THƯ GỬI ÔNG GIÀ NOEL - A LETTER TO SANTA
Sáng tác một câu chuyện nhỏ dịp Giáng Sinh ^^
____________________________________________________
Gửi Nick
Hay ta nên gọi em là Santa nhỉ, em trai? Xem ra Giáng Sinh năm nay em đã nhận được khá nhiều bức thư đặc biệt. Có những bức thư tâm tình từ những người không còn là trẻ con, có những bức thư từ những người kì lạ. Thậm chí cả con yêu tinh làm việc trong xưởng của em cũng gửi thư cho em nữa. Nhưng ta đoan chắc là em không thể nào không bất ngờ khi em nhận được thư của ta, người anh trai đã lâu lắm không gặp của em.
Con người thường gọi ta bằng rất nhiều cái tên : Krampus, Con quỷ giáng sinh, kẻ bắt cóc trẻ con,... Họ cho rằng chúng ta là kẻ thù. Họ cho rằng ta là cái bóng của em, là hiện thân của quỷ dữ. Giáng sinh đến, em đi phát quà. Em đem niềm vui đến cho mọi người. Còn ta, ngược lại, không có gì ngoài sự sợ hãi. Con người ghê tởm ta và mong ta không bao giờ đến tìm chúng, bởi ta sẽ quật những đứa trẻ hư bằng cành cây và bắt chúng xuống địa ngục. Thật là nực cười phải không? Có lẽ hàng ngàn năm nữa những kẻ ngu ngốc đó cũng không bao giờ biết được câu chuyện đằng sau chúng ta. Đừng hiểu lầm, ta không hy vọng em sẽ cảm thấy tội lỗi vì điều đó. Chỉ là giáng sinh năm nay ta bỗng dưng muốn gợi lại chút kỉ niệm mà chúng ta từng có với nhau, mặc dù nó không mấy tốt đẹp. Và ta cũng không biết từ khi nào trái tim quỷ dữ này bắt đầu trở nên yếu đuối và hoài cổ như thế. Có lẽ bởi cả hai chúng ta đều già rồi.
Em còn nhớ cái thời mà chúng ta còn là hai đứa nhóc mồ côi, vô gia cư ở thành Myra không? Cũng đã ngót nghét ngàn năm rồi. Quãng thời gian đó khắc nghiệt thật đấy, nhưng mà ta phải công nhận nó là là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ta. Thật là buồn cười. Hai anh em ta lớn lên như những tên trộm cắp đầu đường xó chợ, và tất nhiên, chưa bao giờ dám ước mong đến một ngày lễ Yule vui vẻ như những người khác. Cũng đúng thôi. Khi mà cái bụng còn đang réo ầm ầm thì làm sao mà vui vẻ được chứ, cho dù đó có là lễ Yule hay là ngày lễ gì đi chăng nữa. Thế mà có một lần, em nhớ không, ta đã trộm một món đồ chơi về để tặng em như một món quà Yuletime đầu tiên. Đó là một người nhỏ nhắn với cãi mũ màu xanh và đôi tai nhọn. Ta chẳng hiểu tại sao. Có lẽ gã thợ mộc đã đục tên người lùn trong lúc còn đang mơ ngủ. Ha ha! Em biết không, để trộm được cái món đồ đó cho em, ta đã được lũ husky tặng mấy vết cắn vào đùi đấy. Nhưng đó vẫn là lễ Yuletime vui vẻ đầu tiên mà chúng ta có được. Chúng ta đã cùng nhau cười sảng khoái, mặc kệ cho cái bụng vẫn cứ đang reo.
Thế rồi chúng ta lớn lên và tạm biệt tuổi thơ. Vậy mà có những kẻ ngồi trên tháp cao vẫn không chịu lớn. Khi còn nhỏ, chúng đẩy những anh lính gỗ trên mặt đất để chơi đánh trận giả. Khi lớn lên, vẫn là anh lính gỗ đó, chúng đẩy trên sa bàn. Nếu có khác một chút thì, với mỗi lần đẩy như thế, hàng ngàn chiến binh sẽ gục xuống dưới lưỡi kiếm.
Em còn nhớ khoảng thời gian khi chúng ta sát cánh bên nhau chống lại cuộc xâm lược của quân Thổ chứ? . Thời đó thật oanh liệt. Đẫm máu, nhưng oanh liệt. Chúng ta là những chàng trai còn khỏe mạnh và hừng hực khí thế. Chúng ta lao trên chiến trường với Chúa trong tim và lưỡi gươm rỉ sét trên tay. Chúng ta bảo vệ quê hương khỏi những kẻ ngoại đạo. Thậm chí hai anh em ta còn cùng say mê một người, công nương Ellinor thành Myra. Chao ôi nàng có một mái tóc vàng óng thật đẹp. Chúng ta đã lập giao kèo rằng nếu ai giết được nhiều kẻ thù hơn, sẽ được cầu hôn với nàng.
Nhưng thời thế thì vốn không chiều lòng người. Cái lễ Yuletime cuối cùng mà cả hai chúng ta còn cùng là còn người, quân đội của chúng ta bị đánh tan tác chỉ sau một trận phục kích của quân Thổ. Tất cả hai ngàn chiến binh lần lượt gục ngã trước mũi tên tà phép của lũ ngoại đạo. Ta không biết cảm giác của em lúc đó thế nào. Nhưng riêng ta, ta có thể nếm được mùi máu trong không khí, và nỗi sợ thì tràn đầy trong lồng ngực. Tất cả đều chết. Chỉ còn hai anh em ta may mắn sống sót. Ta thì mệt lả còn em thì sống dở chết dở với một vết thương lớn trên bụng. Ta đã dìu em băng qua khu rừng phủ đầy tuyết trắng, tìm kiếm một dấu hiệu vô vọng của sự sống. Ta đã hàng ngàn lần cầu xin Thượng Đế cứu giúp nhưng Người đã không đáp lại. Còn em, Nicholas à, em ngày một yếu vì mất máu. Ta đã sợ hãi việc mất em còn hơn cả lo cho mạng sống của chính bản thân ta. Cho tới đúng cái lúc em bắt đầu lịm đi, thật may mắn ta tìm được một cỗ xe trượt tuyết cũ bị bỏ lại giữa khu rừng. Những con chó kéo xe đã cắn đứt xích và bỏ đi mất. Vì thế ta bẫy một vài con tuần lộc cái và thắng chúng vào xe. Có lẽ cuối cùng Chúa đã nghe thấy lời ta cầu khẩn. Ta đặt em lên xe và nhằm hướng thành Myra mà phóng tới, mặc kệ cơn bão tuyết đang đến. Cỗ xe của chúng ta đã băng qua những miệng vực lớn và một hai lần suýt nữa bị trượt xuống vực. Những con gió mang theo tuyết trắng gào thét bên tai ta như điên dại. Nhưng ta không quan tâm. Ta vẫn mạnh tay đánh chiếc xe đi. Bởi ta biết sự sống của em chỉ còn được tính bằng giờ. Ta cũng không ngờ được những con tuần lộc đó lại khỏe đến vậy. Chúng cứ thế lao đi không chùn bước. Phải chăng chúng cảm nhận được nỗi sợ hãi và tình yêu của ta dành cho em trai mình lúc ấy chăng?
Khi cơn bão tuyết ngưng thổi cũng là lúc ta về đến thành. Nhưng than ôi, cả ngôi thành Myra, quê hương của chúng ta chỉ còn là những đống tro tàn. Lũ quân xâm lược đã bỏ đi sau khi cướp phá mọi thứ. Ta có thể nghe thấy tiếng khóc ai oán phía sau những bức tường răng cưa.
Đối với ta lúc đó hy vọng thế là chấm hết. Ta gục ngã. Ta ôm lấy cơ thể lạnh buốt đã mê man của em mà khóc ròng. Và đúng cái giờ phút đen tối ấy, Hắn đã xuất hiện. Em biết ta đang nói đến ai mà. Kẻ phản trắc của Thiên Đàng, Chúa Tể của sự ác nghiệt, bóng đêm và chuột bọ đã đến bên ta. Đôi mắt hắn đỏ lừ, miệng hắn nở một nụ cười nham hiểm lạnh xương sống. Hắn đặt tay lên vai ta và thì thầm vào tai ta những lời ngon ngọt. Ta biết rằng giờ đây ta đang hối hận khôn cùng vì quyết định sai lầm của mình. Ta biết rằng chính em cũng căm giận ta vì điều đó. Nhưng vào cái giây phút ấy, trái tim thoi thóp của ta đã bỏ cuộc. Tất cả những gì ta có thể nghĩ được là cứu sống em cho dù có phải trả cái giá nào đi chăng nữa. Ta đã đưa ra quyết định. Ta bán linh hồn mình cho Quỷ để đổi lại sự sống cho em. Bù lại, ta biến thành một sứ giả của địa ngục. Đầu ta mọc đôi sừng dài, chân ta biến thành chân dê và mắt ta bị thiêu đốt bởi ngọn lửa. Ta đã không còn là con người nữa. Ta trở thành Krampus, Ác Quỷ Giáng Sinh.
Ta vẫn còn nhớ như in cái khoảnh khắc đó khi em tỉnh dậy giữa hồ băng bên cạnh pháo đài, bàng hoàng và hoảng loạn vì không có ta bên cạnh. Nhưng ta không còn là con người nữa. Ta, Krampus giờ đã trở thành một sinh vật của bóng tối, vì thế ta chỉ nhìn em một lần cuối rồi lẩn vào trong khu rừng.
Những gì sau đó hẳn là khoảng thời gian hạnh phúc của em. Nicholas vĩ đại đã tập hợp những người dân sống sót và xây dựng lại ngôi thành từ đầu. Em từ chối lời tỏ tình của Ellinor mà chuyên tâm thờ phụng Chúa. Em đem lại niềm vui cho mọi người. Em chế tạo những món đồ chơi nhỏ để tặng cho chúng vào lễ Yuletime. Em thậm chí còn đổi tên ngày lễ đó thành Christmas. Người ta tôn em làm thánh. Thánh Nicholas của thành Myra. Những người trước kia từng hắt hủi chúng ta giờ tôn em làm đấng cứu sinh của họ. Thật là thảm hại trong mắt ta.
Mặc dù em đã không để cho ai biết nhưng em đâu biết rằng ta vẫn luôn dõi theo em trong bóng tối. Em bí mật học các bí thuật của ánh sáng, kể cả những phép thuật ngoại đạo. Em có được những pháp lực siêu nhiên. Em biến những chú người gỗ nhỏ mà ta từng trộm cho em hồi nhỏ thành sinh vật sống và gọi chúng là Elves, những sinh vật làm việc cho em trong xưởng. Em ban phép màu cho những con tuần lộc khiến chúng có thể bay trên trời. Từ đó em có cái tên Santa. Em cưới Ellinor và bắt đầu ban phát quà cho cả những đứa trẻ khác trên thế giới.
Điều đó thực sự làm ta xúc động. Hóa ra em chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm phương cách để đưa ta trở lại làm người. Nhưng tiếc rằng, về phần ta trong khoảng thời gian đó, ta đã chìm quá sâu vào bóng tối. Ta đã len lỏi trong các ngõ ngách của thế giới. Ta đã nhìn thấy những điều đau khổ khôn cùng. Ta đã tạo ra những tội ác của địa ngục. Ta deo rắc nỗi sợ hãi trong những ngôi nhà. Trong khi em đem lại ánh sáng, ta trở thành kẻ đem bóng tối đến cho thế gian.
Em hẳn còn nhớ cái lễ Giáng Sinh cách đây vài trăm năm. Khi mà cuối cùng em cũng đã tìm được ta. Người em trai mà ta vô vàn yêu quý giờ đã trở thành kẻ xa lạ. Một người đàn ông béo tốt, phúc hậu với bộ áo đỏ và nụ cười rạng rỡ. Em đã đưa tay cho ta mong ước kéo anh trai mình trở lại với ánh sáng. Nhưng rất tiếc, linh hồn ta đã không còn thuộc về thế giới này nữa rồi. Trái tim ta đã khô quắt và không còn rung động trước tình yêu và niềm vui nữa. Ta đã muốn nắm lấy tay em nhưng không thể. Ta bỏ đi mà không để lại một lời...
Nick thân mến. Ta kể lại chuyện này không phải để dãi bày điều gì hay muốn thanh minh với bất kì ai. Chỉ là đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện, và ta thực sự hy vọng em chưa bao giờ quên những gì chúng ta đã từng trải qua bên nhau khi còn là anh em. Ta xin lỗi vì đã không thể chia buồn với em khi vợ con em qua đời. Chúa tể không cho phép ta làm như thế.
Suy cho cùng có những thứ đã lỡ mất đi thì không thể hồi phục lại. Ta vẫn sẽ làm công việc của mình. Bởi thế giới cần sự cân bằng của cả bóng tối và ánh sáng. Nhưng em đã hoàn thiện ta, theo một cách nào đó.
Vì vậy, ta cảm ơn em.
Chúc em một Giáng Sinh an lành.
Ký tên
Krampus
Chú thích:
Krampus: Ác Quỷ Giáng Sinh, thường được coi là phiên bản phản diện của Santa, hắn thường xuất hiện trong lễ Giáng Sinh để trừng phạt và bắt cóc những đứa trẻ hư.
Yuletime : Một ngày lễ tiền Kito của các dân tộc Na Uy và Scandinavi cổ đại, một trong các tiền thân của lễ Giáng Sinh.
Quân Thổ: Thổ Nhĩ Kì, hay Đế Quốc Hồi Giáo Ottoman. Một trong các quốc gia Hồi giáo gây chiến với phe Kito giáo trong thời kì Thánh Chiến
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro