Chương 7 : Sự rung động của trái tim (1)
Trong thời đại cổ xưa, không phải lúc nào tôi cũng cảm thấy thoải mái bởi mất đi sự thân quen của thời gian và không gian, nơi mà tôi đã lớn lên và trưởng thành. Điều này khiến cho tôi căng thẳng hàng ngày mặc dù tôi biết không có cách nào khác ngoài việc bản thân phải cố gắng thích ứng với nơi đây, hòa nhập với mọi người và văn hóa trong xã hội thời gian này cho đến ngày tôi tìm được cách quay trở về. Sau ba tuần sống ở đây, tôi nhận ra sự khác biệt giữa thời gian hơn bốn trăm năm trước và hiện tại, ở đâu cũng có thuận lợi và bất lợi riêng.
Nói về những lợi ích trước tiên, tôi nghĩ rằng thiên nhiên ở đây rất phong phú, có rất nhiều gạo, cá, nhiều loại thức ăn, nó sẽ khiến bạn không bao giờ chán khi đến bữa.Dù nhìn xung quanh ở đâu thì, bạn cũng sẽ nhìn thấy dòng sông, cánh đồng lúa, những ngôi nhà kiểu Thái Lan và các ngôi chùa. Không có tòa nhà cao tầng hay nhà máy công nghiệp, không có yếu tố nào gây ô nhiễm không khí như hiện nay. Mỗi hơi thở bạn hít vào không cần lo lắng về PM2.5 (bụi mịn) xâm nhập vào phổi. Không khí trong lành và mát mẻ ngay cả khi không có quạt gió, bạn vẫn có thể sống thoải mái mà không ra mồ hôi chỉ trong tích tắc. Mặc dù hiện tại đã gần đến mùa hè rồi, nhưng khí hậu ở đây vẫn se lạnh hơn so với Bangkok bất kể là khi trời rét hay rét buốt điều gì đi chăng nữa
Ngoài ra, lối sống của con người rất đơn giản và không hỗn loạn phức tạp, tạo cảm giác như thời gian trôi qua một cách chậm rãi. Nếu không tính đến việc tôi luôn khao khát được về nhà, điều khiến tôi lo lắng mỗi ngày thì việc sống một cuộc sống đơn giản như thế này cũng giúp tôi giải tỏa toả tinh thần căng thẳng, mệt mỏi khỏi cuộc sống hối hả của mình ở thủ đô, tôi cũng đã được thư giãn, nghỉ ngơi rất nhiều.
Tất nhiên, bên cạnh những ưu điểm trên thì cũng phải có nhược điểm, và có rất nhiều nhược điểm đan xen nhau. Đối với tôi, người được sinh ra và được sống với công nghệ tiện nghi trong một thời gian dài, thì một trong những nhược điểm số một ở đây là không có internet, không điện thoại, không Netflix để xem. Không có trò chơi gì để giải trí. Việc di chuyển đi lại cũng khó khăn, nếu không chèo thuyền thì phải đi bộ hoặc cưỡi ngựa và cưỡi voi (đúng vậy, họ thực sự cưỡi voi khi di chuyển xa hoặc trên các con đường gập ghềnh). Nếu đi xa hơn một chút, bạn sẽ phải ngồi xe kéo dọc qua con đường đầy bụi bặm, việc liên lạc gặp khó khăn. Trong thời đại hiện nay giao tiếp cũng gặp khó khăn. Ngày nay, nếu muốn liên lạc với bất kỳ ai, thì chỉ gọi điện, gửi Line, hoặc có thể gọi cho nhau ngay cả khi họ ở các bán cầu khác nhau trên thế giới. Nhưng thời đại này chỉ có những lá thư, hoặc để báo tin khẩn cấp, cử thường dân đến thông báo, vẫn được coi là chậm.
Thời đại này, là một hệ thống xã hội mà nhìn nhận con người không bình đẳng, điều này khiến tôi rất khó chịu. Khi nghe giảng của giáo sư, tôi không hiểu gì những từ ngữ và đã học được gì trong sách giáo trình. Và không biết bản thân cảm thấy thế nào? Nhưng khi tôi được tận mắt mắt chứng kiến, tôi nghĩ rằng bản thân mình thật may mắn sinh ra trong thời đại chế độ nô lệ bị chấm dứt và bãi bỏ. Nếu không bây giờ có lẽ tôi đã phải làm người hầu, sống và làm việc trong gia đình nhà ai đó rồi.
"Klao..."
Và cũng không có gì nhiều để làm. Ngày nào tôi cũng chỉ luân phiên hết ăn rồi ngủ. Đã ba tuần rồi mà má tôi vẫn sưng tấy thế này. Liệu từ giờ trở đi, tôi sẽ không ăn nữa mà thay vào đó bằng việc đi bộ được không...
"Klao"
Ngoài ra, ở đây vẫn chưa có món shabu shabu và barbecue (thịt lợn nướng) lần nữa. Khi nào tôi mới được trở về nhà? Tôi phải về nhà. Tôi thèm ăn barbecue đến chết mất.
"Klao"
Này!" Một giọng nói trầm vang lên bên tai khiến tôi, người đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình giật mình, bất ngờ và vội vàng quay lại nhìn, khối thịt đang đập dữ dội ở lồng ngực trái, dường như còn đập mạnh hơn trước, khi bản thân phát hiện khuôn mặt sắc sảo của chủ nhân giọng nói chỉ cách mình vài cm.
"Một mình ngồi đây phân tâm suy nghĩ về chuyện gì vậy? Ta đã gọi em nhiều lần rồi đấy nhé." P'Phop nheo mắt. Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, trong kho tôi vẫn còn choáng váng, với đôi mắt đăm chiêu.
"Tôi xin lỗi, tôi...tôi đang suy nghĩ vài chuyện...tại sao P'Phop lại gọi tôi?" Tôi nghiêng người lùi lại một chút, lắp bắp và tránh ánh mắt của anh để thoát khỏi đống hỗn độn. Thề rằng tôi không nghe thấy tiếng gọi của anh ấy thực sự. Có lẽ tôi chỉ suy nghĩ quá nhiều về món thịt lợn shabu shabu.
Nhưng tại sao anh ta lại phải đến gần thế này?.....
"Ta muốn xem cuốn sách của em. Em viết xong rồi phải không?"Người đó nói, nhìn vào cuốn sách đen dưới tay tôi.
Sau cái ngày Phraya nhờ P'Phop giúp đỡ tôi học sách, mỗi ngày trước bữa tối diễn ra và sau khi P'Phop kết thúc công việc ở hoàng gia, hoặc trong thời gian sau bữa sáng của những ngày nghỉ lễ, anh ấy sẽ tranh thủ thời gian để giúp tôi học. Tôi sẽ phải ngồi học cách viết và đọc với người cảnh sát làm nhiệm vụ như một người thầy giáo cần thiết. Anh ấy đã hoàn thành công việc của mình một cách hoàn hảo (mặc dù có lúc ánh mắt anh ta có chút nghi ngờ khi thấy tôi không thể đọc và viết trôi chảy). P'Phop không bao giờ tức giận, anh ấy rất bình tĩnh, chậm rãi giảng và từ từ chỉ dẫn. Anh ấy chưa bao giờ trách móc khi tôi viết sai. Phương pháp dạy của anh ấy là nói cho tôi biết từ rồi bắt tôi lặp lại và viết ra, giống hệt như các thầy cô hồi tôi học tiểu học.
"Đã xong rồi." Tôi đặt cây bút chì trên tay xuống, đẩy cuốn sổ về phía anh ấy mà không nhìn vào mắt anh ấy. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy quen thuộc với tình huống này ngay từ lần đầu tiên tôi bắt đầu học với anh ấy. Như thể chuyện đó đã xảy ra trước đây rồi và...
"Ta muốn nói điều mà ta đã nói từ hôm trước rồi. Chữ viết tay của bạn đã thay đổi rất nhiều so trước đây. Khi đó nó rất dày." P'Phop liếc nhìn nét chữ của tôi một lúc, trước khi lên tiếng. Tôi khẽ liếc nhìn anh ấy và nuốt nước bọt. Tôi nhận ra rằng đây là một trong những thời điểm khác mà tôi không thể không thể che giấu sự bối rối và kìm nén sự nghi ngờ của anh ấy.
Mặc dù chúng tôi trông giống nhau, vẫn có những sai sót ở cùng một chỗ, nhưng có một số thứ không hoàn toàn giống nhau, chẳng hạn như chữ viết tay. Tôi muốn viết giống như người xưa, sử dụng bút lông và mực để tạo ra nét chữ độc đáo. Làm thế nào để làm được điều này? Dù đã cố gắng bắt chước chữ viết tay của Klao, nhưng nét chữ giữa chúng tôi vẫn khác biệt.
"Chà... tôi không thể nhớ bất cứ điều gì ở đây. Một số chữ viết tay đã thay đổi. Đó là chuyện bình thường. Lần này tôi sử dụng kỹ thuật viết không mượt mà như trước." Cảnh sát có vẻ không tin tôi lắm. Nhưng anh lại không nói gì cả, cũng không có gì để tranh luận lại, chỉ im lặng và ngồi lại kiểm tra và xem xét tính chính xác của những từ tôi đã viết trong quyển sổ. Trong khi đó, thở phào nhẹ nhõm và cảm thấy an lòng.
Cám ơn trời một lần nữa. Ở thời đại này, không có xét nghiệm dấu vân tay và DNA.
"Vẫn còn một số từ còn viết sai chính tả. Không sao cả. Đọc và ghi nhớ chúng dần dần. Hôm nay đến đây thôi, thế là đủ rồi" P'Phop đưa cuốn sổ bên trong có những chữ đã bị gạch chân những từ tôi viết sai và đã được anh chữa lại sao cho đúng. Tôi cảm ơn anh, trong lòng cảm thấy vui vẻ một cách kỳ lạ.
Đi được một lúc, đã đến mười giờ rồi. Hơn nữa hôm nay còn là ngày lễ. Tôi nghĩ tôi sẽ xin P'Phop ra khỏi nhà và theo các đâu vết đến các cửa hàng rượu ở những khu chợ khác mà Klao thường ghé thăm để uống rượu, hy vọng sẽ bắt gặp được ai đó và biết thêm thông tin của Klao trước khi biến mất.
"Chuoi giúp ta"
"Có việc gì vậy ạ?"
"Ngươi mang đồ của Khun Klao vào phòng để, rồi sau đó theo ta ra chuồng ngựa," P'Phop nói với người hầu của tôi đang ngồi gác chắn cách đó không xa, trước khi quay sang nói chuyện với tôi.
"Đi nào."
"Đi đâu?"
"Làm thế nào để tự em đi đến chuồng ngựa và tập luyện nhỉ? Ta sẽ dạy em cách cưỡi ngựa." Anh mỉm cười trong khi đó mắt tôi mở to ra. Việc dạy tôi học là quá đủ rồi, nhưng còn việc dạy cách cưỡi ngựa, ừm...
Tôi có thể là người hơi hoài nghi một chút, nhưng nhìn vào ánh mắt anh ấy, tôi nghĩ chắc chắn anh ấy đã có kế hoạch gì đó rồi. Không. Tôi không tin vào điều đó, tôi không muốn bị lừa dối và không muốn bị trêu chọc.
"Điều đó không quan trọng, nếu tôi không biết thì cũng không có vấn đề gì."
"Không phải sinh ra là nam nhân cũng nhất định phải nhũng kiến thức, kỹ năng này trong mình. Trong tương lai, không biết bản thân sẽ rơi vào hoàn cảnh, tình huống nào. Việc có kiến thức dù chỉ là ít ỏi, vẫn tốt hơn là việc không biết gì cả." P'Phop nói với một giọng nghiêm túc, khiến tôi không thể tranh luận lại. Những gì anh ấy nói đều đúng. Nhưng dựa trên những gì tôi đã thấy trong các bộ phim truyền hình, thì việc học cưỡi ngựa...
Điều đó không có nghĩa là người hướng dẫn phải... ngồi phía sau sao?
"Ta hiểu rằng em sẽ cảm thấy áp lực, không thoải mái khi học cùng ta. Nếu em không học, như vậy có thể sẽ không vâng lời và làm phiền đến sự chỉ đạo cha mẹ. Việc học cưỡi ngựa không khó, không mất nhiều thời gian để thành thạo. Hãy để lòng mình thoải mái một chút." Giọng điệu, giọng nói và ánh mắt chứa đựng sự không hài lòng khiến tôi nheo mắt lại.
Bên ngoài, anh ta có vẻ là một người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt và ít nói. Nhưng thực sự P'Phop không tốt đến thế đâu. Nhìn vào câu mà anh ấy vừa nói cách đây ít lâu, hiện tại nó đã trở thành lỗi của tôi mà tôi không muốn học. Hơn nữa, anh ấy còn tỏ ra chính tôi là người không muốn anh ấy dạy, và tôi không nghe theo lời đề nghị của cha mẹ nữa chứ.
Con người ngày xưa xảo quyệt thật đấy.
"Tôi không xấu hổ. Tôi chỉ đang quan tâm đến P'Phop mà thôi." Tôi liền viện cớ. Đúng là tôi không thoải mái. Tôi không muốn anh ấy dạy tôi, nhưng ai sẽ chấp nhận điều này chứ? Nếu tôi chấp nhận, thì tôi sẽ trông như một người thua cuộc. Trong trận đấu miệng lần này, đúng vậy.
"Đừng lo lắng." Khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười như cái gì đó lịch sự. Nhưng ánh mắt lại phản chiếu long lanh niềm vui. Tôi mím môi cảm thấy khó chịu. Rồi đi theo anh từ ngôi nhà xuống chuồng ngựa mà không có sự lựa chọn nào khác.
Đừng để tôi phải lấy lại điều mà anh ta đã làm. Tôi sẽ đòi lại tất cả. Làm sao mà có thể chịu đựng điều đó!
Tôi đã nói với mọi người rằng ngôi nhà của Phraya Phichai Phakdi có diện tích rất lớn, chỉ tính diện tích nơi ở, không tính khu vực vườn, ruộng, rừng hay dãy núi, thì ngôi nhà này đã chiếm hết diện tích khu nghỉ dưỡng của xung quanh. Phần chuồng ngựa nằm ở phía sau ngôi nhà gần tháp chim. Có một người đàn ông chăm sóc ngựa suốt hai mươi bốn giờ. Nói một cách đơn giản là, anh ta chỉ cần canh gác chuồng ngựa mọi lúc bởi vì tất cả ngựa trong chuồng đều là những con ngựa đẹp, thuần chủng, giống tốt và đắt tiền. Dù nơi này là nhà của Phraya, nhưng ai biết được, có thể có một tên trộm can đảm nào nào đó dám đến đây trộm ngựa. Vì vậy, Phraya đã sắp xếp một người làm nhiệm vụ canh gác và chăm sóc ngựa suốt cả ngày.
Con ngựa mà P'Phop chọn dạy tôi hôm nay là một con ngựa cái, thuần chủng, màu trắng có tên là Chao Si Nuan. P'Phop cho biết rằng, nó rất hiền lành, không phản kháng và không dễ cáu giận như những con khác. Điều này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm và yên tâm hơn. Ít nhất là khi lên ngựa xe, tôi sẽ không bị nó đá ra và khiến bản thân bị thương.
'Lại đây đi. Trước khi lên ngựa, em cần phải làm quen với nó trước." Khi P'Phop dắt con ngựa Chao Si Nuan ra khỏi chuồng, anh ấy gọi tôi lại đứng bên cạnh và yêu cầu tôi phải chào hỏi với nó trước. Trong khi đó, tôi lại đang lúng túng đứng bên cạnh anh và chuẩn bị làm theo những gì anh đề nghị.
Tôi bước vào, cảm thấy hơi bồn chồn, lo lắng vì đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội tiếp xúc gần gũi với một con ngựa. Chao Si Nuan có bộ lông màu trắng màu trắng trang nhã, cao quý khiến tôi liên tưởng đến một siêu mẫu mẫu Victoria's Secret hay gì đó tương tự. P'Phop đã hướng dẫn tôi từ từ xoa và ôm nó, một lúc sau, tôi cũng đã bắt đầu cảm thấy thân thuộc hơn.
Tiếp đến là giây phút hồi hộp, khi phải leo lên và ngồi trên lưng ngựa. Tôi tập trung nghe P'Phop giải thích cách leo lên ngựa sao cho đúng cách. Sau đó, tôi thử leo lên. Ngay khi hông tôi chạm vào chiếc yên làm bằng da thú, toàn bộ cơ thể tôi đều trở nên cứng đơ.
Khi còn nhỏ, có lần tôi bị ngã khỏi cây xoài và gãy chân. Dù không vấp ngã từ độ cao quá lớn, nhưng nỗi đau mà tôi đã trải qua vẫn được vẫn in đọng sâu trong tâm hồn. Điều này khiến cho tôi có nỗi lo khi cưỡi ngựa , tôi sợ rằng bản thân sẽ bị ngã và bị thương tương tự như vậy. Hơn nữa, trong thời đại này, tiến bộ trong kỹ thuật y tế vẫn còn hạn chế, chưa phát triển. Tôi còn không biết liệu có thuốc giảm đau hay không. Tôi không muốn nghĩ đến việc tự làm bản thân mình bị thương thêm lần nữa. Điều đó chỉ khiến tôi rùng mình. Thật đáng sợ...
"Hãy cầm chặt dây cương, ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực, duỗi chân, đừng chồm người về phía trước như vậy." Giọng P'Phop giải thích rõ ràng, vang vọng bên tai. Tôi ngồi cứng ngắc. Tôi đã cố gắng giữ thăng bằng hết sức có thể, nhưng thật không dễ dàng gì khi có người ngồi phía sau và với người mới lên ngựa lần đầu như tôi.
"Duỗi chân xuống, từ từ thôi, thoải mái lên đừng căng thẳng."
Anh ấy nói điều đó thật dễ dàng, nhưng tôi thật sự không biết bản thân có thể làm không được? Ngay lúc này, con ngựa đã từ từ di chuyển, làm sao mà tôi tránh khỏi sự căng thẳng được.
"Hãy đá nhẹ vào cơ thế con ngựa. Nó sẽ hiểu và bắt đầu đi," P'Phop nói trong khi tôi bắt đầu đổ mồ hôi.
Chỉ là một con ngựa đang đứng yên mà thôi. Tôi vẫn còn căng thẳng và cảm thấy mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn. Nếu nó di chuyển, liệu khi đó tôi có thể giữ được thăng bằng không?
"Đừng sợ, nó sẽ không làm em ngã được đâu," P'Phop nói như thể đọc được suy nghĩ của tôi. Tôi hít một hơi thật sâu và nhẹ nhàng đá vào người con ngựa vài cái. Rồi, sau đó một cảm giác thư thái bắt đầu hiện ra và con ngựa cũng bắt đầu bước đi.
Chết tiệt, những cơn chuột rút đang ăn mòn toàn bộ cơ thể tôi. Tôi cảm thấy lo lắng khi con ngựa bắt đầu bước về phía trước với người đàn ông đứng bên cạnh dẫn dắt. Dù nó bước đi chậm rãi nhưng tôi cảm nhận cảm giác rất không ổn định. Hơn nữa tôi sợ bản thân sẽ ngã và vô ý ngả người về phía sau.
"Ngồi thẳng lưng kẻo ngã đấy." Giọng trầm của P'Phop vang lên, tôi rên rỉ một tiếng trong cổ họng. Tôi cầm chặt dây cương. Nó cực kỳ khó khăn, khó hơn gấp trăm lần so với việc lái xe máy.
"Này....này" Mặt tôi bắt đầu tái nhợt, sợ hãi khi con ngựa con ngựa bắt đầu di chuyển với tốc độ nhanh hơn, tôi vội siết chặt dây cương. Tôi không biết liệu mình làm như vậy có khiến nó dừng lại hay không. Tôi không biết làm thế nào để nó đi chậm lại. Đứng cách đó không xa dường như P'Phop đã nhận ra vấn đề khi trông khuôn mặt nhợt nhạt của tôi. Đó là lý do tại sao anh ấy nói lớn với người đứa bé dẫn ngựa
'Ai'Ming, dừng ngựa lại"
"Làm ơn"
Phù, tôi đã bị sốc vì những gì vừa xảy ra. Tôi cảm thấy như mình đã trở nên già đi mấy tuổi.
"Làm sao vậy. Ta đã nhắc em đừng căng thẳng rồi?"
"Chà, việc này khó quá." Tôi cau mày, quay miệng nhìn những người bên dưới. Tôi không muốn học cưỡi ngựa nữa, nếu tôi không biết cách thì thôi vậy. Tôi sẽ đi thuyền, hãy cứ như vậy đi. Tôi cũng ở đây ...ừ...không chắc là sẽ còn lâu nữa. Nhưng dù sao đi nữa, cũng không sao cả, đúng không?
"Em sợ sao?" Chắc sắc mặt tôi tệ lắm nên P'Phop mới hỏi, dọa nạt anh ấy như vậy. Tôi tránh ánh mắt của anh, không muốn mở miệng. Đúng vậy, tôi sợ mất hình tượng của bản thân, nhất là với anh ấy.
Cả tôi và anh ấy đều im lặng một lúc. Vào lúc mà tôi chuẩn bị lên tiếng để định xuống ngựa, thì anh ấy kéo một bên chân của tôi ra khỏi bàn đạp. Sau đó, anh giẫm chân lên bàn đạp và ngồi phía sau tôi
Chết tiệt...
"Đặt chân vào đây. Hãy giẫm chặt chân lên." Tôi cứng đờ khi anh nghe thấy tiếng thì thầm bên tai. Tôi vụng về làm theo lời anh nói. Tôi cảm thấy lưng mình dính chặt với lồng ngực anh, gần như không còn chỗ trống. Khi anh cầm dây cương, tay tôi đã bị kẹt và dường như không nó thể tách ra.
"Cảm thấy tốt hơn không"
Cái quái gì tốt hơn thế? Chết tiệt, giờ tôi còn cảm thấy căng thẳng hơn trước. Tôi thầm nghĩ trong hoảng loạn.
Bình thường tôi là người khá dè dặt và kín đáo. Tôi cũng chỉ có vài người bạn thân thiết, gắn bó với nhau đặc biệt như người trong nhà. Nhưng chưa từng có một lần nào tôi ngồi ở vị trí như thế này? Ngay cả khi tôi được bạn trở bằng xe máy. Hơn nữa, khi P'Phop vươn ra tay để nắm lấy hai dây cương thì trông nó giống như anh ấy ôm tôi từ phía sau.
Cảm giác đó... thật kỳ lạ.
"Sao lúc đầu em không nói là mình sợ. Ta sẽ đến và ngồi với em như một người bạn."
"..." Ồ đúng rồi, thay vì nói tôi cần cưỡi ngựa nữa, anh ấy lại nói sẽ đến và ngồi với tôi như một người bạn. Tôi hy vọng rằng anh ấy sẽ không tìm cách chọc ghẹo hoặc gây phiền toái cho tôi.
Tôi mím môi không trả lời P'Phop và chọn cách nhìn xung quanh. Những người hầu gần khu vực đó cũng quay lại nhìn chúng tôi với vẻ mặt bất ngờ. Ngay cả người hầu chịu trách nhiệm dẫn ngựa cũng vậy. Khi bắt gặp được ánh mắt tôi đang nhìn, họ sẽ nhanh chóng ngoảnh mặt đi.
Tôi hiểu rằng ở thời đại này, có lẽ sẽ rất lạ khi hai người đàn ông lại ở cùng nhau với khoảng cách gần như vậy. Khi nhìn thấy những biểu cảm sửng sốt đó, bản thân tôi cũng bắt đầu có chút dao động. Nhưng P'Phop dường như không như vậy. Thậm chí không quan tâm đến ánh mắt của người khác, anh vẫn tiếp tục dạy tôi cách cưỡi ngựa vào tai.
"Hãy dũng cảm luyện tập thường xuyên. Em sẽ quen với nó sớm thôi. Đừng lo lắng." Giọng anh nhẹ nhàng như đang an ủi, làm cho tôi cảm thấy thoải mái đến bất ngờ. Sự căng thẳng kể từ lúc đầu học nó dần dần mất đi, thời gian trôi qua tôi cũng bắt đầu cảm thấy vui vẻ.
Nó không đáng sợ đến thế. Hoặc vì bây giờ P'Phop ở gần nên tôi không sợ té ngã cũng nên.
"Hôm nay thế là đủ rồi." Tập cưỡi ngựa được một lúc, P'Phop đã nghiêng người xuống từ lưng ngựa rồi giơ tay ra như thể đợi đón tôi. Nhưng tôi đã từ chối sự giúp đỡ và tự mình xuống ngựa. Dù có một chút lúng túng đi nữa, nhưng ít nhất tôi vẫn giữ được tư thế nhỏ bé còn lại của mình.
Tôi nghĩ chắc phải nhờ họ giúp chuẩn bị dầu xoa bóp sớm thôi. Nếu mà cứ để căng thẳng thế này thì mai ngủ dậy chắc sẽ đau nhức mất.
"Hãy thử một lần. Lần sau có lẽ em sẽ nhanh nhẹn hơn. Em không cần ta ngồi với em nữa." Đôi mắt sắc bén của người vừa nói vừa nhìn tôi vừa cười. "Hay là em vẫn muốn ta ngồi cùng rồi giúp em một lần nữa?
Không sao đâu." Tôi hơi ngẩng cằm lên một chút và nhanh chóng phủ nhận lời của đối phương. Chỉ điều này thôi đã khiến dân làng cười nhạo thế này. Người khác sẽ nhìn thế nào về tôi khi tôi ở tầm tuổi này mà vẫn còn phải cưỡi ngựa với sự giúp đỡ của người khác như vậy.
"Klao," giọng P'Phop vang lên với cùng chiếc khăn lau trên tay, một tấm khăn mỏng được đưa đến cho tôi. Tôi nhìn nó rồi liếc qua khuôn mặt đẹp đẽ của chủ nhân tấm khăn lau, cảm thấy lúng túng.
"Cái này..."
"Mồ hôi chảy đầy mặt mà em không biết sao." P'Phop nhìn tôi mỉm cười và đôi mắt long lanh đó. Trái tim tôi đập nhanh hơn khi nhìn thấy đôi mắt ấy quét qua toàn bộ khuôn mặt. Và nó đập thêm mạnh hơn nữa khi nghe câu tiếp theo.
"Thời tiết nóng quá hả, sao mặt em lại đỏ thế?" Anh vừa đi vừa hỏi vừa bước đến gần hơn một bước.
"..."
"Tai em đỏ quá." Anh nghiêng người về phía trước. Bây giờ tôi thấy lông mi dày và mọi thứ của anh ấy đều đang rõ ràng trước mắt.
"..."
"Hay em..."
"Ở đó thời tiết nóng lắm.Thật là khó chịu mà." Tôi vội phản bác. Tôi muốn nói rằng sẽ rời đi trước khi bên kia bắt đầu nói những điều lạ lùng. P'Phop cười lớn, tôi thật sự muốn ra khỏi đây vì cảm thấy ngại ngùng và lúng túng.
"Không cần phải sượng, lau mồ hôi đi." Anh lại đưa cho tôi chiếc khăn tay. Nhìn thẳng vào mắt tôi và nói lớn giọng. "Em có muốn ta lau giúp không?
"Em tự lau được." Tôi giật chiếc khăn khỏi tay anh, và giữ ánh mắt mạnh mẽ, sắc bén và đầy tự tin không ngừng nhìn chằm chằm vào anh. Ánh mắt của P'Phop dường như có một sức mạnh nào đó, khiến đối phương hiếm khi dám giao tiếp bằng mắt, khiến mọi người cảm thấy lo lắng như tôi ngay bây giờ.
"Ta thực sự là một người anh trai bất cẩn. Đưa em đi phơi nắng cho đến khi da đỏ bừng như thế này. Ta phải xin lỗi em." P'Phop thở dài, hít một hơi thật sau. Tôi khẽ đánh vào người anh ấy vì ánh mắt giễu cợt vừa rồi. Rõ ràng là anh ấy cố tình chọc ghẹo tôi.
"Đã trưa rồi. Chúng ta lên nhà ăn cơm nhé."
"Vâng." Tôi nhận lời rồi vội vàng đi trước P'Phop. Vào nhà mà mặt vẫn còn nóng ran.
Bây giờ đã là tháng 4 [1], đã là mùa hè. Thời tiết khá ẩm ướt. Đúng vậy, mặt tôi chắc chắn đỏ bừng vì nóng bức.
Nó không liên quan gì đến anh ấy.
______________________________
Happy birthday to me.
19+ rồi đó ạ. Mong bản thân sẽ sớm hoàn thành bản dịch đầu tay này sớm nhất.
Mọi lời chúc😍😍 có thể gửi về IG: blue _mal_ ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro