Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6



Nhân duyên của Yoo Cheong Yeon với Moon Do Heon đã chấm dứt từ ngày hôm đó rồi. Giờ đây, cậu đã quyết định sống mà coi như anh ta không tồn tại trong cuộc đời cậu.

"Yoo Cheong Yeon, sao lại rầu rĩ nữa vậy?"

Mắt Cheong Yeon đỏ hoe khi nhớ lại những chuyện đã qua. Kim Ji Han bối rối và không biết phải làm gì.

Cheong Yeon chậm rãi chớp chớp đôi mắt đẫm lệ. Hàng lông mi dài rủ xuống và mí mắt đóng lại, ngay sau đó nước mắt chảy ròng đọng lại ở cuối cằm.

Cheong Yeon nhìn Kim Ji Han, người đang nhìn chằm chằm vào cậu đầy lo lắng và nói với giọng yếu ớt.

"Tôi đang luyện tập diễn cảnh khóc."

"..."

"Nhân vật là một chàng trai đáng thương bị chị gái giàu có bỏ rơi. Cậu thấy sao? Cảm giác đắm chìm này đúng là đỉnh thật nhỉ."

"Đờ phắc."

Kim Ji Han càu nhàu rằng cậu đã làm cậu ta lo lắng vô ích. Cheong Yeon lau nước mắt đọng trên cằm rồi mỉm cười.

Thấy thái độ không biết xấu hổ của Cheong Yeon, Kim Ji Han quay người bước vào phòng. Cheong Yeon vẫy tay sau lưng cậu ta và chào tạm biệt.

"À đến giờ của cậu rồi nhỉ! Ngủ ngon nha! Tôi đi phỏng vấn đây!"

*

Cuộc phỏng vấn làm người mẫu ở trung tâm mua sắm rất thành công. Giám đốc nói rằng rất hài lòng với Cheong Yeon và còn đề nghị nếu cậu có thời gian thì có thể quay hình ngay lập tức.

Ông ấy còn nói nếu cậu làm việc tốt thì ông sẵn sàng anh sẵn sàng tăng lương mỗi giờ thêm khoảng 5000 won.

5000 won như một lời mỉa mai khiến Cheong Yeon bị tổn thương trong giây lát, nhưng cậu chợt nhớ ra rằng cậu không còn là vợ của Giám đốc điều hành JT Electronics nữa mà là một người đàn ông đã ly hôn và mới chỉ tốt nghiệp hết cấp 3.

Cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, gửi lời cảm ơn tới Giám đốc và hứa sẽ cố gắng hết sức để ghi hình.

Trước đây, khi còn hoạt động trong nhóm nhạc DEX, cậu đã chụp vô số họa báo nên việc này đối với cậu dễ như ăn bánh. Cậu thậm chí còn từng nhảy múa trong khi mặc những bộ đồ kì quái nên việc mặc một bộ đồ bình thường và chụp hàng trăm bức ảnh không có gì to tát cả.

Kết thúc buổi ghi hình, Cheong Yeon nhận được tiền lương của ngày hôm đó. Cậu lập tức tới một tiệm làm tóc và nhuộm tóc màu nâu sáng. Cậu cũng mua vài bộ đồ ưng ý ở cửa hàng quần áo gần đó.

Khi sống cùng Do Heon, cậu phải mặc những bộ đồ phù hợp với sở thích của anh ta nên luôn phải giữ phong cách gọn gàng. Quần jean? Quần túi hộp? Quần ống rộng? Áo thun in hình? Tất cả đều là những thứ mà cậu có mơ cũng không mơ được.

Sau khi ly hôn, Cheong Yeon quyết định mặc những bộ đồ cậu muốn mặc và làm tất cả những điều mình muốn làm trong suốt thời gian qua. Cậu cũng xỏ lại lỗ tai đã bị tắc và đeo lại khuyên tai.

Tất nhiên, chỉ với một ngày lương thì không thể đủ để trang trải tất cả những thứ này, nên cậu đã rút một ít tiền từ tài khoản ngân hàng của mình. Dù vậy cậu vẫn rất hài lòng với kết quả này.

Hình ảnh phản chiếu của Cheong Yeon trên kính cửa hàng trông như một người hoàn toàn khác với cậu vài ngày trước. Để không làm ảnh hưởng tới hình ảnh của tập đoàn JT, cậu luôn phải mặc quần áo với tông màu trầm nhất có thể và chỉ được phép đeo phụ kiện là đồng hồ, nhẫn và vòng tay.

Dù không có đồng hồ đắt tiền nhưng cậu thích màu tóc sáng, hơi xoăn và khuyên tai lấp lánh. Cảm giác như cậu đang ở trên sân khấu vậy. Dù cậu có mặc áo thun sáng màu, áo sơ mi xếp tầng nhăn nhúm cũng không ai phàn nàn gì cả.

"Thích quá."

Cheong Yeon vừa nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong kính vừa lẩm bẩm. Sau đó cậu vui vẻ trở về nhà của Kim Ji Han. Cậu còn lên sẵn kế hoạch sẽ gọi gà rán cho bữa tối để khi ngày đầu nhận lương.

*

Cheong Yeon định đi vào con hẻm từ đường chính thì phát hiện ra điều gì đó nên đã dừng bước. Bởi vì một chiếc xe ngoại nhập màu đen không lọt vừa con hẻm chật hẹp, xung quanh là chi chít nhà cửa được xây bằng gạch đỏ đã lọt vào tầm mắt cậu.

Đã một tuần kể từ khi cậu sống ở nhà Kim Ji Han nhưng hôm nay là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một chiếc xe ngoại trong con hẻm này.

Vậy nên Cheong Yeon có có cảm giác ai đó tới tìm mình.

"Cậu Cheong Yeon, đã lâu không gặp."

Khi cậu đến gần được vài bước, đúng như dự đoán, một người quen đã bước xuống xe.

"Thư ký Shim."

Là thư ký của Moon Do Heon. Anh ta tiến về phía cậu với một bộ vest gọn gàng không phù hợp với bối cảnh là những căn nhà cũ kỹ ở đây.

"Cậu thay đổi phong cách nhiều quá."

Thư ký Shim nói khi nhìn thấy Cheong Yeon hoàn toàn khác với hình ảnh điềm đạm trước đây.

"Anh tới đây có chuyện gì thế?"

Tất nhiên, cậu không có ý định thảo luận sâu thêm về phong cách của mình với thư ký của chồng cũ. Cậu muốn đi thẳng vào vấn đề mà không đi lòng vòng.

"À, trước tiên cậu nhận cái này đi ạ."

Bị Cheong Yeon hối thúc, thư ký Shim lấy ra một tập tài liệu từ trong cặp. Cậu mở tập tài liệu ra và nhìn thấy một tờ giấy xác nhận đơn ly hôn đã được hoàn tất.

Dù thư ký Shim không đem nó đến cho cậu thì cậu cũng đã biết điều này từ lúc nhận được tin nhắn của tòa án rồi. Khi nhận được tin nhắn thì không sao nhưng khi tận tay nhận được tài liệu thế này khiến cậu không thể tin được. Dù sao thì cậu và anh ta cũng từng chung sống 3 năm nên trong lòng cậu thấy khá rối bời.

Về mặt pháp luật, Yoo Cheong Yeon và Moon Do Heon đã trở thành hai người hoàn toàn xa lạ.

Cậu bình tĩnh hơn nhiều so với dự đoán khi đọc kỹ những câu viết trong tài liệu mà cậu đã biết trước nội dung như thế nào. Và cậu cũng ngạc nhiên với chính bản thân mình.

Một gia đình u ám như đang trói buộc cậu và Moon Do Heon, người lạnh lùng tới mức cay nghiệt cuối cùng đã kết thúc. Vượt lên trên cả cảm giác mất mát là cảm giác nhẹ nhõm vì giờ cậu đã được giải thoát.

"Nếu là cái này thì anh có thể gửi qua bưu điện cho tôi cũng được mà."

"Vì chưa rõ hiện tại cậu đang ở đâu nên tôi đến để xác nhận."

Thư ký Shim nở một nụ cười thân thiện và đáp lại.

"Vậy thì anh hãy gọi điện trước rồi hẵng đến."

"Tôi xin lỗi vì đột ngột tìm đến mà không liên lạc trước. Vì cậu không bắt máy nên..."

"A."

Cho đến lúc đó, Cheong Yeon mới nhớ ra cậu đã chặn số điện thoại Moon Do Heon và tất cả những người liên quan tới anh ta.

"Tôi quên mất là đã chặn số của anh. Cảm ơn thư ký Shim đã tới tận đây để đưa giấy tờ xác nhận ly hôn cho tôi. Anh chu đáo quá. Giờ không còn tài liệu nào cần xử lý nữa đúng không?"

Cheong Yeon nói mỉa mai với mong muốn thư ký Shim hãy rời khỏi đây.

"Thật đáng tiếc là vẫn còn một chuyện nữa. Cậu định xử lý hành lý cá nhân để quên ở nhà như thế nào ạ?"

"Đồ để quên á?"

"Tôi đang muốn nói tới đồ dùng cá nhân trong phòng riêng của cậu Cheong Yeon. Nếu có gì cần mang theo thì cậu có thể trực tiếp đến lấy."

Cheong Yeon suy nghĩ một lúc. Cậu đã vội vàng đóng gói hành lý vào vali nhưng giờ được cho thêm thời gian nên cậu băn khoăn không biết có nên quay lại và lấy thêm gì không.

Cậu muốn trả lời một cách lạnh lùng rằng không sao đâu, giống như một người không hề hối tiếc, nhưng không hiểu sao trong lòng cậu lại cảm thấy khó chịu và cậu không thể cử động môi được.

"...Khi nào tôi đến thì được?"

"Bất cứ khi nào cậu Cheong Yeon muốn đều được ạ."

Thư ký Shim nói như thể Cheong Yeon có thể về căn nhà đó bất cứ khi nào cậu muốn, giống như khi cậu còn sống cùng Moon Do Heon.

Tất nhiên, anh ấy là thư ký của Do Heon và là người mà cậu thường xuyên gặp mặt trong suốt 3 năm qua nên đó chỉ là cách nói lịch sự phù hợp với hoàn cảnh. Thế nhưng, cậu cảm thấy tâm trạng thật kỳ lạ vì nghe như thể cậu luôn được chào đón.

Cậu chắc chắn Do Heon sẽ không chào đón cậu. Thực ra, cậu thấy rất ngạc nhiên khi tới giờ anh ta vẫn chưa gói ghém hành lý của cậu vứt đi.

"Nếu cậu lo lắng vì có nhiều hành lý phải mang đi thì tôi sẽ cử người tới xách giúp. Cậu cứ đến kiểm tra và nói cho tôi biết nhé."

Thư ký Shim nhẹ nhàng nói thêm. Mặc dù anh ấy chưa bao giờ tỏ ra thiếu thân thiện nhưng thái độ của anh ấy có phần lạ lẫm với cậu vì cậu chưa từng nói chuyện lâu với anh ấy bao giờ cả.

"Ừm..."

Cheong Yeon trì hoãn câu trả lời bằng cách kéo dài câu nói. Thư ký Sim đứng thẳng và nở một nụ cười nhạt như thể anh ấy có thể chờ đến bao giờ cũng được.

Có một thứ cậu muốn lấy từ căn nhà đó. Là bức ảnh cậu chụp cùng bà nội của Do Heon.

Bà nội là người duy nhất trong gia đình JT tồi tàn đó thực lòng quan tâm và đối xử tốt với Cheong Yeon. Nếu không nhờ có bà, có lẽ cậu đã mắc bệnh tâm thần và phải nhập viện từ lâu rồi.

Cậu rất đau lòng khi để bức ảnh cậu và bà nội chụp cùng nhau vào ngày sinh nhật của bà năm ngoái trong ngăn kéo tủ trang điểm trong phòng ngủ. Giờ cậu đã ly hôn với Do Heon nên có lẽ cậu sẽ không bao giờ được gặp lại bà nữa. Vậy nên chí ít, cậu muốn mang theo một bức ảnh.

Thảo nào khi rời khỏi căn nhà đó, cậu cứ cảm thấy bứt rứt như đã bỏ quên thứ gì đó.

"Giờ tôi đến được không?"

"Tất nhiên là được ạ."

Cheong Yeon kiểm tra thời gian. 7 giờ tối. Giờ này Moon Do Heon vẫn đang ở công ty.

Anh ta thường về nhà lúc hơn 10 giờ đêm. Bây giờ cậu tới đó thì vẫn còn rất nhiều thời gian cho tới khi anh ta tan làm nên sẽ không phải chạm mặt anh ta.

"Vậy giờ tôi sẽ đến lấy đồ."

"Tôi sẽ đưa cậu đến đó. Mời cậu lên xe."

Thư ký Shim mở cửa xe. Cheongyeon ngồi ở ghế sau như một thói quen và làm dịu cơn khát bằng chai nước lọc được đặt trong xe.

"Dù có vẻ đã quá muộn để hỏi nhưng... Cậu có khỏe không?"

Thư ký Shim nắm lấy vô lăng và khởi động xe. Anh nhìn vào mắt Cheong Yeon qua gương chiếu hậu và hỏi thăm cậu.

"Vâng, thì... tôi thậm chí chưa cho anh biết địa chỉ nhưng anh đã tìm tới tận đây thì chắc hẳn anh cũng biết mà nhỉ."

"Vì vấn đề hồ sơ và hành lý nên tôi cũng không còn cách nào khác."

"Tôi hiểu mà. Người đó chưa tan làm đúng không?"

"Vâng. Giám đốc vẫn đang ở công ty ạ."


***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro