẽ bỏ lại em phía sau... Em thực sự không quan tâm đến những gì anh đã làm..." -Sau đó, cô cầu xin anh- "Xin anh nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra và tại sao anh lại đau đớn như vậy?"

Arles bị sốc bởi mặc dù cô đau đớn, sợ hãi và xanh xao, cô vẫn mỉm cười khích lệ anh. Anh cảm thấy mình được tha thứ bởi nụ cười đó và vì vậy anh nói với cô mọi chuyện xảy ra với anh.

"Anh có còn cảm thấy đói không?"

Elvira lặng lẽ hỏi như vậy khiến Arles mở to mắt ngạc nhiên, anh tự hỏi liệu mình có được chữa khỏi bởi tình yêu của Elvira không.

"Không... Ta nghĩ nó đã biến mất rồi..."

Cơn đói đã biến mất khỏi anh như thể đó là một lời nói dối. Elvira cười khúc khích và thú nhận một cách mệt mỏi:

"Em rất hạnh phúc..."

Trong khi Arles bị sốc, Elvira lặng lẽ nói tiếp:

"Em hạnh phúc vì em đã có thể thỏa mãn anh. Em mừng vì đã lấp đầy anh." -Cô mỉm cười- "Bây giờ chúng ta không thể rời xa nhau nữa. Bất cứ khi nào anh cảm thấy đói bụng, anh có thể nhấm nháp em."

Arles bị cám dỗ bởi lời đề nghị đó vì anh sẽ không còn cảm thấy đói nếu cô cứ bên cạnh anh. Anh sẽ không làm hại những người khác và anh có thể tiếp tục sống ở đất nước này.

Nhưng trước khi anh có thể trả lời Elvira thì___

"Chuyện đó không bao giờ có thể xảy ra đâu!"

Trong lúc họ không chú ý, cánh cửa bị bật tung ra và sau đó là Mejojo bước vào và hét lên như vậy. Elvira và Arles giật mình trước sự hiện diện của anh ta nhưng Mejojo ​​chỉ nói tiếp:

"Ngươi đang phát điên, Arles."

Arles cũng nhận ra rằng Mejojo ​​đang theo dõi anh vì anh cảm thấy mọi người cứ nhìn chằm chằm vào mình.

Elvira cố gắng bảo vệ Arles:

"Anh ấy không làm gì sai cả!"

Mejojo lạnh lùng đáp lại:

"Ta không thể tin những em nói."

Arles không thể nói bất cứ điều gì để bào chữa bản thân vì những gì Mejojo nói là sự thật, Elvira hiện tại trông vô cùng đáng thương.

Arles sau đó lẳng lặng đứng dậy bước về phía Mejojo, anh nói:

"Thần sẽ tự xiềng xích mình và tống vào ngục. Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn, thần sẽ không thể làm tổn thương thêm ai nữa và bệnh tình của thần có thể được kiểm tra..."

Nhưng Mejojo ​​cười khẩy:

"Ngươi sẽ không được đưa vào ngục và thay vào đó, ngươi sẽ chết ở đây như một con Sói tàn bạo!"

Arles và Elvira bị sốc khi nghe những lời này, nhưng Mejojo ​​tiếp tục nói:

"Mọi người đều đã biết ngươi có những hành động kì lạ. Với bằng chứng là vết thương trên người Elvira, ngươi sẽ không thể thoát tội được!" -Mejojo chế giễu- "Silver Wolf of Salvation"? Thật nực cười! Ngươi bây giờ giống một con quỷ hơn và đây là mới là hình dạng thật của những con Sói!"

"Không phải như vậy!" -Elvira lớn tiếng phản đối- "Arles chỉ làm điều này với em thôi!"

Mejojo hỏi cô một cách nhẹ nhàng:

"Em muốn bị ăn sống sao? Hắn ta muốn giết em đấy."

Một lần nữa Arles không tự bảo vệ mình, mặc dù Elvira cố gắng. Cuối cùng, Arles nói với Elvira:

"Ta có thể hiểu được tại sao điện hạ lại tức giận vì người ngài ấy xem như em gái bị đối xử như vậy. Bất cứ ai cũng sẽ tức giận..."

Nhưng Mejojo chỉ cười lớn lần nữa:

"Tốt nhất là các ngươi tin như vậy."

Arles bối rối nhưng khi nhìn vào khuôn mặt Mejojo, anh đột nhiên hiểu rằng Mejojo ​​không giận dữ chút nào. Anh ta chỉ có một biểu hiện hài lòng như thể cuối cùng anh ta đã tìm được lý do để giết Arles. Elvira cũng nhận ra điều đó.

"Tại sao anh lại làm như vậy?"

Elvira giận dữ chất vấn Mejojo và anh đáp:

"Bởi vì hắn ta thật chướng mắt."

Elvira giật mình, Mejojo nói tiếp:

"Arles, ngươi quá nổi tiếng như một hiệp sĩ và tại sao ta cứ luôn bị so sánh với ngươi?"

Arles không hiểu những gì anh nói và vì vậy Mejojo ​​giải thích:

"Tất cả các quý tộc luôn theo dõi và so sánh ai mạnh hơn. Không ai dám nói to điều đó, nhưng có tin đồn về việc ngươi nên trở thành vị vua tiếp theo."

Arles bị sốc bởi những điều này và vội vàng nói với Mejojo:

"Thần chỉ là một con Sói. Thần chưa bao giờ nghĩ sẽ ​​lên ngôi."

"Nhưng bọn quý tộc ngu ngốc đó muốn bắt đầu một cuộc cách mạng dưới tên của ngươi. Có sự không hài lòng trong bọn chúng đối với chúng ta." -Mejojo hạ giọng- "Và ngươi đã hủy hoại lòng kiêu hãnh của một hoàng tử và đánh cắp hôn thê của ta!"

Elvira choáng váng và cô hỏi anh:

"Vậy tại sao anh lại giúp em?"

Mejojo đáp:

"Vì em đã yêu Arles và không còn là của ta nữa, điều đó có nghĩa là em không còn giá trị với ta nữa."

Arles nhớ những lời của Elvira về tính cách Mejojo ​​và cô đã đúng.Tuy nhiên, cô đã sai một phần. Niềm kiêu hãnh của anh ta cao hơn cô nghĩ và mặc dù Mejojo ​​không trao những thứ anh ta muốn cho bất cứ ai, trái tim con người cũng không thể. Và thế là khoảnh khắc Elvira yêu Arles, Mejojo ​​muốn giết anh ta. Nhưng niềm tự hào của Mejojo sẽ  không cho phép anh ta thừa nhận rằng Elvira đã bị Arles đánh cắp, đó là lý do tại sao anh ta giúp họ, vì vậy anh ta sẽ không phải đối mặt với thất bại của mình.

Mejojo gầm gừ:

"Arles, ngươi sẽ chết ở đây như một con Sói hung tợn tấn công người khác!"

Sự thật là Arles sẽ không thua Mejojo trong một trận đấu kiếm nhưng hiện giờ anh không có kiếm trong tay. Arles đã chấp nhận và chuẩn bị cho cái chết của mình, đặc biệt là sau khi chấp nhận tình cảm với Elvira. Anh luôn chuẩn bị sẵn sàng cho kết cục này sau khi đánh cắp vị hôn thê của hoàng tử. Việc bị hoãn lại cho đến hôm nay là do niềm tự hào của Mejojo và Arles cảm thấy biết ơn vì điều đó.

"Không được!"

Ngay khi anh chấp nhận số phận của mình, Elvira đã hét lên để ngăn cản và sau đó___

Máu đỏ nóng bắn tung tóe lên Arles và anh có thể ngửi thấy thứ gì đó ngọt ngào. Nó không phải là máu của anh vì anh không cảm thấy đau đớn. Trên thực tế, mùi hương ngọt ngào này là thứ mà anh đã ngửi thấy vài phút trước.

"Elvira!"

Arles hét lên nhưng Elvira thở hổn hển và nói với anh:

"Em rất hạnh phúc..."

Dứt lời, thân thể Elvira ngã xuống sàn trong vũng máu. Arles hoảng hốt chạy đến đỡ cô, anh hỏi một cách yếu ớt:

"Tại sao em lại bảo vệ ta?"

Trong khi đó, Mejojo ​​lùi lại trong nỗi kinh hoàng.

Arles dùng hết sức lực của mình cố gắng ôm lấy cô và cầu xin:

"Đừng như vậy... Hãy ở lại với ta! Elvira!"

Anh lặp đi lặp lại tên cô nhiều lần mặc dù cơ thể cô bắt đầu mất nhiệt. Anh đã biết rằng cô không thể cứu được nữa và cô sẽ chết.

Khi anh bắt đầu thở hổn hển trước nỗi đau tình cảm, Elvira nói một điều với đôi mắt nhắm nghiền. Cô ấy nói với anh:

"Xin... lỗi..."

Cuối cùng, Mejojo ​​cố gắng tự biện minh với chính mình là do cô cản đường anh. Anh trừng mắt nhìn Arles.

"Đều là... do ngươi!" -Mejojo lẩm bẩm-

"Người đang nói gì vậy?" -Arles đau đớn hỏi Mejojo-

Nhưng Mejojo ​​chỉ hét lên:

"TẠI SAO NGƯƠI CÓ THỂ CÓ ĐƯỢC THỨ CỦA TA? TẠI SAO TẠI SAO TẠI SAO... TẠI SAO?!"

Tiếng hét giận dữ của Mejojo ​​vang vọng khắp căn phòng, nhưng Arles cứ tự hỏi về những gì Mejojo ​​đang nói vì Elvira vừa mới chết. Cô đã bị giết. Đối với Arles, nó như thể Mejojo ​​đang nổi giận như một đứa trẻ không thể có đồ chơi mà nó muốn và vì vậy anh ta đã phá vỡ nó trong tuyệt vọng. Anh ta đã mất Elvira vì cơn giận dữ trẻ con này.

"Ngươi đi chết đi! Arles!"

Máu trên thanh kiếm của Mejojo nhỏ giọt và Arles biết rằng anh không có vũ khí. Nhưng như thể đó là bản năng, anh biến thành một con Sói lớn và hú lên với cơn thịnh nộ. Mejojo ​​cười lớn hét lên về cách con quỷ đã hiện hình dạng thật của nó. Mặc dù Arles không có kiếm nhưng anh cũng không cần và sau đó anh lao tới___

Không chút do dự, anh chém vào mặt Mejojo. Mejojo ​​hét lên đau đớn khi mặt anh ta bị cắt và quỳ xuống để ôm lấy mặt mình. Arles tiếp cận anh ta với ý định kết thúc cuộc đời anh ta nhưng sau đó anh nghe thấy tiếng CCK hét lên ​​và nhiều bước chân chạy đến.

Anh không thể để cho mình bị bắt ở đây và anh không thể để cho mình bị giết. Cuộc sống của anh là Elvira, vì cô đã cứu anh. Mejojo ​​tiếp tục hét to khi Arles thề sẽ sống và nhảy ra khỏi cửa sổ. Hiệp sĩ Weblin, Arles Vogart, đã chết vào ngày hôm đó.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro