Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 : Định mệnh (cuối)

Dù đã xế chiều nhưng nơi buôn bán, trao đổi hàng hoá như chợ vẫn nhộn nhịp, sôi động nhất là các hàng rượu càng đông khách vào buổi cuối ngày như thế này. Cho dù đó là dân làng hay các quan chức chính phủ rất vui khi đến ăn uống để thư giãn sau tất cả căng thẳng của một ngày.

"Chỉ ngồi uống và không nói chuyện. Không có gì sai khi nghĩ về điều đó." Giọng nói của người bạn đã biết anh từ thời thơ ấu nghe có vẻ hiểu biết về mọi chuyện.

Đôi mắt đen, sắc lạnh của người nghe quay sang bắt gặp ánh mắt lạ thường của người ngồi bên cạnh, Phop bất ngờ đặt cốc rượu rỗng xuống bàn trước khi trả lời bạn mình giữa sự hối hả và nhộn nhịp của mọi người trong quán.

"Nói điều này, có lẽ huynh đã biết gì đó rồi, phải không. Bất kể ta đang nghĩ về điều gì, cái gì, ở đâu?"

"Về Klao Sina," người đối thoại trả lời đầy hiểu biết, đôi lông mày sẫm màu của chàng trai trẻ hơi nhíu lại với nhau, bàn tay lớn nắm lấy bình rượu rót thứ chất lỏng được được bên trong vào cốc của mình một lần nữa và nói

"Đúng vậy, huynh không nghĩ rằng đệ ấy trông hơi kỳ lạ sao?"

"Hmmm, kể từ khi biến mất và tìm thấy thì trông đệ ấy thật kỳ lạ. Ít nhất thì không như Klao mà ta vốn biết." Jom đồng ý." Đệ ấy uống rượu nhiều đến mức làm mờ trí óc của mình, đến mức đệ ấy không nhớ mình đã từng thân thiết với ngươi như thế nào."

"Đệ ấy không nhớ." Đôi mắt sắc bén của Phop nheo lại suy nghĩ.

"Phải, Klao cũng đã hỏi lại ta, tại sao ngươi lại tìm cách chọc giận đệ ấy, tại sao ngươi luôn xoi xét đệ ấy? Khi Ai Klao thắc mắc với ta, khuôn mặt đệ ấy trông cáu kỉnh. Ngu ngốc, đừng nói với đệ ấy rằng ta kể." Jom nói với giọng cười khẩy, nâng chén rượu lên mời uống. Phop im lặng trong một khoảnh khắc trước khi nói

"Huynh không nghĩ là như vậy sao? Có thể là do người đó không phải là Klao thật."

"Hừ, sao ngươi còn chưa từ bỏ ý nghĩ như vậy." Jom khẽ cau mày, khiến chủ nhân câu hỏi thoáng chút bối rối, sau đó thở ra một hơi, nghiêm túc nói.

Làm sao anh có thể không nghĩ như vậy? Khi cử chỉ của Klao đã thay đổi rất nhiều. Tuy khuôn mặt giống nhau nhưng cả cách ăn nói và ánh mắt đã thay đổi rất nhiều. Người em thân thiết mà anh biết trước khi đến Phichit vẫn còn trẻ con với đôi mắt sáng, bướng bỉnh và nhút nhát, sau khi Luang Preechaphiban bị kết án tử hình, Klao đã trở thành một người nghiện rượu, thích gây sự với đám du côn, nhưng Klao này lại là một cậu bé đầy tự tin, ngoan ngoãn, kính trọng với người lớn. Nhưng đối với anh, Klao lại cư xử bướng bỉnh như một đứa trẻ, đó là điều mà anh chưa từng thấy ở người em mà anh đã biết hai mươi năm.

"Phải, ngay từ lần đầu tiên chạm mắt, đệ đã cảm thấy có gì đó là lạ. Như thể đệ không quen biết đệ ấy vậy, và cả chuyện đệ không biết cả ta và huynh, dường như đệ ấy không còn nhớ chuyện cũ. Đệ ấy đã thay đổi đến mức như....một người khác. Nếu nói rằng họ không phải một người, ta cũng không thể không nghi ngờ.

"Làm sao nó có thể? Đệ thấy đó, khuôn mặt của người đó đúng là Ai Klao, ta và đệ cũng đã kiểm tra và nhìn thấy vết bớt trên cánh tay của người ấy rồi, nếu không phải Ai Klao là ma giả thành hay sao?" Jom nghe Phop nói cũng không thể không lên tiếng bênh vực Klao.

Mọi bằng chứng đều cho thấy rằng người đó, người hiện tại đang ở nhà anh, chắc chắn là Klao. Nhưng không biết tại sao trên thế gian này anh không thể rũ bỏ những nghi ngờ về đối phương. Cho đến khi anh phải xin phép phụ thân đưa Klao về sống chung để anh ấy có thể để mắt đến người đó mọi lúc.

"Chắc là do rượu mạnh nên mới phát điên, ngươi nên dừng lại những nghi ngờ ấy đi. Thà rằng để đệ ấy không nhớ gì cả, để đệ ấy không phải đau khổ nữa." Đôi mắt của chàng trai vạn người mê, cũng trùng xuống khi nghe đối phương nói.

Danh tiếng của gia đình đã hoàn toàn bị hủy hoại và Klao cũng đã bị ảnh hưởng trực tiếp từ sau vụ việc đó. Anh cũng nhớ những lời nói đầy sự khinh bỉ của dân làng ở chợ đã nhắc đến Luang Preechaphiban và gia đình ông khi anh đi tuần tra khu vực này. Vừa xúc phạm danh dự của người cha, vừa chà đạp nhân phẩm, Klao đã can đảm, chịu đựng những lời nói cay nghiệt, xảo quyệt ngày qua ngày.

Đó có lẽ là lý do tại sao người em mà anh biết đã thay đổi, nhiều đến mức đến chính anh, người từng thân thiết hơn ruột thịt cũng không thể lại gần. Và đó cũng là câu hỏi luôn lởn vởn trong đầu anh. Tại sao, từ từng luôn gọi anh ấy là 'Phi' nhưng lại không còn nữa? Tại sao đệ ấy lại cư xử lạnh lùng và hung hăng với anh như vậy? Anh ấy cũng chưa bao giờ nhận câu trả lời được từ đệ ấy.

"Còn nữa, ta cảm thấy đệ ấy thay đổi như vậy cũng tốt, ít nhất không còn lạnh lùng, hoạt bát, vui vẻ hơn. Trông đệ ấy ngày càng đáng yêu hơn, yo, thật tuyệt," Jom nói, khiến người nghe nhớ đến khuôn mặt ngọt ngào của chàng trai trẻ trong nhà.

"Không phải là ngươi đã trêu chọc đệ ấy trước"

"...."

"Cái gì ? Ta không nghĩ có lẽ chính đệ ấy là người bắt đầu." Khi Phop không trả lời, Jom đánh vào đầu gối và vỗ nhẹ lên má trái của người đối diện. Jom nhìn Phop bằng ánh mắt bất lực, rồi khẽ lắc đầu, nở nụ cười bất đắc dĩ. Sau đó, đưa tay với lấy cốc ở trên bàn, Phop đưa chất lỏng trong cốc xuống cổ họng một cách nhanh chóng.

Thừa nhận rằng đôi khi anh ấy cố tình làm phiền hay gây rắc rối cho Klao trong một vài việc, mục đích muốn kiểm chứng những điều mà anh nghi ngờ. Vì khi con người nói dối, nếu gặp nhiều thử thách thì họ sẽ vô tình để lộ ra sơ hở dù là trong lời nói hay cử chỉ, hành động .

Mặc khác, anh còn vô cùng thích thú khi nhìn thấy khuôn mặt ngọt ngào kia tức giận vì không hài lòng. Dù trong mắt người ngoài, anh là một sĩ quan cảnh sát trầm lặng, điềm tĩnh nhưng thực tế anh ấy cũng có một khía cạnh vui vẻ.

Và tại thời điểm này, việc trêu chọc người anh em không cùng huyết thống cũng được coi là niềm vui số một của anh ấy.


Tiếng gà gáy vào buổi sáng giống như một chiếc đồng hồ báo thức đầy uy lực

Ngay khi âm thanh vang lên bên tai, tôi đã từ từ mở mắt, thoát khỏi giấc ngủ. Tôi nhanh chóng tỉnh dậy từ giường mà không cần đợi người hầu đến đánh thức và sau đó tôi nhanh chóng đi tắm rồi vội vã đi thay quần áo trước khi quay lại nhà, để chuẩn bị cho một ngày mới với tâm trạng đầy nhiệt huyết.

Hôm nay, là hết hạn hình phạt của P'Phop, cuối cùng tôi cũng được được phép ngoài!

"Hôm nay người cần phải đeo một số phụ kiện," Chuoi nói sau, khi tôi mặc quần áo xong, chuẩn bị ra ngoài dùng bữa với mọi người trong ngôi nhà ngay gần bến thuyền. Tôi nhìn theo cậu bé khi bước tới lấy một chiếc rương gỗ nhỏ đựng đồ cá nhân, khi chiếc rương mở ra, tôi hết sức ngạc nhiên bởi vì bên trong nó đầy những món trang sức, phụ kiện bằng vàng ròng, bao gồm dây chuyền, nhẫn, cài áo. Chết tiệt, đây là vàng thật nguyên hộp à?

"Đây là của ta... của ta sao?"

"Vâng," người hầu đáp. Tôi nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn vàng khổng lồ được lấy ra từ chiếc rương.

Từ lần đầu tiên tôi đi chợ, tôi đã nhận ra rằng mọi người ở thời đại này thường thích đeo trang sức để thể hiện địa vị của mình trong xã hội. Có thể nói rằng họ đeo đủ loại trang sức lên cơ thể. Người như tôi khi nhìn thấy, cảm thấy khá phẫn uất. Hãy tưởng tượng một tình huống, nếu cơ thể tôi đeo nhiều vàng và đi ra khỏi nhà trong thời đại hiện tại, chỉ được vài trăm mét mà không bị cướp, tôi sẽ chịu mọi hình phạt của bạn.

"Ta không đeo được." Tôi cau mày, không thoải mái lắm, nó không phải đồ của tôi, không may làm mất thì xui xẻo lắm.

"Vậy không được. Lần này Khun Klao đi cùng Than Phraya và Khun Ying, vì vậy bắt buộc phải đeo.", Chuoi vội vàng giải thích và với lấy một chiếc nhẫn vàng được đính đá quý màu đỏ đeo lên ngón tay của tôi.

Hừm, tôi phải giúp giữ thể diện cho chủ nhà, chẳng phải là hôm nay tôi sẽ đặc biệt cư xử cho tốt sao. Tôi thầm nhắc nhở bản thân cẩn thận vì nếu tôi làm mất chiếc nhẫn, tôi chắc sẽ không thể tìm thấy nó.

Sau khi dùng bữa sáng, tôi và gia đình của Phraya Phichai Phakdi bắt đầu di chuyển, khởi hành bằng thuyền đến ngôi đền, cách nhà không xa để cúng dường thức ăn cho các nhà sư. Tôi cảm thấy rằng ngôi chùa này cũng là ngôi chùa do gia đình Than Phraya xây dựng.

Tôi nhớ trước đây nghe giáo sư kể ngày xưa nhà giàu tranh nhau xây chùa, điều đó thật thú vị vì nhìn hướng nào cũng có chùa chiền, đền chùa trong khắp thành phố. Người người kéo đến công đức, tu hành ngày càng nhiều, ngày nào cũng như ngày lễ của chư tăng.

Tôi theo Phraya, Dì và P'Pop vào trong chùa. Nhiều người cũng chuẩn bị cúng dường các nhà sư đi sau ngày Phật đản lớn rằm tháng mười như thế này, Trong chùa dường như còn đông đúc hơn nữa.

Những bức tranh về lịch sử Đức Phật trên các bức tường trong khu bảo tồn và kiến trúc xung quanh, khiến tôi ngạc nhiên trước vẻ đẹp của nơi đây. Mặc dù ngày xưa con người không có công nghệ tiên tiến để áp dụng công trình như ngày nay nhưng thay vào đó ngôi đền này được xây dựng toát lên một vẻ đẹp rất riêng biệt. Trông nó thật tuyệt.

"Đến và ngồi cạnh ta," P'Pop thì thầm khi chúng tôi bước vào trong đền và ngồi chờ. Tôi khẽ di chuyển sang ngồi cạnh anh ấy. Mặc dù không khí xung quang khá im lặng vì mọi người đều đang cùng nhau cầu nguyện. Tuy vậy, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh đang liếc nhìn tôi cho đến khi tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Tôi hiểu, họ nghĩ rằng tôi kiêu ngạo, không để ý, nhưng mẹ kiếp, cách họ liếc nhìn và thì thầm to nhỏ với nhau về tôi thì tôi nghĩ nó cũng hơi quá đáng chút.

"Khun Ying, hôm nay chị đưa Por Klao đến công đức rửa sạch sao? ," giọng một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng ngồi cạnh dì Khun Ying hỏi.

"Vâng, Por Klao mới chuyển đến nhà. Do đó tôi đưa đến làm công đức để lấy lại chút tinh thần."
"Mina nói với tôi rằng cô ấy đã nhìn thấy Por Klao ở chùa. Lúc đầu tôi nghĩ cô bị điên mà bị mờ mắt. Phải nhìn mất một lúc lâu mới dám chắc đó là Klao. Thường tôi chỉ thấy Klao ở quán rượu từ sáng đến tối và nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ có thể vào chùa hay làm việc thiện," Người phụ nữ nói to và cười khúc khích.

Trong mắt dì Khun Ying ánh lên vẻ không hài lòng. Tôi mặt lạnh như tiền, không chút cảm xúc, không quan tâm đến chuyện đó có phải không? Về phần những người ngồi lê đôi mách trước mặt, tôi cũng không buồn để ý đến?

"Tôi cũng cần phải đến chùa để làm công đức. Gần đây, tôi cảm thấy mệt mỏi, có vẻ vận khí không được tốt. Cho nên ta muốn rót chút nước làm công đức, hi vọng nghiệp chướng ngừng quấy nhiễu và vận đen mau chóng kết thúc" Người phụ nữ chợt im bặt. Tôi cười nhẹ, thở ra một hơi nặng nhọc.

Giờ mới biết tại sao Klao lại hung hăng như vậy. Bị đàm tiếu, nói xấu trước mặt thế này, ai mà chịu nổi? Nếu không phải sợ Phraya và dì sẽ khó nhìn mặt đối phương, tôi nghĩ bản thân đã không kìm nén nhiều để giữ mặt mũi cho người phụ nữ như vậy. Thật là đáng sợ.

Ánh mắt của người bên cạnh dán chặt vào tôi mãi cho đến khi tôi có thể cảm nhận được. Tôi quay sang bắt gặp ánh mắt của P'Pop, cứ ngỡ sẽ nhìn thấy một tia trách móc trong đôi mắt đen ấy, nhưng P'Pop lại nở một nụ cười nhẹ trong mắt ánh lên sự dịu dàng và điềm tĩnh. Mãi cho đến khi cơn cáu kỉnh của tôi dịu dần, thay vào đó là một cảm giác lạ lẫm về cái gì đó cho đến khi tôi phải nhanh chóng chuyển mắt sang hướng khác.

Những người đến làm công đức trước đó cũng dần dần đứng dậy cho đến khi đến lượt chúng tôi dâng đồ lên sư, tôi và P'Phop giúp nhau bưng đồ dâng đến trước mặt sư, cố gắng không để ý đến cảm giác khi hai bàn tay vô tình thường xuyên chạm vào nhau.

Trong một giây, tôi nghĩ về câu nói của P'Thir rằng kiếp này cùng nhau làm công quả kiếp sau vẫn sẽ được gặp lại nhau. Chẳng lẽ tôi phải sinh ra để gặp lại P'Phop sao? Tôi sẽ gặp lại anh lần nữa đúng không? Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, trong thời đại hiện tại, tôi không nhìn thấy mình đã từng gặp hay quen biết anh ấy .Vì vậy, điều này có lẽ sẽ không đúng.

"Chắp tay chúc phúc." Giọng nói khàn khàn trầm thấp của sư thầy vang lên. Giọng nói quen thuộc đến mức khiến tôi phải ngước nhìn và đã phải há hốc mồm khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của vị sư thầy.
Luangta

Khi tôi chắp tay nhận lời chúc phúc với sự mơ hồ của âm thanh của lời cầu nguyện. Khi tôi đưa đồ vào cúng, tôi không để ý và chỉ mới nhận ra, tôi choáng váng rằng vị sư thầy trông giống hệt Luangta của tôi. Khi tôi gặp một người có gương mặt trông giống như một người quen của tôi ở thời hiện đại, tôi càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, Yom Klao" sau khi chúc phúc và hất nước, vị sư già đó đến chào Phraya, dì Khun Ying và P'Pop trước khi quay sang chào tôi.

"...Vâng," tôi nhỏ giọng trả lời. Càng nhìn sư thầy, tôi càng nghĩ đến Luangta. Khi đến đây, ngoài quần áo, tôi chẳng mang theo gì cả, chỉ có sợi dây thánh mà Luangta đã buộc vào cổ tay tôi, đủ để giúp tôi vơi đi nỗi nhớ gia đình mỗi khi ngắm nhìn nó.

"Ta đã nhìn thấy ngươi nhưng khi đó ngươi còn nhỏ, không ngờ khi lớn lên đẹp trai vậy. Được rồi, không chọc ghẹo nữa, vào đây đi." Nhà sư ra hiệu cho tôi lại gần, thế là tôi bò lên tháp chắp tay chào.

"Từ xa đến, lúc này nhất định sẽ rất buồn." Một thanh âm khàn khàn nhàn nhạt vang lên. Câu nói đó làm tôi ngạc nhiên, mở to mắt mà ngước nhìn sư thầy, tim đập loạn xạ.

"Luangta...biết..."

"Ngươi vừa trở về từ thành phố Phichit phải không? Bây giờ ngươi ở bên Por Phop, Phraya, không có gì phải lo lắng cả." Vị sư thầy mỉm cười dịu dàng, nhưng tôi cảm thấy chán nản, như một quả bóng vừa đầy hy vọng lại bị xuyên thủng và vỡ tan trước mặt.

Tưởng Luangta biết mình không thuộc thời đại này, nhỡ may còn xin đường về....

"Hãy đến đây, ta sẽ cầu nguyện cho ngươi với nước thánh."

"Vâng." Tôi chắp tay nhận nước thánh và bước đi. Đến gặp Phraya và dì để nói chuyện Phật pháp với Luang Ta một lần nữa. Cho đến khi gần đến giờ Phraya tạm biệt và xin trở về nhà.

"Yom Klao"

"Vâng." Một giọng nói khàn khàn vang lên, khiến tôi phải cúi đầu. Đôi mắt của nhà sư cuối cùng nhìn lên với nụ cười trên môi. Đôi mắt đầy tâm sự của vị sư già nhìn tôi rất lâu. Trước khi nói một câu khiến tôi sững sờ

"Những loại nghiệp chướng đã làm, ngươi phải là người sửa nó. Những gì có thể, tất cả đều là định mệnh. Đừng quá lo lắng về điều đó. Khi ngươi đến Palayom, ngươi sẽ tự mình tìm ra cách."

"L...Luang Ta....biết, có hay không?" Tôi hỏi, lắp bắp vì sung sướng cho đến khi Luang Ta phá lên cười.

"Ta chỉ biết rằng Yom Klao vừa trở về từ thành phố Phichit, và từ nay về sau ngươi hãy cư xử đúng mực với mọi người, những điều tồi tệ sẽ tự nhiên mà biến mất.."

"Dạ vâng"

Đệ tử trong chùa đến để giúp dìu Luangta đi. Tôi ngồi yên đó cho đến khi một người hầu đến và gọi, tôi mới đứng dậy và bước ra ngoài đến nơi đang đứng của gia đình Than Phraya.

Tôi nghĩ Luangta đã biết chắc chắn tôi từ đâu tới, những lời này của người cũng đủ an ủi tâm tư hỗn loạn của tôi. Nhưng mấu chốt là, khi nào thì đến? Bao giờ mới thấy đường? Bao giờ mới được về nhà?
Có lẽ không phải phải mười hay hai mươi năm nữa chứ?

Sau khi hoàn thành công đức, Phraya và Khun Ying cùng những người hầu của họ, hầu hết họ đã trở về nhà. Còn tôi, xin đi theo P'Phop đi chợ trang sức. Hình như thuộc hạ của P'Phop mới sinh con gái nên định mua nữ trang làm quà. Tất nhiên, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội ra ngoài một cách dễ dàng và mở mang tầm mắt. Rất nhiều đồ trang trí ở hai bên đường với sự mời gọi liên tục của người bán.

Lúc đầu, tôi cũng muốn đến khu chợ mà Klao thường uống rượu, đề phòng có manh mối gì. Nhưng tôi nghĩ rằng viên cảnh sát bên cạnh sẽ không bao giờ chấp nhận một tù nhân như tôi đến nơi đó. Vậy là hôm nay coi như đã bỏ. Nghỉ ngơi một ngày, để anh ấy tin tưởng cho phép tôi ra ngoài một mình trước. Đến lúc đó, tôi sẽ đi theo suy nghĩ của mình đến khắp mọi nơi.

"Nhìn thế này thì đúng là..." Tôi lẩm bẩm khi đang chăm chú nhìn vào những đôi khuyên tai vàng bạc đơn giản được bày bán trên gian hàng với sự hứng thú. Trước đây, tôi chỉ nhìn thấy hình ảnh của các bé đeo khuyên tai trong những bức trên internet, bây giờ tôi mới được tận mắt chứng kiến ​​những đồ như vậy.

"Muốn có nó không?" một giọng trầm hỏi, ánh mắt cố ý trêu chọc. Vì vậy, tôi đã ném cho anh ta một cái nhìn nghiêm khắc.

Tôi cũng muốn có một trang sức, tôi không quan tâm là vòn tay hay nhẫn, tôi chỉ muốn nó là của riêng mình.

"Tôi chỉ đang tìm kiếm và tôi sẽ mua nó." Tôi thay đổi chủ đề với giọng hơi phẫn nộ cho đến khi P'Pop đồng ý rằng sẽ mua một cái gì đó.

"Chắc là ta sẽ mua một chiếc Naga Taping và Sai-Eng khác để khi lớn lên có thể giữ lại dùng," P'Phop nói. Sau tiếp tục chọn đồ trang sức và nhẫn vàng được trang trí bằng nhiều viên đá quý cạnh nhau. Tôi có thể thừa nhận rằng trong thời đại này, tay nghề thủ công và sự khéo léo tạo nên đồ trang sức là đỉnh cao. Ở đây chỉ toàn là những phụ kiện đẹp thôi, nếu mua để đầu tư đem về bán ở thời đại bây giờ chắc chắn sẽ thành triệu phú.

Mắt tôi dừng lại ở một chiếc nhẫn vàng, đó là một chiếc nhẫn vàng đơn giản. Hoa văn đục lỗ, không dày lắm, tôi thích thú nhìn nó hồi lâu. Cho đến khi tôi nghe thấy tiếng to hơn của P'Phop.

"Ngươi thích chiếc nhẫn này chứ?"

"Khá đẹp," tôi trả lời mà không rời mắt khỏi nó. So với những chiếc nhẫn đá quý, vòng tay, vòng cổ to, dài được bán cạnh nhau, phải nói rằng chiếc nhẫn này không nổi bật chút nào. Nhưng đối với tôi, tôi nghĩ nó có vẻ tối giản nhất, phù hợp để sử dụng trong cuộc sống hàng ngày mà trông không quá phô trương.

"Khun Klao Jok đã mua và không muốn nó." Người hầu đứng bên cạnh đang cầm chiếc túi, tôi hỏi

"Không, P'Phop mua đồ xong rồi sao? Ừ, ta không nhận đâu."

"Đã xong rồi"

"Vậy kiếm gì ăn đi, tôi đói rồi," tôi nói và đi về phía khu vực chợ bán thức ăn nhanh.

Tôi thực sự khá thích chiếc nhẫn đó. Nhưng thích đến mức nào? Nhưng đó là vàng. Cái giá chắc không nhỏ. Tôi chỉ giả mạo cuộc sống của mình dưới tên của người khác. Tôi đã đủ xấu hổ. Tôi không trơ ​​trẽn đến mức tiêu tiền của người khác. Tôi sẽ không sử dụng lãng phí mà chỉ sử dụng vào những thứ cần thiết.

Tôi ghé qua mua ít đồ ăn vặt mang về, ở đây có nhiều món ăn vặt mà thời hiện đại tôi chưa từng thấy. Ví dụ như món tráng miệng mà tôi đang mua tên là Kanom Kong, hình tròn có chữ thập ở giữa, làm từ bột mì, ninh nhừ trong nước cốt dừa, trộn với đậu xanh và mè rồi đem chiên lên. Hương vị ngọt ngào và dễ chịu trong vòm miệng.

P'Phop không ăn sao?" Tôi quay sang hỏi người đang đi bộ theo phía sau. Đối phương lắc đầu thay cho câu trả lời. Theo như tôi để ý thì có vẻ P'Phop không thực sự thích ăn đồ ngọt hay đồ chiên rán, không như tôi, người có thể ăn hầu hết mọi thứ trừ đồ cay.

"Hãy nhìn xem, con trai của Phraya đang dùng tiền của thành phố Muang Phichit.Nghe nói cậu ta nhận được một số tiền khá lớn từ cha mình. Không phải cậu ta nói sẽ cống nạp cho dân nghèo sao?" Trong lúc tôi đang đợi bà chủ cửa hàng đưa tiền thì tôi nghe thấy tiếng thì thầm từ bên gian hàng đó. Tôi giả vờ không quan tâm và không quay lại nhìn, nhưng tiếng đàm tiếu vẫn văng vẳng bên tai

"Cậu ta là kẻ nghiện rượu."

"Đúng vậy, cậu ta say xỉn cả ngày, giao du, gây sự với bọn lưu manh tranh giành mấy ả bán thân trong thành phố. Tôi không biết làm thế nào mà cậu ta có thể đi cùng với Than Muen." Tiếp tục làm như không nghe thấy, tôi đang đứng khẽ ngẩng đầu lên, tôi hít một hơi thật sâu, kiềm chế bản thân, trong khi liếc nhìn người bên cạnh, đang dựa vào tôi, P'Phop vẫn giữ khuôn mặt vô cảm.

"Tôi nghe nói rằng cậu ta đã chuyển đến nhà của Than Phraya. Than Phraya thật tốt bụng và dũng cảm. Can thiệp vào giúp đỡ những người như vậy, mà không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình. Không sợ cậu ta sẽ dạy hư Than Muen?"

"Đó là điều tất nhiên, trái không rụng xa gốc. Cha là kẻ phản bội như vậy, con trai chắc cũng sẽ không khác."

Lúc này, tôi nắm chặt tay, cố gắng kìm chế cảm xúc tồi tệ, nhưng có lẽ nó đã đạt tới giới hạn. Mặc dù tôi không phải người lịch sự, nhưng tôi không thích việc nói xấu hay xúc phạm người khác. Trong mắt mọi người, Klao có thể là người nghiện rượu, thích gây rối, nhưng liệu họ có tìm hiểu về sự thật đằng sau con người ấy, thực chất cậu là người như thế nào hay chỉ đánh giá thông qua câu chuyện của người này kể với người kia.

"Đáng tiếc, Than Muen phải chăm sóc một tên côn đồ, lưu manh như thế, thực sự là một gánh nặng." Câu nói đó khiến mọi nhẫn nhịn của tôi từ lúc bắt đầu đến giờ bùng nổ. Tôi định quay lại, nhưng chậm hơn so với người bên cạnh, đã đang nói với giọng đều đều

"Đừng lo lắng. Dù sao đi nữa, tôi không nghĩ việc chăm sóc em trai mình sẽ trở thành một gánh nặng." Giọng trầm của P'Phop vang lên khắp nơi. Người dân ở khu vực đó lập tức im lặng. Tôi quay lại nhìn anh và thấy P'Phop đang mỉm cười với những người bán hàng đó. Nếu để ý rõ, mắt anh ánh lên sự không hài lòng, khiến những người xung quanh vội vàng chuyển hướng mắt.

"Và tính cách của em trai tôi như thế nào không phải việc của những người như các ngươi phán xét."

Ủa ủa, nói ít nhưng cứ đấm vào mặt là đối phương, tôi thầm nghĩ. Tôi kinh ngạc bất giác nhìn người bên cạnh mà P'Phop cũng đưa đôi mắt nhìn lại tôi.

"Ngươi vẫn muốn mua thêm thứ gì khác sao?"

"Làm ơn, tôi không muốn mua thêm."

"Vậy chúng ta trở về nhà thôi."

Bàn tay ấm áp của người nói chạm nhẹ vào lưng tôi, buộc tôi phải cùng đi về phía trước. Những tiếng xì xào tiếp tục vang lên từ phía sau. Nhưng P'Phop có vẻ không hứng thú. Anh tiếp tục đi bên cạnh tôi, quay mặt lại để nở một nụ cười an ủi.

Trái tim tôi dường như có chút đập nhanh hơn. Khi lén lút liếc nhìn anh ấy, tôi có chút lúng túng và bối rối nhưng tôi luôn dối lòng rằng anh ấy thích trêu chọc tôi với nụ cười dịu dàng. Tôi càng nhìn nó, tôi càng cảm thấy lo lắng gấp mười lần Nhưng hành động mà anh ấy bảo vệ Klao vừa rồi khiến tôi ngay lập tức chấp nhận bằng cả trái tim mà không cần đối đầu hay tranh cãi.

Anh ấy thực sự là một người anh trai tốt.

_________Hết chương 5_____

Mọi góp ý có thể gửi qua IG: Blue_mal_ ạ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro