Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29. Không muốn lặp lại sai lầm

Chương 29. Không muốn lặp lại sai lầm, cậu sẽ không cho Phó Uyên bất kỳ cơ hội nào để biện minh cả

-

Ánh trăng thanh mát, đêm sao yên tĩnh không một tiếng động.

Khi mùa thu đến, tiếng ve sầu dần biến mất.

Đêm quá im ắng, Thịnh Nguyên có thể nghe rõ tiếng chăn ga cọ xát mỗi khi Phó Uyên trở mình. Trong lòng cậu lo lắng bất an, sợ rằng Phó Uyên sẽ lẻn lên giường khi mình không để ý. Cậu ngủ không yên giấc, luôn trong tư thế phòng bị.

Khi trời vừa hửng sáng, con gà trống nhà hàng xóm bắt đầu gáy lên. Thịnh Nguyên không thể chống chọi với cơn buồn ngủ nữa, cuối cùng cũng nhắm mắt thiếp đi.

Giấc ngủ này của cậu rất sâu, rơi vào cơn ác mộng với đủ loại hình ảnh kỳ quái liên tiếp hiện ra.

Trong cơn mơ màng, cậu nghe thấy có người gọi mình, là giọng của Phó Uyên.

Cậu mở mắt ra, bên ngoài đã sáng bừng, ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ vào trong phòng, chói chang đến chói mắt.

Phó Uyên đứng bên cửa sổ quay lưng về phía cậu: "Em ngủ ngon chứ?"

Thịnh Nguyên nhíu mày: "Sao anh vẫn chưa đi?"

"Nếu anh đi rồi còn em thì sao?"

Phó Uyên quay đầu lại, trong tay nắm một sợi xích dài. Thịnh Nguyên bị thu hút bởi sợi xích bạc, đưa mắt nhìn theo, phát hiện đầu kia của sợi xích lại nối với cổ mình.

Đó là một sợi xích để xích chó con.

"Phó Uyên... Đệch mẹ anh..."

Trong phòng bệnh viện, Thịnh Nguyên sốt mê man, vừa được truyền dịch đã bắt đầu chửi người.

Ông bà ngoại ngồi bên giường bệnh, lúng túng nhìn Phó Uyên đối diện.

Sáng sớm nay, Thịnh Nguyên đột nhiên sốt cao, Phó Uyên đang định rời đi, thấy tình trạng của Thịnh Nguyên như vậy, vội vàng bế cậu vào xe đưa đến bệnh viện.

Trước đây Thịnh Nguyên rất yêu Phó Uyên, không nỡ thốt ra một câu thô lỗ nào, sao lần này bị sốt mê man mà vẫn không quên chửi Phó Uyên nữa chứ...

Bà ngoại nghĩ bụng có lẽ mâu thuẫn giữa hai đứa trẻ này không nhỏ, bà dùng vẻ mặt trầm trọng gọi Phó Uyên ra ngoài phòng bệnh.

Trong hành lang bệnh viện, bà ngoại khuyên nhủ: "Thằng Nguyên bị chúng tôi nuông chiều quá, tính cách có hơi ương bướng, nhưng cháu biết đấy, bản tính thằng bé không xấu. Nếu nó có làm sai điều gì, cháu cứ nói cho nó hiểu, nó sẽ nghe thôi, đừng giận nó."

"Bà đừng nói vậy." Phó Uyên lắc đầu, chuyện ly hôn Thịnh Nguyên định tự mình nói, anh không muốn nói nhiều, chỉ thành thật giải thích: "Lần này là lỗi của cháu, không liên quan đến Thịnh Nguyên, em ấy giận là đúng."

"Lỗi của cháu?" Bà ngoại không hiểu, Phó Uyên vốn rất đáng tin cậy, có thể mắc lỗi gì chứ, nhưng bà thấy Phó Uyên có vẻ không muốn nói, nên cũng không hỏi thêm, định chờ Thịnh Nguyên tỉnh lại sẽ hỏi cậu sau vậy.

"Thằng Nguyên tính nết mềm yếu, không hay ghi hận. Dù hai đứa có mâu thuẫn gì, nếu cháu muốn làm lành, cứ nhẹ giọng mà dỗ dành nó, đừng cứng đầu cứng cổ. Nó thích cháu lắm đấy, trước đây mỗi lần gọi điện cho tôi đều khen cháu tốt, đối xử với nó tốt lắm."

Ánh mắt Phó Uyên lấp lánh: "Gần đây cũng nói vậy sao ạ?"

Bà ngoại: "... Nửa năm gần đây thì không nói nữa."

Nửa năm.

Hôn nhân của họ gặp vấn đề còn sớm hơn Phó Uyên tưởng tượng.

Thịnh Nguyên ngủ đến tận chiều mới tỉnh, lúc tỉnh dậy đã truyền dịch xong, nhưng đầu cậu vẫn còn choáng váng, cả người uể oải vì bệnh.

Phó Uyên ngồi bên giường, bóc một quả chuối đưa cho Thịnh Nguyên.

Thịnh Nguyên không nhận, chỉ hỏi: "Ông bà ngoại đâu rồi?"

"Gần đây bệnh viện có nhiều bệnh nhân cúm, anh đã đưa họ về trước rồi."

"Vậy anh còn ở đây làm gì?" Thịnh Nguyên đuổi khách, "Anh cũng đi đi."

"Anh đã hứa với họ sẽ chăm sóc tốt cho em."

"Tôi sẽ sớm nói với họ chuyện chúng ta ly hôn, sau này anh không cần phải đối mặt với họ nữa, không cần thiết phải giữ lời hứa đâu." Thịnh Nguyên chống người ngồi dậy, "Hơn nữa, anh không xuất hiện trước mặt tôi mới là cách chăm sóc tốt nhất cho tôi, đi nhanh đi."

"Anh không đi."

Thịnh Nguyên rất mệt mỏi, "Chúng ta đã nói rồi, trời sáng anh sẽ đi mà."

Phó Uyên nắm lấy tay Thịnh Nguyên, đưa lên môi: "Thịnh Nguyên, anh yêu em. Đêm trước khi ly hôn anh đã không nói thật lòng mình, anh quá bảo vệ thể diện, không biết chịu thua, anh sai rồi, cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ bù đắp cho lỗi lầm của mình, em muốn đánh anh, mắng anh thế nào cũng được, tùy em xử trí."

Thịnh Nguyên nhìn bộ dạng của Phó Uyên lúc này, đột nhiên rút tay về, lấy khăn giấy lau mạnh mu bàn tay vừa bị Phó Uyên hôn, như đang lau một thứ gì đó dơ bẩn lắm vậy.

Cậu vừa lau vừa nói: "Anh không cần phải nói yêu tôi, tình yêu của anh không đáng tin chút nào, có cần tôi nói rõ hơn không hả đồ cưỡng hiếp."

Phó Uyên bị ba từ "đồ cưỡng hiếp" kích thích đến đỏ mắt, đây là lần thứ hai Thịnh Nguyên nói với anh ba từ này. Khi đó anh bị ghen tuông làm mờ mắt, trong lòng chỉ nghĩ đồ vật của mình sao có thể để người khác chạm vào, hành động vừa bốc đồng vừa không tính đến hậu quả.

Bị người mình từng yêu nhất cưỡng hiếp, lúc đó Thịnh Nguyên đã cảm thấy thế nào?

Phó Uyên không thể tưởng tượng được Thịnh Nguyên lúc đó sợ hãi đến mức nào, nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh tượng đêm đó, anh đều bị biểu cảm của Thịnh Nguyên làm đớn đau.

Anh hối hận rồi, nếu cho anh một cơ hội để quay lại đêm đó, anh sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì anh có.

Phó Uyên quay lưng lại, tấm lưng rộng hơi run rẩy.

Thịnh Nguyên dời tầm mắt đi, đau đầu xoa xoa thái dương: "Nhưng anh đã bồi thường tôi hai triệu rồi, chuyện giữa chúng ta coi như xong."

"Hai triệu không phải để bồi thường chuyện đó." Phó Uyên quay người lại, "Hãy để anh chăm sóc em đến khi xuất viện, coi như anh cầu xin em."

Phó Uyên lớn hơn Thịnh Nguyên bảy tuổi, khi anh vào đại học năm nhất thì Thịnh Nguyên vẫn còn học tiểu học.

Trước đây Phó Uyên không cảm thấy chênh lệch tuổi tác này lớn lắm, nhưng lúc này anh rất ghét con số bảy tuổi này. Nếu anh ít tuổi hơn Thịnh Nguyên, hoặc cùng tuổi với Thịnh Nguyên, anh còn có thể nhào vào lòng Thịnh Nguyên làm nũng, giống như cách Thịnh Nguyên thường làm khi phạm lỗi và xin lỗi.

Nhưng anh đã ba mươi tuổi rồi, nói một câu "cầu xin em" đã đủ để tiêu hao nửa đời mặt mũi.

Thịnh Nguyên chưa kịp trả lời, điện thoại đã đổ chuông.

Đầu dây bên kia chỉ gọi một tiếng rồi cúp máy, Đoàn Dữ Chi thích dùng cách này để nhắc Thịnh Nguyên xem điện thoại. Thịnh Nguyên cầm điện thoại lên, thuần thục mở WeChat.

Trong tin nhắn được ghim, Đoạn Dư Chi gửi cho Thịnh Nguyên một đoạn video ngắn.

"Anh đang... tập phục hồi ngôn ngữ, Thịnh Nguyên."

Thịnh Nguyên không kìm được mà cười, thật lòng vui mừng vì Đoàn Dữ Chi có thể nói chuyện rồi. Tuy phát âm chưa chuẩn xác lắm, nhưng đã là một tiến bộ lớn rồi.

Phó Uyên tức đến nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười lịch sự.

Thịnh Nguyên trả lời xong tin nhắn mới có thời gian để ý đến Phó Uyên: "Anh cầu xin tôi á? Đây là thái độ cầu xin của anh sao?"

"Hả?"

"Chỉ cầu xin bằng miệng thôi à?"

Phó Uyên lập tức đứng dậy: "Anh đi mua cơm!"

Sau khi Phó Uyên rời đi, Thịnh Nguyên lập tức vén chăn ngồi dậy, tìm bác sĩ làm thủ tục xuất viện.

Cậu không muốn lặp lại sai lầm, nên sẽ không cho Phó Uyên bất kỳ cơ hội nào để biện minh.

Giường bệnh viện khan hiếm, bác sĩ mong có người xuất viện càng sớm càng tốt. Sau khi đo nhiệt độ sơ qua cho Thịnh Nguyên, bác sĩ ký vào giấy xuất viện ngay cho cậu.

Phó Uyên tìm một nhà hàng gần bệnh viện, mượn nhà bếp của họ, tự mình nấu một nồi nhỏ cháo hạt ý dĩ.

Nấu bằng lửa nhỏ, đến khi nấu xong mang về bệnh viện, người đáng lẽ phải nằm trên giường bệnh lại biến mất, thay vào đó là một người đàn ông trung niên vừa mới nhập viện.

Bàn tay Phó Uyên nắm chặt hộp cơm giữ nhiệt, rồi nhanh chóng buông lỏng.

Anh hiếm khi cảm thấy bất lực, nhưng gần đây anh thực sự không biết phải làm sao.

Không nỡ buông tay Thịnh Nguyên, lại không muốn làm tổn thương Thịnh Nguyên.

Lẽ nào chỉ có thể để mặc Thịnh Nguyên bước vào vòng tay người khác?

Phó Uyên không cam tâm.




-

Nhớ vote cho tui :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro