Chương 10: Thế giới tàn nhẫn
Sự yên bình của Weblin chưa được hồi phục sau vụ việc phù thủy, Zodiva và cuộc tấn công của Sói lại bắt đầu phát sinh thêm những rắc rối khi đêm hôm ấy, một đám cháy lớn đã xảy ra tại một ngôi làng nhỏ nằm giữa một khu rừng xinh đẹp. Đó là một cuộc tấn công mới của Sói, những con sói ra ngoài săn đêm nay và không còn ai trong làng. Chỉ có xác thịt biến thành tro.
Trong khung cảnh hoang tàn ấy vang lên tiếng kêu thét thê lương của một kị sĩ khi anh đang bị một sợi dây thừng từ từ siết cổ mình. Kẻ cầm dây thừng cất tiếng cười tàn nhẫn khi nhìn anh ta đau đớn quằn quại trong tuyệt vọng. Đó là Guillan, một trong những người chỉ huy bầy sói.
"Tình hình trong lâu đài thế nào rồi?"
Guillan hỏi anh ta trong khi siết chặt hơn sợi dây thừng nhưng anh ta chỉ thét lên:
"Ngươi giết ta đi!"
Guillan cũng không vì thế mà tỏ ra bực tức, cậu cười ranh mãnh nói:
"Ta rất thích nhìn người khác đau đớn... Nhưng ngươi thật ngu ngốc! Ta sẽ không giết ngươi cho tới khi ngươi chịu khai ra!"
Đúng lúc ấy, có hai người bước tới từ sau lưng Guillan, đó là Arles, thủ lĩnh tộc Sói và em trai anh ta, Rath. Arles nhìn Guillan và hỏi:
"Ngươi đã nghe được điều gì thú vị rồi?"
"Tôi đã nghe được nhiều thứ lắm!" -Guillan đáp lại Arles, sau đó cậu quay lại hỏi người kị sĩ kia- "Ngươi muốn nói chuyện với Arles?"
Người kị sĩ trừng mắt dữ tợn thế nhưng ngay sau đó, Guillan thắt chặt sợi dây cho đến khi kị sĩ bắt đầu co giật. Các mạch máu trong mắt anh đã vỡ ra, nhuộm đỏ, nhưng giờ anh bắt đầu chảy nước dãi.
"Guillan..." -Arles ra lệnh- "Đừng lãng phí thời gian để tạo ra những thứ khó coi như vậy. Thời gian là quý báu... Ta muốn ngươi báo cáo."
Rath trong lúc ấy vẫn nhìn chằm chằm vào Guillan và người kị sĩ đang bất tỉnh bị cậu ta đè lên, Rath nhận xét:
"Thật tàn nhẫn..."
"Đây là công việc bình thường."
"Đủ rồi!" -Arles ngắt lời hai người và lần nữa ra lệnh cho Guillan- "Mau báo cáo tình hình."
"Vâng..." -Guillan bĩu môi- "Tôi nghe được tin là nhà vua sẽ sớm chết."
"Có phải là Garibaldi VI không?"
"Tôi không rõ" -Guillan nhún vai- "Tôi không có hứng thú với những vị vua nhưng anh biết ông ta sao?"
"Ta đã từng phục vụ ông ta... Một thời gian dài trước đây."
"À... Anh từng là hiệp sĩ của Weblin... Tôi quên mất điều này."
"Được rồi. Ngươi còn nghe được điều gì khác nữa không? Giống như hai con mèo song sinh sẽ chiếm lấy ngai vàng sau cái chết của Garibaldi VI?"
"Những chuyện anh nói đang xảy ra đấy. Rõ ràng là bọn chúng đang làm bất cứ điều gì chúng muốn."
Arles tỏ ra không ngạc nhiên khi nghe thấy những chuyện đó bởi đó mới là bọn chúng mà anh biết.
"Nhưng thông tin mà tôi nghe được tiếp theo mới khiến tôi bối rối. Có một cái gì đó về phù thủy trong một tòa tháp đang điều khiển những con sói. Tiếp theo là một cái gì đó về thủ lĩnh của nhóm hiệp sĩ Gefreiter..."
"Gefreiter?" -Arles nhận ra cái tên ấy-
"Đúng vậy. Anh nghĩ xem, họ có phải là bị phù thủy đó điều khiển không?"
Arles đảo mắt và bảo:
"Đừng nói những điều ngu ngốc như vậy nữa."
"Tôi cũng nghĩ vậy, tôi không biết ai là phù thủy. Nhưng này Arles, tôi có ý tưởng này!"
"Nói đi."
Guillan cười toe toét khi nói với Arles:
"Chúng ta có thể chiếm lấy cung điện sau khi nhà vua qua đời. Sau đó, chúng ta sẽ giết tất cả cho đến khi Weblin đầy sói!"
Arles thở dài mệt mỏi, điều đó khiến Guillan bĩu môi. Arles quay lại hỏi Rath:
"Em nghĩ gì về điều đó?"
Rath đáp lại một cách thờ ơ:
"Em không có hứng thú."
Cái cách mà Rath trả lời khiến Guillan bực tức, cậu hỏi:
"Người mới đến như cậu tại sao lại hầu như không nói gì? Cậu sẽ như thế nào nếu Zodiva tấn công cậu hả?"
"Tôi không phải là người không biết nói chuyện nhưng tôi cảm thấy không cần thiết trong tình huống này."
Rath bắt đầu tức giận trong khi Guillan gầm gừ trong cáu kỉnh. Guillan thốt lên:
"Được lắm! Hôm nay tôi sẽ giải quyết cậu bằng vị trí của tôi ngay cả khi cậu là em trai của Arles!"
Cả hai lao vào đánh nhau, nhưng Guillan đã cướp được băng đeo mắt của Rath. Rath giận dữ hét lên:
"Mau trả lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ giết cậu!"
Điều này làm cho Guillan tức giận và hai người bắt đầu đánh nhau dữ dội hơn nhưng Arles không can thiệp.
"Tôi sẽ giết cậu hoặc tôi sẽ chết! Dù sao chuyện đó cũng không thành vấn đề vì tôi đã sẵn sàng để chết rồi!"
Guillan tỏ ra thích thú với sự tức giận của Rath và sau đó trả lời:
"Tôi không quan tâm đến cái băng đeo mắt của mắt cậu. Dù sao, cậu đang phải chịu số phận bi đát. Một kẻ bị nhiễm phải Zodiva, đã là quá lắm rồi... Sao vậy? Cậu muốn được tôi thương xót à?"
"Đủ rồi! Mau trả lại nó cho tôi!"
Rath gầm gừ dữ tợn với Guillan nhưng điều đó không khiến Guillan sợ, cậu ngược lại còn cười to:
"Đúng vậy! Cậu nên thể hiện nhiều hơn bản năng và bản chất thật của mình thế này! Cậu luôn được Arles bảo vệ trở thành đứa trẻ ngoan." -Đột nhiên, Guillan nhìn vào con mắt trái của Rath và hỏi- "Liệu tôi có nên móc nhãn cầu trái của cậu ra không? Dù sao cậu cũng không thể nhìn thấy gì với nó!"
Guillan cất tiếng cười khẩy châm chọc và điều đó khiến Rath nổi giận và hét lên:
"Tôi sẽ giết cậu!"
"Đủ rồi! Dừng lại ở đây!"
Arles cuối cùng cũng can thiệp vào chuyện của hai người, Arles vừa lên tiếng, cả hai liền dừng lại tuy nhiên Guillan vẫn còn tỏ ra bất mãn:
"Anh đối xử với cậu ta tốt quá đấy! Tôi sẽ bĩu môi nếu tôi không được khen ngợi!"
Arles chỉ có thể thở dài và khen ngợi Guillan bằng giọng nói bất đắc dĩ:
"Ngươi đã làm tốt lắm!"
Guillan vui vẻ vẫy đuôi.
Arles chợt nhận thấy Rath đang mất tập trung liền hỏi:
"Em đang nhìn gì thế?"
"Không có gì... Em nhớ rằng có một ngọn tháp trong rừng..."
"Đúng vậy..." -Guillan xen vào- "Nó làm tôi nhớ tới tên kị sĩ đó nói rằng cô ta đã được đưa đến cung điện hoàng gia."
Đột nhiên từ đằng xa truyền tới tiếng vó ngựa và đang ngày càng tiếp cận họ. Guillan là người đầu tiên nghe thấy, cậu hỏi Arles:
"Cái gì thế? Có người tới à? Chúng ta có cần giết bọn chúng luôn không?"
"Không được. Mau rút lui trước khi chúng ta bị bắt."
Guillan bĩu môi với quyết định của Arles vì điều đó thật nhàm chán nhưng cậu ta đồng ý.
"Trả lại cậu đấy!" -Guillan nói trong khi ném miếng bịt mắt lại cho Rath và trước khi cậu bổ sung thêm- "Tôi trả lại nó vì Arles thôi."
Guillan bẻ gãy cổ kị sĩ bất tỉnh mà cậu ta đang tra tấn và sau đó hét lên với những con sói còn lại để rút lui. Chúng hú lên đồng ý và nhanh chóng trở lại vào rừng. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Rath nhìn chằm chằm vào ngọn tháp trước khi cậu biến mất cùng bầy sói.
Ngày hôm sau, tại cung điện hoàng gia__
Fiona đang ở trong khu vườn và chuẩn bị dùng bữa trưa, tuy nhiên Mejojo và Auger đột nhiên đến chỗ cô mà không có sự thông báo trước, họ nói muốn đến dùng bữa trưa cùng cô, điều đó khiến cô hơi lo lắng.
Thức ăn ngay sau đó nhanh chóng được bày lên bàn và họ thậm chí còn có một ban nhạc sống chơi bên ngoài nhà Fiona khi họ dùng bữa. Fiona nghĩ rằng cô đã sống xa hoa với tư cách là một cô con gái quý tộc nhưng giờ cô nhận ra rằng đó không là gì với cấp độ của hoàng gia.
Julian chú ý đến cái nhìn xa xăm của cô và hỏi:
"Tiểu thư có ổn không?"
"Không... Tôi ổn mà..."
Fiona nhìn Julian và tự hỏi liệu anh có cảm thấy phức tạp khi phục vụ những người anh em cùng huyết thống của mình như thế này không. Họ đều là các hoàng tử, nhưng sau đó cô nhớ rằng Julian đã bị khinh miệt và vì vậy mối quan hệ của họ giờ là giữa chủ nhân và người hầu. Điều này khiến cô tự hỏi điều gì sẽ xảy ra khi địa vị của họ bị đảo ngược và vì vậy cô theo dõi sự tương tác của họ.
"Thức ăn và rượu vang này thật là tuyệt! Anh có nghĩ vậy không?"
Auger tỏ ra hài lòng với thức ăn ở đây trong khi Mejojo cũng gật đầu:
"Ta cũng thích nó. Là ngươi chọn rượu phải không?"
Mejojo nhìn Julian và Julian gật đầu đáp lại:
"Đúng vậy ạ. Hai vị điện hạ có hài lòng với nó không?"
"Rất tốt. Lát nữa mang một ít tới phòng của ta."
"Vâng. Nhưng điện hạ muốn làm gì?"
"Ta vẫn ổn. Nhưng ta muốn ghi nhớ sự kết hợp món ăn để có thể dùng lại lần nữa."
"Đúng là vậy..."
Fiona âm thầm quan sát sự tương tác giữa Mejojo, Auger và Julian, cô nhận ra rằng không khí giữa họ hoàn toàn giống như của một người hầu và chủ nhân. Họ dường như cũng hòa thuận và không có bầu không khí khó xử. Nếu cô không nghe câu chuyện từ Julian thì cô sẽ không nghĩ rằng ba người họ có quan hệ với nhau.
Đột nhiên, Auger liếc nhìn cô và cười khúc khích nhưng anh nhanh chóng quay mặt đi khi cô nhìn anh, khiến nó có vẻ như chỉ là tưởng tượng của cô.
"Fiona, em đã quen với cuộc sống bây giờ chưa?"
Mejojo đột ngột hỏi Fiona và cô đáp lại:
"Vâng. CCK và Julian đối xử với em rất tốt."
Anh gật đầu với điều đó và nhắc nhở cô:
"Nếu em cảm thấy không thoải mái thì em nên nói với ta ngay lập tức."
Fiona nghe vậy liền nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt suy tư và Mejojo nhanh chóng nhận ra điều này.
"Có chuyện gì sao?"
Trước câu hỏi của Mejojo, Fiona thú nhận:
"Em muốn ra ngoài vì em vẫn không biết gì về thế giới bên ngoài. Em đã sống trong tháp và bây giờ là trong khu vườn này. Em biết nơi này rất tuyệt nhưng nếu thế giới bên ngoài càng bị cấm thì em càng tò mò về nó."
"Vô nghĩa..." -Mejojo lạnh lùng đáp- "Thế giới bên ngoài không phải là một nơi tốt đẹp."
Auger đồng ý với Mejojo và anh nhắc cô:
"Cô nên nhớ những gì dân làng đã làm với cô."
Fiona gật đầu, nhớ lại cách họ từ chối lắng nghe lý do và buộc tội cô là phù thủy, nhưng dù cô biết rằng có những dân làng độc ác như thế, cô vẫn muốn biết liệu đất nước Weblin có như vậy không. Cô cũng biết rằng có rất nhiều xung đột bên ngoài, như các cuộc đột kích của sói và Zodiva. Thế giới bên ngoài đang tràn ngập những điều đáng sợ nhưng cô vẫn muốn ra ngoài và xem nó. Cô muốn tự do đi lại. Cô muốn trải nghiệm sự tự do. Fiona nói với họ:
"Em biết em đang sống một cuộc sống xa hoa, nơi đây đáp ứng tất cả những gì em muốn, nhưng..."
Fiona chưa kịp nói hết thì đã bị Mejojo ngắt lời:
"Ta thật không thể hiểu lý do tại sao em không hài lòng với những gì ta đã chuẩn bị cho em. Em sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì khi sống trong khu vườn xinh đẹp, yên tĩnh này."
Đôi mắt Fiona hiện ra tia buồn bã khi cô nghe anh nói như vậy. Cô biết rằng những gì anh nói là sự thật, vì cô đã có những ngày cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn. Mọi người ở đây đều tôn trọng cô và phong cảnh ở đây rất đẹp. Vì vậy, cô không biết những gì khiến cô không hài lòng. Cô không hiểu tại sao... nhưng cô khao khát thế giới bên ngoài. Khi gió thổi, cô muốn biết nó đến từ đâu.
Fiona muốn giải bày cho anh biết những điều đó nhưng đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra và Leonidas bước vào.
"Mejojo điện hạ, Auger điện hạ, tiểu thư Fiona." -Leonidas kính cẩn chào họ sau khi bước vào phòng-
"Ta đang dùng bữa trưa. Nếu có việc gì không quan trọng thì ta sẽ giải quyết sau."
Ngay sau khi Mejojo nói vậy, Leonidas nhảy lên vai anh và thì thầm vào tai anh gì đó. Mejojo sau khi nghe xong, sắc mặt liền thay đổi.
Fiona tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra và sau đó Mejojo thưởng cho Leonidas bằng các loại hạt khiến cậu ta vô cùng hạnh phúc. Trong một giây, Fiona trừng mắt nhìn Mejojo vì ghen tị trong khi CCK vẫn không chịu nhận hạt dẻ từ cô nhưng rồi cô mỉm cười với chính mình vì cô hiểu rằng CCK trung thành với Mejojo. Nếu cho cô thêm một chút thời gian thì cô nghĩ họ sẽ chào đón cô thôi.
"Fiona!"
Mejojo đột nhiên gọi cô và cô nhanh chóng đáp lại:
"Vâng, có chuyện gì vậy ạ?"
Mejojo thông báo:
"Chúng ta sẽ ra ngoài sau bữa trưa vì vậy em mau chuẩn bị đi. Ta sẽ cho em thấy thế giới bên ngoài."
Fiona trong phút chốc tỏ ra ngạc nhiên và cũng có chút sợ hãi vì kể từ khi cô nói về việc muốn ra ngoài trước đó, biểu hiện của Mejojo là khó chịu và có một nếp nhăn giữa mắt anh ấy. Nhưng bây giờ anh trông thích thú như thể anh đang nghĩ về điều gì đó thú vị.
Không lâu sau đó, Fiona cùng Mejojo, Auger với một số binh lính cưỡi ngựa rời cung điện. Fiona băng qua một cánh rừng xinh đẹp với những cái cây cao lớn, bạt ngàn lấp lánh những tia nắng len qua tán lá. Bầu không khí dễ chịu và yên bình đến mức khiến Fiona không thể tin rằng đất nước này đang bị Zodiva tàn phá khi vẫn còn một khu rừng đẹp như vậy. Tuy nhiên đó chỉ là trước khi cô được đưa đến nơi họ cần đến.
Họ đến một ngôi làng bị phá hủy và Fiona thở hổn hển vì sốc.
"Nơi này..."
"Em nhìn mà không biết à? Là một ngôi làng."
Trong khi Mejojo bình tĩnh đáp lại Fiona thì Auger lại cười khúc khích bên cạnh họ và sửa lại:
"Hoàng huynh, anh nói vậy cô ấy không hiểu đâu vì nơi này chỉ từng là một ngôi làng thôi."
Fiona kinh hoàng khi thấy nơi này vẫn còn trong khói và lửa. Những ngôi nhà nơi con người từng sống ngày hôm qua, đã thành đống đổ nát ngày hôm nay.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" -Fiona hỏi-
"Những người sống ở đây đã bị Sói giết."
Mejojo đáp lại Fiona và anh chỉ cho cô thấy một cục đen nằm lăn bên góc đường khiến Fiona hỏi anh:
"Đó là gì?"
Mejojo cười khúc khích:
"Em nên biết câu trả lời chứ."
Fiona ngơ ngác và Auger vui vẻ trả lời thay cho Mejojo:
"Nó từng là một con người nhưng giờ chỉ là một cục thịt mà thôi."
Trong một giây, Fiona bị choáng bởi cơn buồn nôn và cô nhắm mắt lại, cô không muốn nghĩ về điều đó nữa.
Mejojo và Auger không có bất kì phản ứng nào trước cảnh tượng đang diễn ra, Auger thậm chí còn buông lời phàn nàn:
"Dù sao thì nó cũng chỉ là thức ăn thừa mà thôi. Những con Sói đáng lẽ phải dọn dẹp mọi thứ sau khi ăn. Nó sẽ gây rắc rối với những khu vực xung quanh."
Fiona sững người nhìn Auger, cô không hiểu làm thế nào Auger lại có thể điềm tĩnh đến thế trước những điều khủng khiếp như vậy. Nhưng rồi cô chợt hiểu rằng người duy nhất bị sốc là cô, người không biết gì về thế giới bên ngoài. Một cảnh tượng như thế này không lạ đối với Mejojo, Auger và các hiệp sĩ. Mejojo đưa cô ra đây để cho cô thấy thực tế của thế giới. Đây là những gì Nesso, Zara và cha cô đã cảnh báo cô.
"Mejojo điện hạ!" -Leonidas đột nhiên chạy đến và báo cáo- "Đã phát hiện bọn Sói gần đây!"
"Tốt quá! Đến đúng lúc thật! Mà, dù sao bọn Sói cũng sẽ bị tiêu diệt thôi." -Auger cười ranh mãnh-
"Tất cả mau chuẩn bị! Chúng ta sẽ tiêu diệt bọn chúng!"
Mejojo lớn tiếng ra lệnh cho những binh sĩ vào vị trí và điều này khiến Fiona lo lắng, cô hỏi anh:
"Anh đang định làm gì?"
Mejojo nhếch mép cười nhưng không trả lời cô, Auger sau đó trả lời thay:
"Chúng ta sẽ đi săn Sói và đây là sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời cho cô."
Fiona rùng mình. Cô đã được nghe từ Nesso và Zara về những quý tộc tham gia săn bắn, thậm chí phụ nữ cũng có thể tham gia, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy tội ác diệt chủng Sói. Họ chuẩn bị cho nó như thể đó là một sự kiện gì đó và thả những con diều hâu và chó săn.
Fiona ép bản thân gật đầu với Auger, anh vui vẻ nói với cô:
"Điều này sẽ rất thú vị với cô bởi chúng ta không săn Cáo hay gì khác mà chúng ta đang săn Sói."
Mejojo ra lệnh cho tất cả các hiệp sĩ tham gia vào cuộc săn lùng ngoại trừ lính gác của anh.
"Mejojo..."
Fiona thút thít tên anh trong sợ hãi nhưng Mejojo chỉ cười lạnh lùng trong khi anh siết lấy cô vào lòng, anh nói:
"Đây chính là, những gì thực tế mà em muốn thấy. Ta muốn em nhớ lấy điều này."
Ngay sau đó, Mejojo dẫn binh sĩ phi ngựa theo sau những con chó săn và Fiona phải bám vào Mejojo để không bị ngã. Cô không biết cô bám vào anh để được cứu, hay ngăn anh lại.
Khu rừng tràn ngập âm thanh của những con chó sủa, những người đàn ông la hét, những ngọn giáo bị ném, những mũi tên bị bắn và tiếng sói gào thét.
Cô nghe thấy những người đàn ông la hét rằng không được để con sói bẩn thỉu nào chạy thoát. Fiona thương hại những cái chết đang xảy ra, nhưng khi cô muốn ngăn lại thì cô lại nhớ tới ngôi làng bị phá hủy. Trong tâm trí cô vẫn thấy cục đen từng là một người. Nếu đó là do sói gây ra thì bầy sói nhất định không chỉ có một con.
"Ở đó! Mau chặn chúng lại!"
Mejojo quát những binh sĩ chặn đường bọn Sói trong khi đó Auger cũng đang đối phó một toán Sói khác.
"Hoàng huynh, cẩn thận đó!"
Auger hét lên để cảnh báo Mejojo nhưng dường như Mejojo không để tâm đến, anh lẩm bẩm:
"Đừng hòng thoát... Lũ Sói bẩn thỉu!"
Mejojo thúc ngựa chạy xuống đạp lên một con Sói và nghiền nát nó dưới móng ngựa. Cảnh tượng đáng sợ đến mức Fiona chỉ có thể nhắm mắt, bịt tai để không thấy, không nghe gì nữa.
"Ha ha ha, Thật tuyệt đó hoàng huynh!" -Auger cười và khen ngợi- "Con Sói đó bây giờ trông như một đống rác ấy!"
Mejojo cũng cười hớn hở và nói với Auger:
"Em nói sai rồi. Bọn chúng vốn dĩ là rác rưởi mà! Ha ha ha!"
Mejojo và Auger cùng nhau cất tiếng cười tàn nhẫn trước cảnh tượng chém giết ấy. Họ từ đầu đến cuối chỉ có niềm vui và sự thỏa mãn, hoàn toàn không nghĩ tới đã có bao nhiêu sinh mạng mất đi chỉ vì chuyến đi săn vô nghĩa này.
"Thế nào? Có phải rất vui không, Fiona?"
Mejojo cười hỏi Fiona nhưng cô không thể trả lời, cô không biết gì cả, cô cũng không thích những việc này dù hai người họ trông rất vui. Như thể họ đang tham gia một môn thể thao. Cô không biết điều gì đúng hay sai, nhưng cô biết mình đang sợ. Cô cảm thấy khó chịu và như thể phẩm giá của cô đang bị làm ô uế bởi họ.
Khi Mejojo nhận thấy cô im lặng, anh chỉ cười thầm. Dù sao, anh ra lệnh cho cô:
"Bám chặt vào ta! Ta sắp thúc ngựa chạy nhanh hơn đấy! Đỉnh điểm của chuyến đi săn này đang ở gần đây!"
Họ tiến sâu hơn vào rừng và rồi cuối cùng đi ra một vách đá. Ở đấy, có một thếu niên đang đứng lặng trong tấm áo choàng đen rách rưới quấn quanh người. Vừa nhìn thấy cậu ta, Fiona vội vã hét lên với Mejojo:
"Mau dừng lại! Ở đấy có người!"
"Im lặng!" -Mejojo chộp lấy Fiona và cảnh báo cô- "Kẻ trước mặt em là một con Sói."
Tấm áo choàng đen của cậu ta bị gió thổi đi để lộ ra đôi tai màu bạc trên đầu và sau đó cậu ta quay lại. Mặc dù cậu ta bị bao vây bởi các hiệp sĩ, tất cả những gì cô có thể thấy là một chàng trai trẻ chột mắt trái và con mắt còn lại có màu xanh thẳm.
Rath đang trừng mắt với họ, nhưng Fiona chỉ có thể tự hỏi tại sao cậu ta lại là con Sói duy nhất ở dạng người. Nếu ở hình dạng con người thì cảm giác tội lỗi trở nên sâu sắc hơn, và vì vậy Fiona muốn giúp đỡ nhưng cô tự hỏi liệu những con Sói khác cũng có hình dạng con người không. Khi cô nghĩ về điều đó, ngực cô trở nên căng cứng không chịu nổi.
Đúng vào khoảnh khắc Fiona nhìn cậu ta và Fiona sững sờ vì trong con mắt màu xanh trời trong vắt của cậu đang hiện lên khuôn mặt của cô. Họ đang nhìn nhau như vậy. Fiona có lẽ cũng nằm trong số những kẻ đang săn lùng cậu nhưng đôi mắt cậu ta không có sự thù hận hay tức giận đối với cô... chỉ là một nỗi buồn sâu sắc.
Cô chỉ có thể đảo mắt và khoảnh khắc giữa họ có cảm giác như vĩnh cửu. Rath có lẽ cũng thấy như vậy vì cậu đóng băng ngay khoảnh khắc cậu nhìn thấy cô.
"Các ngươi đang làm gì vậy hả? Còn không mau giết nó đi!"
Tiếng quát của Mejojo khiến Fiona tỉnh lại, cô nhận ra những binh sĩ xung quanh Rath đang bắt đầu tấn công và cô không thể chịu đựng được khi nhìn thấy chuyện đó. Cô muốn ngăn họ nhưng nếu Rath đã gây ra sự tàn phá của ngôi làng đó thì cô không có quyền ngăn chặn các hiệp sĩ. Cô, người được nuôi dưỡng và bảo vệ khỏi những điều đáng sợ và tàn nhẫn trên thế giới, không có quyền ngăn chặn.
"Sao vậy?" -Auger cười khúc khích- "Không phải cô muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài mà cô ao ước sao?"
Ngay lúc đó__
"Á!"
Rath kêu lên đau đớn khi bị những mũi tên bắn vào, Rath bị thương và máu bắt đầu chảy ra.
"Anh hai..."
Rath gọi anh trai mình một cách yếu ớt nhưng điều đó khiến Auger phá lên cười:
"Thì ra điều đầu tiên con Sói nói bằng ngôn ngữ chung là "anh hai" nhỉ?"
Rath gầm gừ trong tức giận:
"Ta phải... giết!"
"Kẻ phải chết là ngươi!"
Auger đáp lại và bước đến đá vào người Rath trước khi nói tiếp:
"Chẳng bao lâu nữa thì ngươi cũng chết thôi. Ngươi nên sớm chết đi trước khi lây lan Zodiva."
"Các ngươi mau giết ta đi!"
"Khoan đã..."
Theo ý định ban đầu chính là phải tiêu diệt bầy Sói thế nhưng khi Auger chuẩn bị ra tay thì bỗng dưng Mejojo lên tiếng ngăn cản.
"Con Sói này thú vị đấy. Dừng lại ở đây thôi. Auger, mang hắn về lâu đài!"
Mặc dù khó hiểu nhưng Auger tuân lệnh.
Trong lúc ấy, Fiona vẫn như đóng băng trong lòng Mejojo sau cơn hoảng hốt khi nhìn thấy Rath sắp chết. Mejojo sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô và nói:
"Nghe này, Fiona. Đây chính là "thực tế". "Thực tế" mà em muốn thấy. Đây là một bài học kinh nghiệm cho em và bây giờ ta không muốn em nhìn thấy thế giới bên ngoài nữa. Ta không cho phép em rời khỏi thế giới mà ta đã tạo ra cho em." -Nói đoạn, Mejojo cúi xuống bên tai cô và thì thầm trong nụ cười nhếch mép- "Em là của ta."
Fiona ngất đi vài giây sau những lời này và bởi cái nhìn vào cơ thể đầy máu của Rath.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro