Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

hành trình đầu tiên

Chương 2: Hành Trình Đầu Tiên

Bóng tối trong cánh cửa quỷ dường như có ý chí riêng, len lỏi vào mọi ngóc ngách, như muốn nuốt chửng bất kỳ ai dám bước vào. Sau cuộc chạm trán với con quỷ cấp trung và sự xuất hiện của Hạ Vũ, Lăng Dạ biết rằng đây không chỉ là một trò chơi sinh tồn đơn thuần. Mỗi bước đi, mỗi lựa chọn, đều có thể là bước cuối cùng.

Hạ Vũ bước trước, ánh sáng từ các viên đá phát quang trên nền đá phản chiếu lên bộ giáp đen của hắn, tạo nên một hình ảnh uy nghi. Lăng Dạ theo sau, ánh mắt không ngừng quét qua từng bức tường và nền đá, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

"Ngươi luôn cảnh giác vậy sao?" Hạ Vũ liếc nhìn qua vai.

"Không thì ngươi nghĩ một quỷ cấp thấp như ta có thể sống sót đến giờ được sao?" Lăng Dạ đáp, giọng không chút cảm xúc.

Họ bước vào một hành lang dài, nơi ánh sáng dần mờ đi. Không gian trở nên nặng nề, và không khí lạnh buốt như muốn đóng băng mọi thứ. Bất chợt, Lăng Dạ dừng lại, ánh mắt tập trung vào mặt đất.

"Chờ đã."

Hạ Vũ quay lại, nhíu mày. "Gì nữa đây?"

Lăng Dạ cúi xuống, ngón tay quét qua lớp bụi trên nền đá. Một ký hiệu xuất hiện, hình xoắn ốc phức tạp bao quanh bởi những đường nét nhỏ. Anh nhìn chăm chú, phân tích từng chi tiết.

"Phía trước có bẫy," anh nói, giọng chắc chắn. "Ký hiệu này là một loại cảnh báo. Nếu bước qua mà không giải mã, chúng ta sẽ không bao giờ thoát ra được."

Hạ Vũ nhếch môi, khoanh tay trước ngực. "Giải thích đi. Làm sao ngươi biết được?"

Lăng Dạ chỉ vào ký hiệu. "Đây là ký hiệu xoắn ốc đối xứng, thường dùng trong cơ chế bẫy của quỷ cổ đại. Nhưng điểm mấu chốt nằm ở những đường nét nhỏ bên trong – chúng không đối xứng. Đó là manh mối. Ta cần tìm ra cách khắc phục sự bất đối xứng này để vô hiệu hóa bẫy."

"Vậy làm đi," Hạ Vũ nhún vai.

Lăng Dạ lấy con dao nhỏ trong tay, cẩn thận khắc thêm một đường nét lên ký hiệu. Anh tập trung cao độ, từng động tác đều chính xác đến từng milimet. Khi nét khắc cuối cùng hoàn thành, mặt đất rung chuyển nhẹ, và một tiếng “cạch” vang lên từ phía trước.

"Đó là cách ta sửa ký hiệu để nó trở nên cân đối," Lăng Dạ giải thích. "Các cơ chế bẫy dựa vào sự mất cân đối để kích hoạt. Một khi ta làm chúng trở nên hoàn hảo, chúng sẽ tự hủy."

Hạ Vũ khẽ cười. "Không tệ. Xem ra ngươi không chỉ giỏi lẩn trốn."

Một cánh cửa đá mở ra phía trước, để lộ một căn phòng rộng lớn. Bước vào trong, cả hai đều không khỏi kinh ngạc.

Căn phòng chứa đầy những bộ xương trắng xóa, nằm rải rác khắp nền đá lạnh lẽo. Ở giữa phòng, một cỗ máy khổng lồ với hàng trăm bánh răng đang quay, phát ra âm thanh kim loại chói tai.

"Lại một thử thách nữa," Lăng Dạ lẩm bẩm.

Hạ Vũ bước tới gần cỗ máy, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ tò mò. "Lần này thì sao? Giải thích thử xem thứ này hoạt động như thế nào."

Lăng Dạ tiến lại gần, mắt quét qua những ký hiệu khắc trên bề mặt cỗ máy. Anh nhận thấy một bảng điều khiển nhỏ với các nút bấm và cần gạt. "Cỗ máy này được thiết kế để tạo ra một chuỗi chuyển động liên hoàn giữa các bánh răng. Nếu một bánh răng bị lệch, toàn bộ hệ thống sẽ sập, và căn phòng này sẽ trở thành mồ chôn của chúng ta."

"Nghe thú vị đấy," Hạ Vũ cười nhạt.

Lăng Dạ cúi xuống, kiểm tra kỹ từng bánh răng. "Nhưng điều này cũng đồng nghĩa, nếu ta đưa tất cả các bánh răng về trạng thái cân bằng, cánh cửa tiếp theo sẽ mở."

Anh bắt đầu xoay từng bánh răng, điều chỉnh chúng một cách cẩn thận. Những ký hiệu khắc trên bánh răng chính là manh mối – mỗi ký hiệu đại diện cho một số, và các số này cần phải được sắp xếp theo một chuỗi logic.

"Chuỗi số Fibonacci," Lăng Dạ nói, như thể đang tự nhủ với bản thân. Anh xoay các bánh răng theo thứ tự: 0, 1, 1, 2, 3, 5, 8... Khi anh điều chỉnh bánh răng cuối cùng, một tiếng "cạch" lớn vang lên.

Cỗ máy dừng lại. Những bánh răng ngừng quay, và mặt đất rung chuyển lần nữa. Một cánh cửa khác mở ra ở phía xa căn phòng.

"Xong rồi," Lăng Dạ nói, quay sang nhìn Hạ Vũ.

Hạ Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt đầy vẻ thừa nhận. "Ngươi đúng là biết cách sống sót. Nhưng đừng nghĩ ta sẽ luôn để ngươi ra lệnh."

Lăng Dạ nhún vai, không đáp. Anh bước qua cánh cửa mới mở, để lại căn phòng chết chóc phía sau. Nhưng trong lòng anh, cảm giác bất an vẫn còn đó. Những thử thách trong cánh cửa quỷ này dường như ngày càng trở nên nguy hiểm hơn – và anh không thể chắc chắn rằng trí tuệ của mình sẽ luôn đủ để vượt qua tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro