Chương 32: Gió nhẹ
"Tôi ước là gió nhẹ,
lưu luyến dưới ánh trăng."
#WINisWIND
Chuông cửa phòng tôi vang lên. Tôi dừng đọc.
'Ai vậy?' Tôi tò mò. Lúc đó đã về khuya, nên tôi nghĩ là bạn cùng lớp của tôi. Đôi khi họ đến phòng tôi để thảo luận về bài tập về nhà hoặc mời tôi đi ăn tối.
Tôi mở cửa, và rất ngạc nhiên.
"P'Wayu! Làm sao anh biết phòng của em thế?" Tôi chắc chắn chưa bao giờ nói cho anh ấy biết số phòng của mình.
"Tôi hỏi nhân viên ký túc xá 'Archawin Deshsakul ở đâu?', Và anh ấy nói cho anh biết." Anh ấy nhún vai, tôi bất đắc dĩ.
'Họ nói cho anh biết dễ như vậy à?'
Nhưng P'Wayu là một UNISTAR. Mọi người chắc chắn nhận ra anh ấy. Và không có gì ngạc nhiên khi họ nói cho anh ấy biết mà không nghi ngờ gì.
"Uh... à, anh muốn em giúp gì sao?" Tôi hỏi và hy vọng anh ấy không đến đây vì trêu đùa tôi.
"Hôm trước, em để quên áo ở phòng anh, nên anh đã bảo giúp việc giặt giùm rồi. Của em đây."
P'Wayu đưa cho tôi một túi giấy có đựng đồng phục bên trong. Đồng phục đã được giặt sạch và phơi khô.
"Ồ, cảm ơn anh rất nhiều. Em quên luôn rồi. Xin lỗi đã làm phiền đến anh." Tôi nhận lấy và cảm thấy có lỗi.
"Này. Đừng lo nghĩ nhiều. Chỉ là chuyện nhỏ thôi." P'Wayu xua tay vì đây không phải là chuyện lớn với anh ấy.
"Mà..." P'Wayu nhớ tới gì đó.
"Anh xem video của em rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em cũng sẽ ổn thôi. Vui lên!"
"Cảm ơn anh." Tôi rất vui vì anh ấy cũng lo cho tôi.
"À, còn chiếc áo DomWhai hôm đó anh cho em," P'Wayu mở lời.
"À, đúng rồi!" Tôi nhớ mình đã mượn nó mà chưa trả lại.
"P'Wayu, em sẽ trả cho anh ngay. Chờ một chút." Tôi định mang ra, nhưng P'Wayu đã ngắt lời tôi.
"Không, không cần. Anh cho em rồi mà."
"Vậy sao anh còn nhắc tới?" Tôi thì thầm tự hỏi mình.
"Anh chỉ tò mò thôi." P'Wayu cười tươi rói. "Hôm đó, P'In có nhìn thấy áo em mặc không?"
Tôi nhớ lại P'In đã chê nó. Anh ấy còn mua cho tôi một chiếc áo khác.
"Anh ấy thấy." Tôi trả lời.
"Thật sao?" P'Wayu phấn khích.
"Anh ấy thích nó không?"
"Ừm..." Tôi nhớ đến biểu cảm của anh ấy và nuốt nước bọt.
"P'In có vẻ không thích nó lắm."
Những tưởng P'Wayu sẽ không vui, nhưng anh ấy lại vui không tưởng, còn bật cười thành tiếng.
"Hahaha. Anh biết ngay mà!" Hình như chuyện đó làm anh ấy rất vui.
"Chết tiệt! Anh rất muốn nhìn thấy mặt anh ấy. Lần sau, đừng quên chụp lại nhá."
Lần sau? Có à?
"Phải rồi, kẻ tung ra những bức ảnh đó. Anh nghe nói P'Kwang đã tìm ra rồi." P'Wayu nói.
"Thật sao? Ai vậy?" Tôi rất tò mò. Vì người đó có rất nhiều ảnh của tôi nên có lẽ rất thân với tôi. Người đó hẳn là sinh viên trong trường.
"Nghe nói là bạn của em."
"Bạn của em?" Tôi rất bất ngờ. Có người không ưa tôi đến thế à?
"Ban đầu, P'Kwang định khởi tố. Nhưng sau khi biết chỉ là một sinh viên, nên anh ấy không muốn làm lớn mọi chuyện. Anh ấy không muốn hủy hoại cuộc sống của sinh viên đó vì chuyện đó có thể làm ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty.... Và sinh viên đó cũng là bạn của em. À, tôi nghe nói P'Kwang cũng đã bàn với giảng viên của em... thầy ấy tên ấy nhỉ? Chana? Đúng rồi, vì thế nếu chuyện này có thể kết thúc bằng cách dàn xếp, thì đó sẽ là điều tốt nhất cho mọi người. Sao em không đến hỏi giảng viên của mình đi?" P'Wayu nói.
"Được rồi, cám ơn anh nhiều." Biết P'Kwang đã tìm ra thủ phạm, tôi rất yên tâm. Nhưng tôi vẫn lo lắng vì P'Wayu nói người đó là bạn tôi.
"Mà làm sao P'Kwang tìm ra được thủ phạm vậy?" Tôi hỏi. Vì không mất quá nhiều thời gian, nên có vẻ như P'Kwang đã có một đội ngũ hỗ trợ rất tài tình.
"Bạn trai của P'Kwang ra tay." P'Wayu cười tươi cười.
"Bạn trai của anh ấy là thiên tài IT. Không gì trong giới IT có thể giấu anh ta."
"Ồ! Bạn trai của P'Kwang." Tôi khẽ thốt lên, thì ra bạn trai của P'Kwang thực sự là nam.
"Đúng vậy! Vậy nha. Anh phải đi đây. Ngày mai còn phải dậy sớm. Bubye." Anh ấy mỉm cười chào tạm biệt.
"Bye anh."
P'Wayu rời đi. Nhưng những gì anh ấy vừa nói vẫn còn đọng lại.
Người cố gắng hủy hoại danh tiếng của tôi và P'In là bạn của tôi và cậu ta không ưa tôi.
Tôi cố gắng nghĩ lại xem ai không ưa mình...
Hoặc có thể là ...
"Đừng nói với mình là..."
Khi tôi nghĩ đến người đó, cảm thấy rất tồi tệ.
Nhưng đó có thể không phải là anh ta.
Tôi hy vọng là như vậy.
Sáng hôm sau, thầy Chana gọi tôi đến văn phòng của thầy ấy. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy có một sinh viên khác cũng ở đó.
Là Boss.
Tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi sợ những gì mình nghĩ là sự thật.
"Sawaddee krub, thầy Chana." Tôi chắp tay chào và bồn chồn ngồi xuống bên cạnh Boss.
Thầy Chana đi thẳng vào vấn đề.
"Bodin, Archawin, hai em có phải bạn tốt không? Vậy tại sao em lại làm như vậy hả, Bodin? Có lý do gì không? Nói cho thầy biết đi."
Lời thầy ấy nói đã xác nhận suy đoán của tôi là đúng.
Boss là người đã tung ra những bức ảnh đó. Thật sao?
"Em chỉ chia sẻ những gì mình thấy thôi." Boss nói mà không hề cảm thấy có lỗi.
Tôi rất bất ngờ khi nghe thấy vậy. Vẻ mặt cậu ta lúc này thực sự rất lạnh lùng. Cậu ta không giống chàng trai thân thiện mà tôi quen biết.
"Nhưng Archawin là bạn em. Làm sao em có thể nghĩ việc mình làm là đúng chứ?" Rõ ràng là thầy Chana không thích dáng vẻ này của cậu ta.
"Hừ, lúc thầy chọn ứng viên Moon có công bằng với em không chứ?" Boss hỏi ngược lại.
"Rõ ràng P'In đã định chọn Win ngay từ đầu. Vậy thì còn tuyển chọn làm gì?"
Tôi rất đau lòng vì những lời cậu ta nói. Thực ra, tôi rất sợ cậu ta sẽ nghĩ như vậy kể từ khi tôi được chọn. Nhưng cậu ta chỉ chúc mừng tôi và nói chuyện với tôi như bình thường. Tôi không biết nụ cười thân thiện của cậu ta chỉ là giả tạo, cậu ta ghét tôi vì chuyện đó.
Tôi vừa bất ngờ vừa buồn bã.
"Thầy đã cho em một lời giải thích." Thầy Chana nói. "Thầy sẽ nói lại cho em biết. Trong cuộc tuyển chọn đó. Em thực sự nghĩ câu trả lời của mình hay hơn câu trả lời của Archawin sao? Em trả lời rất bình thường bạn giống như bất kỳ ứng viên nào khác. Nếu em là giám khảo, em vẫn sẽ chọn mình à?"
Boss ngồi đó, không nói một câu nào.
"Dù sao thì," thầy Chana nói tiếp. "Bài đăng của em đã bị xóa rồi. Thầy không muốn làm lớn chuyện. Nhưng Bodin, hãy nhớ rằng: PD Kwang và tôi đã giúp em lần này. Không thì, nếu MW kiện em ra toà, làm sao em có thể tự bào chữa cho mình chứ? Lần này, MW tha cho em dễ dàng, nhưng đừng bao giờ nghĩ sẽ có lần thứ hai. Hiểu chưa?"
Boss và tôi không dám nói lời nào.
"Nếu không có việc gì nữa, các em đi được rồi." Thầy Chana nói với chúng tôi.
"Cảm ơn, thầy Chana." Cả hai chúng tôi chắp tay chào và rời khỏi văn phòng của thầy ấy.
Ngay sau khi đi ra ngoài, Boss không thèm nhìn tôi mà chạy đi. Tôi phải nhanh chóng chạy theo cậu ta.
"Này! Boss! Boss!" Tôi gọi tên cậu ta rất nhiều lần cho đến khi cậu ta chịu dừng lại và quay lại lạnh lùng nhìn tôi.
"Gì?" Cậu ta hỏi.
"Tớ xin lỗi," tôi nói. "Tớ không biết mình đã làm cậu khó chịu. Thực sự rất xin lỗi!"
Boss im lặng.
"Win, mày có mọi thứ mày muốn rồi. Mày lọt vào chung kết UNISTAR, và tin đồn đó đã được giải quyết. Tao với mày cần nói gì nữa."
Boss không muốn nói chuyện với tôi. Cậu ta muốn rời đi nhưng tôi đã ngăn anh ta lại.
"Boss, làm ơn, đừng như vậy mà," tôi cầu xin cậu ấy.
"Tớ muốn làm bạn của cậu. Cậu có biết không? Ngày đầu tiên đến đây, tớ thậm chí còn không có người bạn nào, nhưng cậu là người đầu tiên nói chuyện với tớ. Cậu có thể nhận ra tớ, làm tớ rất vui. Chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?"
Boss cau mày, cậu ấy nghi hoặc nhìn tôi.
"Mày thật lạ. Tao muốn hủy hoại cuộc sống của mày mà mày còn muốn làm bạn với tao?"
"Tớ hiểu cảm giác của cậu. Không sao. Tớ có thể tha thứ cho cậu."
Vẻ mặt của cậu ấy hơi thay đổi.
"Đó không phải lỗi của cậu." Tôi nói với cậu ấy.
"Tớ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành Moon. Tớ vô cùng ngưỡng mộ cậu. Cậu giỏi về mọi thứ, đẹp trai, giỏi thể thao, giỏi giao tiếp với mọi người. Tớ thậm chí còn không thể làm được những gì cậu làm."
Tôi dừng lại và nói tiếp.
"Tớ biết, cậu nghĩ tớ không xứng làm Moon. Tớ cũng nghĩ như vậy. Tớ nghĩ cậu hợp hơn nhiều."
Vẻ mặt của anh ấy càng thả lỏng hơn.
"Không phải vậy." Cậu ấy nói. "Thái độ và tư duy của cậu tốt hơn tôi. Đó là lý do mà cậu được chọn."
"Nhưng cậu muốn trở thành Moon, phải không? Cậu cũng muốn trở thành UNISTAR, phải không?" Tôi hỏi.
"Tại sao không?" Boss không che giấu.
"Ừm, đúng vậy." Tôi nói tiếp.
"Vậy thì, tại sao cậu muốn trở thành một UNISTAR?"
"Danh vọng, tiền bạc, danh tiếng, trên đời có ai lại không muốn những thứ này?" Cậu ấy nói thẳng.
"Tớ hiểu rồi." Tôi gật đầu.
"Tớ cũng muốn trở thành một UNISTAR, nhưng vì một lý do khác."
"Có lẽ, những gì cậu đăng trên twitter thực sự là sự thật."
Cậu ấy mơ hồ.
"Nhưng đó không phải lỗi của P'In. Tất cả là do tớ. Tớ muốn trở thành Moon, trở thành UNISTAR..." Tôi buồn bã nói.
"Bởi vì tớ... muốn ở bên P'In."
Boss mở to mắt.
"Đúng, điều cậu nghi ngờ là thật. Tớ thích P'In."
"Đợi đã... gì chứ? Thật sao?" Boss rất bất ngờ.
"Đúng vậy. Tớ yêu P'In, nhưng anh ấy không thích tớ." Tôi gần như rơi nước mắt khi nói về chuyện này.
"Tớ là nam, nhưng tớ cũng thích nam. Rất vui, cậu có nghĩ vậy không? Nhưng tớ không biết nữa. P'In rất tốt với tớ. Sao tớ có thể nghĩ tới chuyện đó? Thật đúng là người tồi tệ nhất trên thế giới mà."
Boss sững sờ và tôi gần như sắp khóc.
"Đợi đã... về bài đăng đó..." Boss cố gắng giải thích. "Thực ra, tôi biết cậu và P'In không hẹn hò."
Boss lúng túng nói.
"Tôi muốn tung tin đồn giả. Tôi rất buồn vì cảm thấy cuộc thi không công bằng. Hai người rất thân với nhau. Tôi thấy cậu đến thăm ký túc xá của anh ấy và cũng thấy cậu chạy ra ngoài tìm anh ấy. Tôi đã lén theo dõi cậu. Tôi đã chụp những bức ảnh đó. Tôi chỉ muốn tìm ra những sơ hở của hai người. Tôi nghĩ cậu được chọn làm Moon là nhờ P'In. Nếu P'In không ủng hộ cậu, làm sao cậu có thể chiến thắng? Tôi nghĩ đó là không công bằng. Nhưng... Tôi chưa bao giờ nghĩ đó là tình cảm thật của cậu."
"Tớ hiểu. Đó không phải lỗi của cậu." Tôi cảm thấy rất đau khổ.
"Nhưng tình cảm chỉ đến từ một phía. Tớ bị xã hội chỉ trích thì không sao, nhưng tớ không muốn P'In bị kéo vào. Anh ấy không làm gì sai cả. Chỉ có mình tớ thôi."
"Tớ xin lỗi, thực sự xin lỗi," Boss hối hận. "Vì tất cả mọi chuyện. Tớ hiểu lầm cậu. Tớ biết vì sao mình không xứng trở thành Moon rồi. Tớ quá tự cao tự đại."
"Không sao. Tớ hiểu. Tớ cũng xin lỗi." Tôi chân thành nói.
"Cảm ơn!" Sếp khẽ nói. "Nhưng tớ thực sự không hiểu. Tớ đã làm chuyện xấu xa như vậy. Sao cậu không giận tớ?"
"Vì cậu là bạn của tớ," tôi nói.
"Mẫu thuẫn có thể xảy ra giữa bạn bè, đúng không? Nhưng nếu chúng ta mở lòng với nhau, tớ tin tình bạn này sẽ càng bền chặt hơn."
"Cậu thật lạc quan." Cậu nói. "Càng làm tớ cảm thấy mình là một người tồi tệ."
"Không. Không hề." Tôi cười.
"À..." Cậu ấy nhìn tôi trầm ngâm. "Thật ra cậu rất dễ thương"
"Hả? Dễ thương?" Tôi chớp mắt. Ý cậu ấy là gì?
"Đang làm gì đó?"
Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ đằng sau. Tôi bối rối.
"P'In...!" Tôi rất ngạc nhiên khi anh ấy đang bước đến đây.
"Đàn anh hay chồng...? Nói thật đi!" Boss nói nhỏ.
P'In vô cảm nhìn Boss chằm chằm.
"Được rồi. Tớ phải đi đây. Gặp lại sau." Boss vẫy tay.
"Ối, cậu đi luôn à?" Tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại muốn đi ngay bây giờ.
"Ừ." Boss nói. "Mà tớ nghĩ cậu hiểu sai gì đó rồi."
Boss liếc nhìn P'In, rồi cậu ấy nhìn tôi và nói tiếp.
"Đừng đánh giá thấp bản thân, tạm biệt."
"Hả?" Tôi không biết cậu ấy nói gì, nhưng cậu ấy đã bỏ đi mà không giải thích gì thêm.
"Em nói gì vậy?" P'In hỏi.
"À..." Tôi cảm thấy bối rối khi P'In đến gần. Vì vậy, tôi tránh nhìn vào mắt của anh ấy.
"Nói về chuyện những bức ảnh bị tung ra. Nhưng tụi em đã làm lành rồi. Em đã tha thứ cho cậu ấy và bây giờ cậu ấy cũng hiểu em rồi. Và em cũng mong anh tha thứ cho cậu ấy. Cậu ấy có lý do riêng. Tụi em vẫn có thể làm bạn."
"Được." P'In gật đầu. "Nếu em đã nói vậy."
"Thật sao? Cảm ơn P'In!" Tôi rất nhẹ nhõm vì P'In tha thứ cho Boss.
"Thật, nhưng..." P'In nhìn tôi.
"Chỉ là bạn, được không?"
"Hả?" Tôi thốt lên. Anh ấy nói 'bạn' phải không? Sao anh ấy lại nhấn mạnh nó như vậy?
P'In nghiêng đầu nhìn tôi. Anh ấy dường như nhận ra tôi đang bối rối, nhưng anh ấy vẫn không giải thích gì, chỉ khẽ xoa đầu tôi.
Tôi chớp mắt, cảm thấy rất bất ngờ khi được anh xoa đầu. Thật ấm áp lạ thường.
"Cố lên!"
P'In khẽ nói rồi thu tay lại và rời đi.
Tôi nhìn P'In cho đến khi bóng lưng anh ấy biến mất khỏi tầm mắt.
Mặc dù cả hai chúng tôi chỉ là đàn anh và đàn em, nhưng vài lời nói và cái xoa đầu dịu dàng ấy có thể khiến trái tim tôi bay bổng.
"Cảm ơn, P'In." Tôi thì thầm dù biết P'In không nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro