Chương 2
"Tưởng Vân Anh nhìn chăm chú bóng dáng vừa rời đi của cậu."
Thời gian tựa hồ ngừng trôi, một lúc lâu sau, Khương Nhiễu mới lấy lại tinh thần, hắn cúi thấp đầu, bóng dáng chiếc mũ áp xuống cằm: "Anh còn cần gì nữa không?"
Tưởng Vân Anh nhìn chằm chằm hắn, nâng cằm: "Không đủ ống hút."
Khương Nhiễu sửng sốt một lúc, sau đó anh nhận ra rằng trong túi mang về chỉ có ba chiếc ống hút, còn thiếu một chiếc.
"Xin lỗi."
Khương Nhiễu mím môi, lấy ra một chiếc ống hút giống hệt từ trong túi và đưa nó cho.
May mắn thay, cậu đã có kinh nghiệm và đã nhét vài ống hút vào quần áo đi làm của mình.
Tưởng Vân Anh nhìn chăm chú bóng dáng vừa rời đi của cậu.
"Đang nhìn cái gì vậy?" Quản Dật Phi cầm lấy cây gậy trong tay Tưởng Vân Anh, đánh một đường, lẩm bẩm: "Thanh niên kia cảnh giác rất cao, từ nãy đến giờ hoàn toàn không lộ mặt, nếu không phải biết cậu ta là nhân viên tiệm trà sữa, tôi còn nghi ngờ là phía đối diện tới đầu độc chúng ta."
Tưởng Vân Anh không lên tiếng.
"Đúng rồi, hai vị nhà cậu như thế nào rồi? Không gọi cậu sao?" Quản Dật Phi dừng lại hỏi.
Tưởng Vân Anh không có biểu tình gì, nâng cằm ra hiệu cho Quản Dật Phi đưa gậy cho hắn: "Có thể có chuyện gì?"
Hắn cúi người chơi bóng, "Phanh" một tiếng, một quả xuống lỗ.
"Làm gì đến lượt tôi có ý kiến với người mà Tưởng An cưới về chứ?"
Quản Dật Phi tặc lưỡi nói: "Cậu không thể nói như vậy, dù sao là ba của cậu, nếu dựa trên huyết thống cậu đều hơn hai người kia, ba cậu cũng sẽ cân nhắc ý kiến của cậu thôi."
Tưởng Vân Anh không biết nghĩ tới cái gì, cười nhạo một tiếng, liên tiếp di chuyển người đánh bóng, "Cân cân nhắc nhắc rồi liền cưới người về nhà? Ba ngày gặp gỡ hai ngày kết hôn, thực sự rất thú vị."
"Này......"
Quản Dật Phi không biết nói cái gì, chỉ vỗ vỗ vai hắn mà an ủi.
Trường học buổi tối thường kết thúc lúc 9h30, về đến nhà đại khái là 10h.
Khương Nhiễu vừa đi làm về đến nhà, đúng lúc ba Tưởng cũng ở nhà.
"Khương Nhiễu," ba Tưởng hiền từ mà vẫy tay với cậu, "Thế nào, con ở đây đã quen chưa?"
Khương Nhiễu gật gật đầu: "Con đã quen rồi ạ."
"Vậy là tốt rồi, tiểu tử Vân Anh kia không bắt nạt con chứ?" ba Tưởng đau đầu nói: "Đừng thấy nó bình thường ngoan ngoãn, nhưng thực tế nó không ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài đâu."
Đinh Văn Dụ từ trong phòng bếp mang ra hai chén canh, làm như oán trách: "Anh đừng nói con như vậy, Vân Anh học hành giỏi giang, chuyện khác đương nhiên không quan tâm. Nếu Khương Nhiễu có thể học giỏi được như một nửa của Vân Anh, thật không dám nằm mơ. Đều phải nhìn mà học tập, hết lần này tới lần khác thành tích học tập đặc biệt kém."
"Nào, uống canh đi, em phải hầm từ sáng đấy. Khương Nhiễu, con cũng uống một chén đi."
Khương Nhiễu che lại ánh mắt không mấy vui vẻ: "Con đã ăn rồi."
"Chú Tưởng, không có việc gì con xin phép về phòng ạ."
"Đúng là có việc," ba Tưởng vừa cầm muỗng lại buông xuống, "Nhà ta cách trường học cũng khá xa, từ giờ về sau con cùng Vân Anh đi xe nhà mà đi học, con còn tuổi ăn tuổi ngủ, như vậy còn có thể ngủ nướng thêm một chút."
Khương Nhiễu theo bản năng cự tuyệt, lại bị Đinh Văn Dụ đánh lên cánh tay cậu.
Đinh Văn Dụ đến gần, nháy mắt ra hiệu cho cậu, không vui nói: "Đều là ý tốt của người lớn, con đừng không biết tốt xấu."
Cô khôi phục lại âm thanh: "Còn không mau cảm ơn chú Tưởng?"
Khương Nhiễu hết cách, chỉ đành phải đáp ứng, nhưng lại sợ Tưởng Vân Anh bên kia không vui.
Ba Tưởng nói: "Việc này con không cần phải lo, khi nào nó trở về sẽ nói với nó."
Không biết ba Tưởng thuyết phục Tưởng Vân Anh như nào, dù sao ngày hôm sau Khương Nhiễu mở cửa xe liền thấy Tưởng Vân Anh ngồi trên ghế phục.
Tưởng Vân Anh đều không liếc cậu một cái, Khương Nhiễu không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản ngồi ghế sau chợp mắt một lúc.
~~
Má, ghét mẹ của Nhiễu Nhiễu gheeeeee
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro