Chương 0. Mở đầu 1. Nên đọc ~
Daniel Harece thường hay lui tới một khách sạn nhỏ vào mỗi mùa xuân ở cảng Carina. Anh ấy thật sự thích không khí ấm ấp của khách sạn.
- Tôi thực sự không hiểu được có những người đi khỏi khách sạn ở bên kia đường và lại muốn ở lại môt nơi như này.
Nếu không có một vị khách hàng không mong muốn như vậy.
Daniel mỉm cười và ngước nhìn người phụ nữ tóc đen, cô che mũi và cau mày như thể nơi này có mùi khó chịu.
- Cô thật tệ, Maria. Cô nói cứ như thể tôi là một ông già biến thái vậy. Khách sạn bên kia đường không phải của tôi.
- Vậy nó là của anh trai anh phải không?
Maria nhún vai và nháy mắt với người đàn ông bên cạnh. Người đàn ông cao lớn cầm ô nhìn vào mắt Maria rồi vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay đặt lên ghế. Cô có vẻ không thích thái độ này nên quay sang nhìn rồi ngồi xuống ghế.
Daniel nhìn người đàn ông và cười một tiếng. Khi anh hỏi rằng cô có mang theo một trợ lý thì hóa ra đó là Tử tước Stephen Ennis, người đã cưới cô ba tháng trước. Daniel gấp tờ báo lại, đứng dậy khỏi ghế và đưa tay ra bắt tay.
- Đã được một thời gian dài. Đây có phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sau đám cưới không?
- ... Vâng, rất vui được gặp bạn.
Stephen nắm lấy tay Daniel và buông ra.
- Gặp vợ chồng Tử tước Ennis ở một nơi như thế này, có đủ thứ trùng hợp kỳ lạ.
Daniel ngồi xuống và nói. Maria bây giờ cô ấy trở thành phu nhân tử tước gia đình Ennis từ ba tháng trước, chứ không phải là loại phụ nữ tình cờ bước vào khách sạn như thế này. Đối với cô ấy, khách sạn bốn sao chẳng khác gì một cái chuồng lợn.
- Tôi biết. Đúng thật là một sự trùng hợp kỳ lạ phải không?
Cô ấy đáp lại những lời nhận xét mỉa mai đến từ Daniel một cách thản nhiên, rồi thở dài mang vẻ mặt chán nản vì phải ngồi ở một nơi như thế.
- Tôi muốn thay đổi môi trường một chút, nhưng hơi khó, chưa quen.
- Em ổn chứ? Em có muốn tôi đi lấy chút nước không?
Đặt mu bàn tay lên trán, Stephen hỏi với vẻ mặt lo lắng. Maria thở dài và nói như thể anh là một người hầu.
- Lấy đi.
Ngay khi Maria gật đầu, Stephen đã giơ tay gọi người phục vụ nhưng bị Maria ngăn lại với một tiếng thở dài:
- Không phải ở đây, chồng à. Em không muốn uống nước từ nơi này. Em cảm thấy như mình có thể bị ốm. Em muốn uống nước mà em thường luôn uống.
- Ồ, nước em hay uống à? Nhưng ở đây sẽ khó tìm thấy...
Stephen nói trong tâm trạng tuyệt vọng. Nước mà Maria uống có giá 70 đô la Mỹ và chỉ có ở các cửa hàng sang trọng mà chỉ cô biết. Thế nhưng, cô lại mỉm cười như thể chưa từng nghe thấy những lời đó.
- Cảm ơn anh yêu rất nhiều.
Không nói thêm gì, Maria quay đầu lại và quay lại nhìn Daniel với nụ cười giả tạo như búp bê. Cô muốn bỏ mặc chồng của mình. Nếu anh ấy tình cờ gọi, cô sẽ giả vờ lo lắng nói "Ôi Chúa ơi, anh vẫn ở đó à?"
Daniel nhấp một ngụm cà phê và nhìn khuôn mặt thờ ơ của cô. Có những điều không bao giờ thay đổi, cô ấy còn tệ hơn cả trước khi đám cưới xảy ra.
Không có gì đáng ngạc nhiên, Stephen có vẻ hơi xấu hổ khi thấy vợ phớt lờ mình trước mặt một người đàn ông khác, nhưng như thể đã quen với việc đó, anh do dự một lúc rồi đứng dậy.
- Vì cô ấy muốn uống nước nên tôi đi lấy. Vậy hãy đợi một chút ... Xin thứ lỗi, tôi rời đi trước.
- Vâng, được rồi.
Daniel nghiêng đầu, cố gắng không nhìn vào mắt anh ấy nhiều nhất có thể. Maria thở dài khi nhìn bóng lưng người đàn ông xấu hổ bước ra khỏi khách sạn.
— Tôi tự hỏi khi nào anh ấy sẽ ý thức được việc mình nên tránh. Liệu đến lúc đó anh ấy có còn sống không?
- Anh ấy là người tốt, cô đang nói cái gì vậy?
Trên đời có bao nhiêu người chồng tốt bụng và rộng lượng như vậy? Chà, chỉ cần cầu hôn Maria Reis, con gái út của Bá tước Reis là đủ, nhưng Daniel nghĩ rằng sẽ hiếm có một người đàn ông nào có thể yêu Maria chân thành đến vậy.
- Trông anh thực sự không giống anh trai mình chút nào.
Cô đổi chủ đề như thể không muốn nói quá nhiều về chồng mình.
– Nếu là Helbert, anh ấy sẽ không bao giờ ở một nơi như thế này.
Ánh mắt cô dán vào món ăn mà Daniel vừa ăn. Đó là một cái nhìn trông vô cùng khinh bỉ.
– Nếu chủ khách sạn bỏ khách sạn của mình ở bên kia đường và ở lại một nơi như thế này, chắc chắn sẽ là một ông già đáng trí. Anh ấy tinh ranh, vẫn chưa già đi. Nhưng tại sao cô lại đến nơi này? Cô không phải là thành viên của khách sạn Herece?
Daniel cười ngơ ngác hỏi, Maria khó chịu nhìn vết bẩn trên bàn nói:
- Ừ, cứ coi như tôi đang thay đổi tâm trạng đi
Cô nhìn Daniel đang nở một nụ cười tinh nghịch và nói rằng cô ấy đang cố tình làm cho anh cảm thấy tồi tệ. Đôi mắt vốn khô khốc như một hạt thủy tinh suốt thời gian qua của anh ấy khẽ co giật.
– Anh trai của cậu ... Helbert thế nào rồi?
Giọng cô run hơn một chút. Daniel uống xong cà phê và đặt cốc xuống, nói rằng anh trai không khác nhiều so với những gì kể từ khi chia tay cô.
- Ừm, anh ấy vẫn như cũ.
Đúng như dự đoán của cô, anh trai của Daniel là Helbert D. Herece chưa bao giờ tỏ ra hối hận kể từ khi cô chia tay anh. Dường như không có gì có thể lay chuyển được Helbert.
Cho đến năm ngoái, Helbert và Maria vẫn hẹn hò. Họ đã biết nhau từ lâu nhưng thành thật mà nói, Daniel không nghĩ họ thậm chí còn có mối quan hệ tình cảm. Anh còn cho rằng trên đời này chỉ có hai người này mới gọi thứ trống rỗng, nhạt nhẽo đó là tình yêu.
Họ cùng nhau đi dự các sự kiện và tiệc tùng và anh đánh giá cao việc họ thỉnh thoảng xảy ra quan hệ tình dục, nhưng điều đó chỉ dừng lại ở đó. Họ chưa bao giờ có buổi hẹn hò và cả hai không thể hiện tình cảm trước mặt người khác.
Anh trai của anh, Helbert, người đẹp như một tác phẩm điêu khắc và Maria, người có vẻ ngoài xinh đẹp, họ ở bên nhau như thể hai con búp bê được xâu lại với nhau bằng một sợi chỉ, nhưng giữa họ không có tình yêu hay hạnh phúc. Họ thấy người kia cùng đẳng cấp với mình , giống như việc anh trai anh nhìn cô như đang nhìn một món phụ kiện rất hợp với mình, còn lại mọi thứ anh đều coi thường.
Chuyện xảy ra với Maria, gặp được Helbert, công tước trẻ duy nhất trong giới xã hội và là một trong những người giàu nhất thế giới nhưng vẫn không có tình yêu. Daniel rất ngạc nhiên khi thấy cô hỏi thăm đến sức khỏe của anh trai mình một cách nhân đạo như thế.
- Tôi đã không mong đợi cô quan tâm anh ấy. Chí ít cô vẫn là một con người nhỉ.
Thật buồn cười, khi còn nhỏ, anh đã tự hỏi liệu cô ấy có phải là một con búp bê hay không.
- Anh đang nói quá nhiều đấy. Tôi không phải người thì sao chứ.
Cô ấy nói như thể không còn lời nào để nói, còn Daniel mỉm cười, lắc lư chiếc ly của mình.
- Chà, anh trai tôi chưa chứng minh được rằng anh ấy là con người.
Helbert và Daniel sống cùng nhau trong một biệt thự ở Helen 10 năm trước khi chuyển đến ký túc xá của trường trung học, nhưng Daniel chưa bao giờ thấy anh phản ứng theo cách con người và khi cha mẹ anh qua đời trong một vụ tai nạn, anh chỉ im lặng như một tảng băng.
- Ừm, tôi đoán anh chắc hẳn đã phải chịu đựng nhiều khi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng đó....
Daniel uống nốt phần cà phê còn lại.
- Đôi khi anh ấy làm tôi ngạc nhiên vì sự lạnh lùng của mình.
Maria nói với một nụ cười nhẹ và cay đắng. Daniel nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, còn cô nhún vai trước ánh nhìn trừng trừng của Daniel.
- Điều đó không ngạc nhiên sao? Nếu tôi không bị tổn thương quá nhiều vì anh ấy, hiện tại tôi vẫn là người yêu của Helbert. Anh ấy thực sự là một người đàn ông hoàn hảo. Mọi phụ nữ đều muốn yêu một người đàn ông như vậy. Chưa bao giờ có người phụ nữ nào gần gũi với anh ấy như tôi.
Daniel nheo mắt nhìn nụ cười của cô, một nụ cười có vẻ đầy hối tiếc.
- Vậy tại sao đột nhiên cô lại quyết định kết hôn với người đàn ông khác? Cô muốn thử rằng Helbert có yêu mình không? Nếu vậy thì ý tưởng đó thật là ngu ngốc.
Helbert Herece không phải là kiểu đàn ông níu kéo một người phụ nữ khi cô nói rằng sẽ kết hôn với một người đàn ông khác. Ngay cả khi đó là một lời nói dối. Anh thậm chí còn không bận tâm khi cô nói rằng cô sẽ kết hôn với Tử tước Ennis. Anh chỉ nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên và nói khô khan
"Ồ? Ngạc nhiên đấy. Xin chúc mừng em, Maria".
Không có con người nào lại phản ứng khô khan như vậy khi nhận được tin người yêu sắp kết hôn. Tuy nhiên, người mà chúng ta đang nói đến Helbert Herece, anh ấy là kiểu người phản ứng theo cách này trước tin tức rằng một người phụ nữ mà anh ấy đã hẹn hò được ba năm sẽ kết hôn với một người đàn ông khác. Maria đã quá biết rõ điều đó rằng anh sẽ không bao giờ có phản ứng khác.
- Tôi thừa nhận đó là một ý tưởng ngu ngốc nhưng tôi đã không biết phải làm gì khác.
Daniel dường như suy nghĩ một lúc rồi đứng thẳng lưng lên một chút và mỉm cười nói:
- Phải. Mặc dù thật ngu ngốc nhưng kết quả lại là thế này... Tất nhiên, việc nghe anh nói rằng anh ấy vẫn ổn khiến lòng tự trọng của tôi bị bị tổn thương đấy.
Daniel nhìn cô chậm rãi cười. Nụ cười của cậu có phần làm cô nhớ đến Helbert. Nhìn thấy em trai Helbert không khiến Maria nghĩ đến anh, nhưng khi cô nhìn thấy nụ cười của Daniel, một khuôn mặt kiêu ngạo và lạnh lùng dễ dàng hiện lên trong đầu cô.
- Được rồi, nếu anh ấy muốn có thể liên lac với tôi lại. Tôi không hối tiếc bất cứ điều gì nhưng vẫn có thể hòa hợp với nhau mà phải không?
Cô hỏi với một nụ cười nhẹ, Daniel nhận thấy Tử tước Ennis đang chạy đến và thở hỗn hển.
- Tôi sẽ thử nói chuyện với anh trai.
Không đời nào anh trai anh, Helbert lại quan tâm đến một phụ nữ đã có gia đình, ngay cả khi cô ấy đã ly hôn. Vào thời điểm diễn ra đám cưới, Daniel không còn cách nào khác ngoài việc nghĩ rằng mối quan hệ của họ đã kết thúc.
Ngay cả trong thời đại ngày nay, Helbert là một người sẽ không khiêu vũ với con gái của một gia đình không có tước hiệu. Ngay cả con mèo có danh tiếng mới khiến anh nuôi chúng. Ngoài việc rất kiêu ngạo, anh ta còn là một trong những quý tộc quan trọng nhất trên thế giới. Vậy làm sao kiểu đàn ông này có thể quan tâm đến một phụ nữ đã có gia đình? Ngay cả khi thế giới có phân ra 2 nửa, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Dù sao thì cũng thật đáng ngạc nhiên. Mặc dù Helbert là loại đàn ông như vậy nhưng Maria vẫn đến một nơi mà cô không muốn như này để yêu cầu giữ liên lạc. Helbert như đã là một người khắc sâu vào Maria.
" Có vẻ cô ấy đã yêu anh rất nhiều". Daniel nghĩ lại về điều đó và nói rằng anh ấy thử bảo lại và trả lời "Cảm ơn".
- Em đang nói gì vậy? - Tử tước Ennis, người vừa đi vừa thở hỗn hển, hỏi.
– Đá ở đâu?
- Ơ, đá á?
- Anh không lẽ muốn em uống nước nguội này à?
- A, nhưng vẫn lạnh mà! Em thử sờ nó đi.
Tử tước Ennis nhanh chóng lấy nước ra và Maria xoa trán như mệt mỏi. Daniel nuốt một tiếng cười cay đắng và ho khan, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
– Thất lễ một chút.
Khi Daniel nói anh cần đi vệ sinh, Maria nhìn anh như ai oán. Có vẻ như cô ấy không muốn ở một mình với chồng mình ở một nơi tiêu chuẩn thấp như này.
- Hai người cứ tiếp tục nói chuyện.
Daniel nở một nụ cười rạng rỡ với Tử tước Ennis, người có khuôn mặt tái nhợt khi nghĩ việc cách lấy đá lạnh cho vợ mình.
***
– Ừm, ưm ưm ~~
" Lạc cạch"
Tiếng hát và tiếng chổi lau nhà của Johan vang lên ầm ĩ trong phòng tắm.
Hiện tại tâm trạng của Johan đang vô cùng tốt. Bởi vì hôm nay ngay khi phòng vệ sinh này sạch sẽ, cuối cùng cậu cũng sẽ nhận tiền lương.
Dọn dẹp phòng ở khách sạn này là một trong những công việc tốt nhất Johan tìm thấy.
Hai năm trước, Johan bỏ học cấp ba vì mẹ cậu lâm bệnh. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, cậu không muốn cha mình một mình gánh vác việc chi trả viện phí cho mẹ. Nhưng bây giờ nhìn lại tất cả những gì mình đã phải làm, cậu hối hận vì lựa chọn của mình.
"Tôi đã từng là một sinh viên giỏi, nhưng không đủ khả năng để vào đại học và tôi không có bất kỳ kỹ năng đặc biệt nào, vì vậy tôi nghĩ tốt nhất mình nên bắt đầu đi làm càng sớm càng tốt"
Nhưng đó là sai lầm của Johan, một người không tốt nghiệp cấp 3 tử tế, những việc cậu được nhận là công việc bẩn thỉu, nặng nhọc mà lương không cao. Như một thợ nghề trên một công trường xây dựng, dọn dẹp cống rãnh, hay làm bồi bàn trong một nhà hàng đông đúc...Thật không dễ dàng đối với Johan, người có vẻ ngoài khỏe mạnh nhưng lại có thể chất rất yếu.
Vì vậy, Johan nghĩ rằng trở thành người dọn dẹp khách sạn là may mắn lớn nhất trong cuộc đời anh. Cậu ấy sẽ không có được một công việc tốt như vậy nếu người phụ nữ hàng xóm thấy cậu bị thương mỗi ngày đã giới thiệu cậu với người quản lý khách sạn vào đúng thời điểm.
Phòng tương đối sạch sẽ và không có nhiều thứ để dọn dẹp. Mức lương ở mức ổn định, quản lý là một người tốt.
Ngoài ra, điều tuyệt vời nhất khi làm việc tại khách sạn này là những món ăn buffet còn sót lại mà cậu có thể mang về nhà mỗi tối. Mặc dù không thường xuyên nhưng đôi khi là bánh sô cô la để mang nó cho em trai của cậu - Philip.
"Ngay sau khi được nhận lương hôm nay, mình sẽ mua cho Phillip một chiếc bánh sô cô la. Liệu cậu nhóc có thích không? Nhân viên cũ đang làm gì sau khi rời bỏ công việc tốt như vậy?"
Johan thấy biết ơn đến mức luôn muốn hôn người đó một cái dù không biết người đó là ai. "Cảm ơn vì đã nghỉ việc. Người đó đã cứu sống hai người, thật xứng đáng được ban phước".
- Phải quay lại làm việc thôi.
Johan dọn dẹp xong một cách sáng láng và sạch sẽ, cậu lau mồ hôi trên trán và hít một hơi thật sâu. Cậu rất hào hứng khi dọn dẹp, mọi việc sẽ kết thúc sớm hơn bình thường. Cuối cùng, còn lại là lau chùi bồn rửa tay...
- Hửm?
Johan đang lau chùi bồn rửa tay chợt dừng lại và thấy thứ gì đó, nó không xuất hiện khi nãy cậu dọn dẹp. Và khi đến gần hơn, cậu nhận ra đó là một chiếc ví.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro