Chương 9: Bối rối (cuối)
CHƯA BETA
Căn bệnh này đã nhốt tôi trong nhà gần một tuần. Tôi chỉ có thể bận rộn với việc viết lách, đọc sách, duy trì sự bình tĩnh và quan sát. Khi tôi hoàn toàn bình phục, tôi mạo hiểm ra ngoài một lần nữa, tìm kiếm thông tin về Klao từ các chủ cửa hàng và khách hàng thường xuyên nhìn thấy anh ta. Tất cả đều xác nhận rằng Klao hiếm khi bắt đầu cãi vã hoặc tranh cãi. Thay vào đó, anh ấy thường ngồi yên lặng, uống rượu một mình và đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Tôi cũng ghé qua để gặp Pim và yêu cầu cô ấy để mắt đến dù là bất kỳ chuyện nào. Cô ấy hứa khi có tin gì sẽ lập tức thông báo cho tôi. Dựa trên thông tin có sẵn, tôi có thể phỏng đoán rằng Klao đang cố gắng tìm bằng chứng để chứng minh sự trong sạch của gia đình anh ấy. Nhưng tại sao anh ta lại nghi ngờ Ai Cherd? Điều gì đã khiến anh ta trở thành một kẻ gây rối như vậy? Và tại sao anh ấy lại giữ khoảng cách với P'Phop? Tôi không thể tìm thấy câu trả lời cho bất kỳ câu hỏi nào trong số này.
Quan trọng hơn, hơn một tháng đã trôi qua, và vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy Klao thực sự trở lại. Không có manh mối nào về nơi ở của anh ta. Tôi thậm chí còn không biết nên bắt đầu tìm kiếm anh ấy ở đâu?
Hôm nay có rất nhiều món ăn được chuẩn bị, dì Muan" tôi nhận xét khi bước vào bếp để xem. Phraya Phichai Phakdi giàu có, nhưng anh ấy không phải là người lãng phí tiền bạc một cách không cần thiết. Thông thường mỗi bữa ăn có hai hoặc ba món ăn, nhưng hôm nay đã có ba hoặc bốn món ăn sẵn sàng, không tính các nguyên liệu vẫn đang được chuẩn bị và nấu chín.
"Lý do tại sao chúng tôi chuẩn bị thêm các món ăn là vì chúng tôi sẽ tiếp khách ăn trưa hôm nay.," Dì Muan trả lời. Sau đó, cô ấy ra lệnh cho những người hầu nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ của họ, lên tiếng để được nghe thấy trên sự hỗn loạn. Tôi nhướng mày vì ngạc nhiên.
"Ai đến à.."
"Kromma Tha Na (Bộ trưởng Bộ Nội vụ) [2] cùng vợ và con gái của họ, Mae Wanna [3]." (Mae: kính ngữ Thái Lan)
Cái tên đánh một hợp âm quen thuộc. Sau một lúc, tôi nhận ra cô ấy là người phụ nữ quý tộc mà tôi đã giúp đỡ ngay lần đầu tiên tôi lên ra chợ. Cô ấy có phải là con gái của Phraya Krom Mahadlek không? Nhưng tại sao họ lại đến thăm chúng tôi?
Có vẻ như Than Muen cuối cùng cũng có thể sẽ lập gia đình được rồi, khí Mae Wanna đến thăm chúng tôi như thế này," một người hầu nhận xét, khiến những người khác cười khúc khích. Tôi nhận thấy rằng toàn bộ ngôi nhà nhộn nhịp với hoạt động. Tôi không muốn cản đường, vì vậy tôi đã rút lui và quay trở lại phía trước ngôi nhà.
Có lẽ họ đã ở đây để thảo luận về một chuyện vui sắp diễn ra? P'Phop đã ở độ tuổi mà hôn nhân là chuyện thích hợp trong khoảng thời gian này.
Tôi trở về phòng của mình và nhặt một cuốn sách để đọc. Khoảng giữa trưa, tôi được gọi để tham gia cùng các vị khách. Tôi đứng cạnh P'Phop, bí mật quan sát ba vị khách khi họ chào đón Bác và Dì một cách thích thú.
"Vâng" tôi trả lời cộc lốc, tránh giao tiếp bằng mắt. Cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc ở đó, và tôi dự đoán P'Phop sẽ tiếp tục với câu chuyện của anh ấy. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của tôi, anh ấy vẫn bám rễ ở cùng một vị trí bên cạnh tôi
Một sự im lặng lắng đọng giữa chúng tôi. Tôi nhận ra rằng chúng tôi đã tranh cãi vào đêm hôm trước, và sự thật, tôi vẫn có chút oán giận đối với anh ấy vì đã hiểu lầm tôi. Nhưng khi tôi nhớ rằng anh ấy đã chăm sóc tôi một cách tận tâm suốt đêm, thậm chí là lau người cho tôi, một số oán giận của tôi đã dịu đi biến thành lòng biết ơn.
"P'Phop".
Uhm sao vậy..?"
"Em... cảm ơn vì đã chăm sóc em đêm qua" Tôi đã phá vỡ sự im lặng, trân trọng đưa hai bàn tay của tôi lên vái cảm ơn anh ấy. Không thể phủ nhận rằng anh ấy đã thực sự giúp tôi, và điều quan trọng là phải biết ơn khi nhận được sự giúp đỡ khi cần thiết từ ai đó.
Than Phraya Krom Mahadlek là một người đàn ông trung niên toát ra hào quang dịu dàng, giống như vợ mình. Đối với con gái của họ, Mae Wanna, cô ấy duyên dáng tô điểm cho mình trong một Sbai màu pastel [4]. Khuôn mặt của cô ấy, ngọt ngào và dễ chịu đối với bất cứ ai nhìn chằm chằm vào nó, rất sắc sảo ngay cả khi không trang điểm. Cô ấy tòa ra vẻ đẹp và sự nữ tính trên mọi phương diện. Trên thực tế, bản thân tôi đã bị cô ấy quyến rũ ngay từ khi chúng tôi gặp nhau. Tôi càng quan sát kỹ đôi mắt và biểu cảm nhút nhát của cô ấy khi tương tác với P'Phop, tôi càng trở nên chắc chắn.
"Tại sao em lại nhìn tôi như vậy? " P'Phop quay lại và thì thầm với tôi khi chúng tôi đi theo những người lớn tuổi đến gian nhà.
"Không có gì" tôi đã trả lời, mặc dù sự thật, tôi đã kín đáo nghiên cứu thái độ của anh ấy. Một người đàn ông khôn ngoan như anh ta sẽ nhận thức được sự hấp dẫn của anh ta đối với một cô gái, nhưng điều tôi tò mò là anh ta sẽ phản ứng như thế nào.
Sau khi ổn định trong gian hàng, cuộc trò chuyện diễn ra sau đó. Tôi phải thừa nhận rằng, tôi không đặc biệt thích những buổi họp mặt gia đình. Ngồi và lắng nghe những người lớn tuổi nói chuyện có thể khá tẻ nhạt, đặc biệt là khi các chủ đề chuyển sang các lãnh thổ xa lạ như chính trị. Do đó, tôi đã nhân cơ hội này để lén lút quan sát các biểu hiện của cả Mae Wanna và P'Phop, ngồi bên cạnh tôi.
P'Phop đã nói chuyện với cô ấy một cách lịch sự, nhưng tôi không cảm nhận được sự nhiệt tình hay kết nối nào, mặc dù Wanna không thể phủ nhận là mê hoặc.
Nó vô cùng kỳ lạ.
"Tôi nghe nói vài ngày trước rằng Phop và Klao đã giúp Wanna ở chợ"
Tôi hơi giật mình về điều đó. Vội vàng, tôi rời mắt khỏi P'Phop và Mae Wanna, hướng sự chú ý của tôi đến người đã nói điều đó.
"Chà, thực ra, chính Klao là người đã đến giúp đỡ Mae Wanna, không phải con" P'Phop trả lời, liếc nhìn tôi. Mọi ánh mắt đều hướng về phía tôi, và tôi mim cười với những người lớn, hy vọng chuyển hướng sự chú ý của họ khỏi tôi.
"Cha ơi, Khun Klao đã vội và đến giúp đỡ khi vụ việc xảy ra. Nếu không có sự can thiệp của Khun Klao vào ngày hôm đó, kết quả sẽ rất khủng khiếp. Cảm ơn anh một lần nữa vì sự giúp đỡ của anh," Wanna bày tỏ lòng biết ơn của cô ấy với hai bàn tay ép vào nhau, quay sang tôi.
"Bác thực sự biết ơn con vì đã cứu con gái Bác".
"Dạ không có gì đâu ạ..", tôi lịch sự trả lời nhà quý tộc, điều này khiến anh ta mỉm cười với sự trân trọng.
"Bác nghe nói rằng Phraya có kế hoạch đưa Klao vào văn phòng cuối năm nay, phải không? Bác gửi lời ủng hộ con nhé..!!"
"... Cảm ơn Bác," Tôi lịch sự bày tỏ lòng biết ơn của mình với hai bàn tay vái lạy. Tuy nhiên, sâu thẳm bên trong, tôi thầm cầu xin rằng thời gian ở lại đây sẽ không lâu đến khi bắt đầu làm việc. Tôi khao khát được trở về nhà
"Còn Phop, dạo này con thế nào? Bác hiếm khi nhìn thấy con," quý ông chuyển sự chú ý của mình từ tôi sang một người khác..
P'Phop mim cười khiêm tốn và trả lời bằng một giọng nhẹ nhàng, "Hiện tại, sự phân chia khu vực đang ở trong tình trạng khá hỗn loạn. Những tên cướp và những kẻ buôn lậu xảy ra tranh chấp hằng ngày. Con tự hỏi tại sao những người buôn bán thuốc phiện lại gia tăng mỗi ngày một nhiều như thế."
"Có vẻ như là như vậy. Bác đã nghe báo cáo về sự gia tăng đáng kể trong các hoạt động bất hợp pháp trong thành phố. Nhiều cá nhân dường như cũng lén lút tham gia vào việc buôn bán thuốc phiện và bị đưa vào ngục tối."
"Ngày nay, việc mua và buôn bán thuốc phiện dễ dàng hơn là tìm gạo, cá hoặc các mặt hàng thiết yếu khác. Ngay cả trong các chợ, những kẻ buôn lậu thuốc phiện đang hoạt động bí mật. Các nhà chức trách đang thu thập bằng chứng để bắt thủ phạm chính, những người mà chúng con đã bắt được cho đến nay chỉ là những kẻ buôn lậu phạm vi nhỏ."
"Vậy... có ai đáng nghi ngờ không? " Sau khi suy ngẫm một lúc, tôi chợt lên tiếng hỏi, khiến mọi ánh mắt trong phòng hướng về phía tôi.
"Tất nhiên, có những nghi phạm; chúng tôi chỉ thiếu bằng chứng cụ thể để có thể bắt giữ," P'Phop trả lời, đôi mắt lấp lánh vì nghi ngờ. "Em cũng quan tâm đến những vấn đề này à.."
"Em tình cờ nghe lỏm được mọi người thảo luận về nó ở chợ, vì vậy... Em trở nên tò mò," Tôi trả cho anh ấy một nụ cười ngượng ngùng và nuốt nước bọt một cách lo lắng. Có lẽ tôi đã chọn sai thời điểm để hỏi. Nếu tôi muốn thu thập thông tin trong tương lai, tôi cần phải khéo léo hơn và tránh tỏ ra quá háo hức.
Nếu không có sự tham gia của Klao trong cuộc điều tra, có lẽ tôi đã không quan tâm nhiều đến vấn đề thuốc phiện này. Thực tế là bản thân cảnh sát không có thêm thông tin mà Klao chỉ ra rằng người đứng sau các hoạt động này một cách kín đáo, đến mức không ai có thể phát hiện danh tính của anh ấy..
Dưới ánh mặt trời giữa trưa, đã đến giờ ăn. Tôi ngồi xuống, miệng ngậm đầy cơm, lén lút quan sát hành vi giữa P'Phop và Wanna, người cố tình bị bắt phải ngồi cạnh nhau. Những người lớn không đề cập rõ ràng đến hôn nhân, nhưng cách họ gán ghép P'Phop và Wanna, và yêu cầu cố gắng tiếp xúc gần gũi, ám chỉ mạnh mẽ mong muốn của họ là muốn hai người họ đến với nhau..
Trong mắt tôi, Mae Wanna và P'Phop có vẻ thích hợp. Cả hai đều là con của Phraya, một người sở hữu những đường nét đẹp trai và nghề nghiệp đáng nể, trong khi người kia là Mae Sri Ruen [5]. Cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp có khả năng chăm sóc một gia đình tốt. Nếu cuối cùng họ thích lẫn nhau, chúng tôi chắc chắn sẽ tổ chức một lễ kết hôn lớn cho họ. Có vẻ như trở ngại duy nhất đối với lần này nằm ở sự thiếu hợp tác rõ ràng của P'Phop.
"Con gái, hãy rót một ít trà cho P'Phop". Tôi nghe thấy yêu cầu rồi người phụ nữ trẻ nhẹ nhàng cầm lấy một ấm trà và duyên dáng rót nó vào cốc của chàng trai trẻ bên cạnh cô ấy. P'Phop đáp lại với một nụ cười nhẹ, cảm ơn Mae Wanna, trước khi tiếp tục ăn, khiến tôi bối rối.
Nếu đó là bất kỳ người đàn ông nào khác, họ sẽ nhìn chằm chằm vào Mae Wanna với đôi mắt ngưỡng mộ, đáp lại một cách dứt khoát bằng những lời cảm ơn ngọt ngào. Tuy nhiên, viên cảnh sát có vẻ thờ ơ. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu anh ấy chỉ đơn giản là không thích Wanna, hay anh ấy không quan tâm đến bất kỳ ai cả.
Tin đồn về việc anh ấy bị rối loạn sinh lý có thể đúng không?
Tôi đã ở lại quá lâu rồi. Tôi nghỉ nên phép rời đi, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau," Phraya Krom Mahadlek nói sau khi ăn xong. Phraya Phichai Phakdi thúc giục con trai mình, P'Phop, đi cùng khách đến gian nhà bên bờ sông. Anh ấy quay lại mời tôi đi cùng. Từ chối lời đề nghị sẽ là bất lịch sự, vì vậy do đó, cả P'Phop và tôi đều hộ tống khách đến thuyền của họ.
"Tạm biệt bác, dì và Mae Wanna. Chúc mọi người có một chuyến đi an toàn," Than Muen chào tạm biệt họ với một nụ cười, khiến Wanna hơi đỏ mặt. Khi chiếc thuyền của gia đình Phraya ra khơi, tôi quay lại và nói:
"Khá là quyến rũ lôi cuốn. Cô ấy gần như tan chảy khi anh mim cười."
"...Em đang nói đến tôi à?" P'Phop quay lại và hỏi.
"Em đang nói đến người đàn ông vừa mim cười với cô gái đó. Có bao nhiêu người cười như thế quanh đây sao?" Tôi rất cáu kỉnh, nhắm mắt lại với một người chỉ cao hơn tôi một chút. Lông mày đen của P'Phop hơi nhướng lên, nhưng anh ấy vẫn im lặng. Tôi tiếp tục với một sự nghi ngờ kéo dài.
"Em tin rằng Mae Wanna thích anh, và hai người trông có vẻ rất phù hợp" tôi tiếp tục.
"Tôi coi Mae Wanna không khác gì em gái của mình" câu trả lời của anh ấy khiến tôi bất ngờ, khiến tôi chớp mắt ngạc nhiên.
"Nhưng cô ấy thật xinh đẹp, một quý cô... nếu là người khác chắc chắn sẽ theo đuổi na"
"Bao gồm cả em..".
"Hả?"
"Em nói Mae Wanna là một người phụ nữ xinh đẹp mà người ta chắc chắn sẽ theo đuổi. Em ngụ ý rằng em cũng có hứng thú với cô ấy, phải không? "
"Này, không có nha ! Đó không phải là điều em muốn nói! " Tôi lắc đầu. "Em đang nói một cách bao quát, không phải về bản thân em".
"Nếu đúng như vậy... "khóe môi anh ấy hơi cong lên trước khi anh ấy tiếp tục, giọng điệu của anh ấy đơn điệu. "Vậy tại sao em lại không theo đuổi Mae Wanna?"
Chà... Em chỉ đơn giản là không có tình cảm đặc biệt với cô ấy."
"Phi cũng không, vì lý do tương tự. Tôi chăm sóc cô ấy như một người em gái. Không có tình cảm gì đặc biệt," anh ấy bình tĩnh trả lời. Tôi hiểu rằng cảm xúc của con người không thể bị ép buộc - nếu bạn không cảm thấy nó, bạn sẽ không cảm thấy nó. Tuy nhiên, điều khiến tôi bối rối là liệu anh ấy có thực sự không có hứng thú với bất kỳ ai hay không. Tôi nghĩ tôi là người duy nhất cảm thấy như vậy.
"Em có thể hỏi anh điều này không?"
"Tất nhiên rồi"
"Anh chưa bao giờ cảm thấy bị thu hút với bất kì ai đó sao..? " Tôi đã hỏi. Người mà tôi đang trò chuyện vẫn im lặng, đôi mắt anh ấy thể hiện sự pha trộn phức tạp của cảm xúc. Khi tôi nhìn anh ấy im lặng trong một khoảng thời gian dài, tôi không thể không cảm thấy thích thú muốn trêu chọc anh ấy..
"Anh có biết rằng có những tin đồn lan truyền về anh từ những người dân ở thị trấn không?"
Vậy sao, Họ đã nói gì?? " Giọng nói của anh ấy bây giờ nghe có vẻ nghiêm túc hơn trước. Rõ ràng, anh ấy hằn đã tự mình nghe một số tin đồn này, điều này đã mang lại nụ cười trên khuôn mặt tôi.
"Chà... họ nói lý do con trai cả của Phraya Phichai Phakdi không thích kết hôn là vì..."
"...."
"...Họ nói rằng nếu không phải vì anh bị rối loạn sinh lý, thì đó là vì anh không đủ năng lực--"
"Nếu là những chuyện này, thì đúng là tôi đã từng nghe tin đồn đó trước đây" anh ấy ngắt lời vào giữa câu với một biểu hiện nghiêm túc.
"Em chỉ mới nghe về nó gần đây. Lúc đầu, em đã bác bỏ nó vì nghĩ chuyện đó là khồn thể," tôi nói.
"...."
"Nhưng bây giờ ngay lúc này, em bắt đầu có một số nghi ngờ... "Tôi đặt một bàn tay ra sau lưng và giả vờ kéo giọng nói của mình. Người nghe đã gửi cho tôi một ánh mắt dữ dội đến nỗi có thể bắn tia laser từ mắt anh ta, khiến tôi bật cười. Có vẻ như anh ấy rất coi trọng phẩm giá của mình.
Em có tin những tin đồn vô nghĩa này không? "Anh ấy hỏi, bước ngày càng gần tôi hơn. Đôi mắt dữ dội của anh ấy giờ lấp lánh với một tia sáng bí ẩn. Tôi nuốt mạnh, cảm thấy một cơn run kỳ lạ trong ngực.
"Em... em..."
"Nếu em không chắc chắn, thì hãy thử và tự chứng minh điều đó. Vậy thì, em sẽ biết liệu những gì dân làng buôn chuyện nói có đúng hay không," anh ấy nói. Trong một khoảnh khắc, tôi quên tất cả các từ, giữ im lặng và lắng nghe nhịp đập nhanh của trái tim tôi ở phía bên trái của ngực.
Thông thường, P'Phop mang một nụ cười tinh tế và nói bằng một giọng nhẹ nhàng giúp người khác thoải mái. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy sử dụng đôi mắt mãnh liệt và nụ cười quyến rũ như vậy trước đây. Bây giờ anh ấy đã hành động như thể anh ấy là một casanova.
Chết tiệt. Ai đã bắt đầu lan truyền những tin đồn này? Chúng phải hoàn toàn là rác rười!
"Em muốn tôi chứng minh điều đó như thế nào? "Anh ấy đã hỏi.
Em.... Không cần gì cả! Em... em luôn phớt lờ tất cả những tin đồn vô nghĩa này," tôi trả lời vội vàng, và nỗ lực tạo khoảng cách với anh ấy. P'Phop không đáp lại tôi, nhưng ánh mắt anh ấy khiến tôi cảm thấy như một con mồi nhỏ trong tay kẻ săn mồi.
"Em... Em xin phép trở về phòng. Em muốn tiếp tục đọc cho xong cuốn sách của mình."
"Được thôi...Em đi đi," anh ấy cười nhạt, nhưng đôi mắt sáng của anh ấy vẫn tiếp tục theo tôi khi tôi lao vào trong. Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng che giấu biểu cảm trên khuôn mặt và suy ngẫm về sự hỗn loạn trong trái tim mình.
Tôi đã mong đợi anh ấy bình tĩnh, nhưng hóa ra anh ấy gần giống như một con hổ - hung dữ và hoang dã. Nụ cười đó và đôi mắt đó khác xa với bình thường, và tôi không biết làm thế nào để xử lý tình huống này. Cuối cùng tôi đã rơi vào một cái bẫy, và mất kiểm soát bản thân.
Nakhun, bạn không nên đi hỏi một câu hỏi nhạy cảm như thế này.
________________________
[3] Mae: Kính ngữ Thái Lan. Về mặt kỹ thuật có nghĩa là mẹ, nhưng nó có thể được sử dụng để nói với những phụ nữ trẻ cao quý hoặc phụ nữ lớn tuổi chưa lập gia đình như một dấu hiệu của sự tôn trọng và lịch sự, ngay cả
khi họ không phải là mẹ.
[4] Sbai: Một bộ quần áo giống như khăn choàng hoặc vài ngực được mặc ở lục địa Đông Nam Á. Sbai được phụ nữ mặc như một chiếc khăn quấn ngực bằng lụa ở Campuchia, Lào và Thái Lan, trong khi ở ven biển Sumatra, Borneo và bán đảo Malay, thuật ngữ tương tự được sử dụng để mô tả một tấm vải đeo vai. Còn được gọi là phaa biang.
[5] Mae Sri Ruen: Một người phụ nữ được kính trọng và có ảnh hưởng hoặc một người phụ nữ có địa vị xã hội cao." Mae" là một kính ngữ được sử dụng để thể hiện sự tôn trọng, và "Sri Ruen" là một danh hiệu ngụ ý quý tộc hoặc cấp bậc cao, ов
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro