Chương 6
Dạo này viết truyện vên vietnovel nên tính bỏ bộ truyện này...nhưng thấy bình luận lại tiếc nên viết lại, lần này sẽ cố gắng viết nốt, hứa không danh dự luôn, :]
....
" Cuối cùng cũng về đến nhà "
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi bước về căn phòng trọ thân yêu của mình, nhất là sau khi bị tra tấn lỗ tai bằng một đống thanh âm hỗn tạp từ Rock, một giấc ngủ yên bình sẽ giúp cho tôi hồi đầy máu vào ngày hôm sau, dường như có một chút ý tưởng cho câu truyện đang dang dở bị đọc giả mắng ra chương chậm rồi
Thực sự thì với một học sinh cấp ba và một tác phẩm đầu tay rất khó đến kiên trì đến cuối cùng, không phải tôi phàn nàn đâu, chỉ là tôi vui khi có một đọc giả như vậy thôi
Nhưng thứ đang nằm vất vưỡng trước nhà tôi đã báo hiệu cho buổi tối ngày hôm nay không yên bình cho lắm rồi
Li Dailin, người giám hộ của tôi
Mặc dù nhìn bộ dạng say khướt của cô ấy chẳng đáng tin một chút nào, nhưng cha tôi-một võ sư từng tu hành trong võ quán, sau này vì kế sinh nhai mà đi khỏi nơi thu dưỡng chính mình, ông đã nói rằng Li thật sự đáng tin, theo một cách nào đó khi tôi thấy được cô ấy dễ dàng đánh choáng mấy tên bợm nhậu khi tiêu tốn số tiền gần bằng tiền chu cấp của tôi cho vấn đề rượu chè
Tất nhiên là không cờ bạc, và chỉ với uống rượu thì số tiền đó vẫn mua được một lượng rượu kha khá ở thành phố này
" Ôi mùi rượu "
Ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Li, tôi cảm thấy mình có chút khó chịu vì hương vị rượu quá nồng nặc, tuy rằng với nội lực mà cô ấy đã luyện được giúp cho thân thể nhỏ nhắn này ngang bằng với một con gấu nếu đi so sánh
Ừ, là nội lực, đó là cách gọi sức mạnh tiềm ẩn bên trong của võ học trung quốc, và nó không hề dễ luyện một chút nào, đó là lý do cha mẹ cô ấy đặt nhiều kỳ vọng vào đứa trẻ thiên tài, và cũng kết thúc chính đứa trẻ đó
Nhưng dù sao thì chỉ với nội lực thì một cô gái hai mươi sáu tuổi lại có thân hình không kém một thiếu nữ khiến cho thứ sức mạnh trì hoãn sự già yếu đó đúng là rất khó có được, mặc dù nó chỉ duy trì đến 120 tuổi là sinh mệnh lại một lần nữa phải luân hồi, nhưng Li chắc chắn sẽ vẫn giữ được sự trẻ trung
Đối với một người bình thường thì đó có lẽ là một phương pháp trường sinh, mặc dù Li lãng phí sự trường sinh đó bằng cách uống rượu và phải để đứa mình giám hộ chăm sóc mỗi ngày, nhiều lúc tôi thấy mình như một người anh trai phải vật vã nấu bữa sáng, bữa trưa, bữa chiều cho đứa em
Mà thôi...tôi không muốn có một đứa em gái cứ say khướt, thậm chí phải may chìa khóa vào quần để có thể vô nhà, nhưng nhiều khi chính là nằm trước cổng
Li Dailin à, chị trông rất thảm đó ...
Mở ra cửa phòng Li, cô ấy nhẹ hơn tôi nghĩ nên việc nâng một người nặng gần bằng cái hộp dụng cụ không khó khăn, nhưng bả vai tôi có hơi nhức
Chậc ! bầu không khí có hơi ám muội khi tôi thảy Li lên giường, mặc dù không có tà niệm với một đứa nhóc nhưng thân làm một tên nhà văn tập sự duyệt đủ thứ thi thư thì tôi đã não bổ ra một ngàn hai trăm chữ trong một web đen tối nào đó
Được rồi, tôi chắc rằng mình phải đi ngủ, nếu cứ ở đây thì mùi rượu từ Li cũng làm tôi say được, vị rượu thì đắng, lại cay xè, không hiểu vì sao lại có nhiều người thích uống nhỉ
Và một đêm an bình lại trôi qua...
Tôi thức dậy trong một tình trạng khá tệ, giờ thì tôi lại hối hận tại sao không để Li nằm dưới sàn để hôm nay cô ấy thức sớm uống rượu, hơn nữa lại bắt đầu làm vài trò hơi điên điên của người say, cả tấn ồn ào không thua kém một buổi nhạc rock nhỏ làm tôi thức tỉnh
Tôi thề là mình đã cố gắng tìm và thanh lý hết chỗ rượu có trong nhà mình, thậm chí lục ra một chai từ mớ quần lót nữ trong ngăn tủ
Thôi được rồi, chừng này có là gì khi ta thức đêm phấn đấu vượt đại dương đến đại hải trình, tôi mở cửa phòng, và đóng lại cửa phòng ngay sau đó
" Li !!!!!, NẾU CHỊ KHÔNG MẶC ĐỒ VÀO THÌ HÔM NAY NHỊN ĐÓI "
Đó là cuộc sống, tôi gầm lên trong sự bất lực vì trong nhà có một tên bợm rượu
" Thôi nào ~, một ly cho bớt giận "
Li vẫn nốc một ly rượu rót từ một bình có vẻ thuộc loại rượu cực mạnh, thứ rượu mà ta phải cho vào nước vì nó có thể đốt cháy cổ họng mỗi khi uống một ngụm
" Nghe này, không thoát y, không nôn mửa, không tàng trữ rượu trong nhà, đây là thiết luật "
Tôi cố tỏ ra là mình mạnh mẽ trong sự bất lực nhìn vào người giám hộ của tôi, cô ấy giờ cứ như không xương sống nằm oặt trong phòng của mình
Li hiên giờ đang trong một bộ quần áo chỉ mới mặc một nửa, và bắt đầu nâng rượu chúc một người nào đó sau lưng mình, còn tôi đang đứng trước mặt cô
Tôi đã từng nghe nói trong kiếp lang thang của mình, trước khi cha tôi chuyển công tác đến chỗ mà cô ấy thường sống với rượu và một chỗ nào đó có thể trú mưa được là nhà, cùng một công việc không mấy chính đạo khi băng nhóm đó chuyên bắt chó về buôn lậu
Đúng vậy, một bộ quần áo cho cả năm, trông nó trông như một đống ghẻ rách của đám ăn mày trong một bộ phim thời xưa
" Chị phải biết tự chăm sóc bản thân mình đi chứ "
Tôi bước đến bên cạnh Li và giúp cô ấy hoàn thành nốt việc mặc quần áo
Đừng hỏi vì sao tôi lại thuần thục đến như vậy, vì trừ lần đầu có một chút ngại ngùng ra thì công việc này đã thực hiện hàng trăm lần, bao gồm vứt người này vào phòng tắm sau khi kiểm tra có chai rượu nào đó cất trong đó không
Li rất giỏi về việc giấu rượu vào chỗ mà ta thường không ngờ đến, và uống chúng bất chấp, kinh khủng nhất là khi tôi đi đổ rác và thấy một chai trong đó, thật sự là mệt mỏi quá đi mà
Nhưng dù sao thì việc chăm sóc một tên bợm rượu giúp một đứa lười như tôi học được cách nấu những nấu ăn được nhận xét là tệ, nhưng không phải tệ nhất
Đôi lúc tôi nghĩ mình thật phi thường vì đã kiên trì đến bây giờ mà không phải oán đời hận đất, trời sinh Li sao còn sinh ta
Chà ! nếu có một cách nào đó để nhận xét một người như tôi thì có lẽ là một người phi thường lười biếng nhưng cũng rất chăm chỉ khi đúng lúc
Nghe có vẻ rất mâu thuẫn nhỉ, mà cuộc đời chính là những mâu thuẫn mà
Trong lúc tôi nghĩ ngợi lung tung thì bữa sáng đã hoàn thành, tôi dán một tấm giấy lên trán Li rồi sửa soạng chuẩn bị đến trường, việc cướp một chai rượu trong tay Li không hề có ý nghĩa vì cô ấy sẽ đi mua một chai mới và tôi lại phải đi đến một nơi gần quán rượu đó để nhặt về, có lẽ cha tôi đã lường trước được khi đưa tôi một thiết bị định vị
Mà nhờ ơn cô gái này mà tôi có thể là đứa đến sớm nhất
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro