Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thế giới 2 :H+


*Cạch...*

Cửa phòng từ từ hé mở

Lục Trạch Hàn đứng ngay đó.

Áo khoác âu phục còn chưa kịp cởi, bóng dáng cao lớn phủ đầy uy nghiêm. Hắn im lặng, ánh mắt quét qua cảnh tượng trong phòng: Đường Niệm đang nép vào vai Dư Tĩnh Phàm, tên kia còn không biết xấu hổ ôm ấp cậu như chốn không người, đã vậy lại còn... mũi còn vương vết máu, rõ ràng là đã được hưởng "chút phúc lợi" không công.

Dư Tĩnh Phàm ngồi thoải mái trên giường, một tay ôm chặt Đường Niệm vào lòng, cánh tay kia còn đặt hờ sau lưng cậu như đang bảo vệ báu vật. Khóe môi anh cong cong, lười biếng tựa người vào gối, ánh mắt chạm vào Lục Trạch Hàn không hề tránh né, thậm chí còn đầy khiêu khích.

"Tới hơi sớm đó." – Dư Tĩnh Phàm nhướn mày, giọng điệu bình thản như thể người bị bắt gian không phải hắn.

Lục Trạch Hàn cười khẩy, ánh mắt đảo xuống nhìn vết máu mũi chưa kịp lau sạch của Dư Tĩnh Phàm, giọng trầm thấp như băng lạnh:

"Tôi còn đang bận dọn rác ngoài kia, cậu thì hưởng thụ?"

Dư Tĩnh Phàm chớp mắt"Ừ thì... dọn xong rồi còn gì. Tôi ở đây trấn an tâm lý cho em ấy. Nhìn em ấy đáng thương vậy, chẳng lẽ tôi để em ấy một mình?"

Lục Trạch Hàn nhìn bộ dạng "trấn an tâm lý" kia mà sôi cả máu, hắn nghiến răng ken két bước đến.

Đường Niệm xấu hổ cuộn tròn trong lòng Dư Tĩnh Phàm, úp mặt vào bờ ngực rộng lớn không buông. Ruột dâm vì xấu hổ lẫn kích thích co giật xoắn chặt dương vật bên trong.

Dư Tĩnh Phàm rít một hơi, cười thỏa mãn nhìn Lục Trạch Hàn gươngmặt đang đen như đít nồi kia.

"Em trốn cái gì? Tự mình dâng lên cho anh ta mà còn xấu hổ?"

Hắn nắm lấy cổ tay ép cậu nhìn về phía mình, nhưng cậu quá xấu hổ lẫn khó xử, cố chấp nhắm tịt mắt lại. Cả người Đường Niệm lọt thỏm vào lòng Dư Tĩnh Phàm, hắn cười khoái chí xoa xoa nắn nắn cặp mông mềm, châm chọc Lục Trạch Hàn bằng đủ loại ý tứ.

"Ôi trời, chắc là do em ấy đang sợ thôi, việc gì mà Lục tổng phải gấp gáp như vậy?"

*Lách cách...rẹt*

Dư Tĩnh Phàm trói mắt nhìn, Lục Trạch Hàn tay thoăn thoắt cởi thắt lưng, khóa quần âu cũng kéo xuống luôn rồi, Đường Niệm cũng cả kinh. Còn chưa kịp thốt câu nào, quy đầu đỏ tía đã kề sát bên miệng lỗ vẫn đang ngậm chặt côn thịt của Dư Tĩnh Phàm như thật sự muốn chui vào.

Đường Niệm quên cả xấu hổ, buông Dư Tĩnh Phàm ra hai tay chới với muốn ngăn lại. Lục Trạch Hàn hừ một tiếng nói:

"Biết sợ rồi?"

Cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh đang “đâm xuyên lưng” mình, sống lưng liền lạnh toát như bị ai dội nguyên xô nước đá. Cậu rụt người lại, không dám động đậy. Đường Niệm run rẩy như chú cún nhỏ bị dọa, cuối cùng đành buông tay khỏi ngực áo Dư Tĩnh Phàm.

Lục Trạch Hàn cúi người, hai tay kẹp gọn lấy hai bên eo của Đường Niệm, nhấc bổng cậu lên khỏi người Dư Tĩnh Phàm như xách một con búp bê. Vì bị nhấc lên, dương vật chôn nơi ấm áp cũng tuột ra ngoài phát ra âm thanh *phụt* chói tai, lỗ thịt không còn dương vật chặt, kịch liệt đóng mở. Nước ngọt chảy dọc theo bắp đùi trắng nõn.

Đường Niệm còn chưa kịp hoàn hồn vì bị nhấc bổng lên như gấu bông, đã cảm nhận rõ ràng: hai tay mạnh mẽ của hắn đang đặt vững chắc dưới mông mình, không chút do dự mà bóp chặt đến biếng dạng, khiến toàn bộ trọng lượng cậu như dồn lên hai bàn tay ấy.

Bàn tay lớn thuận lợi kéo căng cánh mông, lỗ đít đỏ au phơi gọn ra ngoài không khí, còn chưa thể ổn định mà phập phồng co rút. Quy đầu không nói không rằng, lao vào bên trong, tàn phá niêm mạc ruột non mềm nhạy cảm, nhiệt độ của cỗ dương vật quá bỏng rát. Làm bên trong vừa xót vừa trướng.

Không giống như Dư Tĩnh Phàm, dương vật của Lục Trạch Hàn vừa cứng lại nóng như sắt nung lần nào va chạm đều như muốn nghiền nát cái bụng phẳng của trợ lý. Bên trong bị làm cho nhộn nhạo hỗn độn, Đường Niệm ư a chới với nhưng vẫn bị xem như đồ chơi mà cầm nắm đụ địt.

Vách ruột đã sớm quen hơi dương vật, cơ vòng trinh trắng trước đó sau nhiều lần bị đụ tơi bời đã ngoan ngoãn yêu chiều đàn ông, mỗi lần dương vật địt vào đều thích thú hút lấy, ma sát thỏa mãn cặc bự. Mỗi lần giã là mỗi lần bắn nước tung tóe.

Đường Niệm bị chơi cho háng mỏi nhừ, cả người treo vắt vẻo trên cánh tay hắn. Cặp mông mập bị bóp đến đau nhức, Dư Tĩnh Phàm nhìn cảnh này thì cây gậy dưới háng lại giật giật cương to thêm, hắn đứng dậy tiến đến hôn lên tấm lưng trần trắng mịn, để lại nhiều dấu hôn bên trên làn da tuyết trắng.

Đường Niệm rùng mình xấu hổ, nhiệt độ trong phòng vốn không cao nhưng giờ cậu lại thấy nóng bức kì lạ. Trợ lý cao gầy bị kẹp chặt bởi hai người đàn ông, một là sếp còn tên còn lại thì là kẻ quấy rối. Hơi thở đàn ông bao bọc lấy cậu, Đường Niệm khó khăn rướn cổ lên, mặt kề lên vai Lục Trạch Hàn khó khăn mà hít chút không khí.

Nhiệt độ nóng bỏng từ cây hàng của Dư Tĩnh Phàm từ từ áp lên cửa động, Đường Niệm lại một phen kinh hãi, nước mắt giàn dụa.

"Đừng....đừng mà, sẽ rách mất....không... không muốn"

Đường Niệm đến giãy dụa cũng chẳng được, đùi bị bóp lấy hai tay cào loạn lên vải áo vest của Lục Trạch Hàn, bàn chân đáng yêu cuộn tròn xấu hổ, mắt đã ầng ậng nước.

"Cục cưng ngoan, một lát sẽ không đau nữa. Anh địt cho bên dưới lỏng ra sẽ hết đau ngay thôi"

Nói rồi Dư Tĩnh Phàm nhân lục gậy của Lục Trạch Hàn vừa rút ra liền vội lao vào, kẻ thọc người rút. Âm thanh òm ọp rõ mồn một trong căn phòng chỉ toàn tiếng thở dốc. Đường Niệm hai mắt trợn to, mất cả tiêu cự, bị tình dục làm cho mụ mị. Tốc độ quá nhanh, mài ruột dâm bỏng rát.

"Ư hức ....đừng mà, tê quá hức xót quá!"

Đường Niệm bị xem như búp bê tình dục, bị nâng lên rồi lại hạ xuống. Mông múp bởi va chạm mà nhấp nhô sóng thịt.

Tốc độ đâm rút quá nhanh, thành nội bích co giật không ngừng trào ra không ít nước dâm, vung vẩy nhỏ tí tách xuống sàn phòng. Dương vật xinh đẹp của cậu bất lực đung đưa theo chuyển động, chẳng biết đã bắn từ bao giờ, chỉ thấy áo vest của Lục Trạch Hàn bị tinh dịch trắng sữa của cậu vấy bẩn.

Đột nhiên bọn họ tăng tốc, vành lỗ từ phải ăn một dương vật giờ đã cũng cùng lúc nuốt trọn cả hai, bên trong căng đến cực hạn, Đường Niệm có muốn giãy dụa cũng không được nữa, bụng dưới căng trướng như đang mang thai, liên tục bị đâm thọc tàn nhẫn. Vành lỗ căng đến cực hạn, các nếp gấp bên trong cũng bị hai dương vật kéo căng. Lỗ thịt một lúc nuốt trọng hai dương vật.

Bọn họ địt quá sâu, cơ vòng cũng sắp bị làm hỏng. Bên trong đã bị đâm hỗn loạn, Đường Niệm mắt trợn ngược lưỡi thè ra, gương mặt xinh đẹp chỉ toàn là nước mắt. Mỹ nhân tội nghiệp bị đụ hỏng.

"Đưa tôi"

Dư Tĩnh Phàm bóp đùi cậu, đón lấy  Đường Niệm từ tay Lục Trạch Hàn. Đường Niệm từ tay Lục Trạch Hàn giờ lại sang tay Dư Tĩnh Phàm, tư thế hắn ôm cậu như đang bế trẻ con xi tiểu. Dương vật hồng hào của Đường Niệm đung đưa nghẹn cứng, vung vẩy theo chuyển động đập vào cái bụng phẳng lì của cậu.

"Ô hức...tha cho tôi...thả ra"

Lục Trạch Hàn chẳng thèm nghe, chặn cái miệng đang rên rỉ bằng nụ hôn sâu. Vừa đụ hai tay vừa se se núm vú trước ngực cậu. Hai dương vật sớm đã vượt giới hạn của nội bích, bị căng mở quá độ. Cuối cùng bọn họ tăng tốc, mỗi lần dập vào đều như thật sự muốn địt chết cái lỗ dâm loàn kia, Đường Niệm há hốc nghẹn ngào để luồng tinh đặc quánh phun lên thành ruột nóng bỏng, toàn bộ đều bắn sâu vào trong ruột, cỗ nhiệt độ như thiêu đốt làm cơ thể cậu co giật không ngừng. Dương vật suốt từ buổi đến giờ như đã quá giới hạn, run rẩy phun nước.

Đường Niệm không kiểm soát được mình nữa, bị bế như đang xi tiểu,  dương vật phía trước run rẩy phun nước ướt cả bộ âu phục của Lục Trạch Hàn. Dư Tĩnh Phàm còn rất không biết phải trái, Đường Niệm vì cực khoái không biết bản thân vừa rồi là phun ra tinh dịch hay nước tiểu thì hắn đã thì thầm bên tai.

"Bé con, sao lại tè dầm rồi...hửm?"

Giọng âu yếm như đang thật sự dạy dỗ một đứa trẻ. Đường Niệm mặt nóng đến bốc cháy, muốn xuống nhưng không sao thoát được, hai tay che gương mặt đỏ bừng lại, thành ruột xấu hổ siết càng chặt, bụng bị bơm đầy tinh dịch, trương phồng như đang mang thai 3 tháng.

Đến khi rút ra, tinh dịch cùng dâm dịch ồ ạt trào ra ngoài. Đường Niệm bị làm cho hỗn độn một mảnh, bụng phập phồng thở.

Dư Tĩnh Phàm xoay gương mặt cậu lại đặt lên một nụ hôn. Sau đó mới cẩn thận bế ngang, đưa cậu vào phòng tắm. Lục Trạch Hàn cũng lóc cóc đi theo.

Bên trong, Đường Niệm như là vua. Kẻ xoa người rửa, đến mí mắt cũng chẳng thèm mở lên, cả người dựa vào lồng ngực Lục Trạch Hàn thoải mái thiếp đi.

Đến khi tỉnh dậy đã là buổi tối.

Cậu dụi mắt, còn chưa kịp ngồi dậy, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Bóng người cao lớn bước vào, giọng nói trầm khàn mang chút cưng chiều:

“Tỉnh rồi à? Ngoan, ra ăn tối.”

Chưa để cậu kịp phản ứng, Lục Trạch Hàn đã cúi người, một tay luồn ra sau lưng, một tay đặt dưới đầu gối, bế bổng cậu lên gọn gàng như ôm một chú mèo lười. Đường Niệm theo phản xạ dụi dụi vào ngực hắn, cả người vẫn còn vương chút ngái ngủ.

“Ưm… còn chưa rửa mặt” – Giọng cậu nhỏ xíu, mềm oặt trong lòng hắn.

Lục Trạch Hàn cúi đầu liếc cậu một cái, ánh mắt dịu hẳn đi.

“Không sao. Mặt mũi em lúc mới ngủ dậy cũng đáng yêu vậy mà.”

Đường Niệm đỏ mặt, nhưng đôi mắt vẫn lờ đờ mơ màng. Cậu không vùng vẫy, cũng chẳng đòi xuống, chỉ rúc vào lòng hắn sâu hơn, ngoan ngoãn như một cục bông mềm.

Hắn ôm cậu bước ra khỏi phòng, từng bước đều vững chãi. Trong suốt đoạn đường từ phòng ngủ đến phòng ăn, chân Đường Niệm chưa một lần chạm đất.

Cậu cọ mặt vào áo hắn, lí nhí:
“Tối nay ngài không bận sao? Còn công việc?”

“Bận.” – Hắn trả lời gọn, rồi cúi đầu nói nhỏ bên tai cậu –
“Nhưng em quan trọng hơn.”

Lục Trạch Hàn bế Đường Niệm xuống phòng ăn, từng bước trầm ổn, trên tay là người đang dụi mắt vì chưa tỉnh ngủ.

Phòng ăn đã sáng đèn. Dư Tĩnh Phàm đang sắp xếp lại đĩa muỗng, thấy hai người xuất hiện thì vội quay lại, giơ tay làm động tác "ok" như thể vừa hoàn thành một bữa tiệc hoàng gia.

Lục Trạch Hàn không nói gì, ánh mắt liếc qua bàn ăn một cái, rồi lại dừng lại ở người đàn ông kia.

Ánh mắt hắn sắc bén, đầy ám chỉ.

Dư Tĩnh Phàm không cười nữa, chỉ nghiêng đầu, đưa tay ra đón lấy người trong lòng hắn.

Lục Trạch Hàn nhìn Đường Niệm thêm một chút — ánh mắt dịu xuống trong tích tắc — rồi mới khẽ siết lấy eo cậu lần nữa, giống như đang miễn cưỡng buông một món bảo vật trong tay.

Hắn trao Đường Niệm sang tay Dư Tĩnh Phàm, gương mặt không có lấy một tia vui vẻ, rõ ràng là chẳng bằng lòng.

Lục Trạch Hàn hừ một tiếng, rồi mới bước sang bàn đối diện, ngồi xuống, rót cho mình ly nước, động tác có phần mạnh tay.

Dư Tĩnh Phàm bế Đường Niệm đến ghế, không đặt cậu xuống mà thản nhiên ngồi luôn, để cậu yên vị trong lòng mình như ôm một chú mèo con.

Một tay hắn giữ eo cậu, tay kia thành thạo cầm muỗng, múc một thìa cơm nóng hổi đưa lên.

“A—nào.” Giọng hắn dịu dàng như đang dỗ trẻ nhỏ.

Chỉ đến khi muỗng cơm chạm nhẹ vào môi, Đường Niệm mới khẽ cựa mình. Mi mắt run run mở ra, lờ mờ nhận thức được vị trí hiện tại của mình, ngồi ngay trên đùi Dư Tĩnh Phàm, cả người bị ôm trọn.

“Ưm…” – Một tiếng khẽ rên như mèo con từ cổ họng bật ra.

Cơm thơm. Tay hắn ấm. Người lại còn mềm…

Cậu đỏ mặt, không dám nhìn ai, nhất là khi vừa đảo mắt sang đã bắt gặp ánh nhìn lạnh như băng từ Lục Trạch Hàn ngồi đối diện, tay nắm ly nước đến trắng cả khớp xương.

Sau bữa tối, Đường Niệm lại bị “chuyền tay” như món đồ sứ quý giá—từ lòng Dư Tĩnh Phàm sang vòng tay Lục Trạch Hàn.

Vừa rời khỏi bàn ăn, cậu còn ngái ngủ dụi dụi má vào vai người nọ, nhưng khi đã yên ổn trong vòng tay Lục Trạch Hàn, lý trí mới lờ mờ thức dậy.

Khoảnh khắc nhận ra mình cứ thế được ôm bế hết người này đến người khác như gối ôm truyền thống, Đường Niệm bắt đầu thấy… có gì đó sai sai.

“Tôi… tôi tự đi được mà.” Cậu lắp bắp, tay nhẹ đẩy vai Lục Trạch Hàn.

Hắn chẳng buồn đáp, chỉ nhướng mày nhìn cậu như thể đang đánh giá độ “kiên định” của cái lời phản kháng nhỏ xíu kia.

Cuối cùng, có vẻ cũng lười giằng co, hắn đặt cậu xuống sofa, động tác cẩn thận như sợ cậu bị bể.

Vừa đặt xong, Lục Trạch Hàn cũng thản nhiên ngồi phịch xuống bên cạnh, tay chống lên thành ghế, chân dài vắt chéo, cả người tỏa ra cảm giác "ông đây thích ngồi, ai làm gì được?"

Đường Niệm nhỏ xíu lọt thỏm bên cạnh hắn, ngoan ngoãn kéo vạt áo che mặt—che đỏ, che ngượng, che luôn cả cái nhận thức đang dần rõ ràng: mình bị bế nhiều quá nên có hơi… sai sai thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro