Chương 43: Nơi khổ đau tàn lụi (2)
Xưởng gỗ nhỏ của anh Thái cách tiệm tạp hóa chúng tôi đứng khoảng bốn trăm mét, đi bộ một chút là đến. Anh Thái chủ xưởng là con trai thứ hai của cô Kiều trong câu chuyện của hai người kia, bằng tuổi anh Cường. Giống Hồng và phần lớn cư dân nơi đây, anh ta cũng là một Beta. Vừa thấy anh Cường dẫn chúng tôi tới, anh ta đã hồ hởi trèo xuống khỏi cái võng xanh giăng hai đầu cột nhà để chạy ra đón:
"Cường Sính! Lâu lắm rồi mới thấy cái mặt chó của mi!"
Hẳn là tôi đã quen anh Cường đủ lâu để biết Cường Sính này là biệt hiệu thời cấp ba của anh, với Sính là tên cha anh vì ở cái tuổi trẻ trâu ngu ngốc đó, chúng tôi đều thích lấy tên bố mẹ của nhau ra để trêu chọc. Hai người đàn ông bá vai bá cổ nhau đến là vui vẻ, song ngay khoảnh khắc anh Thái nhìn sang người bên cạnh, nét mặt anh ta lập tức tối sầm lại. Như thể biết được anh ta định nói gì, anh Cường can ngay:
"Cô Kiều gọi bọn ta đến. Bọn ta qua chào cô rồi đi ngay."
"Đi gì vội, ở lại ăn tối phải hơn không." Vẻ mặt Thái không bằng lòng như cách anh ta nói chuyện. "Cũng lâu rồi không gặp mi, bả mong lắm."
"Thôi, để cô nghỉ." Anh Cường lắc đầu cười. "Bọn ta vào nhé. Mi có đang bận gì không?"
"Bận ngủ." Thái đáp cộc lốc rồi trở về võng. "Cứ vô đi. Bả ngồi trong nhà đó. Kêu lớn tiếng lên, bả không nhìn thấy gì nữa đâu."
Sau tôi biết được, cô Kiều ở đây là cô giáo Kiều, giáo viên chủ nhiệm hồi cấp ba của cả anh Cường, anh Thái và chị Hồng. Chuyện này kể ra nghe thật hài hước, nhưng anh Cường và Thái học chậm một năm vì hai người lái xe tông vào nhau, què chân nên bỏ mất một năm học. Dè đâu hai kẻ oan gia ngõ hẹp lại được xếp vào cùng một lớp, từ đó mới trở thành anh em chí cốt như hiện tại. Mà cũng tại lớp học đó, họ gặp chị Hồng.
Khi ấy, chị Hồng không phải tên là "Hồng". Mọi người gọi chị bằng cái tên khác.
"Cô ơi, em về rồi đây ạ."
Trong gian buồng ngủ nhỏ bé, người phụ nữ già nua hom hem đang ngồi ở mé giường. Vạt nắng xuyên qua khung cửa sổ nhỏ chiếu lên sườn mặt bà, nhưng có lẽ bà không biết được khung cảnh khi ấy đẹp bình dị đến nhường nào, bởi đôi mắt bà đã nhắm nghiền lại. Bà ngoảnh đầu nhìn về phía chúng tôi, nơi mà bà cho là phát ra âm thanh quen thuộc rồi chậm chạp cất tiếng hỏi:
"...Thằng Cường đấy à?"
"Vâng ạ."
Anh Cường tách khỏi chúng tôi để tiến về phía trước. Anh quỳ gối xuống trước mặt cô Kiều rồi nắm lấy bàn tay nhăn nheo lấm tấm những vết đồi mồi của bà giáo già. Bà giáo ngồi bên cơi trầu, tay phe phẩy cái quạt, khi cười, trong miệng bà có màu đỏ thẫm của bã trầu hòa quyện màu răng đen bóng. Bà đưa tay mò mẫm đầu tóc anh Cường, sau đó gật gù:
"Đúng là thằng Cường rồi, dạo này ít tóc đi rồi hả con?"
Từ người phụ nữ tinh tường chưa một lần quên mặt lứa học sinh nào mình từng dạy, chỉ cần thoáng thấy chỏm tóc phía xa của chúng là đã có thể nhận ra; cô Kiều đã trở thành một bà lão tàn tật cả ngày chỉ có thể một chỗ bầu bạn với bóng tối, phải men theo những đường nét khuôn mặt và giọng nói trong ký ức để đoán được người đang giao tiếp với mình là ai. Ký ức về giọng nói có thể được khắc ghi trong tâm trí, nhưng không có khuôn mặt để dán mác và đặt tên, sớm hay muộn người ta cũng sẽ quên đi tất cả.
Cô Kiều đã gần tám mươi rồi, thời gian còn lại để cô quên đi đám học trò này sẽ không dài đâu.
"Nãy con cô xoa rụng bớt đi đấy. Dạo này cô khỏe không ạ?" Anh Cường xoa tay cô.
"Khỏe rơ! Mấy đứa thì sao?"
"Khỏe cô ạ."
"Thế... Thế còn thằng Nam thì sao?" Dè dặt bà hỏi. "Nó... Có về không? Dạo trước nó hay gởi quà qua... Mà không có vào thăm cô. Cô hỏi thằng Bươu mà nó cũng bảo không biết."
Chúng tôi không biết 'thằng Nam' là ai. Trong khi ba tên chúng tôi nhìn nhau ngơ ngẩn, chỉ có anh Cường là dõi mắt về phía người đang giấu mình phía sau khung cửa, cũng chính là chị Hồng. Chị mím môi nhìn cô với vành mắt đỏ hoe, chẳng rõ biểu cảm này là tức giận hay chuẩn bị khóc. Trước cảnh tượng này, tôi thật sự không nhịn được chạm nhẹ lên mu bàn tay chị để đánh tiếng. Con người sẽ không bao giờ có thể biết liệu lần này có phải lần cuối để làm điều gì đó hay không, huống chi chúng ta đều đã đi quá cái tuổi còn nhiều thời gian để sai lầm, để hối tiếc rồi. Có thể đây chỉ là tư duy ích kỷ của bản thân tôi, nhưng khoảnh khắc ấy, tôi thật sự muốn chị Hồng đưa ra quyết định.
Chị Hồng ngẩng đầu nhìn tôi. Thế rồi chị khẽ thở dài, trầm giọng gọi một tiếng:
"U ơi. Con đây."
Một câu u ơi thân thương này nhỏ bé đến thế, vậy mà cô Kiều vẫn nghe được không sót tiếng nào. Bà ngẩng đầu về phía âm thanh, giương đôi mắt mù lòa kiếm tìm chủ nhân của âm giọng thân thương mà năm xưa bà hết mực yêu quý. Thấy dáng vẻ này của bà giáo, chị Hồng kìm lòng không đặng mà chen khỏi chúng tôi để chạy tới. Chị cũng quỳ xuống như anh Cường, hai tay đặt lên hai cái đầu gối trơ xương của người thầy năm xưa.
"Nam à...? Nam đúng không con?"
"Con đây u."
Chị Hồng cúi đầu để cô Kiều luồn tay vào mái tóc dài đen nhánh của mình. Bà khẽ "Ôi" một tiếng, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt đã hằn sâu những vệt chân chim của thời gian. Bà lần tay xuống dưới, gần như kéo chị lên để ôm vào lòng:
"Tóc con dài quá rồi này." Bà vuốt đuôi tóc chị. Nét cười của chị Hồng bỗng cứng đờ, chị nhẹ nhàng tách mình khỏi vòng tay bà rồi lên tiếng:
"U ơi, hôm nay con và anh Cường có mấy người bạn đi theo cùng, họ từ Hà Nội xuống u ạ."
Tự dưng bị điêm danh, tôi, An Cô Hôi và Nhật Anh bèn lúng túng xếp hàng lên tiếng:
"Dạ dạ.. Tụi em chào cô ạ."
"À, mấy đứa ở đó hả? Bạn Cường trên thủ đô sao?"
Chúng tôi nhìn nhau, chẳng ai hẹn ai cùng không nói chuyện mình là cán bộ về thanh tra mà chỉ "Vâng" một tiếng. Nghe vậy, cô Kiều bèn mò mẫm dưới gầm giường lôi ra một hộp bánh kẹo đủ loại mời chúng tôi ăn. Căn phòng này quá nhỏ, để năm người đàn ông cùng chen chúc thì quá chật nên chị Hồng đành ngồi xuống cạnh cô, An Cô Hôi và anh Cường ngồi đất, còn tôi cùng Nhật Anh thì đứng như hộ pháp ngay cửa. Chị Hồng không chịu để cô nhắc chuyện cũ, chỉ toàn loanh quanh mấy chủ đề thôn xóm gần đây, xa hơn thì thời sự cả nước, nên chúng tôi hòa nhập rất dễ dàng. Chẳng mấy chốc, mọi người đã trò chuyện rôm rả như thể đã quen biết từ lâu.
Một chuyện làm tôi khá bất ngờ là lời nhận xét của bà giáo về mình. Bà nói khi nghe giọng tôi, bà không thể liên tưởng đến một nam Alpha cao 1m87 lúc nào cũng trông nghiêm nghị được; bởi vì cách tôi nói chuyện quá nhẹ nhàng, nên bà còn nghĩ tôi là một Omega hiền lành và ngọt ngào.
Hiền lành và ngọt ngào... Mấy tính từ này thật sự không dành cho tôi mà. Nghe tôi cười xòa gượng gạo, bà lại kể:
"Ngày xưa thằng Nam cũng thế, nói chuyện nhỏ nhẹ mềm mỏng lắm. Nó là một đứa học sinh ngoan và gương mẫu, lúc nào cũng được lấy ra để làm gương cho bạn bè."
"Cũng có gương lắm đâu..."
"Có mà." Anh Cường nhìn chị và mỉm cười. "Anh vẫn nhớ có một lần thầy phó hiệu trưởng đến lớp mình dạy thay, một mình em ra đáp án khác với bốn mươi bảy đứa còn lại. Ai cũng đắc chí kèo này lớp trưởng thua chắc rồi, nhưng anh không tin em thua, thế là lại tẩy đáp án đi sửa lại cho giống em. Lần đó chỉ có chúng ta làm đúng, còn được thầy tuyên dương và cộng điểm."
"Đấy đâu phải làm gương. Đấy là anh khôn ranh!"
"Như nhau cả thôi." Anh cười cười. "Riêng về chuyện học hành, em lúc nào cũng là điểm tựa đáng tin nhất."
Hồng nghe vậy bỗng ngẩn người, khóe môi chị hơi cong lên một nét cười chua chát khó thấy:
"Những chuyện khác thì sao? Haha, Cường Sính ơi, anh là người duy nhất cho rằng tôi đáng tin. Lời này của anh nói không có chút sức nặng nào với tôi đâu."
"Ấy thôi, tự dưng lại định gây nhau vậy hai cái người này." An Cô Hôi mồm mép tép nhảy chen vào, đây là lần hiếm hoi tôi thấy sự nhiều chuyện của gã được vận dụng đúng cách. "À đúng rồi, tối mai ở đây có hội làng đúng không cô? Bình thường mọi người tổ chức thế nào vậy?"
Bà giáo Kiều từ nãy tới giờ đã im lặng một lúc lâu đến giờ mới lên tiếng:
"Nói là hội làng nhưng cũng không lớn lắm đâu, chủ yếu mọi người ở thôn ba, bốn và năm tự làm với nhau đấy. Mọi người sẽ làm một mâm cơm gọi là mời dâu, sau đó đến nửa đêm thì đốt pháo hoa..."
"Tại sao không phải năm mới mà lại đốt pháo hoa nửa đêm ạ?" Tôi thắc mắc.
Chị Hồng thấy vậy thì giải thích: "Năm xưa, con gái của trưởng thôn chết đúng ngày tân hôn, đại hỉ hoá đại bi, biến thành ác quỷ. Đêm mười chín tháng năm hàng năm,chúng tôi đốt pháo "mừng" đám cưới bất hạnh đó để nữ quỷ kia không oán giận rồi gieo rắc xui xẻo khắp nơi. Nghe thì rùng rợn vậy thôi chứ cũng khá vui đấy, nếu các cậu rảnh thì ở lại xem đi."
Là vui dữ chưa. Tôi xây xẩm cả mặt mày, tự dưng không đâu lại có cả một câu chuyện kinh dị phía sau hội làng, đúng là không lường được mà. Vừa toan mở miệng từ chối với cái lý do đã nhắc đến với anh Cường trước đó, An Cô Hôi đã đồng ý ngay:
"Được chứ ạ! Tối mai đúng không ạ?"
"Ừm, đúng rồi." Anh Cường gật đầu. Đoạn anh ngẩng lên nhìn tôi. "Nếu mọi người ở lại thì chiều mai tập trung ở đây, cùng ăn cơm rồi đi cũng được."
"Ê này, cậu dám trưng dụng xe cơ quan để du lịch à? Thích bị cách chức lắm đúng không?" Tôi thấp giọng hăm dọa An Cô Hôi, song có vẻ gã chẳng sợ chút nào, mặt cứ nhơn nhơn như không.
"Không sao đâu anh. Trả xe trong ngày Chủ Nhật là được. Sáng hôm đó chúng ta về sớm!"
"Rồi lấy cớ gì mà ở lại thêm một ngày thứ Bảy?"
"...Mấy anh đi làm thanh tra mà, kiếm thêm sổ sách rồi kiểm tra là sẽ có việc để làm thêm rồi..."
"Ô thằng này." Tôi cười buồn cười vừa bực mình, túm ngay cổ Nhật Anh lắc lắc thị uy. "Học ở đâu ra cái trò lươn lẹo này thế? Cậu muốn đi xem hội làng đến thế cơ à?"
Nhật Anh thành thật gật đầu, tôi đến là hết cách.
Cũng không phải là gian dối gì... Tôi thanh tra kỹ lưỡng thì cấp trên càng vui mừng chứ sao. Đây không phải chúng tôi nán lại để ăn chơi, mà chúng tôi tăng ca! Tăng ca không lương đó! Nghĩ thế này, đột nhiên mặc cảm tội lỗi của tôi trôi sạch bách. Vậy là chúng tôi đã quyết định ở lại thêm một ngày chóng vánh như vậy đấy.
Sau khi hẹn hôm sau sẽ quay lại ăn tối, tôi và An Cô Hôi phải rời đi để chuẩn bị tiếp tục làm việc. Nhật Anh thì không có gì làm, tôi bèn hỏi cậu ta có muốn đi cùng anh Cường không. Sau khi Nhật Anh đồng ý, tôi yên tâm gửi con trai mình cho bên trông trẻ rồi yên tâm đến ủy ban.
***
Nhìn bóng dáng Khánh Thi biến mất cùng chiếc mũ lưỡi trai xấu xí nơi cuối con đường, anh Cường mới quay sang hỏi Nhật Anh bên cạnh:
"Cân nhắc đề nghị chụp lookbook của anh chưa? Sắp hết mùa hè rồi đấy."
"Anh vẫn giữ chỗ cho em à?"
"Tất nhiên." Anh nhìn Nhật Anh cầm thuốc lá điện tử lên hút một hơi, trong lòng thầm nghĩ thằng nhóc này đứng trước mặt Khánh Thi giả vờ ngoan hiền giỏi thật đấy. "Mặt của chú mà không lên ảnh thì phí cực. Cứ thử sức chút đi? Thoát ra khỏi vùng an toàn đi."
"Anh thì sao?"
Nhật Anh cười nhàn nhạt. Khi họ quay đầu lại, chị Hồng đã đứng ở đó từ lúc nào. Từ dáng vẻ tự tin ban sáng của chị đã tụt về tiệm cận con số không, đến ánh mắt bâng khuâng nhìn anh Cường nơi chị, trong làn khói trắng mùi trà ngọt lịm của Nhật Anh, anh Cường có cảm giác như mình đang nhìn vào một thước phim cũ kỹ đã lâu không xem lại.
"Anh và chị Hồng quen nhau ạ? Em đã thấy hình xăm giống nhau trên cánh tay hai người. Sao anh cứ tỏ ra xa cách vậy?"
Khi hỏi câu này, anh Cường có cảm giác hắn đã biết chắc câu trả lời rồi.
Anh chống nạnh lắc đầu:
"Bọn anh là bạn cùng lớp cấp ba."
"Ồ."
Thấy phản ứng không chút tin tưởng này, anh chỉ có thể cười cười bất đắc dĩ rồi tiếp lời:
"Là người yêu cũ, được chưa."
Là rất rất rất nhiều năm trước đây, anh và Nguyễn Hoàng Hải Nam đã từng yêu nhau, đã từng cùng nhau mơ mộng về một tương lai mà giờ bọn anh đều biết sẽ không bao giờ đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro