Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Quá khứ không muốn nhớ lại

Màn đêm lặng lẽ buông xuống cung điện hoàng gia Wenblin. Trong khu vườn được bao quanh bởi lồng kính khổng lồ, một thiếu nữ đang lặng lẽ ngắm nhìn khu vườn trong màn đêm tĩnh mịch qua cửa sổ lớn đối diện giường ngủ của cô, ánh mắt của cô chất đầy tâm sự.

Cách đây không lâu khi Fiona tỉnh dậy thì cô đã ở trong ngôi nhà nhỏ của mình ở khu vườn hoàng gia và cô cứ thế ngắm nhìn khu vườn một lúc cho đến khi khóe mắt cô bắt đầu cay cay. Nước mắt cuối cùng không nhịn được rơi xuống, Fiona bật khóc nức nở. Cô không khóc vì thế giới bên ngoài đáng sợ như thế nào hay vì cái chết của những con sói. Cô khóc vì cảm thấy nhẹ nhõm khi được trở lại. Cô thất vọng vì cô luôn biết thế giới bên ngoài có những điều đáng sợ nhưng cô vẫn muốn thử ra ngoài, vì cô khao khát tự do và thế giới bên ngoài. Chưa hết, giờ cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm vì đã trở về ngôi nhà của mình trong vườn và cảm thấy nhẹ nhõm khi được Mejojo ​​bảo vệ.

Fiona lại tiếp tục úp mặt vào gối và khóc. Đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra và Julian bước vào, anh chứng kiến Fiona đang khóc.

"Tiểu thư có ổn không?"

Anh dùng ngón tay vuốt tóc cô ra khỏi mặt cô trong khi anh lặng lẽ hỏi cô như vậy. Giọng nói tốt bụng của anh khiến Fiona có thể cảm thấy được an ủi hơn phần nào, cô lao vào ngực anh và ôm lấy anh. Anh cũng ôm lấy cô và xoa lưng cô như thể cô là một đứa trẻ nhỏ.

"Sao anh lại ở đây?" -Fiona khẽ hỏi- "Mejojo và Auger chỉ cho phép anh đến đây vào ban ngày nhưng giờ là ban đêm..."

"Tôi nghĩ cô đang khóc và tôi muốn an ủi cô." -Julian đáp- "Cô là một người xinh đẹp. Cô cũng là một người tốt bụng nhưng bởi vì cô tốt bụng nên cô mới phải chịu tổn thương. Cô giống như một bông hoa vậy... Mặc dù tôi không thể làm gì cho cô nhưng tôi sẽ ở cạnh cô."

"Julian..."

Fiona gọi tên anh và sau đó là lao vào lòng anh lần nữa khóc nức nở, Julian mỉm cười và an ủi cô. Cái cách anh xoa lưng khiến cô nhớ đến Nesso và Zara khi họ an ủi cô sau một giấc mơ tồi tệ.

Julian tiếp tục trấn an cô:

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, cô rồi sẽ ổn thôi..."

Đêm ấy, Julian dành thời gian ở bên cạnh để an ủi cô.

Trong khi đó___

Trong lòng của lâu đài hoàng gia, có một căn phòng nơi không khí không thể chạm tới. Nó tối, mờ và lạnh. Đó là một nơi mà những người không vâng lời hoàng gia bị tra tấn. Sau một thời gian, ai đó bắt đầu gọi nó là Hall of Demons (Hội trường của quỷ).

Mejojo ​​nghĩ rằng đó là Auger vì Auger thích những thứ thi vị như thế khi cả hai cùng bước xuống cầu thang bị giấu kín dẫn đến đó.

Khi họ đến phòng tra tấn, tâm trạng của Mejojo khá lên khi nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn.

"Con Sói đó vẫn còn sống chứ?"

Mejojo hỏi Zara khi anh đang xem xét vết thương của Rath. Rath hiện giờ đang bị xích tay chân và cơ thể nhuộm màu máu.

"Cậu ta mặc dù bị thương nặng nhưng Sói có sức sống đáng kinh ngạc, nếu được điều trị tốt thì cậu ta sẽ hồi phục."

Mejojo ​​ấn tượng một cách miễn cưỡng về lòng tốt của Zara và kiến ​​thức về y học mà anh ta có. Anh tự hỏi Zara biết bao nhiêu về Zodiva.

"Dù sao... Việc điều trị là không cần thiết nữa..."

Mejojo cười khúc khích khiến Zara hơi rùng mình. Ngay sau đó, Mejojo lấy một cây roi giắt trên tường đến. Zara ngay lập tức hiểu Mejojo định làm gì nhưng trước khi anh kịp ngăn lại thì Mejojo đã quất roi xuống làm vang lên tiếng động lớn khi cây roi va chạm với sàn đá.

Mejojo đá Rath xuống sàn và lạnh lùng nói:

"Ngươi nên biết lý do ngươi còn sống là để nghiên cứu thuốc chữa Zodiva. Sư tồn tại của các ngươi là điều cần thiết mặc dù điều đó khiến ta kinh tởm. Những kẻ thấp hơn con giòi như các ngươi, vẫn còn thở!"

Mejojo nói một câu thì lại quất mạnh vào người Rath một phát roi. Rath cố gắng bò ra khỏi Mejojo, nhưng khi thất bại, cậu cuộn tròn như quả bóng.

"Đúng vậy, những con Sói thật phiền phức."

Auger hưởng ứng Mejojo trong khi đó Zara hét lên:

"Mau dừng lại đi! Nếu người còn đánh tiếp nữa, cậu ta sẽ chết!"

Mejojo cười lạnh lùng:

"Cũng tốt thôi nếu hắn chết đi. Ta sẽ bắt một con Sói khác."

"Đúng vậy, em sẽ bắt cho anh một con Sói mới."

Zara cố gắng phản kháng một lần nữa, nhưng Auger chỉ hỏi anh:

"Ngươi có muốn bị bịt tai lần nữa không? Ngươi có thích đau đớn không?"

Zara chỉ đành nghiến răng nhưng khi Mejojo ​​chuẩn bị đá lại, Zara cố gắng ngăn Mejojo nhưng thay vào đó lại bị đá. Mejojo vô cảm cảnh cáo Zara:

"Đừng can thiệp."

Một lúc sau khi Mejojo đã chán việc đá Rath thì anh mới dừng lại nhưng âm thanh của tiếng thở hổn hển trong không khí làm anh khó chịu.

"Mau báo cáo kết quả nghiên cứu của ngươi!"

Mejojo ra lệnh cho Zara, Zara nghiến răng và cho họ thấy những gì anh có cho đến nay.

Auger sau khi nhìn qua một lượt liền hỏi:

"Ngươi không tìm hiểu được gì mới à?"

Zara cau mày:

"Những gì hai người đang làm không phải là bất kỳ nghiên cứu hay thử nghiệm nào của con người. Hai người chỉ đang hành hạ cậu ta!"

Auger nhướn mày và nói:

"Điều đó không đúng. Chúng ta đã tìm hiểu được rất nhiều điều. Chúng ta đã hiểu được sức mạnh thể chất của những con Sói và mất bao lâu để chúng chết vì đói hoặc chúng có thể chịu bao nhiêu đau đớn trước khi chết."

Mejojo ​​cười và đồng ý:

"Đúng vậy! Thử nghiệm này thực sự rất tuyệt vời! Mặc dù nó không nói đến Zodiva nhưng ít nhất khi nó hét lên cũng rất tuyệt!"

"Vậy làm thế nào mà những điều này được coi là nghiên cứu cho Zodiva?"

Zara giận dữ nhưng Mejojo đáp lại rất thản nhiên:

"Chúng ta cần hiểu Sói để nghiên cứu chúng và ta chỉ vừa hoàn thành sự tò mò của mình thôi."

Zara thở hổn hển trong nỗi kinh hoàng bởi anh không nghĩ Mejojo và Auger có thể điên cuồng, tàn nhẫn đến vậy. Anh hỏi họ:

"Hai người có phải có ác cảm gì với loài Sói không?"

"... ... ... Ác cảm...?"

Đôi mắt Mejojo giãn ra sau câu hỏi của Zara. Auger lặng lẽ thở dài và lẩm bẩm:

"Hoàng huynh lại sắp nổi giận rồi..."

Quả nhiên ngay sau đó, Mejojo trừng mắt dữ tợn với Zara, anh quát:

"Câm miệng đi, Zara Skeens! Ngươi nghĩ ta có ác cảm với Sói? Bọn thấp kém đó có thể là đối thủ của ta? Ta không muốn gì hơn là xóa bỏ dòng dõi kinh tởm này để thành lập một đất nước tốt hơn với tư cách là hoàng đế Weblin!"

Mejojo cầm cây roi quất xuống khi anh hét lên:

"Mạng sống của con sói này chỉ hữu ích cho việc tìm cách chữa trị Zodiva."

Mejojo liên tục đánh tới tấp vào người Rath và Rath bắt đầu thở hổn hển trong đau đớn. Zara hoảng hốt can ngăn lần nữa:

"Đừng đánh nữa! Nếu tiếp tục cậu ta sẽ chết thật đó!"

"Tất cả bọn chúng nên chết đi! Không con Sói nào có thể thoát!" -Mejojo gầm gừ một cách dữ tợn-

"Tại sao người lại ghét họ đến vậy? Họ cũng chỉ là công dân của Weblin thôi mà?"

"Ngươi sai rồi! Bọn chúng là một đám côn trùng gây hại cho Weblin thôi!"

Do bị đánh quá nhiều, lại thêm vết thương cũ, Rath bắt đầu chảy máu rất nhiều, cậu cũng cảm thấy sinh mệnh của mình đang mất đi từng chút một nhưng cậu cũng chưa từng quan tâm đến điều đó. Nếu được chết... Cũng tốt.

"Các ngươi giết ta đi!"

Rath yếu ớt kêu lên.

Lúc đó, Mejojo bắt đầu tự hỏi. Tại sao anh lại hận những con Sói đến vậy? Đó rõ ràng chỉ là một sự hiểu lầm. Anh không biết tại sao nó lại là nguyên nhân khiến anh có ác cảm với Sói. Nhưng rốt cuộc, tất cả đều không còn quan trọng nữa.

______________________________

"Em xin lỗi, Mejojo. Nhưng em thực sự phải thú nhận. Em yêu Arles..."

Mejojo mở to mắt kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt mình trong khi đó cô ấy cúi đầu một cách hối lỗi và nói tiếp:

"Em thật sự xin lỗi. Em không thể yêu anh nhưng em không thể sống như thế này nữa, em nghĩ anh luôn xem em là em gái. Em đã nói chuyện này với cha em rồi và vì vậy em cũng muốn nói với anh..."

Khuôn mặt trẻ trung nhìn anh đỏ ửng vì quyết tâm. Một khuôn mặt tin rằng cảm xúc và mong muốn của cô có thể được chấp thuận.

Cô gái đó là Elvira Galland, vợ sắp cưới của anh. Một cô gái thuộc chủng loài Lobeira. Sau khi họ đính hôn, cô được đưa đến sống trong lâu đài cùng anh. Cô là một cô gái thiếu kinh nghiệm, bệnh tật và mỏng manh. Nếu mọi người hỏi anh có yêu cô như vợ sắp cưới không, có lẽ anh đã phủ nhận. Nhưng có một vẻ đẹp đặc biệt trong sự mỏng manh của những người thuộc chủng tộc Lobeira. Và vì vậy, anh khó có thể chấp nhận sự thật rằng người vợ tương lai của mình đã yêu Arles Vogart, một con sói trong đội vệ binh hoàng gia. Anh không hiểu làm thế nào mà một thứ gì đó đã trở thành của anh có thể nói một điều như vậy.

Các quý tộc trong lâu đài nói về sức mạnh của Arles không ai sánh được và anh ta cũng rất hào hùng. Anh ta không thay đổi thái độ của mình đối với bất cứ ai, nhưng trong khi anh ta vụng về trong việc điều khiển chính trị thì anh ta lại là một người dễ chịu. Ngay cả nhà vua đối xử với anh ta như thể anh ta là một đứa con trai ấp ủ.

Trong cuộc chiến vĩ đại trước đó, anh đã được trao tặng danh hiệu "Silver Wolf of Salvation". Nhà vua muốn con trai của mình, Julian, trở thành như thế. Một trong những người quý tộc nhận xét về cách Julian và Arles hơi giống nhau, mặc dù một người là sói và người kia là mèo. Thật tiếc vì Arles vẫn còn trẻ, bởi vì nếu anh ta không... giới quý tộc không dám bàn tán thêm nữa.

Chàng trai trẻ Mejojo ​​không hiểu anh ta phải so sánh với Arles như thế nào, khi cuối cùng anh ta đã vượt qua Julian. Arles Vogart là người cha anh rất yêu thích, mặc dù Arles là một con Sói. Cha anh nói về anh và em trai anh rất ít trong khi ông luôn ca ngợi về "Silver Wolf of Salvation" và sự tài giỏi của anh ta. Ngay cả vị hôn thê của anh, người được cho là của anh, đã bị Arles đánh cắp. Trong tâm trí Mejojo, anh mong muốn cái chết của Arles. Anh chửi rủa anh ta, ghét anh ta và có ác cảm với anh ta.

Nhưng, thành thật mà nói, anh không yêu thương gì cha mình hoặc Elvira. Anh chỉ ghét thua cuộc. Anh không bao giờ yêu Elvira ngay từ đầu, đó chỉ là một cuộc hôn nhân được sắp đặt và có lẽ vì cô biết điều này nên cô đã yêu Arles và nói với anh. Anh nghĩ cô là đồ ngốc, cô không hiểu được ý nghĩa của cuộc hôn nhân giữa các gia tộc. Nó là liên minh giữa những gia tộc khác nhau và họ không có tự do. Ngay từ đầu họ đã không có tự do. Và mặc dù anh không yêu Elvira, nhưng cô nên yêu anh vì cô là của anh.

Tuy nhiên, Mejojo quyết định tác thành cho cô dù anh không thể chịu đựng được khi anh phải cho mọi người biết rằng vợ chưa cưới của anh đã bị Arles đánh cắp và vì vậy anh quyết định nói với cha mình.

Hôm đó, Mejojo cùng Elvira đến gặp cha mình để nói chuyện, anh thưa với ông:

"Thưa phụ hoàng, con muốn hủy hôn ước với Elvira."

Garibaldi VI tỏ ra ngạc nhiên và hỏi anh:

"Tại sao con lại có yêu cầu đó?"

"Đó là điều hiển nhiên." -Anh đáp- "Người mà một thành viên hoàng tộc kết hôn nên cống hiến hết mình cho hoàng gia. Elvira đã yêu Arles Vogart."

Trong lúc Garibaldi VI sững người, Mejojo nói tiếp:

"Elvira và con không có tình cảm đặc biệt với nhau."

Anh nghĩ cha anh sẽ từ chối, nhưng mọi việc đã ngoài dự đoán của anh.

"Nếu đó là mong muốn của con, vậy ta sẽ chấp nhận nó."

Ông đã đồng ý hủy bỏ hôn ước giữa họ khiến Mejojo sững sờ.

"Cảm ơn bệ hạ. Cảm ơn anh, Mejojo." -Elvira thể hiện lòng biết ơn chân thành- "Em hi vọng chúng ta sẽ có thể tìm thấy hạnh phúc riêng của mình."

Mejojo mở to mắt trước lời nói của cô, trong khi Nhà vua nhận xét rằng:

"Cha con có thể sẽ không hài lòng nhưng ta biết Arles là một người đàn ông tốt và vì vậy, ta sẽ giúp thuyết phục cha con."

Trong khi đó Mejojo nghiến răng. Kế hoạch của anh là để cha anh phản đối, nhưng cha anh đã cho phép Elvira thoát khỏi tay anh. Mejojo ​​tin rằng cha anh ghét anh. Ghét anh và Auger, người được sinh ra từ một người vợ lẽ. Ghét họ là người thể hiện tốt hơn Julian. Và thế là Mejojo ​​quyết định tìm cách trả thù người cha đã vứt bỏ mẹ mình và không biết bà đã phải chịu bao nhiêu đau đớn. Anh cho rằng cha anh đang cản trở anh, Mejojo ​​không còn tin rằng bây giờ còn có ai đứng về phía anh nữa.

Từ tận đáy lòng, một ánh sáng nhỏ lóe lên, mờ dần và biến mất. Nhưng ngay từ đầu, anh đã không cần ánh sáng. Tất cả những gì anh có thể nghe thấy là âm thanh của một sợi dây xoắn.

Vài tháng trôi qua cho đến một ngày Mejojo ​​nhận được báo cáo rằng sức khỏe của Arles đột nhiên chuyển biến xấu. Hóa ra anh ta mắc một căn bệnh, chỉ đặc biệt là sói. Không ai trong số các bác sĩ ở Weblin nhìn thấy trước đó và thậm chí có người nói rằng nó có thể là khởi đầu của một dịch bệnh.

Mong muốn Arles mau chết đi của Mejojo sắp được thực hiện. Mejojo đến tìm Arles sau khi nghe được từ cấp dưới của anh ta rẳng Arles phát bệnh và tấn công Elvira.

Ngay khi Mejojo bước vào, anh đã chứng kiến chuyện đó. Arles đang tấn công Elvira. Tại sao? Ký ức của anh bị gián đoạn. Anh không nhớ những gì xảy ra sau đó.

Mejojo chỉ nhớ khi anh rút kiếm chĩa vào Arles và nhắm thanh kiếm ngay vào cổ họng anh ta. Ngay sau đó__

Phập___

"Ư..."

Âm thanh từ thanh kiếm đâm xuyên qua da thịt vang lên cùng lúc với một tiếng kêu yếu ớt. Máu rơi xuống sàn nhà khiến sàn nhà nhuộm một màu đỏ tươi nhưng đó không phải là máu của Arles.

Thanh kiếm của Mejojo đang đâm xuyên qua thân thể của Elvira đang chắn trước Arles và Mejojo ngỡ ngàng đến mức đóng băng tại chỗ.

Elvira gục xuống trong vũng máu trước mắt Mejojo.

"Xin... Lỗi..."

Đó là những anh có thể nghe thấy trước khi hơi thở cô yếu dần rồi tắt lịm. Elvira đã chết.

Mejojo sau đó rơi vào hoảng loạn. Anh cố gắng biện minh với chính mình rằng là cô cản đường anh. Mejojo sau đó trừng mắt nhìn Arles.

"Đều là... do ngươi!" -Mejojo lẩm bẩm-

"Người đang nói gì vậy?" -Arles đau đớn hỏi Mejojo-

"Câm miệng!... Tất cả là do ngươi!" -Mejojo hét lên- "Đáng ra ngươi nên chết theo kế hoạch thế nhưng mục tiêu lại bị nhầm... Elvira đã chết thay ngươi!"

Mejojo lại thét lên đau đớn:

"TẠI SAO NGƯƠI CÓ THỂ CÓ ĐƯỢC THỨ CỦA TA? TẠI SAO TẠI SAO TẠI SAO .. TẠI SAO?!"

Mejojo cảm thấy khó chịu khi nhớ lại khoảng kí ức tàn khốc đó. Anh chỉ có thể nghe thấy âm thanh của một sợi dây xoắn.

"Ngươi đi chết đi! Arles!"

Mejojo hét lên nhưng Arles gầm gừ trong cơn thịnh nộ và anh nhanh như cắt lao tới chỗ Mejojo.

Mejojo không kịp né tránh, Arles liền quẹt một phát vào mặt Mejojo bằng bộ vuốt sắc nhọn của mình.

"Á!"  -Mejojo kêu lên đau đớn-

Máu vương vãi khắp mặt Mejojo ​​khi một vết cắt rách xuất hiện giữa hai mắt anh. Thế giới chuyển sang màu đỏ trước mắt anh và tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là Arles nhìn chằm chằm vào anh với sự căm ghét. Nhưng Mejojo ​​cũng ghét anh ta và cảm giác rằng anh ta không thể hiểu được sự nao núng trong cơ thể anh. Tất cả những gì anh có thể làm là hét lên. Trong thế giới màu đỏ, anh nghe thấy Arles đập vỡ cửa sổ và trốn thoát khỏi lâu đài. Anh không nhớ rõ nhưng vết thương của anh đau bất cứ khi nào anh nhớ lại.

Anh lại nghe thấy âm thanh đó một lần nữa. Âm thanh của một sợi dây xoắn. Mặc dù anh nắm chặt một thanh kiếm, tại sao anh cảm thấy nỗi đau của một sợi dây cắm vào tay mình? Cảm giác buồn nôn dâng lên trong anh. Bây giờ Elvira không là của bất cứ ai, vì cô ấy đã chết. Nhưng có thể nói rằng cô ấy là của anh ấy mãi mãi và vết sẹo trên mặt anh là bằng chứng cho điều đó.

_______________________________

"Người mau dừng lại đi!"

Trở lại phòng tra tấn dưới lòng cung điện, Zara đang cố ngăn Mejojo dừng lại trước khi Rath thực sự chết trong khi Mejojo ​​đang cười điên cuồng. Mejojo trừng mắt nhìn và cảnh cáo Zara:

"Nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ! Ta có thể dễ dàng thay đổi ngươi với con Sói đó!"

Mejojo ​​lại đá một lần nữa và gầm gừ:

"Con Sói bẩn thỉu! Ta sẽ...! Ta sẽ...! Ta sẽ không thất bại, ta sẽ tiêu diệt tất cả các ngươi!"

"Dừng lại đi!"

Zara hét lên một lần nữa nhưng lúc này Rath bỗng dưng có phản ứng, cậu cố gắng nói trong sự yếu ớt:

"Con Mèo điên loạn..."

Cả Auger và Zara đồng thời ngạc nhiên vì Rath dám nói như vậy với Mejojo. Nhưng đáng ngạc nhiên hơn là điều này ngăn Mejojo lại, Mejojo nheo mắt và hỏi một cách nguy hiểm:

"Ngươi vừa nói gì?"

Auger ngạc nhiên lần nữa vì Rath thật may mắn, anh đã nghĩ cậu ta sắp bị giết rồi. Nhưng sau đó Mejojo ​​gầm gừ rằng:

"Ta sẽ đánh ngươi vì cái miệng ngớ ngẩn đó của ngươi!"

Rath ho ra máu và suy sụp, điều đó chỉ khiến Mejojo ​​nghĩ về việc cậu ta nên chết nhanh hơn như thế nào, trước khi cậu ta có thể đánh cắp hoặc đoạt lấy thứ gì đó.

"Ha ha ha... Thật thú vị!" -Auger cười lớn trong anh nói- "Nó khi phát điên mang đến một cảm giác thật dễ chịu! Anh mau chơi tiếp đi!"

Auger sau đó nhìn về phía Zara:

"Nếu có thêm một chút âm nhạc sẽ rất tuyệt vời, ta sẽ chơi một bản ở đây."

Auger rút vĩ cầm ra và bắt đầu chơi một bài hát trong khi cười hỏi Mejojo:

"Anh có cảm thấy vui không?"

"Có... Ta cảm thấy rất vui!... Ta... Ta chắc chắn sẽ tiêu diệt tất cả con Sói!"

Anh bắt đầu cười điên dại.

Dưới tầng hầm cung điện, âm thanh duy nhất có thể nghe được là một tiếng cười điên loạn và một giai điệu điên rồ được phát ra trên một cây vĩ cầm. Đây là Hall of Demons. Nơi mang đầy lịch sử của sự điên rồ, nơi quỷ sống, Hall of Demons trú ngụ trong cung điện hoàng gia Weblin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro