CHƯƠNG 14: Không thích cô Dương
"Nhóc Lãng sắp lên cấp 3 rồi, thầy chưa nghĩ sẽ cho cháu học trường nào sao?" Cô giáo Dương ân cần hỏi han.
Tần Tư Thanh nhìn xa xăm, lười biếng duỗi eo rồi tựa lưng vào ghế ngồi khép mắt, âm thanh phát ra nghe có chút mỏi mệt: "Nó thích trường nào thì cho nó học trường đó."
"A, vậy à...... Hay là thầy cho cháu học ở trường chúng ta luôn đi, như vậy sẽ đỡ phiền phức?!"
Cô giáo Dương chăm chú quan sát Tần Tư Thanh, trên mặt hơi hơi phiếm hồng. Cho dù đã qua một thời gian dài như vậy, cô vẫn luôn động tâm vì người này. Mỗi tư thế, mỗi sắc mặt đều có thể khiến cho lòng cô nhộn nhạo suốt hồi lâu, như là lần đầu tiên biết yêu vậy.
Cô lặng lẽ đứng dậy đi rót một ly trà, rồi đến bên người Tần Tư Thanh, tính đặt ly trà xuống: "Thầy Tần, uống một ngụm trà đi."
Tần Tư Thanh nâng mí mắt lên cười nói: "Cảm ơn ý tốt của cô Dương, tôi phải lên lớp rồi."
Nói xong liền cầm lấy sách giáo khoa đi ra ngoài.
Tay cô Dương giơ giữa không trung không biết nên làm như thế nào, qua một hồi lâu cô mới nhấc lên cười gượng, tự an ủi chính mình là không có việc gì, không có việc gì, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thêm chút nữa, một ngày nào đó anh ấy sẽ bị chính mình lay động, một ngày nào đó có thể tiếp nhận mình.
"Tần Lãng, đi chơi bóng với tôi đi." Phó Tư Bác một bên ôm bóng rổ một bên tùy tiện ôm chặt bả vai Tần Lãng.
Tần Lãng gãi gãi tóc, đang nằm trên bàn thì ngẩng đầu lên, mày gắt gao nhíu lại, còn ngáp một cái: "Được......"
"Tên ngốc nhà cậu bộ làm trăm công nghìn việc hay sao mà mệt đến thế, vừa đặt mông đến lớp là lăn ra ngủ, ngủ ngủ ngủ, ngủ cho chết mẹ luôn đi. Đi, đi chơi bóng một chút đi. Ha ha, tôi nói cho cậu biết, gần đây trường mình có một học sinh nữ mới chuyển đến, vô cùng xinh đẹp đó nha!" Phó Tư Bác ở bên tai Tần Lãng phát ra tiếng cười vừa dâm đãng lại đáng khinh.
"Làm tôi tự hỏi cậu hôm nay sao lại khí thế hùng hổ như vậy, còn bày đặt chơi bóng rổ nữa. Thật ra là để làm màu trước mặt bạn nữ mới tới chứ giề? Phó Tư Bác, cậu cái tên khốn kiếp này!" Tần Lãng tặc lưỡi hai tiếng, không ngừng lắc đầu.
"Hé hé." Phó Tư Bác chỉ cười mà không nói.
Vài nam sinh khác cũng tham gia chơi bóng. Phó Tư Bác ôm vai người huynh đệ chí cốt của mình hưng phấn ra khỏi lớp, lúc chạy đến cầu thang thì lại lội ngược trở về, xách Tào Đông Đông vẫn còn ngồi tại chỗ vùi đầu viết này nọ lên, bảo: "Đi chơi bóng đi."
"Tôi không chơi." Tào Đông Đông đẩy tay Phó Tư Bác ra, cúi đầu tiếp tục viết.
Sắc mặt Phó Tư Bác lập tức biến đen, "Cậu không đi cũng phải đi, nhanh nhanh lên. Đem nước với quần áo cho tôi, cậu không chơi thì đứng một bên nhìn!"
Tào Đông Đông nắm chặt bút đến nổi gân xanh, cậu căm giận trừng cái bàn, coi nó trở thành Phó Tư Bác, hận không thể lập tức đào ra hai cái lỗ trên đó.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn đi theo.
Phó Tư Bác với Tần Lãng đi song song với nhau, Tần Lãng quay lại nhìn Tào Đông Đông đang cúi đầu đi phía sau, huýt khuỷu tay vào Phó Tư Bác: "Tôi nói này, cậu không thấy đối xử với cậu ta như vậy hơi quá đáng sao? Người ta tốt xấu gì cũng là nam nhi đại trượng phu, lòng tự trọng rất cao, mà cậu thì cả ngày cứ đối với cậu ấy thượng cẳng chân hạ cẳng tay thế?"
"Hở, cậu nhìn bộ dạng kia của cậu ta, người cao to như con gấu ấy. Tính tình thì cứng đầu cứng cổ, lại thích giận dỗi, tôi có thấy cậu ta khó chịu chỗ nào đâu." Phó Tư Bác mân mê miệng đầy mặt khinh bỉ thổi thổi tóc trên trán.
Nói rồi cậu chỉ chỉ chỗ phía trước cho Tần Lãng: "Thấy không? Nữ sinh kia kìa, mới chuyển tới, cực xinh đẹp phải hem? Hình như là lớp 8, chậc, thực sự là quá đáng yêu mà."
Tần Lãng theo phương hướng Phó Tư Bác chỉ mà nhìn qua, chỉ thấy một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa đang cùng với những học sinh khác quét sân thể dục, dáng người cao ráo, làn da trắng nõn, đúng là xinh đẹp.
Tào Đông Đông, người nãy giờ vẫn đứng ở phía sau nghe đối thoại của hai người không sót một chữ nào. Cậu ta nhìn Phó Tư Bác ở trước, thở không lên hơi, nghẹn đến mặt đỏ bừng bừng.
Đồ mặt trắng chết tiệt!
Tần Tư Thanh đứng trên hành lang, hai tay chống trên rào chắn liếc mắt nhìn xuống thấy Tần Lãng đang chạy dưới sân thể dục.
Tóc thì ướt mồ hôi nhưng trên mặt lại là nụ cười tươi sáng hồn nhiên.
Đôi mắt sau thấu kính lóe lên, Tần Tư Thanh nâng kính, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Cảm giác như phát hiện cái nhìn chăm chú của hắn, Tần Lãng đang chơi bóng thì ngừng lại ngẩng đầu nhìn về hướng của Tần Tư Thanh.
"Tần Lãng! Chuyền bóng cho tôi!" Lúc Phó Tư Bác kêu to tên cậu, Tần Lãng mới hồi phục tinh thần.
Chơi suốt cả tiếng, mọi người đều có chút mệt mỏi, nên cả bọn kéo nhau đến dưới bóng cây nghỉ ngơi một chút.
Trong tay Tào Đông Đông cầm mấy chai nước hướng chỗ bọn họ đi tới, cậu ta đem một chai đưa cho Tần Lãng, lập tức cậu tiếp được.
Ánh mắt Phó Tư Bác nhíu lại, nhìn Tào Đông Đông hỏi: "Tại sao không đưa cho tôi trước?"
Tào Đông Đông buồn bực không nói lời nào đem chai nước đưa tới trước mặt Phó Tư Bác, sau đó xoay người đem những số nước còn lại phân phát cho những người khác.
Tần Lãng cảm giác Phó Tư Bác đã đi quá xa rồi, thấy thế, tính khí đại thiếu gia khó chiều của cậu lại bộc phát, liền nói đỡ một câu: "Phó Tư Bác, sừng sộ làm gì? Rồi cậu ấy cũng sẽ đưa nước cho cậu thôi."
Nhưng Phó Tư Bác nào thèm nghe, lại muốn tiếp tục kiếm chuyện với Tào Đông Đông, "Tôi không uống nước lọc, cậu đi mua cái khác đi, tôi muốn uống Coca."
Tào Đông Đông mím môi không trả lời.
"Cậu có nghe hay không?" Phó Tư Bác đến gần hỏi, vẻ gầy nhom trắng trẻo của Phó Tư Bác kiêu ngạo đứng bên cạnh Tào Đông Đông vạm vỡ cao to làm cho vài người đều nhịn không được nở nụ cười, tên Tào Đông Đông này cũng chịu nhiều uất ức ghê.
"Tôi không đi!" Tào Đông Đông đột nhiên ngẩng đầu rống lớn lại một câu làm Phó Tư Bác sững sờ trong chốc lát không kịp định thần, chờ cho hắn có phản ứng lại thì Tào Đông Đông đã muốn ném chai nước đi mất tiêu.
Tần Lãng đi tới đạp cho Phó Tư Bác một cước, "Tên khốn cậu đúng là cái đồ thiếu đạo đức."
Phó Tư Bác không để ý đến Tần Lãng, vẻ mặt tràn đầy tức giận, "Cậu ta vậy mà không chịu nghe lời tôi nói! Muốn làm phản mà!" Sau đó Phó Tư Bác cũng chạy đi đuổi theo ai kia.
Lau mồ hôi trên trán xong Tần Lãng xoay xoay cổ, lơ đãng lại nhìn đến tòa nhà ban nãy, ba cậu vẫn còn đứng ở trên hành lang lầu ba.
Tần Lãng buông trái bóng xuống, âm thầm đi sang cầu thang bên kia, leo ba tầng lầu chân đã có chút muốn nhũn ra. Lúc tới nơi thì Tần Tư Thanh đang đưa lưng về phía cậu, Tần Lãng rón ra rón rén đi đến phía sau Tần Tư Thanh, định vươn tay vỗ mạnh lên vai dọa ba ba một phen. Thế nhưng chưa kịp hành động thì Tần Tư Thanh lại đột nhiên xoay người chuẩn xác bắt lấy tay Tần Lãng, hù cho cậu sợ tới mức kêu to.
"Ba làm con sợ muốn chết!"
"Vừa rồi lén lút muốn làm cái gì nhỉ?" Tần Tư Thanh cười tủm tỉm nắm tay Tần Lãng.
Lúc này Tần Lãng người đầy mồ hôi nhưng Tần Tư Thanh ngoại lệ mà lại thích nhìn cậu vào những lúc như thế này. Mồ hôi chảy dọc trên trán, cả cơ thể ướt nước như sáng bóng lên, thấy thế nào cũng thật là mê người. Mê người.... Đúng thật là có thể sử dụng từ "mê người" để hình dung cậu.
Tưởng tượng như vậy, độ cong trên môi Tần Tư Thanh lại càng lớn.
"Không cho cười, không cho cười." Tần Lãng vươn tay áp vào hai bên má của Tần Tư Thanh, nhe nanh nói: "Ba ba lúc cười lên giống y như hồ ly vậy, vô cùng gian trá à."
"Ái chà, tình cảm hai cha con thật tốt quá ha." Bỗng có một âm thanh từ phía sau truyền đến, Tần Lãng quay đầu nhìn, là đồng nghiệp của ba cậu, thầy Vương.
"Tan lớp rồi à?" Tần Tư Thanh khẽ cười với thầy Vương.
Thầy giáo Vương cũng gật gật đầu: "Đúng vậy, nhưng mà chưa phải tiết cuối cùng, còn phải chấm bài nữa, ôi, thật mệt mỏi."
"Vậy thầy cũng mau làm cho xong việc đi thôi."
"Vâng, tôi cũng phải đi ngay đây, ha. Khi nào rảnh hai ta đi làm vài ly chứ?"
"Vâng." Tần Tư Thanh gật gật đầu.
Thầy Vương vừa đi, chuông lớp cũng vừa lúc vang lên.
Tần Tư Thanh xoa xoa mồ hôi trên trán Tần Lãng, bảo: "Ba ba phải lên lớp rồi, con cũng mau trở về đi, tan học đến văn phòng tìm ba."
"Con không muốn lên lớp." Tần Lãng không chịu đi, thoạt nhìn có chút mất hứng.
Nụ cười vừa dấy lên trên môi Tần Tư Thanh chậm rãi liễm xuống, không đợi Tần Tư Thanh mở miệng hỏi, Tần Lãng đã nói trước: "Con không thích cô giáo Dương, con không muốn học lớp của cô ấy."
"Vì sao?"
"Bởi vì cô ấy thích ba!" Tần Lãng ngẩng đầu rống lên với Tần Tư Thanh, tâm tình quái lạ không sao nói rõ được, "Cô ấy phiền phức lắm, suốt ngày quấy rầy con. Cô ta không phải mẹ còn mà cứ thường xuyên quản chuyện này chuyện nọ. Mấy học sinh khác đều nói thầm sau lưng con!"
Mắt Tần Tư Thanh hơi hơi nheo lại, thản nhiên hỏi: "Nói con cái gì?"
"Tụi nó nói ba muốn kết hôn với cô ấy! Nói cô giáo sẽ trở thành mẹ kế của con!" Tần Lãng nhìn chằm chằm Tần Tư Thanh, khó chịu giẫm mạnh xuống sàn, "Phiền chết, phiền chết mất! Con không muốn như thế! Con đi đây!"
Nhìn bóng dáng chạy vội xuống lầu của Tần Lãng, trên mặt Tần Tư Thanh không có một biểu cảm gì, hắn lấy kính lau lau, lần nữa đeo lên rồi đi lên lớp.
Hắn vẫn luôn dung túng cho Tần Lãng. Có đôi khi Tần Lãng trốn một hai tiết học hắn cũng sẽ không nói gì cậu, nhiều lắm thì đợi đến lúc mấy thầy cô tìm đến trước mặt hắn phàn nàn thì hắn chỉ cần làm ra một chút bộ dáng này nọ cho họ xem thôi.
Tần Lãng biết Tần Tư Thanh đối với cậu sẽ không làm gì thật nên lại càng càn quấy, tâm tình không tốt một chút cũng có thể trở thành lý do không chịu lên lớp.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, thí dụ như số lần cúp tiết quá nhiều, hay ở bên ngoài gây rắc rối đánh nhau này nọ, hoặc là chỉ cần gặp phải lúc tâm trạng của Tần Tư Thanh không tốt thì Tần Lãng sẽ không thoát khỏi một trận giáo huấn của ba ba cậu.
Nói cho cùng thì mọi chuyện đều phụ thuộc vào tâm trạng Tần Tư Thanh tốt hay xấu.
Chính Tần Lãng cũng cảm thán, phương thức giáo dục của ba ba cậu so với những người cha khác là hoàn toàn khác biệt, cứ như không phải là như người thường vậy.
Có đôi khi Tần Lãng trong lòng mơ hồ có chút hy vọng Tần Tư Thanh có thể nghiêm khắc quản cậu thêm một chút, để ý đến cậu nhiều hơn. Nhưng mà tới lúc Tần Tư Thanh làm thật thì cậu lại căm tức chửi mắng Tần Tư Thanh tội ác tày trời là tên vô cùng khốn kiếp.
Nhưng mà chuyện tình lần này thật khiến Tần Lãng có chút khó chịu, đã sớm nghe nói cái cô Dương kia với ba ba cậu có ý gì đó mà hiện tại lời đồn đại đó đã lan khắp trường học.
Nói cái gì mà cô giáo Dương nhiều năm không gả cho ai hết là vì chờ đợi Tần Tư Thanh. Đối với Tần Tư Thanh có thể nói là một mực yêu đến vô cùng sâu nặng, thậm chí còn hết mực quan tâm chăm sóc con trai người yêu. Nếu như hai người mà thành thì đây quả thật là một đoạn giai thoại tình yêu cảm động lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro