Chương 7 : Sự rung động của trái tim( cuối)
Để được ưu tiên đọc trước, sớm hơn các chương tiếp theo, mọi người có thể fl IG: blue_mal_
Sau khi update trên IG khoảng 1-2 ngày tớ cũng sẽ update trên này thoi
Lí do trên IG được ưu tiên là vì tớ muốn cảm ơn các bạn ấy đã dành thời gian "đòi" bản dịch khi tớ lười, hay gửi tớ vài tin nhắn động viên khi tớ tiêu cực. Cảm ơn mọi người.
__________________________
Bởi vì tôi vừa trải qua khoảng thời gian thân thiết đến không ngờ mà chưa kịp thích nghi, điều đó khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ và không thoải mái với P'Phop. Bữa trưa diễn ra trong sự im lặng. Sau khi ăn xong, tôi xin phép P'Phop để rời khỏi nhà, tôi muốn đi chợ và mua đồ.
Mấy ngày gần đây, tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh, tập trung khi học cùng P'Phop. Hy vọng những biểu hiện ấy sẽ lấy được sự tin tưởng rằng tôi sẽ không gây rắc rối ở bất cứ đâu. Và việc tôi cư xử tốt như một cậu bé ngoan nên P'Phop đã đồng ý cho phép tôi ra ngoài đúng như mong đợi.
"Em muốn mua gì? Đến mức phải tự mình đi ra ngoài như thế này." Một giọng nói rất trầm từ phía sau khiến tôi giật mình. Ngồi trên thuyền đang chèo chuẩn bị ra ngoài, tôi mím môi, vẻ mặt mệt mỏi.
Đúng, anh ấy cho phép tôi ra ngoài, nhưng với điều kiện anh ấy sẽ đi cùng tôi. Khi tôi phản đối, anh lại hỏi: Em đi đâu, sao anh không thể đi cùng? Trời ạ, tôi không thể nói sự thật được. Tóm lại, tôi đã đưa anh ấy và... cùng đi ra khỏi nhà.
"Tôi không có ý định mua bất cứ thứ gì. Tôi chỉ muốn đi lang thang, mở mang tầm nhìn một chút." Tôi trả lời, cảm thấy thất vọng vì mọi chuyện diễn ra không như kế hoạch trước đó. Tôi vốn định đi chợ Pak Khlong nhưng phải thay đổi kế hoạch ngay lập tức vì đây là nơi hoạt động mại dâm và là nơi tập trung các quán rượu. Hơn nữa, Klao từng gây rắc rối ở đó. Nếu nói thẳng ra, P'Phop sẽ không bao giờ cho phép tôi đi đến đó. Vì vậy, tôi phải thay đổi và đi đến cửa hàng rượu khác tại chợ Bok, nơi Klao đã ghé qua thường xuyên.
Ngày hôm sau, tôi sẽ bí mật đi đến chợ Pak Khlong khi P'Phop đi làm.
Ngồi buồn chán, mệt mỏi trên chiếc thuyền được khoảng nửa giờ, thuyền chèo của tôi đã cập bến tại một ngôi đình. P'Phop đã đồng ý để tôi tự vào đó trong khi anh giác thuyền. Sau đó, tôi đi thẳng đến chợ, cách không quá xa từ bến cảng.
Chợ mà tôi đến thăm hôm nay là một chợ bán các loại hàng tạp hóa và đồ gia dụng, mở cửa hoạt động suốt cả ngày. Vì hôm nay cũng là ngày nghỉ, do đó người dân khá đông đúc. Thường thì tôi không thích những nơi đông người lắm, nhưng vì có những món đồ lạ và hấp dẫn được trưng bày ở cả hai bên đường, nên nó đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi đã đi loanh quanh ngắm hàng và thích thú đến mức gần như quên mất mọi thứ xung quanh.
"Ngày xưa, khi còn nhỏ, em không thích ra khỏi nhà. Nhưng bây giờ, có vẻ em hợp trở thành một phần của mái ấm và ngồi trông nhà hơn." Giọng nói của P'Phop đang đi bên cạnh anh. Nó vang lên khi tôi đang đứng lấy cái gạt tàn trước cửa hàng đồ đồng tráng men.
Tôi nhìn anh ấy, nghiêng đầu suy nghĩ và nói: "Vậy tại sao tôi phải làm vậy, sống cùng gia đình và ngồi gác cùng như vậy? Tôi không phải là một người phụ nữ?"
"...Điều đó đúng với em." Anh mỉm cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh. Có gì buồn cười mà tôi không hiểu.
Chúng tôi đã ở sống cùng nhau được ba tuần rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình vẫn chưa biết nhiều về người đàn ông này. Tôi nghĩ P'Phop giống như là một người nghiện ma túy, đôi khi anh ấy thực sự rất trầm tính và nghiêm túc nhưng những lúc khác anh ấy có thể tinh nghịch và khó chịu. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là anh ấy có vẻ rất trưởng thành. Ở xã hội này, việc kết hôn và lập gia đình khi còn trẻ khiến anh trông có vẻ trưởng thành rất nhiều, dù thực tế anh chỉ mới 1 tuổi. So với tôi, một sinh viên đại học năm ba, năm tư, anh ấy có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều.
"Ở cuối chợ có cửa hàng bán đồ vàng ròng và đồ trang sức nhập khẩu từ Trung Quốc. Nếu em quan tâm, tôi có thể dẫn đi xem." P'Phop quay sang khi cả hai bắt đầu bước đi. Tôi nhận thấy rằng tất cả các thương gia đều chào hỏi anh thêm vào đó anh ấy có vẻ rất thành thạo đường ở khu vực này, thế nên tôi cũng cúi đầu chào lại rồi lên tiếng hỏi.
"Anh có thể dẫn đường . P'Phop có vẻ biết rất rõ về khu vực này".
"Đây là khu vực thuộc trách nhiệm của tôi. Làm sao tôi có thể không biết rõ về nơi đây? Xung quanh đây có rất nhiều bọn côn đồ và trộm cắp thường gây rắc rối cho tôi để kéo tôi vào ngục tối [2] ". Anh ấy cười đáp.
Ồ, tôi quên mất anh ấy là cảnh sát và thường xuyên phải ra ngoài kiểm tra khu vực. Nếu không thành thạo, anh ấy không cần phải làm công việc đó để kiếm sống nữa. Vậy thì...
"Đúng vậy, tôi cứ tưởng mình hay tán tỉnh các cô gái quanh đây nên hiểu rõ khu vực hơn." Tôi giả vờ thản nhiên nói. Đôi lông mày đen của người nghe nhướn lên, khuôn mặt cũng trở lên nghiêm túc hơn như thể không ngờ tôi sẽ nói điều đó.
"Tôi chưa để mắt đến ai, nên không cần phải quan tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào. Tôi chỉ muốn trở thành người bạn thân như em, hiện tại có thể nhìn thấy rằng tôi sẽ còn lâu mới thay đổi được mà tiến xa hơn." P'Phop nhìn vào mắt tôi và mỉm cười, lời nói của anh khiến cho tôi cảm thấy bối rối.
Anh ấy có phải là độc thân? Hay ý của câu là hỏi liệu tôi có muốn làm bạn với anh không? Tuy nhiên, khi anh ấy nói sẽ còn lâu mới thay đổi được, có thể ý của anh ấy là anh khó có thể tìm được một người yêu trong thời gian tới, phải không
"Đợi đã, những gì anh vừa nói có nghĩa là...."
"Ý của tôi chỉ là tôi sẽ sống cô đơn thêm một thời gian dài nữa." Anh ngắt lời giữa chừng, với nụ cười dịu dàng và ánh mắt lạnh. Điều đó khiến tôi tự tin rằng suy nghĩ của mình là chính xác.
"Em không định xem đồ trang sức à? Nhanh lên đi thôi," Anh nói rồi bỏ đi trước. Trong khi tôi nhìn theo tấm lưng rộng của anh ấy với sự ngạc nhiên.
Đúng vậy, nếu tôi không thể tìm được bạn gái thì tôi cũng muốn anh ta không thể tìm được bạn gái giống như tôi.
Rất khó chịu!
Tôi và P'Phop đã dành thời gian ở cửa hàng trang sức Leuang tại cuối chợ lớn. Sau khi xem qua các mặt hàng mình hài lòng, chúng tôi đã tiếp tục đến điểm đến chính của việc ra khỏi nhà này, đó là mời P'Phop đến quán rượu ở Klong Klua, nơi mà Klao hay lui tới. Tất nhiên, khi tôi đề xuất ý định này, người cảnh sát không thích điều đó. Nhưng tôi giải thích rằng muốn ghé qua và chào hỏi chủ quán. Vì vậy, họ đã chấp nhận cho chúng tôi đi.
Cửa hàng rượu nằm ở cuối chợ, là một cửa hàng lớn, không giống như cửa hàng đầu tiên tôi ghé thăm chỉ là một căn lều nhỏ. Mặc dù chủ cửa hàng là một người Trung Quốc và nói được một ít tiếng Thái nhưng ở đây cũng có bán tất cả các loại rượu trắng Thái, rượu Trung Quốc, rượu Tây cũng như các loại thuốc ngâm để bán. Vì vậy, cửa hàng thu hút khách hàng đông đúc, đặc biệt vào buổi chiều. Trong thời đại này, có vẻ như có xu hướng nhìn nhận những người uống rượu là những người không có việc làm, nhưng vì hôm nay là ngày nghỉ, nên không có gì để ngại khi ghé vào cửa hàng rượu. Do đó, việc đến cửa hàng rượu từ buổi chiều trở đi không còn gây khó chịu gì nữa.
"P'Phop, chúng ta vào trong thôi," tôi nói và mời P'Phop hãy ngồi trong cửa hàng. Đối phương lập tức nhìn tôi một cái nghiêm khắc.
"Tôi không nghĩ em không nên uống rượu"
"Nhưng hôm trước anh vẫn cho tôi uống."
"Đó là vì hai ta cùng uống riêng ở nhà, không phải ở nơi công cộng như thế này." Anh nhìn quanh. Với ánh mắt nghiêm nghị, tôi nhanh chóng cố nghĩ ra một lời bào chữa.
Tôi đã mất công đến đây. Nếu không vào trong hỏi thông tin thì chuyến đi này coi như công cốc. Haizz
"Được rồi, vậy tôi không uống rượu. Nhưng nếu là thuốc bổ thì có vấn đề gì sao?" Tôi buột miệng nói khi mắt tôi đụng phải lọ thuốc ngâm trước cửa hàng. Người bên cạnh dường như không để ý tôi chút nào.
"Thuốc ngâm đó là rượu," Anh lặng lẽ đáp.
"Nhưng nó cũng là một loại thuốc bổ. Nhấp một hoặc hai ngụm sẽ không say. Hoặc nếu tôi thực sự say thì P'Phop có lẽ sẽ không nỡ bỏ rơi tôi đâu nhỉ. Tôi nghĩ vậy." Tôi vội vàng mỉm cười để nịnh nọt người đàn ông lớn tuổi hơn khi thấy đối phương vẫn bình tĩnh. Tôi mím môi một chút làm bộ mặt đáng thương, thiếu sức sống.
"Và tôi cũng mệt rồi. Chúng ta đã đi bộ khá lâu rồi, vào quán nghỉ ngơi một lát nhé."
"...."
"Ôi, P'Phoppp"
"...Ừm"
Yeah! Tôi vui mừng hét lên trong lòng khi viên cảnh sát nhượng bộ đồng ý và nhanh chóng kéo P'Phop vào cửa hàng trước khi anh đổi ý. Nhân viên trong cửa hàng là một thanh niên da ngăm đen chỉ mặc một chiếc khố. Anh ta bước theo sau tôi và cười tươi với cái miệng toát lên chiếc răng đen khiến cho mọi người cảm thấy thân thiện.
"Đã lâu rồi chúng ta không gặp, thưa Khun Klao. Lần này người đến cùng Than Meun sao." Chỉ cần lời chào hỏi, tâm trạng mà từng bay bổng của tôi có thể tan biến chỉ trong nháy mắt.
Nói rằng chúng ta đã lâu không gặp nhau. Và trong bao lâu...
"Thật sự, tôi có cảm giác như mình vừa ghé qua đây vậy. Đã bao lâu tôi không tới đây rồi?"
"Có vẻ như đã gần hai tháng rồi, gần đây tôi nghe nói Khun Klao chủ yếu ghé qua khu chợ Pak Khlong. Ông chủ luôn phàn nàn khiến tôi tổn thương mỗi ngày."
Gần hai tháng...Nếu tính cả thời gian tôi đã ở đây thì có lẽ hơn một tháng rồi tôi ghé qua đây trước khi biến mất. Vậy nên ở đây không có manh mối nữa. Tôi đã quyết định đi đến chợ Pak Klong thôi. Nó chỉ cách cửa kênh thôi, nếu bây giờ P'Phop không đi cùng có lẽ tôi sẽ đến đó và sẽ tìm được tương đối một số thông tin rồi
Thực sự, vì anh ấy nên tôi mới phải ra đi một mình.
"Tại sao em lại nhìn tôi vậy?" Người bên cạnh quay sang hỏi, tôi nhanh chóng né tránh và che giấu ánh mắt của mình bằng tay trái, sau đó quay đi và gọi một ly rượu để giảm căng thẳng.
Xung quanh ồn ào bởi giọng nói của khách hàng, phần lớn là nam giới. Trong thời đại này, thương mại với người nước ngoài dường như đang phát triển rất mạnh. Bất kể đi đâu, tôi đều thấy người nước ngoài mặc quần áo lạ và đi dạo xung quanh. Có cả làng người nước ngoài trong trung tâm thành phố, bao gồm cả người Trung Quốc và người phương Tây. Ngay cả tại quán rượu mà tôi đang ngồi, có hai người phương Tây tóc vàng ngồi uống rượu và trò chuyện bên bàn gần đó bằng tiếng Anh.
Lúc đầu tôi không để ý gì đến họ, nhưng rồi đột nhiên tôi nghe thấy một câu nói vang lên bên tai.
"Did you see the man who sitting at that table, wearing a long sleeve blue shirt? He is a local police officer in this area"
(Bạn có thấy người đàn ông ngồi ở bàn mặc áo xanh đó không? Anh ấy là cảnh sát tuần tra ở khu vực này)
"The man who' s sitting with the white man?"
(Ngồi với một người đàn ông da trắng?)
"Yes, I once had an argument with a street vendor. She said the money that I gave her wasn't right. Then I was angry, that officer came to mediate, but he didn't understand anything I said. What a waste of time"
(Vâng, có lần tôi cãi nhau với một người bán hàng rong. Cô ấy tố cáo tôi đã không trả đầy đủ số tiền cho cô ấy. Khi tôi tức giận, anh ấy bước vào và hòa giải. Nếu anh ấy thậm chí không hiểu những gì tôi nói thì thật lãng phí thời gian.)
"You already know that this country is uncivilized, how could you hope that someone would communicate with us?"
(Bạn biết đấy đất nước này còn thiếu nền văn minh, làm sao bạn có thể hy vọng có ai đó liên lạc với chúng ta?)
"You' re right. In the end, I had to pay to cut off the annoyance. And there was another time when I was flirting with women, he came up with a fight with me. I doubt that he wants her too. The government officials in this country are truly shit"
"Bạn nói đúng. Cuối cùng tôi phải trả tiền để kết thúc sự khó chịu. Và có lần tôi đang tán tỉnh phụ nữ thì anh ta lại gây sự với tôi. Tôi nghi ngờ rằng anh ấy cũng muốn cô ấy. Các quan chức chính phủ ở đất nước này thực sự là những kẻ khốn nạn"
Cuộc trò chuyện đó khiến tôi cau mày. Có thể tôi biết P'Phop không lâu nhưng như đã thấy trong gần ba tuần trở lại đây, tôi nhận thấy anh ta là người thẳng thắn và không có những thói quen xấu như người phương Tây. Đúng vậy, tôi nói thật đấy, đặc biệt là việc ganh đua phụ nữ không thể xảy ra. À, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy liếc ai đó quá nhiều lần. Nếu không, làm sao có thể bị đồn thổi là mất khả năng đó chứ?
"Why do I have to endure this barbaric country? I'm so sick with it"
(Tại sao tôi phải chịu đựng đất nước man rợ này? Tôi phát ngán với nó rồi)
"I agree, based on shapes and skins of the people, they were completely ugly"
(Tôi đồng ý, nhìn vào hình dáng và làn da của họ thì hoàn toàn xấu xí)
Lúc này, tôi bắt đầu cau mày khó chịu. Đúng vậy, trong thời đại này thành phố Ayothaya vẫn chưa phát triển như phương Tây. Nhưng việc nói xấu ngoại hình của người khác liệu có phải là điều đáng làm không?
"That man is looking at us."
(Người đàn ông đó đang nhìn chúng ta.) Một người nước ngoài nói khi nhìn thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào họ. Đối phương quay lại nhìn tôi trước khi cười và nói nhỏ bằng tiếng Anh
"Let him look. Those stupid people don't know what we are talking about."
(Nhìn xem, kẻ ngốc đó vẫn còn lắng nghe điều chúng ta nói. Dù sao thì nó cũng không hiểu gì về nó.)
"What did you say? Who is stupid?"
(Vừa rồi cậu nói ai ngốc?) Tôi cao giọng. Đột nhiên cả cửa hàng im lặng.
"Why don't you answer me?"
(Tại sao bạn không trả lời tôi?) Tôi hỏi lại khi không nhận được câu trả lời, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hai người nước ngoài dường như cũng cứng đờ với cú sốc và nụ cười gượng hiện lên.
"Are you surprised that I understand what you said? I didn't want to interrupt but you mentioned my brother, so I had no choice."
(Bạn có ngạc nhiên khi tôi hiểu những gì bạn đang nói không? Tôi không muốn làm phiền hoặc làm gián đoạn nhưng bạn đã nhắc đến anh trai của tôi nên tôi không còn lựa chọn nào khác..)
"When did I mention about your brother?"
(Tôi nhắc đến anh trai của bạn khi nào?) Người nước ngoài đầu tiên, người có vẻ đã bớt sốc, đã xua tan nỗi sợ hãi và niềm vui tràn đầy trên khuôn mặt và ánh mắt, lên tiếng hỏi lại tôi với vẻ mặt kiêu ngạo.
"You're talking about a man who wearing a long sleeve blue shirt, who is a policeman. Isn't it only him in this shop? Hey, let me tell you something, my brother is a just person. He works according to his duties and never be the one who starts a fight like you accused. Aren't you the one that harasses others, so he had to interfere?"
(Cậu đang nói một người đàn ông mặc áo xanh dài tay, là cảnh sát. Trong cửa hàng này, chỉ có duy nhất anh trai tôi thôi không phải sao. Này, để tôi nói cho cậu biết một điều, anh trai tôi là người công bằng, làm công việc theo trách nhiệm, chưa từng gây sự với ai như bạn đã nói. Bạn không phải là người quấy rối người khác nên mới bị anh ấy phải ra tay như vậy sao?) Tôi nói nhanh với một loạt từ ngữ tức giận.
"You' re on the same side. You would talk anything for him."
(Hai người ở cùng một phía. Bạn sẽ nói bất kì điều gì cho anh ấy)
"Maybe you' re right, because I would not take side with the people who came to live in other country, then blame on it as you do.
(Có lẽ là bạn nói đúng, vì tôi sẽ không đứng về phía một người đến sống ở đất nước của người khác và coi thường đất nước của họ như bạn đã làm.) Tôi đáp lại bằng giọng lạnh lùng.
Lúc này, toàn bộ mọi người trong cửa hàng đã bắt đầu bàn tán xôn xao, tôi nhìn thấy đối phương đang nghiến răng nghiến lợi. Có vẻ như anh ta đang cố kìm nén cảm xúc, một người nước ngoài khác thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng lên tiếng chỉ trích bạn mình. Sau đó, anh ta giận dữ và đặt một số tiền lên bàn làm phí rượu, rồi cùng nhau rời khỏi cửa hàng với ánh mắt dõi theo phía sau của tôi.
Tôi thực sự ghét những người thích coi thường người khác và nhạo báng họ một cách không cần thiết. Họ thật là hèn hạ. Những người như vậy cần phải được đáp trả một cách thích đáng. Tuy nhiên, dựa vào tính cách của họ, có vẻ như họ không đáng để quan tâm đến.
"Klao," giọng nói trầm ổn của P'Phop vang lên khiến tôi quay lại và nhìn vào tấm lưng anh ấy. Một cảm giác khó chịu bất ngờ tràn lên khi tôi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của anh ấy đang đang dõi theo tôi mà không hề rời mắt.
"Làm sao em nói được ngôn ngữ của người Pha-ri-si?"
Điều không may đã xảy ra rồi. Sự im lặng thật sự trở nên khó chịu, trong khi mồ hôi bắt đầu thấm qua khuôn mặt. Không chỉ riêng P'Phop, mà cả những người khác có mặt trong cửa hàng cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Trong thời đại của tôi, không có gì lạ khi ai đó có thể nói tiếng Anh một cách lưu loát. Nhưng đối với thời đại này, điều đó quả thực rất kỳ lạ, ngay cả các quan chức hay quý tộc cũng khó có thể nói chuyện với nhau một cách thành thạo. Và tôi tự tin nói tiếng Anh lưu loát như vậy, ai không nghi ngờ thì thật là kỳ quặc.
Mẹ kiếp, lần này ngươi thật sự lỡ, thực sự lỡ đến tận cùng luôn rồi!!!
"À...khi tôi ở Phichit. Tôi...tôi đã được dạy một số điều."
"Em học từ ai?"
"...Học từ các nhà truyền giáo." Tôi cố gắng kiểm soát giọng điệu của mình, trả lời một cách bình thường, mơ hồ. Tôi đã nghe mọi người nói rằng có nhóm người Hồi giáo, các nhà truyền giáo truyền bá tôn giáo đang ở Phra Nakhon. Họ cũng dạy tiếng Anh, lý do nghe có vẻ có lý nhất.
"Ở thành phố Phichit cũng có người truyền giáo."
"Thưa có chứ thưa Than Meun! Nếu không thì tôi sẽ học được từ ai đây?" Tôi giả vờ cười nhưng cũng nhận ra rằng tiếng cười của mình khá khô khan. Tôi thật sự biết ơn vì đã để người giúp việc ở lại canh giữ thuyền, nếu đi cùng, họ có lẽ sẽ phản đối và lời giải thích này chắc chắn sẽ không có tác dụng.
"Vậy thì có lẽ em biết rất rõ tiếng Farang," P'Phop mỉm cười nhẹ. Nhưng ánh mắt của anh vẫn có nghi hoặc, lời nói tiếp theo của anh đã xác nhận rất rõ ràng.
"Viết và đọc tiếng Thái thì vẫn chưa trôi chảy nhưng nói một ngôn ngữ quốc gia khác một cách lưu loát. Thật kỳ lạ."
"..."
Ôi anh ơi, em xin anh đấy. Đừng băn khoăn mãi mãi nữa!!!
"Trí nhớ của tôi không được tốt. Có thứ tôi nhớ, có thứ thì không. Tôi chỉ tình cờ nhớ được cách nói tiếng Farang thôi," Tôi trả lời với lý do mà tôi cho là hợp lý nhất. Cảm ơn P'Jom vì đã chẩn đoán các triệu chứng bệnh của tôi xuất hiện như thế. Nó khiến tôi tìm một cái cớ để thân có thể hành động phi lý hơn rất nhiều.
"P'Phop, tôi nghĩ chúng ta nên quay lại nhà. Có vẻ như trời sắp mưa nếu bị ướt sẽ khó chịu lắm" Tôi nhanh chóng lên tiếng mời anh về trước khi có bất kỳ sự việc nào xảy ra, để không phải gây nghi ngờ trong mắt P'Phop nhiều hơn. Anh ấy đồng ý mà không nói gì.
Sự bất an vẫn còn lơ lửng trong tâm trí tôi. Càng nghĩ, càng nghĩ tôi càng muốn tự mắng mình. Vừa rồi đáng lẽ tôi nên bình tĩnh và lắng nghe. Họ thậm chí còn không bàn tán về tôi. Tại sao tôi phải quan tâm...
"Vậy, vừa rồi em và mấy người Pharangite đã tranh cãi về điều gì?" Người đã im lặng hồi lâu hỏi khi đi đám đông trong chợ để trở lại bến tàu.
"Anh ta... đã nói xấu P'Phop. Họ coi thường đất nước chúng ta, tôi nghe không chịu nổi nên mới cãi lại."
"Họ nói xấu ta ư." Người bên cạnh ngạc nhiên nhướng mày, tôi gật đầu
"Đúng vậy, anh ta nói rằng P'Phop đã từng hòa giải khi anh ta tranh cãi với người bán và còn cho rằng P'Phop đã cố tình gây rắc rối khi anh ta tán tỉnh người phụ nữ." Vừa nghĩ đến những lời đó, tôi lại cảm thấy khó chịu. P'Phop im lặng một lúc trước khi phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
"Ừm, thật sự có chuyện như vậy."
"Huh, anh thực sự đã tìm cách gây rắc rối với anh ta trước"
"Không phải như thế. Vụ việc của người bán hàng là vì anh ta không trả đủ tiền đồ ăn rồi còn lớn tiếng gây rối nên tôi phải can thiệp để hòa giải. Còn vụ việc với người phụ nữ, anh ta đã có những hành động xâm phạm, và người phụ nữ muốn cầu xin sự giúp đỡ. Vì vậy tôi đã đến gần để giúp cô ấy," P'Phop bình tĩnh giải thích
Tóm lại, người phương Tây đó đã tự tạo ra rắc rối cho chính mình và sau đó lại giả vờ là người tốt rồi đổ lỗi sự xấu xa của mình cho người khác. Tôi nghĩ P'Phop không có tính cách như vậy. Ít nhất điều này là một điểm mà tôi nhìn thấy anh ấy.
"Thay vào đó, em đã tranh cãi với họ vì họ bàn tán về anh của em sao."
"À..., những gì họ nói là không đúng," tôi trả lời hơi lúng túng, không hiểu tại sao mình phải tự gây rắc rối và tức giận thay người khác. Và thậm chí còn tức giận hơn khi nhìn thấy người kia cười và nhìn tôi một cách thích thú.
"Cảm ơn em vì đã bảo vệ tôi."
Đôi mắt của P'Phop trông dịu dàng hơn bao giờ hết khi anh nói những lời đó. Đôi mắt đen láy như có một sức hút mãnh liệt, khiến tôi không thể rời mắt. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh một lúc mà không nhận ra, cho đến khi cảm giác lan tỏa khắp cơ thể, tôi nhanh chóng né tránh ánh mắt đó. Mắt cụp xuống tránh ánh mắt sắc bén và lẩm bẩm trả lời.
"Không có gì đâu, chúng ta... nhanh lên và đi thôi."
"Ừm"
Tôi bước đi thẳng về phía trước, mục tiêu của tôi lúc này là trở về bến càng nhanh càng tốt và cố gắng không chạm mắt vào ai, đặc biệt là người bên cạnh. Những người xung quanh trong chợ vẫn chen chúc nhau. Không khí vào buổi chiều nóng bức, khiến tôi mồ hôi chảy đầy cả khuôn mặt, mặt nóng bừng và đỏ bừng cảm giác như đang sốt.
Có thể là do tôi đã uống rượu thuốc không chăng? Chắc chắn là vậy. Nhiệt độ trong cơ thể tôi cao hơn thường ngày khiến tôi cảm thấy nóng bức.
Chỉ thế thôi. Không có gì.....
Hết chương 7
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro