Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Đào thoát

Trên dãy hành lang dài của cung điện, Mejojo và Auger đang sải bước về hướng phòng của Garibaldi VI, cha của họ, để báo cáo về cuộc tấn công của Sói. Tuy nhiên, Auger vẫn cảm thấy không yên tâm về Mejojo sau khi anh mất kiểm soát vào tối qua.

"Hoàng huynh... Anh có ổn không?"

Auger lo lắng hỏi và Mejojo trả lời một cách cộc lốc:

"Ta vẫn ổn."

Auger cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng anh gợi ý rằng:

"Em có thể báo cáo với phụ hoàng thay anh nếu anh cảm thấy không tốt..."

"Đủ rồi!" -Mejojo gầm gừ- "Ta vẫn ổn!"

Mặc dù anh la hét như thế chỉ cho thấy sự mất kiểm soát của mình.

Auger chỉ đành lặng lẽ cúi đầu:

"Em xin lỗi..."

Anh không muốn khêu khích Mejojo tức giận.

Mejojo ​​thở sâu và chậm rãi để kiểm soát bản thân trước khi anh gõ cửa phòng.

"Phụ hoàng. Con và Auger đến để báo cáo."

"Vào đi..."

Hai hoàng tử bước vào và Mejojo ​​báo cáo:

"Chúng con đã tìm ra thủ lĩnh của bọn Sói."

"Là ai?"

Mejojo lặng lẽ đáp:

"Người nên biết kẻ đó. Hắn từng là kẻ người vô cùng yêu thích."

Nhà vua bắt đầu khò khè vì ngạc nhiên và vì vậy, Mejojo nói tiếp:

"Hắn ta tự xưng là Arles V. Felnoir, nhưng đó chắc chắn là hiệp sĩ người từng ưu ái, Arles Vogart."

"Thật sao?" -Nhà vua tỏ ra ngạc nhiên- "Không ngờ cậu ta vẫn còn sống."

Mejojo ​​trả lời thẳng thừng:

"Nhưng con không nghĩ rằng trong tình huống này có thể vui vẻ được đâu."

"Có phải con đến để báo cáo với ta cái chết của Arles không?"

Mejojo ​​lắc đầu và trả lời:

"Hắn vẫn còn sống."

"Vậy sao?" -Nhà vua nói một cách nhẹ nhõm- "Ta tự hỏi tại sao Arles lại vứt bỏ đất nước này?"

"Con không biết. Những gì con biết là hiện tại Arles là thủ lĩnh của những con Sói bẩn thỉu và là kẻ thù của đất nước."

Nhà vua khóc và hỏi họ:

"Rốt cuộc chúng ta đã sai ở đâu? Ta đã cho phép Arles đính ước với Elvira kia mà. Điều gì đã khiến Arles phản bội đất nước?"

Mejojo cười khẩy:

"Phụ hoàng, người có nhầm không?"

Nhà vua sững người không hiểu và Mejojo giải thích:

"Ngay cả con cũng nhìn thấy, Arles phục vụ cho hoàng gia bao lâu nay chỉ là để giết và tấn công người dân của đất nước."

"Đúng vậy" -Auger hỏi một cách ngây thơ- "Người chẳng lẽ đã quên rằng Arles muốn giết người để chiếm lấy đất nước sao? Đó là lý do tại sao hắn tiếp cận Elvira và khi động cơ bị phát hiện, hắn đã giết cô ấy, thậm chí còn đe dọa hoàng huynh... Phụ hoàng đừng quên những con Sói là nguồn gốc của Zodiva."

Trong lúc nhà vua hoảng hốt, Auger cười và hỏi thêm một câu:

"Bây giờ người có còn bảo vệ Arles không? Người có còn thích hắn không?"

"Không thể nào!" -Nhà vua thở hổn hển- "Ta không thể tin cậu ta đã làm chuyện đó!"

Đúng vậy, ông làm sao có thể tin rằng người thanh niên phục vụ ông rất trung thành cố gắng giết ông. Mejojo ​​thở dài trong khi cha họ tiếp tục khóc và hỏi:

"Tại sao Arles lại làm như vậy?"

Chuyện này dường như quá sức chịu đựng của một người già. Ông tiếp tục hỏi những câu hỏi mà Mejojo và Auger không muốn trả lời. Mejojo cuối cùng như không thể chịu đựng hơn được nữa, anh chậm rãi hỏi ông:

"Vậy người có muốn biết sự thật không?"

"Me... Mejojo?"

Ông gọi tên anh trong sự bối rối. Mejojo trở nên nghiêm túc và nói với cha mình:

"Con sẽ cho người biết sự thật."

Mejojo ​​nhẹ nhàng quỳ xuống giường, điều này khiến nhà vua hoảng hốt.

"Con... Con đang định làm gì?"

Mejojo phớt lờ câu hỏi của ông, anh nhếch mép cười đáng sợ với ông và lấy chiếc gối của ông úp mạnh lên mặt ông.

Nó không mất nhiều sức để giết một người già, chỉ với một cái gối. Trong khi anh từ từ làm nghẹt thở cha mình, anh bắt đầu khai nhận tất cả:

"Ta nói cho ông biết! Người giết Elvira chính là ta! Arles mắc phải Zodiva, hắn phát điên và tấn công Elvira, vì vậy, ta đã cố gắng giết hắn!"

Cha anh vùng vẫy bên dưới anh và cố gắng hét lên cầu cứu nhưng Mejojo chỉ lưu ý nhẹ nhàng:

"Ông cố làm vậy sẽ càng đau đớn đấy."

Trong khi đó, Auger thông báo:

"Sẽ không có ai đến cứu ông đâu nhưng sẽ rắc rối nếu có ai đó nghe thấy giọng của ông."

Mejojo cười, nói:

"Phụ hoàng nên nghỉ ngơi đi. Người đã già rồi. Người không còn sức mạnh và sự sống của người giờ là vô nghĩa."

"A... Em nghĩ có lẽ em nên chơi một bản nhạc để tiễn phụ hoàng của chúng ta." -Auger thở dài trong niềm vui- "Chúng ta đúng là những đứa con ngoan ngoãn mà."

Auger rút vĩ cầm và bắt đầu chơi một giai điệu buồn nhưng rồi nó từ từ nổi lên và trở nên điên loạn.

"Ta sẽ tặng cho ông một món quà đưa đến mộ của ông." -Mejojo tiếp tục nói về chuyện 10 năm trước- "Elvira đã chết khi cố gắng bảo vệ Arles khỏi ta và sau đó Arles bỏ trốn..."

Nhà vua đấu tranh thêm một số lần nữa, nhưng đôi mắt Mejojo bắt đầu sáng lên điên cuồng khi anh ta nói thêm rằng:

"Ta cũng có một điều tốt đẹp muốn nói cho ông biết đây! Việc những con sói là nguồn gốc của Zodiva là dối trá! Chúng cũng là nạn nhân thôi! Và người đưa bầy Sói xuống địa ngục với luật săn sói là chính ông, bởi vì ông không biết điều này! Những con Sói bị nhiễm Zodiva trở nên tàn bạo. Tất nhiên là chúng vẫn sẽ chết nhưng mất một thời gian dài hơn. Những con sói trở nên điên loạn vì căn bệnh bắt đầu muốn có máu, rất có thể là từ các chủng tộc khác và có lẽ là máu của một Lobeira. Đây là kết quả mà các bác sĩ thỏ của cung điện đã phát hiện ra."

Auger bổ sung thêm:

"Tất nhiên là chúng ta đã giết tất cả bọn chúng vì nếu thông tin này bị rò rĩ thì sẽ là vấn đề lớn đấy. Có lẽ chúng ta đã giết khoảng 50 người nhưng đó đâu là gì với Garibaldi V. Chỉ có máu của Lobeira mới có thể đàn áp Zodiva. Tình cờ Elvira là một Lobeira, đó là lý do Arles được cứu. Dù sao, sự hy sinh của một Lobeira là cần thiết để trấn áp sự điên rồ của Zodiva."

"Bây giờ người đã hiểu chưa?" -Mejojo vui vẻ hỏi- "Arles thấy người yêu của mình đã chết, hắn bị gán cho là một kẻ nổi loạn, và chủng tộc của hắn bị đất nước nguyền rủa và săn lùng."

"Những gì người đã làm trong 10 năm qua thực sự rất tuyệt đấy." -Auger cười khúc khích-

"Điều đó có thú vị không?"

Mejojo ​​hỏi cha của họ trước khi anh bắt đầu cười.

"Hoàng huynh, anh rất giỏi trong việc giải thích đấy."

Auger khen ngợi Mejojo trong khi Mejojo lần nữa giải thích:

"Sẽ tốt hơn nếu chỉ có ta và Auger biết sự thật, thế nên chúng ta cần phải giết hết lũ Thỏ. Nhưng tất cả đều cả lỗi của ông thôi! Vì ông đã không yêu mẹ của chúng ta."

Mejojo sau đó cúi xuống và nói nhỏ với ông:

"Từ khi ta còn nhỏ, ta đã luôn muốn giết ông..."

Sự phản kháng của ông dần dần trở nên yếu hơn và yếu hơn.

Ngay lúc ấy, Mejojo chợt nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu cha của họ không tồn tại. Mẹ của họ vẫn chết chứ? Họ sẽ kết thúc méo mó như thế này? Rồi anh nghĩ về tất cả những gì anh muốn là sự chấp thuận của cha anh.

Anh chỉ muốn cha mình chấp thuận mẹ của họ, anh và Auger. Nhưng cha của họ không bao giờ xem họ là gia đình. Đó là lý do tại sao cha của họ cần phải chết. Đối với Mejojo ​​đây là một kết luận dễ dàng.

"Vĩnh biệt... Phụ hoàng..."

Mejojo nhẹ nhàng nói trong khi anh dùng hết sức lực đè mạnh chiếc gối xuống. Cuối cùng, cơ thể cha của họ không di chuyển nữa. Và tất cả những gì Mejojo ​​có thể nghe thấy là âm thanh của một sợi dây xoắn. Anh có cảm giác rằng người phụ nữ đang treo ở đó cười lặng lẽ.

"Hoàng huynh..." -Auger lặng lẽ hỏi- "Anh có vượt qua được không?"

"Ta vượt qua được..." -Mejojo đáp lại-

Điều này chỉ khiến Auger cười toe toét khi anh nói:

"Chúng mừng anh. Anh là vua của đất nước này, đất nước này là của anh!"

Mejojo ​​có vẻ mất tập trung khi anh đồng ý với Auger.

"Chúng ta bây giờ nên gọi người tổ chức tang lễ cho ông ta."

"Em sẽ làm điều đó. Tất cả những gì anh cần làm là ra lệnh cho em, vì anh đã lên ngôi vua."

"Được..."

Mejojo ​​đồng ý một cách yếu ớt và sau đó Auger xin lỗi và bắt đầu rời đi.

"Chờ đã..."

Mejojo bỗng dưng gọi Auger và Auger quay lại.

"Có chuyện gì vậy?" -Auger hỏi-

Mejojo nói:

"Khuôn mặt của em..."

"Khuôn mặt của em?"

Auger lặp lại từ đó một cách nghi ngờ, Mejojo ​​chỉ trả lời:

"Khuôn mặt của em... đang cười..."

_________________________________

Trong đường hầm dưới lòng đất, Fiona đang gặp khó khăn khi đi qua nó vì cô đang bị thương. Mặc dù vậy, cô cố không phàn nàn vì như vậy sẽ gây phiền toái cho mọi người. Dù vậy, Nesso và Zara vẫn hỏi cô rất nhiều lần nhưng cô chỉ cười và nói với họ rằng cô vẫn ổn.

Đường hầm này rất ẩm ướt và cũng rất lạnh lẽo. Fiona bất giác nhìn qua Julian, Julian trông có hơi mất tập trung và vì vậy cô lo lắng hỏi anh:

"Julian, anh có ổn không?"

Julian giật mình trước khi anh đáp lại cô:

"Không.... Tôi vẫn ổn..."

Tuy Julian nói vậy, Fiona vẫn cảm thấy hơi nghi ngờ.

Lúc sau, họ cũng bắt đầu thấy một ánh sáng ở cuối và Zara thậm chí có thể cảm thấy gió.

Họ bắt đầu vui mừng vì đã thoát được nhưng đó là trước khi họ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đến và niềm vui của họ bị dập tắt ngay khi nhìn thấy Auger xuất hiện để chào đón họ.

"Thật bất ngờ khi gặp mọi người ở đây đấy." -Auger thốt lên- "Nó giống như là... số phận."

Anh cười với họ khi bước về phía trước. Đằng sau anh ta là những ánh sáng nhỏ mà Fiona nhận ra là CCK, điều đó khiến cô bối rối vì cô nghĩ rằng Zara đã đánh gục họ.

"Làm sao các người biết chúng ta ở đây?" -Nesso ngay lập tức hỏi-

"Các ngươi không nên biết..."

Mặc dù là nói vậy nhưng giọng anh ta thực tế đang cầu xin họ hỏi.

"Ý người là gì?" -Nesso cuối cùng hỏi Auger như ý anh ta-

Auger mỉm cười trước khi ra lệnh:

"Julian! Mau đến đây gặp ta!"

Nghe thấy giọng nói của Auger, Julian chao đảo trước khi bước tới Auger như thể anh đang mộng du.

Auger thông báo với họ:

"Chúng ta đã lên kế hoạch ngay từ đầu. Nếu cô muốn bỏ trốn thì cậu ta sẽ đưa cô đến đường hầm này."

Nesso và Zara bất ngờ trong khi Auger bắt đầu phàn nàn:

"Chúng ta phải xoay sở để bắt kịp các ngươi bằng cách sử dụng CCK, mặc dù một số bị đánh gục bởi con Thỏ kia."

Fiona sững người vì những lời của Auger.

"Julian..."

Cô lặng lẽ gọi tên anh nhưng anh chỉ đứng bên cạnh Auger với vẻ mặt trống rỗng.

Cô tự hỏi liệu anh có bị sử dụng một loại thuốc nào đó không, vì cô không muốn tin rằng anh đã có ý định phản bội họ ngay từ đầu. Anh ấy là người bạn tốt của cô và cô không muốn tin rằng anh đã tiếp cận cô theo lệnh. Cô không muốn tin lòng tốt của anh là một lời nói dối.

"JULIAN!"

Fiona bắt đầu hét tên anh. Lúc đầu, anh không trả lời, nhưng khi cô tiếp tục nói tên anh, cuối cùng anh cũng liếc nhìn cô bằng đôi mắt trống rỗng.

"Julian... Anh mau qua đây... Chạy trốn cùng chúng tôi..."

Cô nắm lấy cơ hội này để thử khuyên anh nhưng___

"Ha... HA HA HA!"

Julian bắt đầu cười điên cuồng. Trong một giây, cô không nhận ra ai đang cười, vì đó là một tiếng cười không có cảm xúc. Chỉ có sự điên rồ trong đó và cô không thể đồng tình với điều đó vì bản tính hiền lành của Julian.

"Ju... Julian..."

Cô ngập ngừng gọi tên anh lần nữa khiến anh ngừng cười. Anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm và anh nhẹ nhàng nói:

"Cô thật sự giống hệt một công chúa..." -Nói đoạn, anh cười một cách mỉa mai và hỏi cô- "Cô thực sự nghĩ tôi là chỉ là một hoàng tử bị khinh miệt? Tôi đã được Auger ra lệnh để theo dõi cô!"

Anh ta bắt đầu cười điên cuồng một lần nữa và sau đó anh ta hỏi Auger:

"Này, Auger, xin hãy khen tôi. Tôi đã làm tốt phải không?! Tôi đã lừa dối họ đúng không?!" -Julian nhắc lại- "Xin hãy khen tôi! Xin hãy khen tôi! Hãy khen tôi! Nói rằng tôi đã làm tốt, nói rằng tôi đã làm rất tốt!"

Fiona chỉ có thể nhìn chằm chằm trong nỗi kinh hoàng khi cô nhận ra rằng Julian đã rơi vào tuyệt vọng.

Auger chỉ đơn giản là mỉm cười và khen ngợi:

"Một món đồ chơi bị hỏng như ngươi đã làm rất tốt. Sau này, ta sẽ khen ngợi ngươi rất nhiều."

Julian mỉm cười vặn vẹo và bắt đầu la hét:

"Tôi rất hạnh phúc! Tôi đã rất hạnh phúc! Hạnh phúc! Hạnh phúc! Được khen ngợi khiến tôi rất hạnh phúc!" -Anh bắt đầu lan man rằng- "Tôi, một kẻ ngốc nghếch và đần độn làm sao có thể so sánh với hai vị hoàng tử, tôi không có giá trị sống, có thể được khen ngợi khiến tôi vui mừng khôn xiết!"

Julian sau đó lại hét lên:

"Cảm ơn rất nhiều Auger. Cảm ơn. CẢM ƠN. CẢM ƠN."

"Julian..."

Fiona chỉ có thể đứng sững người ở đấy và lặng lẽ gọi tên anh một cách kinh hoàng, anh bây giờ giống như một đĩa nhạc bị hỏng trong khi đó Auger cười và nói:

"Chúng ta đã "giáo dục" hắn rất nhiều và cuối cùng khiến hắn vỡ nát. Đôi khi hắn ta có vẻ bình thường nhưng bên trong hắn ta đã vỡ nát rồi. Julian hắn điên rồi. Bởi vì ta thấy hắn thú vị và dễ thương nên ta đã không ném hắn đi. Dù ta không thực sự nghĩ hắn sẽ hữu ích."

Trong lúc đó, Julian vẫn hét lên về việc anh biết ơn Auger và anh hạnh phúc như thế nào. Fiona thậm chí không thể lên tiếng vì cô tức giận. Cô biết rằng chính Auger đã phá vỡ Julian. Mejojo ​​và Auger đã biến Julian thành người như thế này.

"Các người thật tàn nhẫn!"

Fiona hét lên và sự tức giận trong ngực cô chuyển thành nỗi buồn. Nesso chỉ thở ra gay gắt trước khi thông báo cho Auger:

"Cuộc nói chuyện của chúng ta kết thúc tại đây."

Nesso rút thanh kiếm ra, điều này chỉ khiến Auger nhếch mép thích thú.

"Ngươi có hiểu ý nghĩa của việc chĩa kiếm vào ta không?"

Auger nhẹ nhàng cảnh cáo nhưng Nesso bình tĩnh đáp lại:

"Tôi biết và tôi làm như vậy vì tôi biết. Chúng tôi không thể nghe theo các người nữa, tôi không muốn gia đình mình tham gia vào cơn ác mộng của hoàng tử nữa!"

Nesso nhảy về phía Auger và chém anh ta. Động tác của Nesso nhanh nhẹn đến mức Auger suýt nữa đã bị chém trúng nếu anh không kịp phản ứng, mà Auger khó khăn lắm mới có thể rút kiếm ra ứng phó với Nesso.

Fiona bị sốc khi thấy kỹ năng của Nesso, một hiệp sĩ. Mặc dù cô biết những tin đồn về việc anh giống như một vị thần hung tợn trên chiến trường, nhưng thật khác biệt khi trực tiếp thấy anh chiến đấu.

Nesso và Auger đánh nhau một lúc và cuối cùng, Nesso đã đánh bại Auger khiến Auger rất ngạc nhiên.

"CCK! Còn không mau đến giúp ta!"

Auger lùi lại và hét lên ra lệnh cho CCK nhưng Nesso hạ giọng nói xuống đến mức nguy hiểm khi anh cảnh báo họ:

"Tôi sẽ không làm hại các người nếu các người không rút kiếm..."

Nhưng ngay cả khi CCK đang run rẩy, họ vẫn lao vào cùng với những thanh kiếm nhỏ bé của mình để đâm vào chân anh ta.

Nesso chém thanh kiếm của họ làm đôi và từ từ tiến đến Auger và đánh bại tất cả CCK trên đường đi. Cuối cùng, Auger bị Nesso dồn vào đường cùng, Nesso hỏi Auger với giọng mỉa mai:

"Giờ người sẽ làm gì? Người còn định cản đường chúng tôi à?"

Auger hơi cau mày nhưng sau đó anh cười và nói:

"Dù thật thú vị khi khi chết ở đây nhưng... ta không có ý định làm điều đó."

Bất ngờ, Auger ném một quả bom khói xuống đất và một đám khói trắng xuất hiện bao phủ tầm nhìn của mọi người. Nesso bị đám khói trắng làm choáng váng, anh không nhìn thấy Auger nữa, anh chỉ nghe thấy những tiếng bước chân vội vã chạy đi.

Fiona trong lúc ấy cũng bị đám khói làm mất phương hướng, đột nhiên cô cảm thấy ai đó nắm lấy eo cô, cô cố gắng phản kháng nhưng___

"Fiona, là anh!"

Fiona nghe thấy giọng Nesso và sau đó là tiếng của Zara:

"Dường như đám khói này không chứa độc hay thuốc mê nhưng để an toàn, mọi người đừng hít vào!"

Nesso và Zara đứng cạnh Fiona với những chiếc khăn trên mặt trong khi chờ khói tản đi. Đến khi đám khói đã tan hết, Auger và CCK đã rút lui và tất cả những gì bị bỏ lại là Julian đang ngồi trên mặt đất.

"Nesso..."

Fiona lặng lẽ gọi Nesso và anh chỉ thở dài trước khi nói với cô:

"Anh hiểu mà..." -Sau đó anh bước tới chỗ Julian- "Anh hãy đi cùng chúng tôi."

Julian giật mình trước lời đề nghị của Nesso và anh nhìn chằm chằm vào họ trước khi nói một cách cay đắng:

"Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi vì đã sống. Tôi xin lỗi vì một kẻ ngốc như tôi đang sống!"

Julian cứ lẩm bẩm như vậy ngay cả khi Nesso kéo tay anh. Julian chỉ tiếp tục nhìn xung quanh một cách trống rỗng và xin lỗi nhiều lần như thế cho đến khi Fiona bước đến và cô cho anh một bạt tay vào mặt.

Bạt tay của Fiona khiến Julian dừng lại, anh sững sờ nhìn cô nhưng cô chỉ quát anh:

"Tôi biết làm vậy là một điều tàn nhẫn đối với một người đã tan vỡ như anh nhưng tôi cần phải ngăn anh lại!"

Julian thở hổn hển, ánh sáng trở lại vào mắt anh và anh mở miệng định nói gì đó nhưng Zara nhắc nhở họ:

"Chúng ta nên đi thôi."

Fiona biết rằng nếu Julian có ký ức về những gì anh đã làm khi anh tan vỡ, thì anh hẳn có rất nhiều điều muốn nói. Cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh nhưng bây giờ không phải là lúc vì họ không biết khi nào Auger sẽ trở lại với nhiều binh lính hơn.

"Chúng ta nên đi thôi."

Fiona lặp lại những gì Zara nói và giục họ đi.

"Liệu có ổn không?" -Julian hỏi một cách lưỡng lự- "Nếu tôi cùng đi với mọi người?"

Nesso chỉ trợn tròn mắt và giục mọi người nhanh lên. Anh đi ngang qua Julian và túm lấy cổ áo anh ta để kéo anh ta đi theo. Zara và Fiona theo sau họ. Mục tiêu của họ là tiếp cận mặt đất phía trên và tìm một nơi không còn ác mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro