Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Chương 7: Kén (1) – Chuẩn bị.

Khi biết còn có thể lật ngược thế cờ, Thanh Châu cùng Sở Thời Diệp cũng khẩn trương chuẩn bị mọi thứ dưới sự chỉ dẫn của cậu thanh niên bí ẩn kia. An Túc – người đang bị thương không rời giường được chỉ có thể nhìn mọi người tất bật chuẩn bị để vớt cái mạng của cậu quay về. Nhìn thấy mọi người tất bật vì mình như vậy, An Túc cũng cảm thấy cái mạng rách của mình cũng không đến nỗi nào, vẫn còn giá trị.

Còn chưa kịp đắm chìm trong những suy tư của bản thân thì cậu thanh niên đã quay trở lại phòng với một bát đựng đầy máu và một cái bút lông.

"Ờm... Cái này là để làm gì vậy...?" – An Túc nhìn từng cơn sóng máu gợn lên trong cái bát sứ, cả người không tự chủ mà run lên.

Cậu thanh niên nhìn ra dao động cảm xúc của người vẫn gắng gượng ngồi dậy để nhìn mình, giọng điệu nghe ra vài phần trấn an:

"Đây là máu gà."

Nói xong y liền đặt cái bát lên bàn vừa nãy được Sở Thời Diệp kê vào, trên bàn có rất nhiều giấy hoàng chỉ được xếp thành một chồng cao cùng với cái nghiên mực trông có phần cũ kỹ, có vẻ đã sử dụng trong thời gian dài. Cậu thanh niên dường như đoán được tâm tư tò mò đang rục rịch trong lòng An Túc nên chỉnh lại đồ dùng hướng về phía đối diện với cậu để cậu không cần nghiêng đầu về phía y cũng nhìn được y đang làm gì.

An Túc nhìn một chuỗi hành động có phần kì lạ của cậu thanh niên kia mà cảm thấy khâm phục về độ chu đáo và ăn ý của cậu ta, mặc dù họ gặp nhau còn chưa được một ngày.

Có lẽ cậu ta rất giỏi đọc vị người khác...

Cậu thanh niên thanh thoát ngồi xuống ghế, tạo tư thế tiêu chuẩn khi cầm viết bút lông, lưu loát lấy một tờ giấy đặt lên bàn, chấm ngòi bút vào bát máu rồi vẽ lên những kí hiệu kì lạ lên tờ giấy. Sau khi xong một tờ gần như là trong chớp mắt, y liền lấy tờ thứ hai rồi lặp lại thao tác vừa nãy, tạo thành một vòng lặp gần như hoàn hảo. An Túc nhìn tốc độ vẽ bùa kinh hồn này mà cũng khiếp vía, liên tục đảo mắt theo từng chuyển động tay của cậu thanh niên. Đến khi y vẽ xong tập giấy từ lúc nào thì cậu mới hoàn hồn.

"... An Túc?"

"Hở? Hả, cậu gọi tên tôi?" – An Túc bất ngờ vì tự nhiên bị gọi bằng tên của mình – "Sao cậu biết vậy?"

"Tôi hỏi vị tỷ tỷ kia của anh."

Cậu thanh niên giữ im tư thế ngồi ngay ngắn từ ban nãy trả lời hết mọi thắc mắc của An Túc làm cậu liên tưởng đến một đứa nhỏ trắng mềm ngoan ngoãn bảo gì làm nấy.

Cơ mà áp cái hình ảnh này vào cậu thanh niên này trông nó cứ không ăn nhập thế nào ấy nhỉ...

An Túc cố xua tan đi ý nghĩ kì lạ vừa mới thành hình, cố chuyển sự chú ý sang tập bùa vừa được vẽ xong:

"Cậu vẽ tập bùa này là để... trừ tà thứ ở dưới hồ?"

"Ừm. Vẽ trước để dùng."

"Nhưng mà mấy tấm bùa này... nếu lặn xuống nước thì sẽ ướt hết sao? Thế thì đến lúc chạm trán với thứ kia thì sao mà dùng được?"

Cậu thanh niên gật đầu, lấy một cuộn giấy cất trong áo trải lên bàn. Trên giấy là một thuật pháp chưa hoàn thiện.

"Chiến đấu ở dưới nước quá bất lợi với chúng ta, riêng việc di chuyển dưới nước đã rất khó chứ chưa nói gì đến việc không dùng được bùa."

"Tôi đã suy tính đến việc tạo thêm cả một thuật pháp chống nước lên bùa nhưng như vậy vẫn không giải quyết được vấn đề môi trường."

"Vậy nên tôi nghĩ ra một cách: nếu chúng ta rút hết nước khỏi hồ thì sao?"

An Túc sửng sốt: "Rút hết nước ra? Việc này có khả năng xảy ra không?"

"Về lý thuyết là có." – Cậu thanh niên lấy một tờ giấy hoàng chỉ khác, dùng bút viết một kí hiệu kì lạ khác – "Về cơ bản những kí hiệu viết lên tấm bùa này có tác dụng như một mệnh lệnh, chỉ cần chuyển ngôn ngữ bình thường sang thành dạng chú ngữ và vận chuyển linh lực vào là có thể thi hành mệnh lệnh."

"Tuy nhiên, giống như ngôn ngữ bình thường, những chú ngữ này cũng cần phải sắp xếp lại ngữ pháp thành một câu có nghĩa, nếu không thì mệnh lệnh sẽ không thể thực thi. Ví dụ khi anh nhờ Thanh Châu nấu cơm thì anh không thể chỉ nói mỗi chữ 'cơm' được vì cô ấy chỉ biết anh đang nói về cơm chứ không hề có một động từ mang tính ra lệnh đi cùng."

"Những mệnh lệnh càng phức tạp và bao gồm nhiều hành động thì chú ngữ càng khó viết và lượng linh lực cần thiết đóng vai trò làm năng lượng thi hành mệnh lệnh càng nhiều."

"Câu 'Rút hết nước trong hồ' trong ngôn ngữ nói tưởng chừng đơn giản như vậy nhưng khi chuyển sang chú ngữ thì lại rất khó viết, đến bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra cách để hoàn thiện thuật pháp này."

An Túc nhìn dáng vẻ trầm tư của cậu thanh niên kia cũng muốn giúp cậu ta, nhưng khi đặt ánh mắt xuống những hình vẽ kì lạ này thì...

Chữ ở giữa là "Thủy", còn những chữ khác xung quanh hình như là đang muốn dịch chuyển nước đi đâu đó...

...

Sao mình lại đọc hiểu mấy kí hiệu này nhỉ?

"Ờm... Không thể viết thuật pháp dạng như 'làm đống nước trong hồ bốc hơi' được à?"

"Chuyển hóa thể của vật?" – Cậu thanh niên như ngộ ra được điều gì đó, liền lật mặt sau của tờ giấy vẽ lại thuật pháp.

"Cậu... Cậu nghĩ ra cách giải quyết rồi à?" – An Túc bị khí thế của y ảnh hưởng, bắt đầu hồi hộp ngóng chờ kết quả.

"Việc sử dụng linh lực để tạo ảnh hưởng lên mọi vật xung quanh đã là hành động 'chuyển hóa từ năng lượng này sang năng lượng khác', vậy nếu ta thử chủ động chuyển hóa nước từ dạng lỏng sang dạng khí thì..."

Cậu thanh niên nhanh chóng vẽ xong rồi đưa linh lực vào tờ giấy. Thuật pháp được vẽ lên trên tờ giấy khi được cung cấp linh lực bắt đầu phát sáng, xung quanh An Túc bắt đầu bị bao phủ bởi hơi nước.

"Thành công rồi." – Trong làn hơi nước mờ ảo, cậu loáng thoáng thấy cậu thiếu niên mỉm cười.

Đôi lời muốn nói:

Tác giả: Viết xong cảm thấy mấy thứ mình vừa viết không có tí logic nào, đọc thấy lỗi thì giả mù giúp mị, cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro