Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

I

Kim Minjeong nhìn chằm chằm vào màn hình laptop đã tắt từ lâu, phản chiếu gương mặt mệt mỏi của chính mình. Căn hộ nhỏ ở Seoul đã trở nên ngột ngạt đến khó thở. Hai năm - đã hai năm trôi qua kể từ cuốn tiểu thuyết cuối cùng của cô. Những trang giấy trắng vẫn cứ trắng, con trỏ nhấp nháy trên màn hình như đang nhạo báng sự bất lực của cô.

"Cô cần thay đổi không gian," biên tập viên của cô đã nói vậy, "Đi đâu đó xa Seoul một thời gian đi. Biết đâu cô sẽ tìm được thứ mình cần."

Và thế là cô ở đây, trên chuyến xe buýt cuối cùng đến thị trấn nhỏ Songrim, nơi được biết đến với những cánh rừng thông già và những câu chuyện dân gian kỳ bí. Chiếc xe buýt rung lắc trên con đường đồi núi, trong khi Minjeong cố gắng đọc lại email về địa chỉ nhà trọ mà cô đã đặt trước.

"Rừng Thông - Nhà Trọ Tĩnh Lặng," cô lẩm bẩm đọc tên nơi ở. Một nơi tách biệt, yên tĩnh, hoàn hảo cho việc viết lách - ít nhất là theo lời quảng cáo trên trang web du lịch.

Trời đã bắt đầu đổ mưa khi xe buýt dừng ở trạm cuối. Minjeong là hành khách cuối cùng xuống xe, kéo theo chiếc vali nhỏ và ba lô đựng laptop. Người tài xế nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ khi cô hỏi đường đến nhà trọ.

"Cô chắc chứ?" Ông ta hỏi, "Nơi đó... khá xa đấy. Và không có xe nào đi qua vào giờ này đâu."

"Tôi sẽ đi bộ," Minjeong mỉm cười, mặc dù cảm thấy một chút lo lắng trước phản ứng của người tài xế.

"Cứ đi theo con đường này," ông chỉ tay về phía con đường đất đỏ dẫn vào rừng, "Khoảng hai mươi phút. Nhưng..." ông ngừng lại, "Cô nên cẩn thận. Nơi đó... có những câu chuyện."

Trước khi Minjeong kịp hỏi thêm, chiếc xe buýt đã rời đi, để lại cô một mình dưới bầu trời xám xịt. Tiếng mưa rơi trên những tán thông tạo thành một giai điệu buồn bã, trong khi cô bắt đầu cuộc hành trình của mình.

Con đường nhỏ dần trở nên tối hơn khi những tán cây ken dày che khuất ánh sáng le lói cuối ngày. Minjeong không thể không nghĩ đến những câu chuyện kinh dị mà cô từng viết. Có lẽ đây sẽ là một nguồn cảm hứng tốt cho cuốn sách mới.

Sau khoảng nửa giờ đi bộ, cô nhận ra mình đã đi quá xa so với chỉ dẫn. Mưa bắt đầu nặng hạt hơn, và bóng tối đang nhanh chóng bao trùm khu rừng. Đúng lúc đó, một ánh đèn leo lét xuất hiện từ xa, và Minjeong thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra đó là ngôi nhà gỗ hai tầng mà cô đã thấy trong ảnh.

Khi đến gần hơn, cô nhận thấy ngôi nhà có vẻ cổ kính hơn nhiều so với trong ảnh. Những tấm ván gỗ sẫm màu vì thời gian và thời tiết, những ô cửa sổ phản chiếu ánh đèn vàng nhợt như những con mắt đang dõi theo cô. Một tấm biển gỗ cũ kỹ đong đưa trong gió: "Rừng Thông - Nhà Trọ Tĩnh Lặng".

Minjeong đứng trước cửa, do dự một lúc trước khi bấm chuông. Không có tiếng chuông vang lên, chỉ có âm thanh trầm đục của gỗ va vào gỗ. Cô đợi, nhưng không có ai ra mở cửa.

Đúng lúc cô định bấm chuông lần nữa, một giọng nói vang lên từ phía sau:

"Xin lỗi, cô đang tìm ai sao?"

Minjeong giật mình quay lại. Một cô gái trẻ trong bộ đồ đen đang đứng dưới mưa, tay ôm một túi đồ mua sắm. Ning Yizhuo - theo tấm thẻ tên đeo trên cổ cô ấy.

"Tôi... tôi đặt phòng ở đây," Minjeong nói, cố giấu đi sự bất an, "Kim Minjeong."

"À, vị khách mới," Yizhuo gật đầu, nét mặt thoáng hiện vẻ gì đó giống như... lo lắng? "Chị Jimin đang vắng nhà. Để em dẫn chị vào."

Yizhuo mở cửa và bước vào trước. Bên trong, căn nhà tràn ngập mùi gỗ thông và một mùi hương lạ - như mùi của những bông hoa dại sau mưa. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu (thay vì đèn điện) tạo nên những cái bóng nhảy múa trên tường.

"Phòng của chị ở tầng hai," Yizhuo nói nhỏ, như thể sợ đánh thức điều gì đó, "Phòng số 7. Chị Jimin sẽ về muộn tối nay."

Khi họ lên đến tầng hai, một cánh cửa khác hé mở, và Minjeong thoáng thấy một người phụ nữ với mái tóc đen dài đang đứng bên cửa sổ - Uchinaga Aeri, như Yizhuo sau đó giới thiệu. Aeri chỉ gật đầu chào họ, đôi mắt sâu thẳm như đang giấu đi điều gì đó.

Căn phòng số 7 nhỏ nhưng sạch sẽ, với một chiếc giường đơn, bàn viết, và tủ quần áo. Điều kỳ lạ duy nhất là chiếc gương lớn treo trên tường - một tấm gương cũ với khung gỗ chạm trổ những hoa văn kỳ quái.

"Chị nên nghỉ ngơi đi," Yizhuo nói khi chuẩn bị rời đi, nhưng rồi dường như do dự, "À, và... đêm ở đây rất yên tĩnh. Đừng để ý nếu chị nghe thấy... tiếng gì đó."

Trước khi Minjeong kịp hỏi, Yizhuo đã nhanh chóng rời đi, để lại cô một mình trong căn phòng với những câu hỏi không lời đáp. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn mưa vẫn đang rơi không ngừng trên những tán thông đen kịt. Đâu đó trong bóng tối, một tiếng cười khẽ vọng lại - hay đó chỉ là tiếng gió?

Minjeong mở laptop, bắt đầu ghi lại những ấn tượng đầu tiên về nơi này. Có lẽ đây sẽ là khởi đầu của một câu chuyện mới. Nhưng cô không biết rằng, chính cô mới là người đang bước vào một câu chuyện đã được viết sẵn từ lâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro