Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3: CHIỀU BÊN BỜ SÔNG TÔ HỘI


Chiều muộn tháng chín, Hà Nội se se heo may. Trời vừa tạnh một cơn mưa nhỏ, con đường lát gạch dẫn ra bờ sông Tô Hội còn vương hơi ẩm. Dòng sông chảy lặng lờ, lăn tăn gợn sóng, phản chiếu những vệt nắng vàng cuối ngày như dát mỏng lên mặt nước. Ven sông, hàng xà cừ cao vút, gió đưa từng chiếc lá vàng rơi chầm chậm xuống, lẫn vào mùi ngai ngái của đất ẩm, mùi hương hoa sữa thoảng từ xa.

Bảo Ân đứng nép mình dưới một tán cây, ngó trước ngó sau. Trái tim cậu đập thình thịch, trong đầu cứ văng vẳng câu nói lúc trưa của Văn:

"Chiều nay, ra bờ sông Tô Hội nhé. Tôi muốn ngồi với Ân một lúc."

Chỉ một câu giản dị, mà khiến cả buổi học Bảo Ân chẳng thể tập trung nổi. Chữ nghĩa trên bảng như nhảy múa, mà mắt thì cứ lén liếc sang bên cạnh, nơi Văn ngồi nghiêng nghiêng với dáng dấp cao gầy, tóc hơi dài chạm gáy, áo sơ mi trắng giản dị mà phảng phất một vẻ gì rất chín chắn.

Ân vốn không phải kiểu người dễ mở lòng. Từ ngày bước chân vào Đại học B, cậu lủi thủi đi về giữa lớp và khu tập thể. Cậu hay viết nhật ký, hay ngồi lặng một mình. Thế mà không hiểu sao, chỉ qua mấy lần chạm mặt, Đình Văn đã như bước hẳn vào tâm trí cậu.

Tiếng xe đạp nghiến thắng kèn kẹt. Ân ngẩng lên, nhìn thấy Văn đang dắt xe từ cuối ngõ ra. Anh dựng xe dưới gốc xà cừ, tay áo xắn cao để lộ cánh tay rám nắng, rồi tiến lại gần. Nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi.

"Ân chờ lâu chưa?"

Ân lắc đầu, cố giấu đi vẻ ngượng ngập.

Văn khẽ gật rồi ra hiệu:

"Ra ngồi chỗ bậc thềm kia đi. Chỗ ấy thoáng mà mát."

Hai người cùng đi xuống bậc thang bằng đá cũ kỹ, chỗ sinh viên trong trường hay tụ tập ngồi ngắm sông. Lúc này vắng người, chỉ còn vài bác dân phố đi dạo xa xa. Ân ngồi xuống, nghe làn gió sông thổi vờn qua mái tóc, mang theo cả cảm giác vừa lạ vừa gần.

Văn rút trong cặp ra hai túi bỏng ngô mua vội ven đường, đặt một gói vào tay Ân.

"Ngồi chơi mà tay không thì buồn lắm."

Ân nhận lấy, cười nhẹ. Lần đầu tiên, cậu thấy mình bớt xa cách hơn.

Cả hai ngồi lặng, nhấm nháp từng miếng bỏng, nhìn mặt nước loang loáng ánh nắng chiều. Không khí thoáng đãng nhưng lại chùng chình một sự ngập ngừng, như thể ai cũng muốn nói gì đó mà chưa dám cất lời.

Ân bẻ miếng bỏng trong tay, rồi chợt buột miệng:

"Hồi trước, tôi hay đi ngang bờ sông này. Nhưng đây là lần đầu ngồi lại hẳn, nhìn kỹ… Thấy yên bình thật."

Văn xoay người nhìn Ân, ánh mắt đượm chút lắng đọng.

"Tôi cũng hay ra đây, hồi mới vào trường. Cảm giác như gió sông cuốn bớt mệt mỏi đi."

Ánh chiều nghiêng xuống, phủ lên gương mặt Văn một vầng sáng vàng nhạt. Bảo Ân lặng nhìn, bỗng thấy nơi khóe môi mình thoáng một nụ cười mà chính cậu cũng không hay.

Không gian im ắng, chỉ còn tiếng xào xạc của lá và tiếng nước khẽ vỗ bờ. Giữa cái tĩnh lặng ấy, trái tim Ân như đập rõ rệt hơn, từng nhịp, từng nhịp một.

Văn cất giọng trầm, khẽ khàng như sợ phá vỡ không khí:

"Ân này, cậu có hay nhớ về nhà không? Tôi thấy cậu ít khi kể chuyện gia đình."

Ân thoáng khựng lại. Cậu nhìn xuống bàn tay mình, khẽ mân mê vỏ giấy gói bỏng.

"Nhớ chứ… Tôi ở cùng bố mẹ, nhưng dạo này mẹ hay ốm, tôi cũng lo. Còn bố thì làm việc cả ngày… nhiều lúc thấy thương, nhưng chẳng biết nói sao."

Văn im lặng, nghe trọn từng chữ. Ánh mắt anh xa xăm, rồi chậm rãi đáp:

"Gia đình quan trọng lắm. Tôi… thì không có được như Ân."

Ân ngước lên, định hỏi, nhưng bắt gặp nét trầm buồn thoáng qua nơi gương mặt ấy. Cậu chợt ngại, không nỡ chạm sâu.

Chiều dần buông. Bầu trời chuyển sang tím nhạt, đèn đường ven sông bắt đầu sáng lên vàng vọt. Bảo Ân đứng dậy, phủi bụi quần.

"Muộn rồi, tôi phải về kẻo mẹ lo."

Văn gật đầu, dắt xe theo.

Trên đường về, cả hai đi cạnh nhau, một người dắt xe, một người bước thong dong. Không nói nhiều, nhưng khoảng cách như được kéo gần lại.

Khi đến ngõ nhỏ dẫn vào khu tập thể, Văn dừng lại. Anh mỉm cười, khẽ nói:

"Hôm nay tôi thấy vui. Cảm ơn Ân đã đồng ý ra sông cùng tôi."

Bảo Ân mím môi, đáp rất khẽ, gần như chỉ đủ cho chính mình nghe:

"Tôi cũng vậy…"

Văn gật nhẹ, đạp xe đi dần, bóng dáng hòa vào ánh đèn vàng nơi cuối phố. Bảo Ân đứng lại nhìn theo, lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm – vừa ấm áp, vừa xao xuyến khó gọi tên.

Trong túi áo, cậu vô thức siết chặt gói giấy bỏng còn dở, như giữ lại chút dư âm của buổi chiều đầu tiên bên bờ sông Tô Hội.

Đêm ấy, về đến phòng, Bảo Ân nằm mãi mà không chợp mắt. Căn phòng nhỏ trong khu tập thể im phăng phắc, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc. Ánh trăng lọt qua cửa sổ chiếu thành một vệt dài trên nền gạch hoa bạc màu. Ân trở mình, lòng bồn chồn như có lửa âm ỉ.

Cậu lôi cuốn sổ tay vẫn giấu dưới gối ra, mở trang giấy trắng. Bút chì run run viết mấy chữ:

“Hôm nay ngồi bên sông cùng Văn. Thấy lòng bình yên lạ. Không biết từ bao giờ tôi lại mong được gặp cậu ấy đến thế.”

Ân dừng lại, nhìn dòng chữ nghiêng ngả rồi khẽ thở dài. Cậu lật sang trang mới, viết thêm vài dòng khác, như đang gửi đi mà cũng như chỉ để cất giữ trong lòng:

“Có lẽ… đây là lần đầu tôi thấy mình muốn kể chuyện cho một người nghe đến vậy. Muốn nói cả những nỗi buồn nhỏ bé, cả những mong ước vu vơ. Văn ngồi bên, không nói nhiều, nhưng ánh mắt khiến tôi thấy đủ.”

Trang giấy khép lại, nhưng trái tim Ân mở ra một khoảng trời riêng.

Ngày hôm sau, tiết Văn học buổi sáng ở giảng đường A, cả lớp ngồi nghe thầy giảng về Truyện ngắn Việt Nam giai đoạn sau 1975. Ân cố gắng ghi chép, nhưng cứ chốc chốc lại bắt gặp ánh mắt từ bên cạnh. Văn ngồi đó, im lặng như mọi khi, nhưng hễ Ân liếc sang là bắt gặp ngay nụ cười nhè nhẹ.

Trong giờ ra chơi, Văn khẽ hỏi:

“Hôm nay Ân có bận không? Hay tan học mình lại ra sông?”

Ân thoáng chần chừ, rồi gật đầu.

---

Chiều hôm đó, họ lại trở ra bờ sông Tô Hội. Nhưng khác hôm trước, lần này có thêm quán nước nhỏ mới mở gần đó. Cái bàn gỗ cũ, vài chiếc ghế nhựa xếp lộn xộn, bà chủ quán chừng ngoài năm mươi, nói giọng xởi lởi. Văn gọi hai chén nước chè xanh, thêm đĩa lạc rang.

Ân khuấy chén chè, nghe mùi thơm ngai ngái bốc lên, nhớ đến căn bếp nhà mình nơi mẹ vẫn hay đun nồi chè tươi. Cậu khẽ nhấp một ngụm, cảm giác chát nơi đầu lưỡi rồi ngọt dần nơi cuống họng.

Văn vừa nhón hạt lạc vừa cười:

“Ngồi đây cũng hay. Vừa nhìn sông vừa nhẩn nha.”

Ân mỉm cười, không đáp. Lòng cậu như có một khoảng lặng dịu dàng.

Trời ngả dần sang tối. Đèn đường sáng vàng hắt xuống mặt sông, loang loáng như dải lụa. Những người đi dạo lác đác, vài cặp tình nhân ghé qua. Bất giác, Ân thấy má mình nóng lên. Cậu quay sang, định nói điều gì để xua đi sự bối rối, nhưng lại bắt gặp ánh nhìn của Văn.

Ánh mắt ấy không hẳn là dò xét, cũng không hẳn là trêu đùa. Nó chứa đựng một thứ gì ấm áp, sâu lắng, như thể lặng lẽ gọi Ân lại gần hơn.

Khoảnh khắc ấy, Ân vội cúi xuống, lật cuốn sổ nhỏ vẫn mang theo trong cặp. Cậu giả vờ ghi ghi chép chép, nhưng thật ra chỉ vẽ mấy đường nguệch ngoạc. Văn bật cười khe khẽ.

“Ân hay mang sổ theo lắm nhỉ. Lần nào tôi cũng thấy cậu ghi gì đó.”

Ân khựng lại, rồi đáp nhỏ:

“Tôi quen rồi. Có khi chỉ viết mấy câu linh tinh thôi.”

“Cho tôi đọc một lần được không?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Ân ngẩng lên, bắt gặp nụ cười hiền nơi Văn. Cậu vội đóng cuốn sổ, lắc đầu.

“Không được đâu. Toàn chuyện vớ vẩn thôi.”

Văn không ép, chỉ nhấp thêm ngụm chè, ánh mắt vẫn ánh lên vẻ kiên nhẫn.

Đêm ấy, về tới phòng, Ân lại mở sổ, viết thêm:

“Hôm nay Văn hỏi xin đọc sổ. Tôi không dám đưa. Nhưng trong lòng lại thấy vui, thấy mình được để ý đến.”

Trang giấy lấm tấm mực lem. Ân khẽ vuốt, rồi gấp lại, giấu thật sâu.

Vài tuần sau, bờ sông Tô Hội trở thành nơi hẹn quen thuộc. Mỗi lần mệt mỏi sau giờ học, chỉ cần nghĩ tới buổi chiều ngồi bên Văn, Ân đã thấy nhẹ nhõm. Họ chẳng cần nói nhiều, chỉ cùng nhìn dòng nước chảy, cùng chia nhau gói bỏng ngô hay đĩa lạc rang, thế là đủ.

Một buổi chiều cuối tháng mười, gió heo may về nhiều hơn, lá rụng đầy ven sông. Văn đưa cho Ân một chiếc khăn len màu xám.

“Trời lạnh rồi. Ân quàng thử đi.”

Ân thoáng ngẩn người, rồi ngượng nghịu đón lấy. Chiếc khăn mang hơi ấm bàn tay ai đó, khiến tim cậu rộn ràng. Cậu định nói lời cảm ơn, nhưng ngữ điệu vấp lại nơi cổ họng. Chỉ còn đôi mắt ánh lên niềm xúc động không nói thành lời.

Chiều hôm ấy, gió heo may thổi qua, mang theo hương hoa sữa nồng nàn. Bờ sông Tô Hội in bóng hai người – một cao gầy, một gọn nhỏ – đứng cạnh nhau, lặng im mà lòng rộn rã.

Đêm về, Ân mở sổ, viết nắn nót từng dòng:

“Tôi đã nhận chiếc khăn đầu tiên từ Văn. Giữ ấm, nhưng cũng khiến lòng tôi ấm đến lạ. Không biết sau này sẽ ra sao, chỉ mong những buổi chiều bên bờ sông này không bao giờ dừng lại.”

Trang giấy ấy, nhiều năm sau, Ân vẫn còn giữ, cùng những lá thư chưa bao giờ gửi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro