CHƯƠNG 6: Tần Lãng chuyển trường
Hôm nay lúc Tần Tư Thanh đến đón Tần Lãng thì gặp chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm đã nói với hắn rằng nếu Tần Lãng còn tiếp tục như hiện tại là không thể chấp nhận được. Ở trường Tần Lãng luôn bắt nạt bạn nữ, thường chọc các bạn đến khóc, đã vậy lại thích đùa dai. Lần trước nhóc quỷ còn bỏ cả phấn viết vào trong chén trà của giáo viên, đem ếch với mấy con rắn nhỏ vào trường để dọa mọi người, tiết học vừa kết thúc thì làm ầm ĩ chung một đám con trai, có khi còn đánh nhau làm cho nhiều phụ huynh phải đến trường phàn nàn, cô cũng không có biện pháp nào khác, dù sao cũng phải đưa ra một lời giải thích thỏa đáng cho những người phụ huynh khác. Vì thế vào buổi chiều hôm nay, chủ nhiệm lớp đã kêu Tần Lãng lên văn phòng, ở trước mặt vài vị phụ huynh mắng nhóc vài câu rồi làm bộ đánh vào lòng bàn tay mấy cái, thế mà ai biết thằng oắt con này lại nổi cáu ném đồ đạc lung tung ngay trong văn phòng , xong còn tức giận vồ lên cắn cô giáo một phát.
Nói xong chủ nhiệm lớp đau đầu nhấc lên tay áo, nói: "Thầy Tần à, anh xem đi, xem thử xem tay của tôi giờ như nào này?"
Quả thực là trên tay có vài dấu răng của con hắn, còn có mấy vết bầm tím. Ánh mắt Tần Tư Thanh lập tức tối sầm đi. Tần Lãng cầm cặp sách đứng ở góc tường, thỉnh thoảng khịt khịt mũi, trên người bẩn không chịu nổi giương một đôi mắt to hắc bạch phân minh nhìn quanh bốn phía, mặt đầy vẻ bất cần.
"Tôi sẽ dắt nó về dạy dỗ thật tốt, làm phiền cô rồi, thật ngại quá."
"Ôi này, tôi nói chứ thầy Tần à, anh cũng là thầy giáo như tôi thôi, huống chi bên trường anh không phải cũng có cấp tiểu học mà, có khi anh cho tiểu Lãng ở gần bên cạnh thì tốt hơn đấy......"
Kì thật thì nói trắng ra, chủ nhiệm lớp chính là có ý kiểu: "Tôi coi anh dạy dỗ nó như thế nào đấy, nếu cho Tần Lãng đi khỏi đây thì tốt biết mấy..."
Tần Tư Thanh sao có thể nhìn không ra được chứ. Hắn khẽ cười với cô giáo, nói là để hắn suy nghĩ một chút rồi liền dắt Tần Lãng rời khỏi văn phòng. Dọc theo đường về, Tần Tư Thanh không nói gì cả, trên mặt cũng không lộ ra cảm xúc âm trầm hay giận dữ gì, hắn vẫn như bình thường, nắm tay Tần Lãng, chậm rãi o bước. Thỉnh thoảng Tần Lãng ngẩng đầu nhìn Tần Tư Thanh nhưng hắn lại không nói lời nào. Rốt cục thì không nhịn được nữa, Tần Lãng chà xát rồi mũi hô một tiếng: "Ba ba."
Tần Tư Thanh không đáp lại, thậm chí cũng không thèm nhìn cậu lấy một cái. Tần Lãng lại duỗi tay kéo Tần Tư Thanh, "Ba ba! Ba ba ơi!"
Xong giương cặp mắt to tròn long lanh tràn đầy ủy khuất nhìn hắn: "Ba ba......"
Tần Tư Thanh cúi đầu nhìn nhóc, bật ra tiếng cười: "Còn dám làm nũng à?"
Tần Lãng lập tức ũ rủ: "Con không có xấu tính giống như lời cái người quái dị kia nói, cô ấy chính là không muốn cho con tiếp tục học ở trường này nữa! Cô rất ghét con!"
Tần Tư Thanh hỏi: "Vậy nói xem tại sao cô giáo lại ghét con?"
Cái này Tần Lãng trả lời không được, ú ớ một lúc lâu thì cuối cùng mạnh miệng nói: "Cô giáo không thích thì là không thích con thôi!"
"Ồ, thế thì đợi về đến nhà xem ba xử con như thế nào."
Tần Tư Thanh ôm Tần Lãng vào lòng, chiếc mũi nho nhỏ này của cậu bị đông lạnh đến đỏ bừng, lúc đi đường lại phát hiện giày Tần Lãng đã bị ướt hơn phân nửa nhưng lại không khóc kêu lạnh với hắn như thường ngày, phỏng chừng là do chột dạ không dám nói ra đây mà. Tần Tư Thanh cảm giác con trai quả thật rất nghịch ngợm. Dạo trước Tần Tư Thanh không cho nhóc con vào học trường mà mình đang dạy bởi nguyên nhân chính là các giáo viên trong trường chắc chắn sẽ chiếu cố Tần Lãng một cách đặc biệt để giữ quan hệ với hắn. Nhưng hiện tại có vẻ cũng chẳng còn biện pháp nào khác, chỉ có thể mang Tần Lãng theo bên người.
❈❈❈❈❈❈
Ngày hôm sau, Tần Tư Thanh dắt Tần Lãng đến phòng giáo vụ làm thủ tục nghỉ học. Ngay khi thấy Lộ Diêu, Tần Lãng lập tức kêu lớn, cô giáo thấy Tần Lãng cũng ở đây thì liền chạy tới niết niết mặt Tần Lãng: "Tần Lãng ơi, con lại nghịch ngợm nữa phải không nè?"
"Không có mà..."
Tần Lãng ngưỡng cổ thật cao để cô giáo mân mê miệng mình, sau đó lại cười tươi: "Cô ơi, con muốn đến trường của ba ba học. Cô sẽ đến tìm con chứ? Cô nhớ đến trường để chơi cùng với con nha!"
"Đương nhiên rồi."
Lộ Diêu cười, sau đó ngẩng đầu nói với Tần Tư Thanh: "Ba của Tần Lãng à, anh khỏe chứ?"
Tần Tư Thanh khẽ gật đầu, cười cười với cô giáo. Lộ Diêu lại nói: "Tần Lãng thật ra là một đứa nhỏ rất thông minh, chỉ có hơi tinh nghịch một chút. Bất quá trẻ con ở tuổi này đều như thế cả, cũng sẽ không giống như lời chủ nhiệm lớp nói nó quậy phá như vậy."
Cô giáo quay xuống sờ sờ đầu Tần Lãng, "Đúng không? Tần Lãng nhỉ."
Tần Lãng vội vàng gật gù tán thành: "Dạ đúng, dạ đúng!"
Vừa nói xong trên mặt nhóc lại chảy xuống một hàng nước mũi, Tần Tư Thanh lấy ra khăn tay lau sạch sẽ, gật đầu với Lộ Diêu: "Cảm ơn cô trong khoảng thời gian này đã dạy dỗ, chăm sóc cho Tần Lãng, cháu nó cũng nói là rất thích cô giáo."
"Đây là điều hiển nhiên mà." Lộ Diêu tinh nghịch chớp chớp mắt, cười hì hì: "Tụi nhỏ đều rất thích tôi, phải không? Tần Lãng ơi."
Tần Lãng mạnh mẽ gật đầu, nhanh như máy nói: "Đúng, đúng ạ!"
Lộ Diêu cười ra tiếng, nói với Tần Tư Thanh: "Tần Lãng là một đứa nhỏ đáng yêu lắm đấy."
Tần Tư Thanh thấy ánh mắt Tần Lãng ở bên cạnh đang nhìn lung tung khắp nơi, nhẹ nhàng đáp: "Vâng" một tiếng.
Lúc sắp đi Tần Lãng quay đầu lại lớn tiếng nói với Lộ Diêu: "Cô Lộ, hẹn gặp lại cô ạ!"
"Ừm, mai mốt cô sẽ dắt con đi chơi nha, mà Tần Lãng phải biết nghe lời đó."
Tần Tư Thanh cũng không quay đầu lại, dắt tay Tần Lãng rời đi. Cô giáo ở phía sau hứng thú nhìn bóng dáng Tần Tư Thanh, người đàn ông này lúc cười lên thật sự rất hoàn mỹ nhưng nếu đến gần để nhìn rõ hơn một chút thì sẽ phát hiện sâu trong ánh mắt của hắn không hề có một tý ý cười nào. Đây là gặp gỡ được đồng loại rồi...... Không phải sao?
Suốt dọc đường đi đến trường Tần Tư Thanh đang dạy, Tần Lãng đều có vẻ rất hưng phấn mà nhảy chân sáo, tóc cùng túi sách theo động tác nhảy mà bay lên bay bay xuống, dưới ánh nắng mặt trời nở nụ cười tươi. Tần Tư Thanh đi theo phía sau nhóc, trong lòng bỗng trở nên thoải mái hơn. "Tần Lãng, đi chậm một chút."
Tần Lãng quay đầu lại: "Ba ơi, con đã muốn học ở trường của ba từ lâu rồi ạ."
"Ở cùng ba ba mà không nghe lời thì ba sẽ đánh con đấy."
Tần Lãng tỏ vẻ không đồng ý chạy thẳng một đường về phía trước, "Ba ba! Ba ba ơi! Ba đi nhanh lên! Đi nhanh lên aaa!"
Bởi vì muốn Tần Lãng thích ứng với hoàn cảnh trước nên hôm nay Tần Tư Thanh không lên lớp, đưa Tần Lãng dạo quanh một vòng ở trường học. Tần Lãng đã sớm quen thuộc nơi này, nhắm mắt vẫn có thể đi được. Bé con hết nhìn trái lại nhìn phải, có vẻ mười phần đều cao hứng. Tần Lãng mỗi lần đến trường học đều rất được hoan nghênh, không thiếu giáo viên vây lại quanh Tần Lãng trêu chọc nhóc: "Ái chà, bé Tần Lãng lại cùng ba ba đến trường hả? Đúng là bé con thích theo đuôi ba ba mình mà!"
"Chú mới là kẻ bám đuôi!"
Tần Lãng chống eo hô to với người nọ, cả đám người cười vang một tiếng. Một bên thì có cô giáo nói: "Tiểu Tần Lãng, kêu dì, kêu dì đi, kêu một tiếng thôi dì sẽ mua kẹo cho con ăn nha!"
"Con không thèm ăn kẹo của cô, nhà con có rất là nhiều kẹo mà!" Tần Lãng vừa nói vừa quơ bàn tay vẽ một vòng lớn, vẻ mặt đầy tự mãn. ("'▽')-σ . Cô giáo Dương đứng trong đám người đó nhìn Tần Lãng, sau đó khẽ cười. Tần Tư Thanh liếc nhìn cô một cái, cũng không nói điều gì bởi hắn đã đem lời cần nói nói đã đủ rõ ràng, về phần người phụ nữ này nghĩ như thế nào cũng không phải chuyện của hắn.
❈❈❈❈❈❈
Tần Tư Thanh phải lên lớp dạy học, Tần Lãng ngồi ở chỗ của hắn ở phòng giáo viên đọc truyện tranh mà Tần Tư Thanh đã mua cho nhóc, Tần Lãng nhìn nhân vật trong truyện hò hét: "Đánh chết hắn đi! Đánh chết hắn ha!"
Vừa nói vừa không ngừng đung đưa thân mình. Thêm cả Tần Tư Thanh thì văn phòng có tổng cộng ba giáo viên, hai người còn lại là thầy Vương dạy lớp 8 và cô giáo Dương dạy lớp 7. Một mình Tần Lãng vui vẻ ngồi đợi ở phòng giáo viên thì ngoài cửa chợt có cô giáo Dương vừa tan lớp đi vào, thấy Tần Lãng vẫn ngồi y như trước bèn quan tâm hỏi: "Tiểu Lãng đang làm gì vậy nè?"
Tần Lãng nghe có người gọi nhóc thì ngẩng đầu, thấy một gương mặt phụ nữ xa lạ liền không thèm để ý nữa, tiếp tục đọc truyện tranh trong tay. Một lát sau mới đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nói với cô giáo Dương: "Không cho cô gọi con là tiểu Lãng, ba ba còn không được kêu như thế đâu!"
Cô giáo Dương xấu hổ, mặt nhất thời hồng lên, nhưng nghĩ đến tính tình trẻ con đều như vậy thì trong lòng liền dễ chịu hơn nhiều. Cô liếc nhìn truyện Tần Lãng đang xem, "Tần Lãng thích coi truyện Anh em hồ lô sao?"
Vừa nghe thấy tên truyện yêu thích, Tần Lãng nhanh chóng ngẩng đầu: "Anh em hồ lô là hay nhất!"
"Đúng vậy, trong nhà cô cũng có rất nhiều truyện tranh! Cô cũng thích xem Anh em hồ lô giống con đó."
Thấy Tần Lãng chịu cùng mình trò chuyện thì trên mặt cô giáo Dương tràn trề nụ cười tươi.
"Thiệt sao? Vậy cô ghét nhất nhân vật nào trong Anh em hồ lô?" Tần Lãng trở nên hưng phấn, để truyện tranh xuống một bên, đặt mông ngồi ở trên bàn, hai cái đùi lủng lẳng đong đưa. Cô giáo Dương nói: "Là xà tinh á, xà tinh xấu xa nhất truyện."
"Con cũng vậy!" Tần Lãng lớn tiếng nói: "Con muốn giống Anh em hồ lô! Con muốn diệt trừ tên yêu quái đáng ghét này!"
>3< Tần Lãng hăng say bô bô thì chợt thầy Vương cũng theo ngoài cửa vào tới, nghe được lời Tần Lãng liền cười bảo: "Ái chà chà, tiểu bảo bối của thầy Tần muốn giết yêu tinh nào đấy?"
Tần Lãng không trả lời, nhảy từ trên bàn xuống, cô Dương đứng kế bên vội vàng giúp đỡ muốn bế nhóc xuống nhưng Tần Lãng lại đẩy tay cô ra rồi an toàn tiếp đất, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Ba ba con ở đâu? Con muốn đi tìm ba ba."
"Ba ba của con còn ở trên lớp giảng bài đó."
Thầy Vương uống một hơi hết ly trà đi tới, sờ sờ mũi Tần Lãng: "Chú mang con đi tìm ba ba chịu không?"
"Dạ." Tần Lãng gật gật đầu, chạy ra ngoài cửa.
Thầy Vương vội đặt chén trà xuống theo ra cửa dắt nhóc đi tìm ba. Người bị bỏ quên một bên – cô giáo Dương nhìn thân ảnh Tần Lãng chạy ra ngoài mà há miệng thở dốc, vẻ mặt đầy thất vọng.
❈❈❈❈❈❈
Tần Tư Thanh đang trên lớp giảng bài đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến tiếng của Tần Lãng: "Ba ba!"
Ngay sau đó liền có một bóng hình xông tới lao vào lòng của hắn, "Ba ba, con không muốn ở chỗ này chơi nữa, không có vui, con muốn về nhà ."
Ngoài cửa thầy Vương cười khà khà nói: "Tôi nghĩ cũng nên cho lớp nghỉ là vừa đấy, nhóc quậy này cứ đòi đi tìm cậu. Nên tôi mới đem nhóc tới đây, giờ không còn tiết nữa, tôi về trước. Ngày mai gặp lại."
Tần Tư Thanh gật đầu lấy khăn lau sạch phấn viết trên tay, nói Tần Lãng: "Đợi đến lúc tan học đã rồi về."
"Con không chịu. Con muốn về nhà ngay bây giờ cơ." Tần Lãng nhất quyết không từ bỏ, nơi này thiệt là chán muốn chết, lại không có người chơi cùng nhóc.
"Lớp nghỉ chút đi." Tần Tư Thanh nói với cả lớp, cả đám hoan hô một trận, sau đó vài đứa học sinh bu lại xung quanh bàn giáo viên, "Thầy Tần ơi, đây là con của thầy ạ? Thầy Tần còn trẻ như thế mà đã có con trai lớn như vậy rồi."
"Há, Thầy Tần ơi, con của thầy bao nhiêu tuổi ạ?"
"Nhóc con, gọi anh đi!"
"Phải kêu chị trước đã!"
Đối mặt với rất nhiều gương mặt phóng đại như vậy, Tần Lãng liền không chịu nổi, lùi về phía sau vài bước, nhưng đằng sau cũng có hai học sinh vây quanh, nháy mắt tâm tình nhóc trở nên bực bội. Tần Tư Thanh bế Tần Lãng lên định đi ra ngoài, nói với học sinh: "Được rồi, muốn đi vệ sinh thì mau lên đi, đợi tới khi vào lớp, thầy sẽ không cho phép các em ra ngoài nữa."
"Ấy chà, thầy thật là cưng chiều con trai bé bỏng của mình quá nha. Thầy cho nhóc ở lại chơi với tụi em đi."
Cậu học sinh cá biệt sau khi nói xong liền lớn gan niết má Tần Lãng đang được Tần Tư Thanh ôm trong lòng. Mặt của Tần Lãng từ buổi sáng đã bị rất nhiều giáo viên "tàn phá" rồi nên giờ đã có chút đau, mà cậu nhóc này dùng lực cũng mạnh, thế là Tần Lãng bị niết đau ngay lập tức vươn chân đá mạnh, "Không được véo mặt của tôi!"
Dưới chân Tần Lãng mang giày da mà đá ngay một phát vào mặt người ta khiến cậu học sinh kia đau đến kêu "Ui da" một tiếng, lập tức thẹn quá hóa giận nhưng ngại Tần Tư Thanh ở kế bên nên cũng không dám làm bừa, đành phải xoa mặt ra vẻ không có gì rồi bỏ đi. Nữ sinh ở xung quanh hưng phấn đứng lên, "Ối, con trai của thầy tính tình hung dữ ghê."
"Ui ui, đáng yêu quá trời luôn."
>3< Cả cái mặt của bạn nhỏ Tần Lãng đều cau thành một khối, rõ ràng là không muốn ở lại chỗ này chút nào thêm nữa. Tần Tư Thanh ôm Tần Lãng ra ngoài mua cho nhóc chút đồ ăn vặt, Tần Lãng ăn được vài miếng rồi lại không muốn ăn tiếp. Tần Tư Thanh không có cách nào, đành phải nhờ ông nội tới đón nhóc về. Ngay khi Ông nội tới nơi, Tần Lãng từ trong lòng Tần Tư Thanh tránh thoát nhảy xuống, nhanh như chớp chui vào trong xe, "Ông ơi, ông nhanh nhanh rời khỏi nơi này, mau mau về nhà thôi ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro