Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81: Thiên hoa giữa dòng Ngân (1)

Tia sáng cuối cùng: Thiên hoa giữa dòng Ngân.


Vài ngày sau, tôi nhận được tin nhắn của Hải Đăng nói rằng anh đã về Hà Nội sau chuyến công tác ngắn và cần nói chuyện với tôi. Tôi vừa hay cũng muốn gặp anh, vậy nên chúng tôi hẹn nhau ngay tối hôm ấy.

Bước vào quý cuối cùng của năm, Hà Nội đón đợt gió lạnh se đầu tiên. Tôi rụt đầu vào cổ áo, tất tả chạy vào xe ngay khi tan sở. Hải Đăng gửi cho tôi địa chỉ đến thẳng nhà hàng, anh không nhờ tôi đón anh như mọi khi nữa. Một dự cảm dấy lên trong lòng tôi, như điều gì mà tôi đã tính trước và đã mong chờ nó xảy ra.

Tôi nhìn hộp quà nhỏ trên taplo, trái tim bỗng quặn đau.

Hải Đăng hẹn tôi ở quán quen gần nhà, chỉ cần đi bộ mười lăm phút là tới nên tôi cất xe ở chung cư rồi mới đi. Chủ quán nhẵn mặt, hỏi chúng tôi có muốn dùng như cũ không. Tôi bảo có, nhưng Hải Đăng thì đổi món. Thấy tôi nhìn mình, anh cười bảo:

"Anh không như em được, suốt ngày chỉ ăn đi ăn lại một món."

Nghe thế, tôi đành chỉ gật đầu đồng tình. Anh nói không sai, đối với món ăn mà mình thích, tôi có thể ăn nó mỗi ngày. Nhưng tôi không thể vì thế mà bắt anh ăn cùng tôi.

Mà Hải Đăng... hẳn là cũng không sẵn lòng nữa rồi.

Suốt bữa ăn ấy, chúng tôi nói chuyện về công việc và cuộc sống thường ngày. Anh mới chỉ đi hai hôm, vậy mà tất cả những điều từng là "chúng ta" nay đã trở thành "tôi" và "em" rồi. Tôi lắng nghe những điều vụn vặn đã từng rải rác trong đời mình như một người dưng đang nghe chuyện người lạ, và tôi nhớ Hải Đăng nhắc mình một lần rồi, rằng: khi nào anh không yêu em nữa, em sẽ biết thôi.

Tôi nghĩ là tôi đã biết.

Và tôi nghĩ, chuyện chúng tôi kết thúc cũng không phải là không có lý do.

Tôi không nói mối quan hệ này chấm dứt là tất yếu; bởi vì trong số vô vàn khả năng, khả năng mà tôi đến bên anh dù chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã xảy ra, vậy nên không thể nói mọi con sông đều đổ về một biển được. Lý do là tôi đã không thể yêu anh đủ nhiều để khiến anh muốn ở bên tôi. Là tôi không sẵn sàng để tiến tới với anh. Là lỗi của tôi hết.

Thế nên khi Hải Đăng nói lời chia tay, hỏi rằng tôi có từng nghĩ đến chuyện tôi và anh không còn bên nhau nữa chưa, tôi đã chẳng thể đáp được gì.

Cái tôi của tôi đang đấu tranh để đứng lên biện hộ cho bản thân, để giảm bớt những gánh nặng tội lỗi đang kéo chân tôi xuống. Nhưng thời điểm nhìn vào mắt anh, tôi biết mình tốt nhất đừng lên tiếng. Bởi nếu tôi lên tiếng, nhất định tôi sẽ xúc động. Nếu tôi xúc động, Hải Đăng sẽ từ bỏ việc từ bỏ tôi. Anh nhất định sẽ ôm tôi, và chúng tôi sẽ lại rơi ngược xuống vòng xoáy không lối ra kia.

Là ánh mắt của Hải Đăng cầu xin tôi hãy để anh đi.

"Anh có muốn em trả lại anh nhẫn không?"

Nghe được câu hỏi này, anh cười nhẹ: "Em giữ hộ anh nhé? Xem như quà lưu niệm thôi."

"Hải Đăng." Bắt được ánh mắt bâng quơ của anh, tôi chợt hỏi. "Anh đang nghĩ gì vậy?" 

"Anh nghĩ về em."

"Dù em đang ở trước mặt anh?"

Hải Đăng lắc đầu: "Anh đang nghĩ về em của một khoảnh khắc nào đó em có yêu anh, và anh nghĩ mình đã thật sự rất hạnh phúc. Không, phải nói là... Bất kể là hiện tại hay mười bốn năm trước, anh rất vui vì em là người đã làm anh hạnh phúc."

Thật bất công. Tôi tự nhủ với lòng mình, khi tình cảm Hải Đăng dành cho tôi lại đẹp đẽ đến thế. Mấy ngày trước, khi nói chuyện với Xà Thần và Tòa Tháp, tôi đã biết được đâu đó bên trong Hải Đăng có tồn tại cảm xúc của Nhật Anh. Đó là lý do anh "yêu" tôi. Nhưng thứ khiến tôi rung động vốn dĩ không phải việc anh yêu tôi, mà là việc anh tử tế với tôi.

Hẳn Hải Đăng đã sớm cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi không thể đi xa hơn được nữa từ lâu, nhưng anh không nói ra. Anh vẫn ở bên tôi suốt khoảng thời gian anh Cường bị tai nạn còn chị Hồng thì mất tích. Anh không hề bỏ rơi tôi, và tôi sẽ nhớ mãi điều ấy.

Tiệc tàn, tôi và anh cùng đứng dậy. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện tới ngã tư thì tôi rẽ hướng khác để về nhà. Hải Đăng chào tạm biệt tôi, thế nhưng anh vẫn đi theo phía sau.

Anh không sải bước cạnh tôi, không kề sát sau lưng tôi, mà cách tôi một khoảng xa hơn cả an toàn. Ban đầu không hiểu tại sao anh lại làm thế, tôi còn giả vờ vào cửa hàng tiện lợi bên đường để thăm dò. Thấy anh đừng ở ngoài chờ mình ra mới đi tiếp, tôi bỗng thấy áy náy.

Mười lăm phút đi bộ ấy không dài, nhưng đầy kỷ niệm.

Mười lăm phút đi bộ ấy là bản tóm tắt của ba tháng chúng tôi đã đi cùng nhau.

Là Hải Đăng đã luôn ở phía sau dõi theo tôi, trông chừng tôi, làm điểm tựa cho tôi.

Từ mặc cảm tội lỗi, tôi dần cảm thấy yên tâm khi biết được anh vẫn đang ở phía sau. Tôi về nhà với tâm trạng không hẳn là thoải mái, nhưng vô cùng an toàn.

Về đến trước cổng chung cư, Hải Đăng không đi tiếp nữa. Anh đứng nhìn tôi băng qua đường rồi tiến vào gần bốt bảo vệ. Anh không còn vội vã kéo tôi đến gần cột đèn đường bị hỏng để lén lút trao cho tôi những nụ hôn vụng trộm nữa, không còn nắm tay tôi dẫn tôi lên chính căn nhà mình đã sống bao nhiêu năm, không còn huyên thuyên về kế hoạch những ngày sau nữa.

Anh đứng đó cô độc, tựa như một cái bóng dính chặt trong khoảnh khắc đẹp đẽ nay đã trở thành một phần của quá vãng.

"Cao Khánh Thi."

Tôi nghe thấy giọng anh vang lên ở phía sau, vừa quay đầu lại, Hải Đăng đã giơ điện thoại lên ra hiệu cho tôi đọc tin nhắn anh vừa gửi tới. Tôi thao tác ngay lập tức, tâm trạng rối bời như tìm được mỏ neo, cứ thế tĩnh lại trước những con chữ thấm đẫm xúc cảm.

Anh nói, Cao Khánh Thi, đây không phải là em bỏ rơi anh hay anh bỏ rơi em, cho nên em không cần phải cảm thấy tội lỗi. Giống như Mary Russell Mitford từng nói: "Không gì dễ rung động hơn một con tim đang tìm lại tình yêu."(1), anh đúng là đã nhân lúc em tan vỡ để đón lấy em, cho nên nếu chúng ta cứ nhất thiết phải bàn về chuyện ai đúng ai sai, thì anh xin nhận một phần lỗi về phía mình.

Thi ạ, dù em có cố gắng tỉnh táo đến đâu, lý trí của em vẫn chỉ là một hành khách ngồi trên chiếc xe mà cảm xúc cầm lái. Hành khách là người đưa ra đích đến, nhưng đi thế nào là do tài xế quyết định. Thậm chí, tài xế đi lệch khỏi cung đường mà hành khách đã chỉ định sẵn cũng là chuyện khả dĩ. Anh có thể là một ngọn hải đăng, là kim chỉ nam giữa cơn bão biển, là tia sáng chỉ đường dẫn lối trong màn đêm tăm tối; nhưng em lại là Icarus. Và anh biết rằng dù có phải rơi xuống đáy đại dương, em cũng sẽ ngoan cố đuổi theo mặt trời đến cùng.

Không phải là ta rời bỏ nhau, mà anh quay về làm anh, còn em quay về làm chính em. Chỉ thế thôi, em à.

Hãy luôn bước đi ở nơi có nhiều ánh sáng nhé.

Trân quý em.

Tôi mỉm cười, thế nhưng tầm mắt cứ nhòe dần đi. Lần tiếp theo ngẩng đầu lên, Hải Đăng đã không còn đứng ở đó nữa.

Tôi trộm nghĩ, kể cả khi thế giới này không phải một cuốn tiểu thuyết như tôi từng lầm tưởng thì tôi cũng đã có cho mình một câu chuyện thật đáng nhớ.

Chỉ thế thôi là quá đủ rồi.

***

Nắng của những ngày sau đó không còn chói chang như trước nữa. Những tảng mây đờ đẫn đẩy nhau trôi trên bầu trời nhạt màu như đang nặng nề kéo mùa thu qua. Trước khi chúng tôi kịp nhận ra, màu lá của những hàng cây bên đường đã chuyển vàng từ lúc nào.

Tôi vẫn chưa liên lạc được với Nhật Anh. Kể cả Quán Nam hay Quỳnh Anh cũng đều không biết cậu ấy đang ở đâu.

Thật ra, tôi vẫn luôn lo lắng Nhật Anh sẽ làm điều gì đó tiêu cực. Tôi biết cậu ấy đã luôn cố gắng để làm điều đó từ những vết sẹo cứa còn mới trên cổ tay.

Xà Thần từ chối cung cấp thêm thông tin cho tôi. Bán thần không giống người, không phải cảm xúc nào họ cũng học được. Tôi không thuyết phục được Xà Thần, đành phải dùng đế hạ sách là mua chuộc Tòa Tháp dù biết rằng nói về tư duy lý tính lẫn tư duy cảm tính, Tòa Tháp cũng không bằng Xà Thần.

Khi nghe được câu hỏi của tôi, không nằm ngoài dự đoán, Tòa Tháp nghiêng đầu ngây thơ hỏi:

"Tại sao? Tại sao bác Thi cần phải biết Nhật Anh ở đâu?"

"Vì bác lo chú ấy sẽ bị thương."

"Tại sao bác lại lo?" Tòa Tháp chớp mắt. "Vì bác yêu chú ấy à? Giống như con yêu mẹ Anne?" Tòa Tháp tiếp tục vặn vẹo. "Bác cũng muốn làm con của chú Nhật Anh sao?"

"...Không, cái đó thì hơi..." Tôi bối rối gãi đầu. "Túc Duyên từng nhìn thấy những Thế Giới trước của bác rồi mà, đúng không? Bác và chú Nhật Anh tuy không giống con và mẹ Quỳnh Anh, nhưng bác cũng thương và cần chú ấy như thế. Vì chú ấy là người nhà của bác."

"Giống mẹ Anne và bác ạ?"

"Đúng rồi."

"Con hiểu rồi."

Nhìn vào mắt Tòa Tháp, tôi nghĩ là con bé không thật sự hiểu; nhưng không sao, Tòa Tháp còn cả cuộc đời phía trước để học hiểu về những điều đó. Tôi sẽ dạy con bé, điều ấy là chắc chắn, vì tôi sẽ sống.

Tôi sẽ không bỏ rơi bất cứ ai, không bao giờ nữa.

"Nhưng con nghĩ là ngoài bác ra, không ai tìm được chú ấy đâu. Kể cả con."

Tòa Tháp dùng đôi tay nhỏ bé của nó nắm lấy tay tôi, đúng hơn là cầm vào ngón áp út của tôi, đôi mắt cong lên theo nụ cười thơ ngây.

"Vì bác đã tìm được chú ấy 4202 lần rồi cơ mà!"

Chuyện cũ như dòng suối trong róc rách chảy về tâm trí tôi. Trước cả khi tôi đến đón Dương Nhật Anh ở trại giam chính là khoảng thời gian tôi nộp hồ sơ để xét tuyển giám sát viên cho cậu. Trước cả khi ý nghĩ về cái gọi là "trả thù" kịp manh nha xuất hiện, trái tim tôi đã tìm thấy trái tim của cậu ấy rồi.







_____

(1) Nguyên văn câu nói trong tiểu thuyết của nhà văn Mary Russell Mitford về một nhân vật hậu chia tay: "Nothing so easy as catching a heart on the rebound." Đây được xem là lần ghi nhận đầu tiên của thuật ngữ "Rebound" - Tình huống mà khi một người bước vào một mối quan hệ mới để quên đi tình cũ, hoặc dùng người mới để thay thế người yêu cũ.

Trong ngữ cảnh này, ý của Hải Đăng là anh biết Khánh Thi vẫn còn nhớ về người cũ nhưng anh vẫn muốn cố gắng, khiến mối quan hệ giữa họ phần nào cũng là rebound.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro