Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

- Vì sao chú cứ mua những thứ này cho tôi?

- Đó là hối lộ mà.

Ki Tae Yeon đang ngậm thuốc và nhìn ra ngoài, từ từ quay lại với ánh mắt ngạc nhiên.

- Người lớn nói rằng những người như giám đốc sẽ không trực tiếp đến những nơi như thế này.

Anh gãi cổ và sau đó cho điếu thuốc chưa châm lửa vào giữa các ngón tay, tiến lại gần với bước chân nhẹ nhàng.

- Soohyun à.

Soohyun chỉ ngẩng đầu lên mà không trả lời. Chiếc mũ quá to khiến tầm nhìn của cậu bị che khuất, dù có cố nâng cao đầu cũng chỉ nhìn thấy được một nửa khuôn mặt của người đàn ông. Cảm giác áp lực mà cậu tưởng rằng xuất phát từ đôi mắt lạnh lẽo ấy dường như không phải như vậy. Chỉ với sống mũi và cằm lộ ra, nhưng những đường nét ấy quá sắc nét khiến cảm giác áp lực không giảm đi chút nào.

- Tôi sẽ cho cậu biết một bí mật.

Mỗi khi đôi môi hiện ra dưới chiếc mũ chuyển động chậm rãi, cậu lại cảm thấy khó chịu. Có lẽ vì vậy, cậu không thể phản ứng và chỉ lắp bắp, trong khi người đàn ông từ từ cúi người xuống. Một mùi thuốc lá nhẹ nhàng lan tỏa theo anh ta.

Cảm giác căng thẳng khiến cậu muốn tạo khoảng cách, nhưng chân cậu bị chặn bởi bàn, không thể di chuyển dễ dàng.

Ki Tae Yeon cười khúc khích, không chỉ dừng lại ở việc cúi người mà còn với tay ra, đặt tay lên bàn. Anh ta như muốn giam giữ một đối thủ nhỏ bé trong vòng tay mình.

- Tôi không thích làm những việc vô ích.

Giọng nói vang lên gần sát bên tai, khiến Soohyun vô thức co vai lại. May mắn là cậu đã đội mũ sâu, nếu không thì những cơn rùng mình trên gáy đã bị phát hiện.

Đó là một câu nói mơ hồ, khiến cậu cảm thấy khó hiểu.

- Vậy thì hãy nhận hối lộ và lớn lên biết chưa?

Ki Tae Yeon nói thêm với vẻ trêu chọc và đứng thẳng lưng lên.

- Tôi không phải là trẻ con đâu...

Soohyun lầm bầm một mình, thực sự cậu không hề nhỏ cho một omega. Tất nhiên, không thể so với những beta vạm vỡ, cũng không đến nỗi bị chê là thấp.

- Nếu không muốn ăn thì hãy vứt đi.

Khi cậu chỉ nói những điều không cần thiết thay vì cảm ơn, Ki Tae Yeon có vẻ không vui, chỉ đưa đầu về phía hộp quà.

Soohyun ngần ngại một chút. Cái bánh trông có vẻ khác biệt so với những gì cậu biết, nên cậu muốn mở hộp ra xem, nhưng nếu mở ra thì chắc chắn sẽ khó để trả lại nguyên vẹn. Tuy nhiên, không thể cứ thế...

Soohyun cảm thấy lương tâm bị châm chích bởi sự lo lắng của Kang Yi Seon.

"Anh đã nói rằng không nên nhận những thứ như thế này..."

Bỗng dưng, một kế hoạch tuyệt vời lóe lên trong đầu cậu.

- Giám đốc.

Cậu nhẹ nhàng nghiêng mũ và gọi Ki Tae Yeon. Cảm giác như có ánh mắt đang soi mói vào mình.

- Chú muốn ăn cùng không?

Chia sẻ một bữa ăn không phải là nhận một cách đơn phương.

Soohyun đưa Ki Tae Yeon, sau đó mang hộp bánh vào bếp. Khi cậu mở nắp hộp và lấy ra nội dung bên trong, một tiếng thán phục bật ra.

"Wow, đẹp quá."

Những chiếc bánh mà cậu từng ăn đều là bánh kem tươi hay bánh khoai lang với bột vàng, nhưng chiếc bánh trong hộp này là hình dáng hoàn toàn mới lạ.

Chiếc bánh để lộ phần ruột bên trong, được phủ một lớp kem màu tím và trắng. Lớp kem dày, có phần thô ráp nhưng lại không hề xấu, mà ngược lại, rất đẹp mắt.

Bề mặt trên cùng được phủ lớp kem tươi trắng, và bên trên là lớp mứt dày đặc, trông càng hấp dẫn hơn. Đặc biệt, xung quanh chiếc bánh có những quả dâu đỏ nhỏ được gắn theo hình tròn, tạo cảm giác rất bắt mắt.

"Đó có phải là anh đào không?"

Những quả anh đào mà cậu từng thấy không có hình dạng và màu sắc như vậy. Chúng thường nhỏ hơn một chút và đỏ tươi.

"À, đúng rồi, đó là anh đào đóng hộp."

Anh đào tươi có màu sắc như thế này. Cậu tự hỏi không biết vị của anh đào tươi sẽ như thế nào, khi mà anh đào đóng hộp chỉ có vị ngọt của siro đường. Cũng giống như vậy, cậu rất tò mò về chiếc bánh kem đầy màu sắc này.

Khi chuẩn bị lấy thìa, Soohyun sau một lúc ngần ngại đã tìm lấy đôi đũa. Chiếc bánh đẹp quá, cậu cảm thấy tiếc khi phải ăn bằng thìa. Hơn nữa, vì có người lớn tuổi hơn ở đó nên cậu quyết định sẽ cắt bánh thật đẹp để ăn bằng đũa.

"Giám đốc, ngồi ở đây đi. Sàn nhà ấm lắm."

Soohyun đặt chiếc bánh anh đào lên bàn, nghiêng mũ xuống hoàn toàn. Rồi cậu cởi áo khoác, biểu cảm trở nên cẩn thận đến mức cau mày khi cắt chiếc bánh.

Khi cậu cảm nhận được sự hiện diện của người ngồi đối diện, cậu vô thức ngẩng đầu lên, và ánh mắt của hai người chạm nhau.

"Bản chất con người được thể hiện qua con ngươi."

Trong suốt thời gian qua, cậu đã quá chú ý vào hình dáng kỳ lạ của đôi mắt mà không nhận ra màu sắc của chúng rất đen.

Không hiểu sao nước bọt đầy miệng khiến cậu không dám chớp mắt, chỉ nuốt nước bọt. Đôi mắt đen từ từ hạ xuống, chuyển động chậm rãi và rõ ràng đến mức có thể thấy.

Soohyun lúc này mới nhận ra Ki Tae Yeon đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Tại sao chú ấy lại nhìn như vậy?"

Ánh nhìn như đang liếm láp khiến cậu cảm thấy căng thẳng, bàn tay nắm chặt lấy con dao. Cậu tự hỏi nếu không chạm mắt thì có ổn không, nên từ từ hạ mí mắt xuống.

Với ánh mắt ấy, có lẽ kiểu tóc mà Lee Yi Seon đã cắt cho cậu đã hỏng rồi.

"Có phải buồn cười lắm không?"

Soohyun nghĩ thầm, nhưng vẫn coi đó không có gì nghiêm trọng và cắt một miếng bánh từ chiếc bánh đã chia thành tám phần, đặt trước Ki Tae Yeon. Thông thường, cậu sẽ ăn bằng thìa, nhưng vì chiếc bánh có đúng tám quả anh đào, có vẻ như được làm với suy nghĩ sẽ chia thành tám miếng, nên cậu đã cắt sao cho quả anh đào nằm ở giữa.

"Giám đốc cũng ăn đi."

Cậu đưa chiếc đĩa ra và lén nhìn, rồi lại một lần nữa ánh mắt của hai người chạm nhau.

Khác với Soohyun đang di chuyển một cách bận rộn, Ki Tae Yeon không hề cử động. Đôi mắt sáng rõ ràng không một chút mềm yếu, chỉ đơn thuần tập trung vào người đối diện.

"Nhìn kĩ quá."

Soohyun tự nhủ trong lòng, rồi lại cắt một miếng bánh đã được cắt đẹp và mang đến trước mặt mình. Cậu nắm đũa trong tay, nhìn chăm chú vào đĩa của Ki Tae Yeon.

Cậu có vẻ như đang chờ đợi anh ta ăn trước.

- Đợi gì vậy?

Ki Tae Yeon cuối cùng cũng cử động, như thể thấy cậu trông thật buồn cười. Anh đặt cằm lên bàn thấp, khiến cơ thể lớn lớn của mình dồn lại.

- Tôi đang chờ giám đốc ăn trước đó?

- Đây có phải là đang tôn trọng người lớn không?

Người đàn ông cười mỉm và nghiêng đầu. Nhờ đó, má của anh ta hơi bị bóp lại bởi bàn tay lớn.

Soohyun cảm thấy sốt ruột, nhanh chóng gật đầu. Dù cậu ăn nhiều, nhưng không phải là người tham ăn, nhưng vì đã được nếm thử món macarons mới lạ, nên cậu rất muốn biết hương vị của chiếc bánh cherry này.

- Tôi không thích món này lắm. Cậu cứ ăn một mình đi.

- Không được.

Cậu phản ứng khá dứt khoát, khiến người đàn ông nhướn mày lên trong tư thế tay vẫn chống cằm. Không thể truyền đạt thẳng lời của Lee Seon Yi, Soohyun chỉ có thể nói bừa.

- Chú đã vào nhà chúng tôi rồi mà. Là khách thì nhất định phải ăn. Bà tôi đã nói rằng không được đãi khách tệ.

"Bây giờ nghĩ lại thật kỳ lạ. Khi được hỏi có muốn ăn không, chú ấy đã cười và vào nhà, vậy mà giờ lại nói không muốn ăn."

- Bây giờ lại thành khách rồi à.

Không hiểu điều gì buồn cười, Ki Tae Yeon cười khúc khích, cầm dĩa lên, cắm sâu vào bánh và kem, sau đó đưa lên miệng. Soohyun xác nhận rằng người lớn đã ăn trước rồi mới hạ đầu xuống đĩa của mình. Không phải là dĩa mà tay cậu đã vươn ra trước.

"Màu sắc thì quả ngâm trong hộp trông đẹp hơn nhiều."

Soohyun cẩn thận nắm lấy cuống cherry để không bị dính kem vào tay, rồi cho quả cherry tươi vào miệng.

"Á"

Cậu muốn cảm nhận ngay hương vị, nên đã cắn vào phần béo nhất và phát hiện ra có hạt bên trong. Khác với dâu, có hạt thật. Từ phía đối diện, âm thanh cười khúc khích của Ki Tae Yeon vang lên, nhưng Soohyun không để tâm, cậu lăn hạt sang bên má trái rồi nhai cherry bên phải. Vị ngọt lớn lao như chưa từng trải nghiệm tràn ngập trong miệng.

"À, cherry tươi có vị như vậy."

Không giống như vị siro nhân tạo của quả cherry ngâm, cậu không cảm nhận thấy chút nào. Thay vào đó, vị ngọt tự nhiên tan chảy trong lưỡi. Dù nghĩ rằng màu đỏ tươi có phần xa cách với vẻ đẹp, nhưng hương vị thì không thể so sánh với quả ngâm.

Nuốt cherry xuống, Soohyun tiếp tục dùng lưỡi gặm gặm phần thịt dính vào hạt rồi mở lòng bàn tay ra để nhổ hạt lên. Hạt màu vàng còn dính chút thịt có màu đỏ gần như tím. Nếu giữ nguyên như vậy, có lẽ lòng bàn tay sẽ bị nhuộm thành màu tím.

- Tôi chưa từng ăn cherry như thế này.

Soohyun nói, không hề hay biết ánh mắt của Ki Tae Yeon đang đánh giá mình. Dù cậu có nói gì đi nữa, Ki Tae Yeon vẫn quan sát cậu. Cảm giác như khi cậu bỏ mũ ra thật dễ chịu, đầu cậu cũng hình như cậu ấy vừa cắt tóc. Khuôn mặt rất sáng sủa.

"Trông như là một chiếc bánh cherry vậy."

"Dù có nhìn thế nào cũng thấy như một Omega, sao lại không cảm nhận được pheromone nhỉ?"

Khoảnh khắc đôi môi đang cử động chậm rãi mở ra và phun hạt ra ngoài, hình ảnh ấy vẫn đọng lại trong tâm trí. Anh đã nghĩ đến việc muốn chạm vào khuôn mặt ấy, nhưng không ngờ chỉ với một chiếc bánh cherry lại khiến mình có cảm xúc như vậy.

- Tôi chưa từng thấy bánh cherry như thế này. Những chiếc bánh mà tôi thấy thường là bánh khoai lang hoặc bánh kem tươi. Tôi có thấy một chiếc bánh có trái cây và cherry trên kem tươi, nhưng không phải như thế này.

Có lẽ vì vừa ở bên ngoài trở vào, nên hai má hồng hào và đôi môi đầy đặn không ngừng hoạt động khi nói, cùng với đôi mi dài rũ xuống như đang chăm chú vào chiếc bánh, đã khiến cho cảm xúc của Soohyun bị kích thích.

Ki Tae Yeon vẫn chăm chú nhìn cậu, không hề chạm vào chiếc bánh mà chỉ chăm chăm dùng đĩa. Ánh mắt như rắn lướt đi thật đáng sợ, nhưng Soohyun hoàn toàn không nhận ra điều đó vì cậu chỉ tập trung vào chiếc bánh.

- Có lẽ kem này được pha trộn với siro cherry để tạo màu. Bên trong có cherry, vị ngon lắm mà màu cũng đẹp quá. Làm sao mà có thể nghĩ ra được một chiếc bánh như thế này nhỉ?

Soohyun phấn khích vì lần đầu nếm thử hương vị mới lạ, cậu từ từ chia sẻ cảm nhận về chiếc bánh. Kem có màu sắc đẹp được xếp dày, cherry tươi được đặt lên trên, tiếp theo là lớp kem khác. Mỗi lần cắn vào miếng bánh mềm mại, vị ngọt của kem và sự tươi mát của cherry lại khiến tâm trạng cậu trở nên phấn khởi.

- Nhưng mà sao lại chọn bánh cherry thế ạ? Mùa đông thì bánh dâu thường phổ biến hơn.

Mặc dù không ăn bánh thường xuyên nên không rõ lắm, nhưng mùa đông thì dâu tây là trái cây chính vụ, nên có lẽ việc chọn cherry là hơi lạ. Vậy cherry cũng có vào mùa đông sao? Bỗng dưng, một câu hỏi không cần thiết nảy ra trong đầu.

Dù có quan tâm đến nấu nướng, nhưng cậu chỉ có thể làm món ăn từ nguyên liệu dễ tìm ở làng quê, không quan tâm nhiều đến những thứ khác, nên cũng không biết trái cây nào không phổ biến và thời điểm nào là chính vụ. Sau khi nghĩ kỹ, cậu tự hỏi liệu cherry có phải là hàng nhập khẩu không.

- Tôi bảo mua loại bánh họ quan tâm, sau đó họ mang cái này đế./

- Chú bảo người khác mua sao?

- Vậy nhóc nghĩ tôi mua sao?

- Thường thì người muốn "hối lộ" sẽ là người chọn phải không? Nhưng chú là người bận rộn, chắc không thể tránh được...

Soohyun để mặc lời gọi mình là "nhóc" một cách nhẹ nhàng. Mặc dù không thích bị coi như trẻ con, nhưng sống giữa những người lớn tuổi thì cũng đã quen với việc ấy.

Hơn nữa, bánh quá ngon khiến cậu không có thời gian để bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt. Kem màu sắc tươi đẹp với những quả cherry chín mọng và chiếc bánh mềm mại, đều ngọt vừa phải và rất ngon.

- Thật là hài hước.

Với giọng nói nhẹ nhàng, Seohyun cho một miếng bánh đầy vào miệng rồi lén nhìn Ki Tae Yeon.

Soohyun đã quan sát vẻ mặt của anh. Mặc dù nói là hài hước, nhưng biểu cảm của anh ta không đến nỗi tệ.

- Cậu học được từ ai rằng người cho hối lộ là người chọn?

- Không phải học, mà là suy nghĩ của tôi thôi. Thường thì người ta sẽ nói vòng vo như một cách thể hiện thiện chí. Và nếu là biểu hiện thiện chí thì người thể hiện phải là người có thiện chí, nên tôi nghĩ như vậy.

- Soohyun à, cậu không sợ tôi sao?

Soohyun đang lấy miếng bánh thứ hai thì chớp mắt.

Cậu không có lý do gì để sợ người đàn ông này. Anh ta chưa từng đe dọa cậu hay lớn tiếng, nên không có lý do gì để sợ cả. Mặc dù nghe những lời đồn rằng người lớn trong làng gọi anh là du côn, nhưng cho dù đó có phải là xã hội đen hay không, cũng không liên quan gì đến cậu.

- Người cho đồ ăn không phải là người đáng sợ.

- Ồ.

- Và chú đâu có phải là người gây hại cho tôi đâu.

Nếu anh ta ăn cắp tiền thuốc lá thì có thể sẽ có thù oán, nhưng cũng không phải như vậy.

- Nếu tôi đến để gây hại thì sao?

- Chú đang nói về đất đai à? Tôi chưa bao giờ nói là không bán. Tôi sẽ theo quyết định của các bậc tiền bối. Nhưng giá phải hợp lý nhé. Bà nói không phải lo lắng quá nhiều, vì họ sẽ làm việc sao cho không có rắc rối... À, và không ai đến để gây hại lại nói trước như chú cả.

Chỉ cần nhìn vào biểu cảm hỏi cậu có sợ không, đã thấy chú ta không định làm gì cậu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro