tập 8: kết thúc + 5 tập ngoại truyện
Chương 20: Bình Minh Mới
Mặt trời bắt đầu ló dạng từ phía chân trời, ánh sáng ấm áp chiếu rọi xuống ngôi trường giờ đây đã khác xưa. Bộ Tám Nguy Hiểm đứng trên mái trường, nhìn về phía trước, một cảm giác hòa bình bao trùm lấy họ. Cuộc chiến đã kết thúc, nhưng hành trình của họ vẫn chưa hoàn tất.
Sau chiến thắng đầy gian nan và khốc liệt, cả tám người nhận ra rằng họ đã không chỉ bảo vệ lẽ phải, mà còn thay đổi cả một thế hệ. Những học sinh không có danh tiếng, bị bắt nạt, giờ đây đã có thể đứng lên, tự tin đối mặt với mọi thử thách. Những kẻ như Kazuki và Satako, từng coi mình là những kẻ bất khả chiến bại, cuối cùng cũng phải trả giá cho những hành động tàn nhẫn của mình.
Velora, người đứng đầu nhóm, cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng sâu trong tâm trí cô, một cảm giác lạ lùng vẫn không buông bỏ. "Đây chỉ là sự khởi đầu," cô nghĩ thầm, mắt nhìn về phía chân trời, nơi ánh sáng và bóng tối giao thoa.
Kairma đứng bên cạnh, nắm tay Velora một cách nhẹ nhàng. "Chúng ta đã làm được rồi," anh nói, ánh mắt của anh đầy niềm tin và tự hào.
Lilith mỉm cười, ánh mắt trong trẻo nhưng đầy sắc sảo. "Nhưng chúng ta phải luôn nhớ, cuộc chiến này không chỉ có một lần. Những người như họ vẫn sẽ luôn xuất hiện."
Lydia gật đầu, nhìn những bạn bè của mình. "Vì vậy, chúng ta cần phải luôn sẵn sàng."
Catherine, người ít nói, cuối cùng cũng lên tiếng. "Không ai có thể tiêu diệt hoàn toàn bóng tối. Nhưng chúng ta có thể chiến đấu để bảo vệ ánh sáng."
Ani và Faizalita đồng loạt cười, một cách thoải mái. "Chúng ta luôn sẵn sàng."
Cazokai, người không thích phô trương, chỉ khẽ gật đầu, một vẻ lạnh lùng hiện rõ trên gương mặt. "Thế giới này vẫn đầy những bí mật cần khám phá. Chúng ta không thể dừng lại ở đây."
Và như vậy, cuộc phiêu lưu của Bộ Tám Nguy Hiểm không chỉ là một câu chuyện về sự chiến thắng, mà còn là hành trình không ngừng nghỉ, một lời nhắc nhở rằng sự bảo vệ và công lý sẽ luôn là ngọn đuốc soi sáng thế giới. Dù họ đã đánh bại những kẻ ác, nhưng họ vẫn phải đối diện với những thử thách lớn hơn đang chờ đợi phía trước.
---
Cả tám người bước đi trên con đường mới, với lòng tin và sức mạnh đoàn kết. Họ đã không chỉ là những đứa trẻ có xuất thân quyền lực, mà còn là những chiến binh kiên cường, chiến đấu không chỉ vì bản thân mà còn vì một tương lai tốt đẹp hơn cho tất cả.
End of The Story: Sắc Huyết Đen - Bộ Tám Nguy Hiểm
Ngoại Truyện 1: Lilith x Kairma - Buổi Valentine Bất Ổn
Ngày lễ tình nhân đã đến, và Lilith không thể không cảm thấy một chút khó chịu. Cô, người luôn lạnh lùng và ít khi bộc lộ cảm xúc, lại phải đối mặt với một tình huống mà cô không mấy thoải mái: buổi Valentine.
Mặc dù không phải là người dễ dàng chia sẻ tình cảm, nhưng với Kairma, mọi thứ lại khác. Anh là người duy nhất có thể khiến trái tim cô loạn nhịp, khiến cô bối rối. Và hôm nay, anh lại quyết định làm một điều gì đó mà Lilith chưa từng mong đợi.
Lilith đứng trước gương, chỉnh lại chiếc váy đen, cảm giác khó chịu vẫn không rời khỏi cô. "Cái này chỉ là một ngày bình thường, tại sao phải quan trọng hóa nó?" cô tự nhủ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng dịu dàng của mùa xuân chiếu xuống.
Một tiếng gõ cửa khiến cô giật mình. Cánh cửa mở ra, và đứng trước cô là Kairma, với một bó hoa hồng đỏ rực rỡ trên tay, nụ cười nhẹ nhàng, nhưng đầy ẩn ý.
"Chào em, Lilith." Kairma nói, giọng anh ấm áp nhưng có một chút nghịch ngợm. Anh tiến vào, đưa bó hoa cho cô, ánh mắt lấp lánh như những vì sao.
Lilith nhìn bó hoa trong tay, cầm lên một cách miễn cưỡng. "Cảm ơn... nhưng tại sao lại là hoa? Anh không nghĩ là tôi không thích mấy thứ này sao?"
Kairma cười khẽ, lắc đầu. "Đây không phải là vì em thích hoa. Đây là vì tôi muốn em có một kỷ niệm khác, một ngày đặc biệt. Và tôi biết em không thể từ chối tôi."
Lilith hít một hơi dài, không biết phải làm gì với tình huống này. Cô cảm nhận được trái tim mình đập mạnh hơn, nhưng cô cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng. "Anh thật là... điên rồ."
Kairma chỉ mỉm cười. "Có thể. Nhưng tôi nghĩ rằng đôi khi, việc làm những điều điên rồ lại là cách để làm cho người ta cảm thấy đặc biệt. Và em xứng đáng với điều đó."
Lilith nhìn anh một lúc, rồi cuối cùng không thể giữ được vẻ mặt lạnh lùng. Cô buông nhẹ một câu: "Vậy anh muốn làm gì vào ngày Valentine này?"
Kairma không trả lời ngay lập tức. Anh đưa tay ra, nắm lấy tay Lilith, kéo cô đứng dậy. "Chúng ta sẽ đi dạo một vòng quanh thành phố. Chỉ có hai chúng ta, không có ai khác. Tôi muốn em trải nghiệm một ngày Valentine thật sự."
Lilith ngước lên nhìn anh, không nói gì, nhưng ánh mắt cô đã thay đổi. Cô có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Kairma. Và mặc dù cô không thể thừa nhận, nhưng trong lòng cô, có một cảm giác ấm áp mà cô chưa từng cảm thấy.
---
Cả hai đi dọc theo những con phố, nơi những người khác cũng đang tận hưởng không khí lễ tình nhân. Những cặp đôi tay trong tay, nở nụ cười ngọt ngào. Nhưng với Lilith và Kairma, đây là một thế giới khác biệt. Không có những thứ ngọt ngào thường thấy trong các bộ phim tình cảm, chỉ có những khoảnh khắc thật sự chân thành giữa họ.
Kairma nhìn Lilith, nở nụ cười dịu dàng. "Em có vui không?"
Lilith nhìn anh, không biết phải đáp lại sao. Nhưng cuối cùng, cô chỉ mỉm cười nhẹ. "Cũng không tệ lắm."
Và đó là cách họ chia sẻ một buổi Valentine đơn giản nhưng ý nghĩa. Không có những lời nói hoa mỹ, không có những cử chỉ ngọt ngào quá mức. Chỉ là hai người bên nhau, tận hưởng từng khoảnh khắc, và cảm nhận rằng, đôi khi, một buổi tối không hoàn hảo lại là món quà tuyệt vời nhất.
---
Kết thúc Ngoại Truyện 1: Lilith x Kairma - Buổi Valentine Bất Ổn
Ngoại Truyện 2: Velora x Ani - Đêm Mưa Và Những Lời Chưa Nói
Tối hôm đó, trời đổ mưa rả rích. Những hạt mưa đập nhẹ vào cửa sổ, tạo thành một bản nhạc nhẹ nhàng nhưng đầy hoài niệm. Trong một góc của ngôi trường, Velora đứng nhìn ra ngoài, ánh mắt cô xa xăm, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó rất sâu sắc. Cô luôn là người mạnh mẽ và lạnh lùng, nhưng trong khoảnh khắc này, một phần mềm yếu bên trong cô không thể che giấu.
Cửa phòng mở ra, và Ani bước vào, vẻ mặt anh thoáng có chút lo lắng. "Em vẫn đứng đây một mình sao? Mưa lớn như vậy mà không vào trong sao?" anh hỏi, giọng nói có chút nhẹ nhàng, như muốn kéo Velora ra khỏi dòng suy tư.
Velora quay lại, hơi nhíu mày. "Tôi chỉ đang suy nghĩ chút thôi. Không sao đâu." Nhưng giọng nói của cô có chút khác thường, một chút trầm xuống mà ngay cả chính cô cũng không nhận ra.
Ani bước đến gần, để ý thấy gương mặt Velora có phần mệt mỏi. Anh không hỏi nhiều, chỉ đứng im lặng bên cạnh cô, nhìn ra ngoài cùng cô. Cả hai không nói gì, chỉ có âm thanh của mưa và những bước chân nhỏ nhẹ từ hành lang xa vọng lại.
Sau một lúc lâu, Velora phá vỡ im lặng. "Anh luôn im lặng như vậy sao?" Cô không nhìn vào Ani, mà mắt vẫn dõi ra ngoài trời, như thể không muốn đối diện với anh.
Ani cười nhẹ, không tỏ vẻ bất ngờ. Anh đã quen với cách Velora bộc lộ cảm xúc qua hành động thay vì lời nói. "Im lặng không phải là không có lời nói. Đôi khi, sự im lặng lại có thể nói lên nhiều hơn những gì chúng ta có thể thốt ra."
Velora nhìn anh, trong đôi mắt cô có một chút gì đó khó hiểu, nhưng cũng có một chút cảm giác ấm áp. "Anh luôn có những lời nói không thể giải thích được."
"Chỉ là anh không muốn làm em cảm thấy gánh nặng hơn." Ani đáp lại, ánh mắt anh không rời khỏi Velora. "Em đã quá mạnh mẽ rồi. Không cần phải làm việc gì đó mà em không muốn."
Câu nói của Ani khiến Velora lặng im, một cảm giác lạ lùng lan tỏa trong lòng cô. "Anh luôn nghĩ như vậy sao?" Giọng cô có chút yếu ớt hơn bình thường, như thể tìm kiếm sự chắc chắn từ những lời nói đó.
Ani bước lại gần hơn, giờ thì anh nhìn thẳng vào mắt cô, không còn sự ngại ngùng hay khoảng cách như mọi khi. "Không phải là tôi nghĩ, mà là tôi biết." Anh khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không chỉ mang tính chất đùa giỡn, mà là sự chia sẻ, sự đồng cảm mà chỉ có những người thân thiết mới hiểu.
Velora im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng, cô lên tiếng: "Cảm ơn anh, nhưng tôi không cần sự thương hại. Tôi không phải là một người yếu đuối."
"Tôi không nghĩ em yếu đuối." Ani nhẹ nhàng nói, ánh mắt anh ấm áp. "Nhưng đừng quên, ngay cả những người mạnh mẽ nhất cũng cần có ai đó để chia sẻ đôi khi."
Lời nói của Ani như một tia sáng xuyên qua màn đêm mưa, làm tan đi phần nào sự lạnh lẽo trong lòng Velora. Cô nhìn anh, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những hạt mưa vẫn đang rơi xuống, không ngừng.
"Tôi..." Velora dừng lại, một phần trong cô không muốn thừa nhận điều này. Nhưng rồi, cô thở dài, quay sang nhìn Ani lần nữa, lần này ánh mắt cô đã mềm mại hơn, gần gũi hơn. "Tôi không biết phải nói sao, nhưng... cảm ơn vì đã luôn ở bên."
Ani mỉm cười, nhẹ nhàng vươn tay ra, đặt nó lên vai cô. "Vậy là đủ rồi. Tôi không cần gì hơn."
Trong ánh sáng mờ ảo của đêm mưa, họ đứng đó bên nhau, không cần nói gì thêm. Đôi khi, sự kết nối giữa hai người không cần lời nói, chỉ cần một cái nhìn, một cử chỉ nhẹ nhàng, và một sự thấu hiểu không lời.
---
Kết thúc Ngoại Truyện 2: Velora x Ani - Đêm Mưa Và Những Lời Chưa Nói
Ngoại Truyện 3: Catherine x Faizalita - Đêm Trăng Và Những Bí Mật
Mùa hè đã về, và Catherine đang ngồi một mình trên mái trường vào buổi tối, ánh trăng chiếu sáng vầng trán cô, tạo ra một không gian lạ lùng. Mái trường vắng lặng, những ngôi sao trên bầu trời sáng rực, nhưng có lẽ trăng là thứ chiếm trọn tâm trí của cô.
Catherine không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng những đêm như thế này khiến cô không thể không suy nghĩ về những điều đã qua. Cảm giác cô đơn, những câu chuyện chưa kể, những ký ức đã chôn giấu.
Bất chợt, một bóng hình xuất hiện bên cạnh cô. Faizalita đứng đó, đôi mắt như phản chiếu ánh trăng, lạnh lùng nhưng vẫn mang một sự ấm áp khó hiểu.
"Không ngủ sao?" Faizalita hỏi, giọng cô vẫn nhẹ nhàng, như mọi khi, nhưng có một chút gì đó như đang tìm kiếm điều gì đó trong sự im lặng của Catherine.
"Tôi không cảm thấy muốn ngủ." Catherine đáp lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi bầu trời. "Trăng tối nay thật đẹp."
Faizalita ngồi xuống cạnh cô, không nói gì thêm. Cả hai ngồi đó, im lặng, chỉ có tiếng gió và âm thanh nhẹ của những cánh lá rung rinh. Một khoảnh khắc dài trôi qua, nhưng không ai trong hai người cảm thấy cần phải phá vỡ im lặng.
Cuối cùng, Faizalita lên tiếng, giọng cô nhẹ nhưng đầy nghiêm túc. "Có phải em đang nghĩ về quá khứ không?"
Catherine quay sang nhìn cô, ánh mắt lấp lánh một sự phức tạp khó tả. "Có lẽ. Nhưng tôi không nghĩ mình có thể thay đổi điều gì. Mọi thứ đã qua rồi."
Faizalita cười nhẹ, rồi đưa tay vén một lọn tóc của Catherine ra khỏi mặt. "Mọi thứ đều có lý do của nó. Em không cần phải thay đổi quá khứ, chỉ cần sống với hiện tại là đủ."
Catherine nhìn vào đôi mắt Faizalita, trong đó là sự chân thành mà cô không thể chối bỏ. "Nhưng quá khứ không dễ dàng bị quên đi."
"Em không cần phải quên, nhưng hãy học cách chấp nhận nó." Faizalita nói, giọng cô trầm xuống như thể đã trải qua một câu chuyện dài mà không cần phải kể.
Catherine nhìn cô, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp mà cô chưa từng nhận ra. "Cảm ơn... vì đã ở đây."
"Em không cần phải cảm ơn." Faizalita nói, đôi mắt vẫn nhìn Catherine, một chút mỉm cười nhẹ. "Chỉ cần em biết rằng tôi luôn ở bên cạnh em. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Ánh trăng chiếu xuống, và trong khoảnh khắc ấy, Catherine cảm thấy mình như đã tìm thấy một nơi để trút bỏ những cảm xúc dồn nén bấy lâu. Faizalita không chỉ là một người bạn, mà còn là người hiểu cô, dù cô không phải lúc nào cũng muốn chia sẻ.
---
Cả hai ngồi đó, không cần thêm lời nói, chỉ có ánh trăng sáng soi chiếu và một sự kết nối im lặng, mà đôi khi không cần phải nói ra. Những bí mật của quá khứ không cần phải quên đi, nhưng chúng có thể được chấp nhận, và như vậy, mới có thể bước tiếp.
Kết thúc Ngoại Truyện 3: Catherine x Faizalita - Đêm Trăng Và Những Bí Mật
Ngoại Truyện 4: Lydia x Cazokai - Đêm Bão Và Những Lời Hứa
Bão đang kéo đến. Những cơn gió mạnh mẽ làm rung chuyển những tán cây trong sân trường, gió rít qua các kẽ cửa sổ, mang theo mùi ẩm ướt và hơi lạnh. Trong phòng học vắng lặng, Lydia ngồi bên cửa sổ, đôi mắt nhìn xa xăm ra ngoài, nơi những đám mây đen cuồn cuộn dâng lên trên bầu trời. Một cảm giác lạ lùng, không thể diễn tả bằng lời, len lỏi trong lòng cô.
Cô là người luôn mạnh mẽ, nhưng những lúc như thế này, cô không thể ngừng suy nghĩ về những điều chưa được giải quyết trong lòng mình. Những cảm xúc chưa thể bộc lộ, những lời nói chưa thể thốt ra, cứ như vậy bao trùm lấy tâm trí của Lydia.
Đột nhiên, cửa phòng bật mở, và Cazokai bước vào, vẻ mặt anh hơi nhíu lại vì sự bất ngờ của cơn bão. Anh bước lại gần Lydia, ánh mắt không giấu được sự lo lắng.
"Sao em lại ngồi đây một mình?" Cazokai hỏi, giọng anh trầm ấm nhưng có chút khẩn trương. "Bão sắp đến rồi, sao em không vào nơi an toàn?"
Lydia quay lại nhìn anh, một nụ cười nhẹ nở trên môi, nhưng đôi mắt cô vẫn mang một sự trống vắng khó hiểu. "Tôi không sợ bão. Tôi chỉ đang suy nghĩ một chút."
Cazokai ngồi xuống cạnh cô, không nói gì thêm. Cả hai ngồi im lặng, chỉ có tiếng gió ngoài trời càng lúc càng mạnh mẽ. Cazokai đưa mắt nhìn Lydia, như thể muốn hiểu rõ hơn về những suy nghĩ đang trôi qua trong đầu cô.
Một lúc lâu sau, Lydia lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng vẫn có một chút lo âu. "Có phải... em luôn làm mọi thứ một mình, phải không?"
"Em nghĩ vậy sao?" Cazokai hỏi, ánh mắt anh dịu dàng, như muốn kéo cô ra khỏi những cảm xúc đang giam giữ trong lòng. "Em không phải một mình. Và anh cũng sẽ không để em một mình."
Lydia im lặng, cúi đầu nhìn xuống tay mình. Cô không biết phải nói gì nữa. Cảm giác ấy, sự cô độc dù xung quanh có bao nhiêu người, vẫn cứ ám ảnh cô. Nhưng lời của Cazokai như một tia sáng, xua tan đi phần nào bóng tối trong lòng cô.
"Anh có thể ở bên em không?" Lydia hỏi, giọng cô có chút run rẩy, như thể không muốn thừa nhận sự yếu đuối của mình, nhưng lại không thể che giấu sự mong mỏi ấy.
"Anh luôn ở đây." Cazokai trả lời chắc chắn, ánh mắt anh không rời khỏi Lydia. "Dù em có thế nào, anh sẽ luôn bên cạnh."
Lydia quay sang nhìn anh, không thể tin vào những lời này. Cazokai, người luôn trầm lặng, lúc này lại thể hiện một sự ấm áp, một sự thấu hiểu mà cô không thể tìm thấy ở bất cứ ai khác.
"Anh thật sự không bỏ em sao?" Lydia hỏi, ánh mắt cô ẩn chứa một nỗi lo lắng sâu sắc, như thể không thể tin rằng sẽ có ai đó đứng bên cạnh mình lâu dài.
"Không bao giờ." Cazokai mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, một cử chỉ đầy sự an ủi. "Dù thế nào, em luôn có anh. Và đừng quên, chúng ta có thể cùng đối mặt với bất cứ cơn bão nào, chỉ cần đứng cạnh nhau."
Những lời này như một lời hứa, không phải bằng lời nói suông, mà là những hành động thực tế, là sự chắc chắn trong giọng nói của Cazokai. Lydia nhìn anh, rồi từ từ nở một nụ cười nhẹ.
Ánh mắt cô không còn vẻ cô đơn như trước, mà thay vào đó là một niềm tin mới mẻ. Cô biết rằng, dù cơn bão có mạnh mẽ đến đâu, có những người sẽ luôn đứng bên cạnh cô, và họ sẽ cùng nhau vượt qua.
---
Cơn bão vẫn tiếp tục gào thét ngoài kia, nhưng trong căn phòng nhỏ, giữa ánh sáng mờ ảo của đèn, Lydia không còn cảm thấy cô đơn nữa. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ Cazokai, sự bảo vệ và tình bạn mà anh dành cho cô.
Kết thúc Ngoại Truyện 4: Lydia x Cazokai - Đêm Bão Và Những Lời Hứa
Ngoại Truyện Cuối Cùng: Một Ngày Bình Yên
Mặt trời lên cao, ánh sáng chiếu rọi khắp khuôn viên trường, làm dịu đi những cơn gió ấm áp thổi qua. Hôm nay, mọi thứ có vẻ thật bình yên, như thể cả thế giới ngoài kia đang tạm dừng lại để cho phép các học sinh, đặc biệt là Bộ Tám Nguy Hiểm, tận hưởng một ngày không có những lo lắng, không có những kẻ thù hay những nhiệm vụ nguy hiểm.
Cả 8 người, bao gồm Velora, Lilith, Lydia, Catherine, Kairma, Ani, Faizalita, và Cazokai, tụ tập lại dưới một cây cổ thụ lớn trong sân trường, nơi mà những cánh hoa rơi lả tả xuống mặt đất, tạo thành một tấm thảm đẹp đẽ. Mọi người không vội vã, không căng thẳng, mà chỉ đơn giản là tận hưởng sự yên bình mà cuộc sống mang lại.
Velora ngồi tựa vào thân cây, đôi mắt khép lại, cảm nhận làn gió mát và không khí trong lành. Mặc dù cô là người luôn lãnh đạo, lúc này, cô không cần phải lo lắng về bất kỳ điều gì. Cô nhắm mắt lại, để mọi phiền muộn tan biến.
Lilith ngồi bên cạnh cô, cười nhẹ khi nhìn thấy một con bướm bay lượn xung quanh. Đôi mắt cô sáng lên như thể cô tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ bé, giản dị. "Có lẽ đây là điều tuyệt vời nhất," cô nói, "Một ngày không có gì phải lo nghĩ."
Lydia ngả đầu vào vai Cazokai, không nói gì, chỉ cảm nhận sự yên tĩnh xung quanh. Cảm giác bình yên này thật xa lạ với cô, nhưng cũng thật đáng quý. "Chưa bao giờ em cảm thấy thế này," cô thì thầm, "Yên bình đến vậy."
Cazokai mỉm cười, đưa tay vén vài lọn tóc của Lydia ra khỏi mặt. "Chúng ta xứng đáng có những ngày như thế này." Anh nói, giọng trầm ấm và đầy sự an ủi. Anh biết, dù trong lòng Lydia có bao nhiêu nỗi lo âu, thì ít nhất hôm nay, cô có thể để tất cả lại phía sau.
Ani và Faizalita ngồi chơi đùa với bóng đá, thỉnh thoảng nhìn nhau cười vang. Họ như là những đứa trẻ, không lo nghĩ gì về trách nhiệm hay những mối nguy hiểm, chỉ đơn giản là tận hưởng từng khoảnh khắc.
Kairma, đứng một mình gần đó, nhìn các bạn mình với một nụ cười nhẹ. Anh không thích sự ồn ào, nhưng những khoảnh khắc như thế này khiến anh cảm thấy bình yên, mặc dù trong sâu thẳm, anh biết rằng sẽ luôn có những thử thách phía trước. Tuy nhiên, hôm nay không phải là một ngày để lo nghĩ về chúng.
Catherine đứng dậy và tiến lại gần chiếc bàn đá, rót nước vào cốc cho mọi người. Cô cười khi nhìn thấy những khuôn mặt rạng rỡ xung quanh, và giọng nói của cô vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh: "Đôi khi, chỉ cần một ngày như thế này, là đủ để chúng ta tiếp tục."
Cả nhóm ngồi lại quanh nhau, mỗi người với một nụ cười mãn nguyện. Không có nhiệm vụ nào, không có đối thủ nào, chỉ có họ và một ngày thật bình yên. Họ không cần phải là những người mạnh mẽ nhất hay tài giỏi nhất, chỉ cần là những người bạn đồng hành, cùng nhau chia sẻ mọi khoảnh khắc, dù là nhỏ nhất.
"Một ngày bình yên," Lilith nói, "Có lẽ chúng ta sẽ có nhiều ngày như thế này, đúng không?"
"Chắc chắn là vậy." Velora đáp, mỉm cười. "Chúng ta xứng đáng có những ngày này, và tôi tin rằng sẽ có nhiều ngày như thế nữa."
Cả 8 người nhìn nhau, cảm nhận sự gắn kết không thể tách rời. Trong thế giới đầy khó khăn và thử thách này, họ đã tìm được một nơi để trở về, nơi mà không có gì ngoài tình bạn và sự bình yên.
---
Ngày hôm đó trôi qua nhẹ nhàng, như một cơn gió thoảng qua. Những ký ức về một ngày bình yên ấy sẽ mãi theo họ, nhắc nhở họ rằng trong cuộc sống này, dù có bao nhiêu gian nan, thì vẫn luôn có những khoảnh khắc đẹp đẽ để tận hưởng, và quan trọng hơn, là có những người bạn luôn sẵn sàng đứng bên cạnh nhau.
Kết thúc Ngoại Truyện Cuối Cùng: Một Ngày Bình Yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro