
Chương 16: Bữa cơm giản dị
Sáng sớm, phố Hàng Trúc còn vương mùi sương. Tiếng rao của bà bán xôi, tiếng leng keng của chiếc xe đạp chở bánh khúc len lỏi vào từng ngõ nhỏ. Bảo Ân dậy từ tinh mơ, bước xuống bếp. Mẹ vẫn đang quét sân, mái tóc lốm đốm bạc rũ xuống đôi vai gầy.
Hôm nay, Đình Văn hẹn sẽ sang nhà ăn cơm cùng hai mẹ con. Dù mẹ không nói gì, Ân vẫn cảm nhận rõ sự nặng nề trong ánh mắt bà.
Cậu lặng lẽ bày biện, gọt mớ rau muống, vo gạo nấu nồi cơm. Tay run run, Ân nhớ lại bao ngày hai người chỉ gặp nhau vội vàng ngoài cổng, chẳng dám ngồi lại một bữa tử tế.
Đúng giờ, Văn xuất hiện, tay xách làn có con cá chép đỏ óng ánh, vài lạng thịt ba chỉ và một bó rau thơm. Anh cười hiền, cúi đầu lễ phép:
“Con chào bác. Con mang chút đồ về nấu cùng cho vui bữa cơm.”
Mẹ Ân thoáng sững lại. Bà vốn đã chuẩn bị ít đậu phụ, định nấu qua loa. Không ngờ, Văn lại chu đáo đến vậy. Bà chẳng đáp, chỉ gật khẽ rồi trở vào bếp.
Trong gian bếp nhỏ, hơi than củi nghi ngút. Văn xắn tay áo, nhanh nhẹn mổ cá, thái thịt, còn Ân vo gạo. Tiếng dao thớt, tiếng nước chảy xen lẫn mùi thơm dậy của hành phi khiến căn bếp bỗng ấm hẳn.
Mẹ Ân đứng nép bên, đôi mắt kín đáo dõi theo từng cử chỉ. Bà thấy anh trai trẻ ấy không nề hà, cũng không bỡ ngỡ, làm việc khéo léo như người đã quen với gian bếp từ lâu. Trong lòng bà, một thoáng mềm lại.
Bữa cơm được bày ra trên chiếc mâm nhôm cũ: bát canh cá nấu thì là, đĩa thịt rang cháy cạnh, rau muống luộc xanh rờn cùng chén nước mắm tỏi ớt dậy mùi. Không sang trọng, không cầu kỳ, nhưng ấm cúng lạ thường.
Ba người ngồi quanh chiếc bàn gỗ. Ân nhìn Văn, lòng ngập tràn vừa lo lắng vừa hy vọng. Văn nhẹ nhàng gắp miếng cá bỏ vào bát mẹ Ân:
“Cá chép hôm nay tươi lắm, bác ăn cho nóng kẻo tanh.”
Ân thoáng nín thở. Mẹ cậu khẽ nhìn Văn, ánh mắt còn dè dặt, nhưng không từ chối. Bà chậm rãi ăn một miếng, rồi cúi xuống, không nói gì.
Trong suốt bữa, Văn không nói nhiều, chỉ thi thoảng gắp thức ăn cho Ân, cho mẹ. Anh kể đôi ba câu chuyện ở miền núi: trẻ con thích chạy theo anh mỗi khi anh mang sách đến, bà con mời cơm nắm muối vừng, đêm ngồi bên bếp lửa nghe tiếng suối chảy. Giọng anh mộc mạc, chân thành, không hề tô vẽ.
Mẹ Ân ban đầu im lặng, dần dần lại lắng nghe. Trong lòng bà, một nỗi thương cảm mơ hồ trỗi dậy. Người đàn ông này mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nay vẫn kiên nhẫn ngồi đây, cố gắng vun vén bữa cơm gia đình.
Ăn xong, Văn chủ động dọn bát đĩa, rửa sạch từng chiếc, lau khô xếp gọn. Ân định ngăn, nhưng Văn mỉm cười:
“Để anh làm. Một bữa cơm chẳng đáng gì so với công ơn bác đã sinh thành ra em.”
Mẹ Ân ngồi nơi gian ngoài, nghe từng lời, mắt cay cay. Bữa cơm giản dị ấy không có nhiều tiếng nói, nhưng để lại dư âm lặng lẽ. Trong lòng bà, một khe hở nhỏ bắt đầu mở ra, như ánh sáng len qua ô cửa đã lâu khép kín.
Chiều hôm ấy, trời Hà Nội se sắt, ánh nắng cuối ngày rơi xuống mái ngói cũ, loang loáng ánh vàng. Sau bữa cơm, Bảo Ân cùng Văn ra ngõ tiễn khách, còn mẹ ngồi lại trong gian nhà vắng.
Ân khẽ nhìn Văn, mắt lấp lánh lo âu.
“Anh thấy đấy… mẹ vẫn chưa chịu mở lòng.”
Văn mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ vai cậu.
“Không sao. Mình còn nhiều thời gian. Anh tin, chỉ cần kiên nhẫn, bác sẽ hiểu.”
Trên tay Văn vẫn còn thoang thoảng mùi xà phòng rửa bát. Ân cúi xuống, giấu một tiếng thở dài, rồi ngẩng lên cười gượng gạo.
“Em chỉ sợ mẹ phải buồn thêm vì em.”
“Không. Em sống thật với lòng mình, mới là niềm an ủi lớn nhất cho bác.”
Văn dứt lời, khẽ siết bàn tay Ân, rồi chào ra về.
Ân quay vào nhà, thấy mẹ vẫn ngồi im bên bàn, tay lần tràng hạt. Đôi mắt bà mông lung, dường như nghĩ ngợi xa xăm. Ân rụt rè:
“Mẹ, bữa cơm có hợp khẩu vị không ạ?”
Bà khẽ gật đầu. Một cái gật đầu nhỏ nhoi, nhưng đủ khiến tim Ân run lên.
Đêm hôm ấy, khi Ân đã vào phòng, mẹ cậu vẫn ngồi một mình ngoài hiên. Trên bàn là chiếc bát men sứ, còn sót một miếng cá rang. Bà nhìn nó thật lâu. Hương vị cá mặn mòi, giản dị, như mang cả tấm lòng của người con trai kia gửi gắm.
Bà khẽ thở dài, đôi mắt dõi theo màn đêm sâu thẳm. Trong lồng ngực, có điều gì vừa chuyển động, rất khẽ nhưng rõ ràng — như một hạt mầm bé nhỏ, vừa được gieo xuống từ bữa cơm giản dị hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro