Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 146

Dự báo tuyết sẽ rơi bất thường từ sáng và đã phát cảnh báo tuyết rơi dày đặc ở khu vực Seoul và Kyunggi trước buổi trưa. Ji Heon nhận thông báo hướng dẫn an toàn khi đang trong xe đến sân bay Incheon. May thay, anh đến sân bay ngay trước khi giao thông bị hạn chế nên không bị kẹt lại nhưng thay vào đó, chuyến bay bị trễ.

Chuyến bay từ Kuala Lumpur dự kiến đáp vào trưa, cuối cùng đã đến vào hơn 2 giờ chiều. Vì thế mà chỉ có các phóng viên tập trung ở sân bay là nóng lòng. Việc ngồi ở sân bay chờ 2 tiếng thật điên rồ nhưng xui xẻo hơn nữa là con đường đã bị chặn khiến việc tìm đường về thật mù mịt.

"Không, đây đâu phải lễ giải tán tuyển Olympic, mà chỉ là họp báo việc đội tuyển tập huấn về. Tóm lại, Ủy ban đúng thật là tệ hại."

"Lần này đã dùng rất nhiều tiền mà. Nghe nói ký túc giống như khách sạn nên phải phô trương chứ."

"Có nhất thiết phải để các tuyển thủ nói điều đó không."

"Đâu phải các tuyển thủ. Dù gì thì rõ ràng sẽ để Kwon Jae Kyung nói nên mới làm thành thông cáo báo chí."

"A, cái người không đi tại sao lại đi tập huấn để làm khổ ngưới khác vậy chứ."

Cuối cùng khi nghe thông báo máy bay đã đến, các phóng viên vừa càu nhàu vừa lấy máy quay ra dựng. Vì mọi người đều ở trong hoàn cảnh chỉ chạy tới và nhìn Kwon Jae Kyung nên có vẻ họ chỉ trách cứ lên Kwon Jae Kyung.

"Mà giờ Kwon Jae Kyung thành con trai của Ủy ban rồi nhỉ. Cái người cứng đầu đó mà còn đi tập huấn."

"Ầy, đương nhiên. Ủy ban thậm chí còn vứt bỏ cả Liên đoàn để cứu Kwon Jae Kyung, vậy phải trung thành chứ."

"Này, nếu Kwon Jae Kyung không đạt được huy chương vàng Olympic thì phải làm sao?"

Ai đó ở bên cạnh vỗ nhẹ vào người phóng viên đang cười khúc khích. Người phóng viên hỏi "Sao? Sao?" trong khi nhìn xung quanh, rồi ngay khi chạm mắt với Ji Heon đang đứng phía sau, anh ta khó chịu và nhanh chóng quay đầu lại.

Ji Heon đang do dự xem có nên nói một câu rằng họ đã vất vả trong thời tiết xấu thế này hay không, thì ngay lúc đó, các tuyển thủ đã bước vào hội trường tạm thời. Vì địa điểm nhỏ hẹp nên không thể gọi hết 100 người của đội tuyển bơi lội mà mỗi hạng mục chỉ gọi 2 người  đến ngồi và nhận câu hỏi từ phóng viên.

Đương nhiên, hầu hết các câu hỏi đều tập trung về Jae Kyung. Dường như đã được thông báo từ trước nên Jae Kyung không trả lời câu hỏi cá nhân nào, mà chỉ nói về chỗ ở và trung tâm thể thao Kuala Lumpur, nơi diễn ra tập huấn. Ngay cả khi cậu chỉ nói vòng vo 3 câu là "Cực kỳ tốt, xuất sắc và Ủy ban đã quan tâm rất nhiều", nhưng dù gì phóng viên cũng không mong đợi câu trả lời nào khác từ Kwon Jae Kyung. Mọi người đến tận đây chỉ để chụp thật nhiều ảnh với mục tiêu thu được nhiều lượt xem hơn. Buổi họp báo chờ hơn 2 tiếng đã kết thúc nhanh gọn với bầu không khí yên bình không ngờ.

Ngay khi buổi họp báo kết thúc, các tuyển thủ lập tức giải tán khỏi nơi đó. Jae Kyung cũng tiến đến gần Ji Heon với chiếc túi Boston cỡ lớn.

"Em vất vả rồi."

Khi Ji Heon lên tiếng, Jae Kyung nhún vai một cái thay vì trả lời. Và rồi cậu chỉ ra ngoài tòa nhà, nơi cơn bão tuyết vẫn còn rất dữ dội và hỏi "Chúng ta đi được không?"

"Không, giờ đường bị chặn rồi."

Cỏ vẻ họ sẽ bị kẹt không nhúc nhích được ở sân bay trong 2, 3 tiếng, nên anh quyết định ăn trưa trước. Vì anh bảo Jae Kyung chọn món mình muốn ăn nên cậu không do dự mà chỉ vào cửa hàng thức ăn nhanh.

"Không phải bình thường đi nước ngoài về sẽ muốn ăn cơm ư?"

Khi anh vừa ngồi vào chỗ vừa nói thì Jae Kyung nghiêng đầu hỏi "Vậy sao?"

"Dù gì thì ở Malaysia em đã liên tục ăn cơm rồi. Cơm chiên."

Anh nghĩ nó có hơi khác một chút nhưng không nói ra.

Jae Kyung đang ăn hamburger và khoai tây chiên mà mình muốn thì có hai người con trai mặc đồ tập và mang túi thể thao bước vào. Vóc dáng to lớn nhưng mặt non chẹt, nhìn là biết các em học sinh đang chơi thể thao.

Ji Heon liếc nhìn và nghĩ 'Không lẽ', thì quả nhiên, hai người đang vừa đi vừa cười huyên náo, nhưng ngay khi vừa nhìn thấy Jae Kyung liền hoảng hốt, cúi người chào "Em chào anh!"

"Ờ."

Jae Kyung trả lời mà không thèm nhìn, trong khi hai tay vẫn cầm hamburger. Hai người cũng cúi chào Ji Heon rồi bước về phía góc cửa hàng như thể bỏ chạy.

"Lần đầu anh gặp mấy đứa, là tuyển thủ bơi lội à?"

Ji Heon vừa hỏi vừa nhấp một ngụm sữa lắc của Jae Kyung.

"Tuyển dự bị ạ."

"À, thảo nào."

Khi anh hỏi họ là học sinh cấp ba à, thì Jae Kyung trả lời chắc thế. Và rồi lại cắn một miếng hamburger và nói.

"Mấy nhóc đó giỏi lắm ạ."

"Vậy à?"

Đây là lần đầu Jae Kyung nói về năng lực của tuyển thủ khác. Ji Heon hỏi với tâm trạng thần kỳ.

"Tên là gì?"

Jae Kyung nhai miếng hamburger trong miệng một lúc rồi nói ngay khi nuốt hết chúng.

"Em không biết. Một người là Jong gì đó, còn một người hình như là Tae Won."

Có vẻ chỉ biết người ta giỏi chứ không biết tên người ta.

"Một người là bơi tự do 100m, một người là 50m, nhưng cả hai lần này hình như đều tham gia Olympic thì phải."

Không biết tên nhưng lại biết hạng mục hạng mục thi đấu.

Thật là một loại tài năng. Ji Heon dùng khăn ăn lau tay và mỉm cười.

"Năm ngoái là dự bị, nhưng thật đáng kinh ngạc khi đã vượt qua vòng loại trong vòng 1 năm. Mặc dù thành tích vòng loại năm nay của Olympic đã giảm đi đôi chút."

"Nhìn thì thấy họ đã rất chăm chỉ ạ."

Jae Kyung vừa thờ ơ nói vừa uống một ngụm cola, rồi cậu đặt ly xuống và nói thêm.

"Nhưng em nghĩ chắc không qua được vòng đấu loại đầu tiên. Mức đó thì không được."

"Dù vậy, chỉ tham gia thôi đã là một trải nghiệm lớn rồi. Mong là họ sẽ làm tốt ở vòng tuyển chọn."

Khi anh khoanh tay nói thì Jae Kyung nhìn chằm chằm anh thay vì cầm hamburger lên.

"Sao?"

"Làm thế nào mà anh lại tình cảm với tất cả tuyển thủ như thế?"

"Gì...?"

Khi Ji Heon hỏi với gương mặt bối rối, Jae Kyung nhanh chóng nói "Không, em không phải có ý đó."

"Em thật sự không quan tâm đến những tuyển thủ khác. Cũng không có chuyện mong các tuyển thủ nước ta sẽ thi đấu tốt, chỉ là mọi người đều giống hệt thôi. Họ làm tốt hay không thì cũng không phải việc của em, nói thật thì em còn không biết ai đó giỏi hay không. Còn anh thì dù là ai, là tuyển thủ thì sẽ mong họ thi đấu tốt, còn nếu không tốt thì sẽ thấy tiếc nuối. Cũng đâu phải quen biết gì."

Cậu nói rằng thấy thật thần kỳ, nói là 'thần kỳ', nhưng nhìn vào giọng điệu thì rõ ràng là sắc thái không hiểu được.

Không phải là không đúng, nhưng nghe thế này có cảm giác giống như mình lo chuyện bao đồng nên Ji Heon có chút xấu hổ.

"Anh chỉ là mong các tuyển thủ chăm chỉ sẽ làm tốt thôi."

Ji Heon nói với nụ cười ngượng ngùng.

"Anh không đặc biệt có cảm tình với các tuyển thủ. Mà trái lại khi nghĩ về điều đó, trong lòng anh rối bời. Anh không thích việc họ không chăm chỉ mà làm tốt nhờ mánh khóe. Vậy nên anh mới mong là các tuyển thủ chăm chỉ sẽ làm tốt."

Anh hơi thâm độc nhỉ? Ji Heon cố tình nói như đùa.

"Gì chứ. Đó là điều đương nhiên mà ạ."

Jae Kyung lẩm bẩm như thể kỳ quặc. Ji Heon nhìn Jae Kyung cười rồi lại nói tiếp.

"Với lại trong trường hợp cùng là tuyển thủ bơi lội, nên nói sao nhỉ... anh cảm giác có chút mắc nợ."

Jae Kyung nhíu mày như muốn hỏi sao lại mắc nợ.

"Khi đó nếu anh kiên trì thì phía chúng ta đã nhận tiền hỗ trợ nhiều hơn rồi. Vì tiền trợ cấp chắc chắn dựa theo thành tích nên nếu có thêm ít nhất một người nữa lập thành tích ở giải quốc tế thì sẽ được nhiều hơn rồi."

"A, gì chứ."

Jae Kyung cau mày hỏi sao anh lại nói điều vô lý như thế.

"Em đảm bảo rằng ngay cả khi anh tiếp tục ở lại thì tiền hỗ trợ tuyệt đối vẫn sẽ không nhiều thêm. Cho dù có đi nữa, cũng sẽ bị mấy tên trong Liên đoàn ăn sạch hết và không đưa một xu cho tuyển thủ."

"Đúng, cái đó thì đúng."

Ji Heon cười tươi.

"Tóm lại, vì anh không nghĩ ra được cách diễn đạt thích hợp nên mới gọi nó là mắc nợ, nhưng thật ra nó không đến nỗi to tát như thế. Chỉ là mình anh đơn phương đồng cảm, cảm giác kiểu vậy."

Môi trường bơi lội ở nước ta vốn rất thiếu thốn mà. Ji Heon khoanh tay và cứ thế vừa nói vừa chống cả hai tay lên bàn.

"Vì anh hiểu rõ mọi người đã phải huấn luyện thế nào, nên mới thấy tiếc nuối. Nên mới mong rằng họ sẽ làm tốt xứng đáng với nỗ lực bỏ ra."

"Bất kỳ ai nếu đã nỗ lực thì sẽ được đền đáp xứng đáng ạ."

Jae Kyung dứt khoát nói.

"Mồ hôi không nói dối đâu ạ. Em nghĩ không có chân lý nào khác ngoài điều đó trong ngành này đâu."

Có vẻ Jae Kyung muốn nói rằng 'Vậy nên anh không cần thiết phải lo lắng và không có lý do gì để bận tâm cả'.

Ji Heon nhìn Jae Kyung một lát rồi lặng lẽ mỉm cười.

"Ừ, anh cũng nghĩ như thế."









Khi họ ăn xong và ra ngoài, thì may thay bão tuyết đã yếu đi khá nhiều. Đường bị chặn đã được tháo gỡ một phần, nhưng vẫn còn tắt đường. Họ quyết định sẽ xuất phát khi tình hình đường xá khá hơn và tìm một chỗ ngồi chờ.

Để tránh chạm mặt với các tuyển thủ khác hoặc các phóng viên, họ vào nơi xa nhất bên trong nhà ga, khó khăn lắm mới tìm được băng ghế thì hà cớ gì lại gặp các cậu học sinh cấp ba kia. Dường như các em cũng khá bối rối nên cuống cuồng đứng dậy chào hỏi và định tránh đi thì Ji Heon vội gọi lại.

"Không, không sao đâu. Đừng để ý bọn anh, cứ ngồi đó đi."

Lần này là các em ấy đến trước, nên nếu bất tiện thì hai anh là người đi mới đúng.

"Thế nào? Mình đến nơi khác nhé?"

Khi Ji Heon hỏi Jae Kyung, Jae Kyung nói "Phiền lắm." rồi cứ thế ngồi xuống băng ghế. Ji Heon vô thức để ý đến mấy nhóc học sinh cấp ba rồi cũng ngồi xuống cạnh cậu. May thay là các băng ghế cách nhau rất xa nên có vẻ họ không thể nghe cuộc nói chuyện của nhau.

"À mà, Chip mới ổn chứ ạ? Không có tác dụng phụ chứ?"

Jae Kyung vừa hỏi vừa đặt túi và áo khoác xuống chiếc ghế trống.

"Ừ, vẫn chưa."

Ji Heon cũng cởi áo khoác, treo lên lưng ghế bên cạnh và nói.

"Với lại lần này hình như hiệu quả thuốc tốt hơn. Thay đổi xong, anh đã kiểm tra thử vài lần nhưng gần như không phát hiện ra pheromonne, vậy nên anh nghĩ em sẽ không bị ảnh hưởng đặc biệt bởi pheromone khi ở cùng anh đâu."

Ji Heon nghiêng người về phía Jae Kyung và khẽ thì thầm.

"Họ bảo là không được làm trong một thời gian."

Anh chỉ nói vậy thôi nhưng Jae Kyung đã hiểu ngay như ma, và hỏi với giọng trầm thấp hơn.

"Sao không được làm ạ...?"

"Ừm, anh đã đổi loại thuốc mà. Thuốc mới cần thời gian thích ứng với cơ thể nên trong thời gian đó, tránh kích thích tuyến pheromone nhiều nhất có thể. Đó là cách tốt nhất để giảm tác dụng phụ."

Khi anh đưa ra những cái cớ (giả) mà anh đã suy nghĩ suốt đêm, Jae Kyung lập tức gật đầu "À, vậy thì không được." Trước phản ứng ngoan ngoãn đó, Ji Heon hơi ngạc nhiên. Xét tổng thể của Jae Kyung thì ngay cả khi cậu không nói không thích, anh biết cậu vẫn sẽ tỏ ra tiếc nuối.

Khi cậu nói lo lắng cho thể trạng của anh, cậu đã viện đủ loại cớ và nói không thích nhưng khi anh nói về tác dụng phụ thì cậu không hề đắn đo.

Khi anh nhìn chằm chằm với tâm trạng không biết nên vui hay nên buồn, thì Jae Kyung như thể muộn màng nhận ra ánh mắt đó, chớp chớp mắt hỏi "Sao ạ?"

"À không, chỉ là... vì em đáng khen."

"Gì vậy chứ."

Jae Kyung lập tức cau mày. Nhìn thấy nếp nhăn giữa lông mày thì có vẻ cậu thật sự bực mình. Hình như từ giờ cậu chấp nhận câu nói dễ thương là lời khen nhưng lại ghét câu đáng khen. Dù sao thì nghĩ rằng thật khó để chiều lòng người yêu nhỏ tuổi, Ji Heon lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra.

Anh kiểm tra tình hình đường xá bằng ứng dụng định vị và tìm đường, nhưng có vẻ do cúi đầu hơi lâu và chỉ nhìn vào điện thoại nên đột nhiên anh thấy trước mặt choáng váng rồi bụng bắt đầu nôn nao.

A, lại thế nữa rồi.

Ji Heon nhắm chặt mắt. Từ vài ngày trước, anh đã có lần thấy buồn nôn thế này khi bụng đói. Dù biết đã tới thời điểm bắt đầu ốm nghén, nhưng anh vẫn cố giả vờ không biết, tự hỏi liệu có phải không... Nhìn thấy việc này đã diễn ra 3 ngày rồi, thì có vẻ đúng là ốm nghén.

Nếu ở một mình thì anh đã tìm kiếm thử, nhưng vì Jae Kyung ở ngay bên cạnh nên anh không thể làm thế. Ji Heon nhét điện thoại vào túi khoác. Anh ngã đầu ra sau một lúc nhưng vẫn không có dấu hiệu bình tĩnh lại, nên cuối cùng, anh cầm ví và đứng dậy.

"Jae Kyung à, anh đến cửa hàng tiện lợi, em có cần gì không?"

"Sao lại đến cửa hàng tiện lợi ạ?"

Jae Kyung ngẩng đầu hỏi, rồi đột nhiên đứng dậy nói "Em sẽ đi."

"Không, anh đi cho."

"Thôi được rồi. Giờ mặt anh cực kỳ không khỏe luôn."

Nói xong, Jae Kyung lấy thẻ từ trong túi áo khoác và nói.

"Anh cần gì ạ? Em mua thuốc cho anh nhé?"

"Không, không cần thuốc."

Ji Heon bất lực ngồi xuống băng ghế. Và rồi anh lấy tay che miệng, hít một hơi thật sâu và nói.

"Em mua cho anh đồ uống ion với một ít kẹo, loại nào cũng được ở cửa hàng tiện lợi được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro