Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10. Bị chính chồng mình đe dọa, Thịnh Nguyên khóc nức nở

Chương 10. Bị chính chồng mình đe dọa, Thịnh Nguyên khóc nức nở

-

Kể từ hôm đó, trong lòng Thịnh Nguyên vẫn luôn bực bội nên chẳng buồn để mắt đến Phó Uyên.

Phó Uyên muốn nói rõ chuyện hôm ấy với cậu, nhưng công ty vừa nhận một dự án lớn vô cùng phức tạp, khiến toàn bộ nhân viên phải làm thêm giờ mỗi tối. Thường khi anh về đến nhà, Thịnh Nguyên đã yên giấc ngủ say, ngược lại đến lúc cậu thức dậy, anh vẫn còn đang chìm trong giấc nồng.

Hai người chẳng có cơ hội tâm sự, cũng không thể giải thích rõ chuyện hôm đó. Cứ thế mà lạnh nhạt với nhau suốt cả một tuần, cho đến ngày sinh nhật lần thứ 23 của Thịnh Nguyên.

Trong ngần ấy ngày, Thịnh Nguyên cũng đã mệt mỏi lắm rồi.

Cậu tự đặt bánh kem, nghĩ bụng nếu hôm nay Phó Uyên có thể tan làm đúng giờ và cùng cậu ăn mừng sinh nhật, cậu sẽ tha thứ cho anh. Còn nếu Phó Uyên vẫn phải làm thêm giờ, cậu sẽ cầm bánh đi tìm Lục Kỳ và chẳng thèm để ý đến Phó Uyên nữa đâu.

Cậu ở nhà đợi mãi đợi mãi.

Đến giờ tan làm, Thịnh Nguyên không đợi được Phó Uyên, mà lại đón tiếp một vị khách lạ - cha của Phó Uyên.

Theo thông tin trên Wikipedia, ông Phó Kình là một nhân vật vô cùng nổi tiếng trong giới kinh doanh. Wikipedia còn ghi rõ Phó Kình đã ngoài sáu mươi, nhưng Thịnh Nguyên thấy ông còn trẻ hơn cả người bố mới bốn mươi mấy tuổi của mình.

Thịnh Nguyên biết quan hệ giữa Phó Uyên và cha anh không tốt, nhưng căn nhà này là của Phó Uyên, cậu không có quyền ngăn cha ruột của anh ở ngoài cửa không cho vào.

Hơn nữa... "vị" cha này còn mang theo hai gã vệ sĩ cao hơn m9.

Thịnh Nguyên lịch sự mời Phó Kình vào nhà, để hai gã vệ sĩ ở ngoài cửa.

Phong thái của Phó Kình rất đáng sợ, không cần nổi giận cũng toát ra vẻ uy nghiêm. Thịnh Nguyên nhìn ông ngồi chính giữa ghế sofa, chợt nhớ đến giáo viên chủ nhiệm hồi cấp ba của mình. Vị giáo viên đó cũng chẳng bao giờ nhìn thẳng mặt người khác, lúc nào cũng căng thẳng, trông cực kỳ đáng sợ...

Thịnh Nguyên ngồi co ro ở góc ghế sofa, mải mê nghịch điện thoại. Cậu vốn định nhắn tin cho Phó Uyên, nhưng nhớ đến việc hai người đang giận nhau nên cậu chỉ gõ sang bốn chữ lạnh lùng: "Bố anh đến rồi."

Hai phút sau, Phó Uyên trả lời: "Lễ tân bảo không thấy em."

Thịnh Nguyên ngớ người, giơ điện thoại lên chụp trộm tấm hình nghiêng của Phó Kình rồi gửi đi: "Bố ruột của anh đấy."

Phó Kình nhìn chiếc bánh kem trên bàn trà, cuối cùng cũng thốt ra câu nói đầu tiên kể từ khi bước vào nhà: "Hôm nay là sinh nhật Phó Uyên à?"

"À dạ..." Ngay cả sinh nhật của con trai ruột cũng không nhớ, ông bố này sao mà không đáng tin cậy thế nhỉ. Thịnh Nguyên đặt điện thoại xuống, gượng cười, "Sinh nhật Phó Uyên vào tháng 9, hôm nay là sinh nhật của con ạ."

Phó Kình: "Hai đứa cưới nhau được bao lâu rồi?"

Thịnh Nguyên: "Hơn hai năm."

Phó Kình: "Nó đối xử với cậu thế nào?"

Thịnh Nguyên: "Cũng tốt ạ..."

Phó Kình: "Thật sao?"

Thậo sao? Câu này có ý gì? Phải trả lời thế nào đây?

Thịnh Nguyên cảm thấy vô cùng lúng túng.

Cậu không biết giữa Phó Uyên và cha anh rốt cuộc có mâu thuẫn gì, là vì không muốn kế thừa sự nghiệp gia đình mà cãi nhau, hay có lý do riêng nào khác.

Phó Uyên chưa bao giờ nói nên cậu hoàn toàn chẳng biết gì, nên cũng không chắc phải dùng thái độ như thế nào để đối xử với người cha này đây.

Hai mươi phút sau, Phó Uyên về nhà.

Vừa bước vào cửa, Phó Uyên như một con thú đực bị xâm chiếm lãnh thổ, thậm chí chưa kịp thay giày, đã lao vào nhà, túm cổ áo Phó Kình kéo khỏi ghế sofa, "Ai cho phép ông vào đây?"

Hai gã vệ sĩ đứng ngoài cửa lập tức xông vào, giải cứu ông chủ khỏi tay Phó Uyên.

Một gã vệ sĩ còn nắm chặt cánh tay anh, Thịnh Nguyên bật dậy như một mũi tên, vung tay gạt gã vệ sĩ đang kéo Phó Uyên ra, "Anh còn kéo nữa là tôi gọi cảnh sát đấy, buông mau!"

Phó Kình đứng sau lưng hai gã vệ sĩ, từ tốn chỉnh lại cổ áo, "Uyên à, những năm qua con làm loạn đủ chưa? Mẹ con mất đã lâu rồi, sao con không thể buông bỏ chứ?"

"Ông còn dám nhắc đến mẹ tôi!"

"Con đàn bà độc ác đó, có gì mà tôi không thể nhắc?" Giọng Phó Kình trầm đục, "Nếu không phải vì bà ta, làm sao con lại trở nên như thế này? Làm công việc vô nghĩa, ở căn nhà bé tí, cưới một thằng vợ không thể ra mắt ai, đây là cuộc sống mà con muốn theo đuổi khi rời khỏi nhà họ Phó đó sao?"

Phó Uyên hoàn toàn không muốn nói chuyện với Phó Kình. Anh giơ tay lên, nhắm vào khoảng trống giữa vai hai gã vệ sĩ, rồi đấm thẳng vào mặt Phó Kình.

Cú đấm này rất mạnh, gần như dùng hết sức bình sinh. Thịnh Nguyên nghe rõ tiếng xương cốt kêu răng rắc khi nắm đấm của anh chạm vào sống mũi Phó Kình.

Cậu bưng miệng, kinh ngạc nhìn Phó Uyên.

Nhưng ngay lập tức, cậu phản ứng lại, vội vàng kéo Phó Uyên ra phía sau lưng mình rồi hét lên: "Anh làm gì vậy? Anh điên rồi à?!"

Gân xanh nổi lên trên thái dương Phó Uyên. Anh nhìn chằm chằm vào hai gã vệ sĩ, nói: "Tôi cho các người mười giây. Đưa lão già này cút ra khỏi đây đi."

Mặt mũi Phó Kình đầy máu, hai gã vệ sĩ nâng tay ông ta khiêng ra ngoài.

Một gã đàn ông sáu mươi tuổi bị chính con trai ruột đánh đến mức mặt mũi đầy máu - chuyện này nếu xảy ra ở quê nhà của Thịnh Nguyên, chắc chắn sẽ bị đồn ầm lên suốt một thời gian dài.

Thịnh Nguyên định đi theo đến bệnh viện để xem tình hình, nhưng nhìn thấy hai gã vệ sĩ kia lẫn máu me tùm lum hết, cậu lại sợ hãi, không dám theo họ. Cậu cẩn thận khép cửa lại.

Phó Uyên đứng trước sofa, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ.

Thịnh Nguyên tiến lên kéo nhẹ tay áo Phó Uyên: "Anh... tay anh không sao chứ?"

Phó Uyên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo: "Ai cho phép em để ông ta vào?"

"Ông ấy là bố anh, em không tiện để ông ấy đứng ngoài." Thịnh Nguyên mím môi, "Anh đánh bố anh như vậy, liệu có ổn không... Hay là chúng mình đến bệnh viện xem ông ấy có ổn hay không đi?"

"Ổn hay không cần đến em phán xét sao?"

Thịnh Nguyên sững người một lúc, không ngờ Phó Uyên lại nói chuyện với mình như vậy, "Em không có ý đó..."

Phó Uyên như biến thành một người khác, lời nói anh đầy gai góc: "Thịnh Nguyên, trước đây tôi làm sao không nhận ra em giỏi làm người đến thế nhỉ?"

"Em... Anh đang nóng giận, em tha thứ cho những lời anh nói lúc này, không tính toán với anh đâu." Thịnh Nguyên cúi đầu, dùng tóc che đi đôi mắt đỏ hoe, cậu bước đến bàn trà, nhấc chiếc bánh kem lên, "Em đi tìm Lục Kỳ đây, tối nay em không về nhà nữa."

"Không được đi."

Thịnh Nguyên cắn chặt môi, bước chân cậu không dừng lại, vừa đi đến cửa thì bị Phó Uyên ôm eo kéo trở về.

Chiếc bánh rơi xuống sàn với một tiếng "bộp", cùng lúc đó, cơ thể cậu thiếu niên ngã mạnh xuống sofa.

Phó Uyên đè người xuống, giam cầm Thịnh Nguyên giữa sofa: "Tôi đã nói rồi, không được đi."

Thịnh Nguyên ngẩng mặt lên, đôi mắt đã ngấn lệ vì ấm ức, giọng cậu run rẩy: "Vâng..."

Bàn tay gã đàn ông bắt đầu cởi quần áo cậu, chưa bao giờ Thịnh Nguyên lại cảm thấy phản cảm đối với sự đụng chạm của Phó Uyên đến như thế.

Cậu dùng hai tay ôm chặt lấy cơ thể mình, nước mắt không kìm được chảy ra từ khóe mắt, thấm vào chân tóc bên thái dương.

Lúc này, vẻ mặt của Phó Uyên lại quá đỗi bình tĩnh, không hề có một chút ham muốn nào, dường như anh hoàn toàn không xem người dưới thân anh hiện tại là con người, mà chỉ như một vật thể, một vật thể để chuyển hướng sự chú ý của anh mà thôi.

Áo trên người Thịnh Nguyên bị Phó Uyên xé rách một cách thô bạo, bất chấp ý muốn của cậu. Chỉ vài giây sau, tay Phó Uyên đã chuyển xuống quần ngủ của Thịnh Nguyên.

Quần ngủ rộng rãi dễ cởi, chỉ có một sợi dây thun ở eo, kéo một cái là tuột xuống.

Thịnh Nguyên nắm chặt vải quần ở eo: "Phó Uyên, Phó Uyên, anh cứ thế này em thực sự sẽ giận đấy."

Phó Uyên như không nghe thấy, từng ngón một bẻ tay Thịnh Nguyên ra, quần ngủ bị anh dễ dàng kéo xuống.

"Em không muốn... Em không muốn làm..."

Khi Phó Uyên mở khóa quần tây, dương vật sắp sửa nhét vào âm hoa của cậu, Thịnh Nguyên cuối cùng cũng không kìm nén được cảm xúc như muốn sụp đổ của mình nữa, cậu khóc nức nở.

"Hôm nay là sinh nhật của em đó Phó Uyên, anh thực sự muốn đối xử với em như vậy sao..."

Sắc mặt Phó Uyên đột nhiên cứng đờ.

Anh như vừa nhận ra điều gì đó, rút khỏi người Thịnh Nguyên, ngồi quay lưng lại, thẳng đơ người.

Thịnh Nguyên nức nở mặc lại quần áo, loạng choạng chạy khỏi sofa, trốn vào phòng dành cho thú cưng.

Trong ngôi nhà này, chỉ có phòng thú cưng là nơi mà Phó Uyên tuyệt đối sẽ không bao giờ bước chân vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro