chương 9: Mộng xuân
"Ưm... Ha, không... Chậm lại... Chậm... Hmmm!".
Trong căn phòng tối tăm mù mịt ấy vang lên những đợt âm thanh ái muội làm người nghe đỏ mặt tía tai. Ánh trăng ngoài cửa sổ là tia sáng duy nhất chiếu rọi vào ba thân ảnh đang không ngừng dao động trên chiếc giường to lớn. Chiếc giường mơ hồ không chịu nỗi sức ép mà vang lên "kẽo kẹt" lên án.
Thiếu niên nhỏ nhắn bị kẹp ở giữa hai tên đàn ông to lớn, đôi chân thon dài trắng nõn bị dạng ra hết cỡ tiếp nhận từng đợt công kích, trên người rải đầy hôn ngân, thân thể không ngừng nhấp nhô lên xuống. Khung cảnh vô cùng dâm mỹ phản ánh lên tình cảnh cả ba đang không ngừng náo loạn trong màn đêm đen tối, dường như chẳng có gì có thể ngăn cản hay buộc họ dừng lại.
"Bảo bối... Bảo bối... ". Tên đàn ông nào đó không ngừng điên cuồng gọi nhũ danh của cậu, tràn ngập yêu thương cùng dục vọng chiếm hữu, cơ thể chẳng mảy may có dấu hiệu đình chỉ động tác.
"Tha em... Không chịu nỗi... Hức... Xin anh... Hư... Xin các anh mà... ". Âm thanh yêu kiều vang lên trong không khí ám muội làm tăng thêm thú tính của ai kia, thanh niên nhỏ gầy kia yếu ớt vùng vẫy hòng thoát khỏi "lao tù" của bọn hắn nhưng đành bất lực cầu xin.
"Ngoan, đừng khóc, bọn anh thương em". Người nào đó vươn bàn tay thon dài dịu dàng an ủi cậu dẫn dắt cậu vào vực sâu tăm tối mà chính hắn đã giăng ra.
"Không! Đừng nhanh nữa! A ha... Chết mất...! Đau! Đừng vào sâu nữa hức!". Nước mắt lã chã không ngừng rơi xuống làm nổi bật gương mặt xinh đẹp được bảo dưỡng đến không tì vết.
"Mạn Mạn... Để anh xuất vào trong em! ".
"Đừng mà...! Xin anh... Đừng ở bên trong hmmm... Ra ngoài... Ra ngoài! ". Âm giọng thanh niên vì khóc lóc và cầu xin trong thời gian dài mà khàn cả đi, sau cùng chỉ có thể ủy khuất bị người chà đạp không thương tiếc, gậy thịt liên tục đánh sâu vào sản đạo nhỏ hẹp gần như không thể thụ thai của beta. Vừa đau lại vừa cảm thụ khoái cảm đáng sợ ập đến, nhất thời lâm vào điên cuồng hoảng loạn. Đôi môi sưng tấy bị lấp kín, theo đó là cự vật nóng bỏng giã mạnh vào sâu bên trong, hơn mấy chục cái đến lúc Lâm Mạn gần như ngất đi mới phóng xuất tinh hoa vào bên trong, đầu nấm phình to bao lấy thành sản đạo ngăn chặn bất kỳ dòng dịch thể nào chảy ra ngoài. Lâm Mạn gần như đau đến chết lặng, thét thảm một tiếng liền ngất đi...
Nhưng không vì thế mà cuộc vui dừng lại. Tình cảnh phải nói vô cùng ác liệt, cũng là cơn ác mộng đáng sợ mà chính Lâm Mạn gặp phải...
......
"Ha!! ". Lâm Mạn bật mạnh thân thể về phía trước, toàn thân đều đẫm mồ hôi, gương mặt tái nhợt cùng đôi mắt vô thần chưa lấy lại tiêu cự.
Sau khi lý trí dần thanh tỉnh cậu mới chợt nhận ra hóa ra sự tình ban nãy chỉ là một hồi ác mộng. Lâm Mạn không hiểu vì lý do gì mình lại gặp phải trong khi từ trước nay cậu chưa từng xem tranh ảnh quá độ tuổi 18+. Những hình ảnh kiều diễm ấy lại xuất hiện trong đầu một người chưa hiểu biết gì về tình dục rất quái lạ. Lâm Mạn mơ hồ nghĩ, cậu đang trong độ tuổi dậy thì, vậy nên thân thể tự động sản sinh ra những thứ đúng nghĩa của nó.
Chỉ là...
Vì cái gì tận ba người?
Giấc mơ ấy quá chân thật, như một hồi tái diễn lại đoạn ký ức nào đó. Lâm Mạn lâm vào rét lạnh, tuy chỉ là ác mộng nhưng vẫn khiến cậu bất an.
Trên trường chỉ giảng dạy về mặt lý thuyết đặc điểm sinh lý của alpha, omega, beta. Nhưng vì cậu là beta nên khi đến những tiết giáo dục giới tính cậu không chú tâm lắm, cậu còn nhớ vì quá nhàm chán mà cậu đã lấy tài liệu hóa ra giải cả một tiết đó.
Lâm Mạn trầm tư một lúc sau lấy lại được bình tĩnh và tỉnh táo liền trấn an trái tim đang không ngừng nhảy loạn rồi cất bước vào nhà vệ sinh tẩy rửa buổi sáng. Trải qua cơn ác mộng hoặc chính xác hơn là mộng xuân, Lâm Mạn không riêng gì ai mà đều có phản ứng sinh lý. Cậu thỉnh thoảng sẽ gặp phải trường hợp này nên cũng chẳng có gì là lạ. Chỉ là sau mỗi lần giải quyết xong cơ thể cậu đều ửng lên một màu hồng nhạt rất bắt mắt. Đương nhiên điều này không thoát khỏi tầm mắt của hai anh trai.
Lâm Mạn chỉnh trang lại thân thể, cảm thấy hoàn hảo liền xuống nhà ăn dùng bữa sáng với mọi người. Hôm qua vì hai vợ chồng Khương gia bận xử lý công vụ nên đến khuya họ mới đến nhà Khương lão gia. Lâm Mạn lúc ấy chìm vào giấc ngủ sâu cũng không có phát giác. Buổi sáng gặp chú Lăng và dì Nhi đang vui vẻ trò chuyện với ông nội Khương, Lâm Mạn liền cung kính lễ phép chào hai người. Sau đó bốn người ngồi vào bàn ăn cùng nhau dùng bữa sáng, trò chuyện hết sức hòa hợp vui vẻ làm náo nhiệt không khí cận năm mới đến.
"Liệt và Dã không xuống dùng bữa?". Ông nội Khương liếc mắt thấy cả bàn ăn thiếu bóng dáng hai người kia liền không hài lòng cau mày nghiêm nghị hỏi.
"Hai đứa bận chạy deadline, từ sáng sớm đã bị giáo sư gọi đến, ba không cần lo cho tụi nó". Văn Nhi ôn hòa dịu dàng nhắc đến. Ông nội Khương nghe vậy cũng không cau có nữa, vui vẻ chuyển chủ đề, bàn ăn khôi phục lại không khí tươi vui lúc nãy.
Sau khi ăn xong Văn Nhi cùng Lâm Mạn chia ra dọn dẹp, Khương Lăng cùng ông nội Khương đang ngồi trò chuyện câu cá bên bờ hồ được xây trong khuôn viên biệt thự. Vì gần tết nên ông nội Khương cho người giúp việc nghỉ gần hết chừa lại không khí ấm cúng cùng người thân trong nhà, mọi người quây quần chia sẻ công việc mới có ý nghĩa. Lâm Mạn và Văn Nhi đành xắn tay áo rửa chén.
"Mạn Mạn, lát nữa con mang bữa sáng của hai anh trai lên phòng bọn chúng dùm dì nhé? ". Sau khi hai dì cháu trò chuyện một hồi, Văn Nhi mới chợt nhớ hai thằng con mình chưa có gì lót dạ buổi sáng, mới thở dài ngao ngán nhìn Lâm Mạn trưng cầu mong muốn. Lát nữa cô có cuộc họp bên Bộ nên sắp sửa chuẩn bị đi làm.
"Dạ được, còn đống chén này dì để con rửa cho, sắp đến giờ dì đi làm rồi đó ạ". Lâm Mạn ngoan ngoãn gật đầu sau đó nhìn đồng hồ treo trên tường nhẹ giọng nhắc nhở Văn Nhi. Văn Nhi thấy cậu dịu ngoan như vậy cưng chiều không kể hết, ôn nhu xoa tóc cậu sau đó cũng không có từ chối đề nghị của cậu, lên lầu chuẩn bị đi làm. Lâm Mạn dọn dẹp hết thảy liền đem sandwich sau khi được hấp cho nóng để vào dĩa, pha một tách cà phê theo đúng nhu cầu của hai anh trai liền cẩn thận mang bữa sáng lên cho hai người.
"Anh Dã, anh Liệt, em mang bữa sáng lên đây ạ!". Lâm Mạn cất cao giọng gọi, vì hai tay bận bịu không thể gõ cửa đành hao chút sức lực gọi. Một hồi sau cánh cửa được mở ra, người mở cửa là Khương Dã, hắn hơi nghiêng người ngụ ý để cậu mang bữa sáng vào. Lâm Mạn không lấy làm lạ nên ngoan ngoãn mang vào, mỗi một phần đều được đặt lên hai cái bàn riêng biệt. Hai người họ có thói quen làm việc chung trong một phòng để dễ hổ trợ nhau. Lâm Mạn sau khi mang bữa sáng có ý định lễ phép rời đi. Lúc này Khương Liệt đang chăm chú cắm mắt vào laptop cũng ngước lên nhìn cậu, ôn hòa cất tiếng: "Cảm ơn em Mạn Mạn. Có điều, em không ở lại đây một chút sao? ". Hàm ý không cho cự tuyệt.
"Không đâu ạ, như vậy làm phiền hai anh quá, em không quấy rầy nữa, em về phòng đây". Mạn Mạn mỉm cười từ chối. Quan hệ giữa cậu và hai anh trai sau lần đưa đón nhau đi học liền phần nào tốt lên, cậu cũng dần mất đi sự e dè khi ở bên hai người nên không quá mất tự nhiên mà đáp lại.
"Giúp bọn anh chỗ này được không? Thật sự vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết cái dạng này". Khương Liệt trưng ra bộ mặt khó xử nhìn cậu sau đó nhìn vào màn hình laptop, bộ dạng rất chi là gặp khó khăn. Lâm Mạn lúc đầu hơi hoài nghi: "Còn có chuyện gì mà hai người không làm được sao? ".
Nhưng sau đó cũng không có cự tuyệt, đi lại gần laptop của hai người quan sát vấn đề "nan giải" của ai kia, nghiêm túc phân tích sau đó đưa ra số liệu, cuối cùng thuận lợi giải quyết "khó khăn" trước mắt. Trong lúc cậu làm việc nghiêm túc cũng không có nhận ra bốn ánh mắt luôn dán chặt trên người cậu không hề tách ra. Sau khi cậu giải được họ như lơ đễnh gật đầu như đã hiểu. Thật chất họ đã thông qua bước này chỉ là trùng hợp cậu vào phòng, bọn hắn tương kế tựu kế mà cho lập trình quay về bước trước đó. Lại vờ như nhận sự "giúp đỡ" của cậu.
"Cảm ơn em Mạn Mạn, em có thể ngồi lại đây ăn bánh uống trà và hổ trợ bọn anh được không? Bọn anh không được thuận lợi lắm trong nhiệm vụ lần này".
"... Dạ được, vậy... em có thể ngồi đây đọc sách chứ ạ? ". Lâm Mạn liếc đến giá sách to đùng trong phòng liền không chần chừ đáp ứng yêu cầu của người nọ.
"Có thể nha". Khương Liệt mỉm cười ôn hòa làm nổi bật lên đường nét tuấn lãng tuyệt mỹ của hắn. Lâm Mạn nhìn hắn cười hút hồn như vậy mà tâm hơi loạn, trốn tránh mà tìm một quyển sách ngồi trên sofa chầm chậm lướt đọc, chốc lát lại uống một ngụm trà thanh cổ họng. Sau lại dần dần chìm vào mộng đẹp không hề hay biết, cũng chẳng thể tường tỏ rằng. Kể từ khi cậu đứng trước cửa phòng, chính Khương Liệt là người đụng chạm tay chân vào bình trà đặt trên bàn. Lâm Mạn uống phải đương nhiên không thoát khỏi.
Thấy bộ dạng cậu dịu ngoan nghiêng đầu một bên rơi vào mộng đẹp, trên tay là quyển sách triết học đang đọc dang dở. Khương Dã nhẹ nhàng gấp lại cuốn sách để sang một bên sau đó tiến đến sờ soạng bên eo cậu, thành công làm Lâm Mạn run lên nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại. Xác định được thuốc thật sự đã ngấm vào thân thể cậu, hành động Khương Dã dần có xu hướng ác liệt hơn, hắn luồn tay vào áo sơ mi trắng cậu đang mặc, dán bàn tay to lớn lên làn da non mịn ấy lại như kẻ nghiện không ngừng hít lấy khí tức ngọt ngào của cậu nơi xương quai xanh mê người.
"Dã, đừng làm quá giới hạn". Khương Liệt nhẹ giọng nhắc nhở, sau lại rời khỏi bàn làm việc mà tiến đến chỗ hai người, một tay nâng gáy cậu gấp gáp hôn xuống, bắt đầu luồn lách môi lưỡi thành công làm Lâm Mạn bị nhột mà tách môi ra, đưa chiếc lưỡi ma quỷ ấy vào sâu bên trong bắt đầu từng đợt khai phá.
Khương Liệt có thể cảm nhận từng tế bào trong người hắn vừa hưng phấn vừa thỏa mãn. Ngọt ngào trong môi lưỡi cậu làm hắn như phát điên mà tấn công dữ dội hơn, khiến Lâm Mạn không chịu nổi mà nhíu mày muốn kháng cự nhưng hoàn toàn không thể.
"Ưm... ".
"Bảo bối ngốc, mau thở bằng mũi". Thấy cậu có xu hướng nghẹt thở vì hành động thô bạo của hắn Khương Liệt vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nhẹ giọng nhắc nhở cậu. Lâm Mạn khi ngủ còn ngoan hơn tỉnh táo gấp trăm lần, nghe hắn nói như vậy bất giác tập trung hít thở không khí bằng mũi, Khương Liệt đang cảm thụ mật ngọt của cậu không nhịn được yêu thương mà hành động bất giác dịu dàng hơn lúc nãy, như đôi tình nhân đang trao nhau hương vị tình yêu say đắm.
Khương Dã một bên cũng chẳng chịu thua kém, hắn không ngừng liếm lấy làn da trắng nõn mịn màng như ngọc của cậu. Bọn hắn đã giao hẹn không để lại dấu vết tránh cậu nghi ngờ vậy nên chỉ đành dùng phương thức khác để cảm nhận hương vị tuyệt mỹ nơi cậu.
"Hừ... ". Khương Dã bắt lấy tay cậu áp lên bộ phận sinh dục khủng bố đã ngẩng cao đầu của mình, bàn tay non mịn mềm mại chạm vào cự vật cứng ngắc nóng hổi của hắn làm hắn không nhịn được thở hắt ra một tiếng thoả mãn. Sau lại dẫn dắt cậu tuốt động an ủi gậy thịt của hắn, chưa bao giờ hắn "giải quyết" mà lại thỏa mãn như bây giờ. Dục vọng không ngừng trào dâng nhưng lý trí đã kịp thời đè xuống, nếu không hắn không lường trước được hậu quả.
"Đừng... ". Những hành động ái muội như vậy làm tâm trí cậu mơ hồ quay về giấc mộng tối hôm qua. Lâm Mạn không nhịn được buông tiếng kháng cự, cậu không thích như vậy chút nào đâu.
"Mạn Mạn ngoan, sẽ không làm hư em". Khương Liệt dịu giọng an ủi, sau đó nắm lấy bàn tay còn lại của cậu chạm vào cự vật tương đồng như Khương Dã mà giúp hắn an ủi. Tiếng thở dốc ồ ồ cùng mùi vị tình dục vang lên trong không khí vô cùng dâm mỹ, hai luồn tin tức tố mạnh mẽ vờn quanh địa bàn của bọn hắn, bao bọc chặt chẽ lấy người mà bọn hắn thương như muốn khảm sâu vào trong xương tủy của Lâm Mạn. Tiếng nước lép nhép cùng âm thanh ma sát làm người ta nghĩ đến những chuyện đồi bại.
Sau khi sự việc kết thúc và Lâm Mạn tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro